Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?

Chương 43: Thì ra bọn họ là anh em!

Dan Lee Gun

29/05/2021

Ngồi ăn trưa như vậy thì đúng là mặc dù hai người cùng ngồi nhưng lại giống như chỉ có một người thôi vậy, vì từ đầu đến giờ Trình Tố Vi vẫn ăn rất ngon lành mà Hứa Vĩ Thành lại như người mất hồn, cứ ngồi nhìn cô giống như có điều muốn nói. Anh chỉ ăn vài miếng cho có, rồi lại đặt dao nĩa xuống, ngập ngừng muốn mở miệng rồi lại thôi.

Đương nhiên Trình Tố Vi đã sớm nhìn ra dáng vẻ bất an qua nét mặt lẫn hành động của anh, cô đặt dao nĩa xuống. Nhìn thẳng vào mắt anh, đồng thời cầm ly rượu lên uống một ngụm.

- Có chuyện gì khiến anh không an lòng sao?

Nghe cô hỏi vậy, Hứa Vĩ Thành mới thở dài nói ra những gì mình đang lo lắng.

- Em định không làm gì với tin nhắn đấy sao? Đây không phải lần đầu tiên em nhận được những tin nhắn như vậy đúng chứ?

Trình Tố Vi nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau miệng, có chút khó hiểu lẫn bất an hỏi lại anh.

- Anh định nói gì sao? Chỉ là tin nhắn nặc danh thôi, em cũng không muốn quan tâm.

Hứa Vĩ Thành nghe câu trả lời của cô thì càng thêm lo lắng, thở dài một tiếng rồi lại khuyên.

- Vi Vi, anh không nghĩ tin nhắn như vậy chỉ là trò đùa thông thường đâu. Em vẫn nên cẩn thận vẫn hơn. Với lại, nội dung tin nhắn lại lại chính là nhắm đến mối quan hệ của em với Tô Vận, nên mặc dù em không tin nhưng anh nghĩ em cứ tiếp tục ở bên cạnh anh ta như vậy sẽ nguy hiểm đấy.

Vẻ mặt Trình Tố Vi dần biến sắc, đôi mắt lộ rõ sự không hài lòng, giọng cũng cứng nhắc hơn bình thường.

- Vĩ Thành, rốt cuộc là anh muốn nói gì vậy? Anh lo lắng cho em hay là muốn khuyên em li hôn với Vận?

Hứa Vĩ Thành lắc đầu rồi lại gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn cô, chân thành nói ra những nỗi lòng của mình.

- Vi Vi, anh vì lo lắng cho em nên mới thật lòng khuyên em nên tránh xa Tô Vận đấy. Em kết hôn với anh ta giờ em đã thấy chưa, bọn họ đang đe dọa em, sẽ không dừng lại ở đó đâu.

Cảm giác mình sắp không thể kiên nhẫn thêm nữa, Trình Tố Vi không muốn nặng lời hay lớn tiếng với anh, cô lại càng không muốn anh nhận xét về cuộc hôn nhân cũng như tình cảm của cô và Tô Vận. Nên cách tốt nhất là không tiếp tục ở đây nghe những lời vô lí của anh nữa, cô đẩy ghế đứng dậy, vừa nói vừa xách túi của mình lên.

- Em còn việc ở công ty, xin phép đi trước.

Thấy cô phản ứng như vậy thì Hứa Vĩ Thành mới ý thức được rằng bản thân đã quá kích động nên mới khiến cô thấy phiền lòng như vậy. Anh vội vã đứng lên, nhanh chóng giải thích, đồng thời cũng đuổi theo cô.

- Vi Vi, em hiểu lầm rồi. Em đừng giận, có thể nghe anh nói hết đã không? Vi Vi, đợi anh với.

Nhưng dù anh có gọi thế nào đi nữa thì Trình Tố Vi vẫn dứt khoát đi thẳng, vừa ra khỏi nhà hàng thì anh cũng đuổi tới. Nhưng Hứa Vĩ Thành lần này lại xui xẻo nữa rồi, tưởng rằng có thể giải thích rõ ý tứ của mình với Trình Tố Vi thì Tô Vận lại xuất hiện rất đúng lúc, chắn ngang trước mặt anh.

- Làm phiền Hứa tiên sinh rồi, tôi sẽ đưa phu nhân của tôi về.

Nhìn cô gái nhỏ đã đi vào trong xe của Tô Vận, Hứa Vĩ Thành thất vọng dừng bước chân lại, không chỉ là bị người đàn ông trước mặt này chắn đường mà còn là vì câu từ chối rõ ràng của cô bằng hành động. Anh chuyển hướng nhìn về Tô Vận đang nhìn mình với ánh mắt đầy giáo nhọn, có chút châm biếm lẫn lo lắng nói.

- Chắc anh cũng biết Vi đã nhận được rất nhiều tin nhắn đe dọa liên tục rồi chứ? Nếu đã biết rồi thì tại sao anh không nghĩ cho cô ấy? Nếu anh vẫn khăng khăng giữ cô ấy bên cạnh thì cô ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.

Tô Vận nghe những lời anh nói như nghe được một câu chuyện tiếu lâm, hắn đưa một ngón tay lên gãi gãi mi tâm, nở một nụ cười cợt nhả nhưng vẫn không hề che đi sự kiên định trong mắt.

- Khi quyết định kết hôn với Vi thì tôi đã sẵn sàng bảo vệ cô ấy khỏi bất kỳ nguy hiểm nào rồi. Dù có đánh đổi cái mạng này thì tôi cũng sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi thêm một lần nào nữa đâu. Nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy thì nên nghĩ đến cảm xúc của cô ấy chứ? Nội dung tin nhắn rõ ràng là đang đe dọa đến tôi kia mà.

Và hắn cũng rõ ràng là đang ngầm đánh dấu chủ quyền và khẳng định vị trí của mình. Ánh mắt lẫn nụ cười đều đang khiêu khích Hứa Vĩ Thành, nếu nói chính xác hơn thì chính là đang tuyên chiến với anh.

Ánh mắt ngập lửa của hắn đã có tác động đến Hứa Vĩ Thành, anh vừa khó hiểu vừa có chút bất ngờ. Trong vài giây ngắn ngủi chỉ có thể nở một nụ cười tự giễu.

- Tôi cũng rất tò mò đấy, không biết anh có thể bảo vệ được Vi Vi đến đâu. Hay sẽ lặp lại bi kịch của bốn năm trước?

Tô Vận không có ý tiếp tục đáp lại những câu chất vấn của anh nữa, nhếch môi tạo thành một nụ cười như có như không. Sau đó xoay người đi về phía xe của mình.

Nhìn chiếc xe đã lăn bánh, trên mặt Hứa Vĩ Thành lại lộ rõ sự đăm chiêu với những suy nghĩ không có chủ đích.

………………………………

Ngồi ở ghế lái phụ, cứ cách vài phút thì Trình Tố Vi lại lén nhìn sang người đàn ông đang lái xe. Vừa khó hiểu vừa thấy sợ, sao đột nhiên hắn lại đến đây chứ? Không lẽ hắn định ăn trưa cùng cô? Nếu thật sự là vậy thì chắc là hắn đang rất giận cô lắm đây.

Cô hít thở một hơi thật sâu để lấy hết can đảm mở lời nói với hắn.

- Vận, không phải anh rất bận sao? Anh đến tìm em giờ này không sao chứ?

Một tay Tô Vận cầm vô lăng, tay kia nắm lấy tay người con gái như thói quen. Cũng nhờ vậy mà hắn có thể cảm nhận được cô đang run. Hắn có chút lo lắng quay sang nhìn cô, giọng vẫn trầm ấm như mỗi lần.

- Anh đến công ty tìm em nhưng trợ lý của em nói em đã ra ngoài với Hứa Vĩ Thành.

Ánh mắt Trình Tố Vi nhìn hắn đang dần chuyển sang áy náy và sợ sệt, liệu hắn có vì tức giận mà trả thù cô bây giờ luôn không? Nhưng hơn hết, như vậy là hắn đã đến để ăn trưa cùng cô rồi, nghĩa là hắn vẫn chưa ăn gì sao?

- Anh…đã ăn gì chưa đấy?

Tô Vận nhìn cô gái nhỏ đang giương đôi mắt chân thành ngây ngô về mình thì mọi sự khó chịu bực dọc trong lòng từ nãy giờ cũng theo đó mà tan biến hết cả rồi. Đổi lại là sự lo lắng, trìu mến dành cho cô.

- Anh đến đón em đến dự cuộc họp báo, không phải em quên rồi đấy chứ?

Nghe hắn nói vậy Trình Tố Vi càng thêm khó hiểu, nhưng cũng bất ngờ, theo phản xạ mà hỏi lại.

- Cuộc họp báo của Đường Nhã Tịnh? Nhưng sao lại đưa em đến đó chứ?

Cuộc họp báo hắn mở để xin lỗi công khai đối với Đường Nhã Tịnh sẽ mở trong hôm nay, điều này đương nhiên cô không quên, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao hắn lại đưa cô đến đó.



Tô Vận nhìn cô một cách trìu mến và đầy cưng chiều, nắm chặt tay cô hơn nữa. Câu trả lời lại đầy ẩn ý.

- Vì anh có một món quà muốn tặng cho em.

Trình Tố Vi nghiêng đầu tự suy nghĩ rồi lại lắc đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết hắn định bày trò gì nữa đây, nhưng dù là gì thì cô vẫn tin hắn.

……………………………………

Sân golf thuộc sở hữu của Tô thị là một trong ba sân golf lớn nhất ở thành phố Thượng Hải. Ở đây vẫn thường xuyên có rất nhiều thương nhận, chính trị gia, hoàng gia đến để giải trí cũng như bàn chuyện hợp tác làm ăn với các đối tác của mình.

Một đội nhặt bóng đang đứng bên cạnh ba người đang chơi gồm bốn cô gái trẻ rất xinh đẹp, được tuyển chọn không khác so với các cuộc thi tuyển hoa hậu là mấy. Ba người đàn ông trung niên rất phấn khởi với những lượt đánh của những người bạn đi cùng. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm sau những lượt đánh bóng trúng hố.

- Tô lão gia, kỹ năng chơi golf của ngài đúng là vẫn xuất sắc nhất đấy. Thật đáng để học hỏi.

Hai người đàn ông kia không ngừng vỗ tay sau lượt bóng vừa rồi của Tô Nhiếp Minh cùng với những lời khen không rõ là thật lòng hay chỉ là đang a du nịnh bợ mà thôi.

Mà Tô Nhiếp Minh cũng chẳng hề bận tâm đến những điều này, mục đích ông ta đến đây cũng chỉ là để hoàn thành nhận chuyển nhượng cổ phần. Ông ta đã đánh đổi rất nhiều để giữ được vị trí chủ tịch của Tô thị thì không có chuyện sẽ dễ dàng để Tô Vận đoạt lấy tất cả như vậy được.

- Chu Tổng, Hoắc Tổng, hai vị đây cũng rất xuất sắc đấy. Tôi còn phải lĩnh giáo nhiều hơn nữa mới được.

……………………………………..

Cuộc họp báo đã sắp diễn ra, tất cả nhà báo phóng viên từ các đài truyền hình lớn đều đã được mời đến đông đủ. Để cuộc họp báo diễn ra thuận lợi và không có trở ngại gì nên đội được phân công cũng như các nhân viên khác của Tô thị đều đang chạy đôn chạy đáo rất bộn rộn.

Đường Nhã Tịnh cũng đã đến từ lâu rồi, nhưng cô ta lại không nhìn thấy Tô Vận đâu cả, gọi hắn cũng không bắt máy. Không phải hắn lại định bày ra trò gì tương tự với lễ tân hôn nữa chứ?

Đã sắp đến giờ bắt đầu cuộc họp báo rồi mà hắn vẫn chưa xuất hiện, nhìn từng giây từng phút trên đồng hồ trôi qua, Đường Nhã Tịnh bắt đầu thấy bất an.

Những người khác cũng đang rốt ruột.

Đúng lúc không khí đang căng thẳng thì nhân vật chính cuối cùng cũng đã đến. Nhưng không phải đến một mình, hắn còn dẫn theo phu nhân của mình nữa. Việc đầu tiên mà Tô Vận bước vào không phải là giải thích với những người có mặt ở đây mà chính là dắt Trình Tố Vi của hắn đến một chố ngồi đã được chuẩn bị từ trước. Chỗ ngồi của cô ở hàng ghế đầu và vị trí chính giữa đối diện với bục phát biểu. Hắn không một chút kiêng kỵ mà ở trước mặt bao nhiêu người vẫn có những hành động cử chỉ thân mật ngọt ngào với cô gái của mình.

- Em đợi anh nhé!

Hắn đặt một nụ hôn lên trán của cô, dịu dàng hỏi. Khi thấy cô gật đầu mới yên tâm đứng lên, bước về phía bục phát biểu.

Một màn này đều được Đường Nhã Tịnh thu hết vào trong mắt không xót một chi tiết nào. Nhưng buổi họp báo hôm nay đối với cô ta rất quan trọng, cô ta phải lấy lại hình ảnh lẫn danh dự đã bị hủy hoại trong buổi lễ đính hôn nên mặc dù bây giờ đang rất muốn tặng cho Trình Tố Vi một bạt tai nhưng cô ta vẫn phải cố gắng kìm nén, đợi một thời cơ thích hợp để không phá hỏng sự kiện quan trọng này.

Sau khi Tô Vận giải thích mục đích của buổi họp báo thì cũng là lúc mời Đường Nhã Tịnh bước lên đứng vào vị trí bên cạnh hắn.

- Các vị cũng đã biết về những chuyện xảy ra trong hôn lễ của tôi và bác sĩ Đường, Hôm nay tôi mở cuộc họp báo này là muốn gửi lời xin lỗi đến bác sĩ Đường. Tôi biết sẽ có rất nhiều người không thể chấp nhận được cách làm của tôi, nhưng vì để bảo vệ tình yêu của tôi, bảo vệ người con gái tôi yêu nên tôi không thể làm khác, với bác sĩ Đường đây thật sự là một đả kích rất lớn, tôi không biết nói gì ngoài câu xin lỗi cả. Bác sĩ Đường….

Hắn vẫn rất bình thản đến lạnh lùng như khi đối diện với tất cả cổ đông hay những hợp đồng hàng tỉ. Mặc dù là nói cho Đường Nhã Tịnh và những phóng viên ở đây nghe nhưng ánh mắt hắn thì luôn chung thủy dán chặt vào Trình Tố Vi đang ngồi bên dưới.

Trình Tố Vi cũng chỉ ngồi quan sát mọi thứ đang diễn ra mà không hề tò mò về những chuyện sắp xảy ra…

Bên dưới rất nhiều, rất nhiều đèn flash nháy liên tục, tiếng bấm máy ảnh không ngừng. Các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi.

- Tô tiên sinh, việc làm này của anh không phải là đang lợi dụng tình cảm của bác sĩ Đường để đến được với cô gái anh yêu sao?

- Tô tiên sinh, dù là lí do cá nhân nhưng khi bỏ cô dâu của mình ở ngay lễ cưới như vậy anh có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không? Hay anh không hề coi trọng tình cảm của bác sĩ Đường?

- Tô tiên sinh, rất nhiều người đều biết anh và bác sĩ Đường từng là một đôi yêu nhau rất đẹp từ hai năm trước, vậy mối quan hệ giữa anh và Trình tiểu thư rốt cuộc là như thế nào vậy?

- Tô tiên sinh, có phải anh mở cuộc họp báo này chỉ là để ngăn chặn cổ phiếu Tô thị đang tiếp tục rớt giá sau hôn lễ của anh và bác sĩ Đường?

- Tô tiên sinh, hiện tại B&C đang mua lại cổ phiếu của Tô thị với giá rất thấp, liệu có phải hai công ty vốn không cùng lĩnh vực cạnh tranh đang bắt đầu có những cuộc đối đầu trực diện?

- ……………

Mặc dù có rất nhiều câu hỏi như từng chiếc mũi giáo chỉ về phía mình nhưng Tô Vận vẫn không hề quan tâm mà tiếp tục nói với Đường Nhã Tịnh như đã hứa.

- Bác sĩ Đường, tôi biết tôi làm vậy đã tổn thương em rất nhiều. Một câu xin lỗi có lẽ cũng không thể chữa lành vết thương của em. Mặc dù như vậy tôi vẫn muốn nói với em một lời xin lỗi. Bác sĩ Đường, em chấp nhận lời xin lỗi của tôi chứ?

Đường Nhã Tịnh kiêu ngạo nhìn xuống Trình Tố Vi đang ngồi bên dưới, sau đó thì mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, nhẹ nhàng gật đầu.

- Em chấp nhận lời xin lỗi này, tình cảm không thể gượng ép được. Em yêu anh nhưng anh yêu cô ấy thì em chỉ có thể chúc phúc cho hai người thôi. Chỉ là em muốn hỏi vì sao lúc đó anh lại có thể tuyệt tình đến như vậy…..

Vẻ mặt của Trình Tố Vi khi quan sát cả hai người bọn họ đều rất bình thản, nhưng càng nghe càng nhận thấy có điều gì đó không đúng. Đường Nhã Tịnh chắc chắn là không nhân từ như vậy rồi, Tô Vận mà cô biết cũng không phải kiểu người dễ dàng bỏ qua cho kẻ nợ mình như vậy, với lại món quà hắn nói muốn tặng cô rốt cuộc là thế nào đây?

Quả nhiên, chỉ đợi Đường Nhã Tịnh cắn câu thôi, khi cô ta đã hỏi vì sao rồi thì hắn cũng đến lúc cần tuyên bố một chuyện quan trọng rồi.

- Bác sĩ Đường, em chính là người đầu tiên biết Vi mang thai đúng không?

Hai mắt Trình Tố Vi trợn tròn vì hoảng hốt kinh ngạc, không phải hắn định nói đến chuyện Đường Nhã Tịnh đã hại chết con của cô và hắn đấy chứ? Cô nhìn người đàn ông đứng trên bục phát biểu kia, nhìn từng cử chỉ của hắn cô đều quên cả thở, không thể như vậy được, sao hắn có thể nói chuyện này trước truyền thông vậy chứ?

Từng sợi dây thần kinh trong đầu của cô căng thẳng nhìn về phía bục phát biểu không rời mắt.

Khi Tô Vận đặt ra câu hỏi về đứa con đã mất của hắn và Trình Tố Vi thì vẻ mặt Đường Nhã Tịnh đã bắt đầu biến sắc, nếu quan sát kỹ thì mới thấy hai tay cô ta đang run rẩy bấu chặt váy mới giữ được bình tĩnh đối diện với bao nhiêu ánh mặt nghi hoặc của phóng viên bên dưới. Câu hỏi của Tô Vận giống như châm ngòi cho những phóng viên này chen nhau đặt câu hỏi lần nữa.

Còn hắn như đạt được thuận lợi ban đầu, nhếch môi cười nhẹ nhưng lại lạnh đến thấu xương, vừa pha chút chế giễu. Quay mặt lại đối diện với những phóng viên đang đưa máy quay, không nhanh không chậm nói ra mấy từ tiên.

- Chuyện phu nhân tôi sẩy thai do tai nạn….



- Vận! Anh đùa hơi quá rồi.

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang. Mà người lên tiếng chặn hắn lại không ai khác chính là cô vợ đang ngồi bên dưới của hắn. Vì quá vội vã ngăn cản hắn tiếp tục nói ra những điều chấn động nên Trình Tố Vi đã đứng dậy và gọi lớn tên hắn, hành động quá nóng vội nên bây giờ cô đang lấy lại bình tĩnh, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng nhất, hóa giải mọi nghi ngờ của báo chí.

- Bác sĩ Đường, chắc là khiến cô bất ngờ rồi, không ngờ rằng Vận lại có khiếu hài hước này đấy.

Cô nhìn Đường Nhã Tịnh với ánh mắt phức tạp, mà lại không hề biết cô ta không những không cảm kích hành động này của cô mà còn tin rằng cô chính là người đã sắp xếp mọi chuyện. Mà cô lại không để tâm lắm đến suy nghĩ của cô ta, quay xuống bên dưới giải thích với tất cả phóng viên.

- Cảm ơn các vị đã đến buổi họp báo hôm nay, hy vọng các vị cũng đã có được lời giải thích rõ ràng từ Tô tiên sinh.

Nói xong, cô không hề quay lại nhìn Tô Vận một cái mà dứt khoát bước ra khỏi hội trường.

Không ngờ cô lại phản ứng như vậy khiến Tô Vận đi từ kinh ngạc đến lo lắng, dặn dò Hàn Tiềm mấy vấn đề rồi chạy nhanh đuổi theo Trình Tố Vi.

Khung cảnh này đúng là quen thuộc quá đi mất, có khác gì so với lễ tân hôn không? Lúc nào cũng vậy sao? Tô Vận hắn luôn bỏ rơi Đường Nhã Tịnh như vậy để chạy theo Trình Tố Vi của hắn. Thật quá tàn nhẫn mà….

……………………………….

Vì Trình Tố Vi đi cũng không nhanh nên Tô Vận vừa kịp đuổi theo đến trước cửa thang máy. Hắn túm lấy cổ tay cô và kéo cô đến một hành lang ít người hơn, vẻ mặt có chút không hài lòng lẫn khó hiểu mà hỏi.

- Vi, sao em lại ngăn cản anh?

Đối diện với câu hỏi này của hắn, Trình Tố Vi không biết nên cười hay nên khóc đây, cô có nên cảm kích hành động vừa rồi của hắn không, đương nhiên là không rồi vì hiện giờ cô cũng đang giận đến ruột gan đảo lộn đây.

- Đây là món quà anh nói muốn tặng em đấy sao? Vận, anh làm vậy chính là đem nỗi đau của em phơi bày ra trước thiên hạ đấy. Anh muốn cả thế giới đều bàn tán về đứa con đã mất của chúng ta?

Đôi mắt ươn ướt nhưng vẫn hậm hực tức giận của cô không khỏi làm cho trái tim của Tô Vận bị bóp nghẹt. Hắn đang bất lực trong sự phẫn nộ, bất mãn.

- Nhưng đó là cái giá cô ta phải trả. Không lẽ em muốn bỏ qua như vậy?

Trình Tố Vi nghe hắn nói vậy thì càng giận dữ hơn nữa, cô hất mạnh tay hắn ra, uất ức nói ra một câu rồi thẳng thừng bỏ đi.

- Anh ích kỷ lắm, đối với Đường Nhã Tịnh lẫn em.

Cô để lại hắn nhìn theo cùng một tâm trạng rối như tơ vò.

……………………………

Sau khi trốn được khỏi những phóng viên, nhà báo, Đường Nhã Tịnh liền đến phòng làm việc của Tô Vận để tìm hắn, nhưng hắn lại không ở đây.

Dù sao bên ngoài đám phóng viên đó vẫn còn bao vây chưa đi ngay nên phòng chủ tịch vẫn là nơi an toàn nhất để không bị quấy rầy, cô ta vào trong ngồi đợi vậy. Nhìn một lượt khắp căn phòng, nơi này hoàn toàn không hề có sự tồn tại của cô ta nữa, một cảm giác đau đớn mất mát lại xuất hiện. Cô ta nhếch môi cười tự giễu, đi quanh phòng nhìn từng món đồ được bày trí gọn gàng, không cần hỏi thì cũng đủ biết đây đều là một tay Trình Tố Vi sắp xếp rồi. Đến bàn làm việc, cô ta ngồi xuống ghế của hắn, nhìn ảnh chụp Tô Vận và Trình Tố Vi được đặt trên bàn làm việc, cô ta càng thêm căm ghét bọn họ. Nhìn một lượt hết những món đồ trên bàn, sau đó tiện tay mở từng ngăn kéo nhưng tất cả đều khóa hết, còn lại một ngăn kéo cuối cùng, trong đó có vài quyển sổ và một tờ giấy gấp làm ba ở trên cùng, theo bản năng tò mò, cô ta lấy tờ giấy đó ra xem, cô ta há hốc mồm kinh ngạc vì nội dung phía cuối tờ giấy, kết quả này đúng là gây sốc tột độ đấy.

Đây là giấy xét nghiệm DNA giữa Tô Vận và Lâm Nhược Tranh, kết luận hai người chính là mẹ con!

Lâm Nhược Tranh và Tô Vận là mẹ con? Chuyện quái quỷ gì đây chứ? Đúng là khiến người khác bất ngờ mà, một câu chuyện cổ tích sao?

Nếu bọn họ là mẹ con, vậy có nghĩa là Trình Tố Vi và Tô Vận là anh em!

Cô ta không còn kinh ngạc nữa mà hoàn toàn chuyển sang đắc ý và hài lòng, trên môi nở một nụ cười đầy mưu mô.

Nhưng cũng rất nực cười thì phải, Tô Vận đã biết rõ Trình Tố Vi là em gái của mình rồi nhưng vẫn kết hôn với cô, còn sống chung với nhau nữa! Có phải vì quá yêu nên hắn trở nên bệnh hoạn như vậy không nhỉ?

……………………………………

Dù Trình Tố Vi đã cố gắng tránh né rất nhiều lần rồi nhưng Tô Vận vẫn không chịu từ bỏ việc đuổi theo cô, cô đi hướng nào thì hắn cũng đuổi theo đến hoặc là kéo tay cô lại hoặc là sẽ chặn trước mặt cô không để cô đi tiếp.

- Vi, em đừng giận nữa mà. Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em. Đừng giận nữa mà, bà xã, bảo bối, em giận anh thật sao?

Hắn kéo lấy cô ôm vào ngực, nhìn cô với ánh mắt đầy hối lỗi.

Thật ra Trình Tố Vi cũng không còn giận nữa vì những hành động năn nỉ xin lỗi từ nãy đến giờ của hắn chọc cô suýt nữa không nhịn được cười. Nhưng cô vẫn muốn dạy cho hắn một bài học, để không bao giờ làm những chuyện ích kỷ như vậy nữa.

- Tô Vận, anh mau tránh ra để em còn về nữa.

Dù cô có đuổi bao nhiêu lần đi nữa thì hắn vẫn bám dính không chịu rời. Nhân lúc cô không chú ý, hắn liền ôm chặt cô lại và khóa môi cô bằng một nụ hôn.

- Tô Vận, anh làm gì vậy? Anh có tin em giết anh không?

Trình Tố Vi vừa thẹn vừa giận đánh vào ngực hắn.

Thấy cô đã nguôi giận một phần rồi, Tô Vận lập tức lật ngược tình thế, trêu chọc

- Nếu em còn giận nữa anh sẽ hôn em tiếp đấy!

Gương mặt Trình Tố Vi đỏ ửng như trái cà chua chín, cô nhìn xung quanh và chạy thật nhanh lên xe.

Tô Vận bật cười đuổi theo

- Không phải em bảo muốn về sao? Vậy còn chui vào trong xe của anh làm gì đấy?

Bọn họ không hề biết ở phía xa một đôi mắt đầy mưu mô của Đường Nhã Tịnh đã dõi theo hết tất cả những hành động từ nãy giờ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook