Tôi Sở Hữu Một Cửa Hàng Hán Phục
Chương 4: Vòng Cổ Ngọc Trai
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
14/11/2024
Giang Hoãn suy nghĩ một lúc, rút thăm hôm nay thì ngày mai có thể mua đồ, quan trọng là cô vừa tắm xong, cả người thơm tho! Đây cũng xem như là đã tắm gội sạch sẽ rồi nhỉ!
Cô ngồi dậy, tìm ra kem dưỡng tay mùa đông, cẩn thận bôi khắp người, sau đó tìm hình ảnh Phật Như Lai, Quan Âm, Tam Thanh của Đạo giáo và Thần Tài, thành kính bái lạy, trong lòng cầu nguyện rút được thời Minh.
[ Cô hình như quên bái một vị rồi.] Không hiểu sao hệ thống cảm thấy như đang nhìn một người ngớ ngẩn vậy.
"Không đâu, Phật giáo và Đạo giáo tôi đều bái rồi mà rồi mà." Giang Hoãn suy nghĩ một lúc, "À, có phải ý cậu là Thượng đế không? Mặc dù tôi không tin, nhưng tôi có thể lạy thêm." Giang Hoãn lại tìm kiếm hình ảnh của Thượng đế thành kính bái lạy. Trong những thời khắc quyết định "tương lai tài chính" thế này, cô ấy sẵn sàng nguyện ý bái lạy thêm vài lần, vì "thà tin là có còn hơn không."
... Thôi bỏ qua, hệ thống càng lúc càng muốn đổi người. Trong tình huống này, điều đúng ra cô ấy cần cầu nguyện phải là Marx-Lenin chứ!
Giang Hoãn xoa tay, hít sâu vài lần, cẩn thận kéo chuột và nhấn vào nút "Bắt đầu", kim bắt đầu quay, cô không khỏi lo lắng hỏi: "Hệ thống các cậu là chính quy đúng không, không có gian lận gì đấy chứ?"
[Hệ thống của tôi là chính quy, không hề có gian lận, tôi còn có giấy phép xuất xưởng hẳn hoi.]
"Nếu tôi rút trúng thời kỳ Tam Quốc hoặc Nam Bắc triều thì cậu chính là kiểu hệ thống gian lận như Tencent rồi đấy!"
[A a a a!! Nếu cô rút trúng thời kỳ đó thì chỉ là do vận khi kém thôi!] Hệ thống tức đến mức dậm chân.
Giang Hoãn chăm chú nhìn kim quay, thấy nó chậm dần khi đến gần Nam Bắc triều, cô nín thở. Hệ thống cũng rất hồi hộp, nếu cô rút trúng thời kỳ tốt, nó cũng sẽ được nâng cấp nhanh hơn.
Cuối cùng, kim quay vượt qua Nam Bắc triều và chậm rãi dừng ở thời nhà Tùy. Giang Hoãn thầm gào lên: "Cố thêm một chút nữa, thời nhà Đường cũng được mà!"
Cuối cùng, kim quay dừng lại ngay ở thời nhà Đường, chỉ vượt qua thời nhà Tùy một chút. Giang Hoãn vui mừng đến mức lăn lộn trên giường. Mở màn mà đã có thể kinh doanh rồi!
1 giờ sáng, nhưng cô vẫn không buồn ngủ. Quá hưng phấn khiến cô bị mất ngủ. Căn hộ của Giang Hoãn nằm gần đường lớn, dù đêm khuya vẫn có nhiều xe qua lại. Cô đếm xe cho đến khi nghe chiếc xe thứ 210 đi qua mới thiếp đi. Ban đêm thành phố mang đến cảm giác mờ ảo khác lạ so với ban ngày, có người ra ngoài, có người trở về, có người bắt đầu công việc mới, có người kết thúc một ngày mệt mỏi. Những âm thanh mà thường ngày cô thấy ồn ào giờ lại trở nên êm dịu. Thật tuyệt vời, ở tuổi 21, cô đã gặp được một kỳ tích trong đời mình.
--------------------
Sáng hôm sau, 10 giờ sáng thứ Bảy.
Giang Hoãn tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức. Sau khi lơ mơ một lúc, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, thấy biểu tượng quen thuộc trên màn hình, cô mới yên tâm đặt xuống.
"Hệ thống, hệ thống," Giang Hoãn dụi đầu vào gối, giọng vẫn còn khàn.
[Chuyện gì vậy?]
"Không có gì đâu, chỉ gọi thử thôi." Cô sợ rằng hôm qua chỉ là một giấc mơ.
[Nếu không có việc gì thì cô nên dậy đi, xin nói thẳng là chuông báo thức đã kêu ba lần rồi đấy.]
Giang Hoãn nhớ ra hôm nay có việc phải làm, cô nhanh chóng dậy mặc quần áo.
Sau khi đưa điện thoại xuống cửa hàng để sửa, Giang Hoãn vội vã trở về nhà, lấy cuốn “Lịch sử Trung Quốc giản lược” từ thời sinh viên, lật ngay phần về nhà Tùy và nhà Đường để đọc kỹ.
[Cô đay là nước đến chân mới nhảy a]hệ thống nói.
“Tục ngữ nói rất hay: 'Lâm trận mài thương, không nhanh cũng sáng'," cô đáp lại.
[Theo như tôi biết, cô là dân văn đúng không?]
"Đúng rồi, tôi là dân văn mà, còn có thể giảng cho cậu về ý nghĩa của chế độ khoa cử nữa đấy," Giang Hoãn thầm nghĩ: Dân văn thì làm sao? Đã bốn năm rồi, phần lớn kiến thức đã quên sạch.
Càng lớn tuổi, cô càng hiểu rõ câu "đỉnh cao kiến thức của nhiều người chỉ nằm ở những ngày thi đại học". Không còn gì chính xác hơn.
Nghĩ lại, cô vẫn thấy khó tin là mình từng học thuộc cả chục cuốn sách. Cô còn nhớ hồi đi xem phim "Kiến quân đại nghiệp", cô đã có thể giảng giải cho bạn học bên khối tự nhiên suốt hơn một giờ. Những nhân vật, sự kiện trong phim như được gắn kết chặt chẽ trong trí nhớ của cô, nhớ rõ ràng từng chi tiết.
"Hệ thống, thời gian và địa điểm mà tôi xuất hiện có thể lựa chọn không?" Giang Hoãn vừa nhìn sách vừa hỏi. Cô nghĩ thầm: Nếu chẳng may đến giai đoạn đầu hoặc cuối của nhà Đường thì chắc sẽ khốn khổ. Nếu xui hơn, bị gửi đến nơi núi rừng hoang vu...
Giang Hoãn không dám nghĩ nữa, nghĩ đến thôi đã thấy mệt lòng.
[Thời gian thì tùy vào vận khí, còn địa điểm thì cô có thể chọn] hệ thống trả lời.
...Thế có nghĩa là chỉ có thể trông chờ vào ông trời có thương mình hay không thôi.
Giang Hoãn cẩn thận ghi chú lại các sự kiện quan trọng và mốc thời gian của triều Đường. Những điều chi tiết hơn thì để quay lại sau tính toán kỹ lưỡng hơn.
Sau hơn một giờ, Giang Hoãn đã cầm trên tay chiếc điện thoại mới sửa xong, đi thẳng đến cửa hàng trang sức.
Hôm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách kiếm số tiền đầu tiên. Ngoài những món đồ mà hệ thống cho phép mang theo, tất cả những thứ khác đều bị cấm, cắt đứt rất nhiều con đường làm giàu nhanh chóng. Nếu được, cô thật sự muốn mang theo một tấm kính để đổi lấy vàng.
Sau khi suy nghĩ kỹ hơn, cô quyết định tập trung vào mảng trang sức. Từ xưa đến nay, kinh doanh đồ cho phụ nữ luôn là dễ nhất.
Trang sức bằng vàng, bạc không mang lại lợi nhuận cao, kim loại khác thì người xưa cũng không quen, còn đá quý thì khỏi bàn, không biết có thể bán được hay không hoặc có thể lỗ vốn, mà quan trọng là cô cũng không đủ tiền mua. Cuối cùng, chỉ còn lại những viên ngọc trai - thứ mà giá trị thời xưa cực kỳ cao, còn thời nay chỉ tầm mười đồng một nắm, rất thích hợp để bắt đầu.
Giang Hoãn không định mua loại ngọc trai rẻ tiền, hình dáng kỳ lạ, không tròn trịa, vì người xưa cũng chẳng phải ngốc. Loại đó chỉ có thể bán với giá rẻ, rồi đem nghiền thành bột ngọc trai.
Cô đi thẳng vào cửa hàng, chọn lựa kỹ càng và mua một chuỗi ngọc trai trắng cổ điển của một thương hiệu nổi tiếng. Chuỗi ngọc trai có 59 viên, nhưng viên ngọc lại khá nhỏ. Ngoài ra, cô còn mua thêm một sợi dây chuyền ngọc trai với một viên ngọc to 12mm, có thể bán với giá cao.
Hai sợi dây chuyền này tiêu tốn hơn 500 tệ, Giang Hoãn thấy hơi xót xa, nhưng tự an ủi bản thân: Muốn kiếm nhiều tiền thì phải tiêu tiền trước!
Cô ngồi dậy, tìm ra kem dưỡng tay mùa đông, cẩn thận bôi khắp người, sau đó tìm hình ảnh Phật Như Lai, Quan Âm, Tam Thanh của Đạo giáo và Thần Tài, thành kính bái lạy, trong lòng cầu nguyện rút được thời Minh.
[ Cô hình như quên bái một vị rồi.] Không hiểu sao hệ thống cảm thấy như đang nhìn một người ngớ ngẩn vậy.
"Không đâu, Phật giáo và Đạo giáo tôi đều bái rồi mà rồi mà." Giang Hoãn suy nghĩ một lúc, "À, có phải ý cậu là Thượng đế không? Mặc dù tôi không tin, nhưng tôi có thể lạy thêm." Giang Hoãn lại tìm kiếm hình ảnh của Thượng đế thành kính bái lạy. Trong những thời khắc quyết định "tương lai tài chính" thế này, cô ấy sẵn sàng nguyện ý bái lạy thêm vài lần, vì "thà tin là có còn hơn không."
... Thôi bỏ qua, hệ thống càng lúc càng muốn đổi người. Trong tình huống này, điều đúng ra cô ấy cần cầu nguyện phải là Marx-Lenin chứ!
Giang Hoãn xoa tay, hít sâu vài lần, cẩn thận kéo chuột và nhấn vào nút "Bắt đầu", kim bắt đầu quay, cô không khỏi lo lắng hỏi: "Hệ thống các cậu là chính quy đúng không, không có gian lận gì đấy chứ?"
[Hệ thống của tôi là chính quy, không hề có gian lận, tôi còn có giấy phép xuất xưởng hẳn hoi.]
"Nếu tôi rút trúng thời kỳ Tam Quốc hoặc Nam Bắc triều thì cậu chính là kiểu hệ thống gian lận như Tencent rồi đấy!"
[A a a a!! Nếu cô rút trúng thời kỳ đó thì chỉ là do vận khi kém thôi!] Hệ thống tức đến mức dậm chân.
Giang Hoãn chăm chú nhìn kim quay, thấy nó chậm dần khi đến gần Nam Bắc triều, cô nín thở. Hệ thống cũng rất hồi hộp, nếu cô rút trúng thời kỳ tốt, nó cũng sẽ được nâng cấp nhanh hơn.
Cuối cùng, kim quay vượt qua Nam Bắc triều và chậm rãi dừng ở thời nhà Tùy. Giang Hoãn thầm gào lên: "Cố thêm một chút nữa, thời nhà Đường cũng được mà!"
Cuối cùng, kim quay dừng lại ngay ở thời nhà Đường, chỉ vượt qua thời nhà Tùy một chút. Giang Hoãn vui mừng đến mức lăn lộn trên giường. Mở màn mà đã có thể kinh doanh rồi!
1 giờ sáng, nhưng cô vẫn không buồn ngủ. Quá hưng phấn khiến cô bị mất ngủ. Căn hộ của Giang Hoãn nằm gần đường lớn, dù đêm khuya vẫn có nhiều xe qua lại. Cô đếm xe cho đến khi nghe chiếc xe thứ 210 đi qua mới thiếp đi. Ban đêm thành phố mang đến cảm giác mờ ảo khác lạ so với ban ngày, có người ra ngoài, có người trở về, có người bắt đầu công việc mới, có người kết thúc một ngày mệt mỏi. Những âm thanh mà thường ngày cô thấy ồn ào giờ lại trở nên êm dịu. Thật tuyệt vời, ở tuổi 21, cô đã gặp được một kỳ tích trong đời mình.
--------------------
Sáng hôm sau, 10 giờ sáng thứ Bảy.
Giang Hoãn tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức. Sau khi lơ mơ một lúc, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, thấy biểu tượng quen thuộc trên màn hình, cô mới yên tâm đặt xuống.
"Hệ thống, hệ thống," Giang Hoãn dụi đầu vào gối, giọng vẫn còn khàn.
[Chuyện gì vậy?]
"Không có gì đâu, chỉ gọi thử thôi." Cô sợ rằng hôm qua chỉ là một giấc mơ.
[Nếu không có việc gì thì cô nên dậy đi, xin nói thẳng là chuông báo thức đã kêu ba lần rồi đấy.]
Giang Hoãn nhớ ra hôm nay có việc phải làm, cô nhanh chóng dậy mặc quần áo.
Sau khi đưa điện thoại xuống cửa hàng để sửa, Giang Hoãn vội vã trở về nhà, lấy cuốn “Lịch sử Trung Quốc giản lược” từ thời sinh viên, lật ngay phần về nhà Tùy và nhà Đường để đọc kỹ.
[Cô đay là nước đến chân mới nhảy a]hệ thống nói.
“Tục ngữ nói rất hay: 'Lâm trận mài thương, không nhanh cũng sáng'," cô đáp lại.
[Theo như tôi biết, cô là dân văn đúng không?]
"Đúng rồi, tôi là dân văn mà, còn có thể giảng cho cậu về ý nghĩa của chế độ khoa cử nữa đấy," Giang Hoãn thầm nghĩ: Dân văn thì làm sao? Đã bốn năm rồi, phần lớn kiến thức đã quên sạch.
Càng lớn tuổi, cô càng hiểu rõ câu "đỉnh cao kiến thức của nhiều người chỉ nằm ở những ngày thi đại học". Không còn gì chính xác hơn.
Nghĩ lại, cô vẫn thấy khó tin là mình từng học thuộc cả chục cuốn sách. Cô còn nhớ hồi đi xem phim "Kiến quân đại nghiệp", cô đã có thể giảng giải cho bạn học bên khối tự nhiên suốt hơn một giờ. Những nhân vật, sự kiện trong phim như được gắn kết chặt chẽ trong trí nhớ của cô, nhớ rõ ràng từng chi tiết.
"Hệ thống, thời gian và địa điểm mà tôi xuất hiện có thể lựa chọn không?" Giang Hoãn vừa nhìn sách vừa hỏi. Cô nghĩ thầm: Nếu chẳng may đến giai đoạn đầu hoặc cuối của nhà Đường thì chắc sẽ khốn khổ. Nếu xui hơn, bị gửi đến nơi núi rừng hoang vu...
Giang Hoãn không dám nghĩ nữa, nghĩ đến thôi đã thấy mệt lòng.
[Thời gian thì tùy vào vận khí, còn địa điểm thì cô có thể chọn] hệ thống trả lời.
...Thế có nghĩa là chỉ có thể trông chờ vào ông trời có thương mình hay không thôi.
Giang Hoãn cẩn thận ghi chú lại các sự kiện quan trọng và mốc thời gian của triều Đường. Những điều chi tiết hơn thì để quay lại sau tính toán kỹ lưỡng hơn.
Sau hơn một giờ, Giang Hoãn đã cầm trên tay chiếc điện thoại mới sửa xong, đi thẳng đến cửa hàng trang sức.
Hôm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách kiếm số tiền đầu tiên. Ngoài những món đồ mà hệ thống cho phép mang theo, tất cả những thứ khác đều bị cấm, cắt đứt rất nhiều con đường làm giàu nhanh chóng. Nếu được, cô thật sự muốn mang theo một tấm kính để đổi lấy vàng.
Sau khi suy nghĩ kỹ hơn, cô quyết định tập trung vào mảng trang sức. Từ xưa đến nay, kinh doanh đồ cho phụ nữ luôn là dễ nhất.
Trang sức bằng vàng, bạc không mang lại lợi nhuận cao, kim loại khác thì người xưa cũng không quen, còn đá quý thì khỏi bàn, không biết có thể bán được hay không hoặc có thể lỗ vốn, mà quan trọng là cô cũng không đủ tiền mua. Cuối cùng, chỉ còn lại những viên ngọc trai - thứ mà giá trị thời xưa cực kỳ cao, còn thời nay chỉ tầm mười đồng một nắm, rất thích hợp để bắt đầu.
Giang Hoãn không định mua loại ngọc trai rẻ tiền, hình dáng kỳ lạ, không tròn trịa, vì người xưa cũng chẳng phải ngốc. Loại đó chỉ có thể bán với giá rẻ, rồi đem nghiền thành bột ngọc trai.
Cô đi thẳng vào cửa hàng, chọn lựa kỹ càng và mua một chuỗi ngọc trai trắng cổ điển của một thương hiệu nổi tiếng. Chuỗi ngọc trai có 59 viên, nhưng viên ngọc lại khá nhỏ. Ngoài ra, cô còn mua thêm một sợi dây chuyền ngọc trai với một viên ngọc to 12mm, có thể bán với giá cao.
Hai sợi dây chuyền này tiêu tốn hơn 500 tệ, Giang Hoãn thấy hơi xót xa, nhưng tự an ủi bản thân: Muốn kiếm nhiều tiền thì phải tiêu tiền trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.