Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Chương 12: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (12)

Hồ Đồ

30/07/2021

Hoắc Cần nhìn thuốc mỡ trong tay, cau mày rồi đóng cửa lại.

Lúc quay đầu lại, thì thấy em gái mình đang nhìn chằm chằm mình: “Bé, sao lại nhìn anh như vậy?”

Tô Nguyên Nguyên chép miệng ngập ngừng hỏi: “Anh à, chị ta thật là đẹp đúng không anh?”

Hoắc Cần có chút ghen tị, anh cảm thấy quả nhiên mấy bé gái vẫn thích chị gái hơn nhiều, mới gặp lần đầu mà đã khen người ta rồi. Cô ta cũng đâu có đẹp gì, gầy gò ốm yếu, chẳng đáng yêu bằng em gái của anh. Anh chỉ là thấy cô ta choàng một chiếc khăn quàng cổ trông rất đẹp nên anh định sẽ mua cho bé một cái.

Mặc dù trong lòng không thích, nhưng miệng vẫn phải thuận theo cô mà nói: “Ừ, bé nhà ta nói đẹp là đẹp.”

Tô Nguyên Nguyên trong lòng căng thẳng, mặt không vui nói: “Chị ta không đẹp!”

Hoắc Cần sững sờ, sau đó gật đầu cười nói: “Đúng đúng đúng, bé nhà ta nói không đẹp, vậy thì không đẹp.”

Tô Nguyên Nguyên: “…” Vì vậy thiếu niên, trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tuy rằng bản thân không thích nữ chính và anh trai rơi tiếp xúc, nhưng vẫn phải dùng thuốc mỡ đó. Tô Nguyên lo lắng không biết thuốc mỡ này có tốt hay không nên nhờ 888 kiểm tra.

888 nói: “Dựa theo định luật mà nói, trên cơ bản đồ mà nữ chính đưa thì đều hữu dụng đấy.”

Tô Nguyên Nguyên lập tức tỏ ra mình đã hiểu: “Cái này là hào quang của nữ chính hả, 888, tôi đây không có hào quang sao?”

“Có, hào quang nhân vật quần chúng.”

“...”

Hoắc Cần không thích dùng đồ của người ngoài, thế nhưng không chịu nỗi em gái cứ nài nỉ, nên sau đó đành bôi một chút thuốc lên vết thương.

Tuy rằng dùng thuốc mỡ của người ta, nhưng Tô Nguyên Nguyên tuyệt đối không muốn bởi vì tuýp thuốc mỡ này mà để anh mình về sau phải mắc món nợ ân tình lớn như vậy, vì vậy phải tặng vài thứ gì đó để trả ơn người ta, sớm ngày trả hết thì sẽ không sao.

“Mẹ nói lấy đồ của người khác thì phải trả lại. Anh ơi, chúng ta cũng tặng đồ cho chị ta đi.”

Hoắc Cần cảm thấy chân mình quả nhiên đã mát lạnh thoải mái hơn. Nghe thấy lời nói của Tô Nguyên Nguyên giống như một cô chủ nhà nên anh thuận theo cô mà nói: “Ừ, bé nói tặng thì chúng ta sẽ tặng.”

Miễn sao bé đừng nhớ mãi cô gái kia là được. Chị cái gì chứ, đâu phải ruột thịt với em, anh mới là anh ruột của em này!

Sau khi bôi thuốc xong, Hoắc Cần vội vàng đem sủi cảo chuẩn bị lúc sáng bưng ra: “Bé, hôm nay là giao thừa nên chúng ta sẽ nấu sủi cảo ăn, rồi anh gói một cái kẹo mạch nha cho em được không?”

“...Dạ được.”



Nhà Lý thợ mộc, người trong nhà vô cùng náo nhiệt ăn sủi cảo.



Trong nhà Lý gia tổng cộng có hai đứa con gái và hai đứa con trai. Đứa con đầu và đứa con thứ tư là con trai, chính giữa là hai đứa con gái cũng chỉ được đối xử bình thường.

Nhưng bởi vì Lý thợ mộc có chút tay nghề nên cuộc sống gia đình cũng không tệ lắm. Mấy đứa con gái cũng được đi học.

Đặc biệt là Lý Thanh Diệp có thành tích rất tốt, đã học đến cấp hai rồi.

Thấy cô ta từ bên ngoài trở về, Lý thợ mộc còn cố ý hỏi một câu, cô ta đã trả lời thành thật.

Lý thợ mộc tức giận nói: “Quan tâm nhà chúng nó làm cái chó gì, cái thằng tiểu tử Hoắc gia kia chính là đứa đầu đường xó chợ. Cả cán bộ trong thôn nó cũng dám đánh.”

Mẹ Lý cũng nói: “Đúng vậy đấy, sau này không được lui tới với bọn họ, bọn họ là người nhà địa chủ đấy, ai biết về sau có thể lại giống như trước kia hay không.”

Lý Thanh Diệp mím môi gật đầu, trong lòng lại nhớ đến hai anh em kia. Cô ta cảm thấy bọn họ thật đáng thương.

Tuy rằng bản thân mình không tốt lắm, thế nhưng dù tốt hay xấu thì cô ta vẫn còn bố mẹ và người thân. Hai anh em kia cái gì cũng không có cũng không có chỗ nương tựa.

Cô ta đã hạ quyết tâm, sau này nếu gặp thấy họ cần giúp đỡ thì vẫn chỉ len lén giúp đỡ một chút thôi. Nếu như chỉ có một mình Hoắc Cần thì cô cũng không dám nghĩ như vậy, nhưng nhà bọn họ còn đứa em gái nữa, cho nên cũng không sợ người ta nói này nói kia.

Nhưng Tô Nguyên Nguyên một chút cũng không muốn tiếp xúc với Lý Thanh Diệp.

Mùng một đầu năm, cô bò dậy khỏi cái chăn ấm áp của mình.

Nhưng ngược lại hôm nay anh của cô lại muốn ngủ nướng, anh kéo cô vào trong chăn: “Mùng một đầu năm, chúng ta không cần chúc tết, ngoan ngoan ngủ đi.”

“Anh, không phải, mình phải đi chúc tết ông bí thư chi bộ thôn nữa. Ông ấy là người tốt.”

Có phải người tốt hay không không quan trọng, quan trọng là… cái đùi này cô nhất định phải ôm cho bằng được.

“Không cần đi.” Hoắc Cần không vui, bởi vì những thứ đã trải qua khi còn bé khiến cho anh tới bây giờ vẫn không thích tiếp xúc với người trong thôn.

Trên thực tế, nếu không phải bởi vì có bé ở cạnh thì anh đã chuẩn bị xông xáo ra ngoài.

Thế nhưng dẫn bé theo thì không được. Anh không muốn để cho bé đi lang thang theo anh.

“Em muốn đi, em muốn đi.” Tô Nguyên Nguyên tỏ vẻ mình muốn dậy.

Thấy Hoắc Cần giả bộ ngủ, cô liền đưa tay ra bóp mũi Hoắc Cần, thấy anh không phản ứng, lại đi chọc mắt anh. Sau đó bóp mặt anh. Thấy anh giả y như thật thì trực tiếp chọc vào nách anh.

Lúc này Hoắc Cần không giả bộ được nữa, cười nắm lấy cái cặp móng vuốt nhỏ xíu của cô rồi ôm hôn cô một cái: “Được rồi, nghe theo bé nhà chúng ta đấy.”

Sau khi bị hôn, gương mặt nhỏ của Tô Nguyên Nguyên lập tức đỏ lên. Sau đó ngẫm lại thì tiểu tử này cũng mới có mười mấy tuổi đầu cứ coi như là bị đứa em hôn một cái.

Sau đó hai anh em dậy thì đi nấu chè trôi nước ăn. Trước đây Hoắc Cần sẽ không chuẩn bị gì nhưng bởi vì năm nay có Tô Nguyên Nguyên đến nên anh chuẩn bị rất đầy đủ, đều dựa treo lời nhắn nhủ trước đây của bà nội Hoắc để làm.

Sau khi ăn xong, Hoắc Cần ôm Tô Nguyên Nguyên đã mặc áo bông mới đi đến nhà bí thư chi bộ thôn chúc tết.



Trên đường còn gặp không ít người trong thôn đi ra ngoài chúc tết, mọi người đều tò mò nhìn hai anh em này.

Dù sao mấy năm nay, từ trước cho tới bây giờ cứ vào mùng một tết cũng không thấy Hoắc Cần đâu, hôm nay anh lại ôm đứa nhỏ đi dạo khắp nơi.

Hoắc Cần không có ý định để ý tới bọn họ, nhưng Tô Nguyên Nguyên vẫn cứ vẫy tay nhỏ chào hỏi chúc tết mọi người: “Chúc chú năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.”

Nhìn thấy cô bé nhỏ chủ động chào hỏi, mấy người lớn đương nhiên cũng cười đáp lại vài tiếng, ngay sau đó trên đường đi vô cùng náo nhiệt.

Nhiều người cũng đổi cách nhìn đối với Hoắc Cần, cảm thấy thằng bé này cũng không kỳ quái như vậy.

Tô Nguyên Nguyên và Hoắc Cần đến nhà bí thư chi bộ thôn chúc tết, điều này thật ra khiến bí thư chi bộ thôn rất vui. Tô Nguyên Nguyên thành tâm thành ý nói xin lỗi chuyện ngày hôm qua.

Ngược lại bí thư chi bộ thôn không để trong lòng. Đứa con nít chạy nhảy khắp nơi là chuyện bình thường. Ngược lại động viên Hoắc Cần: “Sau này cháu phải chính chắn hơn trở thành trụ cột cho gia đình. Bây giờ chính sách nhà nước đã tốt rồi, lo mà chăm chỉ làm ruộng dạy dỗ tốt cho em gái cháu.”

Hoắc Cần không có ý định làm ruộng, nhưng anh sẽ dạy dỗ tốt cho em gái mình. Nên cũng thành thật gật đầu đồng ý.

Bí thư chi bộ thôn lập tức cảm thấy mình đã thành công. Giáo dục tốt cái tên tiểu tử khiến cả thôn phải đau đầu này.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy rất vui.

Cuộc sống sau này của bọn họ ở trong thôn sẽ từ từ trở nên bình thường mà thôi. Đã có hoàn cảnh lớn lên bình thường thì tâm lý của anh cô cũng có thể trưởng thành khỏe mạnh rồi.

Tô Nguyên Nguyên lại nghĩ đến chuyện ân tình.

Phải sớm trả hết ân tình này mới được nếu không trong lòng của anh cô sẽ nhớ mãi. Tuy rằng nội dung cốt truyện không có miêu tả Hoắc Cần yêu Lý Thanh Diệp đến cỡ nào, nhưng cô ta có thể xem như là người duy nhất ở bên cạnh anh, được anh bảo vệ, ít nhất cũng là đặc biệt. Hào quang nữ chính thật là đáng sợ.

Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên lấy những cái kẹo mạch nha còn chưa ăn gói lại thật kỹ rồi nói: “Mình cầm cái này đi tặng lại cho chị ấy đi.”

Hoắc Cần sớm đã quên chuyện này, nghe thấy cô nhắc lại lần nữa, cũng chỉ gật đầu: “Được.”

Kẹo mạch nha ăn nhiều không tốt, anh chuẩn bị đi mua đường phèn cho bé cái này ăn không dính răng.

Hoắc Cần bế Tô Nguyên Nguyên đến nhà Lý Thanh Diệp, vừa lúc nhìn thấy Lý Thanh Diệp đang quét nhà. Cô ta nhìn ra thấy anh em bọn họ đến thì cũng rất tò mò.

Tô Nguyên Nguyên thấy cô ta liền căng thẳng, trượt xuống khỏi vòng tay Hoắc Cần, cất bước chân nhỏ chạy đến, cô nhét túi kẹo mạch nha vào lòng cô ta rồi nói: “Chị ơi, anh em đưa cho chị nè. Cảm ơn thuốc của chị nha.”

Cô nương à, ân tình đã trả hết cho cô rồi tôi không còn nợ cô nữa đâu.

Về sau đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.

Lý Thanh Diệp sửng sốt một chút, sau đó cô nhìn về phía Hoắc Cần đang đứng một bên, sau đó mặt cô từ từ đỏ lên.

Tô Nguyên Nguyên: “…” Cô ta bị sao thế, sao cô ta lại xấu hổ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook