Chương 104: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
Sercet
26/09/2023
Phi Diên không những bị phạt nhốt trong phòng mà còn phải chép phạt hai trăm lần từ “điềm tĩnh”. Thằng nhóc biết chừng năm mươi lần đã nằm ườn ra bàn không muốn viết nữa. Nó không hối hận vì đã đánh mấy thằng nhóc kia. Là nam nhân làm sao có thể đứng yên nghe cha mình bị xúc phạm như thế. Phải đánh chúng để chúng biết sợ không dám nói xấu cha nó nữa. Nhưng bị phạt chép phạt như thế này đối với nó đúng là một cực hình.
“Diên Diên, đang làm gì thế?”
Tiếng gọi của Thanh Trúc khiến Phi Diên chú ý. Nó vội đứng dậy ra mở cửa sổ. Nhìn thấy Phi Diên, Thanh Trúc lo lắng kêu lên:
“Ta mới nghe nói ngươi bị phạt. Sao ta mới không ở bên cạnh ngươi một hôm mà ngươi lại gây chuyện vậy?”
Phi Diên bực bội nói:
“Ngươi thì biết cái gì? Bọn chúng mắng chửi cha ta, ta lại không được quyền đánh chúng sao?”
“Bọn chúng xúc phạm Hồng phi? Tin đồn đó…”
Thanh Trúc cũng mới nghe nói hiện tại trong cung và bên ngoài thành người ta đang đồn nhau cái gì. Cậu cũng cảm thấy rất bức xúc. Không biết kẻ nào hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại cha con Phi Diên.
“Nếu ta là ngươi ta cũng sẽ đánh. Bọn chúng đáng đánh.”
Phi Diên hơi ngạc nhiên nhìn Thanh Trúc. Hiếm khi mới thấy cậu ta ủng hộ mình đánh người, bình thường toàn mắng nó.
“Này, ngươi giúp ta chép phạt đi.”
“Chép phạt? Nhưng chữ của ta và ngươi không giống nhau, ta chép cho ngươi sẽ bị phát hiện đấy.”
“Không sao đâu. Phụ hoàng không rảnh để kiểm tra đâu.”
Thanh Trúc vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Ngươi giúp ta đi. Chép phạt đến hai trăm lần mỏi tay chết ta.”
“… Ngươi chép được mấy lần rồi?”
“Năm mươi.”
“Mới có năm mươi thì ngươi than cái gì? Chép thêm đi.”
“Thanh Trúc, chép giúp ta một ít đi. Chữ này quá nhiều nét. Chép có năm mươi lần mà ta đã mỏi rã cả tay rồi, giờ nhấc tay lên cũng lười nữa. Ngươi giúp ta rồi đợi đến khi ta được thả ra ta sẽ dẫn ngươi đi chơi ném cầu nhé.”
Sau đó tiện thể rủ thêm Danh Thần đi chung nữa chứ gì? Nó quá hiểu. Thanh Trúc không thèm nói với Phi Diên nữa chỉ chìa tay ra. Phi Diên hí hửng đưa tập giấy đang chép dở cho Thanh Trúc. Cậu nhóc Thanh Trúc nhìn những hàng chữ ngoằn nghèo trên trang giấy mà nhíu mày.
“Sao ngươi viết ẩu quá vậy? Ngươi viết xấu như vậy ta bắt chước khó lắm.”
“Bắt chước đại khái là được. Lần sau ta sẽ viết cẩn thận hơn.”
Nhìn Thanh Trúc có vẻ do dự, Phi Diên nắm cánh tay Thanh Trúc lắc tới lắc lui, vẻ mặt làm nũng năn nỉ:
“Giúp ta đi mà. Sau đó ngươi muốn ta làm gì ta đều sẽ nghe theo ngươi, không cãi.”
“Thiệt không?”
Thanh Trúc có vẻ đã lay động. Bình thường Phi Diên luôn tự làm theo ý mình, rất ít khi nghe lời cậu khuyên răn khiến cậu nhiều khi rất tức giận. Có thể khiến cho Phi Diên chịu ngoan ngoãn nghe lời mình đúng là cơ hội hiếm có.
“Thật. Ta thề đấy. Tuyệt đối không nuốt lời.”
“Được. Ta giúp ngươi viết nhưng chỉ có thể giúp ngươi chép một trăm từ thôi. Chép nhiều quá rất dễ bị lộ. Ngươi cũng phải chép cẩn thận hơn cho ta.”
“Được rồi. Chúng ta thỏa thuận vậy nhé!”
“Ồ, thoả thuận gì thế? Nói ta nghe xem nào.”
Thanh Trúc giật mình thảng thốt xém chút thì hét lên khi phát hiện có người đứng cạnh mình từ lúc nào. Phi Diên lập tức trèo cửa sổ ra nhảy xuống đứng chắn trước Thanh Trúc. Cả hai đứa bé ban đầu hoảng hốt và đề phòng nhưng khi nhìn người vừa lên tiếng thì cả hai đều ngẩn cả ra. Người đó rất đẹp, trông chỉ lớn hơn cha hắn vài tuổi, có một nụ cười rất ấm áp và gương mặt vô cùng thân thiện, dễ gần. Người đó ngồi xuống đối diện với hai đứa bét, nở nụ cười tươi hỏi chúng:
“Để ta đoán nhé. Đây là Phi Diên, còn cậu bạn phía sau tên Thanh Trúc phải không?”
“Dạ. Người là…”
“Ta là gia gia của con.”
Cả hai sửng sốt kêu lên:
“Không đúng. Trông bá chỉ hơn cha con có vài tuổi, làm sao mà là gia gia được. Con chỉ gọi là bá bá thôi.”
Ninh Cảnh Thần bất đắc dĩ cười trừ. Trẻ quá cũng hơi phiền. Giờ đến cháu nó cũng không thèm nhận mình. Hắn đã như thế, lúc gặp Châu Văn Phương cũng trẻ trung giống hắn thằng nhóc có lẽ cũng không chịu gọi một tiếng hoàng tổ phụ đâu.
“Được. Muốn gọi thế nào thì tuỳ con. Ta họ Ninh.”
“Vâng. Ninh bá. Vậy rốt cuộc bá bá là ai vậy?”
Thanh Trúc kéo tay Phi Diên, ra hiệu cho thằng nhóc thấy Danh Thần đang đứng ngoài cửa. Bọn nhóc hiểu ngay người đứng trước mặt bọn chúng thân phận không phải bình thường.
“Ta đi cùng với hoàng tổ phụ của con.”
Phi Diên sửng sốt kêu lên: “Hoàng tổ phụ về rồi ạ?”
Thanh Trúc liền nói:
“Phải rồi. Hôm nay ta đến đây là còn có chuyện khác muốn nói với ngươi. Ta nghe nói tiên hoàng đế đã trở về rồi. Hiện giờ đang ở cùng với bệ hạ.”
Ánh mắt Phi Diên sáng lấp lánh. Cậu bé đã được nghe cha mình và những người khác kể về tiên hoàng rất nhiều. Nó vẫn muốn được gặp một lần, không ngờ nay đã được gặp còn đột ngột như thế. Tiên hoàng trở về là cha nó có hi vọng được cứu rồi.
“Ta rất muốn đến gặp hoàng tổ phụ ngay bây giờ nhưng ta đang phải chịu phạt…”
“Không sao. Là hoàng tổ phụ của con bảo ta đến đón con đấy.”
“Thật… thật sao?”
“Thật. Hoàng tổ phụ của con đã lên tiếng, Tử Hằng còn không thể tha thứ cho con sao? Nhưng lần sau không được đánh người như vậy có biết không? Con có thể mách với phụ hoàng của con để trừng trị mấy kẻ đó. Danh dự của cha con nếu chúng dám xúc phạm thì phải để cả nhà của chúng chịu tội.”
“Con hiểu rồi. Cảm ơn Ninh bá bá.”
“Còn nữa.” Cảnh Thần giơ tay xoa đầu hai đứa nhóc, nháy mắt nói: “Không được gian lận. Không tốt, biết chưa?”
Hai đứa nhóc xấu hổ nhìn nhau, nói lí nhí: “Vâng.”
Sau đó Cảnh Thần dẫn hai đứa đến thư phòng của Tử Hằng. Văn Phương quả nhiên cũng đang ở đó. Nhìn thấy Văn Phương, Phi Diên kinh ngạc, nhất định không chịu gọi y là hoàng tổ phụ bởi vì nhìn y còn quá trẻ khiến Cảnh Thần che miệng cười không ngừng được. Tử Hằng giải thích mãi Phi Diên mới chịu tin đây là hoàng tổ phụ của mình.
Ngay khi bỏ lệnh cấm túc với Phi Diên, Tử Hằng đã ra một khẩu dụ bất cứ kẻ nào dám có hành vi xúc phạm đến Hồng phi và tiểu hoàng tử Phi Diên lập tức sẽ bị trừng trị cả nhà, phạt ba năm bổng lộc. Tiểu hoàng tử vì bị xúc phạm đến cha mình nên mới có hành vi đánh người nên chỉ phạt nhẹ nhằm răn đe.
“Sau khi Hồng Thanh trở về ngươi định làm thế nào?” Ninh Cảnh Thần kéo Tử Hằng ra nói chuyện riêng: “Chuyện này ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu ngươi vẫn đối xử với Hồng Thanh giống như trước sớm muộn gì hắn cũng sẽ bỏ ngươi mà đi lần nữa thôi.”
“Ta… Kể từ lúc Thanh nhi bỏ đi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hai chúng ta trở nên như thế này cũng do ta không thực sự hiểu trong lòng y muốn gì, nghĩ gì. Những gì ta cho rằng là tốt cho y nhưng thực ra lại khiến y khổ sở. Ta muốn nói chuyện với y lần nữa.”
“Ừm. Đây là điều cần thiết. Chỉ cần hai người các ngươi có thể hoá giải hiểu lầm thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Nhưng như vậy còn chưa đủ.”
Tử Hằng im lặng một lúc khá lâu rồi mới đáp:
“Những ngày này không có đêm nào ta ngủ được. Ta không thể sống thiếu Thanh nhi. Chỉ cần y có thể tha thứ cho ta và trở về y muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng, cũng sẽ không cưỡng ép y nữa.”
Cảnh Thần ngồi chống cằm mỉm cười hứng thú quan sát biểu hiện phong phú trên gương mặt Tử Hằng hỏi tiếp:
“Thật sự như vậy sao? Kể cả việc y đi gặp nam nhân?”
Gương mặt Tử Hằng lập tức biến sắc. Ban đầu tối sầm rồi đỏ lên vì tức giận, sau đó thì điềm tĩnh trở lại dù có vẻ đang rất kìm nén.
“Ta tin Thanh nhi sẽ không làm chuyện có lỗi với ta. Chỉ cần y giải thích rõ ràng ta sẽ không làm khó.”
Tử Hằng thấy ánh mắt Cảnh Thần nhìn mình đầy nghi ngờ liền lớn tiếng khẳng định:
“Ta nói thật đó. Vẫn còn hơn là y rời khỏi ta rồi theo một tên nam nhân khác lang thang bên ngoài. Ta thật sự chịu không nổi.”
“Được. Ta ghi nhớ những gì ngươi nói hôm nay. Chỉ cần ngươi làm được những điều ngươi nói, gia đình các ngươi nhất định sẽ đoàn tụ.”
Tử Hằng gật đầu. Lời của Cảnh Thần nói hắn dĩ nhiên rất tin tưởng.
“Ta vẫn chưa hỏi làm sao các người lại quay về đúng lúc như vậy? Có phải là có ai đó báo cho các ngươi tình hình ở đây không?”
“Ngươi nói xem.”
“Ngươi nói vậy là ta biết ai rồi. Thẩm tướng vẫn luôn lo xa như thế nhưng dù sao cũng cảm ơn các ngươi đã quay về.”
Cảnh Thần nhìn Tử Hằng một chốc rồi hỏi:
“Đã bao nhiêu năm như vậy rồi, ngươi vẫn không định gọi ta một tiếng cha sao?”
Tử Hằng đỏ mặt đáp ngay:
“Không gọi.”
“Tại sao chứ?”
“Không thích.”
“Diên Diên, đang làm gì thế?”
Tiếng gọi của Thanh Trúc khiến Phi Diên chú ý. Nó vội đứng dậy ra mở cửa sổ. Nhìn thấy Phi Diên, Thanh Trúc lo lắng kêu lên:
“Ta mới nghe nói ngươi bị phạt. Sao ta mới không ở bên cạnh ngươi một hôm mà ngươi lại gây chuyện vậy?”
Phi Diên bực bội nói:
“Ngươi thì biết cái gì? Bọn chúng mắng chửi cha ta, ta lại không được quyền đánh chúng sao?”
“Bọn chúng xúc phạm Hồng phi? Tin đồn đó…”
Thanh Trúc cũng mới nghe nói hiện tại trong cung và bên ngoài thành người ta đang đồn nhau cái gì. Cậu cũng cảm thấy rất bức xúc. Không biết kẻ nào hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại cha con Phi Diên.
“Nếu ta là ngươi ta cũng sẽ đánh. Bọn chúng đáng đánh.”
Phi Diên hơi ngạc nhiên nhìn Thanh Trúc. Hiếm khi mới thấy cậu ta ủng hộ mình đánh người, bình thường toàn mắng nó.
“Này, ngươi giúp ta chép phạt đi.”
“Chép phạt? Nhưng chữ của ta và ngươi không giống nhau, ta chép cho ngươi sẽ bị phát hiện đấy.”
“Không sao đâu. Phụ hoàng không rảnh để kiểm tra đâu.”
Thanh Trúc vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Ngươi giúp ta đi. Chép phạt đến hai trăm lần mỏi tay chết ta.”
“… Ngươi chép được mấy lần rồi?”
“Năm mươi.”
“Mới có năm mươi thì ngươi than cái gì? Chép thêm đi.”
“Thanh Trúc, chép giúp ta một ít đi. Chữ này quá nhiều nét. Chép có năm mươi lần mà ta đã mỏi rã cả tay rồi, giờ nhấc tay lên cũng lười nữa. Ngươi giúp ta rồi đợi đến khi ta được thả ra ta sẽ dẫn ngươi đi chơi ném cầu nhé.”
Sau đó tiện thể rủ thêm Danh Thần đi chung nữa chứ gì? Nó quá hiểu. Thanh Trúc không thèm nói với Phi Diên nữa chỉ chìa tay ra. Phi Diên hí hửng đưa tập giấy đang chép dở cho Thanh Trúc. Cậu nhóc Thanh Trúc nhìn những hàng chữ ngoằn nghèo trên trang giấy mà nhíu mày.
“Sao ngươi viết ẩu quá vậy? Ngươi viết xấu như vậy ta bắt chước khó lắm.”
“Bắt chước đại khái là được. Lần sau ta sẽ viết cẩn thận hơn.”
Nhìn Thanh Trúc có vẻ do dự, Phi Diên nắm cánh tay Thanh Trúc lắc tới lắc lui, vẻ mặt làm nũng năn nỉ:
“Giúp ta đi mà. Sau đó ngươi muốn ta làm gì ta đều sẽ nghe theo ngươi, không cãi.”
“Thiệt không?”
Thanh Trúc có vẻ đã lay động. Bình thường Phi Diên luôn tự làm theo ý mình, rất ít khi nghe lời cậu khuyên răn khiến cậu nhiều khi rất tức giận. Có thể khiến cho Phi Diên chịu ngoan ngoãn nghe lời mình đúng là cơ hội hiếm có.
“Thật. Ta thề đấy. Tuyệt đối không nuốt lời.”
“Được. Ta giúp ngươi viết nhưng chỉ có thể giúp ngươi chép một trăm từ thôi. Chép nhiều quá rất dễ bị lộ. Ngươi cũng phải chép cẩn thận hơn cho ta.”
“Được rồi. Chúng ta thỏa thuận vậy nhé!”
“Ồ, thoả thuận gì thế? Nói ta nghe xem nào.”
Thanh Trúc giật mình thảng thốt xém chút thì hét lên khi phát hiện có người đứng cạnh mình từ lúc nào. Phi Diên lập tức trèo cửa sổ ra nhảy xuống đứng chắn trước Thanh Trúc. Cả hai đứa bé ban đầu hoảng hốt và đề phòng nhưng khi nhìn người vừa lên tiếng thì cả hai đều ngẩn cả ra. Người đó rất đẹp, trông chỉ lớn hơn cha hắn vài tuổi, có một nụ cười rất ấm áp và gương mặt vô cùng thân thiện, dễ gần. Người đó ngồi xuống đối diện với hai đứa bét, nở nụ cười tươi hỏi chúng:
“Để ta đoán nhé. Đây là Phi Diên, còn cậu bạn phía sau tên Thanh Trúc phải không?”
“Dạ. Người là…”
“Ta là gia gia của con.”
Cả hai sửng sốt kêu lên:
“Không đúng. Trông bá chỉ hơn cha con có vài tuổi, làm sao mà là gia gia được. Con chỉ gọi là bá bá thôi.”
Ninh Cảnh Thần bất đắc dĩ cười trừ. Trẻ quá cũng hơi phiền. Giờ đến cháu nó cũng không thèm nhận mình. Hắn đã như thế, lúc gặp Châu Văn Phương cũng trẻ trung giống hắn thằng nhóc có lẽ cũng không chịu gọi một tiếng hoàng tổ phụ đâu.
“Được. Muốn gọi thế nào thì tuỳ con. Ta họ Ninh.”
“Vâng. Ninh bá. Vậy rốt cuộc bá bá là ai vậy?”
Thanh Trúc kéo tay Phi Diên, ra hiệu cho thằng nhóc thấy Danh Thần đang đứng ngoài cửa. Bọn nhóc hiểu ngay người đứng trước mặt bọn chúng thân phận không phải bình thường.
“Ta đi cùng với hoàng tổ phụ của con.”
Phi Diên sửng sốt kêu lên: “Hoàng tổ phụ về rồi ạ?”
Thanh Trúc liền nói:
“Phải rồi. Hôm nay ta đến đây là còn có chuyện khác muốn nói với ngươi. Ta nghe nói tiên hoàng đế đã trở về rồi. Hiện giờ đang ở cùng với bệ hạ.”
Ánh mắt Phi Diên sáng lấp lánh. Cậu bé đã được nghe cha mình và những người khác kể về tiên hoàng rất nhiều. Nó vẫn muốn được gặp một lần, không ngờ nay đã được gặp còn đột ngột như thế. Tiên hoàng trở về là cha nó có hi vọng được cứu rồi.
“Ta rất muốn đến gặp hoàng tổ phụ ngay bây giờ nhưng ta đang phải chịu phạt…”
“Không sao. Là hoàng tổ phụ của con bảo ta đến đón con đấy.”
“Thật… thật sao?”
“Thật. Hoàng tổ phụ của con đã lên tiếng, Tử Hằng còn không thể tha thứ cho con sao? Nhưng lần sau không được đánh người như vậy có biết không? Con có thể mách với phụ hoàng của con để trừng trị mấy kẻ đó. Danh dự của cha con nếu chúng dám xúc phạm thì phải để cả nhà của chúng chịu tội.”
“Con hiểu rồi. Cảm ơn Ninh bá bá.”
“Còn nữa.” Cảnh Thần giơ tay xoa đầu hai đứa nhóc, nháy mắt nói: “Không được gian lận. Không tốt, biết chưa?”
Hai đứa nhóc xấu hổ nhìn nhau, nói lí nhí: “Vâng.”
Sau đó Cảnh Thần dẫn hai đứa đến thư phòng của Tử Hằng. Văn Phương quả nhiên cũng đang ở đó. Nhìn thấy Văn Phương, Phi Diên kinh ngạc, nhất định không chịu gọi y là hoàng tổ phụ bởi vì nhìn y còn quá trẻ khiến Cảnh Thần che miệng cười không ngừng được. Tử Hằng giải thích mãi Phi Diên mới chịu tin đây là hoàng tổ phụ của mình.
Ngay khi bỏ lệnh cấm túc với Phi Diên, Tử Hằng đã ra một khẩu dụ bất cứ kẻ nào dám có hành vi xúc phạm đến Hồng phi và tiểu hoàng tử Phi Diên lập tức sẽ bị trừng trị cả nhà, phạt ba năm bổng lộc. Tiểu hoàng tử vì bị xúc phạm đến cha mình nên mới có hành vi đánh người nên chỉ phạt nhẹ nhằm răn đe.
“Sau khi Hồng Thanh trở về ngươi định làm thế nào?” Ninh Cảnh Thần kéo Tử Hằng ra nói chuyện riêng: “Chuyện này ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu ngươi vẫn đối xử với Hồng Thanh giống như trước sớm muộn gì hắn cũng sẽ bỏ ngươi mà đi lần nữa thôi.”
“Ta… Kể từ lúc Thanh nhi bỏ đi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hai chúng ta trở nên như thế này cũng do ta không thực sự hiểu trong lòng y muốn gì, nghĩ gì. Những gì ta cho rằng là tốt cho y nhưng thực ra lại khiến y khổ sở. Ta muốn nói chuyện với y lần nữa.”
“Ừm. Đây là điều cần thiết. Chỉ cần hai người các ngươi có thể hoá giải hiểu lầm thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Nhưng như vậy còn chưa đủ.”
Tử Hằng im lặng một lúc khá lâu rồi mới đáp:
“Những ngày này không có đêm nào ta ngủ được. Ta không thể sống thiếu Thanh nhi. Chỉ cần y có thể tha thứ cho ta và trở về y muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng, cũng sẽ không cưỡng ép y nữa.”
Cảnh Thần ngồi chống cằm mỉm cười hứng thú quan sát biểu hiện phong phú trên gương mặt Tử Hằng hỏi tiếp:
“Thật sự như vậy sao? Kể cả việc y đi gặp nam nhân?”
Gương mặt Tử Hằng lập tức biến sắc. Ban đầu tối sầm rồi đỏ lên vì tức giận, sau đó thì điềm tĩnh trở lại dù có vẻ đang rất kìm nén.
“Ta tin Thanh nhi sẽ không làm chuyện có lỗi với ta. Chỉ cần y giải thích rõ ràng ta sẽ không làm khó.”
Tử Hằng thấy ánh mắt Cảnh Thần nhìn mình đầy nghi ngờ liền lớn tiếng khẳng định:
“Ta nói thật đó. Vẫn còn hơn là y rời khỏi ta rồi theo một tên nam nhân khác lang thang bên ngoài. Ta thật sự chịu không nổi.”
“Được. Ta ghi nhớ những gì ngươi nói hôm nay. Chỉ cần ngươi làm được những điều ngươi nói, gia đình các ngươi nhất định sẽ đoàn tụ.”
Tử Hằng gật đầu. Lời của Cảnh Thần nói hắn dĩ nhiên rất tin tưởng.
“Ta vẫn chưa hỏi làm sao các người lại quay về đúng lúc như vậy? Có phải là có ai đó báo cho các ngươi tình hình ở đây không?”
“Ngươi nói xem.”
“Ngươi nói vậy là ta biết ai rồi. Thẩm tướng vẫn luôn lo xa như thế nhưng dù sao cũng cảm ơn các ngươi đã quay về.”
Cảnh Thần nhìn Tử Hằng một chốc rồi hỏi:
“Đã bao nhiêu năm như vậy rồi, ngươi vẫn không định gọi ta một tiếng cha sao?”
Tử Hằng đỏ mặt đáp ngay:
“Không gọi.”
“Tại sao chứ?”
“Không thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.