Tôi Sở Hữu Một Cửa Hàng Hán Phục
Chương 5: Lần Đầu Đến Thành Dương Châu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
14/11/2024
Giang Hoãn về đến nhà, đóng chặt cửa sổ, kéo rèm lại và thay bộ trang phục nam trang cổ tròn của triều Đường mà cô vừa mua từ tiệm Hán phục. Sau đó, cô dùng đồ trang điểm để tự làm cho mình trông thô kệch hơn. Tóc được búi thành búi tròn, vì cô loay hoay mãi vẫn không vấn khăn đầu đúng kiểu. Sau đó, cô còn cẩn thận che giấu lỗ tai bằng kem che khuyết điểm, đến nỗi nhìn vào không còn vết tích. Nhìn vào gương toàn thân, cô xuýt xoa: "Trông đẹp trai thật đấy!"
Dù có lẽ chưa thể khiến người khác ngay lập tức nhận ra cô là nam, ít ra cũng không dễ dàng khẳng định cô là nữ. Với vẻ ngoài vừa nam vừa nữ thế này, Giang Hoãn cảm thấy rất hài lòng.
Hệ thống chỉ biết im lặng, dường như không biết phải nói gì.
Nghĩ lại, cô thấy cuộc đời thật kỳ diệu khi một cô gái đam mê Hán phục nhưng lại bị hạn chế bởi tiền bạc như cô nay lại sắp bắt đầu bán Hán phục.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Hoãn vào nhà vệ sinh lần cuối, uống một ngụm nước thật lớn, và làm vài động tác hít thở sâu để trấn tĩnh. Cô hồi hộp nói với hệ thống: "Hãy thả ta vào một con hẻm không có người trong thành Dương Châu nhé." Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lần đầu tiên đi ngược thời gian cô đã quyết định chọn Dương Châu. Cô chưa vội đến Trường An, mà muốn quan sát cuộc sống ở thời cổ đại trước. Hơn nữa, cô khá quen thuộc với Dương Châu, nơi này lại thuộc khu vực Giang Nam, kinh tế phát triển phồn thịnh. Quan trọng nhất là cô sợ đến nơi khác sẽ không hiểu người ta nói gì.
[Được rồi.] Hệ thống thật sự chịu thua với sự chần chừ của Giang Hoãn. Nhân loại có phải ai cũng như vậy không?
Giang Hoãn siết chặt hai tay, cô cảm thấy còn căng thẳng hơn cả lúc tra điểm thi đại học. Hệ thống liên tục bảo cô thư giãn, nhưng làm sao mà thư giãn được. Đây đâu phải đi xe buýt hay tàu điện ngầm, mà nếu khó chịu hay say xe có thể xuống giữa chừng. Nếu công nghệ hệ thống này không ổn, cô biết đi đâu mà đòi lại công bằng!
Khi nỗi sợ hãi tột độ xuất hiện, đôi mắt cô nhắm chặt lại. Cảm giác mất trọng lực bất ngờ khiến Giang Hoãn theo bản năng nhắm nghiền mắt. Máu trong người dường như đảo ngược lên, rồi đột ngột dừng lại. Trong khoảnh khắc đó, não bộ cô như mất đi ý thức, khiến toàn thân cứng đờ, không thể cử động.
Không có cảnh đường hầm thời gian sáng lóa, cũng chẳng có ngân hà rực rỡ. Thời gian chỉ như một giây, nhưng chỉ cần một giây đó thôi, cô đã cảm nhận được chân mình chạm đất.
Không khí khác lạ! Đó là phản ứng đầu tiên của Giang Hoãn!
Khi vừa đến thành Dương Châu, cảm giác tươi mới và mát mẻ như thể vừa được gội đầu sau cả tuần chưa rửa, khiến người ta thấy thật dễ chịu.
Âm thanh xung quanh cũng hoàn toàn khác với tiếng ồn ở hiện đại. Không có tiếng còi xe, không có tiếng phương tiện di chuyển, chỉ nghe thoang thoảng tiếng rao hàng của thương nhân và tiếng vó ngựa.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một con hẻm dài. Xung quanh vắng vẻ, chỉ có vài đống đồ lặt vặt.
“Hệ thống, đây là Dương Châu sao?” cô hỏi.
[Đúng vậy, đây là thành Dương Châu năm 725 sau Công Nguyên.]
“Dương Châu!” Wow! Cô thật sự bị sốc! Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng công nghệ du hành thời gian này vẫn làm cô choáng váng. Ngày trước, cô không thể tưởng tượng nổi rằng mình có thể nhìn thấy Dương Châu cách đây cả ngàn năm!
“Cố nhân tây từ hoàng hạc lâu yên hoa tam nguyệt hạ dương châu” (*)Cô rất muốn xem Dương Châu vào tháng Ba như thế nào!
(*)dịch: Người bạn cũ từ biệt ở Lầu Hoàng Hạc đi về phía tây , vào tháng ba đầy hoa khói, xuôi về Dương Châu
[Đừng có đọc to lên như vậy! Bây giờ, Lý Bạch còn chưa viết bài thơ này đâu.] Hệ thống thở phào nhẹ nhõm vì nó là một hệ thống, nếu không, chắc chắn sẽ bị cô làm cho phát bệnh.
“Được, được, được.” Cô đáp lại, rồi lại chăm chú suy nghĩ xem năm 725 là năm nào. Đường Huyền Tông lên ngôi năm 712, nghĩa là hoàng đế bây giờ là Lý Long Cơ. Loạn An Sử xảy ra vào năm 755, nghĩa là bây giờ vẫn còn thái bình.
Năm 725, thời kỳ Khai Nguyên thịnh vượng ! Thời điểm kiếm tiền tuyệt vời!
Cô lấy lại tâm trạng, đi ra ngoài với vẻ điềm tĩnh. Không sao, coi như đi dạo ở Hoành Điếm vậy.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy không còn căng thẳng nữa.
Cô nhìn xung quanh, những người xung quanh có vẻ bề ngoài không khác gì ở hiện đại. Chỉ có giọng nói của họ là hơi khác, cô phải cố gắng lắm mới nghe hiểu được.
Nhìn thấy một hàng quán bán đồ ăn, cô cảm thấy hào hứng muốn thử những món ăn vặt của ngàn năm trước. Nhưng tiếc là lúc này cô không có một đồng nào, xem ra việc cấp bách trước mắt là phải tìm một tiệm cầm đồ để bán hai chiếc dây chuyền ngọc trai này.
Cô nhận ra mình đã quá ngây thơ, đi một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy tiệm cầm đồ ở đâu.
Trước cửa Quán rượu treo biển bán rượu, trước cửa tiệm sách treo biển bán sách, tìm hoài mà vẫn không thấy chữ “cầm đồ” ở đâu!
Thật sự không còn cách nào khác, cô đành phải hỏi người khác.
[Tôi còn tưởng cô sẽ tiếp tục tìm một mình nữa chứ.] Hệ thống có chút chế nhạo [Cô quên mất cái miệng này rồi sao?]
Cô trợn mắt. Cô đâu có ngốc. Ban đầu cô đã định hỏi người khác, nhưng nếu nói ra thì người ta sẽ biết cô không phải là người địa phương. Nếu bị lừa thì sao, ở nơi xa lạ này, việc gì cũng phải cẩn thận, ở đây đâu có cảnh sát!
“Chúng ta mới đến lần đầu, nếu có thể tự mình tìm thì cần gì phải đi hỏi, lỡ gặp phải người xấu thì tôi biết khóc ở đâu! Không thể coi thường người xưa đâu.” Giang Hoãn nghĩ trong lòng với hệ thống, hôm qua đã nói rằng sau khi đến thời cổ đại sẽ giao tiếp bằng ý thức.
[Thế bây giờ cô hỏi đường thì không sợ à?]
“Chẳng phải thực sự không còn cách nào sao? Đôi giày tôi đang đi làm kém quá, nếu đi tiếp nữa thì chân tôi sẽ phồng rộp mất! Hơn nữa, không phải còn có cậu sao?” Giang Hoãn cười.
[......] Nói nãy giờ mà vẫn không phải nhờ có tôi chống lưng.
Giang Hoãn quyết định hỏi đường rồi đứng ở một nơi kín đáo quan sát, cô không phải là người tùy tiện chọn ai để hỏi.
Sau vài phút quan sát, cô đã xác định được mục tiêu. Giang Hoãn giả vờ đi dạo, đi đến một quán bán bánh.
“Đại nương, bánh này bao nhiêu tiền?” Giang Hoãn hỏi khi nhìn vào bánh trên kệ.
Đại nương bán hàng thấy Giang Hoãn đến gần liền nở nụ cười, sau khi nghe câu hỏi thì cười đáp: “Ba văn tiền một cái, tiểu lang quân có muốn thử không? Ngài đừng nhìn cái bánh này nhỏ, bên trong toàn thịt thật đấy!” Nói xong, đại nương đưa cho Giang Hoãn xem một cái bánh đã cắt đôi.
Dù có lẽ chưa thể khiến người khác ngay lập tức nhận ra cô là nam, ít ra cũng không dễ dàng khẳng định cô là nữ. Với vẻ ngoài vừa nam vừa nữ thế này, Giang Hoãn cảm thấy rất hài lòng.
Hệ thống chỉ biết im lặng, dường như không biết phải nói gì.
Nghĩ lại, cô thấy cuộc đời thật kỳ diệu khi một cô gái đam mê Hán phục nhưng lại bị hạn chế bởi tiền bạc như cô nay lại sắp bắt đầu bán Hán phục.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Hoãn vào nhà vệ sinh lần cuối, uống một ngụm nước thật lớn, và làm vài động tác hít thở sâu để trấn tĩnh. Cô hồi hộp nói với hệ thống: "Hãy thả ta vào một con hẻm không có người trong thành Dương Châu nhé." Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lần đầu tiên đi ngược thời gian cô đã quyết định chọn Dương Châu. Cô chưa vội đến Trường An, mà muốn quan sát cuộc sống ở thời cổ đại trước. Hơn nữa, cô khá quen thuộc với Dương Châu, nơi này lại thuộc khu vực Giang Nam, kinh tế phát triển phồn thịnh. Quan trọng nhất là cô sợ đến nơi khác sẽ không hiểu người ta nói gì.
[Được rồi.] Hệ thống thật sự chịu thua với sự chần chừ của Giang Hoãn. Nhân loại có phải ai cũng như vậy không?
Giang Hoãn siết chặt hai tay, cô cảm thấy còn căng thẳng hơn cả lúc tra điểm thi đại học. Hệ thống liên tục bảo cô thư giãn, nhưng làm sao mà thư giãn được. Đây đâu phải đi xe buýt hay tàu điện ngầm, mà nếu khó chịu hay say xe có thể xuống giữa chừng. Nếu công nghệ hệ thống này không ổn, cô biết đi đâu mà đòi lại công bằng!
Khi nỗi sợ hãi tột độ xuất hiện, đôi mắt cô nhắm chặt lại. Cảm giác mất trọng lực bất ngờ khiến Giang Hoãn theo bản năng nhắm nghiền mắt. Máu trong người dường như đảo ngược lên, rồi đột ngột dừng lại. Trong khoảnh khắc đó, não bộ cô như mất đi ý thức, khiến toàn thân cứng đờ, không thể cử động.
Không có cảnh đường hầm thời gian sáng lóa, cũng chẳng có ngân hà rực rỡ. Thời gian chỉ như một giây, nhưng chỉ cần một giây đó thôi, cô đã cảm nhận được chân mình chạm đất.
Không khí khác lạ! Đó là phản ứng đầu tiên của Giang Hoãn!
Khi vừa đến thành Dương Châu, cảm giác tươi mới và mát mẻ như thể vừa được gội đầu sau cả tuần chưa rửa, khiến người ta thấy thật dễ chịu.
Âm thanh xung quanh cũng hoàn toàn khác với tiếng ồn ở hiện đại. Không có tiếng còi xe, không có tiếng phương tiện di chuyển, chỉ nghe thoang thoảng tiếng rao hàng của thương nhân và tiếng vó ngựa.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một con hẻm dài. Xung quanh vắng vẻ, chỉ có vài đống đồ lặt vặt.
“Hệ thống, đây là Dương Châu sao?” cô hỏi.
[Đúng vậy, đây là thành Dương Châu năm 725 sau Công Nguyên.]
“Dương Châu!” Wow! Cô thật sự bị sốc! Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng công nghệ du hành thời gian này vẫn làm cô choáng váng. Ngày trước, cô không thể tưởng tượng nổi rằng mình có thể nhìn thấy Dương Châu cách đây cả ngàn năm!
“Cố nhân tây từ hoàng hạc lâu yên hoa tam nguyệt hạ dương châu” (*)Cô rất muốn xem Dương Châu vào tháng Ba như thế nào!
(*)dịch: Người bạn cũ từ biệt ở Lầu Hoàng Hạc đi về phía tây , vào tháng ba đầy hoa khói, xuôi về Dương Châu
[Đừng có đọc to lên như vậy! Bây giờ, Lý Bạch còn chưa viết bài thơ này đâu.] Hệ thống thở phào nhẹ nhõm vì nó là một hệ thống, nếu không, chắc chắn sẽ bị cô làm cho phát bệnh.
“Được, được, được.” Cô đáp lại, rồi lại chăm chú suy nghĩ xem năm 725 là năm nào. Đường Huyền Tông lên ngôi năm 712, nghĩa là hoàng đế bây giờ là Lý Long Cơ. Loạn An Sử xảy ra vào năm 755, nghĩa là bây giờ vẫn còn thái bình.
Năm 725, thời kỳ Khai Nguyên thịnh vượng ! Thời điểm kiếm tiền tuyệt vời!
Cô lấy lại tâm trạng, đi ra ngoài với vẻ điềm tĩnh. Không sao, coi như đi dạo ở Hoành Điếm vậy.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy không còn căng thẳng nữa.
Cô nhìn xung quanh, những người xung quanh có vẻ bề ngoài không khác gì ở hiện đại. Chỉ có giọng nói của họ là hơi khác, cô phải cố gắng lắm mới nghe hiểu được.
Nhìn thấy một hàng quán bán đồ ăn, cô cảm thấy hào hứng muốn thử những món ăn vặt của ngàn năm trước. Nhưng tiếc là lúc này cô không có một đồng nào, xem ra việc cấp bách trước mắt là phải tìm một tiệm cầm đồ để bán hai chiếc dây chuyền ngọc trai này.
Cô nhận ra mình đã quá ngây thơ, đi một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy tiệm cầm đồ ở đâu.
Trước cửa Quán rượu treo biển bán rượu, trước cửa tiệm sách treo biển bán sách, tìm hoài mà vẫn không thấy chữ “cầm đồ” ở đâu!
Thật sự không còn cách nào khác, cô đành phải hỏi người khác.
[Tôi còn tưởng cô sẽ tiếp tục tìm một mình nữa chứ.] Hệ thống có chút chế nhạo [Cô quên mất cái miệng này rồi sao?]
Cô trợn mắt. Cô đâu có ngốc. Ban đầu cô đã định hỏi người khác, nhưng nếu nói ra thì người ta sẽ biết cô không phải là người địa phương. Nếu bị lừa thì sao, ở nơi xa lạ này, việc gì cũng phải cẩn thận, ở đây đâu có cảnh sát!
“Chúng ta mới đến lần đầu, nếu có thể tự mình tìm thì cần gì phải đi hỏi, lỡ gặp phải người xấu thì tôi biết khóc ở đâu! Không thể coi thường người xưa đâu.” Giang Hoãn nghĩ trong lòng với hệ thống, hôm qua đã nói rằng sau khi đến thời cổ đại sẽ giao tiếp bằng ý thức.
[Thế bây giờ cô hỏi đường thì không sợ à?]
“Chẳng phải thực sự không còn cách nào sao? Đôi giày tôi đang đi làm kém quá, nếu đi tiếp nữa thì chân tôi sẽ phồng rộp mất! Hơn nữa, không phải còn có cậu sao?” Giang Hoãn cười.
[......] Nói nãy giờ mà vẫn không phải nhờ có tôi chống lưng.
Giang Hoãn quyết định hỏi đường rồi đứng ở một nơi kín đáo quan sát, cô không phải là người tùy tiện chọn ai để hỏi.
Sau vài phút quan sát, cô đã xác định được mục tiêu. Giang Hoãn giả vờ đi dạo, đi đến một quán bán bánh.
“Đại nương, bánh này bao nhiêu tiền?” Giang Hoãn hỏi khi nhìn vào bánh trên kệ.
Đại nương bán hàng thấy Giang Hoãn đến gần liền nở nụ cười, sau khi nghe câu hỏi thì cười đáp: “Ba văn tiền một cái, tiểu lang quân có muốn thử không? Ngài đừng nhìn cái bánh này nhỏ, bên trong toàn thịt thật đấy!” Nói xong, đại nương đưa cho Giang Hoãn xem một cái bánh đã cắt đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.