Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 51
Khúc Phong Hà
19/05/2024
Phó Lập Ngôn thật ra đoán được Du Bạch muốn hỏi anh cái gì.
“Em cảm thấy có vấn đề gì?" Cách nói của bác sĩ Phó vẫn như bình thường, như kiểu đang hỏi tối nay em đã ăn gì rồi.
Du Bạch nhẹ nhàng thở ra, cậu rất sợ đối phương sẽ lộ ra biểu cảm kinh sợ khi nghe mình hỏi như vậy.
Nhưng Du Bạch vẫn lo lắng như cũ, cẩn thận dè dặt hỏi bác sĩ Phó: “Anh biết mình là thế... từ lúc nào?"
Phó Lập Ngôn ngẫm nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc trả lời Du Bạch: “Tình huống của anh không quá giống em. Từ sớm anh đã ý thức được chuyện này, thời điểm vào tuổi dậy thì, các bạn nam cùng lứa khác sẽ trò chuyện về các bạn nữ dễ thương này nọ, chú ý tới ngực hay tóc tai của các bạn ấy, nhưng anh lại khác bọn họ, anh lại bị hầu kết của các bạn nam thu hút hơn, cẳng chân lộ ra ngoài quần short của họ cũng đập vào mắt trước, thậm chí đối tượng lúc tự an ủi trong đầu cũng là con trai."
Lúc bác sĩ Phó giảng tính hướng cho Du Bạch, đã lựa chọn nói phần tính trước.
Làm Du Bạch nghe xong không được tự nhiên lắm, xấu hổ đỏ bừng cả tai, mồ hôi mồ kê tuôn như mưa.
Phó Lập Ngôn vẫn cứ thản nhiên giảng giải cho Du Bạch như trước.
“Giờ sang bên kia khá ồn, nếu không vội, chúng ta ở chỗ này ngồi chốc lát nhé.” Phó Lập Ngôn chỉ vào hàng ghế dài ven đường.
Du Bạch hít sâu một hơi, nói: “Vâng.”
Phó Lập Ngôn bảo Du Bạch ngồi xuống trước, còn anh đến máy bán hàng tự động ven đường mua hai chai nước có ga, đưa cho Du Bạch một chai.
“Cảm ơn anh.” Du Bạch nhận lấy, nước mới lấy ra khỏi máy bán hàng tự động vẫn còn tỏa ra hơi lạnh, cầm trong lòng bàn tay, ngược lại lại giúp Du Bạch giảm bớt căng thẳng.
Phó Lập Ngôn hỏi: “Em có từng tưởng tượng ra đối phương thế nào chưa?"
Du Bạch lắc đầu. Số lần cậu tự an ủi ít đến đáng thương, thậm chí mỗi lần xuất hiện phản ứng sinh lý, đều sẽ tự mình cảm thấy hổ thẹn.
Phó Lập Ngôn khui nắp lon ra, bọt hơi bên trong theo đó trào ra ngoài. Anh không vứt nắp lon đi, trái lại đặt nó trong lòng bàn tay, giải thích với Du Bạch: “Nếu Đường Mạnh Thu ở đây em ấy sẽ giật lấy nắp lon trong tay anh ngay. Em ấy vẫn thường hay nói nắp lon có hình dạng giống hệt chiếc nhẫn vậy, em ấy hy vọng anh có thể tặng em ấy thật nhiều nhẫn tình nhân, nhưng xét thấy anh là bác sĩ nghèo, phải tích góp rất lâu mới có tiền mua cho em ấy một chiếc nhẫn thật đẹp, nên em ấy luôn bảo anh mỗi lần khui nước có ga đều phải giữ nắp lon lại cho em ấy, bốn bỏ năm thì vẫn được tính là nhẫn mà."
Du Bạch cũng khui nắp lon ra, đồng dạng giữ trong lòng bàn tay.
Phó Lập Ngôn nói: “Anh ý thức được mình là đồng tính trước mới gặp được Đường Mạnh Thu. Em có lẽ là gặp được người nào đó trước, mới ý thức được chính mình có khả năng thích con trai.”
Du Bạch theo bản năng lắc đầu, nhưng lắc đến một nửa lại chần chừ. Trầm mặc ước chừng hai phút, Du Bạch mới hỏi: "Thế nào mới xem như thích một người?”
“Vấn đề này à.” Phó Lập Ngôn cười cười, “Em so với anh lúc mười bảy mười tám, thông minh hơn nhiều đấy. Vấn đề này, so với chuyện anh biết mình là đồng tính còn khó hơn nhiều. Trên thực tế, cuộc sống mà mỗi người trải qua đều không giống nhau, thế nên cảm xúc như thích cũng bất đồng, thậm chí tuổi tác khác nhau thì cảm nhận về thích cũng sẽ không giống. Anh sắp sang 30 rồi, cái thích của anh chính là, muốn người ấy không chỉ là bạn trai đơn thuần, còn hy vọng cả hai có thể nắm tay nhau đi hết phần đời còn lại. Bạn trai chỉ cần hấp dẫn được anh thôi, nhưng bạn đời thì khác, thói quen sinh hoạt, xu hướng giá trị…… Đều phải tương thích với nhau."
Du Bạch phát hiện, cậu sẽ không bởi vì Đường Mạnh Thu và Phó Lập Ngôn là nam mà sinh ra cảm giác phản cảm với bọn họ. Ngược lại, cậu lại rất hâm mộ hai người, cảm thấy tình yêu của bọn họ vô cùng tốt đẹp, có thể trong giai đoạn ngắn ngủi của cuộc đời gặp được định mệnh của mình, là việc đáng vỗ tay ăn mừng tới mức nào.
Phó Lập Ngôn nói: "Ở giai đoạn này của em thích là đơn giản nhất cũng thuần túy nhất, nói trắng ra, thích chính là một loại hấp dẫn. Thậm chí có thể nói thế này, lúc em bắt đầu tự hỏi thích là gì, thực chất trong lòng em nhất định đã có người khiến em rung động rồi. Đơn giản thế này thôi, lúc em hỏi một người muốn gì, trong đầu em đã nghĩ tới sẽ làm thứ đó cho người ấy rồi."
Du Bạch nắm chặt nắp lon trong tay, nắp lon sắc bén cứa vào da thịt, cơn đau kéo đến khiến Du Bạch thanh tỉnh lại.
Du Bạch uống một ngụm nước có ga, sau đó nói: “Đúng vậy.”
Cậu thừa nhận chính mình bị một người con trai thu hút, cậu thừa nhận chính mình vì một người con trai mà rung động, cậu thừa nhận mình đã phải lòng cậu bạn đó rồi.
Phó Lập Ngôn cũng uống một ngụm nước có ga, sau đó dựa vào ghế dài, ngửa đầu nhìn trời, vừa ngắm trăng vừa nhìn Du Bạch nói: “Anh không cách nào nói với em tất cả đáp án về thích được, cái này phải do chính bản thân em tự mình đi tìm hiểu thôi. Nhưng anh có thể nói với em là, yêu người cùng giới không sao hết, trên thế giới này có nữ thích nữ, cũng có nam thích nam, yêu người thế nào, lựa chọn cùng ai đi hết quãng đời này, đều là tự do của chúng ta.”
Du Bạch rốt cuộc cũng thả lỏng sống lưng cứng ngắc của mình ra, cậu cũng dựa vào ghế, uống hết lon nước vị quả quýt trong tay.
Phó Lập Ngôn nói: “Nếu vẫn cảm thấy sợ hãi, thì thi thoảng xem chút sách nhé. Lịch sử, tâm lý…… Lúc em càng hiểu chính mình, càng hiểu thế giới này, tự nhiên sẽ không còn sợ hãi như bây giờ nữa. Ây…… Kế tiếp là lời khuyên đến từ một người từng trải.”
Du Bạch nghiêm túc nhìn về phía sườn mặt của Phó Lập Ngôn, chuẩn bị tinh thần lắng nghe lời khuyên của người từng trải.
Phó Lập Ngôn nhấp miệng, mới nói: “Đầu tiên, chú ý an toàn, chú ý vệ sinh.”
Biểu cảm trên mặt Du Bạch nháy mắt sượng trân, đỏ như rỉ máu.
Phó Lập Ngôn cười quay đầu sang, nhìn vẻ mặt phiếm hồng của cậu, tiếp tục giải thích: “Đừng sợ, chuyện này không có gì phải xấu hổ. Với tư cách là bác sĩ, anh phải nói với em mối nguy hại của việc quan hệ không lành mạnh này. Em bây giờ vẫn còn nhỏ, vừa mới ý thức được tính hướng của mình, không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn, có những người chịu phải áp lực qua mức, sẽ buông thả bản thân, thích tùy hứng lúc nào thì tùy hứng lúc đó, dù sao phần lớn mọi người đều nghĩ, làm với nam sẽ không mang thai, cũng chả cần phải phụ trách. Cách suy nghĩ thế này vô cùng sai lầm, em phải học được cách tôn trọng chính mình, bảo hộ chính mình, đồng thời, còn phải học cách tôn trọng và bảo hộ người mình yêu thương. Nhất định phải sử dụng áo mưa, sinh hoạt hài hòa tốt đẹp mới gọi là làm t*nh, nếu không thì chẳng khác gì súc vật."
Bác sĩ Phó giảng đến hăng say, đáng tiếc vẫn khiến bạn nhỏ Du Bạch mặt mày đỏ bừng như cũ.
Du Bạch hiện tại đối với kiến thức về tình yêu chỉ dừng lại ở phương diện Plato đơn thuần thôi, khoé miệng Trần Phi Dự chỉ sượt nhẹ qua thôi đã khiến cậu mặt đỏ tim đập, bác sĩ Phó lái xe như thế này là phạm quy rồi, Du Bạch theo không kịp.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải đuổi kịp.
Phó Lập Ngôn nói tiếp điểm thứ hai: “Không cần phải gấp gáp come out. Không cần phải vì chuyện này mà đối đầu với cha mẹ mình, càng không cần đem chuyện này, tùy tiện chia sẻ cho người bên cạnh. Không phải tất cả mọi người đều có thể dùng ánh mắt bình đẳng để đối đãi với em, L·G·B·T ở trong nước còn chưa cởi mở, phải học được cách bảo vệ chính mình. Chờ em trở nên mạnh mẽ hơn, mới có tư cách come out với người trong nhà, em cần phải chứng minh cho mọi người thấy chính mình có năng lực chăm sóc tốt cho bản thân và người mình yêu, có như vậy mới nhận được sự tín nhiệm của hai bên gia đình, nhận được sự chúc phúc từ bọn họ.”
Du Bạch không mong muốn sẽ nhận được lời chúc phúc từ sếp Du, nhưng cậu cũng sẽ không dùng chuyện này đi kích thích ông ấy—— Đây là không tôn trọng Trần Phi Dự, cũng như không tôn trọng tình cảm của chính mình.
Phó Lập Ngôn nhìn thấy Du Bạch gật đầu, mới nói sang điểm thứ ba: “Phải học được lý giải, thấu hiểu cùng bao dung. Lúc em đặt tình yêu và sinh hoạt cùng một chỗ, sẽ phát hiện có một đống chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi có nguy cơ đạp vỡ viễn cảnh tốt đẹp mà em khao khát nhất. Lý giải rất quan trọng, thấu hiểu lại càng quan trọng, chúng ta yêu một người, không chỉ là yêu ưu điểm của đối phương, còn phải yêu những khuyết điểm của người đó, đây là bao dung.”
“Cuối cùng, phải luôn tin có thể cùng người mình yêu sát cánh cả đời này là chuyện vô cùng tốt đẹp. Phải tin vào tình yêu, tin tưởng mình có thể được yêu, và có thể yêu.”
Đây là lời từ tận đáy lòng của một người đàn ông 30 nói với thiếu niên 17 tuổi.
Phó Lập Ngôn không biết Du Bạch có thể nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng anh chân thành hy vọng cậu bé này về sau có thể vui vẻ hơn trước, gặp được thật nhiều chuyện tốt đẹp.
Du Bạch nhìn Phó Lập Ngôn, anh giống một bậc anh chị, cũng giống như một người cha, kịp thời đền bù khoảng thiếu hụt của sếp Du, giảng giải cho Du Bạch những thứ vỗn dĩ cậu phải nhận được từ một người cha mới đúng.
“Cảm ơn đàn anh.” Du Bạch đứng lên, cong lưng cảm ơn Phó Lập Ngôn.
Phó Lập Ngôn cũng đứng lên, vỗ vỗ bả vai Du Bạch: “Không có việc gì.”
Lần đầu tiên gặp mặt, Du Bạch không coi Phó Lập Ngôn là đàn anh của mình, “Anh cũng rời trường nhiều năm rồi, bị gọi là đàn anh nghe sao cũng kì cục lắm, nếu em không để ý cứ gọi một tiếng anh là được."
“Anh Phó ạ.” Du Bạch gọi rất dứt khoát.
Phó Lập Ngôn đẩy đẩy mắt kính, cười: “Ây, dưng không lại thêm một cậu em trai. Đi nào, phỏng chừng bọn họ đều chờ tới nóng ruột luôn rồi."
Phó Lập Ngôn cùng Du Bạch một lần nữa sóng vai đi tới HE, lúc tới cửa, Phó Lập Ngôn chợt dừng lại, nhìn sang Du Bạch, nói: “Em có tin không, lát nữa gặp được Đường Mạnh Thu, em ấy nhất định sẽ nói, ‘Đào Tiểu Khương còn biết dẫn theo người mình thích trốn học ra ngoài du lịch, còn anh thì sao hả, ngày nào cũng chỉ biết chúi đầu tăng ca, anh nói xem bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài hả?”"
Bác sĩ Phó học theo cái lối nói chuyện ngả ngớn giống y hệt ông chủ Đường, Du Bạch nghe xong mặt đỏ bừng như máu —— Cậu còn không biết Trần Phi Dự có thích mình hay không nữa, bác sĩ Phó nói thế, làm Du Bạch ngại không dám ngẩng đầu dậy.
Chuyện bối rối nhất nếu phải lòng một người đồng tính chính là rất khó đoán được, đối phương tốt với mình là do xem mình là anh em hay coi mình thành người yêu nữa.
Vào HE, Du Bạch liếc mắt một cái đã thấy ngay Đường Mạnh Thu ngồi ở bên trong quầy bar, cái đầu bím tóc kia của anh thật sự quá chói mắt, còn Trần Phi Dự ngồi ở cái ghế cao đối diện Đường Mạnh Thu, đang cùng anh nói chuyện phiếm.
“Tới rồi này.” Đường Mạnh Thu thấy Du Bạch cùng Phó Lập Ngôn tới, vẫy tay với hai người, “Còn biết về đây à.”
Anh từ quầy bar đi ra, kéo theo Trần Phi Dự, trước hết đẩy Trần Phi Dự đến bên người Du Bạch, sau đó kéo Phó Lập Ngôn về phía mình: “Được rồi, ai về nhà người nấy đi."
Phó Lập Ngôn cưng chiều khôn siết, đầy mặt đều là ý cười.
Ông chủ Đường nói chuyện vô cùng mập mờ, Du Bạch không còn mặt mũi nhìn Trần Phi Dự nữa, mắt đảo quanh khắp nơi. Nhưng nếu cậu nhìn sang Trần Phi Dự, sẽ phát hiện, ánh mắt Trần Phi Dự nhìn cậu cũng ngọt ngào dịu dàng hệt như Phó Lập Ngôn dành cho Đường Mạnh Thu vậy.
Đường Mạnh Thu bắt lấy cánh tay Phó Lập Ngôn, nói không ngừng miệng: “Anh biết gì chưa, nhóc con Đào Tiểu Khương còn biết dẫn người mình thích trốn học ra ngoài du lịch, còn anh thì sao hả, cả ngày chỉ biết có tăng ca thôi, anh nói xem chúng ta bao lâu rồi không cùng nhau ra ngoài hở?”
Du Bạch nhìn về phía Đường Mạnh Thu cùng Phó Lập Ngôn, lời này thật đúng là giống hệt suy đoán của Phó Lập Ngôn.
Phó Lập Ngôn cho Du Bạch một ánh mắt, vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch buông lỏng tay.
Trần Phi Dự cùng Du Bạch thức thời rồi đi, không quấy rầy đến thời gian chim chuột của cặp 'gà già' nữa, lấy lí do ngày mai còn phải đi học, cùng nhau rời khỏi HE.
Thời điểm ra khỏi đường Tây Lộ, Du Bạch đưa nắp lon nắm chặt trong lòng bàn tay cả đêm cho Trần Phi Dự: “Tặng cậu này."
“Em cảm thấy có vấn đề gì?" Cách nói của bác sĩ Phó vẫn như bình thường, như kiểu đang hỏi tối nay em đã ăn gì rồi.
Du Bạch nhẹ nhàng thở ra, cậu rất sợ đối phương sẽ lộ ra biểu cảm kinh sợ khi nghe mình hỏi như vậy.
Nhưng Du Bạch vẫn lo lắng như cũ, cẩn thận dè dặt hỏi bác sĩ Phó: “Anh biết mình là thế... từ lúc nào?"
Phó Lập Ngôn ngẫm nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc trả lời Du Bạch: “Tình huống của anh không quá giống em. Từ sớm anh đã ý thức được chuyện này, thời điểm vào tuổi dậy thì, các bạn nam cùng lứa khác sẽ trò chuyện về các bạn nữ dễ thương này nọ, chú ý tới ngực hay tóc tai của các bạn ấy, nhưng anh lại khác bọn họ, anh lại bị hầu kết của các bạn nam thu hút hơn, cẳng chân lộ ra ngoài quần short của họ cũng đập vào mắt trước, thậm chí đối tượng lúc tự an ủi trong đầu cũng là con trai."
Lúc bác sĩ Phó giảng tính hướng cho Du Bạch, đã lựa chọn nói phần tính trước.
Làm Du Bạch nghe xong không được tự nhiên lắm, xấu hổ đỏ bừng cả tai, mồ hôi mồ kê tuôn như mưa.
Phó Lập Ngôn vẫn cứ thản nhiên giảng giải cho Du Bạch như trước.
“Giờ sang bên kia khá ồn, nếu không vội, chúng ta ở chỗ này ngồi chốc lát nhé.” Phó Lập Ngôn chỉ vào hàng ghế dài ven đường.
Du Bạch hít sâu một hơi, nói: “Vâng.”
Phó Lập Ngôn bảo Du Bạch ngồi xuống trước, còn anh đến máy bán hàng tự động ven đường mua hai chai nước có ga, đưa cho Du Bạch một chai.
“Cảm ơn anh.” Du Bạch nhận lấy, nước mới lấy ra khỏi máy bán hàng tự động vẫn còn tỏa ra hơi lạnh, cầm trong lòng bàn tay, ngược lại lại giúp Du Bạch giảm bớt căng thẳng.
Phó Lập Ngôn hỏi: “Em có từng tưởng tượng ra đối phương thế nào chưa?"
Du Bạch lắc đầu. Số lần cậu tự an ủi ít đến đáng thương, thậm chí mỗi lần xuất hiện phản ứng sinh lý, đều sẽ tự mình cảm thấy hổ thẹn.
Phó Lập Ngôn khui nắp lon ra, bọt hơi bên trong theo đó trào ra ngoài. Anh không vứt nắp lon đi, trái lại đặt nó trong lòng bàn tay, giải thích với Du Bạch: “Nếu Đường Mạnh Thu ở đây em ấy sẽ giật lấy nắp lon trong tay anh ngay. Em ấy vẫn thường hay nói nắp lon có hình dạng giống hệt chiếc nhẫn vậy, em ấy hy vọng anh có thể tặng em ấy thật nhiều nhẫn tình nhân, nhưng xét thấy anh là bác sĩ nghèo, phải tích góp rất lâu mới có tiền mua cho em ấy một chiếc nhẫn thật đẹp, nên em ấy luôn bảo anh mỗi lần khui nước có ga đều phải giữ nắp lon lại cho em ấy, bốn bỏ năm thì vẫn được tính là nhẫn mà."
Du Bạch cũng khui nắp lon ra, đồng dạng giữ trong lòng bàn tay.
Phó Lập Ngôn nói: “Anh ý thức được mình là đồng tính trước mới gặp được Đường Mạnh Thu. Em có lẽ là gặp được người nào đó trước, mới ý thức được chính mình có khả năng thích con trai.”
Du Bạch theo bản năng lắc đầu, nhưng lắc đến một nửa lại chần chừ. Trầm mặc ước chừng hai phút, Du Bạch mới hỏi: "Thế nào mới xem như thích một người?”
“Vấn đề này à.” Phó Lập Ngôn cười cười, “Em so với anh lúc mười bảy mười tám, thông minh hơn nhiều đấy. Vấn đề này, so với chuyện anh biết mình là đồng tính còn khó hơn nhiều. Trên thực tế, cuộc sống mà mỗi người trải qua đều không giống nhau, thế nên cảm xúc như thích cũng bất đồng, thậm chí tuổi tác khác nhau thì cảm nhận về thích cũng sẽ không giống. Anh sắp sang 30 rồi, cái thích của anh chính là, muốn người ấy không chỉ là bạn trai đơn thuần, còn hy vọng cả hai có thể nắm tay nhau đi hết phần đời còn lại. Bạn trai chỉ cần hấp dẫn được anh thôi, nhưng bạn đời thì khác, thói quen sinh hoạt, xu hướng giá trị…… Đều phải tương thích với nhau."
Du Bạch phát hiện, cậu sẽ không bởi vì Đường Mạnh Thu và Phó Lập Ngôn là nam mà sinh ra cảm giác phản cảm với bọn họ. Ngược lại, cậu lại rất hâm mộ hai người, cảm thấy tình yêu của bọn họ vô cùng tốt đẹp, có thể trong giai đoạn ngắn ngủi của cuộc đời gặp được định mệnh của mình, là việc đáng vỗ tay ăn mừng tới mức nào.
Phó Lập Ngôn nói: "Ở giai đoạn này của em thích là đơn giản nhất cũng thuần túy nhất, nói trắng ra, thích chính là một loại hấp dẫn. Thậm chí có thể nói thế này, lúc em bắt đầu tự hỏi thích là gì, thực chất trong lòng em nhất định đã có người khiến em rung động rồi. Đơn giản thế này thôi, lúc em hỏi một người muốn gì, trong đầu em đã nghĩ tới sẽ làm thứ đó cho người ấy rồi."
Du Bạch nắm chặt nắp lon trong tay, nắp lon sắc bén cứa vào da thịt, cơn đau kéo đến khiến Du Bạch thanh tỉnh lại.
Du Bạch uống một ngụm nước có ga, sau đó nói: “Đúng vậy.”
Cậu thừa nhận chính mình bị một người con trai thu hút, cậu thừa nhận chính mình vì một người con trai mà rung động, cậu thừa nhận mình đã phải lòng cậu bạn đó rồi.
Phó Lập Ngôn cũng uống một ngụm nước có ga, sau đó dựa vào ghế dài, ngửa đầu nhìn trời, vừa ngắm trăng vừa nhìn Du Bạch nói: “Anh không cách nào nói với em tất cả đáp án về thích được, cái này phải do chính bản thân em tự mình đi tìm hiểu thôi. Nhưng anh có thể nói với em là, yêu người cùng giới không sao hết, trên thế giới này có nữ thích nữ, cũng có nam thích nam, yêu người thế nào, lựa chọn cùng ai đi hết quãng đời này, đều là tự do của chúng ta.”
Du Bạch rốt cuộc cũng thả lỏng sống lưng cứng ngắc của mình ra, cậu cũng dựa vào ghế, uống hết lon nước vị quả quýt trong tay.
Phó Lập Ngôn nói: “Nếu vẫn cảm thấy sợ hãi, thì thi thoảng xem chút sách nhé. Lịch sử, tâm lý…… Lúc em càng hiểu chính mình, càng hiểu thế giới này, tự nhiên sẽ không còn sợ hãi như bây giờ nữa. Ây…… Kế tiếp là lời khuyên đến từ một người từng trải.”
Du Bạch nghiêm túc nhìn về phía sườn mặt của Phó Lập Ngôn, chuẩn bị tinh thần lắng nghe lời khuyên của người từng trải.
Phó Lập Ngôn nhấp miệng, mới nói: “Đầu tiên, chú ý an toàn, chú ý vệ sinh.”
Biểu cảm trên mặt Du Bạch nháy mắt sượng trân, đỏ như rỉ máu.
Phó Lập Ngôn cười quay đầu sang, nhìn vẻ mặt phiếm hồng của cậu, tiếp tục giải thích: “Đừng sợ, chuyện này không có gì phải xấu hổ. Với tư cách là bác sĩ, anh phải nói với em mối nguy hại của việc quan hệ không lành mạnh này. Em bây giờ vẫn còn nhỏ, vừa mới ý thức được tính hướng của mình, không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn, có những người chịu phải áp lực qua mức, sẽ buông thả bản thân, thích tùy hứng lúc nào thì tùy hứng lúc đó, dù sao phần lớn mọi người đều nghĩ, làm với nam sẽ không mang thai, cũng chả cần phải phụ trách. Cách suy nghĩ thế này vô cùng sai lầm, em phải học được cách tôn trọng chính mình, bảo hộ chính mình, đồng thời, còn phải học cách tôn trọng và bảo hộ người mình yêu thương. Nhất định phải sử dụng áo mưa, sinh hoạt hài hòa tốt đẹp mới gọi là làm t*nh, nếu không thì chẳng khác gì súc vật."
Bác sĩ Phó giảng đến hăng say, đáng tiếc vẫn khiến bạn nhỏ Du Bạch mặt mày đỏ bừng như cũ.
Du Bạch hiện tại đối với kiến thức về tình yêu chỉ dừng lại ở phương diện Plato đơn thuần thôi, khoé miệng Trần Phi Dự chỉ sượt nhẹ qua thôi đã khiến cậu mặt đỏ tim đập, bác sĩ Phó lái xe như thế này là phạm quy rồi, Du Bạch theo không kịp.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải đuổi kịp.
Phó Lập Ngôn nói tiếp điểm thứ hai: “Không cần phải gấp gáp come out. Không cần phải vì chuyện này mà đối đầu với cha mẹ mình, càng không cần đem chuyện này, tùy tiện chia sẻ cho người bên cạnh. Không phải tất cả mọi người đều có thể dùng ánh mắt bình đẳng để đối đãi với em, L·G·B·T ở trong nước còn chưa cởi mở, phải học được cách bảo vệ chính mình. Chờ em trở nên mạnh mẽ hơn, mới có tư cách come out với người trong nhà, em cần phải chứng minh cho mọi người thấy chính mình có năng lực chăm sóc tốt cho bản thân và người mình yêu, có như vậy mới nhận được sự tín nhiệm của hai bên gia đình, nhận được sự chúc phúc từ bọn họ.”
Du Bạch không mong muốn sẽ nhận được lời chúc phúc từ sếp Du, nhưng cậu cũng sẽ không dùng chuyện này đi kích thích ông ấy—— Đây là không tôn trọng Trần Phi Dự, cũng như không tôn trọng tình cảm của chính mình.
Phó Lập Ngôn nhìn thấy Du Bạch gật đầu, mới nói sang điểm thứ ba: “Phải học được lý giải, thấu hiểu cùng bao dung. Lúc em đặt tình yêu và sinh hoạt cùng một chỗ, sẽ phát hiện có một đống chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi có nguy cơ đạp vỡ viễn cảnh tốt đẹp mà em khao khát nhất. Lý giải rất quan trọng, thấu hiểu lại càng quan trọng, chúng ta yêu một người, không chỉ là yêu ưu điểm của đối phương, còn phải yêu những khuyết điểm của người đó, đây là bao dung.”
“Cuối cùng, phải luôn tin có thể cùng người mình yêu sát cánh cả đời này là chuyện vô cùng tốt đẹp. Phải tin vào tình yêu, tin tưởng mình có thể được yêu, và có thể yêu.”
Đây là lời từ tận đáy lòng của một người đàn ông 30 nói với thiếu niên 17 tuổi.
Phó Lập Ngôn không biết Du Bạch có thể nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng anh chân thành hy vọng cậu bé này về sau có thể vui vẻ hơn trước, gặp được thật nhiều chuyện tốt đẹp.
Du Bạch nhìn Phó Lập Ngôn, anh giống một bậc anh chị, cũng giống như một người cha, kịp thời đền bù khoảng thiếu hụt của sếp Du, giảng giải cho Du Bạch những thứ vỗn dĩ cậu phải nhận được từ một người cha mới đúng.
“Cảm ơn đàn anh.” Du Bạch đứng lên, cong lưng cảm ơn Phó Lập Ngôn.
Phó Lập Ngôn cũng đứng lên, vỗ vỗ bả vai Du Bạch: “Không có việc gì.”
Lần đầu tiên gặp mặt, Du Bạch không coi Phó Lập Ngôn là đàn anh của mình, “Anh cũng rời trường nhiều năm rồi, bị gọi là đàn anh nghe sao cũng kì cục lắm, nếu em không để ý cứ gọi một tiếng anh là được."
“Anh Phó ạ.” Du Bạch gọi rất dứt khoát.
Phó Lập Ngôn đẩy đẩy mắt kính, cười: “Ây, dưng không lại thêm một cậu em trai. Đi nào, phỏng chừng bọn họ đều chờ tới nóng ruột luôn rồi."
Phó Lập Ngôn cùng Du Bạch một lần nữa sóng vai đi tới HE, lúc tới cửa, Phó Lập Ngôn chợt dừng lại, nhìn sang Du Bạch, nói: “Em có tin không, lát nữa gặp được Đường Mạnh Thu, em ấy nhất định sẽ nói, ‘Đào Tiểu Khương còn biết dẫn theo người mình thích trốn học ra ngoài du lịch, còn anh thì sao hả, ngày nào cũng chỉ biết chúi đầu tăng ca, anh nói xem bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài hả?”"
Bác sĩ Phó học theo cái lối nói chuyện ngả ngớn giống y hệt ông chủ Đường, Du Bạch nghe xong mặt đỏ bừng như máu —— Cậu còn không biết Trần Phi Dự có thích mình hay không nữa, bác sĩ Phó nói thế, làm Du Bạch ngại không dám ngẩng đầu dậy.
Chuyện bối rối nhất nếu phải lòng một người đồng tính chính là rất khó đoán được, đối phương tốt với mình là do xem mình là anh em hay coi mình thành người yêu nữa.
Vào HE, Du Bạch liếc mắt một cái đã thấy ngay Đường Mạnh Thu ngồi ở bên trong quầy bar, cái đầu bím tóc kia của anh thật sự quá chói mắt, còn Trần Phi Dự ngồi ở cái ghế cao đối diện Đường Mạnh Thu, đang cùng anh nói chuyện phiếm.
“Tới rồi này.” Đường Mạnh Thu thấy Du Bạch cùng Phó Lập Ngôn tới, vẫy tay với hai người, “Còn biết về đây à.”
Anh từ quầy bar đi ra, kéo theo Trần Phi Dự, trước hết đẩy Trần Phi Dự đến bên người Du Bạch, sau đó kéo Phó Lập Ngôn về phía mình: “Được rồi, ai về nhà người nấy đi."
Phó Lập Ngôn cưng chiều khôn siết, đầy mặt đều là ý cười.
Ông chủ Đường nói chuyện vô cùng mập mờ, Du Bạch không còn mặt mũi nhìn Trần Phi Dự nữa, mắt đảo quanh khắp nơi. Nhưng nếu cậu nhìn sang Trần Phi Dự, sẽ phát hiện, ánh mắt Trần Phi Dự nhìn cậu cũng ngọt ngào dịu dàng hệt như Phó Lập Ngôn dành cho Đường Mạnh Thu vậy.
Đường Mạnh Thu bắt lấy cánh tay Phó Lập Ngôn, nói không ngừng miệng: “Anh biết gì chưa, nhóc con Đào Tiểu Khương còn biết dẫn người mình thích trốn học ra ngoài du lịch, còn anh thì sao hả, cả ngày chỉ biết có tăng ca thôi, anh nói xem chúng ta bao lâu rồi không cùng nhau ra ngoài hở?”
Du Bạch nhìn về phía Đường Mạnh Thu cùng Phó Lập Ngôn, lời này thật đúng là giống hệt suy đoán của Phó Lập Ngôn.
Phó Lập Ngôn cho Du Bạch một ánh mắt, vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch buông lỏng tay.
Trần Phi Dự cùng Du Bạch thức thời rồi đi, không quấy rầy đến thời gian chim chuột của cặp 'gà già' nữa, lấy lí do ngày mai còn phải đi học, cùng nhau rời khỏi HE.
Thời điểm ra khỏi đường Tây Lộ, Du Bạch đưa nắp lon nắm chặt trong lòng bàn tay cả đêm cho Trần Phi Dự: “Tặng cậu này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.