Tôi Thích Cậu, Người Con Trai Mang Tên Không Dấu !
Chương 25: Hãy Lắng Nghe Câu Chuyện Của Tôi (1)
Boss & Bà nội của bạn
26/11/2016
" Này, tại sao tôi với anh lại ở cùng nhau " Hạ Vy nhíu nhíu mày,
cười hehe rồi uống tiếp cốc beer trên tay. Cô chỉ vừa đưa nó lên môi
chưa kịp uống thì Huỳnh Phong đã giật lấy nó.
" Cô sao lại ra ngoài vào ban đêm, lại còn trốn đến nhà tôi nữa " Huỳnh Phong dựa đầu vào tường, những ngón tay thon dài của anh lắc lắc cốc bể khiến những viên đá thoáng cái lại nhảy lên vui mắt.
Lúc đó Phong thấy Vy ngay trước cửa nhà anh. Thế mà anh đã tưởng Hạ Vy cô ta đến cám ơn mình, ai dè cô ta đến chỉ để đòi lại chiếc dây chuyền. Hừ hừ , chỉ là cái dây chuyền rẻ tiền thôi mà... Nó quan trọng thế sao
Hạ Vy đã say rồi, cô không biết mình say từ lúc nào. Cô đi đến một quán rượu ven đường cùng Huỳnh Phong và ngồi uống cùng anh không biết bao chén. Có chết cô cũng không thèm đi uống với anh ta đâu, chẳng qua cô nghĩ nếu chuốc say Huỳnh Phong, cô có thể dễ dàng lấy lại chiếc dây chuyền, nhưng huhu. Giờ thì ngược lại rồi
Cô say trước...
Hạ Vy ngả đầu vào vai Huỳnh Phong, việc đơn giản nhất mà cô có thể là, bây giờ chính là dựa vào anh.
" Cô có chuyện buồn ạ "
" Xì, vớ vẩn, tôi làm gì có. Tôi vẫn yêu đời mà !"
" Vậy thì ngồi hẳn hoi lên, đừng dựa vào tôi "
" Cái gì ?" Hạ Vy bật dậy, cô híp mắt rồi giơ hai tay ra. ...Một phát, cô nhéo hai má của Huỳnh Phong và tát tát yêu anh vài cái.
" Mẹ kiếp, tôi ghét anh. Trả lại cho tôi dây chuyền mau lên "
Nói rồi cô lại gục xuống vai Huỳnh Phong hâm hâm giở giở cười
" Tôi sẽ không trả cho em ..."
" Cái gì, không trả tôi sẽ tát anh đấy... Không..không tôi... Tôi sẽ cào cào vào mặt anh , hì hì, ha ha. Huỳnh Phong bị Hạ Vy cào vào mặt hi hi haha"
" Em say rồi, tôi sẽ đưa em về"
Bỗng Hạ Vy giữ chặt tay Huỳnh Phong, cô nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng nói
" Làm ơn, đừng... Hay là tôi kể truyện vui cho anh nghe nhé. Sau đó anh sẽ trả dây chuyền cho tôi , được không "
Dây chuyền đó, quan trọng đến thế sao?
Cô không hiểu sao, mí mắt lại ươn ướt, rất khó chịu. Có phải uống nhiều quá nên say làm chảy nước mắt không. Sao cô phải chảy nước mắt chứ?
" Đừng khóc xin em"
" Tôi, không khóc, chỉ là, chiếc dây chuyền rất quan trọng với tôi"
Vậy tại sao nước mắt của cô lại không ngừng chảy xuống, tại sao thế? Có phải do gió lạnh buổi đêm thổi bụi bay vào mắt cô không? Hay là chuyện buồn à? Hạ Vy mà mọi người biết đâu phải người mít ướt thế đúng không!
Không phải đâu, bạn khóc khi bạn có chuyện buồn, bạn tủi thân cũng chính là khóc đấy. Chẳng ai muốn khóc cả, nhưng giờ nước mắt cứ lăn dài thì phải làm sao đây?
Rất lâu về trước, chắc tầm khoảng 7-8 năm rồi chứ nhỉ.
Có một cô bé hết sức bình thường sống trong một gia đình nhỏ. Ngày ngày, cuộc sống của cô bé lặp đi lặp nhàm chán và vô vị. Cô bé mong đợi một điều gì đó thú vị hơn đến với cô nhưng chúng không xảy ra. Cô đợi mãi đợi mãi.
Rồi đến đêm hôm đó, cô bé ước một điều ước dưới bầu trời cao vời vợi.
Cô bé ước mình có một người bạn. Một người bạn ư?
Đấy mà gọi là điều ước á?
Không ai muốn làm bạn với cô bé cả chỉ vì cô bé đã từng bị câm.
Bị câm ư, thật kinh khủng!
Mẹ ơi, bạn ấy đáng sợ quá!
Người khuyết tật , tránh xa ra !
Các con đừng lại gần nó, những người như thế không nên tiếp xúc
Đừng đối xử với họ như thế, làm ơn. Cái trận hoả hoạn năm ấy, chính cô bé là người chứng kiến. Tận mắt.
Cái đó cũng nên cám ơn sự may mắn vì gia đình cô bé đã tránh được. Nhưng một bé con đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng ấy, khiến cho giọng nói không thể nào phát ra.
Gia đình cô bé đã thất vọng, họ nghĩ hết cách chữa rồi. Đó là bệnh tâm lí. Cô bé cần tự hồi phục. Nhưng, một phép lạ đã xảy ra...
Cái ngày định mệnh ấy, khi một bé trai được chuyển vào lớp cô, bé trai đó nhìn rất dễ thương. Thật sự cô bé rất muốn ra làm quen và chào hỏi nhưng cô bé không nói được.
Bạn có tưởng tượng được không khi giọng nói của mình bị mất đi. Vĩnh viễn.
" Thật là một điều kinh khủng nhỉ" Huỳnh Phong xen ngang câu chuyện
" Anh thật là khốn nạn, tôi đang kể mà "
" Thế rồi sao nữa? "
" Thế nào á ? "
Cậu bé đó, trở thành hàng xóm của cô bé...
Vào một ngày đẹp trời, cô bé giả bộ chơi xây lâu đài cát ngoài sân thì chạm mặt cậu bé. Cậu bé bước ra khỏi cửa và ngồi phịch xuống một góc. Cậu úp mặt vào tường tronh khi đám trẻ con kia chơi đùa vui vẻ. Lạ nhỉ, sao cậu không ra chơi cùng các bạn?
Cô bé thấy làm lạ liền bỏ dở lâu đài cát của mình và bước về chỗ cậu bé. Cô rất muốn hỏi tại sao cậu không ra kia chơi mà lại ngồi đây một mình thù nghe thấy tiếng nói
" Nè, đừng lại gần nó, thằng đó bị ác quỷ đấy "
Cái gì cơ, đám trẻ kia nói cái gì thế cô bé nghe không hiểu.
Nhưng cái cảm giác này, cái cảm giác mà bị cô độc giữa những người xung quanh, cô bé hiểu nó. Cậu ấy.. Cậu ấy cũng giống như cô, bị tẩy chay ư?
Không được, không được để mọi người làm thế, cô phải bảo vệ cậu bé. Nhưng bảo vệ bằng cách nào.
Cố lên nào chính mình!
"....."
Lại thất bại, cô không thể nói được.
Sau khi tự cố gắng và lại thất bại cô bé vỗ vỗ vào vai cậu bé kia và chỉ chỉ đằng xa.
Cậu bé ngẩng đầu lên và nhìn theo hướng chỉ, hình như cậu cũng hiểu cô định nói gì nhưng cậu lại gục mặt xuống gối.
Thật là đáng ghét mà !
" Này cậu hàng xóm, sao mọi người không chơi với cậu"
" Vì họ mắc bệnh truyền nhiễm"
" Bệnh gì?"
" Chết! "
" Tôi không sợ, cùng lắm là chết "
Giọng nói, giọng nói đó. Cô bé vừa nói. Cô bé đó nói ra rồi!
" Cô sao lại ra ngoài vào ban đêm, lại còn trốn đến nhà tôi nữa " Huỳnh Phong dựa đầu vào tường, những ngón tay thon dài của anh lắc lắc cốc bể khiến những viên đá thoáng cái lại nhảy lên vui mắt.
Lúc đó Phong thấy Vy ngay trước cửa nhà anh. Thế mà anh đã tưởng Hạ Vy cô ta đến cám ơn mình, ai dè cô ta đến chỉ để đòi lại chiếc dây chuyền. Hừ hừ , chỉ là cái dây chuyền rẻ tiền thôi mà... Nó quan trọng thế sao
Hạ Vy đã say rồi, cô không biết mình say từ lúc nào. Cô đi đến một quán rượu ven đường cùng Huỳnh Phong và ngồi uống cùng anh không biết bao chén. Có chết cô cũng không thèm đi uống với anh ta đâu, chẳng qua cô nghĩ nếu chuốc say Huỳnh Phong, cô có thể dễ dàng lấy lại chiếc dây chuyền, nhưng huhu. Giờ thì ngược lại rồi
Cô say trước...
Hạ Vy ngả đầu vào vai Huỳnh Phong, việc đơn giản nhất mà cô có thể là, bây giờ chính là dựa vào anh.
" Cô có chuyện buồn ạ "
" Xì, vớ vẩn, tôi làm gì có. Tôi vẫn yêu đời mà !"
" Vậy thì ngồi hẳn hoi lên, đừng dựa vào tôi "
" Cái gì ?" Hạ Vy bật dậy, cô híp mắt rồi giơ hai tay ra. ...Một phát, cô nhéo hai má của Huỳnh Phong và tát tát yêu anh vài cái.
" Mẹ kiếp, tôi ghét anh. Trả lại cho tôi dây chuyền mau lên "
Nói rồi cô lại gục xuống vai Huỳnh Phong hâm hâm giở giở cười
" Tôi sẽ không trả cho em ..."
" Cái gì, không trả tôi sẽ tát anh đấy... Không..không tôi... Tôi sẽ cào cào vào mặt anh , hì hì, ha ha. Huỳnh Phong bị Hạ Vy cào vào mặt hi hi haha"
" Em say rồi, tôi sẽ đưa em về"
Bỗng Hạ Vy giữ chặt tay Huỳnh Phong, cô nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng nói
" Làm ơn, đừng... Hay là tôi kể truyện vui cho anh nghe nhé. Sau đó anh sẽ trả dây chuyền cho tôi , được không "
Dây chuyền đó, quan trọng đến thế sao?
Cô không hiểu sao, mí mắt lại ươn ướt, rất khó chịu. Có phải uống nhiều quá nên say làm chảy nước mắt không. Sao cô phải chảy nước mắt chứ?
" Đừng khóc xin em"
" Tôi, không khóc, chỉ là, chiếc dây chuyền rất quan trọng với tôi"
Vậy tại sao nước mắt của cô lại không ngừng chảy xuống, tại sao thế? Có phải do gió lạnh buổi đêm thổi bụi bay vào mắt cô không? Hay là chuyện buồn à? Hạ Vy mà mọi người biết đâu phải người mít ướt thế đúng không!
Không phải đâu, bạn khóc khi bạn có chuyện buồn, bạn tủi thân cũng chính là khóc đấy. Chẳng ai muốn khóc cả, nhưng giờ nước mắt cứ lăn dài thì phải làm sao đây?
Rất lâu về trước, chắc tầm khoảng 7-8 năm rồi chứ nhỉ.
Có một cô bé hết sức bình thường sống trong một gia đình nhỏ. Ngày ngày, cuộc sống của cô bé lặp đi lặp nhàm chán và vô vị. Cô bé mong đợi một điều gì đó thú vị hơn đến với cô nhưng chúng không xảy ra. Cô đợi mãi đợi mãi.
Rồi đến đêm hôm đó, cô bé ước một điều ước dưới bầu trời cao vời vợi.
Cô bé ước mình có một người bạn. Một người bạn ư?
Đấy mà gọi là điều ước á?
Không ai muốn làm bạn với cô bé cả chỉ vì cô bé đã từng bị câm.
Bị câm ư, thật kinh khủng!
Mẹ ơi, bạn ấy đáng sợ quá!
Người khuyết tật , tránh xa ra !
Các con đừng lại gần nó, những người như thế không nên tiếp xúc
Đừng đối xử với họ như thế, làm ơn. Cái trận hoả hoạn năm ấy, chính cô bé là người chứng kiến. Tận mắt.
Cái đó cũng nên cám ơn sự may mắn vì gia đình cô bé đã tránh được. Nhưng một bé con đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng ấy, khiến cho giọng nói không thể nào phát ra.
Gia đình cô bé đã thất vọng, họ nghĩ hết cách chữa rồi. Đó là bệnh tâm lí. Cô bé cần tự hồi phục. Nhưng, một phép lạ đã xảy ra...
Cái ngày định mệnh ấy, khi một bé trai được chuyển vào lớp cô, bé trai đó nhìn rất dễ thương. Thật sự cô bé rất muốn ra làm quen và chào hỏi nhưng cô bé không nói được.
Bạn có tưởng tượng được không khi giọng nói của mình bị mất đi. Vĩnh viễn.
" Thật là một điều kinh khủng nhỉ" Huỳnh Phong xen ngang câu chuyện
" Anh thật là khốn nạn, tôi đang kể mà "
" Thế rồi sao nữa? "
" Thế nào á ? "
Cậu bé đó, trở thành hàng xóm của cô bé...
Vào một ngày đẹp trời, cô bé giả bộ chơi xây lâu đài cát ngoài sân thì chạm mặt cậu bé. Cậu bé bước ra khỏi cửa và ngồi phịch xuống một góc. Cậu úp mặt vào tường tronh khi đám trẻ con kia chơi đùa vui vẻ. Lạ nhỉ, sao cậu không ra chơi cùng các bạn?
Cô bé thấy làm lạ liền bỏ dở lâu đài cát của mình và bước về chỗ cậu bé. Cô rất muốn hỏi tại sao cậu không ra kia chơi mà lại ngồi đây một mình thù nghe thấy tiếng nói
" Nè, đừng lại gần nó, thằng đó bị ác quỷ đấy "
Cái gì cơ, đám trẻ kia nói cái gì thế cô bé nghe không hiểu.
Nhưng cái cảm giác này, cái cảm giác mà bị cô độc giữa những người xung quanh, cô bé hiểu nó. Cậu ấy.. Cậu ấy cũng giống như cô, bị tẩy chay ư?
Không được, không được để mọi người làm thế, cô phải bảo vệ cậu bé. Nhưng bảo vệ bằng cách nào.
Cố lên nào chính mình!
"....."
Lại thất bại, cô không thể nói được.
Sau khi tự cố gắng và lại thất bại cô bé vỗ vỗ vào vai cậu bé kia và chỉ chỉ đằng xa.
Cậu bé ngẩng đầu lên và nhìn theo hướng chỉ, hình như cậu cũng hiểu cô định nói gì nhưng cậu lại gục mặt xuống gối.
Thật là đáng ghét mà !
" Này cậu hàng xóm, sao mọi người không chơi với cậu"
" Vì họ mắc bệnh truyền nhiễm"
" Bệnh gì?"
" Chết! "
" Tôi không sợ, cùng lắm là chết "
Giọng nói, giọng nói đó. Cô bé vừa nói. Cô bé đó nói ra rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.