Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?
Chương 42: Lời đe dọa
Dan Lee Gun
25/05/2021
Trên bàn ăn được bày rất nhiều món, tất cả đều làm theo khẩu vị và sở
thích của Trình Tố Vi, mà chính Tô Vận là người đích thân xuống bếp
chuẩn bị bữa tối đầu tiên cho phu nhân của hắn. Nhưng việc mà Trình Tố
Vi làm lại là ngồi nhìn Tô Vận từ đầu đến cuối.
- Sao em cứ nhìn anh vậy? Không lẽ, những món này không hợp khẩu vị của em?
Người đàn ông đang bóc vỏ tôm có chút nóng ruột khi cô gái nhỏ của mình cứ nhìn mình một cách chăm chú như vậy. Làm hắn thấy lo không biết liệu có phải hắn đã làm gì không vừa ý cô không.
Trình Tố Vi nhìn mấy con tôm đã được bóc vỏ đặt trong chén thì càng cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô lại nhìn người đàn ông vẫn đang chờ đợi lời lí giải từ mình, đôi mắt to tròn long lanh càng trở nên lấp lánh đầy ý cười, chậm rãi nói từng câu một.
- Em đâu phải muốn ăn tối đâu chứ, chỉ là muốn được ngắm anh những lúc như vậy thôi đấy. Anh có biết lúc anh bóc tôm cho em nhìn quyến rũ lắm không? Chỉ cần nhìn vậy thôi em đã thấy no rồi.
Những câu nói ngọt ngào đến sến sẩm của cô mà qua tai của Tô Vận liền trở thành phi thực tế, hắn không để con tôm vừa bóc xong vào chén cho cô nữa mà trực tiếp đem nhét vào miệng cô và nói.
- Thay vì nịnh anh như vậy thì em nên ăn đi, đó chính là thể hiện chút tấm lòng với người đã đích thân làm hết những món này vì em đấy.
Hình như ý tứ của hắn không chỉ đơn giản là như những gì hắn nói, và Trình Tố Vi đã nhận ra điều đó nên cô mới ngoan ngoãn cầm đũa lên, ánh mắt có chút oan ức lườm nhẹ hắn nhưng cũng giấu đi rất nhanh.
- Ai bảo em không ăn chứ? Chẳng lẽ anh không nhớ là em thích nhất là ăn đồ anh nấu sao?
Đúng là như vậy, dù là bốn năm trước hay bây giờ thì Trình Tố Vi cũng vẫn rất thích những món mà Tô Vận tự tay nấu cho cô, nhưng hôm nay cô lại có phản ứng đầu tiên là chỉ ngồi nhìn hắn mà không hào hứng như bình thường, nhất định là đang có điều gì muốn nói với hắn và vẫn đang suy nghĩ làm sao để mở lời nên mới như vậy rồi.
- Em muốn nói gì thì nói đi, như vậy sẽ không thoải mái đâu đấy.
Trình Tố Vi giật mình vì bất ngờ, thức ăn đang nuốt xuống suýt nữa nghẹn ở cổ họng, hai mắt mở to nhìn hắn, phủ nhận nhưng rồi lại thừa nhận.
- Làm sao anh biết được? Không có đâu…À không, thật ra, em vẫn có một mong muốn, chính là về Trình gia thăm cha mẹ.
Vậy là Tô Vận hắn đã đoán đúng rồi, nghe được câu trả lời từ chính miệng cô, hắn dường như đã thả lỏng được một chút. Nhưng hắn chưa vội nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, sau đó rút một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau đi miếng sốt dính bên khóe miệng cô, vừa lau vừa nói.
- Nếu em muốn về thì cứ về, nhưng anh sẽ về cùng em.
Giọng điệu không nhanh không chậm, thanh âm dịu dàng trầm ấm có thể nhận ra được sự quan tâm lẫn lo lắng, nhưng mà rốt cuộc thì là hắn đang lo lắng điều gì đây?
Nhìn cô gái trước mặt lại đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, hắn tiếp tục giải thích.
- Không phải là giám sát em đâu nên em không cần phải quá ngạc nhiên như vậy. Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi nên anh đã là con rể của Trình gia, đến thăm cha mẹ vợ cũng là lễ nghi cần thiết.
Trình Tố Vi nghe xong thì càng thấy lo lắng hơn, không phải cả Tô Vận và cô đều hiểu rất rõ hai người mặc dù là vợ chồng hợp pháp nhưng vẫn chưa được cha mẹ cô tác thành, cô sợ nếu hắn về cùng cô sẽ nghe những lời không nên nghe, cô cảm thấy lo lắng cho cảm xúc của hắn.
- Vận, không phải em không muốn anh về cùng em, nhưng em vẫn lo cha mẹ…
Biết là cô sẽ thấy bất an vì chuyện này nên Tô Vận cũng đã có sự chuẩn bị sẵn rồi. Hắn vùa gắp thêm thức ăn cho cô vừa nói.
- Anh sẽ không bị dọa đến mức sẽ từ bỏ em đâu nên hãy yên tâm và giao cho anh được chứ?
Phải đợi một lúc cô mới mỉm cười gật đầu, nhưng rốt cuộc cô cũng đã đồng ý thì tốt rồi. Thật ra còn một lí do mà hắn muốn về Trình gia cùng cô nữa đó chính là vì mẹ của hắn ở đó, hắn muốn đến thăm mẹ của mình, mặc dù với danh phận là con rể, chính xác hơn thì là kẻ đã cướp đi con gái của bà, dù vậy thì hắn vẫn muốn đến thăm bà….
………………………….
Biệt thự này có lẽ nằm ở một vị trí vùng ngoại ô nên mới có không khí trong lành đến vậy, không ồn ào mà ngược lại rất bình yên, người đàn ông đẩy La Mục Nhiễm ngồi trên xe lăn đi trên con đường đầy những loại hoa khác nhau.
- Tất cả mọi chuyện xảy ra thật nhanh, đứa con mà ta đã nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm lại là con của chồng mình với người phụ nữ khác. Con ruột của ta thì lưu lạc bên ngoài, ông trời có phải đang cố tình trêu đùa ta không? Không ngờ rằng ta và con gặp lại trong hoàn cảnh như vậy….
La Mục Nhiễm vừa nhìn những bông thược dược mọc hai bên đường vừa thở dài và trầm tư nói ra những lời trong lòng.
Người đàn ông dừng bước lại, thắng hai bánh xe lăn của La Mục Nhiễm, để bà ta hướng mặt về phía hồ nước trong vườn.
- Tôi vẫn có một thắc mắc, lúc Tô Vận gọi bà là mẹ thì bà có từng xem anh ta là con của bà không? Bà có thật sự thương con mình không, hay trong lòng bà chỉ nghĩ đến Tô Nhiếp Minh? Bà có thể hy sinh đứa con của mình chỉ để lấy lòng Tô Nhiếp Minh. Liệu tôi cũng có thể giống như Tô Vận? Trở thành vật hy sinh của bà, cả người phụ nữ mà hắn đã liều mạng để bảo vệ kia, rốt cuộc thì cô gái đó đã có lỗi gì với các người vậy? Các người không chỉ truy sát cô gái đó mà ngay cả đứa bé vô tội các người cũng có thể ra tay, dù nó cũng là máu mủ của các người. La Mục Nhiễm, bà không xứng đáng làm mẹ, dù là tôi hay Tô Vận.
Từng câu từng chữ từ miệng đứa con ruột của mình thốt ra giống như đang hỏi tội bà ta vậy, những gì anh ta nói đều không sai một câu nào, nếu nhìn lại tất cả những gì bà ta đã làm đối với Tô Vận thì bà ta không đáng được gọi là mẹ của hắn. Nếu như, nếu như đứa con bà ta và Tô Nhiếp Minh nuôi dưỡng suốt hai mươi tám năm qua thật sự là đứa trẻ này thì liệu bà ta có làm đúng vai trò của một người mẹ không? Có lẽ sẽ khác, vì đứa con này của bà ta sẽ không vì yêu Trình Tố Vi đến liều cả mạng sống. Đúng vậy, tất cả đều là từ Trình Tố Vi mà ra, không phải bà ta không thương con, cũng không phải bà ta hy sinh cả con của mình để lấy lòng Tô Nhiếp Minh.
- Không phải vậy đâu, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn gia đình của ta được trọn vẹn thôi, con sẽ không vì chuyện này mà trách ta chứ?
Nhưng người đàn ông đó có vẻ như chẳng định trả lời câu hỏi của bà ta mà tiếp tục nói hết những lời còn dang dở của mình. Dáng vẻ thờ ơ đangg dần bị sự kích động lấn át đi.
- Tôi đã hiểu tại sao bà lại có thể ra tay với cả một đứa bé còn chưa kịp thành hình rồi, vì bà không phải là mẹ, bà sẽ không bao giờ cảm nhận được nỗi đau của người mẹ khi mất đi chính đứa con của mình. Vì bà không có trái tim của người mẹ, nên tôi mới không dám để bà đứng lên đấy, tôi sợ bà sẽ giết tôi giống như đã giết con của cô gái đó.
Nói xong, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chỉ dặn dò một câu rồi rời đi.
- Quản gia sẽ đến đưa bà về phòng!
La Mục Nhiễm cuống lên muốn tìm lời giải thích nhưng vẫn chưa kịp nói lời nào thì đứa con trai của mình đã đi rất xa rồi.
……………………………………..
Vừa rồi không khí trên bàn ăn còn khá căng thẳng nhưng bây giờ hai người đang rất vui vẻ dùng bữa với nhau. Nhìn bọn họ hạnh phúc cười nói trên bàn ăn như vậy, quản gia và những người hầu khác cũng vui lây.
Nhưng lại có khách đến không đúng lúc gì cả, phá vỡ không khí đang ngọt ngào giữa đôi vợ chồng mới cưới. Quản gia đi vào báo lại mà gương mặt có chút không vui.
- Thiếu gia, bác sĩ Đường đến tìm cậu ạ!
Nghe đến tên này, không chỉ là gương mặt Trình Tố Vi biến sắc mà đến cả Tô Vận cũng hình như không hài lòng. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn lướt về hướng phòng khách, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn cho Trình Tố Vi, nhàn nhạt nói
- Bảo cô ta về đi, tôi còn phải chăm sóc vợ tôi nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn lại người phụ nữ trước mặt lại trở về rất đỗi dịu dàng.
Trình Tố Vi vừa uống một ngụm nước xong thì nhìn qua quản gia rồi đến Tô Vận, thắc mắc hỏi.
- Vận, có phải anh và cô ta có chuyện gì với nhau không? Cô ta đến tận đây tìm anh chắc không phải là tự nhiên….
Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt lại trùng xuống, cầm khăn ăn lên, động tác tao nhã lau quanh khóe miệng, không nhanh không chậm nói.
- Anh đã hứa sẽ tổ chức một cuộc họp báo để xin lỗi công khai vì chuyện xảy ra ở hôn lễ.
Trình Tố Vi chậm rãi đặt cốc nước xuống, cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên.
- Nếu vậy thì anh mau ra gặp người ta đi, chuyện này đối với bác sĩ Đường đúng là đả kích rất lớn. Xin lỗi công khai cũng là điều nên làm mà.
Bàn tay cô giấu dưới bàn đang nắm chặt váy để che đi sự run rẩy của các ngón tay, cố gắng tỏ ra rằng chẳng có vấn đề gì.
Tô Vận có chút kinh ngạc nhìn cô, không biết là hắn có nhận ra sự khác thường của cô không, hắn yên lặng nhìn cô một lúc nữa mới đứng lên, bước tới gần cô, một tay áp sau gáy cô và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng, thấp giọng nói.
- Anh sẽ quay lại ngay, đợi anh nhé?
Khi nhìn thấy cô gật đầu rồi hắn mới yên tâm đi ra phòng khách.
Mặc dù ở trước mặt hắn vẫn tỏ ra không có vấn đề gì nhưng sau khi hắn vùa rời khỏi thì Trình Tố Vi cũng đã đứng lên đi ra khỏi bàn ăn, lén đi ra xem thử hai người bọn họ sẽ nói gì. Phải chăng là cô đang sợ điều gì không? Hay cô vẫn chưa đủ tin tưởng đối với người đàn ông của mình? Cô đang lo sợ mối quan hệ giữa hắn và Đường Nhã Tịnh?
Bên ngoài phòng khách, Đường Nhã Tịnh đang ngồi trên sofa nhìn thấy Tô Vận đi ra thì tươi cười nhìn hắn, gọi một cách thân mật.
- Vận, em không làm phiền đến anh chứ?
Vẻ mặt của Tô Vận vẫn dửng dưng như bình thường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng điệu hình như có chút không hài lòng nhưng chính là đang kìm nén.
- Đến cũng đã đến rồi, có vấn đề gì thì mời cô nói nhanh. Cuộc họp báo tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.
Đường Nhã Tịnh đặt một một chiếc hộp lên bàn và nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn.
- Em vừa đi ngang qua tiệm bánh mà anh thích, hy vọng anh sẽ nhận tấm lòng này của em. Anh đừng hiểu lầm, không phải anh nói chúng ta vẫn có thể làm bạn sao?
Tô Vận nhìn hộp bánh trên bàn, thoáng nhớ lại khi hắn và Đường Nhã Tịnh còn yêu nhau vẫn thường xuyên ghé tiệm bánh này mỗi lần đi về muộn. Nhưng những ký ức đó rất nhanh liền bị hắn phủi bỏ hết, thờ ơ đáp lại.
- Nếu không có gì thì cô có thể về rồi. Những vấn đề liên quan đến cuộc họp báo thì cô cứ liên hệ với Hàn Tiềm, đừng đến tận nhà tìm tôi như vậy, Vi nhìn thấy sẽ không vui đâu.
Nghe hắn nhắc đến Trình Tố Vi với ánh mắt đầy sủng nịch như vậy, trái tim Đường Nhã Tịnh lại lần nữa bị bóp nát. Đôi mắt hiện rõ vẻ đau thương, cô đơn nhất.
- Anh yêu cô ta đến vậy sao?
Với những câu hỏi tương tự như vậy, Tô Vận không một chút do dự mà trả lời.
- Tôi yêu cô ấy! Câu trả lời của tôi đã khiến cô hài lòng rồi chứ?
Nói xong, hắn còn dùng cái nhìn lạnh khốc hướng về phía người phụ nữ này khiến cô ta suýt nữa không thể thở nổi. Một lúc hắn mới gọi quản gia.
- Má Lý, tiễn khách!
Bây giờ thì Đường Nhã Tịnh dù muốn nói gì nữa cũng bị hắn đuổi đi rồi.
Mà toàn bộ một màn vừa rồi đã bị Trình Tố Vi thu hết vào trong mắt, hai tay cô nắm chặt đến mức từng móng tay sắp găm vào da thịt, hai mắt hiện lên một suy nghĩ đầy toan tính. Kẻ đã giết con của cô bây giờ còn muốn ve vãn chồng cô? Chắc là phải tặng cho cô ta một món quà rồi đây.
………………………………
Trình Tố Vi cầm quyển sách để trước mắt nhưng thật ra chẳng đọc được chữ nào cả, hai mắt cô phía sau quyển sách vẫn luôn quan sát Tô Vận, đợi đến khi hắn đã vào phòng tắm rồi cô mới để quyển sách xuống và xỏ dép vào, nhẹ nhàng không để phát ra tiếng động.
Cô đi xuống nhà ăn, lấy hộp bánh mà Đường Nhã Tịnh đã đem đến lúc nãy, nhếch môi cười nhạt. Nhìn xung quanh một lần nữa để chắc chắn không có ai, nhất là phía cầu thang, khi đã yên tâm rồi cô mới đem hộp bánh đó ra ngoài sân, lấy từ trong người ra một lọ thuốc và đổ hết vào chiếc bánh. Xong xuôi, cô để chiếc bánh ở đó và đứng lên, tìm một vị trí ẩn nấp để một con chuột từ trong bụi cây chạy ra, đến gần chiếc bánh kia ăn một cách vội vã, và cũng rất vội vã con chuột đã chết ngay trên chiếc bánh còn đang ăn dở.
Trình Tố Vi đắc ý nhìn thành quả của mình, cười đắc ý, đôi mắt trong rất đáng sợ, cô lấy điện thoại chụp lại một tấm ảnh rồi gửi qua cho Đường Nhã Tịnh.
……………………………
Đường Nhã Tịnh đang trên đường lái xe về thì nhận được tin nhắn nên tiện tay cầm điện thoại lên và mở ra xem thử, bức ảnh vừa được gửi đến dọa cô ta suýt nữa hét toáng lên mà ném luôn chiếc điện thoại. Tay lái cũng đang không giữ được thăng bằng, phải thắng gấp mới không để xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Dừng xe bên đường, cô ta cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, hai tay run rẩy nắm chặt điện thoại, đôi mắt hoảng sợ xen lẫn tức giận. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, cô ta gọi ngay cho Trình Tố Vi.
Khi cuộc gọi được kết nối, cô ta lại trở về trạng thái kích động ban nãy, lớn tiếng hét.
- Trình Tố Vi, cô đang làm cái trò ma quỷ gì đây hả? Đe dọa tôi?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật cười hả hê của Trình Tố Vi, sau đó là một câu đầy ẩn ý nhưng vẫn đủ để Đường Nhã Tịnh có thể hiểu.
- Ăn đồ không nên ăn sẽ tự hại chết mình đấy, bác sĩ Đường.
Nói xong, cô đã cúp máy trước mà không để Đường Nhã Tịnh có cơ hội phản bác câu nào.
……………………………
Vẫn như mọi hôm, sau khi ăn sáng cùng Trình Tố Vi xong thì Tô Vận chuẩn bị đi làm. Lúc hắn sắp lên xe thì nhìn thấy con chuột chết nằm trên chiếc bánh mà hôm qua Đường Nhã Tịnh đem đến. Đột nhiên hắn nhếch môi cười khẩy, hắn biết đây đều là Trình Tố Vi làm và hôm qua cô đã đứng quan sát hắn và Đường Nhã Tịnh, cô còn gửi tin nhắn đe dọa cho cô ta nữa. Cô gái nhỏ của hắn, xem ra cô đã trưởng thành rồi.
Hàn Tiềm nhìn cảnh này có chút bất ngờ, gọi một cô người hầu đến dọn dẹp. Trong lúc hai cô người hầu đang dọn thì có thì thầm gì đó, mặc dù bọn họ đã cố gắng nói thật nhỏ nhưng Tô Vận cũng đã nghe được hết.
Chính Trình Tố Vi đã ra lệnh cho tất cả người làm trong đây không được phép dọn dẹp đến khi hắn nhìn thấy. Cô không phải chỉ muốn cảnh cáo Đường Nhã Tịnh mà còn muốn gửi lời nhắn đến hắn nữa. Cô đang sợ điều gì sao?
- Tô tiên sinh, những lời bàn tán sau lưng thiếu phu nhân của người làm ngày càng nhiều. Nếu thiếu phu nhân nghe được một trong số những lời đó thì tôi sợ rằng…
Tô Vận đang đọc tài liệu báo cáo trên tablet thì nghe Hàn Tiềm nói vậy thì không thể không để ý đến được, hỏi rõ hơn.
- Bọn họ bàn tán chuyện gì?
Hàn Tiềm vừa lái xe vừa quan sát biểu cảm của ông chủ qua kính chiếu hậu, do dự một lúc rồi cũng nói.
- Từ chuyện tin nhắn nặc danh lần trước, lần này lại là chuyện con chuột chết do ăn bánh…nhiều người làm trong Vịnh Uyên Ương đều truyền tai nhau nói rằng thiếu phu nhân…mắc bệnh về thần kinh.
Thần thánh ơi những lời này đúng là không nên nói với Tô Vận mà, ai mà chẳng biết hắn yêu Trình Tố Vi đến mức nào chứ? Bảo vợ hắn có bệnh thần kinnh? Đừng nói là Tô Vận mà bất kỳ người đàn ông nào nghe được những lời nói về người phụ nữ của mình như vậy cũng đều sẽ nổi trận lôi đình.
Quả nhiên khi nghe Hàn Tiềm nói xong thì Tô Vận đã dừng hắn công việc lại, sắc mặt có vẻ không hài lòng, nhưng lại chỉ dửng dưng nói một câu.
- Cậu quản hơi nhiều rồi đấy, lo mà làm tốt việc của cậu đi.
Sau đó thì hắn không nói thêm lời nào nữa, nằm dựa vào ghế, thở dài một hơi và nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Tiềm thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu, tập trung lái xe tiếp.
……………………………..
Mặc dù Trình Tố Vi không còn ở Trình gia nữa nhưng cô vẫn đến B&C làm việc như bình thường, như vậy cũng có nghĩa là không hề có chuyện Tô Vận cấm túc cô, không để cô được gặp cha mẹ mình. Vì ở công ty thì cô vẫn có thể gặp họ nếu muốn.
Cô vừa đến công ty thì đã được gọi đến phòng làm việc của Trình Sở Uy, Lâm Nhược Tranh cũng đến đây để thăm con gái. Cả gia đình ba người ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau cũng đã sắp hết một buổi sáng rồi.
- Nhược Tranh, bà không định để Vi Vi và tôi làm việc sao?
Lâm Nhược Tranh ngồi cạnh con gái, lườm nhẹ lão chồng đang phàn nàn.
- Muốn đuổi tôi cũng đâu cần lấy lí do vậy đâu chứ? Tôi quá rõ ông rồi mà.
Sau khi tiễn Lâm Nhược Tranh về, Trình Tố Vi cũng trở lại phòng làm việc. Mặc dù đã nói với cha mẹ là cô sẽ đến ăn cơm mới họ tối nay nhưng cô lại chưa nói rằng Tô Vận sẽ đến cùng cô. Không biết liệu có gây khó xử cho cả hai bên không, phải làm thế nào để họ có thể hòa thuận với nhau như người trong nhà đây chứ?
Cô đang định vào phòng làm việc thì Hứa Vĩ Thành lại bất ngờ đến tìm, sao ngày làm việc hôm nay của cô lại biến thành ngày nghỉ cuối tuần như vậy rồi?
- Vĩ Thành, không phải anh đang đi công tác sao? Về sớm hơn em tưởng đấy, công việc không thuận lợi ư?
Hứa Vĩ Thành đưa cho cô một tấm thiệp, mỉm cười dịu dàng, nửa thật nửa đùa trình bày.
- Nếu không thuận lợi thì anh sẽ không có được cơ hội này đâu. Vi Vi, em sẽ đi cùng anh chứ?
Trình Tố Vi bĩu môi nhìn anh, tò mò mở tấm thiệp anh đưa ra xem. Từ bất ngờ cho đến vui mừng, đây không phải thiệp mời của Cynthia sao? Bà là một danh họa nổi tiếng ở Hà Lan, cũng chính là mẫu hình mà cô luôn theo đuổi, mặc dù B&C là một công ty nghệ thuật lớn cùng với danh tiếng lẫy lừng trong giới hội họa của ông ngoại cô nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội được gặp Cynthia. Đây đúng là một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống mà.
- Vĩ Thành, sao anh lại có được lời mời của Cynthia vậy? Đây không phải mơ đúng không?
Nhìn thấy cô gái mình yêu cười hạnh phúc như vậy trong lòng Hứa Vĩ Thành cũng hạnh phúc theo, anh chỉ hy vọng có thể đem đến niềm vui cho cô, bảo vệ nụ cười của cô dù cô chưa bao giờ quay đầu lại nhìn anh. Hứa Vĩ Thành đưa tay xoa xoa đầu cô, hình như có vẻ rất đắc ý kể lại.
- Anh cũng khá bất ngờ khi đối tác lần này lại là Cynthia đấy. Cũng không ngờ rằng một kẻ vô danh tiểu tốt như anh lại lọt vào sự chú ý của bà ấy. Chắc là anh luôn có ngôi sao may mắn là em rồi. Anh biết em luôn ngưỡng mộ bà ấy và đã muốn gặp bà ấy lâu rồi, lần này em đi cùng anh chứ?
Nhưng hình như Trình Tố Vi nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên môi cô đang tắt dần.
- Em cũng rất muốn nắm lấy cơ hội này, nhưng em không thể ra nước ngoài bây giờ được…
Sắc mặt của Hứa Vĩ Thành cũng dần biến sắc khi cô nói vậy, còn cả biểu cảm đấy nữa. Anh cười gượng và hỏi
- Có phải vì anh ta không?
Nhưng anh cũng không muốn khiến cô rơi vào thế khó xử khi phải trả lời câu hỏi này của anh nên cũng rất nhanh anh liền giải thích rõ hơn.
- Bà ấy tổ chức buổi diễn thuyết ở Thượng Hải mà, tiểu tổ tông của tôi, em không đọc hết nội dung sao?
Sau khi anh nhắc thì Trình Tố Vi mới vội vàng đọc lại địa chỉ trong tấm thiệp, cô cười gượng, gánh nặng trong lòng coi như được gỡ xuống.
- Nếu vậy thì em không thể từ chối lời mời này rồi. Để cảm ơn nên em có thể mời anh một bữa không?
Đương nhiên Hứa Vĩ Thành sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ lời đề nghị nào của cô rồi, như từ trước đến giờ.
Hai người đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên không khí bị phá vỡ khi Trình Tố Vi lại nhận được một tin nhắn từ số lạ “Mau rời khỏi hắn ta trước khi tôi giết hắn”. Cô cũng chẳng muốn quan tâm nhưng đã bị Hứa Vĩ Thành nhìn thấy, anh cầm điện thoại cô đọc xong thì sắc mặt cũng dần biến đổi.
- Sao em cứ nhìn anh vậy? Không lẽ, những món này không hợp khẩu vị của em?
Người đàn ông đang bóc vỏ tôm có chút nóng ruột khi cô gái nhỏ của mình cứ nhìn mình một cách chăm chú như vậy. Làm hắn thấy lo không biết liệu có phải hắn đã làm gì không vừa ý cô không.
Trình Tố Vi nhìn mấy con tôm đã được bóc vỏ đặt trong chén thì càng cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô lại nhìn người đàn ông vẫn đang chờ đợi lời lí giải từ mình, đôi mắt to tròn long lanh càng trở nên lấp lánh đầy ý cười, chậm rãi nói từng câu một.
- Em đâu phải muốn ăn tối đâu chứ, chỉ là muốn được ngắm anh những lúc như vậy thôi đấy. Anh có biết lúc anh bóc tôm cho em nhìn quyến rũ lắm không? Chỉ cần nhìn vậy thôi em đã thấy no rồi.
Những câu nói ngọt ngào đến sến sẩm của cô mà qua tai của Tô Vận liền trở thành phi thực tế, hắn không để con tôm vừa bóc xong vào chén cho cô nữa mà trực tiếp đem nhét vào miệng cô và nói.
- Thay vì nịnh anh như vậy thì em nên ăn đi, đó chính là thể hiện chút tấm lòng với người đã đích thân làm hết những món này vì em đấy.
Hình như ý tứ của hắn không chỉ đơn giản là như những gì hắn nói, và Trình Tố Vi đã nhận ra điều đó nên cô mới ngoan ngoãn cầm đũa lên, ánh mắt có chút oan ức lườm nhẹ hắn nhưng cũng giấu đi rất nhanh.
- Ai bảo em không ăn chứ? Chẳng lẽ anh không nhớ là em thích nhất là ăn đồ anh nấu sao?
Đúng là như vậy, dù là bốn năm trước hay bây giờ thì Trình Tố Vi cũng vẫn rất thích những món mà Tô Vận tự tay nấu cho cô, nhưng hôm nay cô lại có phản ứng đầu tiên là chỉ ngồi nhìn hắn mà không hào hứng như bình thường, nhất định là đang có điều gì muốn nói với hắn và vẫn đang suy nghĩ làm sao để mở lời nên mới như vậy rồi.
- Em muốn nói gì thì nói đi, như vậy sẽ không thoải mái đâu đấy.
Trình Tố Vi giật mình vì bất ngờ, thức ăn đang nuốt xuống suýt nữa nghẹn ở cổ họng, hai mắt mở to nhìn hắn, phủ nhận nhưng rồi lại thừa nhận.
- Làm sao anh biết được? Không có đâu…À không, thật ra, em vẫn có một mong muốn, chính là về Trình gia thăm cha mẹ.
Vậy là Tô Vận hắn đã đoán đúng rồi, nghe được câu trả lời từ chính miệng cô, hắn dường như đã thả lỏng được một chút. Nhưng hắn chưa vội nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, sau đó rút một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau đi miếng sốt dính bên khóe miệng cô, vừa lau vừa nói.
- Nếu em muốn về thì cứ về, nhưng anh sẽ về cùng em.
Giọng điệu không nhanh không chậm, thanh âm dịu dàng trầm ấm có thể nhận ra được sự quan tâm lẫn lo lắng, nhưng mà rốt cuộc thì là hắn đang lo lắng điều gì đây?
Nhìn cô gái trước mặt lại đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, hắn tiếp tục giải thích.
- Không phải là giám sát em đâu nên em không cần phải quá ngạc nhiên như vậy. Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi nên anh đã là con rể của Trình gia, đến thăm cha mẹ vợ cũng là lễ nghi cần thiết.
Trình Tố Vi nghe xong thì càng thấy lo lắng hơn, không phải cả Tô Vận và cô đều hiểu rất rõ hai người mặc dù là vợ chồng hợp pháp nhưng vẫn chưa được cha mẹ cô tác thành, cô sợ nếu hắn về cùng cô sẽ nghe những lời không nên nghe, cô cảm thấy lo lắng cho cảm xúc của hắn.
- Vận, không phải em không muốn anh về cùng em, nhưng em vẫn lo cha mẹ…
Biết là cô sẽ thấy bất an vì chuyện này nên Tô Vận cũng đã có sự chuẩn bị sẵn rồi. Hắn vùa gắp thêm thức ăn cho cô vừa nói.
- Anh sẽ không bị dọa đến mức sẽ từ bỏ em đâu nên hãy yên tâm và giao cho anh được chứ?
Phải đợi một lúc cô mới mỉm cười gật đầu, nhưng rốt cuộc cô cũng đã đồng ý thì tốt rồi. Thật ra còn một lí do mà hắn muốn về Trình gia cùng cô nữa đó chính là vì mẹ của hắn ở đó, hắn muốn đến thăm mẹ của mình, mặc dù với danh phận là con rể, chính xác hơn thì là kẻ đã cướp đi con gái của bà, dù vậy thì hắn vẫn muốn đến thăm bà….
………………………….
Biệt thự này có lẽ nằm ở một vị trí vùng ngoại ô nên mới có không khí trong lành đến vậy, không ồn ào mà ngược lại rất bình yên, người đàn ông đẩy La Mục Nhiễm ngồi trên xe lăn đi trên con đường đầy những loại hoa khác nhau.
- Tất cả mọi chuyện xảy ra thật nhanh, đứa con mà ta đã nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm lại là con của chồng mình với người phụ nữ khác. Con ruột của ta thì lưu lạc bên ngoài, ông trời có phải đang cố tình trêu đùa ta không? Không ngờ rằng ta và con gặp lại trong hoàn cảnh như vậy….
La Mục Nhiễm vừa nhìn những bông thược dược mọc hai bên đường vừa thở dài và trầm tư nói ra những lời trong lòng.
Người đàn ông dừng bước lại, thắng hai bánh xe lăn của La Mục Nhiễm, để bà ta hướng mặt về phía hồ nước trong vườn.
- Tôi vẫn có một thắc mắc, lúc Tô Vận gọi bà là mẹ thì bà có từng xem anh ta là con của bà không? Bà có thật sự thương con mình không, hay trong lòng bà chỉ nghĩ đến Tô Nhiếp Minh? Bà có thể hy sinh đứa con của mình chỉ để lấy lòng Tô Nhiếp Minh. Liệu tôi cũng có thể giống như Tô Vận? Trở thành vật hy sinh của bà, cả người phụ nữ mà hắn đã liều mạng để bảo vệ kia, rốt cuộc thì cô gái đó đã có lỗi gì với các người vậy? Các người không chỉ truy sát cô gái đó mà ngay cả đứa bé vô tội các người cũng có thể ra tay, dù nó cũng là máu mủ của các người. La Mục Nhiễm, bà không xứng đáng làm mẹ, dù là tôi hay Tô Vận.
Từng câu từng chữ từ miệng đứa con ruột của mình thốt ra giống như đang hỏi tội bà ta vậy, những gì anh ta nói đều không sai một câu nào, nếu nhìn lại tất cả những gì bà ta đã làm đối với Tô Vận thì bà ta không đáng được gọi là mẹ của hắn. Nếu như, nếu như đứa con bà ta và Tô Nhiếp Minh nuôi dưỡng suốt hai mươi tám năm qua thật sự là đứa trẻ này thì liệu bà ta có làm đúng vai trò của một người mẹ không? Có lẽ sẽ khác, vì đứa con này của bà ta sẽ không vì yêu Trình Tố Vi đến liều cả mạng sống. Đúng vậy, tất cả đều là từ Trình Tố Vi mà ra, không phải bà ta không thương con, cũng không phải bà ta hy sinh cả con của mình để lấy lòng Tô Nhiếp Minh.
- Không phải vậy đâu, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn gia đình của ta được trọn vẹn thôi, con sẽ không vì chuyện này mà trách ta chứ?
Nhưng người đàn ông đó có vẻ như chẳng định trả lời câu hỏi của bà ta mà tiếp tục nói hết những lời còn dang dở của mình. Dáng vẻ thờ ơ đangg dần bị sự kích động lấn át đi.
- Tôi đã hiểu tại sao bà lại có thể ra tay với cả một đứa bé còn chưa kịp thành hình rồi, vì bà không phải là mẹ, bà sẽ không bao giờ cảm nhận được nỗi đau của người mẹ khi mất đi chính đứa con của mình. Vì bà không có trái tim của người mẹ, nên tôi mới không dám để bà đứng lên đấy, tôi sợ bà sẽ giết tôi giống như đã giết con của cô gái đó.
Nói xong, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chỉ dặn dò một câu rồi rời đi.
- Quản gia sẽ đến đưa bà về phòng!
La Mục Nhiễm cuống lên muốn tìm lời giải thích nhưng vẫn chưa kịp nói lời nào thì đứa con trai của mình đã đi rất xa rồi.
……………………………………..
Vừa rồi không khí trên bàn ăn còn khá căng thẳng nhưng bây giờ hai người đang rất vui vẻ dùng bữa với nhau. Nhìn bọn họ hạnh phúc cười nói trên bàn ăn như vậy, quản gia và những người hầu khác cũng vui lây.
Nhưng lại có khách đến không đúng lúc gì cả, phá vỡ không khí đang ngọt ngào giữa đôi vợ chồng mới cưới. Quản gia đi vào báo lại mà gương mặt có chút không vui.
- Thiếu gia, bác sĩ Đường đến tìm cậu ạ!
Nghe đến tên này, không chỉ là gương mặt Trình Tố Vi biến sắc mà đến cả Tô Vận cũng hình như không hài lòng. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn lướt về hướng phòng khách, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn cho Trình Tố Vi, nhàn nhạt nói
- Bảo cô ta về đi, tôi còn phải chăm sóc vợ tôi nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn lại người phụ nữ trước mặt lại trở về rất đỗi dịu dàng.
Trình Tố Vi vừa uống một ngụm nước xong thì nhìn qua quản gia rồi đến Tô Vận, thắc mắc hỏi.
- Vận, có phải anh và cô ta có chuyện gì với nhau không? Cô ta đến tận đây tìm anh chắc không phải là tự nhiên….
Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt lại trùng xuống, cầm khăn ăn lên, động tác tao nhã lau quanh khóe miệng, không nhanh không chậm nói.
- Anh đã hứa sẽ tổ chức một cuộc họp báo để xin lỗi công khai vì chuyện xảy ra ở hôn lễ.
Trình Tố Vi chậm rãi đặt cốc nước xuống, cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên.
- Nếu vậy thì anh mau ra gặp người ta đi, chuyện này đối với bác sĩ Đường đúng là đả kích rất lớn. Xin lỗi công khai cũng là điều nên làm mà.
Bàn tay cô giấu dưới bàn đang nắm chặt váy để che đi sự run rẩy của các ngón tay, cố gắng tỏ ra rằng chẳng có vấn đề gì.
Tô Vận có chút kinh ngạc nhìn cô, không biết là hắn có nhận ra sự khác thường của cô không, hắn yên lặng nhìn cô một lúc nữa mới đứng lên, bước tới gần cô, một tay áp sau gáy cô và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng, thấp giọng nói.
- Anh sẽ quay lại ngay, đợi anh nhé?
Khi nhìn thấy cô gật đầu rồi hắn mới yên tâm đi ra phòng khách.
Mặc dù ở trước mặt hắn vẫn tỏ ra không có vấn đề gì nhưng sau khi hắn vùa rời khỏi thì Trình Tố Vi cũng đã đứng lên đi ra khỏi bàn ăn, lén đi ra xem thử hai người bọn họ sẽ nói gì. Phải chăng là cô đang sợ điều gì không? Hay cô vẫn chưa đủ tin tưởng đối với người đàn ông của mình? Cô đang lo sợ mối quan hệ giữa hắn và Đường Nhã Tịnh?
Bên ngoài phòng khách, Đường Nhã Tịnh đang ngồi trên sofa nhìn thấy Tô Vận đi ra thì tươi cười nhìn hắn, gọi một cách thân mật.
- Vận, em không làm phiền đến anh chứ?
Vẻ mặt của Tô Vận vẫn dửng dưng như bình thường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng điệu hình như có chút không hài lòng nhưng chính là đang kìm nén.
- Đến cũng đã đến rồi, có vấn đề gì thì mời cô nói nhanh. Cuộc họp báo tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.
Đường Nhã Tịnh đặt một một chiếc hộp lên bàn và nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn.
- Em vừa đi ngang qua tiệm bánh mà anh thích, hy vọng anh sẽ nhận tấm lòng này của em. Anh đừng hiểu lầm, không phải anh nói chúng ta vẫn có thể làm bạn sao?
Tô Vận nhìn hộp bánh trên bàn, thoáng nhớ lại khi hắn và Đường Nhã Tịnh còn yêu nhau vẫn thường xuyên ghé tiệm bánh này mỗi lần đi về muộn. Nhưng những ký ức đó rất nhanh liền bị hắn phủi bỏ hết, thờ ơ đáp lại.
- Nếu không có gì thì cô có thể về rồi. Những vấn đề liên quan đến cuộc họp báo thì cô cứ liên hệ với Hàn Tiềm, đừng đến tận nhà tìm tôi như vậy, Vi nhìn thấy sẽ không vui đâu.
Nghe hắn nhắc đến Trình Tố Vi với ánh mắt đầy sủng nịch như vậy, trái tim Đường Nhã Tịnh lại lần nữa bị bóp nát. Đôi mắt hiện rõ vẻ đau thương, cô đơn nhất.
- Anh yêu cô ta đến vậy sao?
Với những câu hỏi tương tự như vậy, Tô Vận không một chút do dự mà trả lời.
- Tôi yêu cô ấy! Câu trả lời của tôi đã khiến cô hài lòng rồi chứ?
Nói xong, hắn còn dùng cái nhìn lạnh khốc hướng về phía người phụ nữ này khiến cô ta suýt nữa không thể thở nổi. Một lúc hắn mới gọi quản gia.
- Má Lý, tiễn khách!
Bây giờ thì Đường Nhã Tịnh dù muốn nói gì nữa cũng bị hắn đuổi đi rồi.
Mà toàn bộ một màn vừa rồi đã bị Trình Tố Vi thu hết vào trong mắt, hai tay cô nắm chặt đến mức từng móng tay sắp găm vào da thịt, hai mắt hiện lên một suy nghĩ đầy toan tính. Kẻ đã giết con của cô bây giờ còn muốn ve vãn chồng cô? Chắc là phải tặng cho cô ta một món quà rồi đây.
………………………………
Trình Tố Vi cầm quyển sách để trước mắt nhưng thật ra chẳng đọc được chữ nào cả, hai mắt cô phía sau quyển sách vẫn luôn quan sát Tô Vận, đợi đến khi hắn đã vào phòng tắm rồi cô mới để quyển sách xuống và xỏ dép vào, nhẹ nhàng không để phát ra tiếng động.
Cô đi xuống nhà ăn, lấy hộp bánh mà Đường Nhã Tịnh đã đem đến lúc nãy, nhếch môi cười nhạt. Nhìn xung quanh một lần nữa để chắc chắn không có ai, nhất là phía cầu thang, khi đã yên tâm rồi cô mới đem hộp bánh đó ra ngoài sân, lấy từ trong người ra một lọ thuốc và đổ hết vào chiếc bánh. Xong xuôi, cô để chiếc bánh ở đó và đứng lên, tìm một vị trí ẩn nấp để một con chuột từ trong bụi cây chạy ra, đến gần chiếc bánh kia ăn một cách vội vã, và cũng rất vội vã con chuột đã chết ngay trên chiếc bánh còn đang ăn dở.
Trình Tố Vi đắc ý nhìn thành quả của mình, cười đắc ý, đôi mắt trong rất đáng sợ, cô lấy điện thoại chụp lại một tấm ảnh rồi gửi qua cho Đường Nhã Tịnh.
……………………………
Đường Nhã Tịnh đang trên đường lái xe về thì nhận được tin nhắn nên tiện tay cầm điện thoại lên và mở ra xem thử, bức ảnh vừa được gửi đến dọa cô ta suýt nữa hét toáng lên mà ném luôn chiếc điện thoại. Tay lái cũng đang không giữ được thăng bằng, phải thắng gấp mới không để xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Dừng xe bên đường, cô ta cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, hai tay run rẩy nắm chặt điện thoại, đôi mắt hoảng sợ xen lẫn tức giận. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, cô ta gọi ngay cho Trình Tố Vi.
Khi cuộc gọi được kết nối, cô ta lại trở về trạng thái kích động ban nãy, lớn tiếng hét.
- Trình Tố Vi, cô đang làm cái trò ma quỷ gì đây hả? Đe dọa tôi?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật cười hả hê của Trình Tố Vi, sau đó là một câu đầy ẩn ý nhưng vẫn đủ để Đường Nhã Tịnh có thể hiểu.
- Ăn đồ không nên ăn sẽ tự hại chết mình đấy, bác sĩ Đường.
Nói xong, cô đã cúp máy trước mà không để Đường Nhã Tịnh có cơ hội phản bác câu nào.
……………………………
Vẫn như mọi hôm, sau khi ăn sáng cùng Trình Tố Vi xong thì Tô Vận chuẩn bị đi làm. Lúc hắn sắp lên xe thì nhìn thấy con chuột chết nằm trên chiếc bánh mà hôm qua Đường Nhã Tịnh đem đến. Đột nhiên hắn nhếch môi cười khẩy, hắn biết đây đều là Trình Tố Vi làm và hôm qua cô đã đứng quan sát hắn và Đường Nhã Tịnh, cô còn gửi tin nhắn đe dọa cho cô ta nữa. Cô gái nhỏ của hắn, xem ra cô đã trưởng thành rồi.
Hàn Tiềm nhìn cảnh này có chút bất ngờ, gọi một cô người hầu đến dọn dẹp. Trong lúc hai cô người hầu đang dọn thì có thì thầm gì đó, mặc dù bọn họ đã cố gắng nói thật nhỏ nhưng Tô Vận cũng đã nghe được hết.
Chính Trình Tố Vi đã ra lệnh cho tất cả người làm trong đây không được phép dọn dẹp đến khi hắn nhìn thấy. Cô không phải chỉ muốn cảnh cáo Đường Nhã Tịnh mà còn muốn gửi lời nhắn đến hắn nữa. Cô đang sợ điều gì sao?
- Tô tiên sinh, những lời bàn tán sau lưng thiếu phu nhân của người làm ngày càng nhiều. Nếu thiếu phu nhân nghe được một trong số những lời đó thì tôi sợ rằng…
Tô Vận đang đọc tài liệu báo cáo trên tablet thì nghe Hàn Tiềm nói vậy thì không thể không để ý đến được, hỏi rõ hơn.
- Bọn họ bàn tán chuyện gì?
Hàn Tiềm vừa lái xe vừa quan sát biểu cảm của ông chủ qua kính chiếu hậu, do dự một lúc rồi cũng nói.
- Từ chuyện tin nhắn nặc danh lần trước, lần này lại là chuyện con chuột chết do ăn bánh…nhiều người làm trong Vịnh Uyên Ương đều truyền tai nhau nói rằng thiếu phu nhân…mắc bệnh về thần kinh.
Thần thánh ơi những lời này đúng là không nên nói với Tô Vận mà, ai mà chẳng biết hắn yêu Trình Tố Vi đến mức nào chứ? Bảo vợ hắn có bệnh thần kinnh? Đừng nói là Tô Vận mà bất kỳ người đàn ông nào nghe được những lời nói về người phụ nữ của mình như vậy cũng đều sẽ nổi trận lôi đình.
Quả nhiên khi nghe Hàn Tiềm nói xong thì Tô Vận đã dừng hắn công việc lại, sắc mặt có vẻ không hài lòng, nhưng lại chỉ dửng dưng nói một câu.
- Cậu quản hơi nhiều rồi đấy, lo mà làm tốt việc của cậu đi.
Sau đó thì hắn không nói thêm lời nào nữa, nằm dựa vào ghế, thở dài một hơi và nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Tiềm thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu, tập trung lái xe tiếp.
……………………………..
Mặc dù Trình Tố Vi không còn ở Trình gia nữa nhưng cô vẫn đến B&C làm việc như bình thường, như vậy cũng có nghĩa là không hề có chuyện Tô Vận cấm túc cô, không để cô được gặp cha mẹ mình. Vì ở công ty thì cô vẫn có thể gặp họ nếu muốn.
Cô vừa đến công ty thì đã được gọi đến phòng làm việc của Trình Sở Uy, Lâm Nhược Tranh cũng đến đây để thăm con gái. Cả gia đình ba người ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau cũng đã sắp hết một buổi sáng rồi.
- Nhược Tranh, bà không định để Vi Vi và tôi làm việc sao?
Lâm Nhược Tranh ngồi cạnh con gái, lườm nhẹ lão chồng đang phàn nàn.
- Muốn đuổi tôi cũng đâu cần lấy lí do vậy đâu chứ? Tôi quá rõ ông rồi mà.
Sau khi tiễn Lâm Nhược Tranh về, Trình Tố Vi cũng trở lại phòng làm việc. Mặc dù đã nói với cha mẹ là cô sẽ đến ăn cơm mới họ tối nay nhưng cô lại chưa nói rằng Tô Vận sẽ đến cùng cô. Không biết liệu có gây khó xử cho cả hai bên không, phải làm thế nào để họ có thể hòa thuận với nhau như người trong nhà đây chứ?
Cô đang định vào phòng làm việc thì Hứa Vĩ Thành lại bất ngờ đến tìm, sao ngày làm việc hôm nay của cô lại biến thành ngày nghỉ cuối tuần như vậy rồi?
- Vĩ Thành, không phải anh đang đi công tác sao? Về sớm hơn em tưởng đấy, công việc không thuận lợi ư?
Hứa Vĩ Thành đưa cho cô một tấm thiệp, mỉm cười dịu dàng, nửa thật nửa đùa trình bày.
- Nếu không thuận lợi thì anh sẽ không có được cơ hội này đâu. Vi Vi, em sẽ đi cùng anh chứ?
Trình Tố Vi bĩu môi nhìn anh, tò mò mở tấm thiệp anh đưa ra xem. Từ bất ngờ cho đến vui mừng, đây không phải thiệp mời của Cynthia sao? Bà là một danh họa nổi tiếng ở Hà Lan, cũng chính là mẫu hình mà cô luôn theo đuổi, mặc dù B&C là một công ty nghệ thuật lớn cùng với danh tiếng lẫy lừng trong giới hội họa của ông ngoại cô nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội được gặp Cynthia. Đây đúng là một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống mà.
- Vĩ Thành, sao anh lại có được lời mời của Cynthia vậy? Đây không phải mơ đúng không?
Nhìn thấy cô gái mình yêu cười hạnh phúc như vậy trong lòng Hứa Vĩ Thành cũng hạnh phúc theo, anh chỉ hy vọng có thể đem đến niềm vui cho cô, bảo vệ nụ cười của cô dù cô chưa bao giờ quay đầu lại nhìn anh. Hứa Vĩ Thành đưa tay xoa xoa đầu cô, hình như có vẻ rất đắc ý kể lại.
- Anh cũng khá bất ngờ khi đối tác lần này lại là Cynthia đấy. Cũng không ngờ rằng một kẻ vô danh tiểu tốt như anh lại lọt vào sự chú ý của bà ấy. Chắc là anh luôn có ngôi sao may mắn là em rồi. Anh biết em luôn ngưỡng mộ bà ấy và đã muốn gặp bà ấy lâu rồi, lần này em đi cùng anh chứ?
Nhưng hình như Trình Tố Vi nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên môi cô đang tắt dần.
- Em cũng rất muốn nắm lấy cơ hội này, nhưng em không thể ra nước ngoài bây giờ được…
Sắc mặt của Hứa Vĩ Thành cũng dần biến sắc khi cô nói vậy, còn cả biểu cảm đấy nữa. Anh cười gượng và hỏi
- Có phải vì anh ta không?
Nhưng anh cũng không muốn khiến cô rơi vào thế khó xử khi phải trả lời câu hỏi này của anh nên cũng rất nhanh anh liền giải thích rõ hơn.
- Bà ấy tổ chức buổi diễn thuyết ở Thượng Hải mà, tiểu tổ tông của tôi, em không đọc hết nội dung sao?
Sau khi anh nhắc thì Trình Tố Vi mới vội vàng đọc lại địa chỉ trong tấm thiệp, cô cười gượng, gánh nặng trong lòng coi như được gỡ xuống.
- Nếu vậy thì em không thể từ chối lời mời này rồi. Để cảm ơn nên em có thể mời anh một bữa không?
Đương nhiên Hứa Vĩ Thành sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ lời đề nghị nào của cô rồi, như từ trước đến giờ.
Hai người đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên không khí bị phá vỡ khi Trình Tố Vi lại nhận được một tin nhắn từ số lạ “Mau rời khỏi hắn ta trước khi tôi giết hắn”. Cô cũng chẳng muốn quan tâm nhưng đã bị Hứa Vĩ Thành nhìn thấy, anh cầm điện thoại cô đọc xong thì sắc mặt cũng dần biến đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.