Chương 103: Đế vương cần phải vô tình
Sercet
26/09/2023
Tiên hoàng vừa trở về đã cho lột áo quan một loạt những kẻ dám xúc phạm tới con dâu và cháu mình khiến các quan viên khác ai nấy đều hoảng sợ, không dám đề cập đến chuyện này nữa. Thật ra quan viên trong triều không quá bài xích việc Hồng Thanh là nam nhân mà lại sinh được con. Trong triều bọn họ đâu có thiếu gì người cưới thê tử là nam nhân đâu. Tình cảm phu phu cũng rất tốt. Bọn họ cũng mong muốn có được đứa con kết tinh của cả hai. Hồng Thanh có thể sinh con, bọn họ ghen tị còn không kịp tại sao phải bài xích.
Châu Văn Phương từ lúc về triều đã nhận ra được điều này, cũng đã bàn qua vấn đề này với Thẩm Minh Hiên và Đường Sâm. Cho nên Văn Phương mới dám mạnh tay ra hình phạt như thế. Hắn biết bọn chúng làm vậy là vì có kẻ đứng sau giật dây. Người có khả năng làm được chuyện này chỉ có một.
“Hằng nhi, đôi lúc con không nên quá tin vào cái gọi là cảm tính. Như trong trường hợp này con đã để cảm tính lấn át lý trí của con dẫn đến nhiều quyết định sai lầm.”
“Phụ hoàng nói vậy… là sao ạ?”
“Con còn muốn giả ngu với ta? Chuyện đã đến nước này rồi con rõ ràng đã đoán được mọi chuyện chỉ là không muốn thừa nhận thôi.”
Tử Hằng im lặng, lông mày nhíu lại cảm thấy rất tức giận và cả bất lực. Phụ hoàng hắn nói không sai. Hắn đã đoán ra kẻ đứng sau rồi. Chính xác hơn là từ sau khi mẫu hậu quyết định tự mình tổ chức sinh thần cho Uyển Dư là hắn đã bắt đầu nghi ngờ có phải mọi rắc rối xảy ra với Hồng Thanh đến giờ đều có bàn tay của mẫu hậu dính vào hay không. Hắn đã cho người đi điều tra, cũng đã có những manh mối nhưng hắn không dám tin, cũng không muốn thừa nhận phán đoán của bản thân. Hắn muốn cho mẫu hậu một cơ hội, hắn mong những gì mình phán đoán là sai lầm. Cho đến chuyện xảy ra ngày hôm nay thì hắn không thể làm ngơ được nữa.
“Ta biết con rất yêu thương mẹ con nhưng bản tính ích kỷ đã ăn sâu vào máu của Lệ Hân rồi, không dễ gì có thể thay đổi được nếu không năm xưa ta đã chẳng nhốt bà ta vào lãnh cung.”
Văn Phương vỗ vai Tử Hằng nói tiếp:
“Làm đế vương cái khó nhất của chúng ta là không thể xử lý mọi việc theo cảm tình. Chúng ta là thiên tử, là người đứng trên vạn người thì càng phải là người vô tình hơn bất cứ ai. Nếu ta ‘vô tình’ ta sẽ không có được gì cả nhưng nếu không ‘vô tình’ ta cũng sẽ chẳng bảo vệ được bất cứ người nào hết.”
Tử Hằng không nói gì. Cái ‘vô tình của đế vương, hắn hiểu rồi.
...***...
Thái hậu đang ngồi nhâm nhi chén trà sen nóng, vừa vui vẻ nói chuyện với Uyển Dư đang ngồi bên cạnh, hoàng thượng không cho thái giám báo tin mà đột ngột bước vào phòng. Nhìn thấy Văn Phương, Lệ Hân bàng hoàng đến đánh rơi cả chén trà xuống đất.
Uyển Dư là lần đầu tiên nhìn thấy tiên hoàng. Nàng ta kinh hãi vội quỳ sụp xuống. Khi vào cung, Uyển Dư vẫn thường được nghe đám thái giám và cung nữ nhắc đến vị tiên hoàng đang ngao du sơn thủy ngoài nhân gian, lâu lâu mới trở về. Cô còn nghe nói tiên hoàng là người rất bạo lực và tàn nhẫn. Cô không tin lắm nhưng khi vừa diện kiến người hôm nay, sự lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao lại thêm khí chất bá đạo, tràn ngập sát khí của người khiến cô không khỏi sợ hãi. Cả người vô thức run lên không ngừng.
“Chỉ mới không gặp có mấy năm mà ngươi đã lộng hành quá rồi hả? Lần trước chúng ta gặp nhau ta đã dặn ngươi như thế nào? Ngươi quên rồi?”
Lệ Hân cúi đầu, bờ vai khẽ run lên.
“Thần… thần thiếp nhớ.”
Lần trước khi bọn họ gặp nhau là lúc bà được Tử Hằng đưa ra khỏi lãnh cung chưa lâu. Châu Văn Phương đột ngột trở về. Ông bước tới cung Vĩnh Hoà mà Tử Hằng xây cho bà, lạnh lùng nói với bà:
“Hằng nhi đưa ngươi ra khỏi lãnh cung, đó là sự nhân từ của thằng bé. Ngươi hãy lo mà tu tâm dưỡng tính cho tốt. Nếu ta phát hiện ngươi làm chuyện gì tổn hại đến thẳng bé ta sẽ khiến ngươi một lần nữa sống cuộc đời còn lại trong lãnh cung.”
Những lời nói đó luôn ám ảnh bà hằng đêm, khiến bà sợ hãi cũng khiến bà phấn khích. Bà biết Văn Phương sẽ không bao giờ tin mình. Đợi sau khi y trở về sẽ tìm cách tống mình vào lãnh cung lần nữa. Cho nên bà cố gắng bám chặt vào con trai. Bà muốn đưa nó thành một hoàng đế được ca ngợi hơn cả tiên hoàng, muốn nó được lưu danh thiên cổ. Nhưng cố tình Tử Hằng lại yêu say đắm một nam nhân, thậm chí còn muốn đưa tên đó lên làm hoàng hậu. Bà cảm thấy đó là một nỗi ô nhục. Một mình phụ hoàng hắn dính đến nam nhân còn chưa đủ nhục sao mà bây giờ Tử Hằng còn đi theo vết xe đổ đó. Cho dù y sinh cho Tử Hằng một đứa con thì sao? Vẫn không thể thay đổi được sự thật y là một nam nhân. Con của nam nhân sinh ra chắc chắn là nghiệt chủng.
“Mẫu hậu.”
Lệ Hân giật mình ngẩng đầu. Tử Hằng đang đứng trước mặt bà. Ánh mắt nó nhìn bà đầy vẻ đau khổ và thất vọng càng khiến bà như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Bà bị con trai ghét rồi.
“Mẫu hậu, con đã nói với người là con yêu Thanh nhi. Con không thể sống thiếu y được. Tại sao mẫu hậu lại cứ muốn làm hại hắn? Tại sao lại hại cả Phi Diên? Nó là chắt tử của người mà.”
“Hằng nhi, ai gia chỉ muốn tốt cho con thôi. Tất cả những gì ai gia làm đều là vì con. Vạn Lịch từ khi lập quốc đến nay chưa từng có tiền lệ đưa nam nhân vào hậu cung. Con làm như thế sẽ bị thiên hạ chê cười. Ai gia chỉ…”
“Ai bảo Hằng nhi cưới nam nhân sẽ bị thiên hạ chê cười. Theo như ta biết hôn lễ của của hai đứa nó có rất nhiều người đến xem và ủng hộ. Không hề có chuyện bọn họ phản đối hay cười nhạo. Tất cả đều do ngươi tự mình tưởng tượng ra.”
Lệ Hân sửng sốt ôm đầu.
“Không thể nào. Đưa một nam nhân vào hậu cung rõ ràng là điều ô nhục. Trước giờ chưa từng có ai làm thế.”
“Ngươi nói sai rồi. Nếu không phải Tiểu Cảnh không muốn sống trong cung ta sớm đã đưa hắn vào hậu cung rồi.” Hơn nữa còn có Thiên Vũ nên không tiện để đưa Cảnh Thần vào.
Nghe câu này xong Lệ Hân ôm đầu gào lớn. Cảm giác như bà đã phát điên. Tử Hằng cắn môi đứng nhìn, không nói gì cả. Hắn chịu đựng đến giờ đã đủ lắm rồi.
Uyển Dư nhìn một màn này không khỏi kinh hãi. Từ đầu đến cuối đều cúi đầu không dám nói năng gì. Lúc cô ngẩng đầu lên lại bắt gặp ngay ánh mắt của tiên hoàng nhìn chăm chăm vào mình khiến cô hoảng sợ ngất ngay tại chỗ.
...***...
Lệ Hân hoá điên. Ký ức chỉ dừng lại lúc bà mới sinh Tử Hằng. Đầu óc không lúc nào tỉnh táo, cũng không nhận ra ai với ai nữa. Tử Hằng một lần nữa đưa mẹ mình vào lãnh cung nhưng lần này là hắn đích thân đưa đi. Hắn cũng cử người chăm sóc bà thật chu đáo.
“Phấn chấn tinh thần lên! Không có bà ta ở bên con càng dễ hành động hơn.”
Tử Hằng chớp mắt. Gương mặt hắn âm trầm như đang suy tính điều gì.
“Vẫn còn một kẻ chủ mưu nữa. Mẫu hậu đã nói tin đồn Thanh nhi là hồ ly không phải do mẫu hậu làm. Cái này con tin người. Mẫu hậu không phải là người bất chấp tất cả để đạt được mục đích, ngay cả phải làm tổn hại đến thanh danh của đất nước đâu.”
“Về điểm này thì ta đồng ý. Con có nghi ngờ ai chưa?”
“Có một người, nhưng con chưa có bằng chứng. Trước mắt con vẫn luôn để người của Đường Sâm giám sát cô ta.”
“Vậy được rồi. Ta có cái này muốn đưa cho con.”
Văn Phương lấy từ trong ngực áo ra một cuộn giấy. Tử Hằng ngạc nhiên mở ra thì thấy đó là phương pháp điều chế một loại thuốc. Hắn không hiểu quay qua hỏi:
“Cái này là…”
“Dược phương của thuốc Trường sinh bất lão đấy. Không phải con cho người đi khắp nơi tìm kiếm thứ này sao?”
“Không. Con không tìm cái này. Là mẫu hậu lấy danh nghĩa của con để tìm. Mẫu hậu nói là muốn để cho con dùng. Nhưng mà làm sao phụ hoàng lại có thứ này? Nó đúng là dược phương của thuốc Trường sinh bất lão thật sao?”
“Thế ra là Lệ Hân muốn tìm à? Thảo nào ta cứ thấy lạ. Con đâu phải là người tin vào mấy thứ xàm xí này.”
“Phụ hoàng nói xàm xí? Tức là thứ thuốc này không có thật à?”
“Không phải. Thuốc là thật nhưng tên của nó không phải là Trường sinh bất lão, mà là Thanh Xuân. Ý là kéo dài sự trẻ trung đó.”
Tử Hằng ngơ ra, dường như không hiểu lắm.
“Nếu con biết được ai là người viết ra dược phương này thì sẽ hiểu ngay những lời mà ta nói. Bí mật này chỉ có ta, Tiểu Cảnh và Khúc Viễn biết. Hoa Thiên Vũ hay Hoa Thần y, Quỷ Đa Diện đều là cùng một người.”
Tử Hằng bấy giờ mới hiểu ra tại sao lúc đó mình lại có cảm giác dược phương này không đáng tin như thế. Con người Hoa Thiên Vũ ấy hả, lúc rảnh rỗi toàn chế ra ba cái độc dược linh tinh, chẳng có khả năng làm ra thuốc trường sinh gì đâu. Cho dù có ông ấy cũng sẽ không làm.
“Thế ra đây là thuốc kéo dài thanh xuân ạ?”
“Đúng. Là hắn chế ra đấy rồi bắt ta thử trước sau đó mới đưa cho Tiểu Cảnh dùng. Kể ra nó cũng khá có hiệu quả. Con xem ba người bọn ta cũng gần ngũ tuần cả rồi nhưng nhìn vẫn rất phong độ, trẻ trung hơn so với độ tuổi phải không?”
“Vâng. Nó thú vị đấy. Thúc ấy đâu rồi? Để con nhờ thúc ấy chế ra cho con dùng luôn.”
“Hắn đang bận xử lý mớ tin đồn bên ngoài. Con nhờ hắn thử đi nhưng chưa chắc hắn đã làm đâu. Ít ra cũng phải có thứ gì trao đổi mới được.”
“Thúc ấy trở nên vô sỉ như thế từ bao giờ vậy?”
“Con nghĩ hắn đã khi nào có liêm sỉ chứ?”
Hoa Thiên Vũ ở nơi nào đó đang hắt hơi liên tục.
Châu Văn Phương từ lúc về triều đã nhận ra được điều này, cũng đã bàn qua vấn đề này với Thẩm Minh Hiên và Đường Sâm. Cho nên Văn Phương mới dám mạnh tay ra hình phạt như thế. Hắn biết bọn chúng làm vậy là vì có kẻ đứng sau giật dây. Người có khả năng làm được chuyện này chỉ có một.
“Hằng nhi, đôi lúc con không nên quá tin vào cái gọi là cảm tính. Như trong trường hợp này con đã để cảm tính lấn át lý trí của con dẫn đến nhiều quyết định sai lầm.”
“Phụ hoàng nói vậy… là sao ạ?”
“Con còn muốn giả ngu với ta? Chuyện đã đến nước này rồi con rõ ràng đã đoán được mọi chuyện chỉ là không muốn thừa nhận thôi.”
Tử Hằng im lặng, lông mày nhíu lại cảm thấy rất tức giận và cả bất lực. Phụ hoàng hắn nói không sai. Hắn đã đoán ra kẻ đứng sau rồi. Chính xác hơn là từ sau khi mẫu hậu quyết định tự mình tổ chức sinh thần cho Uyển Dư là hắn đã bắt đầu nghi ngờ có phải mọi rắc rối xảy ra với Hồng Thanh đến giờ đều có bàn tay của mẫu hậu dính vào hay không. Hắn đã cho người đi điều tra, cũng đã có những manh mối nhưng hắn không dám tin, cũng không muốn thừa nhận phán đoán của bản thân. Hắn muốn cho mẫu hậu một cơ hội, hắn mong những gì mình phán đoán là sai lầm. Cho đến chuyện xảy ra ngày hôm nay thì hắn không thể làm ngơ được nữa.
“Ta biết con rất yêu thương mẹ con nhưng bản tính ích kỷ đã ăn sâu vào máu của Lệ Hân rồi, không dễ gì có thể thay đổi được nếu không năm xưa ta đã chẳng nhốt bà ta vào lãnh cung.”
Văn Phương vỗ vai Tử Hằng nói tiếp:
“Làm đế vương cái khó nhất của chúng ta là không thể xử lý mọi việc theo cảm tình. Chúng ta là thiên tử, là người đứng trên vạn người thì càng phải là người vô tình hơn bất cứ ai. Nếu ta ‘vô tình’ ta sẽ không có được gì cả nhưng nếu không ‘vô tình’ ta cũng sẽ chẳng bảo vệ được bất cứ người nào hết.”
Tử Hằng không nói gì. Cái ‘vô tình của đế vương, hắn hiểu rồi.
...***...
Thái hậu đang ngồi nhâm nhi chén trà sen nóng, vừa vui vẻ nói chuyện với Uyển Dư đang ngồi bên cạnh, hoàng thượng không cho thái giám báo tin mà đột ngột bước vào phòng. Nhìn thấy Văn Phương, Lệ Hân bàng hoàng đến đánh rơi cả chén trà xuống đất.
Uyển Dư là lần đầu tiên nhìn thấy tiên hoàng. Nàng ta kinh hãi vội quỳ sụp xuống. Khi vào cung, Uyển Dư vẫn thường được nghe đám thái giám và cung nữ nhắc đến vị tiên hoàng đang ngao du sơn thủy ngoài nhân gian, lâu lâu mới trở về. Cô còn nghe nói tiên hoàng là người rất bạo lực và tàn nhẫn. Cô không tin lắm nhưng khi vừa diện kiến người hôm nay, sự lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao lại thêm khí chất bá đạo, tràn ngập sát khí của người khiến cô không khỏi sợ hãi. Cả người vô thức run lên không ngừng.
“Chỉ mới không gặp có mấy năm mà ngươi đã lộng hành quá rồi hả? Lần trước chúng ta gặp nhau ta đã dặn ngươi như thế nào? Ngươi quên rồi?”
Lệ Hân cúi đầu, bờ vai khẽ run lên.
“Thần… thần thiếp nhớ.”
Lần trước khi bọn họ gặp nhau là lúc bà được Tử Hằng đưa ra khỏi lãnh cung chưa lâu. Châu Văn Phương đột ngột trở về. Ông bước tới cung Vĩnh Hoà mà Tử Hằng xây cho bà, lạnh lùng nói với bà:
“Hằng nhi đưa ngươi ra khỏi lãnh cung, đó là sự nhân từ của thằng bé. Ngươi hãy lo mà tu tâm dưỡng tính cho tốt. Nếu ta phát hiện ngươi làm chuyện gì tổn hại đến thẳng bé ta sẽ khiến ngươi một lần nữa sống cuộc đời còn lại trong lãnh cung.”
Những lời nói đó luôn ám ảnh bà hằng đêm, khiến bà sợ hãi cũng khiến bà phấn khích. Bà biết Văn Phương sẽ không bao giờ tin mình. Đợi sau khi y trở về sẽ tìm cách tống mình vào lãnh cung lần nữa. Cho nên bà cố gắng bám chặt vào con trai. Bà muốn đưa nó thành một hoàng đế được ca ngợi hơn cả tiên hoàng, muốn nó được lưu danh thiên cổ. Nhưng cố tình Tử Hằng lại yêu say đắm một nam nhân, thậm chí còn muốn đưa tên đó lên làm hoàng hậu. Bà cảm thấy đó là một nỗi ô nhục. Một mình phụ hoàng hắn dính đến nam nhân còn chưa đủ nhục sao mà bây giờ Tử Hằng còn đi theo vết xe đổ đó. Cho dù y sinh cho Tử Hằng một đứa con thì sao? Vẫn không thể thay đổi được sự thật y là một nam nhân. Con của nam nhân sinh ra chắc chắn là nghiệt chủng.
“Mẫu hậu.”
Lệ Hân giật mình ngẩng đầu. Tử Hằng đang đứng trước mặt bà. Ánh mắt nó nhìn bà đầy vẻ đau khổ và thất vọng càng khiến bà như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Bà bị con trai ghét rồi.
“Mẫu hậu, con đã nói với người là con yêu Thanh nhi. Con không thể sống thiếu y được. Tại sao mẫu hậu lại cứ muốn làm hại hắn? Tại sao lại hại cả Phi Diên? Nó là chắt tử của người mà.”
“Hằng nhi, ai gia chỉ muốn tốt cho con thôi. Tất cả những gì ai gia làm đều là vì con. Vạn Lịch từ khi lập quốc đến nay chưa từng có tiền lệ đưa nam nhân vào hậu cung. Con làm như thế sẽ bị thiên hạ chê cười. Ai gia chỉ…”
“Ai bảo Hằng nhi cưới nam nhân sẽ bị thiên hạ chê cười. Theo như ta biết hôn lễ của của hai đứa nó có rất nhiều người đến xem và ủng hộ. Không hề có chuyện bọn họ phản đối hay cười nhạo. Tất cả đều do ngươi tự mình tưởng tượng ra.”
Lệ Hân sửng sốt ôm đầu.
“Không thể nào. Đưa một nam nhân vào hậu cung rõ ràng là điều ô nhục. Trước giờ chưa từng có ai làm thế.”
“Ngươi nói sai rồi. Nếu không phải Tiểu Cảnh không muốn sống trong cung ta sớm đã đưa hắn vào hậu cung rồi.” Hơn nữa còn có Thiên Vũ nên không tiện để đưa Cảnh Thần vào.
Nghe câu này xong Lệ Hân ôm đầu gào lớn. Cảm giác như bà đã phát điên. Tử Hằng cắn môi đứng nhìn, không nói gì cả. Hắn chịu đựng đến giờ đã đủ lắm rồi.
Uyển Dư nhìn một màn này không khỏi kinh hãi. Từ đầu đến cuối đều cúi đầu không dám nói năng gì. Lúc cô ngẩng đầu lên lại bắt gặp ngay ánh mắt của tiên hoàng nhìn chăm chăm vào mình khiến cô hoảng sợ ngất ngay tại chỗ.
...***...
Lệ Hân hoá điên. Ký ức chỉ dừng lại lúc bà mới sinh Tử Hằng. Đầu óc không lúc nào tỉnh táo, cũng không nhận ra ai với ai nữa. Tử Hằng một lần nữa đưa mẹ mình vào lãnh cung nhưng lần này là hắn đích thân đưa đi. Hắn cũng cử người chăm sóc bà thật chu đáo.
“Phấn chấn tinh thần lên! Không có bà ta ở bên con càng dễ hành động hơn.”
Tử Hằng chớp mắt. Gương mặt hắn âm trầm như đang suy tính điều gì.
“Vẫn còn một kẻ chủ mưu nữa. Mẫu hậu đã nói tin đồn Thanh nhi là hồ ly không phải do mẫu hậu làm. Cái này con tin người. Mẫu hậu không phải là người bất chấp tất cả để đạt được mục đích, ngay cả phải làm tổn hại đến thanh danh của đất nước đâu.”
“Về điểm này thì ta đồng ý. Con có nghi ngờ ai chưa?”
“Có một người, nhưng con chưa có bằng chứng. Trước mắt con vẫn luôn để người của Đường Sâm giám sát cô ta.”
“Vậy được rồi. Ta có cái này muốn đưa cho con.”
Văn Phương lấy từ trong ngực áo ra một cuộn giấy. Tử Hằng ngạc nhiên mở ra thì thấy đó là phương pháp điều chế một loại thuốc. Hắn không hiểu quay qua hỏi:
“Cái này là…”
“Dược phương của thuốc Trường sinh bất lão đấy. Không phải con cho người đi khắp nơi tìm kiếm thứ này sao?”
“Không. Con không tìm cái này. Là mẫu hậu lấy danh nghĩa của con để tìm. Mẫu hậu nói là muốn để cho con dùng. Nhưng mà làm sao phụ hoàng lại có thứ này? Nó đúng là dược phương của thuốc Trường sinh bất lão thật sao?”
“Thế ra là Lệ Hân muốn tìm à? Thảo nào ta cứ thấy lạ. Con đâu phải là người tin vào mấy thứ xàm xí này.”
“Phụ hoàng nói xàm xí? Tức là thứ thuốc này không có thật à?”
“Không phải. Thuốc là thật nhưng tên của nó không phải là Trường sinh bất lão, mà là Thanh Xuân. Ý là kéo dài sự trẻ trung đó.”
Tử Hằng ngơ ra, dường như không hiểu lắm.
“Nếu con biết được ai là người viết ra dược phương này thì sẽ hiểu ngay những lời mà ta nói. Bí mật này chỉ có ta, Tiểu Cảnh và Khúc Viễn biết. Hoa Thiên Vũ hay Hoa Thần y, Quỷ Đa Diện đều là cùng một người.”
Tử Hằng bấy giờ mới hiểu ra tại sao lúc đó mình lại có cảm giác dược phương này không đáng tin như thế. Con người Hoa Thiên Vũ ấy hả, lúc rảnh rỗi toàn chế ra ba cái độc dược linh tinh, chẳng có khả năng làm ra thuốc trường sinh gì đâu. Cho dù có ông ấy cũng sẽ không làm.
“Thế ra đây là thuốc kéo dài thanh xuân ạ?”
“Đúng. Là hắn chế ra đấy rồi bắt ta thử trước sau đó mới đưa cho Tiểu Cảnh dùng. Kể ra nó cũng khá có hiệu quả. Con xem ba người bọn ta cũng gần ngũ tuần cả rồi nhưng nhìn vẫn rất phong độ, trẻ trung hơn so với độ tuổi phải không?”
“Vâng. Nó thú vị đấy. Thúc ấy đâu rồi? Để con nhờ thúc ấy chế ra cho con dùng luôn.”
“Hắn đang bận xử lý mớ tin đồn bên ngoài. Con nhờ hắn thử đi nhưng chưa chắc hắn đã làm đâu. Ít ra cũng phải có thứ gì trao đổi mới được.”
“Thúc ấy trở nên vô sỉ như thế từ bao giờ vậy?”
“Con nghĩ hắn đã khi nào có liêm sỉ chứ?”
Hoa Thiên Vũ ở nơi nào đó đang hắt hơi liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.