Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Chương 13: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (13)

Hồ Đồ

31/07/2021

Đối mặt với gương mặt đỏ bừng của Lý Thanh Diệp, Tô Nguyên Nguyên lập tức nhớ tới nội dung bên trong nguyên cốt truyện, Hoắc Cần bởi vì cho người ta một khoản tiền, giúp đỡ người ta học nên đã bị coi như vị hôn phu… Lúc này xem chừng vì mấy gói kẹo mạch nha mà cô ta đã ảo tưởng ra một vở kịch lớn rồi.

Sao lại quên cái thói quen thích ảo tưởng của cô gái này cơ chứ.

Tô Nguyên Nguyên sởn tóc gáy, cô xoay người lại rồi nhanh chóng kéo anh mình đi.

Cũng may trong lòng anh của cô, vẫn xem trọng đứa em gái như cô hơn. Ngoan ngoan đi theo cô về nhà.

Tô Nguyên Nguyên quyết định, về sau khi nhìn thấy Lý Thanh Diệp phải né tránh. Đầu của cô gái này hơi không được bình thường, rất dễ… Tự mình đa tình…

Sau khi anh em nhà họ Hoắc rời đi, Lý Thanh Diệp đỏ mặt nhét kẹo vào trong túi quần.

Cả buổi sáng, cô hơi mất tập trung.

Khi thì nhớ đến Hoắc Cần thuộc giai cấp địa chủ, khi thì nghĩ đến gương mặt anh tuấn của Hoắc Cần rõ ràng là đẹp hơn những đứa con trai khác trong thôn.

Cô gái mười ba tuổi đã bắt đầu mơ mộng đến những câu chuyện yêu đương trai gái. Tuy rằng Hoắc Cần không phải là mẫu người lý tưởng của cô ta. Nhưng cũng là người đặc biệt nhất trong đám người cô ta từng gặp.

Sau đó biết rõ Hoắc Cần có thể có hảo cảm với mình, tại thời khắc này Lý Thanh Diệp suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng rối rắm, càng rối rắm càng muốn…

Bởi vì đi đứng bất tiện nên mấy ngày nay Hoắc Cần cũng không đi ra ngoài, ngược lại thừa dịp lúc này tự mình may vài bộ quần áo mới cho xong. Anh làm một cái áo bông màu xám. Bông được lấy từ bên trong chiếc áo bông cũ.

Trước kia nhà họ Hoắc là giai cấp địa chủ, tuy rằng lúc trước những món đồ tốt trong nhà đều bị đập vỡ hoặc cướp đi. Nhưng quần áo cũ vẫn còn rất nhiều.

Trước đây Hoắc Cần đều không quan tâm những chuyện này, hiện tại thừa dịp có thời gian nên tìm ra những bộ quần áo này, tháo những bộ không mặc được, kéo bông ra. Sau đó chuẩn bị mang đến thị trấn cho người sửa lại một lần nữa. Đợi năm sau bé có thể mặc một cái áo bông mới ấm áp.



Nhìn đại lão tương lai hôm nay hiền lành ở nhà giữ con nít như vậy, Tô Nguyên Nguyên cũng không biết đây là tốt hay xấu.

Dù sao tổ chức an bài nhiệm vụ này, không chỉ để cho Hoắc Cần không bị hắc hóa mà còn muốn lợi dụng sự thông minh tài trí của anh để trở thành một người hữu dụng đối với xã hội.

Không biết nuôi dạy con nít có tính là hữu dụng đối với xã hội không.

Trước tết Thượng Nguyên một ngày, chân Hoắc Cần đã bình phục rồi. Vừa lúc đồ ăn trong nhà cũng đã ăn gần hết.

Nên anh chuẩn bị đi mua đường phèn cho Tô Nguyên Nguyên ăn, còn muốn mua thêm một vài món ăn vặt khác. Đương nhiên chủ yếu là phải kiếm tiền.

Trước đây trong nhà không cần chuẩn bị chu đáo cái gì nhưng bây giờ trong nhà có bé rồi, thì phải làm sao cho giống một ngôi nhà. Muốn làm đồ dùng trong nhà, muốn mua xe đạp, tốt nhất là có thể xây một căn nhà mới.

Lúc ra thôn, hai anh em lại gặp Lý Thanh Diệp đang ở hồ nước ngay cổng thôn giặt quần áo.

Cô ta bưng chậu gỗ đứng dậy, hiển nhiên là vừa giặt quần áo xong chuẩn bị về. Lúc ngẩng đầu lên thấy hai anh em Tô Nguyên Nguyên, cô ta lập tức cúi đầu thẹn thùng rời đi.

Tô Nguyên Nguyên run rẩy. Cô nắm chặt lưng áo của Hoắc Cần, kiên quyết giữ chặt người anh trai rơi của mình.

Trong lòng Hoắc Cần không hề để ý cô ta, lưng cõng em gái đi thẳng đến thị trấn.

Hai người vừa đến thị trấn thì bị mấy tên côn đồ cản lại. Người cầm đầu đám người kia chính là tên đầu trọc Lưu Tiểu Quang.

Thấy Hoắc Cần đến, Lưu Tiểu Quang lo lắng hỏi: “Anh Hoắc, chân anh đỡ chưa, có sao không?”



Tên côn đồ bên cạnh hừ một tiếng rồi nói: “Tôi nói Tiểu Quang này, anh còn gọi nó bằng anh cái gì, thoáng cái đã bị người ta đánh ngã, thật vô dụng. Mất công anh Bưu coi trọng nó như vậy. Anh Bưu xảy ra chuyện cũng chả thấy nó giúp đỡ gì.”

Lưu Tiểu Quang trừng mắt liếc anh ta một cái. Ngược lại Hoắc Cần không hề để tâm mà hỏi: “Anh Bưu xảy ra chuyện gì?”

“Đừng nói nữa, cũng không biết người nào tố cáo, ngày đó chúng tôi mới tan cuộc. Thì có mấy người đến tìm chúng tôi, bắt một số anh em, ngay cả anh Bưu cũng bị bắt. Nghe nói có người tố cáo anh Bưu nhiều lần tụ tập đánh bạc và đánh nhau đến cả con dao cũng đều bị tìm thấy.”

Tô Nguyên Nguyên nghe thấy như thế thì thiếu chút nữa cô đã vỗ tay ăn mừng.

Hoắc Cần cau mày lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Vậy bây giờ phải làm sao, anh Bưu còn được thả ra không?”

Lưu Tiểu Quang thở dài: “Cái này cũng không biết. Chúng tôi gặp may mắn nên không bị bắt. Sao còn dám hỏi.”

Tô Nguyên Nguyên rất biết ơn người tố cáo này, cuối cùng cũng trừ hại cho xã hội.

Bây giờ thì cô cũng không thích Hoắc Cần và những người này ở chung, cho nên cô kéo áo Hoắc Cần nói: “ Anh ơi, em muốn ăn kẹo.”

Hoắc Cần bế cô lên rồi nói với đám người Lưu Tiểu Quang: “Tôi phải đi mua kẹo cho em gái tôi rồi. Tiểu Quang, có chuyện gì thì cậu nói tôi một tiếng. Anh em chúng ta không thể mặc kệ anh Bưu được.”

Lưu Tiểu Quang liên tục gật đầu: “Anh Hoắc, khó trách anh Bưu lại coi trọng anh như vậy. Anh nói rất đúng. Anh mau đi mua đồ ăn cho em gái anh đi, em tìm cách nghe ngóng một chút tin tức, có tin gì em sẽ đến tìm anh.”

Hoắc Cần gật đầu rồi đi.

Chờ Hoắc Cần đi rồi, những người khác lại phàn nàn với Lưu Tiểu Quang: “Tiểu tử này bây giờ đã trở thành vú em rồi. Sao tôi cảm thấy không thể dựa vào được nữa.”

Lưu Tiểu Quang lập tức tỏ vẻ không vui: “Anh Hoắc làm như vậy gọi là có tình có nghĩa. Ngay cả em gái của mình còn không nuôi được còn xứng đáng làm người sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook