Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!
Chương 32: Là “Machiko Gin” nhưng không phải “Machiko Gin“...
Yuunko - Chan!
05/07/2024
Trong cơn mê man và tiếng gió rít bên ngoài căn nhà, Machiko đột nhiên mở mắt, bên tai nó vang lên giọng nói của ai đó.
’Trả đây!! Ai cho mày làm thế!!'
Giống như vọng đến từ tu la địa phủ.
Lạnh lẽo và đáng sợ.
Machiko kéo chăn cao hơn, nó rích gần lại Sanzu bên cạnh, mắt láo lên khắp phòng.
’Sao mày dám chứ!! Hu hu đồ con khốn!!'
Cùng tiếng chửi rủa là tiếng khóc rên ai oán.
Cái quái gì vậy!!
Là ma của căn nhà này sao?!!
Machiko không biết!!
Càng không dám ngồi dậy đi kiểm tra.
Có cho tiền nó cũng không đi, hay giờ có xuất hiện cả đống tinh hạch nó cũng chịu.
Sợ lắm.
Nhỡ bị oan hồn bóp cổ lúc đó chết rồi tinh hạch còn có tác dụng gì.
’Trả cho tao! Trả mạng cho tao!!'
Tiếng đó lại vang lên.
Machiko co rúm người, rúc vào trong chăn, dường như Sanzu không hề nghe thấy, nên vẫn còn nhắm mắt ngủ, nó hé đôi mắt ra khỏi chăn nhìn xung quanh không thấy ai hay thậm chí là hiện tượng phi khoa học nào cả.
Không lẽ là ảo giác?
Nó quá mệt mỏi nên đâm ra sợ hãi sinh ảo giác hả ta?
’Trả lại đây! Trả thân xác lại đây cho tao, con nhỏ ngoại lai kia!!'
Không thể nào là ảo giác!!
Thân xác?
Ngoại lai?
Không lẽ là giọng của linh hồn thực sự bị nó cướp mất xác sao?
Là Machiko Gin hàng real!!
’Mày nghĩ đúng rồi đấy, con khốn! Trả xác, trả Haru, trả cuộc sống lại cho tao!!'
Machiko trợn mắt, nó biết ngày này sẽ đến sớm thôi, nhưng lại không nghĩ nhanh đến vậy. nó vốn định mở miệng nói lại sợ Sanzu nghe được mà tỉnh giấc, liền nuốt lời trào ra đến cổ họng vào trong bụng.
Đột nhiên đầu nó quay như chong chóng, đau vô cùng tận, tầm mắt tối đi, Machiko bị kéo vào một không gian tối tăm. Không còn là mái tóc đỏ rực xoăn tự nhiên và dáng người suy dĩnh dưỡng, nó đã trở về hình dáng cũ.
Là Linh!
Khuôn mặt vuông tròn, mái tóc đen dài cùng mái bằng hime, thân cận đồng phục cấp ba, áo trắng bị dính bẩn, bụi và cả máu, chiếc cặp vẫn đeo trên vai, chân đi giày thể thao, quân ống loe màu xanh nhạt, dường như nó đã quay về đúng cái ngày nó bị sét đánh chết đó.
“Đây là dáng vẻ mày nên có. Không phải cái thân xác mày đang giữ con khốn.”
Machiko Gin thật sự xuất hiện, cô ta túm lấy cổ nó bóp mạnh, khiến nó không thể thở được. Giờ phút này, biểu cảm trên gương mặt Machiko kia thật sự rất dọa người, vô cùng đáng sợ, không phải bộ dạng thánh mẫu mà tiểu thuyết miêu tả.
Nói cô ta là ác nữ boss cuối, Linh cũng tin nữa!
“Khụ…–…tôi…tôi không cố ý—… cướp thân xác của cô đâu, Machiko. Sau khi… bị sét đánh, tôi vốn… thực sự đã chết, hồn đã lìa khỏi…— xác và tận mắt thấy khói–… bốc ra từ thân xác dính máu… của mình, nhưng không…— biết vì lý do gì tôi lại bị kéo đến… đây nhập vào thân xác của… cô.”
Thấy Linh khó thở, Machiko chỉ nghiêng đầu, cô ta đưa tay hất lọn tóc đỏ rơi trên vai của mình ra sau lưng, buông tay khỏi cổ yếu ớt của nó, Linh khụy ra đất tay ôm cổ ho khù khụ như bà già chín mươi tuổi đã mắc bệnh.
“Không cố ý? Mày nghĩ tao sẽ tin à? Những lời bịa đặt đó làm như tao tin ấy!!”
“Cô phải tin tôi! Tôi chỉ mới học cấp ba thôi, làm sao có khả năng hô mưa gọi gió, thay đổi quỹ đạo không gian thời gian mà chiếm dụng thân xác cô chứ!!”
Linh gào lên giải thích.
Nó cảm thấy bản thân sắp tiêu rồi.
Machiko Gin này khác hoàn toàn với nguyên tác.
Cô ta quá đáng sợ!
Ánh mắt kia giống như sắp nuốt chửng nó vào bụng vậy!
Ai đó…!!
Ai đó cứu với…!
Sanzu!!
Ah!
Anh ấy không yêu nó!
Vả lại ai có thể cứu nó chứ?
Chẳng ai ở đây biết nó hết, họ chỉ biết Machiko Gin thôi!
“Nhưng mà mày đã cướp thân xác của tao. Vào đêm tối hôm đó, mày đã đẩy linh hồn tao ra khỏi thể xác, khiến tao chu du khắp nơi bị oan hồn dã quỷ đày đọa biết bao lâu nay. Hôm nay tao đã tìm được dấu vết của mày đúng là may mắn trời ban.”
Cô ta nhếch mép cười, tay bóp mạnh hai má của Linh, khiến nó rất đau, rất đau.
“Tôi không biết chuyện đó. Thành thật xin lỗi, vì bị đày đọa nên cô mới trở nên khác những gì tôi biết sao?”
“Khác những gì ngươi biết? À cái cuốn tiểu thuyết ở thế giới ngươi chứ gì? Tao ở đó là thánh mẫu giúp người, lúc nào cũng tốt bụng đúng không?”
Machiko quay người, cười khúc khích, làm Linh rùng mình.
“Nhưng xin lỗi nha. Không phải do oan hồn dã quỷ đâu, tao vốn như này từ lâu rồi.”
Cái gì?
Vậy là sao?
“Không hiểu hả?”
Machiko nhìn nó ngơ mặt ra mà nhíu mày, con nhóc này đúng là bôn não của nữ sinh cấp ba đơn thuần, quá dễ đoán, vẻ mặt cảm xúc đều hiện hết ra trên mặt.
“Nói đơn giản, từ trước lúc gặp Sanzu Haruchiyo, tao đã là một đứa không ra gì, chuyện xấu gì tao cũng làm qua. Lúc bé thì trộm cắp, nói dối, lớn thêm chút thì đánh nhau, trấn lột. Sau này có Haru tham gia Bonten, thì tao ở phía sau xây dựng thế lực nhỏ giết người, buôn bán nội tạng, còn suýt bị cảnh sát tóm vào tù.”
Trong lúc Linh trợn mắt ngạc nhiên, thì Machiko vẫn luyên thuyên về mớ tội ác ẩn giấu của mình như một huân chương cao quý cài trên ngực áo.
“Đây không phải thế giới tiểu thuyết, đây là thế giới thực, là chiều không gian khác với thế giới của mày, tồn tại song song. Nghe thủng chưa, ranh con não ngắn.”
Cô ta dùng tay dí dí trán nó.
Nếu đúng như cô ta nói, vậy đây là thế giới song song, nó đã chết, và Machiko Gin thật sự thì quay lại, vậy là nó có thể đi đầu thai!!
“Trả lại thể xác cho tao. Cả Haru nữa, tao sẽ đưa mày về thế giới cũ.”
Cô ta đưa tay ra, bày ra bộ dáng điềm tĩnh muốn kéo nó đứng dạy, và trao trả quyền sử dụng cơ thể vốn là của cô ta.
“Tôi…”
Linh hơi ngập ngừng.
Nó muốn đầu thai.
Nhưng nó cũng không muốn rời đi.
Dù vậy, nó vẫn phải đi.
Đây không phải cơ thể của nó.
Tình yêu sự cưng chiều kia cũn không phải dành cho nó.
Thôi ảo tưởng đi.
Con ranh não ngấn ngu ngốc này!
“Mày do dự? Mày đã yêu Haru chứ gì!!”
Machiko phát điên khi đứa con gái khác nhăm nhe người yêu của mình, cô ta túm cổ áo Linh, gào vào mặt nó. Ánh mắt long lên sòng sọc khiến nó sợ phát khiếp, đến nỗi bật khóc.
“Tôi…–…tôi không có!! Tôi đồng ý, tôi chấp nhận trả lại cơ thể xin cô hãy đưa tôi trở về nhà!”
“Mày không chấp nhận thì cũng bị cướp lại thôi. Vì đây là thể xác của tao.”
Machiko túm tóc nó giật mạnh.
Cô ta!!
Quá đáng sợ!!
Che giấu quá tốt!!
Qua mặt cả Sanzu Haruchiyo và Phạm Thiên!!
’Trả đây!! Ai cho mày làm thế!!'
Giống như vọng đến từ tu la địa phủ.
Lạnh lẽo và đáng sợ.
Machiko kéo chăn cao hơn, nó rích gần lại Sanzu bên cạnh, mắt láo lên khắp phòng.
’Sao mày dám chứ!! Hu hu đồ con khốn!!'
Cùng tiếng chửi rủa là tiếng khóc rên ai oán.
Cái quái gì vậy!!
Là ma của căn nhà này sao?!!
Machiko không biết!!
Càng không dám ngồi dậy đi kiểm tra.
Có cho tiền nó cũng không đi, hay giờ có xuất hiện cả đống tinh hạch nó cũng chịu.
Sợ lắm.
Nhỡ bị oan hồn bóp cổ lúc đó chết rồi tinh hạch còn có tác dụng gì.
’Trả cho tao! Trả mạng cho tao!!'
Tiếng đó lại vang lên.
Machiko co rúm người, rúc vào trong chăn, dường như Sanzu không hề nghe thấy, nên vẫn còn nhắm mắt ngủ, nó hé đôi mắt ra khỏi chăn nhìn xung quanh không thấy ai hay thậm chí là hiện tượng phi khoa học nào cả.
Không lẽ là ảo giác?
Nó quá mệt mỏi nên đâm ra sợ hãi sinh ảo giác hả ta?
’Trả lại đây! Trả thân xác lại đây cho tao, con nhỏ ngoại lai kia!!'
Không thể nào là ảo giác!!
Thân xác?
Ngoại lai?
Không lẽ là giọng của linh hồn thực sự bị nó cướp mất xác sao?
Là Machiko Gin hàng real!!
’Mày nghĩ đúng rồi đấy, con khốn! Trả xác, trả Haru, trả cuộc sống lại cho tao!!'
Machiko trợn mắt, nó biết ngày này sẽ đến sớm thôi, nhưng lại không nghĩ nhanh đến vậy. nó vốn định mở miệng nói lại sợ Sanzu nghe được mà tỉnh giấc, liền nuốt lời trào ra đến cổ họng vào trong bụng.
Đột nhiên đầu nó quay như chong chóng, đau vô cùng tận, tầm mắt tối đi, Machiko bị kéo vào một không gian tối tăm. Không còn là mái tóc đỏ rực xoăn tự nhiên và dáng người suy dĩnh dưỡng, nó đã trở về hình dáng cũ.
Là Linh!
Khuôn mặt vuông tròn, mái tóc đen dài cùng mái bằng hime, thân cận đồng phục cấp ba, áo trắng bị dính bẩn, bụi và cả máu, chiếc cặp vẫn đeo trên vai, chân đi giày thể thao, quân ống loe màu xanh nhạt, dường như nó đã quay về đúng cái ngày nó bị sét đánh chết đó.
“Đây là dáng vẻ mày nên có. Không phải cái thân xác mày đang giữ con khốn.”
Machiko Gin thật sự xuất hiện, cô ta túm lấy cổ nó bóp mạnh, khiến nó không thể thở được. Giờ phút này, biểu cảm trên gương mặt Machiko kia thật sự rất dọa người, vô cùng đáng sợ, không phải bộ dạng thánh mẫu mà tiểu thuyết miêu tả.
Nói cô ta là ác nữ boss cuối, Linh cũng tin nữa!
“Khụ…–…tôi…tôi không cố ý—… cướp thân xác của cô đâu, Machiko. Sau khi… bị sét đánh, tôi vốn… thực sự đã chết, hồn đã lìa khỏi…— xác và tận mắt thấy khói–… bốc ra từ thân xác dính máu… của mình, nhưng không…— biết vì lý do gì tôi lại bị kéo đến… đây nhập vào thân xác của… cô.”
Thấy Linh khó thở, Machiko chỉ nghiêng đầu, cô ta đưa tay hất lọn tóc đỏ rơi trên vai của mình ra sau lưng, buông tay khỏi cổ yếu ớt của nó, Linh khụy ra đất tay ôm cổ ho khù khụ như bà già chín mươi tuổi đã mắc bệnh.
“Không cố ý? Mày nghĩ tao sẽ tin à? Những lời bịa đặt đó làm như tao tin ấy!!”
“Cô phải tin tôi! Tôi chỉ mới học cấp ba thôi, làm sao có khả năng hô mưa gọi gió, thay đổi quỹ đạo không gian thời gian mà chiếm dụng thân xác cô chứ!!”
Linh gào lên giải thích.
Nó cảm thấy bản thân sắp tiêu rồi.
Machiko Gin này khác hoàn toàn với nguyên tác.
Cô ta quá đáng sợ!
Ánh mắt kia giống như sắp nuốt chửng nó vào bụng vậy!
Ai đó…!!
Ai đó cứu với…!
Sanzu!!
Ah!
Anh ấy không yêu nó!
Vả lại ai có thể cứu nó chứ?
Chẳng ai ở đây biết nó hết, họ chỉ biết Machiko Gin thôi!
“Nhưng mà mày đã cướp thân xác của tao. Vào đêm tối hôm đó, mày đã đẩy linh hồn tao ra khỏi thể xác, khiến tao chu du khắp nơi bị oan hồn dã quỷ đày đọa biết bao lâu nay. Hôm nay tao đã tìm được dấu vết của mày đúng là may mắn trời ban.”
Cô ta nhếch mép cười, tay bóp mạnh hai má của Linh, khiến nó rất đau, rất đau.
“Tôi không biết chuyện đó. Thành thật xin lỗi, vì bị đày đọa nên cô mới trở nên khác những gì tôi biết sao?”
“Khác những gì ngươi biết? À cái cuốn tiểu thuyết ở thế giới ngươi chứ gì? Tao ở đó là thánh mẫu giúp người, lúc nào cũng tốt bụng đúng không?”
Machiko quay người, cười khúc khích, làm Linh rùng mình.
“Nhưng xin lỗi nha. Không phải do oan hồn dã quỷ đâu, tao vốn như này từ lâu rồi.”
Cái gì?
Vậy là sao?
“Không hiểu hả?”
Machiko nhìn nó ngơ mặt ra mà nhíu mày, con nhóc này đúng là bôn não của nữ sinh cấp ba đơn thuần, quá dễ đoán, vẻ mặt cảm xúc đều hiện hết ra trên mặt.
“Nói đơn giản, từ trước lúc gặp Sanzu Haruchiyo, tao đã là một đứa không ra gì, chuyện xấu gì tao cũng làm qua. Lúc bé thì trộm cắp, nói dối, lớn thêm chút thì đánh nhau, trấn lột. Sau này có Haru tham gia Bonten, thì tao ở phía sau xây dựng thế lực nhỏ giết người, buôn bán nội tạng, còn suýt bị cảnh sát tóm vào tù.”
Trong lúc Linh trợn mắt ngạc nhiên, thì Machiko vẫn luyên thuyên về mớ tội ác ẩn giấu của mình như một huân chương cao quý cài trên ngực áo.
“Đây không phải thế giới tiểu thuyết, đây là thế giới thực, là chiều không gian khác với thế giới của mày, tồn tại song song. Nghe thủng chưa, ranh con não ngắn.”
Cô ta dùng tay dí dí trán nó.
Nếu đúng như cô ta nói, vậy đây là thế giới song song, nó đã chết, và Machiko Gin thật sự thì quay lại, vậy là nó có thể đi đầu thai!!
“Trả lại thể xác cho tao. Cả Haru nữa, tao sẽ đưa mày về thế giới cũ.”
Cô ta đưa tay ra, bày ra bộ dáng điềm tĩnh muốn kéo nó đứng dạy, và trao trả quyền sử dụng cơ thể vốn là của cô ta.
“Tôi…”
Linh hơi ngập ngừng.
Nó muốn đầu thai.
Nhưng nó cũng không muốn rời đi.
Dù vậy, nó vẫn phải đi.
Đây không phải cơ thể của nó.
Tình yêu sự cưng chiều kia cũn không phải dành cho nó.
Thôi ảo tưởng đi.
Con ranh não ngấn ngu ngốc này!
“Mày do dự? Mày đã yêu Haru chứ gì!!”
Machiko phát điên khi đứa con gái khác nhăm nhe người yêu của mình, cô ta túm cổ áo Linh, gào vào mặt nó. Ánh mắt long lên sòng sọc khiến nó sợ phát khiếp, đến nỗi bật khóc.
“Tôi…–…tôi không có!! Tôi đồng ý, tôi chấp nhận trả lại cơ thể xin cô hãy đưa tôi trở về nhà!”
“Mày không chấp nhận thì cũng bị cướp lại thôi. Vì đây là thể xác của tao.”
Machiko túm tóc nó giật mạnh.
Cô ta!!
Quá đáng sợ!!
Che giấu quá tốt!!
Qua mặt cả Sanzu Haruchiyo và Phạm Thiên!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.