Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 52
Khúc Phong Hà
28/05/2024
Editor CO6TINY
Trần Phi Dự nhận lấy nắp lon trong tay Du Bạch, mượn ánh đèn đường chiếu vào, cẩn thận nhìn xem. Cậu quay đầu sang, cười hỏi Du Bạch: “Cái nắp lon nước giải khát này có gì đặc biệt à?”
“Không có gì đặc biệt hết.” Du Bạch mắt cũng không thèm liếc qua, trả lời rất dứt khoát.
Trần Phi Dự ồ một tiếng thật dài: “Thế cậu tặng cho tôi làm gì?”
Du Bạch mím môi, không nói gì.
Trần Phi Dự nhìn Du Bạch, bật cười ra tiếng: “Mặc kệ sao cậu lại tặng cái này cho tôi, đã đưa cho tôi rồi thì giờ là của tôi nhé.”
Cái nắp lon nước giải khát này có ý nghĩa đặc biệt gì với Du Bạch, Trần Phi Dự không biết, Du Bạch thật ra rất khó đưa ra đáp án -- đây là lần đầu cậu rung động trước một người, là vật chứng kiến thời điểm cậu thừa nhận tính hướng của mình, cũng là một lời hứa hẹn nhưng không nói ra thành lời.
Trẻ con mà, lúc hứa hẹn điều gì đó đều cảm thấy bản thân quá vô lực, bởi vì khi đó thật sự còn quá nhỏ, căn bản không đủ năng lực thực hiện lời hứa một cách trọn vẹn được.
Nhưng mỗi lời hứa khi ấy đều là thật lòng, không chút giả dối.
Cách kì thi cuối kỳ còn ba ngày, Trần Phi Dự cùng Du Bạch ngồi tàu cao tốc rời khỏi thành phố Nhạc.
Sếp Du vốn giao phó cho Tiểu Lý tận tay đưa Du Bạch cùng Trần Phi Dự đến nhà ga, nhưng Du Bạch lấy lí do dàn nhạc thống nhất đi chung với nhau từ trước, từ chối Tiểu Lý.
Tàu cao tốc xuất phát ở trạm phía Nam, 7h21 sáng rời ga, 21h09 tối sẽ đến Trường Xuân. Bọn họ sẽ ở Trường Xuân nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới tiếp tục ngồi xe lửa đến sông Tùng Giang.
Buổi tối một ngày trước khi xuất phát, Du Bạch không tài nào chợp mắt được, nửa là phấn khích, nửa là hồi hộp. Cậu chưa từng đến phương Bắc xa xôi này bao giờ, chỉ nghe người ta nói, cậu tự mường tượng ra tòa núi tuyết mờ ảo vô cùng xinh đẹp trong đầu, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Du Bạch kích động không yên.
Sáng đó, Trần Phi Dự cùng Du Bạch không mong muốn sẽ đụng mặt người quen, nên cố ý vòng ra giao lộ phía Bắc trung học phụ thuộc bắt taxi đến nhà ga, thời gian khá dư dả, hai người kéo theo vali hành lí, tùy tiện tìm một quán bún bên ngoài nhà ga lót dạ.
“Vali có nặng không?” Trần Phi Dự nhìn cái vali cao gần nửa người kia của Du Bạch, hỏi.
Bên trong tô bún của Du Bạch đầy ớt là ớt, lúc này mắt mũi miệng đều đỏ bừng bừng, Du Bạch vẫn vui vẻ vùi đầu ăn như cũ, vừa ăn vừa trả lời: “Không nặng, tôi mang theo chút dụng cụ vẽ tranh, hơi chiếm chỗ.”
Trần Phi Dự đã ăn xong, cậu buông đũa xuống, nhìn Du Bạch ăn đến ngon lành cũng thấy thú vị. Cậu rót cho Du Bạch một cốc nước, chờ Du Bạch ăn xong, liền đặt vào tay Du Bạch.
Du Bạch nhận lấy, ngẩng cổ một hơi uống sạch, sau đó buông ly xuống, đặt trên bàn: “Đi!”
Trần Phi Dự cũng đứng lên, cầm khăn giấy trong tay, tự nhiên duỗi tay lau miệng cho Du Bạch: “Đi thôi.”
Du Bạch cúi đầu, lỗ tai đỏ như tôm luộc, theo chân Trần Phi Dự đến trạm soát vé.
Nếu đã thích một người, cho dù người đó chỉ hơi tốt với mình một tí thôi, bản thân vẫn rung động như cũ.
Trần Phi Dự như cũ nhường cho Du Bạch vị trí sát cửa sổ.
Đây là một chuyến hành trình từ nam ra bắc ước chừng mười ba tiếng, Du Bạch vẫn luôn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bọn họ đi qua đường hầm bên trong vùng núi Vũ Lăng sâu thẳm, sông Trường Giang cuồn cuộn đổ về đây, từ Vân Mộng Trạch đến Giang Hoài, lại vượt qua Hoàng Hà, địa thế ngày càng bằng phẳng trống trải, sau đó nữa bọn họ thấy được mặt trời lặn trên mảnh đất ngoài xa xa kia.
Chỉ nghe cái tên Phương bắc thôi đã mang lại cho người ta cảm giác bình yên khó tả, nhìn lướt qua, điểm cuối chính là nơi tiếp giáp giữa trời và đất. Ánh mặt trời hừng sáng, con sông uốn lượn giữa những thửa ruộng, dịu dàng mà êm ả, tia nắng ánh lên mặt nước sóng sánh, bên trong như có hàng vạng viên kim cương sáng rực vậy.
“Mau xem mặt trời lặn kìa.” Du Bạch kéo Trần Phi Dự đến trước cửa sổ.
Cảnh tượng mặt trời lặn chỉ như gió thoảng qua tại, rất nhanh đã bị đoàn tàu cao tốc bỏ lại phía sau, hiện ra trước mắt là rừng bạch dương um tùm, bên trong còn thấp thoáng bóng nóc nhà thoát ẩn thoắt hiện.
Trần Phi Dự cảm thán: “Cảnh tượng giống hệt trong sạch địa lý nói ấy.”
Cảnh tượng mặt trời lặn khiến Du Bạch rung động không thôi, cậu thích cảm giác yên bình thế này của phương Bắc.
Hai người tới được Trường Xuân sắc trời đã mù mịt.
Du Bạch nói: “ Cái tên Trường Xuân nghe hay thật, nơi này rõ ràng thuộc phương Bắc, mùa xuân cũng ngắn ngủi, người ta đặt tên cho nơi này là Trường Xuân, trái lại mang đến cảm giác chúng ta đang tận hưởng sắc xuân ấy.”
Trần Phi Dự có hơi buồn ngủ, khẽ ngáp một cái: “Uhm.”
Tháng 7 ở thành phố Nhạc nóng thôi rồi, phương bắc trái lại mát mẻ hơn nhiều, Trần Phi Dự đặt khách sạn gần ga tàu trước, hai người mở ra di động bản đồ, không bao lâu liền thuận lợi xử lý vào ở.
Trần Phi Dự đính chính là hai người gian, thu thập thật sự sạch sẽ.
Du Bạch vừa vào phòng đã bắt đầu hơi hồi hộp, cậu thu dọn hành lý xong, lại ngồi lên ghế, bỗng nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Này mờ mịt cảm xúc tới đột nhiên, như là nhìn đến xa lạ khách sạn phòng khi bị kích khởi phản ứng -- trên thực tế, hắn hẳn là sớm hơn có cảm giác mới đúng.
Trần Phi Dự đặt vali hành lý song song với Du Bạch xong, lại nhìn thoáng qua cậu: “Ra ngoài ăn cơm nhé?”
Đồ ăn trên tàu cao tốc chẳng ra gì, Du Bạch gấp không chờ nổi nữa, gật đầu cái rụp, tựa hồ cũng muốn tạm thời rời phòng: “Đừng quên mang phòng tạp.”
Tự do cùng Du Bạch tưởng tượng không quá giống nhau, hắn cảm thấy có điểm sợ hãi, nhưng hắn không dám cùng Trần Phi Dự nói. Đương Trần Phi Dự cầm thân phận chứng đăng ký khách trọ tin tức thời điểm, hắn trong lòng run một chút.
Du Bạch suy nghĩ, không đầy 18 tuổi hay không có thể một mình ở khách sạn xử lý vào ở? Hắn sau lại mới biết được, 16 tuổi trở lên liền cụ bị hoàn toàn dân sự năng lực, có thể bằng thân phận chứng vào ở.
Du Bạch rốt cuộc ý thức được, hắn cho rằng chính mình đã cũng đủ đại, cũng đủ thành thục, chờ đến chân chính rời đi gia đình cùng trường học phù hộ, một mình đối mặt xã hội, hắn phát hiện chính mình kỳ thật vẫn là cái cái gì cũng đều không hiểu vô dụng tiểu hài tử.
Trường xuân bóng đêm lại nùng lại trù, giống không hóa khai mặc. Bóng đêm sẽ đem mê mang, bất an cùng sợ hãi nhuộm đẫm đến càng thêm sâu nặng.
Trần Phi Dự hỏi Du Bạch: “Muốn ăn gì?”
Du Bạch lấy điện thoại lướt xem app mỹ thực, nỗ lực lực chú ý từ đối không biết hoảng loạn □□: “Ăn món Đông Bắc chính cống nhé, gà hầm nấm, thịt heo chua ngọt, món giết heo...”
Gần ga tàu có quán cơm, hai người bèn lựa quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần trong số đó.
Quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần khác xa với các quán ăn Trần Phi Dự hay Du Bạch vẫn thường thấy ở phương nam, chỗ này không bày biện gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản dán tờ giấy viết mấy chữ “Thịt heo xào chua ngọt”, “Gà hầm nấm”, “Sủi cảo” trên hai cánh cửa. Bày biện cũng đơn giản, bên trong xếp bốn năm cái bàn tròn lớn, lại hướng trong đầu có bốn người tòa bàn vuông.
Quầy thu ngân ở ngay cửa ra vào, Trần Phi Dự cùng Du Bạch mới vừa xốc rèm cửa lên, bà dì đứng cắn hạt dưa bên cạnh quầy thu ngân đã chạy tới, vô cùng nhiệt tình chào đón: “Hai người phải không, chàng trai?”
A di bàn tóc, vây quanh một khối thuần tịnh tạp dề, lúc cười đôi mắt cong cong giống hệt bé mèo chiêu tài trên quầy thu ngân.
Du Bạch không lớn có thể thừa nhận được này phân nhiệt tình, vẫn là Trần Phi Dự thành thạo tiếp lời: “Vâng, hai người ạ”
“Hai cháu ngồi bên trong nhé” Bà dì ném nắm hạt dưa trong tay xuống, dẫn Trần Phi Dự cùng Du Bạch đến cái bàn vuông bốn người được lau chùi sạch sẽ sát bên trong, “Ngồi ở đây được chứ? Muốn ngồi đâu cứ nơi với dì”
Trần Phi Dự nhìn thoáng qua Du Bạch, Du Bạch đã kéo ghế dựa ra, chuẩn bị ngồi xuống, vì thế Trần Phi Dự cũng cười tủm tỉm nói: “Chỗ này là được ạ, cảm ơn dì.”
“Ai u, hai cháu đẹp trai sáng láng quá đi” Bà dì cười híp cả mắt, “Đây là thực đơn, nhìn xem muốn ăn món gì thì bảo dì nhé?”
Trần Phi Dự đưa thực đơn cho Du Bạch, Du Bạch lật xem, nói: “ Cho con một phần gà hầm nấm, một phần thịt heo xào chua ngọt ạ”
Du Bạch xưa nay không thích nói chuyện, chỉ trừ những lúc gọi món ăn. Cậu chỉ chỉ món giết heo, hỏi: “Giết heo là món gì vậy dì?”
Dì cười ha hả giải thích: “Món giết heo thực chất chính là món hầm, bên trong có rất nhiều thịt ba chỉ, còn có tiết heo cùng dưa chua, ngon lắm đấy.”
“Tanh không ạ?” Lúc Du Bạch biết được là tiết heo có hơi lo. Ở thành phố Nhạc cũng có ăn món này, nhưng bởi vì ở đó mọi người đều thích ăn cay hơn, ho nên xử lý khởi ruột già như vậy nguyên liệu nấu ăn, đều là trọng du trọng cay che giấu mùi tanh.
Trong ấn tượng của Du Bạch, đồ hầm hẳn là thiên về thanh đạm, vừa nghĩ tới huyết heo lại còn thanh đạm, cậu đã thấy tanh rồi.
“Không tanh đâu. Cháu muốn nếm thử không, ngon lắm đấy.” Dì lại cười nói khen ngon tiếp.
Du Bạch nhìn về phía Trần Phi Dự, Trần Phi Dự cảm giác được Du Bạch rất có hứng thú với món giết heo này, liền nói: “Vâng.”
“Được.” Bà dì cười thật tươi, “Còn muốn gọi gì nữa không cháu?”
Du Bạch đưa thực đơn cho Trần Phi Dự: “Nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không.”
Trần Phi Dự lật thực đơn ra xem, bổ sung vào: “Lại thêm dĩa rau xào đi ạ, cảm ơn dì.”
“Gà hầm nấm, thịt heo xào chua ngọt, món giết heo, rau xào, hai chén cơm nữa ạ.” Dì đọc lại danh sách đồ ăn cho Trần Phi Dự cùng Du Bạch xác nhận, “Chỉ thế thôi đúng không cháu?”
“Vâng.” Trần Phi Dự cười gật đầu, cậu cười vô cùng ngọt ngào, lại cảm ơn dì lần nữa: “Cảm ơn ạ, vất vả cho dì rồi.”
“Ai da, không vất vả, ngoan quá đi.” Dì cười dọn thực đơn, đi vào phòng bếp.
Du Bạch nhìn Trần Phi Dự, yên lặng đánh giá, sát thủ hạ gục phụ nữ mà.
Trần Phi Dự không biết Du Bạch đang xỏ xiên cậu trong đầu, cậu mở dụng cụ ăn ra, dùng nước ấm trụng sơ qua, sau đó đưa cho Du Bạch: “Này.” Vô cùng tự nhiên lấy đũa muỗng của Bạch kéo tới trước mặt mình, lại trụng sơ qua nước ấm rồi chính mình dùng.
Mùa hạ là mùa ế khách của Đông Bắc, quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần ít khách đến đáng thương, đồ ăn vừa gọi xong chỉ chờ một lúc đã có.
“ Thịt heo xào chua ngọt tới rồi đây.”
Dĩa thịt heo xào vàng óng nhìn rất đã mắt,nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Đói lả cả một ngày, chờ không kịp đồ ăn lên dĩa, Du Bạch cùng Trần Phi Dự đã nhấc đũa lên.
Du Bạch gắp một miếng, cắn một ngụm, nóng hôi hổi, cậu vội hít hà vài cái, ậm ờ nói: “Là ngọt!”
Dĩa thịt heo xào có vị chua chua ngọt ngọt.
Khẩu vị của Thành phố Nhạc thiên về đậm đà, bọn họ thích nhiều dầu nhiều ớt, không hề hảo ngọt, đây là lần đầu tiên Du Bạch nếm thử thịt xào chua ngọt thế này.
Bất ngờ thật, Du Bạch đợi một lúc mới ăn thêm miếng nữa, cảm giác so với miếng ban đầu ngon hơn nhiều, trừ khúc mắt món ngọt lúc đầu ra,dĩa thịt heo chua ngọt này trái lại ngon vô cùng, rất thơm, thịt bao bên trong cũng đầy ắp, rất thích hợp lấp đầy bụng cho nam sinh tuổi ăn tuổi lớn như bọn họ.
Trần Phi Dự ăn xong một miếng thì nói: “Tôi thấy vị cũng được đấy chứ.”
Du Bạch gật gật đầu, lại bắt đầu ăn miếng khác.
“Gà hầm nấm tới đây.”
Du Bạch một bên phồng miệng nhai thịt heo chua ngọt, một bên cầm chén dĩa dịch ra, để bà chủ đặt gà hầm nấm xuống. Lúc dig ấy nói chuyện mang đậm khẩu âm vùng Đông Bắc, mấy chữ gà hầm nấm này, nếu để người Đông Bắc nói ra lại có một nhịp điệu khác hẳn.
“Dì ơi, cho con một chén cơm với ạ.”
Nhìn đến gà hầm nấm, Trần Phi Dự liền nghĩ ngay tới cơm.
Ăn món khai vị xong, càng muốn ăn thứ gì đó có thể làm đầy bụng mình.
Du Bạch gắp một miếng nấm, cậu vốn còn tưởng đây là nấm hương, nhưng ăn xong mới phát hiện không giống với loại cậu hay ăn, hẳn là cái loại nấm xoè phơi khô lại, ăn vào miệng lại không khô cứng như tưởng tượng, trái lại thấm vào canh càng giúp nước dùng đậm vị hơn.
“Ngon quá” Du Bạch rất thích ăn nấm, loại này cũng rất hợp khẩu vị của cậu, “Dì ơi, đây là nấm nấm gì vậy ạ?”
“Nấm khô đấy cháu, do người dân tự phơi khô đó, vị rất tươi.”
Du Bạch tán đồng gật đầu, thậm chí còn muốn mang một ít về, về sau tự mình hầm canh, thật sự là quá ngon miệng rồi, so với nấm hương còn ngon hơn nhiều.
Món cuối cùng chính là món giết heo.
Lúc nhìn thấy món giết heo được bày lên, Du Bạch sửng sốt mất một lúc.
Cách bày biện của đồ ăn Đông Bắc khác xa với hương vị, gà hầm nấm hay thịt lợn chua ngọt đều vô cùng đơn giản, không bày trì gì nhiều, chỉ là trong nồi nước dùng có thêm đầy ắp huyết, lại gì nữa đây?
Trần Phi Dự nhận lấy nắp lon trong tay Du Bạch, mượn ánh đèn đường chiếu vào, cẩn thận nhìn xem. Cậu quay đầu sang, cười hỏi Du Bạch: “Cái nắp lon nước giải khát này có gì đặc biệt à?”
“Không có gì đặc biệt hết.” Du Bạch mắt cũng không thèm liếc qua, trả lời rất dứt khoát.
Trần Phi Dự ồ một tiếng thật dài: “Thế cậu tặng cho tôi làm gì?”
Du Bạch mím môi, không nói gì.
Trần Phi Dự nhìn Du Bạch, bật cười ra tiếng: “Mặc kệ sao cậu lại tặng cái này cho tôi, đã đưa cho tôi rồi thì giờ là của tôi nhé.”
Cái nắp lon nước giải khát này có ý nghĩa đặc biệt gì với Du Bạch, Trần Phi Dự không biết, Du Bạch thật ra rất khó đưa ra đáp án -- đây là lần đầu cậu rung động trước một người, là vật chứng kiến thời điểm cậu thừa nhận tính hướng của mình, cũng là một lời hứa hẹn nhưng không nói ra thành lời.
Trẻ con mà, lúc hứa hẹn điều gì đó đều cảm thấy bản thân quá vô lực, bởi vì khi đó thật sự còn quá nhỏ, căn bản không đủ năng lực thực hiện lời hứa một cách trọn vẹn được.
Nhưng mỗi lời hứa khi ấy đều là thật lòng, không chút giả dối.
Cách kì thi cuối kỳ còn ba ngày, Trần Phi Dự cùng Du Bạch ngồi tàu cao tốc rời khỏi thành phố Nhạc.
Sếp Du vốn giao phó cho Tiểu Lý tận tay đưa Du Bạch cùng Trần Phi Dự đến nhà ga, nhưng Du Bạch lấy lí do dàn nhạc thống nhất đi chung với nhau từ trước, từ chối Tiểu Lý.
Tàu cao tốc xuất phát ở trạm phía Nam, 7h21 sáng rời ga, 21h09 tối sẽ đến Trường Xuân. Bọn họ sẽ ở Trường Xuân nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới tiếp tục ngồi xe lửa đến sông Tùng Giang.
Buổi tối một ngày trước khi xuất phát, Du Bạch không tài nào chợp mắt được, nửa là phấn khích, nửa là hồi hộp. Cậu chưa từng đến phương Bắc xa xôi này bao giờ, chỉ nghe người ta nói, cậu tự mường tượng ra tòa núi tuyết mờ ảo vô cùng xinh đẹp trong đầu, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Du Bạch kích động không yên.
Sáng đó, Trần Phi Dự cùng Du Bạch không mong muốn sẽ đụng mặt người quen, nên cố ý vòng ra giao lộ phía Bắc trung học phụ thuộc bắt taxi đến nhà ga, thời gian khá dư dả, hai người kéo theo vali hành lí, tùy tiện tìm một quán bún bên ngoài nhà ga lót dạ.
“Vali có nặng không?” Trần Phi Dự nhìn cái vali cao gần nửa người kia của Du Bạch, hỏi.
Bên trong tô bún của Du Bạch đầy ớt là ớt, lúc này mắt mũi miệng đều đỏ bừng bừng, Du Bạch vẫn vui vẻ vùi đầu ăn như cũ, vừa ăn vừa trả lời: “Không nặng, tôi mang theo chút dụng cụ vẽ tranh, hơi chiếm chỗ.”
Trần Phi Dự đã ăn xong, cậu buông đũa xuống, nhìn Du Bạch ăn đến ngon lành cũng thấy thú vị. Cậu rót cho Du Bạch một cốc nước, chờ Du Bạch ăn xong, liền đặt vào tay Du Bạch.
Du Bạch nhận lấy, ngẩng cổ một hơi uống sạch, sau đó buông ly xuống, đặt trên bàn: “Đi!”
Trần Phi Dự cũng đứng lên, cầm khăn giấy trong tay, tự nhiên duỗi tay lau miệng cho Du Bạch: “Đi thôi.”
Du Bạch cúi đầu, lỗ tai đỏ như tôm luộc, theo chân Trần Phi Dự đến trạm soát vé.
Nếu đã thích một người, cho dù người đó chỉ hơi tốt với mình một tí thôi, bản thân vẫn rung động như cũ.
Trần Phi Dự như cũ nhường cho Du Bạch vị trí sát cửa sổ.
Đây là một chuyến hành trình từ nam ra bắc ước chừng mười ba tiếng, Du Bạch vẫn luôn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bọn họ đi qua đường hầm bên trong vùng núi Vũ Lăng sâu thẳm, sông Trường Giang cuồn cuộn đổ về đây, từ Vân Mộng Trạch đến Giang Hoài, lại vượt qua Hoàng Hà, địa thế ngày càng bằng phẳng trống trải, sau đó nữa bọn họ thấy được mặt trời lặn trên mảnh đất ngoài xa xa kia.
Chỉ nghe cái tên Phương bắc thôi đã mang lại cho người ta cảm giác bình yên khó tả, nhìn lướt qua, điểm cuối chính là nơi tiếp giáp giữa trời và đất. Ánh mặt trời hừng sáng, con sông uốn lượn giữa những thửa ruộng, dịu dàng mà êm ả, tia nắng ánh lên mặt nước sóng sánh, bên trong như có hàng vạng viên kim cương sáng rực vậy.
“Mau xem mặt trời lặn kìa.” Du Bạch kéo Trần Phi Dự đến trước cửa sổ.
Cảnh tượng mặt trời lặn chỉ như gió thoảng qua tại, rất nhanh đã bị đoàn tàu cao tốc bỏ lại phía sau, hiện ra trước mắt là rừng bạch dương um tùm, bên trong còn thấp thoáng bóng nóc nhà thoát ẩn thoắt hiện.
Trần Phi Dự cảm thán: “Cảnh tượng giống hệt trong sạch địa lý nói ấy.”
Cảnh tượng mặt trời lặn khiến Du Bạch rung động không thôi, cậu thích cảm giác yên bình thế này của phương Bắc.
Hai người tới được Trường Xuân sắc trời đã mù mịt.
Du Bạch nói: “ Cái tên Trường Xuân nghe hay thật, nơi này rõ ràng thuộc phương Bắc, mùa xuân cũng ngắn ngủi, người ta đặt tên cho nơi này là Trường Xuân, trái lại mang đến cảm giác chúng ta đang tận hưởng sắc xuân ấy.”
Trần Phi Dự có hơi buồn ngủ, khẽ ngáp một cái: “Uhm.”
Tháng 7 ở thành phố Nhạc nóng thôi rồi, phương bắc trái lại mát mẻ hơn nhiều, Trần Phi Dự đặt khách sạn gần ga tàu trước, hai người mở ra di động bản đồ, không bao lâu liền thuận lợi xử lý vào ở.
Trần Phi Dự đính chính là hai người gian, thu thập thật sự sạch sẽ.
Du Bạch vừa vào phòng đã bắt đầu hơi hồi hộp, cậu thu dọn hành lý xong, lại ngồi lên ghế, bỗng nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Này mờ mịt cảm xúc tới đột nhiên, như là nhìn đến xa lạ khách sạn phòng khi bị kích khởi phản ứng -- trên thực tế, hắn hẳn là sớm hơn có cảm giác mới đúng.
Trần Phi Dự đặt vali hành lý song song với Du Bạch xong, lại nhìn thoáng qua cậu: “Ra ngoài ăn cơm nhé?”
Đồ ăn trên tàu cao tốc chẳng ra gì, Du Bạch gấp không chờ nổi nữa, gật đầu cái rụp, tựa hồ cũng muốn tạm thời rời phòng: “Đừng quên mang phòng tạp.”
Tự do cùng Du Bạch tưởng tượng không quá giống nhau, hắn cảm thấy có điểm sợ hãi, nhưng hắn không dám cùng Trần Phi Dự nói. Đương Trần Phi Dự cầm thân phận chứng đăng ký khách trọ tin tức thời điểm, hắn trong lòng run một chút.
Du Bạch suy nghĩ, không đầy 18 tuổi hay không có thể một mình ở khách sạn xử lý vào ở? Hắn sau lại mới biết được, 16 tuổi trở lên liền cụ bị hoàn toàn dân sự năng lực, có thể bằng thân phận chứng vào ở.
Du Bạch rốt cuộc ý thức được, hắn cho rằng chính mình đã cũng đủ đại, cũng đủ thành thục, chờ đến chân chính rời đi gia đình cùng trường học phù hộ, một mình đối mặt xã hội, hắn phát hiện chính mình kỳ thật vẫn là cái cái gì cũng đều không hiểu vô dụng tiểu hài tử.
Trường xuân bóng đêm lại nùng lại trù, giống không hóa khai mặc. Bóng đêm sẽ đem mê mang, bất an cùng sợ hãi nhuộm đẫm đến càng thêm sâu nặng.
Trần Phi Dự hỏi Du Bạch: “Muốn ăn gì?”
Du Bạch lấy điện thoại lướt xem app mỹ thực, nỗ lực lực chú ý từ đối không biết hoảng loạn □□: “Ăn món Đông Bắc chính cống nhé, gà hầm nấm, thịt heo chua ngọt, món giết heo...”
Gần ga tàu có quán cơm, hai người bèn lựa quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần trong số đó.
Quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần khác xa với các quán ăn Trần Phi Dự hay Du Bạch vẫn thường thấy ở phương nam, chỗ này không bày biện gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản dán tờ giấy viết mấy chữ “Thịt heo xào chua ngọt”, “Gà hầm nấm”, “Sủi cảo” trên hai cánh cửa. Bày biện cũng đơn giản, bên trong xếp bốn năm cái bàn tròn lớn, lại hướng trong đầu có bốn người tòa bàn vuông.
Quầy thu ngân ở ngay cửa ra vào, Trần Phi Dự cùng Du Bạch mới vừa xốc rèm cửa lên, bà dì đứng cắn hạt dưa bên cạnh quầy thu ngân đã chạy tới, vô cùng nhiệt tình chào đón: “Hai người phải không, chàng trai?”
A di bàn tóc, vây quanh một khối thuần tịnh tạp dề, lúc cười đôi mắt cong cong giống hệt bé mèo chiêu tài trên quầy thu ngân.
Du Bạch không lớn có thể thừa nhận được này phân nhiệt tình, vẫn là Trần Phi Dự thành thạo tiếp lời: “Vâng, hai người ạ”
“Hai cháu ngồi bên trong nhé” Bà dì ném nắm hạt dưa trong tay xuống, dẫn Trần Phi Dự cùng Du Bạch đến cái bàn vuông bốn người được lau chùi sạch sẽ sát bên trong, “Ngồi ở đây được chứ? Muốn ngồi đâu cứ nơi với dì”
Trần Phi Dự nhìn thoáng qua Du Bạch, Du Bạch đã kéo ghế dựa ra, chuẩn bị ngồi xuống, vì thế Trần Phi Dự cũng cười tủm tỉm nói: “Chỗ này là được ạ, cảm ơn dì.”
“Ai u, hai cháu đẹp trai sáng láng quá đi” Bà dì cười híp cả mắt, “Đây là thực đơn, nhìn xem muốn ăn món gì thì bảo dì nhé?”
Trần Phi Dự đưa thực đơn cho Du Bạch, Du Bạch lật xem, nói: “ Cho con một phần gà hầm nấm, một phần thịt heo xào chua ngọt ạ”
Du Bạch xưa nay không thích nói chuyện, chỉ trừ những lúc gọi món ăn. Cậu chỉ chỉ món giết heo, hỏi: “Giết heo là món gì vậy dì?”
Dì cười ha hả giải thích: “Món giết heo thực chất chính là món hầm, bên trong có rất nhiều thịt ba chỉ, còn có tiết heo cùng dưa chua, ngon lắm đấy.”
“Tanh không ạ?” Lúc Du Bạch biết được là tiết heo có hơi lo. Ở thành phố Nhạc cũng có ăn món này, nhưng bởi vì ở đó mọi người đều thích ăn cay hơn, ho nên xử lý khởi ruột già như vậy nguyên liệu nấu ăn, đều là trọng du trọng cay che giấu mùi tanh.
Trong ấn tượng của Du Bạch, đồ hầm hẳn là thiên về thanh đạm, vừa nghĩ tới huyết heo lại còn thanh đạm, cậu đã thấy tanh rồi.
“Không tanh đâu. Cháu muốn nếm thử không, ngon lắm đấy.” Dì lại cười nói khen ngon tiếp.
Du Bạch nhìn về phía Trần Phi Dự, Trần Phi Dự cảm giác được Du Bạch rất có hứng thú với món giết heo này, liền nói: “Vâng.”
“Được.” Bà dì cười thật tươi, “Còn muốn gọi gì nữa không cháu?”
Du Bạch đưa thực đơn cho Trần Phi Dự: “Nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không.”
Trần Phi Dự lật thực đơn ra xem, bổ sung vào: “Lại thêm dĩa rau xào đi ạ, cảm ơn dì.”
“Gà hầm nấm, thịt heo xào chua ngọt, món giết heo, rau xào, hai chén cơm nữa ạ.” Dì đọc lại danh sách đồ ăn cho Trần Phi Dự cùng Du Bạch xác nhận, “Chỉ thế thôi đúng không cháu?”
“Vâng.” Trần Phi Dự cười gật đầu, cậu cười vô cùng ngọt ngào, lại cảm ơn dì lần nữa: “Cảm ơn ạ, vất vả cho dì rồi.”
“Ai da, không vất vả, ngoan quá đi.” Dì cười dọn thực đơn, đi vào phòng bếp.
Du Bạch nhìn Trần Phi Dự, yên lặng đánh giá, sát thủ hạ gục phụ nữ mà.
Trần Phi Dự không biết Du Bạch đang xỏ xiên cậu trong đầu, cậu mở dụng cụ ăn ra, dùng nước ấm trụng sơ qua, sau đó đưa cho Du Bạch: “Này.” Vô cùng tự nhiên lấy đũa muỗng của Bạch kéo tới trước mặt mình, lại trụng sơ qua nước ấm rồi chính mình dùng.
Mùa hạ là mùa ế khách của Đông Bắc, quán cơm Đông Bắc nhà dì Trần ít khách đến đáng thương, đồ ăn vừa gọi xong chỉ chờ một lúc đã có.
“ Thịt heo xào chua ngọt tới rồi đây.”
Dĩa thịt heo xào vàng óng nhìn rất đã mắt,nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Đói lả cả một ngày, chờ không kịp đồ ăn lên dĩa, Du Bạch cùng Trần Phi Dự đã nhấc đũa lên.
Du Bạch gắp một miếng, cắn một ngụm, nóng hôi hổi, cậu vội hít hà vài cái, ậm ờ nói: “Là ngọt!”
Dĩa thịt heo xào có vị chua chua ngọt ngọt.
Khẩu vị của Thành phố Nhạc thiên về đậm đà, bọn họ thích nhiều dầu nhiều ớt, không hề hảo ngọt, đây là lần đầu tiên Du Bạch nếm thử thịt xào chua ngọt thế này.
Bất ngờ thật, Du Bạch đợi một lúc mới ăn thêm miếng nữa, cảm giác so với miếng ban đầu ngon hơn nhiều, trừ khúc mắt món ngọt lúc đầu ra,dĩa thịt heo chua ngọt này trái lại ngon vô cùng, rất thơm, thịt bao bên trong cũng đầy ắp, rất thích hợp lấp đầy bụng cho nam sinh tuổi ăn tuổi lớn như bọn họ.
Trần Phi Dự ăn xong một miếng thì nói: “Tôi thấy vị cũng được đấy chứ.”
Du Bạch gật gật đầu, lại bắt đầu ăn miếng khác.
“Gà hầm nấm tới đây.”
Du Bạch một bên phồng miệng nhai thịt heo chua ngọt, một bên cầm chén dĩa dịch ra, để bà chủ đặt gà hầm nấm xuống. Lúc dig ấy nói chuyện mang đậm khẩu âm vùng Đông Bắc, mấy chữ gà hầm nấm này, nếu để người Đông Bắc nói ra lại có một nhịp điệu khác hẳn.
“Dì ơi, cho con một chén cơm với ạ.”
Nhìn đến gà hầm nấm, Trần Phi Dự liền nghĩ ngay tới cơm.
Ăn món khai vị xong, càng muốn ăn thứ gì đó có thể làm đầy bụng mình.
Du Bạch gắp một miếng nấm, cậu vốn còn tưởng đây là nấm hương, nhưng ăn xong mới phát hiện không giống với loại cậu hay ăn, hẳn là cái loại nấm xoè phơi khô lại, ăn vào miệng lại không khô cứng như tưởng tượng, trái lại thấm vào canh càng giúp nước dùng đậm vị hơn.
“Ngon quá” Du Bạch rất thích ăn nấm, loại này cũng rất hợp khẩu vị của cậu, “Dì ơi, đây là nấm nấm gì vậy ạ?”
“Nấm khô đấy cháu, do người dân tự phơi khô đó, vị rất tươi.”
Du Bạch tán đồng gật đầu, thậm chí còn muốn mang một ít về, về sau tự mình hầm canh, thật sự là quá ngon miệng rồi, so với nấm hương còn ngon hơn nhiều.
Món cuối cùng chính là món giết heo.
Lúc nhìn thấy món giết heo được bày lên, Du Bạch sửng sốt mất một lúc.
Cách bày biện của đồ ăn Đông Bắc khác xa với hương vị, gà hầm nấm hay thịt lợn chua ngọt đều vô cùng đơn giản, không bày trì gì nhiều, chỉ là trong nồi nước dùng có thêm đầy ắp huyết, lại gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.