Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau
Chương 11: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (11)
Hồ Đồ
29/07/2021
“Bé?!”
Hoắc Cần kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé mơ hồ trước mắt, rồi ngây người ra.
Tô Nguyên Nguyên run rẩy: “Anh ơi, anh ơi, em lạnh quá.”
Hoắc Cần chạy nhanh đến, thế nhưng bước chân lại bước thấp bước cao, rõ ràng chân đã bị thương: “Sao em lại chạy đến đây hả? Trời đã tối rồi, lại còn lạnh nữa, sao em lại không ở yên trong nhà vậy?”
“Em nhớ anh, anh ở bên ngoài phải chịu lạnh.” Tô Nguyên Nguyên uất ức nói.
“Bé nhà ta thật khờ.” Hoắc Cần nghe vậy tức khắc đỏ mắt, sau đó ôm cô thật chặt vào lòng. May mắn thay anh đã trở về, nếu không bé còn phải chờ đợi ở bên ngoài thời tiết giá lạnh này bao lâu nữa.
Tô Nguyên Nguyên ngoan ngoãn cho anh ôm, sau đó cô hỏi: “Chân anh bị sao thế?”
“Không có chuyện gì, chỉ bị té thôi.” Hoắc Cần chuẩn bị ôm cô về nhà, Tô Nguyên Nguyên vội tránh ra, nắm lấy tay Hoắc Cần: “Anh bị té đau lắm để em đỡ anh đi.”
Cảm giác một bàn tay nhỏ nắm lấy tay mình, đôi tay nhỏ như vậy, lạnh như vậy. Cũng không biết đã bị gió lạnh thổi bao lâu nữa.
Trong lòng Hoắc Cần đau như bị phỏng, anh nắm thật chặt đôi bàn tay nhỏ này: “Chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trên đường trở về, Tô Nguyên Nguyên hỏi 888: “Rốt cuộc tại sao anh ấy lại bị thương, dám chắc không phải là bị té đâu.”
888 lười biếng nói: “Rõ ràng chính là do đánh nhau.”
“Tôi biết ngay là như vậy mà.” Tô Nguyên Nguyên tức giận. Lúc trước cô dốc sức giữ anh ở lại nhưng đều không được phải đến lúc bị thương mới lết xác về nhà. Sao nhân vật phản diện cứ như vậy không nghe lời chứ.
“Á!!!”
Đột nhiên phía trước phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tô Nguyên Nguyên hoảng sợ. Trời thì tối thui không biết người nào lại la hét bậy bạ vậy chứ.
Người nọ sợ hãi từ từ đến gần bọn họ và nhỏ giọng hỏi: “Sao các người còn ở bên ngoài?”
Sau khi người đó đến gần, Tô Nguyên Nguyên mới nhìn thấy dáng vẻ của cô ta. Nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, trời tối quá, thấy cũng không được rõ ràng cho lắm, thế nhưng giọng nói rất ngọt ngào, thoạt nhìn dáng vẻ hình như khá xinh đẹp.
Cái còi báo động trong lòng Tô Nguyên Nguyên lập tức vang lên mãnh liệt, người này… Không phải là nữ nhân vật chính khi còn bé sao.
Lúc sau cô ta nhìn hai anh em bọn họ, cũng nhận ra bọn họ đến.
Rốt cuộc ở cái thôn này Hoắc Cần lại nổi tiếng như vậy, cô ta liếc mắt một cái đã nhận ra Hoắc Cần chính là người đặc biệt tàn nhẫn nhất trong thôn này.
Cô ta có chút khẩn trương khi gặp hai người họ.
Hoắc Cần không để ý cô ta, anh nắm tay Tô Nguyên Nguyên đi về phía nhà mình.
Nhìn thấy dáng vẻ khập khiễng của anh, hình như cô ta có chút do dự, thế nhưng vẫn cứ đi theo: “Này, anh, anh bị thương à.”
Đáng tiếc Hoắc Cần không thèm để ý đến cô ta, chỉ lo đi về nhà.
Cô ta thấy thế thì do dự rồi không đi theo sau nữa.
Tô Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không dính vào nữ nhân vật chính là tốt nhất rồi.
Vừa đến cửa nhà, Tô Nguyên Nguyên lại đụng phải người đến tìm cô. Lúc trước cô ở nhà bí thư chi bộ thôn, mọi người đều bận rộn không ai để ý cô. Kết quả bí thư chi bộ thôn từ bên ngoài trở về thuận miệng hỏi một câu, mới biết được đứa nhỏ ở đây từ lúc nào đã không thấy đâu.
Bọn trẻ ở nông thôn đều để chúng đi chơi khắp nơi, cũng không cần lo lắng nguy hiểm gì cả, nhưng đến tối không thấy đâu thì cũng lo lắng, khiến cho cháu trai cháu gái trong nhà đều đi ra ngoài tìm.
Lý Bông cháu gái bí thư chi bộ thôn đã đến nhà tìm Hoắc Cần.
Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy cô ta, thì chột dạ chào hỏi: “Chị Bông.”
Lý Bông không vui nói: “Tại sao em lại chạy ra ngoài vậy… , làm phiền người ta lắm đó?”
“Dạ, em xin lỗi ạ. Tại em lo lắng cho anh em quá…” Tô Nguyên Nguyên rất ngượng ngùng. Mặc dù đối phương chỉ là một cô bé, thế nhưng cô ta quả thực nói cũng không sai, cho nên cô thành thật nhận sai.
Lý Bông hừ một tiếng rồi chuẩn bị nói vài câu thì thấy ánh mắt Hoắc Cần nhìn qua, Lý Bông sợ tới mức bỏ chạy.
Tô Nguyên Nguyên: “…”
Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên ngồi xổm xuống định xem chân Hoắc Cần.
Hoắc Cần ngồi ở trên giường, xoa xoa đầu rồi đội mũ cho cô, giơ tay ra nắm lấy tay cô và phù phù thổi hơi nóng vào tay cô: “Không sao đâu, anh không đau.”
“Anh nói dối, anh gạt em!” Tô Nguyên Nguyên tức giận nói. Sau đó tủi thân dụi mắt một cái: “Mẹ bảo nói dối đều là người xấu đó.”
Hoắc Cần không biết làm sao nên lau nước mắt cho cô rồi dỗ dành: “Ngoan ngoan ngoan, anh nói dối. Anh sai rồi. Rất đau, bé cho anh xin lỗi.”
Lúc này Tô Nguyên Nguyên mới cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần anh lên.
Nhìn thấy bắp chân bị sưng một mảnh lớn, hơn nữa đã chuyển thành màu tím xanh, cô sợ tới mức run rẩy. Má ơi, bị thương nhiều vậy chắc đau lắm.
Cái này nhìn qua không phải bị té đâu mà là bị thứ gì đập vào.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cần.
Hoắc Cần nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, thì lập tức chột dạ nhìn lên nóc nhà.
Đương nhiên anh không thể nói thật cho bé nghe được, bé nói không được đi đánh nhau nữa. Thế nhưng hôm nay anh lại cùng người ta đi đánh nhau.
Hôm nay Trương Đại Bưu yêu cầu anh đi, chính là bảo anh đánh nhau với một đám người. Để giành quyền quản lý một con phố.
Thật ra hôm nay anh không muốn đi. Anh biết rõ khi đi nhất định sẽ gặp rắc rối. Nếu là lúc trước thì anh sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ có bé rồi, anh đặc biệt yêu quý cái mạng của mình. Nếu bị thương, sao có thể chăm sóc bé. Nếu bị người ta đánh chết, bé không phải không còn người thân sao, bé còn nhỏ như vậy sao có thể sống như vậy được.
Thế nhưng anh không thể không đi. Trương Đại Bưu là tên cầm đầu một thị trấn, loại người này lòng dạ hẹp hòi, anh đi vào trong băng của Trương Đại Bưu thì cũng chỉ có thể nghe lời anh ta, bằng không về sau sẽ bị để mắt tới. Sau khi quen thuộc với những người này, anh càng biết rõ thủ đoạn của bọn họ. Cho nên tuy rằng bé làm ầm ĩ, nhưng anh vẫn phải nghiến răng mà đi.
Nhưng bởi vì nghĩ đến bé, anh cũng không hề dốc sức liều mạng. Nếu như đổi lại là lúc trước, anh nhất định sẽ xông lên phía trước liều mạng với bọn họ. Lần này tuy rằng anh vẫn đi đằng trước, nhưng không liều mạng với họ, lúc đối phương đánh lần thứ nhất thì anh đã bị đánh trúng, sau đó ngã sang một bên. Tự nhiên lúc sau chiến đấu anh không có tham gia.
Lúc anh ngồi ở một bên nhìn thấy đám người kia cuối cùng đã rút dao găm ra, đột nhiên trong lòng nghĩ đến, không thể để tiếp tục như vậy. Anh phải sống thật khỏe. Không thể thiếu cánh tay hay gãy chân, càng không thể chết.
Tô Nguyên Nguyên nhìn chân của anh đau lòng nói: “Anh ơi, anh đừng té nữa nha. Té đau lắm đó.”
Hoắc Cần cười đồng ý với cô: “Ngoan, anh bảo đảm với em sẽ không té nữa.”
Tô Nguyên Nguyên nghe vậy thì lập tức vui vẻ trở lại. Kiếp nạn này cuối cùng cũng qua. Tuy rằng bị thương, nhưng nội dung cốt truyện đã sửa lại, không có sự xuất hiện của nữ nhân vật chính.
Cô đang vui vẻ, thì đột nhiên nghe có ai gõ cửa.
Hai anh em sững sờ, Hoắc Cần khập khiễng đứng lên đi tới cửa: “Ai đó?”
“Là, là tôi.” Bên ngoài truyền vào một giọng nói êm tai.
Tô Nguyên Nguyên: “…”
Hoắc Cần mở cửa ra thì thấy cô gái đụng phải trên đường.
Anh không quen người trong thôn, vì vậy cũng không nhận ra những người này: “Cô là…”
“Tôi là Lý Thanh Diệp, bố tôi là thợ mộc trong thôn, nhà của chúng tôi ở phía đông đầu thôn…” Lý Thanh Diệp căng thẳng khi giới thiệu về mình, sau đem lấy thuốc mỡ trong tay đưa cho anh: “Ông ngoại tôi trước kia là một đại phu đi chữa bệnh khắp nơi, ông làm thuốc mỡ này dùng rất tốt, anh thử đi.”
Dưới ánh đèn, lúc này Tô Nguyên Nguyên mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lý Thanh Diệp. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhìn ra được vẻ mặt thanh tú của cô ta, có một nét đẹp tuyệt trần của người con gái Giang Nam. Đến cả hai cái bím tóc đuôi sam cũng không giống người thường. Cái áo hoa trên người cũng đẹp hơn nhiều lần.
Đây cũng không phải trọng điểm, chuyện phát sinh trước mắt lúc này khiến Tô Nguyên Nguyên đứng ngây ra như trời trồng.
Đây là chuyện gì vậy, không phải đã tránh được rồi ư, sao còn gặp một lần như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt này, một nam một nữ mặt đối mặt, cái này không phải là thời khắc bồi dưỡng tình cảm tốt nhất sao.
Quả nhiên, vẻ mặt của Hoắc Cần hơi thả lỏng.
Ngay lúc Tô Nguyên Nguyên đang phiền muộn thì Hoắc Cần lạnh nhạt cự tuyệt nói: “Không cần, tôi không cần cái này. Cô cầm đi.”
“Anh đang bị thương, tôi nhìn thấy rồi. Anh… anh đừng khách sáo với tôi. Cái này không đáng tiền đâu.”
Sau khi nói xong thì đặt thuốc mỡ vào tay Hoắc Cần rồi xoay người chạy ra ngoài.
Hoắc Cần kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé mơ hồ trước mắt, rồi ngây người ra.
Tô Nguyên Nguyên run rẩy: “Anh ơi, anh ơi, em lạnh quá.”
Hoắc Cần chạy nhanh đến, thế nhưng bước chân lại bước thấp bước cao, rõ ràng chân đã bị thương: “Sao em lại chạy đến đây hả? Trời đã tối rồi, lại còn lạnh nữa, sao em lại không ở yên trong nhà vậy?”
“Em nhớ anh, anh ở bên ngoài phải chịu lạnh.” Tô Nguyên Nguyên uất ức nói.
“Bé nhà ta thật khờ.” Hoắc Cần nghe vậy tức khắc đỏ mắt, sau đó ôm cô thật chặt vào lòng. May mắn thay anh đã trở về, nếu không bé còn phải chờ đợi ở bên ngoài thời tiết giá lạnh này bao lâu nữa.
Tô Nguyên Nguyên ngoan ngoãn cho anh ôm, sau đó cô hỏi: “Chân anh bị sao thế?”
“Không có chuyện gì, chỉ bị té thôi.” Hoắc Cần chuẩn bị ôm cô về nhà, Tô Nguyên Nguyên vội tránh ra, nắm lấy tay Hoắc Cần: “Anh bị té đau lắm để em đỡ anh đi.”
Cảm giác một bàn tay nhỏ nắm lấy tay mình, đôi tay nhỏ như vậy, lạnh như vậy. Cũng không biết đã bị gió lạnh thổi bao lâu nữa.
Trong lòng Hoắc Cần đau như bị phỏng, anh nắm thật chặt đôi bàn tay nhỏ này: “Chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trên đường trở về, Tô Nguyên Nguyên hỏi 888: “Rốt cuộc tại sao anh ấy lại bị thương, dám chắc không phải là bị té đâu.”
888 lười biếng nói: “Rõ ràng chính là do đánh nhau.”
“Tôi biết ngay là như vậy mà.” Tô Nguyên Nguyên tức giận. Lúc trước cô dốc sức giữ anh ở lại nhưng đều không được phải đến lúc bị thương mới lết xác về nhà. Sao nhân vật phản diện cứ như vậy không nghe lời chứ.
“Á!!!”
Đột nhiên phía trước phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tô Nguyên Nguyên hoảng sợ. Trời thì tối thui không biết người nào lại la hét bậy bạ vậy chứ.
Người nọ sợ hãi từ từ đến gần bọn họ và nhỏ giọng hỏi: “Sao các người còn ở bên ngoài?”
Sau khi người đó đến gần, Tô Nguyên Nguyên mới nhìn thấy dáng vẻ của cô ta. Nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, trời tối quá, thấy cũng không được rõ ràng cho lắm, thế nhưng giọng nói rất ngọt ngào, thoạt nhìn dáng vẻ hình như khá xinh đẹp.
Cái còi báo động trong lòng Tô Nguyên Nguyên lập tức vang lên mãnh liệt, người này… Không phải là nữ nhân vật chính khi còn bé sao.
Lúc sau cô ta nhìn hai anh em bọn họ, cũng nhận ra bọn họ đến.
Rốt cuộc ở cái thôn này Hoắc Cần lại nổi tiếng như vậy, cô ta liếc mắt một cái đã nhận ra Hoắc Cần chính là người đặc biệt tàn nhẫn nhất trong thôn này.
Cô ta có chút khẩn trương khi gặp hai người họ.
Hoắc Cần không để ý cô ta, anh nắm tay Tô Nguyên Nguyên đi về phía nhà mình.
Nhìn thấy dáng vẻ khập khiễng của anh, hình như cô ta có chút do dự, thế nhưng vẫn cứ đi theo: “Này, anh, anh bị thương à.”
Đáng tiếc Hoắc Cần không thèm để ý đến cô ta, chỉ lo đi về nhà.
Cô ta thấy thế thì do dự rồi không đi theo sau nữa.
Tô Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không dính vào nữ nhân vật chính là tốt nhất rồi.
Vừa đến cửa nhà, Tô Nguyên Nguyên lại đụng phải người đến tìm cô. Lúc trước cô ở nhà bí thư chi bộ thôn, mọi người đều bận rộn không ai để ý cô. Kết quả bí thư chi bộ thôn từ bên ngoài trở về thuận miệng hỏi một câu, mới biết được đứa nhỏ ở đây từ lúc nào đã không thấy đâu.
Bọn trẻ ở nông thôn đều để chúng đi chơi khắp nơi, cũng không cần lo lắng nguy hiểm gì cả, nhưng đến tối không thấy đâu thì cũng lo lắng, khiến cho cháu trai cháu gái trong nhà đều đi ra ngoài tìm.
Lý Bông cháu gái bí thư chi bộ thôn đã đến nhà tìm Hoắc Cần.
Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy cô ta, thì chột dạ chào hỏi: “Chị Bông.”
Lý Bông không vui nói: “Tại sao em lại chạy ra ngoài vậy… , làm phiền người ta lắm đó?”
“Dạ, em xin lỗi ạ. Tại em lo lắng cho anh em quá…” Tô Nguyên Nguyên rất ngượng ngùng. Mặc dù đối phương chỉ là một cô bé, thế nhưng cô ta quả thực nói cũng không sai, cho nên cô thành thật nhận sai.
Lý Bông hừ một tiếng rồi chuẩn bị nói vài câu thì thấy ánh mắt Hoắc Cần nhìn qua, Lý Bông sợ tới mức bỏ chạy.
Tô Nguyên Nguyên: “…”
Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên ngồi xổm xuống định xem chân Hoắc Cần.
Hoắc Cần ngồi ở trên giường, xoa xoa đầu rồi đội mũ cho cô, giơ tay ra nắm lấy tay cô và phù phù thổi hơi nóng vào tay cô: “Không sao đâu, anh không đau.”
“Anh nói dối, anh gạt em!” Tô Nguyên Nguyên tức giận nói. Sau đó tủi thân dụi mắt một cái: “Mẹ bảo nói dối đều là người xấu đó.”
Hoắc Cần không biết làm sao nên lau nước mắt cho cô rồi dỗ dành: “Ngoan ngoan ngoan, anh nói dối. Anh sai rồi. Rất đau, bé cho anh xin lỗi.”
Lúc này Tô Nguyên Nguyên mới cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần anh lên.
Nhìn thấy bắp chân bị sưng một mảnh lớn, hơn nữa đã chuyển thành màu tím xanh, cô sợ tới mức run rẩy. Má ơi, bị thương nhiều vậy chắc đau lắm.
Cái này nhìn qua không phải bị té đâu mà là bị thứ gì đập vào.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cần.
Hoắc Cần nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, thì lập tức chột dạ nhìn lên nóc nhà.
Đương nhiên anh không thể nói thật cho bé nghe được, bé nói không được đi đánh nhau nữa. Thế nhưng hôm nay anh lại cùng người ta đi đánh nhau.
Hôm nay Trương Đại Bưu yêu cầu anh đi, chính là bảo anh đánh nhau với một đám người. Để giành quyền quản lý một con phố.
Thật ra hôm nay anh không muốn đi. Anh biết rõ khi đi nhất định sẽ gặp rắc rối. Nếu là lúc trước thì anh sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ có bé rồi, anh đặc biệt yêu quý cái mạng của mình. Nếu bị thương, sao có thể chăm sóc bé. Nếu bị người ta đánh chết, bé không phải không còn người thân sao, bé còn nhỏ như vậy sao có thể sống như vậy được.
Thế nhưng anh không thể không đi. Trương Đại Bưu là tên cầm đầu một thị trấn, loại người này lòng dạ hẹp hòi, anh đi vào trong băng của Trương Đại Bưu thì cũng chỉ có thể nghe lời anh ta, bằng không về sau sẽ bị để mắt tới. Sau khi quen thuộc với những người này, anh càng biết rõ thủ đoạn của bọn họ. Cho nên tuy rằng bé làm ầm ĩ, nhưng anh vẫn phải nghiến răng mà đi.
Nhưng bởi vì nghĩ đến bé, anh cũng không hề dốc sức liều mạng. Nếu như đổi lại là lúc trước, anh nhất định sẽ xông lên phía trước liều mạng với bọn họ. Lần này tuy rằng anh vẫn đi đằng trước, nhưng không liều mạng với họ, lúc đối phương đánh lần thứ nhất thì anh đã bị đánh trúng, sau đó ngã sang một bên. Tự nhiên lúc sau chiến đấu anh không có tham gia.
Lúc anh ngồi ở một bên nhìn thấy đám người kia cuối cùng đã rút dao găm ra, đột nhiên trong lòng nghĩ đến, không thể để tiếp tục như vậy. Anh phải sống thật khỏe. Không thể thiếu cánh tay hay gãy chân, càng không thể chết.
Tô Nguyên Nguyên nhìn chân của anh đau lòng nói: “Anh ơi, anh đừng té nữa nha. Té đau lắm đó.”
Hoắc Cần cười đồng ý với cô: “Ngoan, anh bảo đảm với em sẽ không té nữa.”
Tô Nguyên Nguyên nghe vậy thì lập tức vui vẻ trở lại. Kiếp nạn này cuối cùng cũng qua. Tuy rằng bị thương, nhưng nội dung cốt truyện đã sửa lại, không có sự xuất hiện của nữ nhân vật chính.
Cô đang vui vẻ, thì đột nhiên nghe có ai gõ cửa.
Hai anh em sững sờ, Hoắc Cần khập khiễng đứng lên đi tới cửa: “Ai đó?”
“Là, là tôi.” Bên ngoài truyền vào một giọng nói êm tai.
Tô Nguyên Nguyên: “…”
Hoắc Cần mở cửa ra thì thấy cô gái đụng phải trên đường.
Anh không quen người trong thôn, vì vậy cũng không nhận ra những người này: “Cô là…”
“Tôi là Lý Thanh Diệp, bố tôi là thợ mộc trong thôn, nhà của chúng tôi ở phía đông đầu thôn…” Lý Thanh Diệp căng thẳng khi giới thiệu về mình, sau đem lấy thuốc mỡ trong tay đưa cho anh: “Ông ngoại tôi trước kia là một đại phu đi chữa bệnh khắp nơi, ông làm thuốc mỡ này dùng rất tốt, anh thử đi.”
Dưới ánh đèn, lúc này Tô Nguyên Nguyên mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lý Thanh Diệp. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhìn ra được vẻ mặt thanh tú của cô ta, có một nét đẹp tuyệt trần của người con gái Giang Nam. Đến cả hai cái bím tóc đuôi sam cũng không giống người thường. Cái áo hoa trên người cũng đẹp hơn nhiều lần.
Đây cũng không phải trọng điểm, chuyện phát sinh trước mắt lúc này khiến Tô Nguyên Nguyên đứng ngây ra như trời trồng.
Đây là chuyện gì vậy, không phải đã tránh được rồi ư, sao còn gặp một lần như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt này, một nam một nữ mặt đối mặt, cái này không phải là thời khắc bồi dưỡng tình cảm tốt nhất sao.
Quả nhiên, vẻ mặt của Hoắc Cần hơi thả lỏng.
Ngay lúc Tô Nguyên Nguyên đang phiền muộn thì Hoắc Cần lạnh nhạt cự tuyệt nói: “Không cần, tôi không cần cái này. Cô cầm đi.”
“Anh đang bị thương, tôi nhìn thấy rồi. Anh… anh đừng khách sáo với tôi. Cái này không đáng tiền đâu.”
Sau khi nói xong thì đặt thuốc mỡ vào tay Hoắc Cần rồi xoay người chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.