Quyển 2 - Chương 20: Tử Kỳ không để ý đến Ngấn Nhi
Kiều Mạt Nhi
13/10/2015
Cung Tử kỳ nhìn cô,
thì ra là cô đang lo lắng chuyện này, cô rất để ý thân phận của mình, có thể càng để ý chuyện mình không phải là con ruột do cha mẹ sinh ra!
"Em đang để ý đến thân phận của mình sao?" Mặc dù đoán được tám chín phần mười, nhưng mà anh lại muốn nghe chính miệng cô nói ra.
"Anh quá ưu tú, làm bạn gái của anh, em sẽ cảm thấy áp lực." Cho dù anh thật sự dám dẫn cô đi ra ngoài gặp người khác nhưng mà cô vẫn sẽ để ý. Cô cảm thấy thân phận của anh và cô chênh lệch quá lớn.
Chắc hẳn, bạn bè bên cạnh anh, đều là công tử nhà giàu quyền thế, mà cô cũng chỉ là một nữ sinh bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Ngay cả khuôn mặt cô cũng không xuất chúng.
"Áp lực? Là chỉ phương diện gì?" Anh cũng không hiểu, làm bạn gái của anh có gì không tốt?
"Em cũng không biết nói thế nào, dù sao giữa chúng ta, thật không thích hợp, em sẽ coi những lời nói của anh trước mặt bạn học ngày hôm nay chỉ là nói giỡn." Cô lắc đầu một cái, cười yếu ớt.
Cho dù trong lòng cô có loại cảm giác kia đối với anh vậy thì như thế nào?
Quen anh, thật sự không thể!
"Nói giỡn? Rất tốt!" Cung Tử Kỳ bỏ thực đơn trong tay xuống, tức giận đứng dậy, đá cánh cửa rời đi.
Cổ Ngấn Nhi sững sờ nhìn cánh cửa từ từ khép lại, anh thật sự tức giận!
Người ưu tú như anh, bất cứ ai cũng đều mơ tưởng có thể quen một nam sinh như thế, nữ sinh làm sao có thể có thể cự tuyệt được?
Hơn nữa, cô là một nữ sinh bình thường, đã thế lại còn không biết điều từ chối làm bạn gái anh như vậy.
Đứng dậy, cầm cặp sách bên cạnh lên, lập tức đi ra ngoài.
Nhìn ngoài cửa đã không thấy bóng dáng xe anh thì cô biết rõ, anh đã rời đi rồi.
Đứng ở cửa tiệm, cúi đầu, nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc, lại nhìn phòng ăn cao cấp này một lần nữa. Không hợp nhau, khiến cho cô càng tự ti.
Anh một thân hàng hiệu, cô một thân hàng chợ, hai người như vậy, đi cùng một chỗ, lại cảm thấy bất ngờ.
Kéo khóe miệng nở nụ cười tự giễu, cuối cùng lại nhìn tiệm ăn này một lần sau đó mới đi tới góc đường. Cô còn phải đi làm thêm, không thể đứng chờ ở đây.
Lúc làm việc trong tiệm ăn, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới nụ hôn bên đài phun nước trong trường học, mặt lại hơi nóng lên.
Anh? Bây giờ đang làm cái gì?
Không tự chủ, suy nghĩ lại trôi dạt đến trên người Cung Tử Kỳ.
Chắc chắn, anh nhất định không vui vẻ!
Nhớ tới vẻ mặt tức giận của anh, cô không nhịn được rùng mình một cái.
"Này, này, này. . . . . ." Bên tai cô truyền đến từng tiếng kêu.
"A — thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Lúc này cô mới phục hồi tinh thần, vội vàng nói xin lỗi khách, vừa rồi khi cô còn đang sững sờ, rượu đỏ trong tay vẫn rót vào trong chén đã tràn ra ngoài.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi." Lần này chết chắc, lại đổ rượu đỏ lên quần áo của khách hàng.
Nếu như ông ấy muốn cô bồi thường, cô nào có nhiều tiền như vậy, sao có thể bồi thường cho ông ấy?
"Cô làm việc như thế nào vậy hả? Cô có biết bộ quần áo trên người tôi bao nhiêu tiền không hả? Cô đền nổi sao?" Người đàn ông tức giận đứng lên, chỉ vào bộ quần áo của mình.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Nếu không, ông cởi quần áo ra, tôi giặt giúp ông. Giặt sạch sẽ rồi sẽ trả lại cho ngài." Cô cúi đầu, đôi tay xoắn chặt lại với nhau.
Quản lý nghe chuyện chạy đến, thấy thế lập tức trợn mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, cô ấy là người mới của chúng tôi, cho nên làm việc không chú ý, hôm nay bữa ăn của ông tất cả đều miễn phí." Quản lý trợn mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái.
"Được rồi! Thấy các người thành tâm nói xin lỗi như vậy, không tính toán nữa!" Lúc này người đàn ông kia mới không nói thêm gì nữa.
"Cám ơn ngài!" Sau khi quản lý nói cảm ơn xong mới liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi.
"Cô theo tôi vào trong." Cổ Ngấn Nhi bình thường làm việc cũng rất cẩn thận, tại sao hôm nay lại biến thành cái bộ dáng này.
Cổ Ngấn Nhi lộ ra mặt nhăn nhó đau khổ, lần này chết chắc.
"Quản lý!" Ở trong phòng làm việc, cô nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Cô làm việc kiểu gì vậy? Trước kia làm việc đều rất cẩn thận, hôm nay tại sao lại như vậy?" Quản lý cũng không hiểu, bình thường không phải cô ấy rất cẩn thận, rất nghiêm túc sao? Tại sao hôm nay lại giống như là biến thành người khác vậy.
Hơn nữa, mấy ngày nay cô rất kỳ quái, hai ngày trước sắc mặt còn tái nhợt giống người chết, hôm nay đang phục vụ lại phạm sai lầm.
"Thật xin lỗi! Quản lý, tôi thật sự không cố ý." Cô cúi đầu, sợ nhất chính là quản lý không để cho cô tiếp tục làm việc ở đây nữa, nếu như không để cho cô làm việc, cô lại phải bắt đầu tìm việc làm rồi.
Cô biết tìm việc làm khổ cực như thế nào, cho dù mưa lớn như thế nào cô vẫn phải đi tìm.
"Đây là tiền lương của cô trong thời gian qua, thấy cô là học sinh, khó tránh khỏi có áp lực trên phương diện học tập, tất cả khấu trừ của cô 100 đồng tiền lương, về sau cô không cần trở lại nữa!" Quản lý đưa tiền đến trước mặt cô.
"Quản lý, xin đừng đuổi việc tôi...tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa, cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!" Cô cúi đầu, chỉ muốn cô ấy cho mình thêm một cơ hội, nếu như mất đi công việc này, cô không biết tiếp theo mình phải làm thế nào?
"Cô đi đi thôi! Bộ dạng này của cô, thật sự không thể để cho cô tiếp tục làm việc nữa, nếu như hôm nay cô đắc tội người khách này, ngày mai lại đắc tội người khách kia. Chúng tôi còn làm ăn được sao?" Quản lý không quan tâm chút nào, nhét tiền vào trong tay cô, lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Lúc tôi trở lại, tôi không muốn phải nhìn thấy cô nữa." Cổ Ngấn Nhi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lại nhìn số tiền trên tay mình.
Xem ra, thật sự không còn cách nào. Nhét tiền vào trong túi, sau đó mới ra khỏi nahf hàng.
Đứng ở bên ngoài một lúc lâu, nhưng không biết tiếp theo nên đi đâu?
Về nhà?
Nếu để cho cha biết, mình bị nhà hàng sa thải, chắc chắn ông ấy lại bắt đầu nổi giận.
Nhìn đường phố quen thuộc, vào lúc này cô lại cảm thấy sao thật xa lạ.
Đeo cặp sách lên, từ từ đi về phía trước. Không biết mình đi bao lâu rồi, cũng không biết mình muốn đi đâu?
Lúc này, thậm chí một chút tư tưởng cô cũng không có, chứ đừng nói là cô tư tưởng đi tìm công việc.
Bất tri bất giác, cô lại đi tới bờ biển Cung Tử Kỳ đã đưa cô tới ngày hôm đó. Sắc trời đã tối, dưới bầu trời màu xám tro, vẫn là có thể thấy sóng biển đánh vào bờ đá.
Sóng biển có thể tự do vỗ vào bờ đá như thế này, mà cô, ngay cả một chút tự do cô cũng cảm thấy nó cách mình thật là xa, cởi đôi giày dưới chân ra, giẫm lên bờ cát mịn, từng bước một đi về phía trước. Ngay cả mình đã đứng ở trong nước, cũng không biết.
Trong óc trống rỗng, không biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Muốn làm những gì? Chỉ muốn đi về phía trước.
"Cô làm cái gì?" Một giọng nói vang lên, lúc này mới kéo hồn cô trở về.
"Anh, tại sao lại ở chỗ này?" Khi cô đến đây, rõ ràng không nhìn thấy có ai khác trên bờ cát.
"Cô muốn chết?" Anh hơi nghi ngờ, nước biển đã đến hông cô.
Cô cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở chỗ nào, sóng biển đánh lên trên người cô khiến quần áo ướt đẫm.
Khâu Dật Phàm đưa tay kéo cô trở về trên bờ cát, cô cười nhạo chính mình. Ngồi ở trên bờ cát, cho dù quần áo trên người đã ướt, gió biển thổi vào, khiến cô cảm thấy lạnh nhưng cô chỉ ôm chặt lấy thân thể mình.
Ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, đột nhiên lại hiện lên hình ảnh ngày ấy, cô kể chuyện xưa cho Cung Tử Kỳ. Câu chuyện về hạt cát và đá, cô rất hâm mộ bọn họ, ít nhất bọn họ có thể yêu oanh oanh liệt liệt, không cần để ý ánh mắt những người khác.
Mà cô lại lo lắng thân phận của mình và Cung Tử Kỳ chênh lệch nhau quá nhiều, từ chối anh.
"Cô vẫn ngồi đây làm cái gì?" Khâu Dật Phàm vốn nghĩ đến nơi này giải sầu, vậy mà lại thấy một nữ sinh từ từ đi vào trong làn nước biển.
Nhưng khi anh thấy rõ là Cổ Ngấn Nhi, nữ sinh làm anh ngã trong thư viện ngày đó thì cũng giật mình.
"Ngắm những vì sao!" Cô nhàn nhạt mở miệng, ánh sao sáng trên bờ biển rất đẹp, rất đẹp!
Vẫn giống như đêm hôm đó. Nhớ tới những chuyện xảy ra ngày đó, lòng cô khó tránh khỏi có chút khó chịu?
Cảm giác đối với anh, từ khi vừa mới bắt đầu nhịp tim đã loạn nhịp, đến bây giờ lại đau lòng. Cô rõ ràng biết, mình đã thích nam sinh vừa cao lớn vừa đẹp trai đó. Nhưng mà vừa nghĩ tới, thân phận của bọn họ quá khác biệt, lại khiến cho cô không thể không ép buộc mình, không nên nhớ anh.
Nghĩ nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đây? Giữa bọn họ là không thể nào, nếu đã không thể nào, như vậy thì không nên nhớ anh.
"Hơn nửa đêm, còn ngắm sao gì nữa hả? Toàn thân cô đều ướt đẫm rồi, nếu không thay quần áo sẽ phải bị cảm thật đấy." Cô nữ sinh này nhìn qua không giống như là một người không biết chăm sóc bản thân, tại sao bộ dáng lại như thế này?
"Cám ơn anh!" Cô nhàn nhạt mở miệng, sau khi nói cảm ơn anh, lúc này mới đứng lên. Phủi phủi cát dính trên quần áo.
Sau đó xoay người đi về phía đường cái, kế tiếp cho dù có xảy ra chuyện gì, qua tối nay là được rồi, giữa bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì.
"Đi lên!" Khâu Dật Phàm đạp xe đạp, dừng lại bên cạnh cô.
"Không cần, tôi tự về được rồi!" Thật ra thì cô hoàn toàn không biết đường ở chỗ này, cô cũng không biết, rốt cuộc mình đến được đây bằng cách nào.
Có thể là bằng cảm giác. Khi đến nơi này, cô cũng rất kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ tới, mình sẽ đi đến đây.
"Cô định đi bộ một giờ đồng hồ trở về thành phố sao?" Khâu Dật Phàm nhìn cô một cái, cô nữ sinh này rất ngu ngốc, đây là suy nghĩ riêng của anh.
"Tôi . . . . ." Cô muốn mở miệng, rồi lại không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi vào phía sau xe anh, cúi thấp đầu, một tay giữ thật chặt lấy yên xe, mặc cho cảm giác lạnh lẽo, xuyên thấu qua lòng bàn tay, tiến vào trong lòng mình.
Dọc theo đường đi, bọn họ không có ai mở miệng, trừ mấy lần Khâu Dật Phàm hỏi cô về nơi ở nhưng mà vừa nói xong, hai người bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.
"Có phải nơi này không?" Khâu Dật Phàm hỏi, xe của anh đã dừng lại bên cạnh một khu nhà thấp.
"Cám ơn anh!" Cô nhảy xuống, nói cám ơn với anh.
"Trở về tắm đi! Nếu không ngày mai sẽ bị cảm!" Quần của cô dán thật chặt lên trên bắp chân.
"Cám ơn!" Cô nói cảm ơn một lần nữa.
"Tôi tên là Khâu Dật Phàm, cô tên gì vậy?" Đến bây giờ, anh vẫn không biết, cô tên gọi là gì.
"Cổ Ngấn Nhi!" Cô hơi mở miệng, tên của mình, có thể là khó nghe nhất toàn trường.
"Rất có mùi vị cổ điển, mau vào đi!" Khâu Dật Phàm quay đầu xe, Cổ Ngấn Nhi chào tạm biệt anh, sau đó mới xoay người đi vào bên trong.
"Chị, tại sao cả người chị ướt đẫm vậy." Cổ Vô Ngân từ bên trong đi ra, lập tức thấy cả người Cổ Ngấn Nhi ướt đẫm.
"Không có việc gì! Vô Ngân, giúp chị cất số tiền này đi, chị đi tắm trước." Cổ Ngấn Nhi cầm tiền lương, giao cho Cổ Vô Ngân.
"Được, chị mau đi tắm đi! Đừng để bị cảm! Hiện tại ba không có ở nhà, chị mau chóng đi vào đi." Cổ Vô Ngân cũng không thể chịu nổi Cổ Viêm, chị không chỉ cần đi học, còn phải tân tân khổ khổ làm việc, kể từ sau khi chị vào trung học đã không xin gia đình một đông tiền nào, ngay cả học phí, đồ dùng học tập của cậu, tất cả đều là Cổ Ngấn Nhi cho.
Tại sao Cổ Viêm không thể đối tốt với cô? Cũng là bởi vì, cô không phải con gái ruột thịt của ta sao?
Nhưng mà, thử hỏi có bao nhiêu con gái ruột thịt có thể làm như thế này?
Sẽ một lòng vì muốn gia đình tốt hơn?
Sẽ vừa đi học, lại vừa đi làm?
Bọn họ có lẽ cũng sẽ cho là, bọn họ còn chưa đến mười tám tuổi, trong nhà vốn nên cung cấp cho bọn họ, để cho bọn họ ăn, ở, tiêu, đó là việc dĩ nhiên. Xem ra cha cậu, vẫn ôm tư tưởng trọng nam khinh nữ
Nhìn những đồng tiền ướt nhèm nhẹp trong tay, cậu đi vào trong phòng bếp, tách từng tờ một ra, đặt lên cao hong khô.
*
Mới vừa vào trường học, tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ Cổ Ngấn Nhi, cùng nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Cô chỉ cúi đầu, coi như không nghe thấy. Những người này chính là thích nói như thế, cô có thể làm gì được đây?
Làm như không nghe thấy vậy là đủ rồi!
Khi cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Cung Tử Kỳ đứng trước mặt mình, cách đó không xa, anh đang nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, cô không hiểu, trong ánh mắt anh, rốt cuộc là muốn biểu đạt những thứ gì?
Cô chỉ đứng sững sờ nhìn anh, nhìn xem rốt cuộc anh muốn nói gì với cô?
Trầm mặc. . . . . .
Trầm mặc. . . . . .
Vẫn là trầm mặc. . . . . .
Không biết đã trải qua bao lâu, Cung Tử Kỳ mới nói với hai người bạn tốt đứng bên cạnh.
"Chúng ta đi!" Sau đó liền lướt qua bên cạnh cô, ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu cho cô.
Vốn định chào hỏi anh, nhưng mà lời nói lại cứng rắn cắm trong cổ họng, không phát ra được.
Cổ Ngấn Nhi chỉ cảm thấy, tim thật khó chịu?
Tất cả mọi người nhìn một màn này, hai người bọn họ rốt cuộc đang diễn trò gì?
Ngày hôm qua vẫn còn hon nhau bên suối phun, bây giờ ở đây lại tỏ ra không quen nhau.
"Kỳ. . . . . ." Tiếng một cô gái vang lên, cô tò mò nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy một nữ sinh dáng dấp ngọt ngào chạy tới trước mặt Cung Tử Kỳ.
"Tuyết Oánh, chào buổi sáng!" Trầm Phi Dương thong thả chào hỏi, Kỳ Diệc Tử đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi, cô cười đến ngọt ngào.
"Kỳ, chào buổi sáng!" Cô nhìn Cung Tử Kỳ đứng ở giữa.
"Chào buổi sáng!" Anh nhàn nhạt mở miệng.
"Kỳ, ông nội nói, cuối tuần này sẽ tổ chức sinh nhật mười bảy tuổi cho em, anh có tới không?" Cô có chút mong đợi, hi vọng anh có thể xuất hiện.
"Biết! Đến lúc đó anh sẽ đến." Cô cười vui vẻ.
"Được! Như vậy em sẽ chờ anh!" Đông Phương Tuyết Oánh vui vẻ cười,
"Em về phòng học trước!" Đông Phương Tuyết Oánh cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
"Kỳ, xem ra Tuyết Oánh, vẫn rất thích cậu đấy!" Trầm Phi Dương cười nhạt, Ðông Phương Tuyết Oánh quen biết bọn họ lâu như vậy, bọn họ cũng đã sớm nhìn ra tình cảm của cô đối với Cung Tử Kỳ.
"Đi thôi!" Anh cũng không trả lời ngay, lập tức xoay người bước đi.
Càng không xoay người lại, nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái, cô chỉ tự giễu cười cười, đi về phía phòng học.
Sau khi vào trong phòng học, tất cả bạn học đều đang nghị luận chuyện giữa hai người bọn họ. Cô cũng chỉ an tĩnh ngồi ở vị trí mình, xem quyển sách trên tay, yên tĩnh đến nỗi khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Bình thường, khi cô vào phòng học, cũng sẽ nói tiếng ‘Chào buổi sáng’ với mọi người.
Nhưng mà, hôm nay cô lại chẳng nói câu nào, chỉ hơi cười cười một chút sau đó lập tức đi về vị trí của mình.
"Tiểu Ngấn, nghe nói cậu và Cung Tử Kỳ? Có phải thật vậy hay không?" Văn Vân Nhi đi tới, có chút không tin tưởng.
Cho dù Cung Tử Kỳ đã giúp cô, nhưng mà cũng không thể nào thế được, thế nhưng, buổi sáng quan hệ giữa bọn họ đã lan truyền khắp trường học ngay cả hình hai người hôn nhau bên suối phun nước ngày hôm qua cũng bị dính lên bảng thông báo.
"Các cậu tin tưởng sao?" Cô không trả lời thẳng, chỉ muốn xem xem hai người bọn họ có tin hay không.
Văn Vân Nhi và Tiểu Lý, hai người bọn họ có tin cô hay không.
"Không tin!" Hai người bọn họ đồng thanh trả lời.
"Đúng không! Không tin, tớ có thể theo tớ sao? Thân phận của anh ta như thế nào? Thân phận của tớ thì như thế nào? Tớ chỉ muốn được yên ổn học hết ba năm học này, không muốn làm ra quá nhiều chuyện. Bọn họ thích nói như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, tớ sẽ không để ý, cũng sẽ không đi trách bọn họ, ai bảo Cung Tử Kỳ là nhân vật phong vân trong trường học, quan hệ giữa chúng tớ, có thể còn chưa bằng bạn bề nữa đấy!" Cô nhàn nhạt mở miệng, nhớ tới một màn cạnh cửa trường học vừa rồi, vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu.
"Coi như cô hiểu rõ mình, có ai không biết, quan hệ giữa Kỳ và Đông Phương Tuyết Oánh, chỉ có Đông Phương Tuyết Oánh mới có thể xứng với Kỳ, hai người bọn họ là xứng đôi nhất." Kha Man Man đi tới.
Nếu như nói, Cung Tử Kỳ và Cổ Ngấn Nhi ở chung một chỗ, bọn họ thà để anh và Đông Phương Tuyết Oánh ở chung một chỗ, ít nhất thân phận của hai người bọn họ cũng xứng đôi, mà Cổ Ngấn Nhi tính là cái gì?
Cho dù thành tích học tập của cô ta tốt, vậy thì như thế nào?
Gia cảnh của cô ta không tốt, nếu như muốn trách cũng chỉ có thể trách cô ta nghèo.
Quạ đen cũng muốn phất lên làm Phượng Hoàng, cô ta nằm mơ đi!
Người ta cũng được coi là khổng tước, cô ta tối đa cũng chỉ có thể được coi là một con quạ đen.
"Kha Man Man, tôi với cô có thù oán sao?" Cô thật không rõ, cho dù Cung Tử Kỳ đẹp trai, có tiền đi nữa, nhưng mà anh cũng không phải là của cô ta, cô ta cần gì phải thần kinh như vậy, cả ngày chạy đến tìm cô gây phiền phức.
"Chính vì tôi nhìn cô không vừa mắt, cô nghĩ như thế nào?" Kha Man Man vênh mặt lên nhìn, cô ta có thể làm như thế nào?
Nhìn cô ta gầy như vậy, bọn họ muốn đánh cô, lại khiến người ta nói các cô bắt nạt cô ta. Không đánh cô ta, cô lại nhìn không vừa mắt.
"Như thế nào? Tôi không muốn muốn thế nào? Chẳng qua là muốn cậu không cần lãng phí thời gian dành cho tôi nữa thôi. Chắc hẳn buổi sáng, học sinh trong trường đều nhìn thấy Cung Tử Kỳ có để ý đến tôi hay không? Không có chứ gì?! Nếu quan hệ của chúng tôi là như thế này, các cậu cần gì phải thảo luận vấn đề này ở đây như vậy? Ngay cả tôi cũng thấy không thể, tôi vẫn phân biệt được rõ ràng, gia đình giống như họ, coi trọng chính là cái gì. Tôi cũng chỉ muốn được yên ổn ở đây hoàn thành tốt ba năm học, nếu như các cậu cảm thấy, tôi như vậy là có lỗi vậy thì tôi không còn lời nào để nói." Giọng nói của cô không lớn, nhưng mà đủ để cho bọn họ nghe thấy rõ ràng, cô không nghĩ quá nhiều, càng không muốn lãng phí tâm tình vì loại chuyện như thế này.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút nhìn Cổ Ngấn Nhi trở về chỗ ngồi, lời bàn luận về cô cũng nhỏ hơn nhiều.
Từ từ, trong phòng học cũng yên tĩnh lại. Mặc dù Kha Man Man có chút tức giận, nhưng thấy tất cả mọi người không nói gì, cô ta cũng không thể tiếp tục làm loạn, không thể làm gì khác hơn là tức giận trở lại chỗ ngồi của mình.
Dùng sức vỗ bàn trước mặt mình, làm cho các bạn học khác đi qua đều quay lại nhìn.
"Hô. . . . . . Đau chết tôi rồi!" Cô nhỏ giọng kêu đau.
Khóe miệng Cổ Ngấn Nhi nâng lên một nụ cười lạnh, cười cô ta quá ngu. Tất yếu phải đánh lên bàn sao?
Cuối cùng đau, còn không phải là tay cô ta sao?
Trong thư viện, cô giống như thu mình vào một góc, không muốn để bất kỳ ai phát hiện sự tồn tại của mình, lẳng lặng ngồi ở trong góc xem sách trong tay. Hôm nay, sau buổi cơm trưa, trong thư viện, các bạn học đến đây lại nhiều khác thường. Mặc dù vẫn rất an tĩnh nhưng mà Cổ Ngấn Nhi cũng không thích ứng được. Bình thường nơi này là nơi mà cô thích nhất, bởi vì ở đây rất yên tĩnh.
Nhưng hiện tại cô phát hiện. Nơi này đã không còn giống như bình thường nữa rồi.
Cô đang suy nghĩ, mình có nên làm thẻ mượn sách không, như vậy cô có thể tìm được một vị trí yên tĩnh, lẳng lặng xem sách của mình, lẳng lặng đặt mọi chuyện, toàn bộ suy nghĩ vào trong sách, như vậy, cô cũng sẽ không lo lắng mình sẽ bị ầm ĩ làm phiền.
Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cô, cô ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa.
"Cái người này tại sao lại thích ngồi trên đất vậy?" Khâu Dật Phàm nhẹ giọng nói, mỗi lần tới đây anh đều thấy cô ngồi dưới đất.
"Nếu như anh không đến đây xem sách thì cũng đừng làm phiền tôi." Cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái. Lúc cô đang đọc sách, ghét nhất là có người làm phiền.
"Không có, tôi đương nhiên là tới đọc sách, có chỗ không hiểu, cho nên muốn hỏi cô một chút, nghe nói thành tích ở trường của cô rất tốt, xếp thứ nhất trong khối lớp mười, không hỏi cô thì tôi hỏi ai?" Giọng nói của anh rất nhỏ, nhìn cô đang chăm chú xem sách trong tay mình, cũng không biết cô có nghe được lời nói của anh hay không.
"Học trưởng Khâu, anh đừng có trêu đùa tôi nữa, anh học lớp mười một, có vấn đề gì cũng là tôi hỏi anh, làm sao anh lại có thể tới hỏi tôi." Danh tiếng của anh cũng đã lan truyền trong trường học.
Đối với lời đồn đãi về anh, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi vì, ngày ngày anh đều đi xe đạp, mặc một bộ quần áo cũ đến không thể cũ hơn được nữa. Nhưng mà chiếc xe đạp kia lại mới tinh, cho nên bọn họ giải thích cho suy nghĩ của mình là —— đổi mới hoàn toàn cũ. Ý tứ chính là trừ một chiếc xe mới ra, tất cả mọi thứ, đều là cũ.
"Cô chính là thiên tài, dĩ nhiên tới hỏi cô...Cô xem thử chỗ này giúp tôi với." Anh vội vàng nhét sách trong tay mình vào trong tay cô.
Cổ Ngấn Nhi chỉ cười lắc lắc đầu, nhìn đề bài trong sách, cái đề này lần trước cô đã từng đọc qua.
"Nếu không như vậy đi, chờ tôi xem xong chương này, tôi sẽ giảng cho anh hiểu, nói ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người." Cô đã cố gắng giảm âm lượng giọng nói của mình đến mức thấp nhất. Nhưng mà vẫn có một vài bạn học, bày ra vẻ mặt khác thường với hai người bọn họ.
"Ok, tôi đến chỗ đài phun nước đợi cô!" Anh lập tức đứng lên, vừa rời đi một lát, lại vòng trở lại.
"Nếu như mà muốn đọc sách, tấm thẻ mượn sách này tôi đưa cho cô, dù sao tôi cũng không thích đọc sách, cái thẻ này của tôi cũng không biết đến bao giờ thì hết hạn." Cô nhặt thẻ mượn sách lên, lại thấy trên đó viết tên cô mà không phải tên anh.
"Này?" Cô chỉ vào tên trên tấm thẻ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng.
Anh chỉ khoát tay áo, cười nhạt, đi ra ngoài.
Cô nhìn tấm thẻ mượn sách trên tay, nhưng mà trong nội tâm lại là trăm vị lẫn lộn, cô vừa nghĩ đến chuyện muốn đi làm thẻ mượn sách. Thế nhưng anh lại đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Cầm tấm thẻ mượn sách, gấp sách trên tay lại, đi tới chỗ nhân viên quản lý thư viện, mượn quyển sách này mang ra ngoài. Nếu đã có thẻ, như vậy cô cũng có thể mang sách ra ngoài xem. Làm thẻ cũng không mất tiền, nhưng lại phải làm rất nhiều thủ tục. Vì cảm ơn anh, xem ra cô phải giảng bài thật tốt cho anh để anh hiểu cặn kẽ mới được.
Đi tới đài phun nước, anh đã ngồi ở đó. Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh.
"Cám ơn anh đã làm giúp tôi thẻ mượn sách." Nếu như không phải nhờ anh, cô cũng không thể mượn được quyển sách trong tay để có thể xem nhiều ngày, chưa xem xong đã phải trả lại.
"Cô mau chóng giảng cho tôi cái đề này đi, buổi trưa còn phải thi, tôi không muốn không vượt qua được bài kiểm tra." Anh la hét, về chuyện giữa cô và Cung Tử Kỳ, anh cũng đã nghe nói qua. Nhưng mà, nhìn cô cũng không giống một nữ sinh như trong lời đồn mọi người hay nói.
Ít nhất, cô cũng mang đến cho anh một cảm giác, không giống một nữ sinh như vậy.
"Được!" Cô nhận lấy sách của anh, lấy quyển vở nhỏ của mình ra, bắt đầu giải thích cho anh cách làm dạng bài này, không biết qua bao lâu, cô mới giảng xong đề này.
"Hiểu chưa?" Cô nhìn về phía Khâu Dật Phàm đang ngẩn người.
"Anh ngẩn người cái gì vậy? Tôi nói, anh nghe có hiểu hay không hả?" Thiệt là, cô nói đến khô cả họng, vậy mà anh lại ngây ngốc nhìn cô chằm chằm.
"Hiểu, cô thật sự rất giỏi, cái đề mục này thầy giáo của chúng tôi giảng cũng không được rõ ràng như cô cũng, cô có thể hiểu và giải thích cặn kẽ được như thế, thật là bội phục, bội phục!" Hai tay anh nắm thành quyền, làm lễ trước mặt cô.
"Dáng vẻ này của anh thật đúng là buồn cười. Cực kỳ giống nịnh hót." Cô cười to, nét mặt này của anh, thật sự rất buồn cười.
"Cô giễu cợt tôi?" Nói xong, liền thò tay cù vào eo cô.
"Oa ha ha. . . . . . Đừng đùa nữa, tôi. . . . . . Tôi sợ nhột. . . . . ." Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất chính là nhột, mà anh lại cứ cù cô như vậy, làm sao mà cô chịu được.
"A, đây là nhược điểm của cô sao, tôi nhớ kỹ rồi. Về sau nếu như cô còn dám giễu cợt tôi..., tôi nhất định sẽ dùng chiêu này để đối phó với cô." Nói xong, anh lại bắt đầu dùng ma trảo với cô. Cô vội vàng chạy khỏi chỗ đó đi về phía phòng học.
"Anh đừng náo loạn nữa..., tôi không thèm để ý tới anh" Cô chạy vào đường nguy hiểm.
"Cẩn thận. . . . . ." Khâu Dật Phàm hiển nhiên là đã thông báo quá muộn.
Cô đã đụng vào rồi, cô từ dưới đất bò dậy, sờ sờ đầu mình có chút đau. Khi ngẩng đầu nhìn người mình vừa mới đụng vào.
Sững sờ ngay tại chỗ. . . . . .
Người cô đụng vào, chính là Cung Tử Kỳ, sắc mặt của anh rất kém, lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó lập tức vòng qua bên cạnh cô.
"Học trưởng Cung!" Cô vội vàng xoay người, gọi anh dừng lại.
Anh dừng chân nhưng cũng không quay người lại. Cô đưa tay vào trong túi, lấy vỏ sò nhặt được trên bờ biển ngày hôm đó ra.
Không biết làm sao, cái vỏ sò ngày đó lại trở lại trên người cô.
Mà đến sáng nay, cô mới nhìn thấy nó ở bên giường. Vốn định đưa cho anh vào buổi sáng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cô thật không biết, phải tiến lên nói chuyện với anh như thế nào.
"Hôm đó anh bỏ quên này!" Cô giơ vỏ sò lên trước mặt anh, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhất định là anh vẫn đang tức giận chuyện ngày hôm qua. Anh lạnh lùng nhìn thứ gì đó trong tay cô.
"Không lạ gì. . . . . ." Anh vung tay lên, vỏ sò bay ra từ trong tay cô, nện vào trên cột đá bên cạnh, vỡ tan tành, nặng nề rơi trên mặt đất, phân tán thành nhiều mảnh nhỏ. Nhìn mảnh vụn trên đất, cô chạy tới, ngồi xổm xuống.
"Anh không lạ gì thì cũng không cần vứt nó đi!" Cô nhặt từng mảnh từng mảnh vỏ sò lên, muốn phục hồi nguyên dạng cho nó, nhưng mà một khi thứ gì đó đã bị vỡ thì vĩnh viễn cũng không thể nào trở về bộ dáng lúc trước được nữa.
Giống như quan hệ giữa ahi người vậy, nếu như đã bắt đầu nguội lạnh rồi thì cũng không thể trở về tình trạng lúc trước.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất.
"Đi!" Nhàn nhạt mở miệng, lập tức rời khỏi nơi đó.
Một vài học sinh vây quanh xem đến đây, chỉ cười Cổ Ngấn Nhi không biết tự lượng sức mình, loại vỏ sò vừa xấu xí lại vừa khó coi này làm sao có thể vừa mắt Cung Tử Kỳ được chứ?
"Anh thật quá đáng!" Khi Cung Tử Kỳ đi qua bên cạnh Khâu Dật Phàm, Khâu Dật Phàm mở miệng nói.
"Có sao?" Giọng nói của bọn họ, truyền vào trong tai Cổ Ngấn Nhi. Cô chỉ nhặt lên mảnh vụn của vỏ sò lên, ném những mảnh vụn kia vào trong thùng rác.
"Học trưởng Khâu, chúng ta đi thôi!" Cô gượng ép chính mình phải kéo ra một nụ cười, cô chẳng hề để ý chút nào đến quần áo của mình.
Nhưng mà, cô lại vô cùng để ý đến lời nói của anh.
"Được!" Khâu Dật Phàm đáp một tiếng, sau khi nhìn Cung Tử Kỳ một cái lập tức sải bước đi đến chỗ Cổ Ngấn Nhi.
Anh nhìn hai người bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Anh không phải cố ý làm vở mảnh vỏ sò kia, chỉ là thấy cô và Khâu Dật Phàm ở chung một chỗ cho nên mới cảm thấy tức giận, tức giận cô tại sao có thể nô đùa đuổi bắt với Khâu Dật Phàm như vậy, nhưng mà khi ở chung với anh lại như là hai người hoàn toàn xa lạ chẳng có liên quan gì đến nhau cả.
"Kỳ!" Trầm Phi Dương đứng ở bên cạnh anh, cảm thấy rõ ràng là anh đang tức giận.
Cậu ấy thật sự rất để ý nữ sinh kia, tối hôm qua sau khi bọn họ rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan hệ giữa bọn họ, lại biến thành tình trạng như hiện nay?
Xem ra, chuyện này trừ phi Cung Tử Kỳ nguyện ý nói, nếu như cậu ấy không muốn nói, chắc hẳn bọn họ vĩnh viễn đều không thể nào biết được.
"Tìm người lấy mảnh vụn của vỏ sò trong thừng rác ra." Anh chỉ nhàn nhạt mở miệng, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi hành lang.
Trầm Phi Dương lắc đầu một cái, đây không phải là cậu ấy đang tìm phiền toái cho mình sao?
Cậu ấy rõ ràng thích cô ấy, tại sao còn đối cử với cô ấy như vậy chứ?
Nhưng mà anh cũng có thể cảm nhận được rằng, nữ sinh kia rất để ý, nếu như không để ý thì khi cô ấy nhìn thấy mảnh vỏ sò vỡ vụn, trong mắt sẽ không phiếm lệ.
"Em đang để ý đến thân phận của mình sao?" Mặc dù đoán được tám chín phần mười, nhưng mà anh lại muốn nghe chính miệng cô nói ra.
"Anh quá ưu tú, làm bạn gái của anh, em sẽ cảm thấy áp lực." Cho dù anh thật sự dám dẫn cô đi ra ngoài gặp người khác nhưng mà cô vẫn sẽ để ý. Cô cảm thấy thân phận của anh và cô chênh lệch quá lớn.
Chắc hẳn, bạn bè bên cạnh anh, đều là công tử nhà giàu quyền thế, mà cô cũng chỉ là một nữ sinh bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Ngay cả khuôn mặt cô cũng không xuất chúng.
"Áp lực? Là chỉ phương diện gì?" Anh cũng không hiểu, làm bạn gái của anh có gì không tốt?
"Em cũng không biết nói thế nào, dù sao giữa chúng ta, thật không thích hợp, em sẽ coi những lời nói của anh trước mặt bạn học ngày hôm nay chỉ là nói giỡn." Cô lắc đầu một cái, cười yếu ớt.
Cho dù trong lòng cô có loại cảm giác kia đối với anh vậy thì như thế nào?
Quen anh, thật sự không thể!
"Nói giỡn? Rất tốt!" Cung Tử Kỳ bỏ thực đơn trong tay xuống, tức giận đứng dậy, đá cánh cửa rời đi.
Cổ Ngấn Nhi sững sờ nhìn cánh cửa từ từ khép lại, anh thật sự tức giận!
Người ưu tú như anh, bất cứ ai cũng đều mơ tưởng có thể quen một nam sinh như thế, nữ sinh làm sao có thể có thể cự tuyệt được?
Hơn nữa, cô là một nữ sinh bình thường, đã thế lại còn không biết điều từ chối làm bạn gái anh như vậy.
Đứng dậy, cầm cặp sách bên cạnh lên, lập tức đi ra ngoài.
Nhìn ngoài cửa đã không thấy bóng dáng xe anh thì cô biết rõ, anh đã rời đi rồi.
Đứng ở cửa tiệm, cúi đầu, nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc, lại nhìn phòng ăn cao cấp này một lần nữa. Không hợp nhau, khiến cho cô càng tự ti.
Anh một thân hàng hiệu, cô một thân hàng chợ, hai người như vậy, đi cùng một chỗ, lại cảm thấy bất ngờ.
Kéo khóe miệng nở nụ cười tự giễu, cuối cùng lại nhìn tiệm ăn này một lần sau đó mới đi tới góc đường. Cô còn phải đi làm thêm, không thể đứng chờ ở đây.
Lúc làm việc trong tiệm ăn, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới nụ hôn bên đài phun nước trong trường học, mặt lại hơi nóng lên.
Anh? Bây giờ đang làm cái gì?
Không tự chủ, suy nghĩ lại trôi dạt đến trên người Cung Tử Kỳ.
Chắc chắn, anh nhất định không vui vẻ!
Nhớ tới vẻ mặt tức giận của anh, cô không nhịn được rùng mình một cái.
"Này, này, này. . . . . ." Bên tai cô truyền đến từng tiếng kêu.
"A — thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Lúc này cô mới phục hồi tinh thần, vội vàng nói xin lỗi khách, vừa rồi khi cô còn đang sững sờ, rượu đỏ trong tay vẫn rót vào trong chén đã tràn ra ngoài.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi." Lần này chết chắc, lại đổ rượu đỏ lên quần áo của khách hàng.
Nếu như ông ấy muốn cô bồi thường, cô nào có nhiều tiền như vậy, sao có thể bồi thường cho ông ấy?
"Cô làm việc như thế nào vậy hả? Cô có biết bộ quần áo trên người tôi bao nhiêu tiền không hả? Cô đền nổi sao?" Người đàn ông tức giận đứng lên, chỉ vào bộ quần áo của mình.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Nếu không, ông cởi quần áo ra, tôi giặt giúp ông. Giặt sạch sẽ rồi sẽ trả lại cho ngài." Cô cúi đầu, đôi tay xoắn chặt lại với nhau.
Quản lý nghe chuyện chạy đến, thấy thế lập tức trợn mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, cô ấy là người mới của chúng tôi, cho nên làm việc không chú ý, hôm nay bữa ăn của ông tất cả đều miễn phí." Quản lý trợn mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái.
"Được rồi! Thấy các người thành tâm nói xin lỗi như vậy, không tính toán nữa!" Lúc này người đàn ông kia mới không nói thêm gì nữa.
"Cám ơn ngài!" Sau khi quản lý nói cảm ơn xong mới liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi.
"Cô theo tôi vào trong." Cổ Ngấn Nhi bình thường làm việc cũng rất cẩn thận, tại sao hôm nay lại biến thành cái bộ dáng này.
Cổ Ngấn Nhi lộ ra mặt nhăn nhó đau khổ, lần này chết chắc.
"Quản lý!" Ở trong phòng làm việc, cô nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Cô làm việc kiểu gì vậy? Trước kia làm việc đều rất cẩn thận, hôm nay tại sao lại như vậy?" Quản lý cũng không hiểu, bình thường không phải cô ấy rất cẩn thận, rất nghiêm túc sao? Tại sao hôm nay lại giống như là biến thành người khác vậy.
Hơn nữa, mấy ngày nay cô rất kỳ quái, hai ngày trước sắc mặt còn tái nhợt giống người chết, hôm nay đang phục vụ lại phạm sai lầm.
"Thật xin lỗi! Quản lý, tôi thật sự không cố ý." Cô cúi đầu, sợ nhất chính là quản lý không để cho cô tiếp tục làm việc ở đây nữa, nếu như không để cho cô làm việc, cô lại phải bắt đầu tìm việc làm rồi.
Cô biết tìm việc làm khổ cực như thế nào, cho dù mưa lớn như thế nào cô vẫn phải đi tìm.
"Đây là tiền lương của cô trong thời gian qua, thấy cô là học sinh, khó tránh khỏi có áp lực trên phương diện học tập, tất cả khấu trừ của cô 100 đồng tiền lương, về sau cô không cần trở lại nữa!" Quản lý đưa tiền đến trước mặt cô.
"Quản lý, xin đừng đuổi việc tôi...tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa, cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!" Cô cúi đầu, chỉ muốn cô ấy cho mình thêm một cơ hội, nếu như mất đi công việc này, cô không biết tiếp theo mình phải làm thế nào?
"Cô đi đi thôi! Bộ dạng này của cô, thật sự không thể để cho cô tiếp tục làm việc nữa, nếu như hôm nay cô đắc tội người khách này, ngày mai lại đắc tội người khách kia. Chúng tôi còn làm ăn được sao?" Quản lý không quan tâm chút nào, nhét tiền vào trong tay cô, lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Lúc tôi trở lại, tôi không muốn phải nhìn thấy cô nữa." Cổ Ngấn Nhi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lại nhìn số tiền trên tay mình.
Xem ra, thật sự không còn cách nào. Nhét tiền vào trong túi, sau đó mới ra khỏi nahf hàng.
Đứng ở bên ngoài một lúc lâu, nhưng không biết tiếp theo nên đi đâu?
Về nhà?
Nếu để cho cha biết, mình bị nhà hàng sa thải, chắc chắn ông ấy lại bắt đầu nổi giận.
Nhìn đường phố quen thuộc, vào lúc này cô lại cảm thấy sao thật xa lạ.
Đeo cặp sách lên, từ từ đi về phía trước. Không biết mình đi bao lâu rồi, cũng không biết mình muốn đi đâu?
Lúc này, thậm chí một chút tư tưởng cô cũng không có, chứ đừng nói là cô tư tưởng đi tìm công việc.
Bất tri bất giác, cô lại đi tới bờ biển Cung Tử Kỳ đã đưa cô tới ngày hôm đó. Sắc trời đã tối, dưới bầu trời màu xám tro, vẫn là có thể thấy sóng biển đánh vào bờ đá.
Sóng biển có thể tự do vỗ vào bờ đá như thế này, mà cô, ngay cả một chút tự do cô cũng cảm thấy nó cách mình thật là xa, cởi đôi giày dưới chân ra, giẫm lên bờ cát mịn, từng bước một đi về phía trước. Ngay cả mình đã đứng ở trong nước, cũng không biết.
Trong óc trống rỗng, không biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Muốn làm những gì? Chỉ muốn đi về phía trước.
"Cô làm cái gì?" Một giọng nói vang lên, lúc này mới kéo hồn cô trở về.
"Anh, tại sao lại ở chỗ này?" Khi cô đến đây, rõ ràng không nhìn thấy có ai khác trên bờ cát.
"Cô muốn chết?" Anh hơi nghi ngờ, nước biển đã đến hông cô.
Cô cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở chỗ nào, sóng biển đánh lên trên người cô khiến quần áo ướt đẫm.
Khâu Dật Phàm đưa tay kéo cô trở về trên bờ cát, cô cười nhạo chính mình. Ngồi ở trên bờ cát, cho dù quần áo trên người đã ướt, gió biển thổi vào, khiến cô cảm thấy lạnh nhưng cô chỉ ôm chặt lấy thân thể mình.
Ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, đột nhiên lại hiện lên hình ảnh ngày ấy, cô kể chuyện xưa cho Cung Tử Kỳ. Câu chuyện về hạt cát và đá, cô rất hâm mộ bọn họ, ít nhất bọn họ có thể yêu oanh oanh liệt liệt, không cần để ý ánh mắt những người khác.
Mà cô lại lo lắng thân phận của mình và Cung Tử Kỳ chênh lệch nhau quá nhiều, từ chối anh.
"Cô vẫn ngồi đây làm cái gì?" Khâu Dật Phàm vốn nghĩ đến nơi này giải sầu, vậy mà lại thấy một nữ sinh từ từ đi vào trong làn nước biển.
Nhưng khi anh thấy rõ là Cổ Ngấn Nhi, nữ sinh làm anh ngã trong thư viện ngày đó thì cũng giật mình.
"Ngắm những vì sao!" Cô nhàn nhạt mở miệng, ánh sao sáng trên bờ biển rất đẹp, rất đẹp!
Vẫn giống như đêm hôm đó. Nhớ tới những chuyện xảy ra ngày đó, lòng cô khó tránh khỏi có chút khó chịu?
Cảm giác đối với anh, từ khi vừa mới bắt đầu nhịp tim đã loạn nhịp, đến bây giờ lại đau lòng. Cô rõ ràng biết, mình đã thích nam sinh vừa cao lớn vừa đẹp trai đó. Nhưng mà vừa nghĩ tới, thân phận của bọn họ quá khác biệt, lại khiến cho cô không thể không ép buộc mình, không nên nhớ anh.
Nghĩ nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đây? Giữa bọn họ là không thể nào, nếu đã không thể nào, như vậy thì không nên nhớ anh.
"Hơn nửa đêm, còn ngắm sao gì nữa hả? Toàn thân cô đều ướt đẫm rồi, nếu không thay quần áo sẽ phải bị cảm thật đấy." Cô nữ sinh này nhìn qua không giống như là một người không biết chăm sóc bản thân, tại sao bộ dáng lại như thế này?
"Cám ơn anh!" Cô nhàn nhạt mở miệng, sau khi nói cảm ơn anh, lúc này mới đứng lên. Phủi phủi cát dính trên quần áo.
Sau đó xoay người đi về phía đường cái, kế tiếp cho dù có xảy ra chuyện gì, qua tối nay là được rồi, giữa bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì.
"Đi lên!" Khâu Dật Phàm đạp xe đạp, dừng lại bên cạnh cô.
"Không cần, tôi tự về được rồi!" Thật ra thì cô hoàn toàn không biết đường ở chỗ này, cô cũng không biết, rốt cuộc mình đến được đây bằng cách nào.
Có thể là bằng cảm giác. Khi đến nơi này, cô cũng rất kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ tới, mình sẽ đi đến đây.
"Cô định đi bộ một giờ đồng hồ trở về thành phố sao?" Khâu Dật Phàm nhìn cô một cái, cô nữ sinh này rất ngu ngốc, đây là suy nghĩ riêng của anh.
"Tôi . . . . ." Cô muốn mở miệng, rồi lại không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi vào phía sau xe anh, cúi thấp đầu, một tay giữ thật chặt lấy yên xe, mặc cho cảm giác lạnh lẽo, xuyên thấu qua lòng bàn tay, tiến vào trong lòng mình.
Dọc theo đường đi, bọn họ không có ai mở miệng, trừ mấy lần Khâu Dật Phàm hỏi cô về nơi ở nhưng mà vừa nói xong, hai người bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.
"Có phải nơi này không?" Khâu Dật Phàm hỏi, xe của anh đã dừng lại bên cạnh một khu nhà thấp.
"Cám ơn anh!" Cô nhảy xuống, nói cám ơn với anh.
"Trở về tắm đi! Nếu không ngày mai sẽ bị cảm!" Quần của cô dán thật chặt lên trên bắp chân.
"Cám ơn!" Cô nói cảm ơn một lần nữa.
"Tôi tên là Khâu Dật Phàm, cô tên gì vậy?" Đến bây giờ, anh vẫn không biết, cô tên gọi là gì.
"Cổ Ngấn Nhi!" Cô hơi mở miệng, tên của mình, có thể là khó nghe nhất toàn trường.
"Rất có mùi vị cổ điển, mau vào đi!" Khâu Dật Phàm quay đầu xe, Cổ Ngấn Nhi chào tạm biệt anh, sau đó mới xoay người đi vào bên trong.
"Chị, tại sao cả người chị ướt đẫm vậy." Cổ Vô Ngân từ bên trong đi ra, lập tức thấy cả người Cổ Ngấn Nhi ướt đẫm.
"Không có việc gì! Vô Ngân, giúp chị cất số tiền này đi, chị đi tắm trước." Cổ Ngấn Nhi cầm tiền lương, giao cho Cổ Vô Ngân.
"Được, chị mau đi tắm đi! Đừng để bị cảm! Hiện tại ba không có ở nhà, chị mau chóng đi vào đi." Cổ Vô Ngân cũng không thể chịu nổi Cổ Viêm, chị không chỉ cần đi học, còn phải tân tân khổ khổ làm việc, kể từ sau khi chị vào trung học đã không xin gia đình một đông tiền nào, ngay cả học phí, đồ dùng học tập của cậu, tất cả đều là Cổ Ngấn Nhi cho.
Tại sao Cổ Viêm không thể đối tốt với cô? Cũng là bởi vì, cô không phải con gái ruột thịt của ta sao?
Nhưng mà, thử hỏi có bao nhiêu con gái ruột thịt có thể làm như thế này?
Sẽ một lòng vì muốn gia đình tốt hơn?
Sẽ vừa đi học, lại vừa đi làm?
Bọn họ có lẽ cũng sẽ cho là, bọn họ còn chưa đến mười tám tuổi, trong nhà vốn nên cung cấp cho bọn họ, để cho bọn họ ăn, ở, tiêu, đó là việc dĩ nhiên. Xem ra cha cậu, vẫn ôm tư tưởng trọng nam khinh nữ
Nhìn những đồng tiền ướt nhèm nhẹp trong tay, cậu đi vào trong phòng bếp, tách từng tờ một ra, đặt lên cao hong khô.
*
Mới vừa vào trường học, tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ Cổ Ngấn Nhi, cùng nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Cô chỉ cúi đầu, coi như không nghe thấy. Những người này chính là thích nói như thế, cô có thể làm gì được đây?
Làm như không nghe thấy vậy là đủ rồi!
Khi cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Cung Tử Kỳ đứng trước mặt mình, cách đó không xa, anh đang nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, cô không hiểu, trong ánh mắt anh, rốt cuộc là muốn biểu đạt những thứ gì?
Cô chỉ đứng sững sờ nhìn anh, nhìn xem rốt cuộc anh muốn nói gì với cô?
Trầm mặc. . . . . .
Trầm mặc. . . . . .
Vẫn là trầm mặc. . . . . .
Không biết đã trải qua bao lâu, Cung Tử Kỳ mới nói với hai người bạn tốt đứng bên cạnh.
"Chúng ta đi!" Sau đó liền lướt qua bên cạnh cô, ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu cho cô.
Vốn định chào hỏi anh, nhưng mà lời nói lại cứng rắn cắm trong cổ họng, không phát ra được.
Cổ Ngấn Nhi chỉ cảm thấy, tim thật khó chịu?
Tất cả mọi người nhìn một màn này, hai người bọn họ rốt cuộc đang diễn trò gì?
Ngày hôm qua vẫn còn hon nhau bên suối phun, bây giờ ở đây lại tỏ ra không quen nhau.
"Kỳ. . . . . ." Tiếng một cô gái vang lên, cô tò mò nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy một nữ sinh dáng dấp ngọt ngào chạy tới trước mặt Cung Tử Kỳ.
"Tuyết Oánh, chào buổi sáng!" Trầm Phi Dương thong thả chào hỏi, Kỳ Diệc Tử đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi, cô cười đến ngọt ngào.
"Kỳ, chào buổi sáng!" Cô nhìn Cung Tử Kỳ đứng ở giữa.
"Chào buổi sáng!" Anh nhàn nhạt mở miệng.
"Kỳ, ông nội nói, cuối tuần này sẽ tổ chức sinh nhật mười bảy tuổi cho em, anh có tới không?" Cô có chút mong đợi, hi vọng anh có thể xuất hiện.
"Biết! Đến lúc đó anh sẽ đến." Cô cười vui vẻ.
"Được! Như vậy em sẽ chờ anh!" Đông Phương Tuyết Oánh vui vẻ cười,
"Em về phòng học trước!" Đông Phương Tuyết Oánh cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
"Kỳ, xem ra Tuyết Oánh, vẫn rất thích cậu đấy!" Trầm Phi Dương cười nhạt, Ðông Phương Tuyết Oánh quen biết bọn họ lâu như vậy, bọn họ cũng đã sớm nhìn ra tình cảm của cô đối với Cung Tử Kỳ.
"Đi thôi!" Anh cũng không trả lời ngay, lập tức xoay người bước đi.
Càng không xoay người lại, nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái, cô chỉ tự giễu cười cười, đi về phía phòng học.
Sau khi vào trong phòng học, tất cả bạn học đều đang nghị luận chuyện giữa hai người bọn họ. Cô cũng chỉ an tĩnh ngồi ở vị trí mình, xem quyển sách trên tay, yên tĩnh đến nỗi khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Bình thường, khi cô vào phòng học, cũng sẽ nói tiếng ‘Chào buổi sáng’ với mọi người.
Nhưng mà, hôm nay cô lại chẳng nói câu nào, chỉ hơi cười cười một chút sau đó lập tức đi về vị trí của mình.
"Tiểu Ngấn, nghe nói cậu và Cung Tử Kỳ? Có phải thật vậy hay không?" Văn Vân Nhi đi tới, có chút không tin tưởng.
Cho dù Cung Tử Kỳ đã giúp cô, nhưng mà cũng không thể nào thế được, thế nhưng, buổi sáng quan hệ giữa bọn họ đã lan truyền khắp trường học ngay cả hình hai người hôn nhau bên suối phun nước ngày hôm qua cũng bị dính lên bảng thông báo.
"Các cậu tin tưởng sao?" Cô không trả lời thẳng, chỉ muốn xem xem hai người bọn họ có tin hay không.
Văn Vân Nhi và Tiểu Lý, hai người bọn họ có tin cô hay không.
"Không tin!" Hai người bọn họ đồng thanh trả lời.
"Đúng không! Không tin, tớ có thể theo tớ sao? Thân phận của anh ta như thế nào? Thân phận của tớ thì như thế nào? Tớ chỉ muốn được yên ổn học hết ba năm học này, không muốn làm ra quá nhiều chuyện. Bọn họ thích nói như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, tớ sẽ không để ý, cũng sẽ không đi trách bọn họ, ai bảo Cung Tử Kỳ là nhân vật phong vân trong trường học, quan hệ giữa chúng tớ, có thể còn chưa bằng bạn bề nữa đấy!" Cô nhàn nhạt mở miệng, nhớ tới một màn cạnh cửa trường học vừa rồi, vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu.
"Coi như cô hiểu rõ mình, có ai không biết, quan hệ giữa Kỳ và Đông Phương Tuyết Oánh, chỉ có Đông Phương Tuyết Oánh mới có thể xứng với Kỳ, hai người bọn họ là xứng đôi nhất." Kha Man Man đi tới.
Nếu như nói, Cung Tử Kỳ và Cổ Ngấn Nhi ở chung một chỗ, bọn họ thà để anh và Đông Phương Tuyết Oánh ở chung một chỗ, ít nhất thân phận của hai người bọn họ cũng xứng đôi, mà Cổ Ngấn Nhi tính là cái gì?
Cho dù thành tích học tập của cô ta tốt, vậy thì như thế nào?
Gia cảnh của cô ta không tốt, nếu như muốn trách cũng chỉ có thể trách cô ta nghèo.
Quạ đen cũng muốn phất lên làm Phượng Hoàng, cô ta nằm mơ đi!
Người ta cũng được coi là khổng tước, cô ta tối đa cũng chỉ có thể được coi là một con quạ đen.
"Kha Man Man, tôi với cô có thù oán sao?" Cô thật không rõ, cho dù Cung Tử Kỳ đẹp trai, có tiền đi nữa, nhưng mà anh cũng không phải là của cô ta, cô ta cần gì phải thần kinh như vậy, cả ngày chạy đến tìm cô gây phiền phức.
"Chính vì tôi nhìn cô không vừa mắt, cô nghĩ như thế nào?" Kha Man Man vênh mặt lên nhìn, cô ta có thể làm như thế nào?
Nhìn cô ta gầy như vậy, bọn họ muốn đánh cô, lại khiến người ta nói các cô bắt nạt cô ta. Không đánh cô ta, cô lại nhìn không vừa mắt.
"Như thế nào? Tôi không muốn muốn thế nào? Chẳng qua là muốn cậu không cần lãng phí thời gian dành cho tôi nữa thôi. Chắc hẳn buổi sáng, học sinh trong trường đều nhìn thấy Cung Tử Kỳ có để ý đến tôi hay không? Không có chứ gì?! Nếu quan hệ của chúng tôi là như thế này, các cậu cần gì phải thảo luận vấn đề này ở đây như vậy? Ngay cả tôi cũng thấy không thể, tôi vẫn phân biệt được rõ ràng, gia đình giống như họ, coi trọng chính là cái gì. Tôi cũng chỉ muốn được yên ổn ở đây hoàn thành tốt ba năm học, nếu như các cậu cảm thấy, tôi như vậy là có lỗi vậy thì tôi không còn lời nào để nói." Giọng nói của cô không lớn, nhưng mà đủ để cho bọn họ nghe thấy rõ ràng, cô không nghĩ quá nhiều, càng không muốn lãng phí tâm tình vì loại chuyện như thế này.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút nhìn Cổ Ngấn Nhi trở về chỗ ngồi, lời bàn luận về cô cũng nhỏ hơn nhiều.
Từ từ, trong phòng học cũng yên tĩnh lại. Mặc dù Kha Man Man có chút tức giận, nhưng thấy tất cả mọi người không nói gì, cô ta cũng không thể tiếp tục làm loạn, không thể làm gì khác hơn là tức giận trở lại chỗ ngồi của mình.
Dùng sức vỗ bàn trước mặt mình, làm cho các bạn học khác đi qua đều quay lại nhìn.
"Hô. . . . . . Đau chết tôi rồi!" Cô nhỏ giọng kêu đau.
Khóe miệng Cổ Ngấn Nhi nâng lên một nụ cười lạnh, cười cô ta quá ngu. Tất yếu phải đánh lên bàn sao?
Cuối cùng đau, còn không phải là tay cô ta sao?
Trong thư viện, cô giống như thu mình vào một góc, không muốn để bất kỳ ai phát hiện sự tồn tại của mình, lẳng lặng ngồi ở trong góc xem sách trong tay. Hôm nay, sau buổi cơm trưa, trong thư viện, các bạn học đến đây lại nhiều khác thường. Mặc dù vẫn rất an tĩnh nhưng mà Cổ Ngấn Nhi cũng không thích ứng được. Bình thường nơi này là nơi mà cô thích nhất, bởi vì ở đây rất yên tĩnh.
Nhưng hiện tại cô phát hiện. Nơi này đã không còn giống như bình thường nữa rồi.
Cô đang suy nghĩ, mình có nên làm thẻ mượn sách không, như vậy cô có thể tìm được một vị trí yên tĩnh, lẳng lặng xem sách của mình, lẳng lặng đặt mọi chuyện, toàn bộ suy nghĩ vào trong sách, như vậy, cô cũng sẽ không lo lắng mình sẽ bị ầm ĩ làm phiền.
Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cô, cô ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa.
"Cái người này tại sao lại thích ngồi trên đất vậy?" Khâu Dật Phàm nhẹ giọng nói, mỗi lần tới đây anh đều thấy cô ngồi dưới đất.
"Nếu như anh không đến đây xem sách thì cũng đừng làm phiền tôi." Cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái. Lúc cô đang đọc sách, ghét nhất là có người làm phiền.
"Không có, tôi đương nhiên là tới đọc sách, có chỗ không hiểu, cho nên muốn hỏi cô một chút, nghe nói thành tích ở trường của cô rất tốt, xếp thứ nhất trong khối lớp mười, không hỏi cô thì tôi hỏi ai?" Giọng nói của anh rất nhỏ, nhìn cô đang chăm chú xem sách trong tay mình, cũng không biết cô có nghe được lời nói của anh hay không.
"Học trưởng Khâu, anh đừng có trêu đùa tôi nữa, anh học lớp mười một, có vấn đề gì cũng là tôi hỏi anh, làm sao anh lại có thể tới hỏi tôi." Danh tiếng của anh cũng đã lan truyền trong trường học.
Đối với lời đồn đãi về anh, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi vì, ngày ngày anh đều đi xe đạp, mặc một bộ quần áo cũ đến không thể cũ hơn được nữa. Nhưng mà chiếc xe đạp kia lại mới tinh, cho nên bọn họ giải thích cho suy nghĩ của mình là —— đổi mới hoàn toàn cũ. Ý tứ chính là trừ một chiếc xe mới ra, tất cả mọi thứ, đều là cũ.
"Cô chính là thiên tài, dĩ nhiên tới hỏi cô...Cô xem thử chỗ này giúp tôi với." Anh vội vàng nhét sách trong tay mình vào trong tay cô.
Cổ Ngấn Nhi chỉ cười lắc lắc đầu, nhìn đề bài trong sách, cái đề này lần trước cô đã từng đọc qua.
"Nếu không như vậy đi, chờ tôi xem xong chương này, tôi sẽ giảng cho anh hiểu, nói ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người." Cô đã cố gắng giảm âm lượng giọng nói của mình đến mức thấp nhất. Nhưng mà vẫn có một vài bạn học, bày ra vẻ mặt khác thường với hai người bọn họ.
"Ok, tôi đến chỗ đài phun nước đợi cô!" Anh lập tức đứng lên, vừa rời đi một lát, lại vòng trở lại.
"Nếu như mà muốn đọc sách, tấm thẻ mượn sách này tôi đưa cho cô, dù sao tôi cũng không thích đọc sách, cái thẻ này của tôi cũng không biết đến bao giờ thì hết hạn." Cô nhặt thẻ mượn sách lên, lại thấy trên đó viết tên cô mà không phải tên anh.
"Này?" Cô chỉ vào tên trên tấm thẻ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng.
Anh chỉ khoát tay áo, cười nhạt, đi ra ngoài.
Cô nhìn tấm thẻ mượn sách trên tay, nhưng mà trong nội tâm lại là trăm vị lẫn lộn, cô vừa nghĩ đến chuyện muốn đi làm thẻ mượn sách. Thế nhưng anh lại đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Cầm tấm thẻ mượn sách, gấp sách trên tay lại, đi tới chỗ nhân viên quản lý thư viện, mượn quyển sách này mang ra ngoài. Nếu đã có thẻ, như vậy cô cũng có thể mang sách ra ngoài xem. Làm thẻ cũng không mất tiền, nhưng lại phải làm rất nhiều thủ tục. Vì cảm ơn anh, xem ra cô phải giảng bài thật tốt cho anh để anh hiểu cặn kẽ mới được.
Đi tới đài phun nước, anh đã ngồi ở đó. Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh.
"Cám ơn anh đã làm giúp tôi thẻ mượn sách." Nếu như không phải nhờ anh, cô cũng không thể mượn được quyển sách trong tay để có thể xem nhiều ngày, chưa xem xong đã phải trả lại.
"Cô mau chóng giảng cho tôi cái đề này đi, buổi trưa còn phải thi, tôi không muốn không vượt qua được bài kiểm tra." Anh la hét, về chuyện giữa cô và Cung Tử Kỳ, anh cũng đã nghe nói qua. Nhưng mà, nhìn cô cũng không giống một nữ sinh như trong lời đồn mọi người hay nói.
Ít nhất, cô cũng mang đến cho anh một cảm giác, không giống một nữ sinh như vậy.
"Được!" Cô nhận lấy sách của anh, lấy quyển vở nhỏ của mình ra, bắt đầu giải thích cho anh cách làm dạng bài này, không biết qua bao lâu, cô mới giảng xong đề này.
"Hiểu chưa?" Cô nhìn về phía Khâu Dật Phàm đang ngẩn người.
"Anh ngẩn người cái gì vậy? Tôi nói, anh nghe có hiểu hay không hả?" Thiệt là, cô nói đến khô cả họng, vậy mà anh lại ngây ngốc nhìn cô chằm chằm.
"Hiểu, cô thật sự rất giỏi, cái đề mục này thầy giáo của chúng tôi giảng cũng không được rõ ràng như cô cũng, cô có thể hiểu và giải thích cặn kẽ được như thế, thật là bội phục, bội phục!" Hai tay anh nắm thành quyền, làm lễ trước mặt cô.
"Dáng vẻ này của anh thật đúng là buồn cười. Cực kỳ giống nịnh hót." Cô cười to, nét mặt này của anh, thật sự rất buồn cười.
"Cô giễu cợt tôi?" Nói xong, liền thò tay cù vào eo cô.
"Oa ha ha. . . . . . Đừng đùa nữa, tôi. . . . . . Tôi sợ nhột. . . . . ." Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất chính là nhột, mà anh lại cứ cù cô như vậy, làm sao mà cô chịu được.
"A, đây là nhược điểm của cô sao, tôi nhớ kỹ rồi. Về sau nếu như cô còn dám giễu cợt tôi..., tôi nhất định sẽ dùng chiêu này để đối phó với cô." Nói xong, anh lại bắt đầu dùng ma trảo với cô. Cô vội vàng chạy khỏi chỗ đó đi về phía phòng học.
"Anh đừng náo loạn nữa..., tôi không thèm để ý tới anh" Cô chạy vào đường nguy hiểm.
"Cẩn thận. . . . . ." Khâu Dật Phàm hiển nhiên là đã thông báo quá muộn.
Cô đã đụng vào rồi, cô từ dưới đất bò dậy, sờ sờ đầu mình có chút đau. Khi ngẩng đầu nhìn người mình vừa mới đụng vào.
Sững sờ ngay tại chỗ. . . . . .
Người cô đụng vào, chính là Cung Tử Kỳ, sắc mặt của anh rất kém, lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó lập tức vòng qua bên cạnh cô.
"Học trưởng Cung!" Cô vội vàng xoay người, gọi anh dừng lại.
Anh dừng chân nhưng cũng không quay người lại. Cô đưa tay vào trong túi, lấy vỏ sò nhặt được trên bờ biển ngày hôm đó ra.
Không biết làm sao, cái vỏ sò ngày đó lại trở lại trên người cô.
Mà đến sáng nay, cô mới nhìn thấy nó ở bên giường. Vốn định đưa cho anh vào buổi sáng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cô thật không biết, phải tiến lên nói chuyện với anh như thế nào.
"Hôm đó anh bỏ quên này!" Cô giơ vỏ sò lên trước mặt anh, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhất định là anh vẫn đang tức giận chuyện ngày hôm qua. Anh lạnh lùng nhìn thứ gì đó trong tay cô.
"Không lạ gì. . . . . ." Anh vung tay lên, vỏ sò bay ra từ trong tay cô, nện vào trên cột đá bên cạnh, vỡ tan tành, nặng nề rơi trên mặt đất, phân tán thành nhiều mảnh nhỏ. Nhìn mảnh vụn trên đất, cô chạy tới, ngồi xổm xuống.
"Anh không lạ gì thì cũng không cần vứt nó đi!" Cô nhặt từng mảnh từng mảnh vỏ sò lên, muốn phục hồi nguyên dạng cho nó, nhưng mà một khi thứ gì đó đã bị vỡ thì vĩnh viễn cũng không thể nào trở về bộ dáng lúc trước được nữa.
Giống như quan hệ giữa ahi người vậy, nếu như đã bắt đầu nguội lạnh rồi thì cũng không thể trở về tình trạng lúc trước.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất.
"Đi!" Nhàn nhạt mở miệng, lập tức rời khỏi nơi đó.
Một vài học sinh vây quanh xem đến đây, chỉ cười Cổ Ngấn Nhi không biết tự lượng sức mình, loại vỏ sò vừa xấu xí lại vừa khó coi này làm sao có thể vừa mắt Cung Tử Kỳ được chứ?
"Anh thật quá đáng!" Khi Cung Tử Kỳ đi qua bên cạnh Khâu Dật Phàm, Khâu Dật Phàm mở miệng nói.
"Có sao?" Giọng nói của bọn họ, truyền vào trong tai Cổ Ngấn Nhi. Cô chỉ nhặt lên mảnh vụn của vỏ sò lên, ném những mảnh vụn kia vào trong thùng rác.
"Học trưởng Khâu, chúng ta đi thôi!" Cô gượng ép chính mình phải kéo ra một nụ cười, cô chẳng hề để ý chút nào đến quần áo của mình.
Nhưng mà, cô lại vô cùng để ý đến lời nói của anh.
"Được!" Khâu Dật Phàm đáp một tiếng, sau khi nhìn Cung Tử Kỳ một cái lập tức sải bước đi đến chỗ Cổ Ngấn Nhi.
Anh nhìn hai người bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Anh không phải cố ý làm vở mảnh vỏ sò kia, chỉ là thấy cô và Khâu Dật Phàm ở chung một chỗ cho nên mới cảm thấy tức giận, tức giận cô tại sao có thể nô đùa đuổi bắt với Khâu Dật Phàm như vậy, nhưng mà khi ở chung với anh lại như là hai người hoàn toàn xa lạ chẳng có liên quan gì đến nhau cả.
"Kỳ!" Trầm Phi Dương đứng ở bên cạnh anh, cảm thấy rõ ràng là anh đang tức giận.
Cậu ấy thật sự rất để ý nữ sinh kia, tối hôm qua sau khi bọn họ rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan hệ giữa bọn họ, lại biến thành tình trạng như hiện nay?
Xem ra, chuyện này trừ phi Cung Tử Kỳ nguyện ý nói, nếu như cậu ấy không muốn nói, chắc hẳn bọn họ vĩnh viễn đều không thể nào biết được.
"Tìm người lấy mảnh vụn của vỏ sò trong thừng rác ra." Anh chỉ nhàn nhạt mở miệng, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi hành lang.
Trầm Phi Dương lắc đầu một cái, đây không phải là cậu ấy đang tìm phiền toái cho mình sao?
Cậu ấy rõ ràng thích cô ấy, tại sao còn đối cử với cô ấy như vậy chứ?
Nhưng mà anh cũng có thể cảm nhận được rằng, nữ sinh kia rất để ý, nếu như không để ý thì khi cô ấy nhìn thấy mảnh vỏ sò vỡ vụn, trong mắt sẽ không phiếm lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.