Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 18: Yêu anh nhất đó
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
Đôi con ngươi của Tu Thần Khước thu hẹp lại, khoé môi có đem theo chút ý cười nhàn nhạt.
"Đừng có nghĩ bậy, tôi không có ý định làm gì em."
Cố Tư Vũ cắn cắn môi dưới "Em không có nghĩ bậy gì cả nha, em chỉ là đơn giản muốn ngủ cùng anh."
Hắn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô cơ hồ như là đang đánh giá, sau đó giọng nói của hắn đột ngột trầm trọng xuống kéo theo luồng không khí lạnh lẽo "Em tưởng tôi không biết lòng dạ em thế nào?"
Trong giây phút chung quanh tịch mịch tới lạ, trái tim trong lồng ngực cô nhảy vọt lên treo lơ lửng ở cuống họng. Hắn biết mục đích cô lấy lòng hắn chỉ là vì muốn quay trở lại trường học thôi sao?
"Em đừng mơ rằng chỉ cần ngoan ngoãn tôi sẽ thả em đi dễ dàng như vậy." Đôi mắt hắn ảm đạm âm u, ấn đường chậm rãi xô lại tạo thành hai vệt nhăn nhúm trước trán "Tôi sẵn sàng dung túng em cả đời, em giết người tôi phi tang giúp em, em không vừa mắt kẻ nào tôi liền khiến cho kẻ đó không còn đường sống."
"Ngoại trừ duy nhất chỉ có việc em muốn rời khỏi tôi." Hắn nói xong, biểu cảm trên mặt đủ để máu toàn thân cô đông cứng được rồi.
Cố Tư Vũ hốt hoảng vung vẩy cánh tay "Anh hiểu lầm ý của em rồi...!
Hắn ta thế nào lại nghĩ cô muốn chạy khỏi hắn chứ? Chẳng phải cô chỉ mới xin hắn để cô đi học lại thôi hay sao? Đâu có nói là cô sẽ rời đi mà hắn đã xuyên tạc sau đó tức giận rồi?
"Em chỉ muốn anh để cho em đến trường, tháng sau là có kỳ thi cuối kỳ chứ em có nói là em muốn chạy trốn đi đâu?"
Tu Thần Khước không nhìn cô, giọng hắn có chút tự giễu "Tôi làm sao biết được em có nói thật hay không."
Cố Tư Vũ hơi tủi thân mở miệng nói "Anh hoàn toàn không tin tưởng em..."
Đúng thật muốn lấy lại được sự tín nhiệm của Tu Thần Khước là rất khó, cô lừa gạt hắn ta nhiều như vậy muốn hắn bây giờ vì một chút ngoan ngoãn của cô mà tin tưởng thì chẳng khác gì nói hắn ngây thơ, với người bình thường chắc chắn cũng sẽ không đời nào chấp nhận huống hồ là Tu Thần Khước, hắn hơn cô những mười một tuổi, ra ngoài thương trường nhiều năm như vậy lại vì một cô gái qua mặt thì thành trò cười sao?
Nếu ngược lại là cô cũng sẽ giống như hắn ta.
Cố Tư Vũ nuốt nước bọt, đôi mắt như thỏ non nhìn chằm chằm hắn...
Tỏ ra đáng yêu một chút, ngây thơ một chút, uỷ khuất một chút để Tu Thần Khước động đậy trong lòng "Em cũng đã giải thích với anh rồi, anh xem, em bây giờ nghĩ thông suốt muốn cạnh anh sống thật vui vẻ, còn trốn đi làm cái gì trong khi biết rõ sớm muộn anh cũng sẽ tìm ra có đúng hay không?"
"Tôi nhớ rất rõ cách đây không lâu em còn nguyền rủa muốn tôi chết đi, sống cùng tôi thật vui vẻ sao? Hắn nhàn nhạt cười.
Cố Tư Vũ vội vàng lắc đầu "Trước đây là trước đây! Anh không cảm nhận thấy em bây giờ thích anh hơn hay sao?
Tu Thần Khước im lặng không đáp lời, không khí lập tức có chút nhiệt độ ấm áp. Tình hình có vẻ tiến triển tốt lên, cô thừa thời cơ vuốt lông.
"Chuyện chúng ta kết hôn đợi sau khi em tốt nghiệp Đại Học sẽ tổ chức, trước đây chống đối anh chẳng qua chưa nhận ra cái tốt của anh. Bây giờ nhận ra rồi, anh là tốt nhất thế giới a!"
Vẻ mặt cáu kỉnh của hắn dần dần biến mất, sáng ngời lan tràn trên các đường nét mà ngay cả đôi con ngươi đen lạnh lùng kia cũng giãn ra.
"Với lại tối nay đúng thật em muốn ngủ cùng anh." Cô bổ sung thêm.
Cuối cùng mãnh thú cũng bị cô vuốt lông ngoan ngoãn được rồi, không gian dịu dàng xuống theo tâm trạng hắn. Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô gật đầu một cái nhận lời "Được."
Cố Tư Vũ mỉm cười, vui vẻ ôm choàng lấy cổ hắn "Thật tốt a, yêu anh nhất đó!"
Hắn có chút bất ngờ với hành động thân mật của cô, thân thể cao lớn nghiêng sang một bên dựa vào trong lòng Cố Tư Vũ, ở trên nệm bởi vì trọng lượng hai người cho nên nhún xuống một vùng.
Cố Tư Vũ chu môi nhỏ hồng hào, chụt chụt hôn lên trên má người đàn ông.
Tu Thần Khước tâm tình không tệ mà trái tim như được một dòng nước mát lạnh chảy qua, giọng nói ở trong không gian vang lên đem theo thoả mãn "Từ tuần sau sẽ cho em đến trường."
Cô biểu cảm không thể nào tin được trợn mắt há mồm hỏi lại hắn "Thật sao? Để em đi học thật sao?"
Hắn lười biếng tựa lưng vào thành giường, nhàn nhã gật nhẹ đầu.
Trong tim Cố Tư Vũ nở ngàn hoa, cô cười rạng rỡ, nhảy nhót vòng quanh trên giường "Yêu anh nhất!" Sau đó không quên hôn chụt chụt hai cái nữa lên trên khoé môi hắn.
Cô không thể ngờ rằng nhanh như vậy hắn ta đã đồng ý rồi! Kiếp trước có đè đầu cưỡi cổ hắn ta làm loạn đến như thế nào đi nữa cũng không có chuyện thả cô ra ngoài một khắc, bây giờ lại thành công ngoài mong muốn.
Là bởi vì cô mới hôn hắn hay là nói yêu hắn nha? Với loại tính cách của Tu Thần Khước chắc chắn là vui vẻ bởi vì việc này.
Hắn đưa lên ngón tay thon dài sờ trên má cô vuốt ve "Tôi sẽ đưa đón em."
Cô gật gật đầu nhỏ "Đều nghe anh hết."
Vậy mà mấy giây phút trước còn nghĩ bản thân hết hi vọng rồi, đột nhiên tâm tình hắn ta lại rung chuyển.
Vỗ mông ngựa trơn tuột thật nha! Cô chính là tự khâm phục mình đấy có được không?
"Đừng có nghĩ bậy, tôi không có ý định làm gì em."
Cố Tư Vũ cắn cắn môi dưới "Em không có nghĩ bậy gì cả nha, em chỉ là đơn giản muốn ngủ cùng anh."
Hắn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô cơ hồ như là đang đánh giá, sau đó giọng nói của hắn đột ngột trầm trọng xuống kéo theo luồng không khí lạnh lẽo "Em tưởng tôi không biết lòng dạ em thế nào?"
Trong giây phút chung quanh tịch mịch tới lạ, trái tim trong lồng ngực cô nhảy vọt lên treo lơ lửng ở cuống họng. Hắn biết mục đích cô lấy lòng hắn chỉ là vì muốn quay trở lại trường học thôi sao?
"Em đừng mơ rằng chỉ cần ngoan ngoãn tôi sẽ thả em đi dễ dàng như vậy." Đôi mắt hắn ảm đạm âm u, ấn đường chậm rãi xô lại tạo thành hai vệt nhăn nhúm trước trán "Tôi sẵn sàng dung túng em cả đời, em giết người tôi phi tang giúp em, em không vừa mắt kẻ nào tôi liền khiến cho kẻ đó không còn đường sống."
"Ngoại trừ duy nhất chỉ có việc em muốn rời khỏi tôi." Hắn nói xong, biểu cảm trên mặt đủ để máu toàn thân cô đông cứng được rồi.
Cố Tư Vũ hốt hoảng vung vẩy cánh tay "Anh hiểu lầm ý của em rồi...!
Hắn ta thế nào lại nghĩ cô muốn chạy khỏi hắn chứ? Chẳng phải cô chỉ mới xin hắn để cô đi học lại thôi hay sao? Đâu có nói là cô sẽ rời đi mà hắn đã xuyên tạc sau đó tức giận rồi?
"Em chỉ muốn anh để cho em đến trường, tháng sau là có kỳ thi cuối kỳ chứ em có nói là em muốn chạy trốn đi đâu?"
Tu Thần Khước không nhìn cô, giọng hắn có chút tự giễu "Tôi làm sao biết được em có nói thật hay không."
Cố Tư Vũ hơi tủi thân mở miệng nói "Anh hoàn toàn không tin tưởng em..."
Đúng thật muốn lấy lại được sự tín nhiệm của Tu Thần Khước là rất khó, cô lừa gạt hắn ta nhiều như vậy muốn hắn bây giờ vì một chút ngoan ngoãn của cô mà tin tưởng thì chẳng khác gì nói hắn ngây thơ, với người bình thường chắc chắn cũng sẽ không đời nào chấp nhận huống hồ là Tu Thần Khước, hắn hơn cô những mười một tuổi, ra ngoài thương trường nhiều năm như vậy lại vì một cô gái qua mặt thì thành trò cười sao?
Nếu ngược lại là cô cũng sẽ giống như hắn ta.
Cố Tư Vũ nuốt nước bọt, đôi mắt như thỏ non nhìn chằm chằm hắn...
Tỏ ra đáng yêu một chút, ngây thơ một chút, uỷ khuất một chút để Tu Thần Khước động đậy trong lòng "Em cũng đã giải thích với anh rồi, anh xem, em bây giờ nghĩ thông suốt muốn cạnh anh sống thật vui vẻ, còn trốn đi làm cái gì trong khi biết rõ sớm muộn anh cũng sẽ tìm ra có đúng hay không?"
"Tôi nhớ rất rõ cách đây không lâu em còn nguyền rủa muốn tôi chết đi, sống cùng tôi thật vui vẻ sao? Hắn nhàn nhạt cười.
Cố Tư Vũ vội vàng lắc đầu "Trước đây là trước đây! Anh không cảm nhận thấy em bây giờ thích anh hơn hay sao?
Tu Thần Khước im lặng không đáp lời, không khí lập tức có chút nhiệt độ ấm áp. Tình hình có vẻ tiến triển tốt lên, cô thừa thời cơ vuốt lông.
"Chuyện chúng ta kết hôn đợi sau khi em tốt nghiệp Đại Học sẽ tổ chức, trước đây chống đối anh chẳng qua chưa nhận ra cái tốt của anh. Bây giờ nhận ra rồi, anh là tốt nhất thế giới a!"
Vẻ mặt cáu kỉnh của hắn dần dần biến mất, sáng ngời lan tràn trên các đường nét mà ngay cả đôi con ngươi đen lạnh lùng kia cũng giãn ra.
"Với lại tối nay đúng thật em muốn ngủ cùng anh." Cô bổ sung thêm.
Cuối cùng mãnh thú cũng bị cô vuốt lông ngoan ngoãn được rồi, không gian dịu dàng xuống theo tâm trạng hắn. Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô gật đầu một cái nhận lời "Được."
Cố Tư Vũ mỉm cười, vui vẻ ôm choàng lấy cổ hắn "Thật tốt a, yêu anh nhất đó!"
Hắn có chút bất ngờ với hành động thân mật của cô, thân thể cao lớn nghiêng sang một bên dựa vào trong lòng Cố Tư Vũ, ở trên nệm bởi vì trọng lượng hai người cho nên nhún xuống một vùng.
Cố Tư Vũ chu môi nhỏ hồng hào, chụt chụt hôn lên trên má người đàn ông.
Tu Thần Khước tâm tình không tệ mà trái tim như được một dòng nước mát lạnh chảy qua, giọng nói ở trong không gian vang lên đem theo thoả mãn "Từ tuần sau sẽ cho em đến trường."
Cô biểu cảm không thể nào tin được trợn mắt há mồm hỏi lại hắn "Thật sao? Để em đi học thật sao?"
Hắn lười biếng tựa lưng vào thành giường, nhàn nhã gật nhẹ đầu.
Trong tim Cố Tư Vũ nở ngàn hoa, cô cười rạng rỡ, nhảy nhót vòng quanh trên giường "Yêu anh nhất!" Sau đó không quên hôn chụt chụt hai cái nữa lên trên khoé môi hắn.
Cô không thể ngờ rằng nhanh như vậy hắn ta đã đồng ý rồi! Kiếp trước có đè đầu cưỡi cổ hắn ta làm loạn đến như thế nào đi nữa cũng không có chuyện thả cô ra ngoài một khắc, bây giờ lại thành công ngoài mong muốn.
Là bởi vì cô mới hôn hắn hay là nói yêu hắn nha? Với loại tính cách của Tu Thần Khước chắc chắn là vui vẻ bởi vì việc này.
Hắn đưa lên ngón tay thon dài sờ trên má cô vuốt ve "Tôi sẽ đưa đón em."
Cô gật gật đầu nhỏ "Đều nghe anh hết."
Vậy mà mấy giây phút trước còn nghĩ bản thân hết hi vọng rồi, đột nhiên tâm tình hắn ta lại rung chuyển.
Vỗ mông ngựa trơn tuột thật nha! Cô chính là tự khâm phục mình đấy có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.