Tôi Thích Cậu, Người Con Trai Mang Tên Không Dấu !
Chương 24: Cái Méo Gì Đây?!
Boss & Bà nội của bạn
13/11/2016
Róc rách.....róc rách......
Tiếng nước chảy hòa vào tiếng nhạc du dương khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cạch...
Huỳnh Phong mở của phòng tắm, lấy khăn bông được cấp vò vò mái tóc ướt. Hôm nay tâm trạng a có vẻ dễ chịu nên không chốn học như mọi ngày. Đi đến bên chiếc laptop, a bỗng thấy có cái gì vướng vướng ở chân.
Sao nó lại ở đây nhỉ?
Chiếc dây chuyền của Vy đã bị anh vô tình làm rớt xuống đất. Phong nhặt lên ngắm nghía nó. Cũng chả đẹp mấy, mắt thẩm mỹ của cô ta vẫn kém như bình thường.
Nhìn sợi dây chuyền hồi lâu, trông đầu a bỗng vang lên 1 giọng nói.
" Cậu có biết cỏ 4 lá có ý nghĩ như thế nào không?"
........................
3 năm trước....
"Này Phong, ra đây xem cái đéo gì này?!"
" Hả, cậu vừa nói gì cơ Thanh!"
"Oaaaa....là cỏ 4 lá kìa!"
" Đâu nào."
Nhã Thanh cầm chiếc cỏ 4 lá mà cô bề vừa nhìn thấy đưa lên trước mặt Huỳnh Phong.
" Cậu có biết cỏ 4 lá có ý nghĩ như thế nào không?"
"........"
"Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.
Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là niềm hi vọng
Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin
Lá thứ ba : là tình yêu
Và lá cuối cùng: là sự may mắn.
Bốn món quà thượng đế ban tặng cho mỗi đứa trẻ khi chúng mới ra đời nhưng để tìm được chúng đứa trẻ ấy phải mãi đi tìm, tìm trong rừng sâu của cuộc đời với trái tim dũng cảm... Truyền thuyết vẫn tiếp tục đến ngày hôm nay, và truyền thuyết mãi là truyền thuyết vì mỗi đứa trẻ sinh ra lớn lên mãi đi tìm công danh và sự nghiệp nên chúng lãng quên con đường tìm đến với ngọn cỏ bốn lá mà thượng đế trao cho. Đến khi chúng vấp ngã, chúng mới nhớ đến khúc đồng dao của ngày xưa. Chúng thẫn thờ và than thở:
“Where is my the four-leaf clover?”
Nhưng đứa trẻ đâu biết thượng đế trên cao đang mỉm cười:
Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã, đó là tình yêu
Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc khi vấp ngã, đó là niềm tin
Khi đứa trẻ nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đau khổ hơn mình, đó là sự may mắn
Và khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy là đi tiếp, đó là niềm hi vọng."
" Thì ra sâu bên trong nó lại có 1 ý nghĩa đẹp như vậy." Huỳnh Phong vừa nói vừa gật đầu và đôi mắt của cậu đang hướng về phía Nhã Thanh.
Bộp...bộp...bôp bopop..
" Oái , mưa!" Nhã Thanh thốt lên.
"Chúng ta chạy đến quán cà phê đằng kia để trú tại nha" Nhã Thanh nhìn Huỳnh Phong và nói, nhưng có vẻ như điều mà Phong đang quan tâm tới lại là mái tóc của Thanh đang bị ướt bởi mưa.
" Tóc cậu kìa!"
"Hả, tóc mình làm sao?"
" Chúng đang bị phai màu!"
Cái gì, tóc bị phai màu á, đùa nhau à!
" Ối," Nhã Thanh thốt lên.
Mái tóc của cô vừa hồi nãy còn màu nâu trầm sao bây giờ lại bị chuyển sang màu xanh dương ở phần đuôi kia. Chả nhẽ.....
" Sao cậu lại nói dối mình?" Huỳnh Phong nhìn Nhã Thanh như đang tìm kiếm câu trả lời của cô bé.
" Ư...m thì..." Cô bé cảm thấy bối rối.
" Mình đã nói vs cậu rằng là cậu không đc nhuộm tóc cơ mà?"
"Tại sao chứ, chả nhẽ mình nhuộm tóc là sai à?"
"Nhưng mà cậu nói dối mình như thế không phải là sai sao?"
Mưa vẫn cứ đang rơi ngày càng nặng hạt, mái tóc của Nhã Thanh dần dần trở về hình dáng ban đầu của nó.
"Mau đi trú mưa đi, không thì cậu sẽ bị cảm đó!" Nhã Thanh dường như ko muốn đôi co vs Huỳnh Phong.
"Chúng ta có là gì của nhau đâu cơ chứ, saoo cậu lại quan tâm đến tôi làm gì?"
"Hả, cậu vừa nói gì. 'Không phải là gì của nhau' á?"
"......"
" Đc, vậy thì ta ko là gì của nhau thì trả cậu cái này.....Bộp..." Nhã Thanh đưa tay lên cổ dựt chiếc dây chuyền có mặt hình chìa khóa xuống đất.
"Hư.....Tôi không ngờ cậu lại là 1 thằng tồi đến thế!"
" Nhã......"
" Đừng có gọi tên tôi nữa, cậu bh ko là gì của tôi cả đâu. Thế nên đừng làm phiền tôi nữa!" Nhã Thanh có vẻ dứt khoát vs câu nói này của mình, cô tức giận quay đi về phía đường lớn bắt 1 chiếc taxi và đi về.
Còn Huỳnh Phong cậu vẫn đứng ở đó, nhìn theo hướng chiếc taxi đi xa dần.
Đã đc 1 tuần kể từ khi cậu cãi nhau vs Nhã Thanh.
Cậu ko thấy cô bé đến trường đã 1 tuần nay rồi và cậu cũng cảm thấy lo lắng. Cậu gọi vào số điện thoại của cô bé nhưng chỉ nhận đc câu trả lời từ phía tổng đài. Cậu đi đến nhà cô bé nhưng lại cũng không thấy ai ở nhà cả.
Bây giờ cũng là vào cuối tháng 8, những cây phong lá đỏ bắt đầu dụng xuống đường phố đã bắt đầu lên đèn. Cậu nhìn vào đồng hồ của 1 tiệm cà phê nhỏ thì ra bh đã là 18h30' tối.
Cạch....
"Huỳnh Phong à! con xem có ai tới này!"
Mặt cậu bé rạng rỡ hẳn khi nghe tin đó và cậu đoán đó là Nhã Thanh...Nhưng thực ra đó lại là cô em họ Thái Châu.
"Anh Phong à!" Thái Châu nở 1 nụ cười thật rạng ngời.
"Hix...hix...."
"Huỳnh Phong à, con sao vậy?" Thì ra là cậu đang khóc nhưng cậu lại ko muốn cho ai thấy vẻ mặt này của mình nên cậu cúi gầm mặt xuống.
"Nhã ...Thanh...." Cậu gọi tên Thanh sao?
" Gia đình của Nhã Thanh đã chuyển đi rồi a Phong à!" Thái Châu hồn nhiên nói ra điều mà mọi người đang giữ bí mật và rồi ngay lập tức mẹ của Phong đã ném ánh mắt sắc bén về phía Châu.
"Cháu......" Châu biết mình đã làm sai nên cố tỏ ra vẻ ăn năn. Cô bé này cố tình hay là vô tình đây?
"Gđ của Nhã Thanh chuyển đi rồi con à, ta nghĩ rằng con đừng tìm nữa. Dù sao ba con và ba Thanh cũng là bạn bè lâu năm, nên nếu có 1 dịp nào đó thì chắc chắn sẽ gặp lại mà!" Mẹ của Phong đành an ủi cậu con trai của mình bằng những lời nói trong vô vọng đó, nhưng thực tế gđ Nhã Thanh chuyển đi đâu đến bh mọi người vẫn chưa rõ.
" A Phong, hôm nay trời đẹp lắm hay tụi mình đi ra vườn chơi đi!" Giọng nói của Thái Châu vang lên sau cánh cửa phòng của Huỳnh Phong.
"A ko đi đâu!"
" Ầy, đã 1 tháng trôi qua rồi. Sao a lại phải tự dẵn vặt mình nhỉ?"
"....."
"A là con trai mà, thiếu gì gái theo. Con nhỏ đó có đáng gì đâu, nó chỉ giống như bao con khác nó lợi dụng a thôi!"
Cạch....
"E gọi đt đến quán quen đi, đêm nay a sẽ bao tất cả quán ý!"
"Hahahahaha....đó mới là a chứ!"
Kể từ đó đến bh, Huỳnh Phong đã trở thành 1 con người hoàn toàn khác trước, cậu là 1 " bad boy" chính hiệu và được rất nhiều người yêu mến và hơn thế nữa cậu sẽ trở thành người thừa kế của trường FLEA.
" Đó đã là quá khứ rồi!" Huỳnh Phong trở lại vs thực tại và cậu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
" Anh nợ em 1 lời "Xin lỗi" Nhã Thanh à!"
Cậu cầm chiếc đt lên và gọi vào 1 số đt quen thuộc.
" Tối nay thế nào?"
"Cậu đến đi bọn tôi đang chờ cậu này!"
Huỳnh Phong nhanh chóng thay đồ và đi xuống bãi đỗ xe. Nhưng cậu lại bị bắt gặp bởi 1 ánh mắt quen thuộc.
Đó là......
Là.....
Hạ Vy!
Tiếng nước chảy hòa vào tiếng nhạc du dương khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cạch...
Huỳnh Phong mở của phòng tắm, lấy khăn bông được cấp vò vò mái tóc ướt. Hôm nay tâm trạng a có vẻ dễ chịu nên không chốn học như mọi ngày. Đi đến bên chiếc laptop, a bỗng thấy có cái gì vướng vướng ở chân.
Sao nó lại ở đây nhỉ?
Chiếc dây chuyền của Vy đã bị anh vô tình làm rớt xuống đất. Phong nhặt lên ngắm nghía nó. Cũng chả đẹp mấy, mắt thẩm mỹ của cô ta vẫn kém như bình thường.
Nhìn sợi dây chuyền hồi lâu, trông đầu a bỗng vang lên 1 giọng nói.
" Cậu có biết cỏ 4 lá có ý nghĩ như thế nào không?"
........................
3 năm trước....
"Này Phong, ra đây xem cái đéo gì này?!"
" Hả, cậu vừa nói gì cơ Thanh!"
"Oaaaa....là cỏ 4 lá kìa!"
" Đâu nào."
Nhã Thanh cầm chiếc cỏ 4 lá mà cô bề vừa nhìn thấy đưa lên trước mặt Huỳnh Phong.
" Cậu có biết cỏ 4 lá có ý nghĩ như thế nào không?"
"........"
"Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.
Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là niềm hi vọng
Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin
Lá thứ ba : là tình yêu
Và lá cuối cùng: là sự may mắn.
Bốn món quà thượng đế ban tặng cho mỗi đứa trẻ khi chúng mới ra đời nhưng để tìm được chúng đứa trẻ ấy phải mãi đi tìm, tìm trong rừng sâu của cuộc đời với trái tim dũng cảm... Truyền thuyết vẫn tiếp tục đến ngày hôm nay, và truyền thuyết mãi là truyền thuyết vì mỗi đứa trẻ sinh ra lớn lên mãi đi tìm công danh và sự nghiệp nên chúng lãng quên con đường tìm đến với ngọn cỏ bốn lá mà thượng đế trao cho. Đến khi chúng vấp ngã, chúng mới nhớ đến khúc đồng dao của ngày xưa. Chúng thẫn thờ và than thở:
“Where is my the four-leaf clover?”
Nhưng đứa trẻ đâu biết thượng đế trên cao đang mỉm cười:
Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã, đó là tình yêu
Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc khi vấp ngã, đó là niềm tin
Khi đứa trẻ nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đau khổ hơn mình, đó là sự may mắn
Và khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy là đi tiếp, đó là niềm hi vọng."
" Thì ra sâu bên trong nó lại có 1 ý nghĩa đẹp như vậy." Huỳnh Phong vừa nói vừa gật đầu và đôi mắt của cậu đang hướng về phía Nhã Thanh.
Bộp...bộp...bôp bopop..
" Oái , mưa!" Nhã Thanh thốt lên.
"Chúng ta chạy đến quán cà phê đằng kia để trú tại nha" Nhã Thanh nhìn Huỳnh Phong và nói, nhưng có vẻ như điều mà Phong đang quan tâm tới lại là mái tóc của Thanh đang bị ướt bởi mưa.
" Tóc cậu kìa!"
"Hả, tóc mình làm sao?"
" Chúng đang bị phai màu!"
Cái gì, tóc bị phai màu á, đùa nhau à!
" Ối," Nhã Thanh thốt lên.
Mái tóc của cô vừa hồi nãy còn màu nâu trầm sao bây giờ lại bị chuyển sang màu xanh dương ở phần đuôi kia. Chả nhẽ.....
" Sao cậu lại nói dối mình?" Huỳnh Phong nhìn Nhã Thanh như đang tìm kiếm câu trả lời của cô bé.
" Ư...m thì..." Cô bé cảm thấy bối rối.
" Mình đã nói vs cậu rằng là cậu không đc nhuộm tóc cơ mà?"
"Tại sao chứ, chả nhẽ mình nhuộm tóc là sai à?"
"Nhưng mà cậu nói dối mình như thế không phải là sai sao?"
Mưa vẫn cứ đang rơi ngày càng nặng hạt, mái tóc của Nhã Thanh dần dần trở về hình dáng ban đầu của nó.
"Mau đi trú mưa đi, không thì cậu sẽ bị cảm đó!" Nhã Thanh dường như ko muốn đôi co vs Huỳnh Phong.
"Chúng ta có là gì của nhau đâu cơ chứ, saoo cậu lại quan tâm đến tôi làm gì?"
"Hả, cậu vừa nói gì. 'Không phải là gì của nhau' á?"
"......"
" Đc, vậy thì ta ko là gì của nhau thì trả cậu cái này.....Bộp..." Nhã Thanh đưa tay lên cổ dựt chiếc dây chuyền có mặt hình chìa khóa xuống đất.
"Hư.....Tôi không ngờ cậu lại là 1 thằng tồi đến thế!"
" Nhã......"
" Đừng có gọi tên tôi nữa, cậu bh ko là gì của tôi cả đâu. Thế nên đừng làm phiền tôi nữa!" Nhã Thanh có vẻ dứt khoát vs câu nói này của mình, cô tức giận quay đi về phía đường lớn bắt 1 chiếc taxi và đi về.
Còn Huỳnh Phong cậu vẫn đứng ở đó, nhìn theo hướng chiếc taxi đi xa dần.
Đã đc 1 tuần kể từ khi cậu cãi nhau vs Nhã Thanh.
Cậu ko thấy cô bé đến trường đã 1 tuần nay rồi và cậu cũng cảm thấy lo lắng. Cậu gọi vào số điện thoại của cô bé nhưng chỉ nhận đc câu trả lời từ phía tổng đài. Cậu đi đến nhà cô bé nhưng lại cũng không thấy ai ở nhà cả.
Bây giờ cũng là vào cuối tháng 8, những cây phong lá đỏ bắt đầu dụng xuống đường phố đã bắt đầu lên đèn. Cậu nhìn vào đồng hồ của 1 tiệm cà phê nhỏ thì ra bh đã là 18h30' tối.
Cạch....
"Huỳnh Phong à! con xem có ai tới này!"
Mặt cậu bé rạng rỡ hẳn khi nghe tin đó và cậu đoán đó là Nhã Thanh...Nhưng thực ra đó lại là cô em họ Thái Châu.
"Anh Phong à!" Thái Châu nở 1 nụ cười thật rạng ngời.
"Hix...hix...."
"Huỳnh Phong à, con sao vậy?" Thì ra là cậu đang khóc nhưng cậu lại ko muốn cho ai thấy vẻ mặt này của mình nên cậu cúi gầm mặt xuống.
"Nhã ...Thanh...." Cậu gọi tên Thanh sao?
" Gia đình của Nhã Thanh đã chuyển đi rồi a Phong à!" Thái Châu hồn nhiên nói ra điều mà mọi người đang giữ bí mật và rồi ngay lập tức mẹ của Phong đã ném ánh mắt sắc bén về phía Châu.
"Cháu......" Châu biết mình đã làm sai nên cố tỏ ra vẻ ăn năn. Cô bé này cố tình hay là vô tình đây?
"Gđ của Nhã Thanh chuyển đi rồi con à, ta nghĩ rằng con đừng tìm nữa. Dù sao ba con và ba Thanh cũng là bạn bè lâu năm, nên nếu có 1 dịp nào đó thì chắc chắn sẽ gặp lại mà!" Mẹ của Phong đành an ủi cậu con trai của mình bằng những lời nói trong vô vọng đó, nhưng thực tế gđ Nhã Thanh chuyển đi đâu đến bh mọi người vẫn chưa rõ.
" A Phong, hôm nay trời đẹp lắm hay tụi mình đi ra vườn chơi đi!" Giọng nói của Thái Châu vang lên sau cánh cửa phòng của Huỳnh Phong.
"A ko đi đâu!"
" Ầy, đã 1 tháng trôi qua rồi. Sao a lại phải tự dẵn vặt mình nhỉ?"
"....."
"A là con trai mà, thiếu gì gái theo. Con nhỏ đó có đáng gì đâu, nó chỉ giống như bao con khác nó lợi dụng a thôi!"
Cạch....
"E gọi đt đến quán quen đi, đêm nay a sẽ bao tất cả quán ý!"
"Hahahahaha....đó mới là a chứ!"
Kể từ đó đến bh, Huỳnh Phong đã trở thành 1 con người hoàn toàn khác trước, cậu là 1 " bad boy" chính hiệu và được rất nhiều người yêu mến và hơn thế nữa cậu sẽ trở thành người thừa kế của trường FLEA.
" Đó đã là quá khứ rồi!" Huỳnh Phong trở lại vs thực tại và cậu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
" Anh nợ em 1 lời "Xin lỗi" Nhã Thanh à!"
Cậu cầm chiếc đt lên và gọi vào 1 số đt quen thuộc.
" Tối nay thế nào?"
"Cậu đến đi bọn tôi đang chờ cậu này!"
Huỳnh Phong nhanh chóng thay đồ và đi xuống bãi đỗ xe. Nhưng cậu lại bị bắt gặp bởi 1 ánh mắt quen thuộc.
Đó là......
Là.....
Hạ Vy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.