Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 172: CÔ LÀ CÁI THÁ GÌ CHỨ?
Thời Vũ
24/01/2021
Thẩm Cửu liếc nhìn cô ta, không đồng ý.
“Cô có nghe thấy không? Tôi đang nói chuyện với cô đó.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bình tĩnh cười nói: “Cô rống lớn như vậy, cô nghĩ người khác không nghe thấy sao?”
Cao Vi tức giận nhìn: “Vậy sao cô còn không trả lời.”
“Không phải cô định nói gì sao? Nói nhanh lên, tôi còn tan ca nữa.”
Cao Vi tức muốn chết, thật sự muốn qua đó xé xác cô, nhưng mà nhớ đến kế hoạch của cô ta, đành phải nhịn.
“Mấy chuyện chúng tôi từng làm lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”
Thẩm Cửu dừng một chút, nhịn không được nhướn mày nhìn cô ta. Chỉ thấy mặt mày Cao Vi đầy vẻ ác độc, vẻ tức giận trong mắt nhiều đến mức hận không thể xông lên đánh cô, cô cong môi: “Cô Cao mang theo nỗi ác độc hận thù để xin lỗi tôi, trước khi cô nói ra những lời đó, tôi còn tưởng là tôi và cô có thù hận gì sâu đậm lắm.”
“Cô!”
“Nói thật đi, tôi không quan tâm cô có mục đích gì, nhưng mà chúng ta đều là nhân viên bình thường, ra tay với tôi thì cô cũng chẳng được lợi gì. Còn chuyện xin lỗi gì đó, nếu đã không hợp thì nói nửa câu cũng thấy nhiều, tôi không muốn tiếp chuyện với cô.”
Nói xong, Thẩm Cửu lập tức quay người đi mất.
Chờ cô đi rồi, Triệu Mẫn Lệ nhanh chóng từ trong góc tối chạy ra: “Cao Vi cô đừng giận, cô ta là cái thá gì chứ, lại còn dám không nhận lời xin lỗi của cô, cô yên tâm đi, cho dù cô ta không tin chúng ta thì chúng ta cũng có cách chơi chết cô ta.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới chớp mắt đã đã đến ngày cuối cùng trước khi diễn ra hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm rồi.
Hàn Mai Linh đến tìm Thẩm Cửu.
“Nghe nói công ty của cậu sắp tổ chức bữa tiệc cuối năm, đến lúc đó tớ... có thể lấy thân phận người nhà của cậu đến tham dự không?”
Thẩm Cửu: “...Tớ cũng chưa nghe nói đến chuyện này, nhưng nếu cậu muốn tham dự thì tớ có thể đi hỏi thử xem chuyện này có được không.”
Hàn Mai Linh ôm cô hôn nhẹ: “Cửu Cửu, cậu thật tốt quá.”
Thẩm Cửu cũng cười: “Cậu thích là được rồi.”
Sau đó cô hơi khựng lại, nhớ đến anh trai Hàn Đông của Hàn Mai Linh.
Từ lúc hai người kết bạn Facebook với nhau đến tận bây giờ cũng chưa nói gì, rất xấu hổ, cô đang do dự nghĩ xem có nên nói chuyện này cho Mai Linh nghe hay không, Mai Linh đã kéo cô đi chọn lễ phục.
Thật ra tối hôm đó Thẩm Cửu chỉ định mặc một bộ quần áo bình thường đến tham dự là được rồi, giấu bản thân trong đám đông.
Cô có quá nhiều kẻ thù trong công ty, hôm bữa tiệc tối hôm đó nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Ai ngờ Hàn Mai Linh lại chọn cho cô một bộ lễ phục màu đỏ.
“Bộ này hình như hơi chói? Không được đâu.” Thẩm Cửu lập tức từ chối.
Hàn Mai Linh lập tức ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: “Cậu sợ gì chứ? Cậu chính là mợ Dạ mà, cho dù tối hôm đó cậu nổi bật trong bữa tiệc thì sao chứ, thân phận của cậu còn sợ không gánh nổi vinh quang đó sao?”
“Nhưng mà... thật sự không được.”
Người trong công ty cũng không biết cô là vợ của Dạ Âu Thần.
Hơn nữa cô và Dạ Âu Thần sẽ ly hôn, cô cũng không tính là vợ của Dạ Âu Thần.
“Không sao đâu, nếu cậu lo lắng về giá tiền, cái áo này đương nhiên là tớ tặng cậu rồi.” Hàn Mai Linh đẩy cô vào phòng thử đồ, nhất quyết bắt cô mặc thử.
Thẩm Cửu cầm chiếc váy đỏ đứng trong phòng thử đồ, rơi vào đường cùng đành phải mặc thử, phòng thử đồ không có gương, Thẩm Cửu mặc xong cứ có cảm giác cái váy này quá hở, cô đứng trong phòng thử đồ xoắn xuýt một lúc lâu, Hàn Mai Linh đứng ngoài giục.
“Sao rồi Cửu Cửu, cậu ra đây cho tớ xem với.”
“Mai Linh, cái này...”
Thẩm Cửu mở hé của phòng thử đồ, Hàn Mai Linh lập tức chen chân vào, thấy cô thì lập tức sững sờ.
Chiếc váy đỏ tươi càng tôn lên làn da trắng nõn làm cô càng tươi đẹp động lòng người hơn, hơn nữa chiếc váy cắt cổ V sâu, phô ra nét đẹp mềm mại của cô, hơn nữa ánh mắt của cô vừa sáng vừa lạnh lùng, cô như thế này trông vừa xinh đẹp vừa đặc biệt.
Càng làm cho Hàn Mai Linh nhớ đến tấm ảnh chụp của một người phụ nữ ở nhà họ Hàn.
Cũng chính là mợ chủ của nhà họ Hàn trước kia, bà Hàn.
Ánh mắt Hàn Mai Linh đột nhiên hơi hoảng loạn, nếu để cô mặc chiếc váy này xuất hiện trong bữa tiệc, vậy...
“Mai Linh, cậu làm sao thế?” Câu hỏi của Thẩm Cửu làm Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu, cô có hơi hoảng loạn lắc đầu nói: “Không, không có gì, vì cậu mặc bộ này đẹp quá, làm tớ kinh ngạc ngây người luôn.”
Thẩm Cửu cúi đầu xấu hổ duỗi tay che cổ áo lại: “Tớ cảm thấy cái váy này hở hang quá, hay là thử bộ khác được không?”
“Thử gì nữa, bộ này đẹp mà.” Hàn Mai Linh xoay người đi ra ngoài: “Tớ đi thanh toán.”
Thẩm Cửu định giữ cô bạn lại, nhưng Hàn Mai Linh đi nhanh quá.
Chờ Thẩm Cửu thay quần áo xong, cô ấy đã mua xong hai bộ váy rồi.
“Cửu Cửu, tớ gói váy lại rồi, đi thôi.”
Thẩm Cửu chần chừ nhìn thoáng qua nhân viên bán hàng, cuối cùng chỉ đành đi theo cô ấy.
Sau khi lên xe, Hàn Mai Linh nói thẳng: “Để đề phòng cậu lén đi đổi bộ khác, cho nên tớ quyết định sẽ giữ bộ váy này, trưa mai tớ đến đón cậu, đến lúc đó lại mang váy đến cho cậu ha.”
Thẩm Cửu: “Mai Linh...”
“Được rồi~ Tớ chở cậu đến trước cửa nhà.”
Hàn Mai Linh đưa cô đến trước cửa nhà họ Dạ, vừa lúc đụng trúng Dạ Âu Thần vừa mới từ công ty về.
Hàn Mai Linh vừa nhìn thấy Dạ Âu Thần, mắt lập tức sáng lên, sau đó phất tay về phía anh: “Anh Dạ!”
Dạ Âu Thần nhìn thẳng, đột nhiên nhớ đến gì đó, anh hơi khựng lại.
Sau đó anh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua Thẩm Cửu dừng trên mặt Hàn Mai Linh, gật đầu.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh cứng đờ lại một lúc, rồi lại càng tươi tắn hơn nữa.
“Anh Dạ, em đưa Cửu Cửu về.”
“Ừ.” Dạ Âu Thần ừ một tiếng, coi như trả lời.
Sau đó anh hơi giật giật mắt, đột nhiên nói: “Trễ quá rồi, tôi bảo Lang An đưa cô về.”
“Hả? Không cần! Em tự lái xe về là được rồi.” Được anh quan tâm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy vừa vui vừa lo.
Lang An nghe lệnh của Dạ Âu Thần, chỉ đành bước lên nói: “Cô Hàn, tôi đưa cô về.”
Lúc này Hàn Mai Linh mới đưa chìa khóa cho anh: “Vậy làm phiền trợ lý Lang rồi.”
“Không sao, cô Hàn đưa mợ hai của bọn tôi về, tôi là trợ lý của anh Dạ, đương nhiên phải đưa cô về rồi.” Lang An cười tủm tỉm nhận chìa khóa rồi nói.
Câu nói này làm Hàn Mai Linh thay đổi sắc mặt.
“Đi thôi cô Hàn.”
Sau khi Lang An đưa Hàn Mai Linh đi rồi, Thẩm Cửu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đã đi xa ngẩn người, đằng sau lại truyền tiếng xe lăn di chuyển, quay đầu lại phát hiện Dạ Âu Thần đã tự đẩy xe lăn vào nhà.
Cô nghĩ đến gì đó, nhanh chân đuổi theo.
“Đang yên đang lành sao anh lại bảo Lang An đưa Mai Linh về chứ? Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Dạ Âu Thần không nói tiếng nào mà tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời cô nói.
Thẩm Cửu sốt ruột, cắn môi đi theo anh: “Anh nói chuyện đi chứ, rốt cuộc anh muốn làm gì Mai Linh?”
Bình thường làm gì thấy anh quan tâm chăm sóc người khác chứ, hôm nay lại đột nhiên bảo Lang An đưa Hàn Mai Linh về.
Thẩm Cửu nhất chân chặn trước mặt Dạ Âu Thần.
“Có phải anh cố ý chọc giận tôi không? Bởi vì tôi không muốn anh tiếp xúc quá nhiều với Mai Linh, nên anh mới cố ý bảo Lang An đưa cô ấy về trước mặt tôi, Dạ Âu Thần, có phải anh có ý này hay không?”
“Cô có nghe thấy không? Tôi đang nói chuyện với cô đó.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bình tĩnh cười nói: “Cô rống lớn như vậy, cô nghĩ người khác không nghe thấy sao?”
Cao Vi tức giận nhìn: “Vậy sao cô còn không trả lời.”
“Không phải cô định nói gì sao? Nói nhanh lên, tôi còn tan ca nữa.”
Cao Vi tức muốn chết, thật sự muốn qua đó xé xác cô, nhưng mà nhớ đến kế hoạch của cô ta, đành phải nhịn.
“Mấy chuyện chúng tôi từng làm lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”
Thẩm Cửu dừng một chút, nhịn không được nhướn mày nhìn cô ta. Chỉ thấy mặt mày Cao Vi đầy vẻ ác độc, vẻ tức giận trong mắt nhiều đến mức hận không thể xông lên đánh cô, cô cong môi: “Cô Cao mang theo nỗi ác độc hận thù để xin lỗi tôi, trước khi cô nói ra những lời đó, tôi còn tưởng là tôi và cô có thù hận gì sâu đậm lắm.”
“Cô!”
“Nói thật đi, tôi không quan tâm cô có mục đích gì, nhưng mà chúng ta đều là nhân viên bình thường, ra tay với tôi thì cô cũng chẳng được lợi gì. Còn chuyện xin lỗi gì đó, nếu đã không hợp thì nói nửa câu cũng thấy nhiều, tôi không muốn tiếp chuyện với cô.”
Nói xong, Thẩm Cửu lập tức quay người đi mất.
Chờ cô đi rồi, Triệu Mẫn Lệ nhanh chóng từ trong góc tối chạy ra: “Cao Vi cô đừng giận, cô ta là cái thá gì chứ, lại còn dám không nhận lời xin lỗi của cô, cô yên tâm đi, cho dù cô ta không tin chúng ta thì chúng ta cũng có cách chơi chết cô ta.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới chớp mắt đã đã đến ngày cuối cùng trước khi diễn ra hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm rồi.
Hàn Mai Linh đến tìm Thẩm Cửu.
“Nghe nói công ty của cậu sắp tổ chức bữa tiệc cuối năm, đến lúc đó tớ... có thể lấy thân phận người nhà của cậu đến tham dự không?”
Thẩm Cửu: “...Tớ cũng chưa nghe nói đến chuyện này, nhưng nếu cậu muốn tham dự thì tớ có thể đi hỏi thử xem chuyện này có được không.”
Hàn Mai Linh ôm cô hôn nhẹ: “Cửu Cửu, cậu thật tốt quá.”
Thẩm Cửu cũng cười: “Cậu thích là được rồi.”
Sau đó cô hơi khựng lại, nhớ đến anh trai Hàn Đông của Hàn Mai Linh.
Từ lúc hai người kết bạn Facebook với nhau đến tận bây giờ cũng chưa nói gì, rất xấu hổ, cô đang do dự nghĩ xem có nên nói chuyện này cho Mai Linh nghe hay không, Mai Linh đã kéo cô đi chọn lễ phục.
Thật ra tối hôm đó Thẩm Cửu chỉ định mặc một bộ quần áo bình thường đến tham dự là được rồi, giấu bản thân trong đám đông.
Cô có quá nhiều kẻ thù trong công ty, hôm bữa tiệc tối hôm đó nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Ai ngờ Hàn Mai Linh lại chọn cho cô một bộ lễ phục màu đỏ.
“Bộ này hình như hơi chói? Không được đâu.” Thẩm Cửu lập tức từ chối.
Hàn Mai Linh lập tức ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: “Cậu sợ gì chứ? Cậu chính là mợ Dạ mà, cho dù tối hôm đó cậu nổi bật trong bữa tiệc thì sao chứ, thân phận của cậu còn sợ không gánh nổi vinh quang đó sao?”
“Nhưng mà... thật sự không được.”
Người trong công ty cũng không biết cô là vợ của Dạ Âu Thần.
Hơn nữa cô và Dạ Âu Thần sẽ ly hôn, cô cũng không tính là vợ của Dạ Âu Thần.
“Không sao đâu, nếu cậu lo lắng về giá tiền, cái áo này đương nhiên là tớ tặng cậu rồi.” Hàn Mai Linh đẩy cô vào phòng thử đồ, nhất quyết bắt cô mặc thử.
Thẩm Cửu cầm chiếc váy đỏ đứng trong phòng thử đồ, rơi vào đường cùng đành phải mặc thử, phòng thử đồ không có gương, Thẩm Cửu mặc xong cứ có cảm giác cái váy này quá hở, cô đứng trong phòng thử đồ xoắn xuýt một lúc lâu, Hàn Mai Linh đứng ngoài giục.
“Sao rồi Cửu Cửu, cậu ra đây cho tớ xem với.”
“Mai Linh, cái này...”
Thẩm Cửu mở hé của phòng thử đồ, Hàn Mai Linh lập tức chen chân vào, thấy cô thì lập tức sững sờ.
Chiếc váy đỏ tươi càng tôn lên làn da trắng nõn làm cô càng tươi đẹp động lòng người hơn, hơn nữa chiếc váy cắt cổ V sâu, phô ra nét đẹp mềm mại của cô, hơn nữa ánh mắt của cô vừa sáng vừa lạnh lùng, cô như thế này trông vừa xinh đẹp vừa đặc biệt.
Càng làm cho Hàn Mai Linh nhớ đến tấm ảnh chụp của một người phụ nữ ở nhà họ Hàn.
Cũng chính là mợ chủ của nhà họ Hàn trước kia, bà Hàn.
Ánh mắt Hàn Mai Linh đột nhiên hơi hoảng loạn, nếu để cô mặc chiếc váy này xuất hiện trong bữa tiệc, vậy...
“Mai Linh, cậu làm sao thế?” Câu hỏi của Thẩm Cửu làm Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu, cô có hơi hoảng loạn lắc đầu nói: “Không, không có gì, vì cậu mặc bộ này đẹp quá, làm tớ kinh ngạc ngây người luôn.”
Thẩm Cửu cúi đầu xấu hổ duỗi tay che cổ áo lại: “Tớ cảm thấy cái váy này hở hang quá, hay là thử bộ khác được không?”
“Thử gì nữa, bộ này đẹp mà.” Hàn Mai Linh xoay người đi ra ngoài: “Tớ đi thanh toán.”
Thẩm Cửu định giữ cô bạn lại, nhưng Hàn Mai Linh đi nhanh quá.
Chờ Thẩm Cửu thay quần áo xong, cô ấy đã mua xong hai bộ váy rồi.
“Cửu Cửu, tớ gói váy lại rồi, đi thôi.”
Thẩm Cửu chần chừ nhìn thoáng qua nhân viên bán hàng, cuối cùng chỉ đành đi theo cô ấy.
Sau khi lên xe, Hàn Mai Linh nói thẳng: “Để đề phòng cậu lén đi đổi bộ khác, cho nên tớ quyết định sẽ giữ bộ váy này, trưa mai tớ đến đón cậu, đến lúc đó lại mang váy đến cho cậu ha.”
Thẩm Cửu: “Mai Linh...”
“Được rồi~ Tớ chở cậu đến trước cửa nhà.”
Hàn Mai Linh đưa cô đến trước cửa nhà họ Dạ, vừa lúc đụng trúng Dạ Âu Thần vừa mới từ công ty về.
Hàn Mai Linh vừa nhìn thấy Dạ Âu Thần, mắt lập tức sáng lên, sau đó phất tay về phía anh: “Anh Dạ!”
Dạ Âu Thần nhìn thẳng, đột nhiên nhớ đến gì đó, anh hơi khựng lại.
Sau đó anh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua Thẩm Cửu dừng trên mặt Hàn Mai Linh, gật đầu.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh cứng đờ lại một lúc, rồi lại càng tươi tắn hơn nữa.
“Anh Dạ, em đưa Cửu Cửu về.”
“Ừ.” Dạ Âu Thần ừ một tiếng, coi như trả lời.
Sau đó anh hơi giật giật mắt, đột nhiên nói: “Trễ quá rồi, tôi bảo Lang An đưa cô về.”
“Hả? Không cần! Em tự lái xe về là được rồi.” Được anh quan tâm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy vừa vui vừa lo.
Lang An nghe lệnh của Dạ Âu Thần, chỉ đành bước lên nói: “Cô Hàn, tôi đưa cô về.”
Lúc này Hàn Mai Linh mới đưa chìa khóa cho anh: “Vậy làm phiền trợ lý Lang rồi.”
“Không sao, cô Hàn đưa mợ hai của bọn tôi về, tôi là trợ lý của anh Dạ, đương nhiên phải đưa cô về rồi.” Lang An cười tủm tỉm nhận chìa khóa rồi nói.
Câu nói này làm Hàn Mai Linh thay đổi sắc mặt.
“Đi thôi cô Hàn.”
Sau khi Lang An đưa Hàn Mai Linh đi rồi, Thẩm Cửu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đã đi xa ngẩn người, đằng sau lại truyền tiếng xe lăn di chuyển, quay đầu lại phát hiện Dạ Âu Thần đã tự đẩy xe lăn vào nhà.
Cô nghĩ đến gì đó, nhanh chân đuổi theo.
“Đang yên đang lành sao anh lại bảo Lang An đưa Mai Linh về chứ? Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Dạ Âu Thần không nói tiếng nào mà tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời cô nói.
Thẩm Cửu sốt ruột, cắn môi đi theo anh: “Anh nói chuyện đi chứ, rốt cuộc anh muốn làm gì Mai Linh?”
Bình thường làm gì thấy anh quan tâm chăm sóc người khác chứ, hôm nay lại đột nhiên bảo Lang An đưa Hàn Mai Linh về.
Thẩm Cửu nhất chân chặn trước mặt Dạ Âu Thần.
“Có phải anh cố ý chọc giận tôi không? Bởi vì tôi không muốn anh tiếp xúc quá nhiều với Mai Linh, nên anh mới cố ý bảo Lang An đưa cô ấy về trước mặt tôi, Dạ Âu Thần, có phải anh có ý này hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.