Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 2 - Chương 21: Đưa Ngấn Nhi về nhà

Kiều Mạt Nhi

13/10/2015

Trầm Phi Dương đứng bên cạnh nhìn đàn em vẫn luôn đi theo bọn họ.

"Không nghe thấy Kỳ nói gì sao? Còn không mau chóng đi tìm mảnh vỡ của vỏ sò?" Anh thật muốn đánh người, rốt cuộc trong lòng tên ngu ngốc kia đang suy nghĩ cái gì vậy?

Rõ ràng là cậu ấy tụ làm nó vỡ vụn, vậy mà bây giờ lại muốn tìm mảnh vụn về.

"Vâng ạ!" Đàn em như người hầu bên cạnh, cúi đầu khom lưng, đi đến cái tùng rác cách đó một đoạn.

*

"Ngấn Nhi, cô không sao chứ!" Khâu Dật Phàm đi theo sau cô, dọc theo đường đi cô không hề mở miệng nói câu nào, chỉ yên lặng bước đi.

"Không sao!" Cô lắc đầu, cô có thể có chuyện gì chứ?

Mặc dù khi nhìn thấy anh ném mảnh vỏ sò kia đi, cô rất tức giận, rất khổ sở. Nhưng mà cô có thể nói gì đây?

"Bây giờ cô muốn đi đâu?" Anh không hiểu, cô còn trở lại làm cái gì?

"Quên mất, phòng học ở bên kia." Cô nắm thật chặt tay mình.

"Được! Vậy cô trở về phòng học, buổi chiều tan học thì cùng về." Cô gật đầu một cái, sau khi nhìn thấy Khâu Dật Phàm đã rời đi, cô mới mở bàn tay đang nắm thật chặt ra.

Phía trên, là mảnh vụn của vỏ sò, cô không hề vứt bỏ, dù sao anh cũng không chăm chú nhìn vào cô, cho dù cô có ném hay không, sao anh có thể nhìn thấy.

Cẩn thận gói những mảnh vụn kia vào khăn tay của mình, sau đó bỏ vào trong túi áo.

Xem ra, buổi tối phải thức đêm rồi, cô nhất định phải làm cho những mảnh vụn này, trở lại bộ dáng như lúc trước.

Chỉ là, một khi cái gì đó đã vỡ vẫn có thể trở lại hình dạng trước kia sao?

Không thể, cô hiểu rất rõ, sẽ không thể nào làm cho nó trở về bộ dáng như lúc trước nữa, bởi vì nó đã bể, đồ đã bể làm sao có thể biến trở về bộ dáng lúc trước đây?

Giống như quan hệ giữa bọn họ vậy, vốn đang là hai người bạn, nhưng chỉ trong giây lát, quan hệ của bọn họ, ngay cả người xa lạ cũng không bằng.

Từ từ đi về phòng học của mình, Kha Man Man cười lạnh nhìn Cổ Ngấn Nhi.

"Ơ, thì ra là Cổ Đại Thiên Tài đã về rồi!" Giọng nói châm chọc của cô ta vang lên trong phòng học, một vài bạn học muốn xem kịch vui cũng đều quay sang nhìn.

Xem Kha Man Man bày ra bộ dáng lả lơi cợt nhả, cô thật sự rất muốn cười, nhưng mà chỉ lấy bài của mình ra nhìn, tận lực chịu đựng, không để cho mình cười ra tiếng.

Cái bộ dáng này của cô ta khiến cho cô nhớ lại má mì của Di Hồng Viện đã từng thấy trong phim truyền hình cổ trang.

Bộ dáng của cô ta giống hệt như Kha Man Man bây giờ.

Khi cô ta mở miệng nhất định là: "A. . . . . . Vị gia này, ngài khỏe không, lâu rồi cũng không thấy ngài tới, Xuân Hoa nhà chúng ta rất nhớ người đó!"

Cô có thể nghĩ tới câu nói như vậy, mà nếu như Kha Man Man sửa lại lời kịch một chút vậy thì không hề khác gì người tú bà kia rồi.

"Kiêu ngạo vậy sao, nói chuyện cũng không trả lời." Cô ta ngồi xuống bên cạnh cô nhìn Cổ Ngấn Nhi.

"Bạn học Kha Man Man, tôi cảm thấy nếu cậu làm được chuyện này thì nhất định sẽ rất thành công, hơn nữa còn có thể kiếm nhiều tiền." Lúc này Cổ Ngấn Nhi mới ngẩng đầu lên, tựa vào chỗ ngồi phía sau, nhìn Kha Man Man.

"Cái gì?" Vừa nghe có thể kiếm tiền, mắt cô ta cũng mở to.

"Đó chính là xuyên không về cổ đại, làm má mì. Cậu biết tại sao không?" Hình như cô ta không để ý cũng không hiểu rõ má mì là có ý gì.

Bởi vì, cho tới bây giờ cô ta chỉ xem phim thần tượng, chưa từng xem kịch cổ trang. Hơn nữa cô ta cũng không nghiêm túc học quốc ngữ, chắc hẳn cô ta cũng không thể hiểu rõ ý tứ trong này.

"Má mì là có ý gì? Tại sao?" Cô ta thật sự không biết.

"Tại sao? Thật ra thì chỉ vì tư thái vừa nãy của bạn quá giống."

"Tư thái gì?" Mới vừa rồi cô cũng không làm động tác gì mà!

"Khụ khụ. . . . . ." Cô ho nhẹ hai tiếng, học tập theo bộ dáng kia.

"Ơ, thì ra là Cổ Đại Thiên Tài đã về rồi!" Cô lại ho nhẹ hai tiếng.

"Nếu thay đổi lời kịch này là được rồi. Tiểu Vũ, cho tớ mượn khăn tay của cậu một chút." Cô đẩy đẩy Lý Tiểu Vũ ngồi bên cạnh. Tiểu Vũ lập tức cầm khăn tay đưa cho Cổ Ngấn Nhi, nếu như cô đã không nghiêm chỉnh thì không ai có thể không nghiêm chỉnh hơn cô, bọn họ đã từng gặp qua.

Bọn họ rất muốn xem một chút, xem hôm nay Cổ Ngấn Nhi sẽ chỉnh Kha Man Man như thế nào.

"Cậu xem là được rồi!" Cô nhận lấy khăn tay của Lý Tiểu Vũ, nhìn Kha Man Man, rồi sau đó lại ho nhẹ hai tiếng.

"A. . . . . . Vị gia này, ngài khỏe không lâu rồi cũng không thấy ngài tới, Xuân Hoa nhà chúng ta rất nhớ người đó!" Cô học theo giọng điệu của Kha Man Man, bạn học cả lớp cũng phá lên cười ha ha.

"Cậu thử nói lại xem!" Chỉ có Kha Man Man, vẫn không hiểu rõ.

"Được rồi!" Cô ta nhận lấy khăn tay trong tay Cổ Ngấn Nhi, cũng học theo bộ dáng của cô, ho nhẹ hai tiếng.

"A. . . . . . Vị gia này, ngàii khỏe không, lâu rồi cũng không thấy ngài tới, Xuân Hoa nhà chúng ta thật sự rất nhớ ngài đó!" Lần này tất cả bạn học trong lớp, càng cười to hơn, bởi vì thật sự là không có ai bắt chước được má mì giống như cô ta, hơn nữa cô ta còn có hơi ấp úng.

"Tiếp tục, cứ nỗ lực như vậy, cũng rất giống rồi." Cổ Ngấn Nhi cố nén cười, bởi vì cô thật không thể bật cười, nếu như bật cười Kha Man Man nhất định sẽ biết cô ta đang bị chơi xỏ.

"À. . . . . . Cậu cứ luyện tập từ từ, tớ đi WC trước. Tiểu Vũ, cậu đi cùng tớ nhé!" Cô kéo Lý Tiểu Vũ ngồi bên cạnh lên, lập tức chạy ra ngoài.



Vậy mà Kha Man Man lại rất nghe lời, vẫy khăn tay, học bộ dáng của cô, đi về chỗ của mình.

Chỉ là, tất cả các bạn học đều đang chăm chú xem kịch vui, căn bản là không có ai muốn tiến lên, nói với cô ta.

"Ha ha ha. . . . . ." Sau khi rời khỏi phòng học một đoạn đủ xa, lúc này Cổ Ngấn Nhi mới cười phá lên.

"Tiểu Ngấn, cậu đừng cười nữa ..., nếu như Kha Man Man biết cậu đang đùa giỡn cô ta, nhất định cô ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Lý Tiểu Vũ có chút lo lắng, nếu để cho cô ta biết, chắc hẳn cô ta sẽ rat ay với Ngấn Nhi.

"Cậu yên tâm đi, không phải tớ muốn làm như vậy, ai bảo mỗi lần cô ta đều làm phiền tớ, lần này tớ phải đùa giỡn cô ta một trận." Cổ Ngấn Nhi ngưng cười, lập tức ngồi lên mặt cỏ.

"Điều này cũng đúng, nhưng mà cậu bêu xấu cô ta trước mặt các bạn học trong lớp, chuyện này sẽ không kết thúc tốt như vậy đâu." Lý Tiểu Vũ vẫn rất lo lắng. Nếu như thật sự không tốt vậy phải làm sao bây giờ?

"Cậu không thấy tất cả các bạn trong lớp đều rất vui mừng sao, tin tưởng lần này, bọn họ sẽ đứng ở bên chúng ta, không tin, chúng ta chờ xem đi!" Cổ Ngấn Nhi suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, nếu như cô dùng chiêu này đi đối phó với người khác, thật không biết sẽ như thế nào.

"Đi thôi, đi học!" Lúc này bọn họ mới trở về phòng học, khi đi tới bên cửa sổ, phát hiện Kha Man Man vẫn còn đang luyện tập, các bạn học trong lớp chỉ có thể cố nén cười, bọn họ không thể cười, nếu như bật cười thầy giáo nhất định sẽ phát hiện.

Chủ nhiệm lớp đi vào, nói mấy đề mục, luôn nghe thấy phía dưới có tiếng xì xào gì đó. Ánh mắt lại nhìn thấy một cái khăn tay cứ vung lên hạ xuống. Từ tò mò ông đi xuống, khi đi tới chỗ bên cạnh Kha Man Man, lại nghe thấy cô lẩm bẩm cái gì cũng không nghe rõ lắm.

"Kha Man Man, em đứng dậy trả lời câu hỏi này đi." Kha Man Man vội vàng đứng lên.

Nhìn câu hỏi chủ nhiệm lớp chỉ, nhìn một lúc lâu, trong đầu chỉ hiện lên một câu nói kia.

"A. . . . . . Vị gia này, ngài khỏe không, lâu rồi cũng không thấy ngài tới, Xuân Hoa nhà chúng ta thật sự rất nhớ ngài đó!" Khi cô vừa mới mởi miệng trả lời, chủ nhiệm lớp đứng ở bên cạnh bàn lập tức té sang một bên.

Ông bị ngã, chuyện gì xảy ra?

"Kha Man Man, emm đang nói gì vậy?"

" A. . . . . . Vị gia này, ngài khỏe không, lâu rồi cũng không thấy ngài tới, Xuân Hoa nhà chúng ta thật sự rất nhớ ngài đó! Thầy, không phải thầy gọi em lên trả lời câu hỏi sao? Không phải là em vừa trả lời thầy rồi sao?” Vì sao thầy còn hỏi lại, chẳng lẽ ông ấy bị nghễnh ngãng sao?

"Em lặp lại lần nữa!" Kha Man Man thật đúng là nghe lời.

" A. . . . . . Vị gia này, ngài khỏe không, lâu rồi cũng không thấy ngài tới, Xuân Hoa nhà chúng ta thật sự rất nhớ ngài đó!" Lần này, cả lớp thật sự không thể nhịn được nữa.

Tất cả đều bật cười, bọn họ thật sự đã không thể chịu đựng được tế bào khôi hài của Kha Man Man nữa rồi.

"Hết giờ đến phòng làm việc gặp tôi. Đừng cười nữa tiếp tục học đi!" Thầy giáo tức giận đi tới cạnh tấm bảng đen, nhìn mấy bạn học cùng lớp một cái cuối cùng mới bắt đầu học tiếp, Cổ Ngấn Nhi cố nén cười, giả bộ vô cùng bình thản.

Nhưng Kha Man Man vẫn nhìn cô chằm chằm, Cổ Ngấn Nhi chết tiệt, lại dám đùa bỡn cô như vậy, cô nhất định phải làm cho cô ta đẹp mặt.

*

"Tiểu Ngấn, cậu nói xem lát nữa Kha Man Man có làm phiền cậu không?" Văn Vân nhi và Lý Tiểu Vũ, hai người đều có chút lo lắng, nếu như cô ta chặn bọn họ ở bên ngoài thì làm thế nào?

"Ngấn Nhi —" Khâu Dật Phàm đạp xe chạy tới bên cạnh cô.

"Học trưởng Khâu!" Cô mở miệng cười.

"Lên đây đi! Anh chở em!" Anh ngồi lên xe đạp, chỉ chỉ chỗ ngồi sau lưng.

"Không cần, em đi cùng Tiểu Vũ và Vân Nhi." Đã một thời gian cô không đi cùng hai người bọn họ sau khi tan học rồi, hôm nay cô muốn đi cùng bọn họ, tán gẫu một lát.

"Vậy anh đi cùng với các em! Dù sao cũng thuận đường." Khâu Dật Phàm cũng xuống xe, dắt xe đi cùng bọn họ.

"Vân Nhi, không phải cậu đã đồng ý với tớ là hôm nay đi xem bộ quần áo nhìn thấy hôm trước sao?" Lý Tiểu Vũ lôi kéo Văn Vân nhi, hai người bọn họ không muốn làm bóng đèn, nếu như làm thế này, bọn họ cũng quá không biết điều rồi.

"Hả? Chuyện khi nào vậy?" Nhất thời chưa kịp phản ứng Văn Vân Nhi nhìn Lý Tiểu Vũ.

Cô không nhớ rõ, mình đã đồng ý với Lý Tiểu Vũ cùng cậu ấy đi xem quần áo lúc nào.

"Ngày hôm qua cậu đã đồng ý với tớ rồi mà? Cậu không nhớ sao?" Lý Tiểu Vũ vẫn nháy mắt với cô liên tục, lần này cuối cùng Văn Vân Nhi cũng hiểu được.

"Đúng, đúng! Cậu nhìn tớ xem, làm sao tớ lại quên được chứ? Tiểu Ngấn, cậu đi cùng học trưởng Khâu đi, chúng tớ đi trước xem quần áo. Hai người cứ đi từ từ nha!" Kéo Văn Vân Nhi, hai người bọn họ vội vàng chạy.

"Này. . . . . . Hai người các cậu, không phải mới nói không có chuyện gì sao?" Cổ Ngấn Nhi ở phía sau kêu gọi theo, mới vừa tan lớp, hai người bọn họ rõ ràng nói không có chuyện gì mà!

Thế nào lập tức lại?

"Xem ra, hai người bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta." Khâu Dật Phàm nhẹ nhàng cười.

"A. . . . . . Thật xin lỗi, hại anh để cho bọn họ hiểu lầm!" Cổ Ngấn Nhi vội vàng nói xin lỗi, thật sự là thật ngại quá, để cho anh bị Văn Vân Nhi và Lý Tiểu Vũ hai đứa lắm chuyện này hiểu lầm.

"Không có việc gì, lên đây đi!" Hiện tại, cô sẽ phải ngồi lên đấy, bạn học của cô đã đi rồi mà.

"Được rồi!" Cô gật đầu một cái, lập tức ngồi lên xe.

Nhưng mà chưa đi được một đoạn đã ngừng lại.

"Cổ Ngấn Nhi!" Thật đúng là hai người Vân Nhi đoán trúng, cô ta thật sự đến tìm cô gây phiền phức.

"A. . . . . . Kha Man Man, có chuyện gì sao?" Cô ngồi phía sau thò đầu ra, nhìn Kha Man Man, lúc này mới phát hiện ra, cô ta dẫn theo thật là nhiều người đến.

"Mày xuống đây cho tao." Kha Man Man thật sự không ngờ đến, Cổ Ngấn Nhi lại dám cả gan đùa bỡn mình, hôm nay cô không báo thù cô sẽ viết ngược tên mình.

"Có chuyện gì sao?" Cô đúng thật là có hơi sợ hãi, dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người, thế nhưng cô ta lại có mười mấy người.

"Mày hại tao mất hết mặt mũi trong lớp, hôm nay tao không đánh mày, Kha Man Man tao không chịu được." Kha Man Man tức giận nói, trong tay cầm một cây gậy gỗ.



"Xảy ra chuyện gì?" Khâu Dật Phàm thấp giọng hỏi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô làm sao sẽ chọc phải bạn học nữ trong lớp, hơn nữa còn nói cô chỉnh cô ta.

"Học trưởng Khâu, tôi khuyên anh nên đi mau đi, nếu như anh cũng muốn bị đánh giống nó, chúng tôi rất hoan nghênh anh ở lại." Kha Man Man nhìn Khâu Dật Phàm, cũng không hiểu, tại sao trai đẹp trong trường đều thích cô ta, thích quen một nữ sinh bình thường như vậy?

Cổ Ngấn Nhi có chỗ nào tốt? Trong lớp bọn họ cô ta căn bản chính là một người cực kỳ bình thường, hơn nữa còn là đứa khó coi nhất, không thể nào so sánh với bất cứ ai. Mà nam sinh bên cạnh cô ta rõ ràng ai cũng đều là trai đẹp.

Ngay cả Khâu Dật Phàm mới chuyển tới này cũng đi cùng với cô ta, cô thật sự rất hoài nghi, đến cùng có phải Cổ Ngấn Nhi biết yêu thuật gì đó hay không, tại sao lại có thể mê hoặc nhiều người như thế chứ.

"Các cô dùng nhiều người như vậy, để bắt nạt một cô nữ sinh nhỏ bé thì hay lắm sao?" Anh hoàn toàn không có ý định rời đi, hơn nữa được ở chung một chỗ với Cổ Ngấn Nhi, anh cũng rất vui vẻ.

Ít nhất, cô là một nữ sinh vô cùng chân thành mà anh gặp được trong trường, sẽ không giống các nữ sinh khác, thấy trai đẹplà muốn ngã vào.

"Đối với thứ người như cô ta thì phải dạy dỗ, nếu như không dạy dỗ, cô ta sẽ không biết điều." Đôi mắt Kha Man Man nhìn chằm chằm Cổ Ngấn Nhi.

"Em có thể đối phó với mấy người?" Anh nhẹ giọng hỏi Cổ Ngấn Nhi.

"Năm đi!" Trước kia cô có làm công trong lớp học thực tập taekwondo, bình thường lúc không có việc gì cô sẽ len lén xem bọn họ học, cuối cùng thầy giáo cũng để cho cô học một lớp miễn phí, cho nên cô cũn biết chút ít.

"Vậy anh nhận bảy người còn lại, cứ giao cho anh, em cẩn thận một chút." Anh vẫn rất có lòng tin với năng lực đánh nhau của mình, trước kia anh đánh nhau cũng nổi danh đấy.

"Được!"

"Hai người nói thầm cái gì vậy? Học trưởng Khâu, nếu như anh phải đi thì đi nhanh đi. Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng tôi nữa." Mặc dù trai đẹp đang ở trước mặt, nói lời như vậy rất khó nghe, nhưng mà nói thế nào cũng phải đuổi anh đi, nếu như không đuổi anh đi, bọn họ làm sao dọn dẹp Cổ Ngấn Nhi được?

"Không phải là các cô muốn đánh nhau sao? Tới đi?" Hai người bọn họ cùng nhau xuống xe.

"Tự mình tìm chết!" Nói xong Kha Man Man cũng để cho bọn họ cùng xông lên.

"Hạ được hai rồi!" Khâu Dật Phàm vốn là còn có chút lo lắng, vừa ra tay vừa quan sát xem những người kia có đánh cô không.

"Cám ơn, anh nói cũng không sai!" Cô khẽ cười.

Rốt cuộc thì cũng nên tiếng, hiện nay đã hạ được hai nam sinh, chỉ là. . . . . .

"Cẩn thận. . . . . ." Cô không chú ý tới sau lưng, sau lưng có một nam sinh cầm cây gậy đang chuẩn bị đánh vào đầu cô.

Khâu Dật Phàm thấy thế liền xông tới, nhưng mà những người khác làm sao có thể thả anh đi dễ dàng như vậy, cứ quấn lấy anh không buông.

Một bóng đen lao đến, cây gậy kia lại cứng rắn đập lên trên người bóng đen này, tất cả mọi người dừng tay lại, nhìn nam sinh đột nhiên lao ra đó.

"Cung. . . . . . Học trưởng Cung!" Cổ Ngấn Nhi quay đầu lại, thế nào cũng không nghĩ tới, Cung Tử Kỳ lại có thể đỡ hộ cô cây gậy này. Không phải là anh đã sớm rời đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Dừng tay!" Cung Tử Kỳ cũng không nhìn cô, lại quay đi quát tất cả mọi người.

"Kha Man Ma, con người nhẫn nại cũng có giới hạn, cô tốt nhất đừng có ép tôi!" Cung Tử Kỳ nhìn Kha Man Man, bởi vì cô ta vẫn luôn bắt nạt Cổ Ngấn Nhi, cho nên anh mới để cho người đi thăm dò chuyện của Kha Man Man. Cũng bởi vì như thế, anh mới biết cô nữ sinh này, tên là Kha Man Man.

"Cung, Cung. . . . . . Cung học. . . . . . Học trưởng!" Giọng nói của cô ta có chút khẽ run, thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ gặp Cung Tử Kỳ ở chỗ này, cô cứ cho là, ra tay với Cổ Ngấn Nhi ở đây thì sẽ không có ai phát hiện ra.

"Cút. . . . . ." Anh rống lên một tiếng, hoàn toàn không muốn nhìn Kha Man Man thêm nữa.

Cô ta giật mình, lập tức chạy cách xa nơi này, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

"Anh...Anh như thế nào?" Cổ Ngấn Nhi có chút lo lắng, một gậy đánh xuống, ngay cả rên một tiếng anh cũng không có, cũng không biết anh bị thương như thế nào.

"Đi theo tôi!" Anh kéo tay Cổ Ngấn Nhi đi về phía xe của mình.

Khâu Dật Phàm vốn định gọi bọn họ lại, nhưng mà lúc này, cho dù Cung Tử Kỳ không để cho Cổ Ngấn Nhi đi theo, cô nhất định cũng sẽ chạy theo!

Dù sao Cung Tử Kỳ cũng nhận một gậy giúp cô, một côn này sức lực như thế nào anh hiểu rất rõ cho dù anh ấy không có bị thương, chắc hẳn trên lưng cũng đã để lại dấu vết bị gậy đánh.

"Anh có làm sao không? Trả lời em đi!" Ngồi ở trong xe, Cổ Ngấn Nhi gấp gáp hỏi.

"Không có việc gì!" Anh nhàn nhạt mở miệng, cho dù có đau, anh cũng không thể kêu đau trước mặt Ngấn nhi.

"Anh càng nói không có việc gì, lại càng có chuyện." Cổ Ngấn Nhi mới không tin anh, nhất định có chuyện gì, nếu như không có chuyện gì mới thật kỳ quái.

"Tôi nói, không có chuyện gì, em không cần phải lo lắng như vậy." Anh chuyên tâm lái xe, dời tầm mắt của mình từ trên người cô sang chỗ khác.

Anh thật đúng là lần đầu tiên biết Cổ Ngấn Nhi cũng biết quyền đạo.

"Em học taekwondo đã bao lâu rồi?" Sau khi trầm mặc một lúc, Cung Tử Kỳ đột nhiên hỏi.

"Không được bao lâu, chỉ là khi học sơ trung, khi đi làm thêm ở một câu lạc bộ taekwondo, xem lén người ta tập luyện thầy giáo ở đó mới cho em học một khóa miễn phí, sau khi thầy giáo đó đi, cũng không được học nữa." Cô nhìn gò má anh, cho dù anh có bị làm sao, vĩnh viễn đều đẹp trai như vậy.

Tại sao một nam sinh, có thể có dáng dấp khí khái đẹp trai như vậy, hơn nữa trên mặt ngay cả một chút tỳ vết nào cũng không có, da đẹp hơn bất kỳ một cô nữ sinh nào, ngay cả lông mi cũng dài như vậy.

"Em nhìn tôi làm cái gì?" Anh phát hiện tầm mắt của cô, liền mở miệng hỏi, anh không thích bị người khác nhìn như vậy, cảm giác giống như mình đang ở trong vườn thú, giống như động vật mặc cho người ta thưởng thức.

"A. . . . . . Không có!" Cô vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, làm sao anh lại biết cô đang nhìn anh, đôi tay kéo chặt quai đeo cặp sách, cũng không biết, anh muốn đưa cô đi đâu.

"Đây là đâu?" Khi xe dừng lại bên ngoài một biệt thự sang trọng thì cô mới mở miệng hỏi.

"Nhà tôi! Vào đi!" Nơi này biệt thự riêng của anh, cũng là căn hộ đầu tiên anh mua được sau khi mở nhà hàng, nhưng mà cái xe này là sau sinh nhật mười tám tuổi Cung Hình Dực cũng chính là cha của anh tặng làm quà mừng lễ trưởng thành.

"Anh...nhà anh?" Cô nuốt nuốt nước miếng, anh đưa cô đến nhà anh làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook