Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!
Chương 33: Thế giới cũ
Yuunko - Chan!
05/07/2024
Linh lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt nó là trần nhà trắng, tiếng điện đồ nhịp tim kêu bên tai, mùi sát trùng đặc trưng quẩn quanh nơi chóp mũi, nó khó khăn đưa tay lên ngắm nghía, nó vẫn còn sống, ở thế giới cũ. Nhưng mà…
“Hức.”
Linh nấc lên vì cơn khóc, nước mắt mặn chát trào ra, nó đã trót yêu hắn, kẻ trong thế giới khác đó, yêu Sanzu Haruchiyo, chết tiệt, thứ tình cảm này không đáng tồn tại trong tâm trí nó, tại sao!
Tại sao chứ!!
Tại sao ông trời lại để nó chết rồi xuyên đến đó cướp xác của người khác!!
Tại sao ông trời đã khiến nó yêu hắn chứ!!
Không yêu hắn là lỗi của nó…!!
Con nhỏ ngu ngốc này!!
Cạch.
“Linh!! Bác sĩ!! Bác sĩ!!”
Là tiếng của mẹ à?
Ra vậy, mẹ vẫn túc trực chăm sóc nó bấy lâu.
Con xin lỗi mẹ ơi!
Trong khi con ở bên kia với trai lạ, thì mẹ đã gầy đi biết bao nhiêu, mái tóc của mẹ đã thêm sợi trắng, da cũng trở nên nhăn hơn, tay mẹ run rẩy nắm lấy tay con khi bác sĩ đang kiểm tra lại mọi vết thương.
Mẹ ơi là lỗi của con.
Mẹ ơi…
Con xin lỗi.
Con lại làm mẹ già thêm rồi…!
“Mẹ…!”
Kiểm tra xong, Linh lập tức lao vào lòng mẹ khóc nức nở. Nó yêu Sanzu Haruchiyo và không muốn rời xa hắn là thật, nhưng nó yêu mẹ hơn nhớ mẹ nhiều hơn. Mẹ một mình nuôi mấy chị em nó, một mình gồng gánh cả thế giới của lũ trẻ trên vai gầy, thanh xuân của mẹ tốn heetts cho đám con của mình.
Mẹ ơi, con xin lỗi.
Con biết dù con có xin lỗi bao lần nữa, thì mẹ cũng không khỏe mạnh như xưa được nữa, cũng không còn xuân sắc như thuở nào nữa. Mẹ già đi nhiều quá, mẹ ơi…
“Linh ngoan, sao con lại khóc? Con ổn rồi đùng sợ, có mẹ đây.”
Mẹ vẫn dịu dàng như thế, dù có sợ hãi có mệt mỏi, có vui mừng đến phát khóc, mẹ vẫn ôm lấy nó, vẫn xoa đầu nó an ủi nó, cưng chiều nó như một công chúa dù nhà nó chẳng giàu có tiền bạc của cải, hay có địa vị cao quý.
Đúng vậy!
Nó đứng trên vai mẹ mà ngắm nhìn thế giới, nhà nó không giàu nhưng mẹ chưa để nó thiếu bất cứ thứ gì bao giờ. Nếu không có tiền của mẹ, thì nó chẳng thể tồn tại đến bây giờ.
Ấy thế mà, trong vài giây phút ngắn ngủi nó lại lưỡng lự trước đề nghị quay về của Machiko Gin, nó đúng là ích kỉ chỉ biết nghĩ cho tùng cảm của bản thân, để thứ cảm xúc đó chi phối mà xém chút đã từ bỏ cả gia đình.
Con nhỏ não ngắn ngu ngốc!!
“Con…đã ngủ bao lâu rồi ạ?”
Linh ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, tay nó gầy hẳn đi, da cũng nhợt nhạt, tó thù rối bù nhưng có vẻ vẫn sạch sẽ vì được chăm sóc thường xuyên. Mẹ gọt cho nó miếng táo ăn cho đỡ nhạt miệng, sau đó nói:
“Hai năm, con đã ngủ hai năm rồi…”
Hai năm!!?
Cái quái gì chứ!!?
Ở thế giưới đó chỉ mới trôi qua vài tháng, sao lại thành hai năm rồi?
Vậy là giờ nó đã 19 tuổi có dư rồi ư?
“Ngày đó con bị sét đánh lúc đi học về, xe đạp điện đè gãy chân con, đầu đập xuống đất chảy máu, trau trái bị gãy, phổi bị tổn thương, đáng lẽ con đã không còn sống nổi nữa. Nhưng người dân ở đó đã gọi cấp cứu, lúc đến bệnh viện, tim con vẫn đập yếu ớt, mắt vẫn mở hé, sau đó mẹ được gọi đến viện, chị gái và anh rể đã đưa mẹ đến. Mẹ nghĩ mẹ đã mất con rồi, nhưng bác sĩ bảo con vẫn sống chỉ là có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…”
Là sống thực vật ấy hả?
Chết tiệt!
Mày đã làm khổ mẹ và anh chị em trong nhà đến mức nào thế hả!!
Đáng lẽ mày phải nhanh chóng quay về ngay lúc Machiko Gin thật xuất hiện và kéo hồn mày vào không gian đen kia chứ!!
Ấy thế mà…
Ấy thế mà…
Mày lại do dự…!
“Mẹ ơi, com làm khổ mẹ rồi…”
Linh mỉm cười một cách khó khăn, mẹ nắm lấy đôi bàn tay gầy gò nhợt nhạt của nó mà rơm rớm nước mắt, bà chỉ lắc đầu biểu thị không có chuyện đó, nước mắt lại rơi, lần thứ ba trong ngày nó khóc lớn.
Thôi được.
Tình yêu là cái gì chứ.
Sanzu Haruchiyo là cái gì chứ!!
Nó không quan tâm nữa đâu, nó sẽ ở đây, cho đến khi nó đền tội đủ cho năm tháng nó đã làm khổ gia đình mình, nó sẽ sống và học hành làm việc thật tốt. Cho đến khi mẹ không còn, cho đến chị không còn, cho đến khi em trai lớn, và cho đến khi nó không thể đi tiếp được nữa đến khi nó ngừng minh mẫn…
Cho đến lúc đó…
Cho đến lúc đó…
Nó sẽ sống mà quên đi tất cả những gì đã xảy ra ở bên kia.
Nó sẽ sống và làm việc để cho gia đình cuộc sống tốt hơn.
Nếu phải lựa chọn tình yêu và gia đình, nó sẽ không do dự nữa, nó sẽ dứt khoát chọn gia đình.
|Nở rộ ngập tràn sắc chàm nơi màn đêm, lí do để tồn tại|
Linh đã sống, nó lao vào tập luyện phục hồi sau khi nầm hai năm trên giường bệnh, ăn uống điều độ, nghe mẹ kể về các bạn sau khi thi xong THPT QG thì hiện giờ đang học ở đâu và làm gì. Bạn bè cũng tới thăm họ kể lể về những gì đã xảy ra mấy năm qua cho nó nghe.
|Hãy để những tổn thương, dối trá và cả cơn đau đớn hóa thành vần thơ|
Tâm trạng nó dần tốt lên, chuyện của Sanzu nó cũng cất vào chiếc hòm trong trái tim tâm hồn mình mà khóa lại ném chìa khóa xuống chân núi bộ não, để đó xem như motkj trải nghiệm khó phai.
|Viết về giấc mơ hay tình yêu thì có cứu chữa được điều gì không?|
Nó đã tìm ra lí do để tồn tại, nó sẽ nhuộm màu lại thế giới bỏ hoang hai năm qua của bản thân…
|Hãy trở thành tia sáng nhuộm đầy bầu trời mây mù ảm đạm|
“Hức.”
Linh nấc lên vì cơn khóc, nước mắt mặn chát trào ra, nó đã trót yêu hắn, kẻ trong thế giới khác đó, yêu Sanzu Haruchiyo, chết tiệt, thứ tình cảm này không đáng tồn tại trong tâm trí nó, tại sao!
Tại sao chứ!!
Tại sao ông trời lại để nó chết rồi xuyên đến đó cướp xác của người khác!!
Tại sao ông trời đã khiến nó yêu hắn chứ!!
Không yêu hắn là lỗi của nó…!!
Con nhỏ ngu ngốc này!!
Cạch.
“Linh!! Bác sĩ!! Bác sĩ!!”
Là tiếng của mẹ à?
Ra vậy, mẹ vẫn túc trực chăm sóc nó bấy lâu.
Con xin lỗi mẹ ơi!
Trong khi con ở bên kia với trai lạ, thì mẹ đã gầy đi biết bao nhiêu, mái tóc của mẹ đã thêm sợi trắng, da cũng trở nên nhăn hơn, tay mẹ run rẩy nắm lấy tay con khi bác sĩ đang kiểm tra lại mọi vết thương.
Mẹ ơi là lỗi của con.
Mẹ ơi…
Con xin lỗi.
Con lại làm mẹ già thêm rồi…!
“Mẹ…!”
Kiểm tra xong, Linh lập tức lao vào lòng mẹ khóc nức nở. Nó yêu Sanzu Haruchiyo và không muốn rời xa hắn là thật, nhưng nó yêu mẹ hơn nhớ mẹ nhiều hơn. Mẹ một mình nuôi mấy chị em nó, một mình gồng gánh cả thế giới của lũ trẻ trên vai gầy, thanh xuân của mẹ tốn heetts cho đám con của mình.
Mẹ ơi, con xin lỗi.
Con biết dù con có xin lỗi bao lần nữa, thì mẹ cũng không khỏe mạnh như xưa được nữa, cũng không còn xuân sắc như thuở nào nữa. Mẹ già đi nhiều quá, mẹ ơi…
“Linh ngoan, sao con lại khóc? Con ổn rồi đùng sợ, có mẹ đây.”
Mẹ vẫn dịu dàng như thế, dù có sợ hãi có mệt mỏi, có vui mừng đến phát khóc, mẹ vẫn ôm lấy nó, vẫn xoa đầu nó an ủi nó, cưng chiều nó như một công chúa dù nhà nó chẳng giàu có tiền bạc của cải, hay có địa vị cao quý.
Đúng vậy!
Nó đứng trên vai mẹ mà ngắm nhìn thế giới, nhà nó không giàu nhưng mẹ chưa để nó thiếu bất cứ thứ gì bao giờ. Nếu không có tiền của mẹ, thì nó chẳng thể tồn tại đến bây giờ.
Ấy thế mà, trong vài giây phút ngắn ngủi nó lại lưỡng lự trước đề nghị quay về của Machiko Gin, nó đúng là ích kỉ chỉ biết nghĩ cho tùng cảm của bản thân, để thứ cảm xúc đó chi phối mà xém chút đã từ bỏ cả gia đình.
Con nhỏ não ngắn ngu ngốc!!
“Con…đã ngủ bao lâu rồi ạ?”
Linh ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, tay nó gầy hẳn đi, da cũng nhợt nhạt, tó thù rối bù nhưng có vẻ vẫn sạch sẽ vì được chăm sóc thường xuyên. Mẹ gọt cho nó miếng táo ăn cho đỡ nhạt miệng, sau đó nói:
“Hai năm, con đã ngủ hai năm rồi…”
Hai năm!!?
Cái quái gì chứ!!?
Ở thế giưới đó chỉ mới trôi qua vài tháng, sao lại thành hai năm rồi?
Vậy là giờ nó đã 19 tuổi có dư rồi ư?
“Ngày đó con bị sét đánh lúc đi học về, xe đạp điện đè gãy chân con, đầu đập xuống đất chảy máu, trau trái bị gãy, phổi bị tổn thương, đáng lẽ con đã không còn sống nổi nữa. Nhưng người dân ở đó đã gọi cấp cứu, lúc đến bệnh viện, tim con vẫn đập yếu ớt, mắt vẫn mở hé, sau đó mẹ được gọi đến viện, chị gái và anh rể đã đưa mẹ đến. Mẹ nghĩ mẹ đã mất con rồi, nhưng bác sĩ bảo con vẫn sống chỉ là có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…”
Là sống thực vật ấy hả?
Chết tiệt!
Mày đã làm khổ mẹ và anh chị em trong nhà đến mức nào thế hả!!
Đáng lẽ mày phải nhanh chóng quay về ngay lúc Machiko Gin thật xuất hiện và kéo hồn mày vào không gian đen kia chứ!!
Ấy thế mà…
Ấy thế mà…
Mày lại do dự…!
“Mẹ ơi, com làm khổ mẹ rồi…”
Linh mỉm cười một cách khó khăn, mẹ nắm lấy đôi bàn tay gầy gò nhợt nhạt của nó mà rơm rớm nước mắt, bà chỉ lắc đầu biểu thị không có chuyện đó, nước mắt lại rơi, lần thứ ba trong ngày nó khóc lớn.
Thôi được.
Tình yêu là cái gì chứ.
Sanzu Haruchiyo là cái gì chứ!!
Nó không quan tâm nữa đâu, nó sẽ ở đây, cho đến khi nó đền tội đủ cho năm tháng nó đã làm khổ gia đình mình, nó sẽ sống và học hành làm việc thật tốt. Cho đến khi mẹ không còn, cho đến chị không còn, cho đến khi em trai lớn, và cho đến khi nó không thể đi tiếp được nữa đến khi nó ngừng minh mẫn…
Cho đến lúc đó…
Cho đến lúc đó…
Nó sẽ sống mà quên đi tất cả những gì đã xảy ra ở bên kia.
Nó sẽ sống và làm việc để cho gia đình cuộc sống tốt hơn.
Nếu phải lựa chọn tình yêu và gia đình, nó sẽ không do dự nữa, nó sẽ dứt khoát chọn gia đình.
|Nở rộ ngập tràn sắc chàm nơi màn đêm, lí do để tồn tại|
Linh đã sống, nó lao vào tập luyện phục hồi sau khi nầm hai năm trên giường bệnh, ăn uống điều độ, nghe mẹ kể về các bạn sau khi thi xong THPT QG thì hiện giờ đang học ở đâu và làm gì. Bạn bè cũng tới thăm họ kể lể về những gì đã xảy ra mấy năm qua cho nó nghe.
|Hãy để những tổn thương, dối trá và cả cơn đau đớn hóa thành vần thơ|
Tâm trạng nó dần tốt lên, chuyện của Sanzu nó cũng cất vào chiếc hòm trong trái tim tâm hồn mình mà khóa lại ném chìa khóa xuống chân núi bộ não, để đó xem như motkj trải nghiệm khó phai.
|Viết về giấc mơ hay tình yêu thì có cứu chữa được điều gì không?|
Nó đã tìm ra lí do để tồn tại, nó sẽ nhuộm màu lại thế giới bỏ hoang hai năm qua của bản thân…
|Hãy trở thành tia sáng nhuộm đầy bầu trời mây mù ảm đạm|
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.