Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 171: VÌ SAO LẠI TRÁNH TÔI?
Thời Vũ
24/01/2021
“Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi.” Thẩm Cửu mím môi, nhìn Hứa La bằng ánh mắt lạnh
lùng: “Cho dù tương lai tôi có đau khổ hay gì thì cũng chẳng liên quan
đến quản lý. Hy vọng sau này quản lý đừng quấn lấy tôi nữa, trong công
ty chúng ta đã có quy định rất rõ ràng, các nhân viên trong công ty
không thể yêu đương, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như quản lý đã kết
hôn rồi đúng không? Một người đàn ông đã kết hôn như anh lại còn đi quấy rầy một người còn độc thân như tôi, tôi có thể báo cho cấp trên, đến
lúc đó...”
Ánh mắt Hứa La dần trở nên độc ác hơn.
“Không ngờ cô lại cũng mau mồm mau miệng thế, cô có nghĩ đến bây giờ cô đang ở địa bàn của ai không? Cô dám ăn nói với tôi như thế, cô không sợ tôi lập tức đuổi cô ra khỏi Dạ thị sao?”
“Từ khi nào mà quản lý Hứa có quyền lực lớn như vậy, còn có thể tùy ý đuổi nhân viên khỏi Dạ thị?”
Thẩm Cửu chưa kịp nói gì, một giọng nam lạnh nhạt đã vang lên.
Thẩm Cửu nghe giọng nói rất quen, không chờ cô phản ứng, Hứa La đã hoảng loạn kêu lên: “Phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại đến đây?”
Dạ Y Viễn?
Nghe thấy tên này, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy sau lưng co rụt lại, theo bản năng muốn trốn anh.
Dạo gần đây cô vẫn luôn trốn Dạ Y Viễn, ở công ty khi nhìn thấy anh đã trốn xa, lúc quay về nhà họ Dạ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy anh, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy anh quay đầu đi mất.
Bây giờ anh lại đến hiện trường...
“Hứa La, ai cho anh có quyền tự ý giảm biên chế thế?”
Tuy Dạ Y Viễn là phó tổng giám đốc, bình thường lại rất hòa nhã với nhân viên, nhưng nếu anh muốn tính toán, khí thế lạnh lùng của con cháu Dạ thị cũng không phải nói chơi.
Hứa La sợ hãi khom lưng, run rẩy nói: “Phó tổng giám đốc Dạ... Tôi, tôi chỉ là thấy cô gái này lười biếng, tức giận quá nên mới dọa cô ta vài câu thôi, cũng không hề có ý định giảm biên chế thật.”
“Vậy sao?” Dạ Y Viễn yên lặng nhìn anh: “Là cô ta lười biếng, hay là anh dụ dỗ cô ta không được nên mới đe dọa?”
Hứa La đổ mồ hôi lạnh đầy trán, xấu hổ cười nói: “Phó tổng giám đốc Dạ nói đùa rồi, sao tôi có thể dụ dỗ cô ấy chứ?”
“Anh tưởng tôi không nghe được cuộc nói chuyện của hai người khi nãy sao?”
Lúc này Hứa La đã không nói được câu gì nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất: “Phó tổng giám đốc Dạ, tôi chỉ đột nhiên bị ám, xin anh tha cho tôi lần này.”
Dạ Y Viễn cũng không nói nhiều với anh ta, chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Anh nghe rõ cho tôi, cho dù cô ấy bị giáng chức xuống bộ phận của anh, nhưng cô ấy cũng không phải là người anh có thể đụng đến, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi...” Hứa La gật đầu thật mạnh.
“Cút đi.” Lần đầu tiên Dạ Y Viễn nói ra một câu thô tục, Thẩm Cửu nghe thấy mà cũng sững sờ, sau đó kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh.
Ánh mắt luôn dịu dàng bây giờ đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn khác hẳn với ngày thường, hoàn toàn giống như một người khác.
Cho nên cái câu người có hai mặt là đúng sao? Bình thường Dạ Y Viễn đối xử với mọi người rất dịu dàng, nhưng thật ra không ngờ anh cũng có một mặt lạnh lùng độc ác quyết đoán đến như thế.
Cô đang suy nghĩ, Dạ Y Viễn đã nghiêng người bước đến, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Thẩm Cửu nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay lưng định bỏ chạy.
Không ngờ Dạ Y Viễn bước vài bước đuổi kịp cô, cản cô lại.
“Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì mà giờ em nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?”
Thẩm Cửu: “...”
Cô không nói chuyện, im lặng một lúc rồi bước sang phải, Dạ Y Viễn giống như là đang đấu với cô, anh cũng bước sang phải, Thẩm Cửu bước sang trái, Dạ Y Viễn cũng bước sang trái, cuối cùng Thẩm Cửu thật sự mất kiên nhẫn, định quay lưng bỏ chạy.
Nhưng lại bị Dạ Y Viễn nắm chặt tay, không chạy đi được.
“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu sốt ruột muốn vùng tay anh ra, chỗ này người không nhiều nhưng cũng chẳng ít, hơn nữa có rất nhiều nhân viên trong công ty, nếu để mọi người nhìn thấy cảnh cô lôi lôi kéo kéo với Dạ Y Viễn, chắc chắn lại bị nói bóng nói gió nữa.
Nếu mấy tin đồn nhảm này lại bị truyền đến tai Dạ Âu Thần thì...
“Trừ khi nào em nói cho tôi biết vì sao lại trốn tôi, tôi mới suy xét xem có nên thả em ra hay không.”
Khác hẳn với Thẩm Cửu đang sốt ruột, giọng nói và giọng điệu của Dạ Y Viễn lại vô cùng bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy cảnh này.
Vì sao lại trốn anh? Thẩm Cửu không biết nên nói với anh như thế nào, bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với anh, cô không thể nào chấp nhận nổi việc đêm đó người xa lạ “muốn” cô chính là Dạ Y Viễn!
“Thả tôi ra.” Thẩm Cửu còn đang giãy dụa, giống như không nghe thấy câu hỏi của Dạ Y Viễn vậy.
Tay Dạ Y Viễn giống như một dây xích nặng, khóa chặt cô lại.
“Không lẽ là vì tôi cho mẹ em chín trăm triệu sao? Em cảm thấy em thiếu nợ tôi? Cho nên mới trốn tôi?”
Thẩm Cửu không nói tiếng nào, vẫn tiếp tục giãy dụa.
“Nếu là vì chuyện này thì em cũng không cần trốn tôi, bởi vì tôi chưa có sự đồng ý của em đã tự bỏ ra số tiền này, nó không có liên quan gì đến em cả, em cũng không cần áp lực, tôi cũng không bắt em trả.”
Nghe đến đây, cuối cùng cảm xúc của Thẩm Cửu cũng hơi dao động, cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Anh tưởng đây là nguyên nhân chính sao? Dạ Y Viễn, anh buông tôi ra ngay.”
Dạ Y Viễn nheo mắt lại, nhìn thấy dưới đáy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô phủ đầy rối rắm và mê man, cảm thấy rất khó hiểu.
“Vậy nguyên nhân chính là gì? Nói cho tôi biết!”
Anh nắm chặt cổ tay cô, dùng sức mạnh hơn.
Thẩm Cửu nhíu mày: “Đau.”
Dạ Y Viễn lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay cô ra: “Xin lỗi, lúc nãy tôi gấp quá, tay em có làm sao không?”
Thẩm Cửu đúng lúc hất tay anh ra, lui ra sau vài bước: “Tay tôi không sao cả, nhưng tôi còn bận nhiều chuyện lắm, tôi đi trước đây.”
Nói xong Thẩm Cửu lập tức quay người chạy mất, Dạ Y Viễn định đuổi theo, rồi lại ngừng bước, nhìn bóng lưng cô mà ngẩn người.
Cao Vi đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì nắm chặt tay lại, mặt mày giận dữ.
Triệu Mẫn Lệ nhìn cô, dặm mắm thêm muối: “Cái cô họ Thẩm kia quá đáng thật, cô ta tưởng mình là ai chứ? Lại còn dám khó chịu với phó tổng giám đốc Dạ nữa, phó tổng giám đốc Dạ... lại còn không tức giận! Cao Vi, họ Thẩm này quá đáng thật!”
Cao Vi thích Dạ Y Viễn.
Đây là chuyện mà rất nhiều người biết.
Không chỉ riêng Cao Vi, trong công ty có rất nhiều người yêu thầm Dạ Y Viễn, dù sao anh luôn đối xử dịu dàng với người khác, lại còn là phó tổng giám đốc của Dạ thị, lại đẹp trai, ai mà không thích chứ?
Bao gồm cả Cao Vi, đã thích Dạ Y Viễn rất lâu, nhưng Dạ Y Viễn đã từng nói chuyện với cô ta rồi, nhưng chưa từng thật sự chú ý đến cô ta.
Bây giờ nhìn thấy Dạ Y Viễn quan tâm đến Thẩm Cửu như thế, Cao Vi cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
“Cao Vi, cô đừng có giận, phó tổng giám đốc Dạ chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ đó, chắc chắn chỉ tìm cô ta để nói về chuyện công việc mà thôi.”
Cao Vi cắn chặt môi: “Xùy, cô ta là cái thá gì chứ, cô ta như thế, sao phó tổng giám đốc Dạ có thể thích cô ta được.”
“Cô ta đang muốn quyến rũ phó tổng giám đốc Dạ, đồ đàn bà đê tiện, đã bị giáng chức rồi mà còn chưa chịu chết tâm, tôi nhất định phải cho cô ta đẹp mặt!”
Tối hôm nay, sau khi mọi người làm xong công việc định ra về, Cao Vi đột nhiên gọi Thẩm Cửu lại.
“Người mới, tôi có vài câu muốn nói với cô!”
Ánh mắt Hứa La dần trở nên độc ác hơn.
“Không ngờ cô lại cũng mau mồm mau miệng thế, cô có nghĩ đến bây giờ cô đang ở địa bàn của ai không? Cô dám ăn nói với tôi như thế, cô không sợ tôi lập tức đuổi cô ra khỏi Dạ thị sao?”
“Từ khi nào mà quản lý Hứa có quyền lực lớn như vậy, còn có thể tùy ý đuổi nhân viên khỏi Dạ thị?”
Thẩm Cửu chưa kịp nói gì, một giọng nam lạnh nhạt đã vang lên.
Thẩm Cửu nghe giọng nói rất quen, không chờ cô phản ứng, Hứa La đã hoảng loạn kêu lên: “Phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại đến đây?”
Dạ Y Viễn?
Nghe thấy tên này, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy sau lưng co rụt lại, theo bản năng muốn trốn anh.
Dạo gần đây cô vẫn luôn trốn Dạ Y Viễn, ở công ty khi nhìn thấy anh đã trốn xa, lúc quay về nhà họ Dạ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy anh, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy anh quay đầu đi mất.
Bây giờ anh lại đến hiện trường...
“Hứa La, ai cho anh có quyền tự ý giảm biên chế thế?”
Tuy Dạ Y Viễn là phó tổng giám đốc, bình thường lại rất hòa nhã với nhân viên, nhưng nếu anh muốn tính toán, khí thế lạnh lùng của con cháu Dạ thị cũng không phải nói chơi.
Hứa La sợ hãi khom lưng, run rẩy nói: “Phó tổng giám đốc Dạ... Tôi, tôi chỉ là thấy cô gái này lười biếng, tức giận quá nên mới dọa cô ta vài câu thôi, cũng không hề có ý định giảm biên chế thật.”
“Vậy sao?” Dạ Y Viễn yên lặng nhìn anh: “Là cô ta lười biếng, hay là anh dụ dỗ cô ta không được nên mới đe dọa?”
Hứa La đổ mồ hôi lạnh đầy trán, xấu hổ cười nói: “Phó tổng giám đốc Dạ nói đùa rồi, sao tôi có thể dụ dỗ cô ấy chứ?”
“Anh tưởng tôi không nghe được cuộc nói chuyện của hai người khi nãy sao?”
Lúc này Hứa La đã không nói được câu gì nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất: “Phó tổng giám đốc Dạ, tôi chỉ đột nhiên bị ám, xin anh tha cho tôi lần này.”
Dạ Y Viễn cũng không nói nhiều với anh ta, chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Anh nghe rõ cho tôi, cho dù cô ấy bị giáng chức xuống bộ phận của anh, nhưng cô ấy cũng không phải là người anh có thể đụng đến, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi...” Hứa La gật đầu thật mạnh.
“Cút đi.” Lần đầu tiên Dạ Y Viễn nói ra một câu thô tục, Thẩm Cửu nghe thấy mà cũng sững sờ, sau đó kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh.
Ánh mắt luôn dịu dàng bây giờ đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn khác hẳn với ngày thường, hoàn toàn giống như một người khác.
Cho nên cái câu người có hai mặt là đúng sao? Bình thường Dạ Y Viễn đối xử với mọi người rất dịu dàng, nhưng thật ra không ngờ anh cũng có một mặt lạnh lùng độc ác quyết đoán đến như thế.
Cô đang suy nghĩ, Dạ Y Viễn đã nghiêng người bước đến, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Thẩm Cửu nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay lưng định bỏ chạy.
Không ngờ Dạ Y Viễn bước vài bước đuổi kịp cô, cản cô lại.
“Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì mà giờ em nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?”
Thẩm Cửu: “...”
Cô không nói chuyện, im lặng một lúc rồi bước sang phải, Dạ Y Viễn giống như là đang đấu với cô, anh cũng bước sang phải, Thẩm Cửu bước sang trái, Dạ Y Viễn cũng bước sang trái, cuối cùng Thẩm Cửu thật sự mất kiên nhẫn, định quay lưng bỏ chạy.
Nhưng lại bị Dạ Y Viễn nắm chặt tay, không chạy đi được.
“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu sốt ruột muốn vùng tay anh ra, chỗ này người không nhiều nhưng cũng chẳng ít, hơn nữa có rất nhiều nhân viên trong công ty, nếu để mọi người nhìn thấy cảnh cô lôi lôi kéo kéo với Dạ Y Viễn, chắc chắn lại bị nói bóng nói gió nữa.
Nếu mấy tin đồn nhảm này lại bị truyền đến tai Dạ Âu Thần thì...
“Trừ khi nào em nói cho tôi biết vì sao lại trốn tôi, tôi mới suy xét xem có nên thả em ra hay không.”
Khác hẳn với Thẩm Cửu đang sốt ruột, giọng nói và giọng điệu của Dạ Y Viễn lại vô cùng bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy cảnh này.
Vì sao lại trốn anh? Thẩm Cửu không biết nên nói với anh như thế nào, bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với anh, cô không thể nào chấp nhận nổi việc đêm đó người xa lạ “muốn” cô chính là Dạ Y Viễn!
“Thả tôi ra.” Thẩm Cửu còn đang giãy dụa, giống như không nghe thấy câu hỏi của Dạ Y Viễn vậy.
Tay Dạ Y Viễn giống như một dây xích nặng, khóa chặt cô lại.
“Không lẽ là vì tôi cho mẹ em chín trăm triệu sao? Em cảm thấy em thiếu nợ tôi? Cho nên mới trốn tôi?”
Thẩm Cửu không nói tiếng nào, vẫn tiếp tục giãy dụa.
“Nếu là vì chuyện này thì em cũng không cần trốn tôi, bởi vì tôi chưa có sự đồng ý của em đã tự bỏ ra số tiền này, nó không có liên quan gì đến em cả, em cũng không cần áp lực, tôi cũng không bắt em trả.”
Nghe đến đây, cuối cùng cảm xúc của Thẩm Cửu cũng hơi dao động, cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Anh tưởng đây là nguyên nhân chính sao? Dạ Y Viễn, anh buông tôi ra ngay.”
Dạ Y Viễn nheo mắt lại, nhìn thấy dưới đáy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô phủ đầy rối rắm và mê man, cảm thấy rất khó hiểu.
“Vậy nguyên nhân chính là gì? Nói cho tôi biết!”
Anh nắm chặt cổ tay cô, dùng sức mạnh hơn.
Thẩm Cửu nhíu mày: “Đau.”
Dạ Y Viễn lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay cô ra: “Xin lỗi, lúc nãy tôi gấp quá, tay em có làm sao không?”
Thẩm Cửu đúng lúc hất tay anh ra, lui ra sau vài bước: “Tay tôi không sao cả, nhưng tôi còn bận nhiều chuyện lắm, tôi đi trước đây.”
Nói xong Thẩm Cửu lập tức quay người chạy mất, Dạ Y Viễn định đuổi theo, rồi lại ngừng bước, nhìn bóng lưng cô mà ngẩn người.
Cao Vi đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì nắm chặt tay lại, mặt mày giận dữ.
Triệu Mẫn Lệ nhìn cô, dặm mắm thêm muối: “Cái cô họ Thẩm kia quá đáng thật, cô ta tưởng mình là ai chứ? Lại còn dám khó chịu với phó tổng giám đốc Dạ nữa, phó tổng giám đốc Dạ... lại còn không tức giận! Cao Vi, họ Thẩm này quá đáng thật!”
Cao Vi thích Dạ Y Viễn.
Đây là chuyện mà rất nhiều người biết.
Không chỉ riêng Cao Vi, trong công ty có rất nhiều người yêu thầm Dạ Y Viễn, dù sao anh luôn đối xử dịu dàng với người khác, lại còn là phó tổng giám đốc của Dạ thị, lại đẹp trai, ai mà không thích chứ?
Bao gồm cả Cao Vi, đã thích Dạ Y Viễn rất lâu, nhưng Dạ Y Viễn đã từng nói chuyện với cô ta rồi, nhưng chưa từng thật sự chú ý đến cô ta.
Bây giờ nhìn thấy Dạ Y Viễn quan tâm đến Thẩm Cửu như thế, Cao Vi cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
“Cao Vi, cô đừng có giận, phó tổng giám đốc Dạ chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ đó, chắc chắn chỉ tìm cô ta để nói về chuyện công việc mà thôi.”
Cao Vi cắn chặt môi: “Xùy, cô ta là cái thá gì chứ, cô ta như thế, sao phó tổng giám đốc Dạ có thể thích cô ta được.”
“Cô ta đang muốn quyến rũ phó tổng giám đốc Dạ, đồ đàn bà đê tiện, đã bị giáng chức rồi mà còn chưa chịu chết tâm, tôi nhất định phải cho cô ta đẹp mặt!”
Tối hôm nay, sau khi mọi người làm xong công việc định ra về, Cao Vi đột nhiên gọi Thẩm Cửu lại.
“Người mới, tôi có vài câu muốn nói với cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.