Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 17: Em chắc chứ
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
Trong không gian, dường như hơi lắng đọng lại.
Hai hàng lông mày đen rậm thẳng tắp hình lưỡi kiếm, đôi mắt đen sâu hút lại bởi vì giống nước biển đêm đông lạnh lẽo đầy hàn khí nhuộm bởi bóng đen, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều bị sự mê hoặc cám dỗ đó xâm chiếm linh hồn, giống như nhìn xuyên thấu vạn vật, giống như hờ hững nơi hồng trần. Đôi lúc cô nghĩ, có khi nào thượng đế xuống trần gian dạo chơi rồi bỏ quên hắn không mang về chốn thiên đường kia không?
Sống mũi cao tinh tế thẳng tắp, nước da trắng màu ngọc. Cô nhìn tới hàng lông mi dài cong cong đang bay bổng từng nhịp kia của hắn, nhấp nháy rồi lại nhấp nháy, quyến rũ muốn chết người.
Chẳng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, đến khi Cố Tư Vũ hồn hoàn về xác thì cánh môi mỏng xinh đẹp của cô đã chạm lên trên mí mắt hắn ta.
Cô bất động, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Cái chuyện quái gì xảy ra với cô vậy?! Lại cứ thế hôn hắn ta, hôn lên mắt hắn ta?!
Mọi chuyện không thông qua não bộ của cô đấy có tin hay không hả?!!!
Tinh thần vô cùng hỗn loạn, trong lòng cô đã khóc thành dòng sông. Cánh môi run run ở trên mí mắt hắn, thời gian lững lờ trôi khiến trái tim trong lồng ngực cô cũng vì thế mà đập mạnh. Cô như con nai bị ngoạm ở cổ, không dám nhúc nhích dù chỉ một động tác nho nhỏ...
Cuối cùng bình tĩnh lại, cô vô cùng linh hoạt thuận tiện cánh tay đang cầm máy điện thoại giơ lên làm bộ chụp lại một tấm hình rồi mới chậm rãi rời môi mình khỏi mí mắt hắn.
"Em muốn chụp hình làm ảnh đại diện a..." cô gượng cười giơ lên chiếc điện thoại.
Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô một lúc, sau đó rơi lên trên tấm ảnh cô vừa tuỳ tiện chụp lại.
Trong hình, người con gái hôn lên mi mắt người đàn ông. Ánh sáng vừa đủ, bức ảnh trông rất chân thật, vì được chụp từ loại máy đời cao nhất cho nên cực kỳ bén nhạy, từng đường nét hoàn hảo của hai người vô cùng cân xứng với nhau tới nỗi còn có thể đếm được những sợi lông mi mắt, cảm nhận da mặt trắng nhẵn không tì vết. Người đàn ông hình như vì bất ngờ mà đôi mắt đen xinh đẹp tựa loài hồ ly hơi co giãn.
Oa! Chính cô cũng phải thán phục, tuỳ tiện bấm máy thôi mà cũng rất hoàn hảo "Thần Khước, đây vốn là do nhan sắc của anh nổi bật nha!" Cô nhìn màn hình điện thoại than thở.
Tu Thần Khước gật đầu, đối với lời khen ngợi của cô xem ra vô cùng thoả mãn.
"Vậy chúng ta chụp thêm vài kiểu nữa đi." Cố Tư Vũ vui vẻ nắm lấy cổ tay hắn kéo sát lại gần với cô.
Hắn không có phản ứng, thản nhiên để cho cô lôi kéo.
Màn hình phản chiếu hai người một lớn một nhỏ, cô gái mỉm cười, người đàn ông trên vẻ mặt tuy thâm trầm đạm bạc nhưng trong đáy mắt cũng đem theo vài vệt sáng lạn...
Cố Tư Vũ cập nhật xong ảnh đại diện và ảnh bìa, hài lòng nhìn ngắm một lượt sau đó qua nói với hắn.
"Thần Khước, em để mật mã là ngày tháng năm sinh của em, nếu anh muốn xem thì nhập như thế này..." Cô chỉ vào màn hình vi tính, cặn kẽ giải thích giúp hắn hiểu. Con người này cái gì cũng thông thạo, ngoại trừ mấy thứ bình thường ai cũng biết còn hắn thì không, ví dụ như trước đây cô nhớ có lần mua kẹo bông gòn về cho hắn, hắn thậm chí còn không biết dùng để làm cái gì phải hỏi cô rất nhiều lần.
Nghĩ tới chuyện này Cố Tư Vũ không nhịn được mím môi cười, cô chắc chắn gặp quỷ mới thấy Tu Thần Khước hắn ta có chút dễ thương.
"Em cười cái gì?" Tu Thần Khước hơi nhíu mi tâm nhìn sang phía cô.
"Không có gì a..." Cố Tư Vũ lắc lắc đầu nhỏ.
Hắn ta không hỏi thêm gì nữa, chăm chú nghe cô giải thích cho hắn cách dùng Facebook, bộ dáng giống như học trò chăm học.
"Anh hiểu hết chưa?"
"Ừm." Hắn gật đầu "Nhập Gmail trước sau đó nhập mật mã để đăng nhập, thanh biểu tượng hình cái chuông là thông báo, hình tròn kia là tin nhắn."
"Gì nữa?"
"Trang chủ để xem tin tức, dòng thời gian để đăng tin tức. Cập nhật trạng thái cá nhân ở mục tạo bài viết..."
Cố Tư Vũ thật sự rất khâm phục, cô mới chỉ hướng dẫn hắn một lần hắn liền nhớ được hết. Đúng thật đầu óc kinh doanh mà, chỉ số IQ cao như vậy.
"Được rồi..." Cô mím môi, tay gấp máy tính lại "Có gì không hiểu cứ hỏi em, đi ngủ thôi."
Tu Thần Khước nhíu nhíu mi tâm nhìn cô "Em ngủ phòng tôi?"
"Buổi chiều em xem phim kinh dị, không dám ở một mình." Cô ra vẻ đương nhiên mà nói, nghiêng người nhanh chóng nằm xuống "Muốn ngủ với anh."
Cô cũng phải tự nhận cấp độ nịnh nọt của bản thân tăng vọt rồi nha? Vỗ mông ngựa trơn tuột như thế.
Không gian rơi vào yên lặng, hắn ta không nói gì thêm liền ngồi xuống bên cạnh. Cánh tay dài kéo cái chăn đắp lên trên người cô "Em ngủ đi, tôi còn xử lý văn kiện."
"Bao giờ xong a?"
"Mấy tiếng nữa." Hắn mím môi mỏng, dự tính rời xuống giường "Không cần đợi tôi, thức đêm không tốt sức khoẻ cho em."
Cố Tư Vũ bởi vì những lời này của hắn trong tâm hơi có chút ngưa ngứa, hắn khi nào lại ôn nhu như vậy? So với ký ức kiếp trước của cô khác một trời một vực, có thể là do thời thế bây giờ thay đổi, cô đối với hắn ngoan ngoãn bao nhiêu hắn liền với cô thả lỏng bấy nhiêu. Nếu như vậy thì chẳng lẽ những sự việc trước kia đều do cô tự mình gây thành?
Hắn ta thích ăn mềm không thích ăn cứng.
Thật muốn đập chết cái đầu ngu ngốc của cô mà, kiếp trước đã để bản thân chịu đựng bao nhiêu cực khổ.
"Em muốn ngủ cùng anh." Cô nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn giữ lại.
Nháy mắt lời nói của cô vừa rơi xuống, trong con ngươi mắt người đàn ông hơi run rẩy. Mi mắt hắn rũ xuống, môi mỏng bạc tình kia mím thành một đường thẳng.
"Cố Tư Vũ, em chắc chứ?" Hắn hơi nheo mắt, trong không khí tản ra mùi vị khiến người khác sởn gai ốc.
Cố Tư Vũ ớn lạnh một trận, sao bỗng dưng cô cảm thấy nguy hiểm kề cạnh thế này...
Rút lại câu nói muốn ngủ chung cùng hắn bây giờ có kịp hay không?
Hai hàng lông mày đen rậm thẳng tắp hình lưỡi kiếm, đôi mắt đen sâu hút lại bởi vì giống nước biển đêm đông lạnh lẽo đầy hàn khí nhuộm bởi bóng đen, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều bị sự mê hoặc cám dỗ đó xâm chiếm linh hồn, giống như nhìn xuyên thấu vạn vật, giống như hờ hững nơi hồng trần. Đôi lúc cô nghĩ, có khi nào thượng đế xuống trần gian dạo chơi rồi bỏ quên hắn không mang về chốn thiên đường kia không?
Sống mũi cao tinh tế thẳng tắp, nước da trắng màu ngọc. Cô nhìn tới hàng lông mi dài cong cong đang bay bổng từng nhịp kia của hắn, nhấp nháy rồi lại nhấp nháy, quyến rũ muốn chết người.
Chẳng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, đến khi Cố Tư Vũ hồn hoàn về xác thì cánh môi mỏng xinh đẹp của cô đã chạm lên trên mí mắt hắn ta.
Cô bất động, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Cái chuyện quái gì xảy ra với cô vậy?! Lại cứ thế hôn hắn ta, hôn lên mắt hắn ta?!
Mọi chuyện không thông qua não bộ của cô đấy có tin hay không hả?!!!
Tinh thần vô cùng hỗn loạn, trong lòng cô đã khóc thành dòng sông. Cánh môi run run ở trên mí mắt hắn, thời gian lững lờ trôi khiến trái tim trong lồng ngực cô cũng vì thế mà đập mạnh. Cô như con nai bị ngoạm ở cổ, không dám nhúc nhích dù chỉ một động tác nho nhỏ...
Cuối cùng bình tĩnh lại, cô vô cùng linh hoạt thuận tiện cánh tay đang cầm máy điện thoại giơ lên làm bộ chụp lại một tấm hình rồi mới chậm rãi rời môi mình khỏi mí mắt hắn.
"Em muốn chụp hình làm ảnh đại diện a..." cô gượng cười giơ lên chiếc điện thoại.
Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô một lúc, sau đó rơi lên trên tấm ảnh cô vừa tuỳ tiện chụp lại.
Trong hình, người con gái hôn lên mi mắt người đàn ông. Ánh sáng vừa đủ, bức ảnh trông rất chân thật, vì được chụp từ loại máy đời cao nhất cho nên cực kỳ bén nhạy, từng đường nét hoàn hảo của hai người vô cùng cân xứng với nhau tới nỗi còn có thể đếm được những sợi lông mi mắt, cảm nhận da mặt trắng nhẵn không tì vết. Người đàn ông hình như vì bất ngờ mà đôi mắt đen xinh đẹp tựa loài hồ ly hơi co giãn.
Oa! Chính cô cũng phải thán phục, tuỳ tiện bấm máy thôi mà cũng rất hoàn hảo "Thần Khước, đây vốn là do nhan sắc của anh nổi bật nha!" Cô nhìn màn hình điện thoại than thở.
Tu Thần Khước gật đầu, đối với lời khen ngợi của cô xem ra vô cùng thoả mãn.
"Vậy chúng ta chụp thêm vài kiểu nữa đi." Cố Tư Vũ vui vẻ nắm lấy cổ tay hắn kéo sát lại gần với cô.
Hắn không có phản ứng, thản nhiên để cho cô lôi kéo.
Màn hình phản chiếu hai người một lớn một nhỏ, cô gái mỉm cười, người đàn ông trên vẻ mặt tuy thâm trầm đạm bạc nhưng trong đáy mắt cũng đem theo vài vệt sáng lạn...
Cố Tư Vũ cập nhật xong ảnh đại diện và ảnh bìa, hài lòng nhìn ngắm một lượt sau đó qua nói với hắn.
"Thần Khước, em để mật mã là ngày tháng năm sinh của em, nếu anh muốn xem thì nhập như thế này..." Cô chỉ vào màn hình vi tính, cặn kẽ giải thích giúp hắn hiểu. Con người này cái gì cũng thông thạo, ngoại trừ mấy thứ bình thường ai cũng biết còn hắn thì không, ví dụ như trước đây cô nhớ có lần mua kẹo bông gòn về cho hắn, hắn thậm chí còn không biết dùng để làm cái gì phải hỏi cô rất nhiều lần.
Nghĩ tới chuyện này Cố Tư Vũ không nhịn được mím môi cười, cô chắc chắn gặp quỷ mới thấy Tu Thần Khước hắn ta có chút dễ thương.
"Em cười cái gì?" Tu Thần Khước hơi nhíu mi tâm nhìn sang phía cô.
"Không có gì a..." Cố Tư Vũ lắc lắc đầu nhỏ.
Hắn ta không hỏi thêm gì nữa, chăm chú nghe cô giải thích cho hắn cách dùng Facebook, bộ dáng giống như học trò chăm học.
"Anh hiểu hết chưa?"
"Ừm." Hắn gật đầu "Nhập Gmail trước sau đó nhập mật mã để đăng nhập, thanh biểu tượng hình cái chuông là thông báo, hình tròn kia là tin nhắn."
"Gì nữa?"
"Trang chủ để xem tin tức, dòng thời gian để đăng tin tức. Cập nhật trạng thái cá nhân ở mục tạo bài viết..."
Cố Tư Vũ thật sự rất khâm phục, cô mới chỉ hướng dẫn hắn một lần hắn liền nhớ được hết. Đúng thật đầu óc kinh doanh mà, chỉ số IQ cao như vậy.
"Được rồi..." Cô mím môi, tay gấp máy tính lại "Có gì không hiểu cứ hỏi em, đi ngủ thôi."
Tu Thần Khước nhíu nhíu mi tâm nhìn cô "Em ngủ phòng tôi?"
"Buổi chiều em xem phim kinh dị, không dám ở một mình." Cô ra vẻ đương nhiên mà nói, nghiêng người nhanh chóng nằm xuống "Muốn ngủ với anh."
Cô cũng phải tự nhận cấp độ nịnh nọt của bản thân tăng vọt rồi nha? Vỗ mông ngựa trơn tuột như thế.
Không gian rơi vào yên lặng, hắn ta không nói gì thêm liền ngồi xuống bên cạnh. Cánh tay dài kéo cái chăn đắp lên trên người cô "Em ngủ đi, tôi còn xử lý văn kiện."
"Bao giờ xong a?"
"Mấy tiếng nữa." Hắn mím môi mỏng, dự tính rời xuống giường "Không cần đợi tôi, thức đêm không tốt sức khoẻ cho em."
Cố Tư Vũ bởi vì những lời này của hắn trong tâm hơi có chút ngưa ngứa, hắn khi nào lại ôn nhu như vậy? So với ký ức kiếp trước của cô khác một trời một vực, có thể là do thời thế bây giờ thay đổi, cô đối với hắn ngoan ngoãn bao nhiêu hắn liền với cô thả lỏng bấy nhiêu. Nếu như vậy thì chẳng lẽ những sự việc trước kia đều do cô tự mình gây thành?
Hắn ta thích ăn mềm không thích ăn cứng.
Thật muốn đập chết cái đầu ngu ngốc của cô mà, kiếp trước đã để bản thân chịu đựng bao nhiêu cực khổ.
"Em muốn ngủ cùng anh." Cô nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn giữ lại.
Nháy mắt lời nói của cô vừa rơi xuống, trong con ngươi mắt người đàn ông hơi run rẩy. Mi mắt hắn rũ xuống, môi mỏng bạc tình kia mím thành một đường thẳng.
"Cố Tư Vũ, em chắc chứ?" Hắn hơi nheo mắt, trong không khí tản ra mùi vị khiến người khác sởn gai ốc.
Cố Tư Vũ ớn lạnh một trận, sao bỗng dưng cô cảm thấy nguy hiểm kề cạnh thế này...
Rút lại câu nói muốn ngủ chung cùng hắn bây giờ có kịp hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.