Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 2 - Chương 19: PN 5 Chương 3: Cô ấy là bạn gái của tôi

Kiều Mạt Nhi

01/09/2015

"A, anh dẫn tôi đi đâu?" Sau khi đã đi được nửa đường cô mới nhớ ra mình hoàn toàn không biết sẽ đi đâi.

Cung Tử Kỳ nghe xong vẫn nghiêm túc lái xe, vẫn nhìn phía trước, không có trả lời câu hỏi của cô. Cho đến khi xe dừng ở bờ biển, anh mới xuống xe, đi về phía bờ cát.

Cổ Ngấn Nhi cũng vội vội vàng vàng chạy xuống, đi theo sau anh, cảm giác gió biển thổi phất qua mặt mình, cô vui vẻ chạy về phía trước.

"Oa. . . . . . Là biển!" Cô thích nhất chính là biển rộng, nhưng cho tới tận bây giờ, vẫn chưa từng được nhìn thấy, cũng chưa nghe đến chuyện ở thành phố O cũng có biển.

Gió biển thổi phất qua mặt cô, giống như gió đang hôn cô vậy. Cảm nhận được vị mặn của nước biển, cô vui vẻ cười, cuối cùng trực tiếp cởi giầy dưới chân ra, dẫm lên bãi cát mềm mịn.

"Chơi thật vui!" Cô nhâc chân bước đi, chơi đùa vui vẻ trên bờ cát, giống như một đứa bé chưa trưởng thành. Trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

Cung Tử Kỳ đứng bên cạnh cũng ngồi xuống trên bờ cát, nhìn cô điên khùng, nhìn nàng chơi đùa.

Cô nữ sinh này thật đúng là dễ dàng thỏa mãn, chỉ là một bãi cát cũng có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, lắc đầu một cái, anh liền ngồi ở trên bờ cát, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng.

Bình thường, khi anh muốn yên tĩnh một mình, anh sẽ chạy đến nơi đây, nghỉ ngơi một lát.

Cái chỗ này, vẫn là lần đầu tiên anh dẫn người đến, hơn nữa còn là một nữ sinh.

Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng, mình sẽ dẫn một nữ sinh tới nơi này. Hơn nữa, hình như cô ấy thật sự rất ưa thích nơi này, cô dễ dàng ngồi xổm xuống, không biết đang làm cái gì?

"Tối quá! Muốn tìm vỏ sồ cũng không tìm được!" Một bãi cát lớn như vậy, chỉ có một ngọn đèn chụp ở vị trí trung tâm, mà chỗ bọn họ đang ngồi, cũng không phải vị trí gần trung tâm nhất.

"Cho!" Cung Tử Kỳ từ tò mò, đi tới, lập tức nghe thấy tiếng cô nỉ non.

"Cái gì?" Nhìn điện thoại trong tay anh, phía trên lóe lên ánh sáng, chỗ tối như thế này vô cùng thiếu ánh sáng.

"Không phải cô muốn tìm vỏ sò sao?" Cung Tử Kỳ đưa di động nhét vào trong tay cô sau đó lập tức xoay người chỗ ngồi của mình, trực tiếp nằm xuống.

Cô nhìn anh một lúc lâu, lại nhìn điện thoại ở trong tay, màn hình chính là ảnh của anh.

Khí chất vô cùng tuấn tú, cô sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bắt đầu tìm vỏ sò trên bờ cát.

Đối với Cung Tử Kỳ, cô không biết mình rốt cuộc có tâm tư như thế nào, nhưng mà trong lòng luôn có một loại cảm giác, đang lặng lẽ lay động tới cô.

Đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt anh, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, tim của cô đập rất nhanh dọa cô sợ!

Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua nam sinh khí khái đẹp trai như vậy, tròng mắt màu tím nhạt của anh, khiến cho cô có cảm giác nó giống như có thể hút cô vào trong đó vậy.

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của anh, cô đã không dám tiếp tục nhìn ánh mắt của anh. Cô sợ mình sẽ bị ánh mắt của anh hấp dẫn mất.

Cô càng không nghĩ đến, anh lại chính là nhân vật phong vân trong trường, một trong ba hoàng tử trong miệng mọi người.

Cô cũng đã nghe qua rất nhiều "Truyền thuyết" về ba người bọn họ, tất cả mọi người đều nói bọn họ rất tuấn tú, nói bọn họ rất giống các vị thần.

Kể từ sau khi nhìn thấy anh, cô cũng không cảm thấy, bọn họ chỉ đang khen ngợi hay nói quá, đó thật sự là sự thật!

"Oa. . . . . . Thật là xinh đẹp!" Trong tay cô là một mảnh vỏ sò, đây là thu hoạch lớn nhất của cô trong buổi tối hôm nay!

Thấy trong tay cô đang cầm mảnh vỏ sò, cười đến mắt cũng cong cong. Cái mảnh vò sò đó, thật sự đẹp như thế sao?

Trong tay cô cầm điện thoại của anh, rất chuyên chú nhìn mảnh vỏ sò trên tay, rồi sau đó đặt nó lên bên tai.

Cô nhìn rất chuyên chú, hoàn toàn không để ý Cung Từ Kỳ đang đến gần, đi tới bên cạnh cô, Tử Kỳ nhìn vỏ sò trong tay cô kia. Ở dưới ánh đèn, trên vỏ có ánh hào quang bảy màu, rất đẹp.

Cô nắm thật chặt mảnh vỏ sò đó trong tay, giống như vừa nhặt được bảo bối vậy.

"Cho tôi xem một chút!" Cung Tử Kỳ đột nhiên mở miệng.

"Oa. . . . . . Anh làm tôi hoảng sợ!" Anh đi mà không phát ra tiếng động sao? Hù chết cô! Vỗ vỗ lồng ngực của mình, may mắn là sức chịu đựng của cô rất tốt, nếu không thật sự sẽ bị anh hù chết.

Tiếp đó, cô đưa vỏ sò cho anh xem một lát, một loại vỏ sò như vậy lại có thể vừa mắt cô, cô nữ sinh này thật đúng là rất kỳ quái, xem ra là người rất dễ dàng thỏa mãn.

"Cái này đưa cho anh! Coi như là cám ơn anh tối nay đã giúp tôi!" Cô khẽ mỉm cười, ngồi trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn ánh sao sáng trên bầu trời. Cung Tử Kỳ nhìn cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh đã từng nghe đến chuyện cát và đá chưa?" Nàng nằm ở trên bờ cát, nhìn bầu trời đầy sao, hai mắt nhắm lại hít thở hương vị của biển.

"Nàng là một mảnh Kim Sa (cát vàng), một loại cát bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng mà nàng lại yêu mến tảng đá bên cạnh rồi. Thế rồi có một ngày, một hồi gió lớn thổi bay nắm cát đi, thổi nàng tới một nơi rất xa, để cho bọn họ không bao giờ có thể tiếp tục ở cạnh nhau, không thể gặp lại nhau nữa. Bọn họ khóc thật lâu, thật lâu! Ngàn năm sau, không biết bọn họ đã cam kết với nhua những gì, nhưng bọn họ vẫn thủy chung chờ đợi, có lẽ là tình yêu này đã cảm động trời cao, lấy được thương hại, bọn họ nhìn nhau khóc thật lâu. . . . . . . . . Lại qua thật lâu, có một đám kiến trúc sư, công nhân xây dựng bỏ nắm cát và tảng đá vào xe tải để vận chuyển, trong đó cũng bao gồm lưu luyến si mê của hạt cát và tảng đá, qua một đoạn thời gian kiến trúc sư và công nhân xây dựng đã dùng đá và cát xây nên một khu nhà xinh đẹp, vậy là mối tình của hạt cát và tảng đá đã được xi măng dính chặt vào nhau, bọn họ rốt cuộc cũng được ôm chặt lấy đối phương, bọn họ biết bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa, mà chảy giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó không lâu, ngôi nhà xinh đẹp ấy có một đôi vợ chồng tân hôn vô cùng thương yêu nhau đến ở, người chồng tên là Tiểu Lỗi, người vợ tên là Sa Sa, bọn họ rất yêu nhau, cũng dùng một đời để chờ đợi đối phương. Đoạn cảm tình này có phải rất đẹp hay không, mặc dù có chút không thực tế, nhưng thật sự rất hâm mộ bọn họ." Cô đang nhìn bầu trời, trong mắt ánh lên một loại hâm mộ.

Anh không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu.

Rồi sau đó, Cung Tử Kỳ mới mở miệng nói: "Cô tin tưởng, trên cái thế giới này, thật sự có tình yêu đáng giá như vậy sao?" Anh tin tưởng, bởi vì cha mẹ của anh, chính là một cái ví dụ tốt nhất.

"Trước kia không tin, nhưng mà hiện tại, tôi tin tưởng!" Trước kia nhìn cha mẹ của mình, ngày ngày gây gổ, ngày ngày đùa giỡn, khiến cho cô không tin tưởng, trên cái thế giới này thật sự không có tình yêu, nhưng mà từ từ, cô mới phát hiện, trên thế giới này, có tình yêu thật sự.

Bởi vì, cô nhìn thấy rất nhiều tình yêu, bọn họ có thể hạnh phúc mỹ mãn ở chung một chỗ, có thể yêu thương lẫn nhau. Đó là loại tình yêu đến chết cũng không đổi, rất đẹp!

Cô hi vọng, trong tương lai không xa cô cũng có thể gặp được một người chân chính yêu cô, thật sự nguyện ý sống cùng cô cả đời. Ước muốn của cô không nhiều lắm, chỉ cần anh ấy thương cô, yêu cô, như vậy là được rồi.

Cho dù thân phận của anh là gì, chỉ cần giữa bọn họ có tình yêu, như vậy đã đủ rồi.

"Tại sao không tin?" Anh đột nhiên rất muốn biết, vì sao cô không tin tưởng tình yêu, tại sao sau đó lại tin tưởng.

"Nhìn thấy quá nhiều, trải qua quá nhiều, cũng sẽ không tin tưởng vào tình yêu. Nhưng mà, cuối cùng phát hiện mình đã từng nhìn thấy, đã từng trải qua, chẳng qua là vì đó chỉ là những chuyện tình bên cạnh mình, không có nhìn thấy những chuyện khác ở thật xa. Nhìn xa, nhìn thật xa xong, nhìn tất cả đều sẽ cảm thấy không giống nhau." Cô khẽ mỉm cười.

"Cô trải qua cái gì?" Anh càng ngày càng có hứng thú.

"Á. . . . . . Hiện tại mấy giờ rồi?" Cô đột nhiên phát hiện, mình ra ngoài, hình như đã lâu rồi.

"Điện thoại di động ở trong tay cô." Tối như vậy, anh nhìn đồng hồ đeo tay cũng không thể sẽ biết bây giờ là mấy giờ.

"Xong đời, trời vừa rạng sáng!" Bất tri bất giác, bọn họ đã ở chỗ này hơn hai giờ.

"Đi thôi!" Nhìn cô vội vã như vậy, hình như còn có chuyện gì.

"Tốt!" Cô vội vàng bò dậy, xong đời, trở về nhất định sẽ bị mắng.

"Cô còn có chuyện gì sao?" Đã trễ thế này, cô còn có chuyện gì.

"Không có việc gì, nhưng mà nếu tôi lại không trở về nhà thì có chuyện!" Cô rất lo lắng, có hôm cô về nhà muộn đã xảy ra chuyện!

"Tôi đưa cô về!" Nhét cô vào trong xe, lập tứ quay đầu xe lại, đi về nhà cô.

Chỗ cô ở ở, quả thật là quá bình dân. Thật sự có thể coi là khu nhà tồi tệ nhất của thành phố O. Từ trước đến nay anh đều cho rằng nhà ở thành phố O là sa hoa nhất. Nhưng mà từ sau khi nhìn thấy tư liệu về cô, anh thật sự đã thay đổi quan niệm của mình.

Gia cảnh của cô rốt cuộc như thế nào? Tại sao phải ở một nơi như thế này.

"A. . . . . . Anh dừng xe ở đây được rồi, tôi tự đi vào!" Nếu để cho người nhà thấy cô ngồi trên chiếc xe cao cấp như thế này về nhà, bọn họ nhất định sẽ hiểu sai .

"Đã hơn nửa đêm rồi, không an toàn!" Anh có chút lo lắng khi để cho cô một mình đi về.

"Sẽ không, chỉ đi vào một chút nữa là đến nhà tôi rồi!" Những người ở nơi này còn chưa mở mang tư tưởng, chắc chắn sẽ cho rằng cô là một cô gái không đứng đắn. Nhỏ như vậy đã để người ta bao, nếu như vậy, cha mẹ nhất định sẽ đánh chết cô.

"Nếu không, tôi đưa cô vào!"



"Không cần, hôm nay, thật sự cám ơn anh!" Cô mở cửa xe, lập tức đi xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh một cái, mới xoay người đi vào bên trong, nhìn bóng dáng cô đơn của cô, đột nhiên anh cảm thấy, cô có chút đáng thương.

Anh mở cửa xe, len lén đi theo phía sau cô, cho đến khi thấy cô đi vào trong nhà giống như lo lắng cho an toàn của cô. Anh vừa định xoay người, lại nghe thấy bên trong, truyền ra tiếng lách ca lách cách.

Từ tò mò, anh đi tới. Xuyên qua khe cửa, nhìn cảnh tượng bên trong. Chỉ thấy Cổ Ngấn nhi ngã trên mặt đất, một tay che tay của mình.

"Mày còn biết trở lại sao, xem một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi!" Sau khi Cổ Viêm uống rượu, lập tức trở về nhà. Một mực chờ đợi , nhưng mà không ngờ, chờ đến khi trời vừa rạng sáng cô mới biết trở lại. Cũng không biết, cô đi đến chỗ quỷ quái nào.

"Lão già, hơn nửa đêm rồi còn làm gì vậy? Con gái mỗi ngày đều phải ra ngoài làm thêm đến tối muộn, ông làm gì vậy hả?" Mẹ Cổ Ngấn Nhi nghe thấy tiếng vang, liền chạy ra.

"Đi làm? Chỗ nào làm việc đến giờ này?" Nếu như là đi làm, thì đã xong việc từ sớm rồi, hiện tại cũng đã sắp hai giờ sáng, trừ những nơi không sạch sẽ kia vẫn còn có công việc thì làm gì còn nơi nào khác.

"Ông làm gì hả? Con gái phải đi kiếm tiền, có thể về hơi muộn, ông cần gì phải nổi giận lớn như vậy sao? Hơn nữa, con gái của ông ông còn chưa tin sao?" Mẹ Cổ đỡ Cổ Ngấn Nhi ngồi dưới đất dậy, nhìn vết đỏ trên mặt cô, thật sự rất đau lòng.

"Nó là ông đây nhặt về, ai biết là người đàn bà không đứng đắn nào sinh ra." Lời nói của Cổ Viêm, khiến Cổ Ngấn Nhi đang ngồi dưới đất trừng lớn cặp mắt, cũng quên luôn cả khóc.

"Mẹ, cha nói là sự thật sao?" Cô nhìn mẹ Cổ, trong mắt tràn đầy bi thương.

Mọi người đều nói, rượu vào lời ra, cô thật sự không hi vọng, tất cả chuyện này là sự thật.

"Tiểu Ngấn, đừng nghe ba con nói bậy, ông ấy uống nhiều quá rồi. Mẹ là mẹ ruột con, trở về phòng ngủ đi!" Mẹ Cổ an ủi, chỉ sợ cô thật sự sẽ nghi ngờ.

"Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, mày là do tao nhặt về!" Cổ Viêm tức giận đáp chiếc bình bên cạnh.

"Mẹ, mẹ nói cho con biết, đây không phải là sụ thật?"

"Tiểu Ngấn. . . . . ." Mẹ Cổ muốn nói lại thôi, nên nói như thế nào cho phải đây?

Vốn muốn gạt cô cả đời, không muốn để tâm hồn cô chịu bất kỳ một chút tổn thương nào.

"Cha, cha đang nói đùa cái gì vậy? Tại sao chị có thể là do cha nhặt về được, chị giống cha như thế nò, cha cũng không biết sao?" Cổ Vô Ngân cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, mặc đồ ngủ, đi ra ngoài.

"Chị, chị trở về phòng ngủ đi! Cha nói bậy đấy, chị đừng nghĩ nhiều như vậy." Có đánh chết Cổ Vô Ngân cũng sẽ không tin, người chị từ nhỏ đã yêu cậu, thương cậu, cưng chiều cậu, không phải là chị ruột của mình. Quan hệ của bọn họ, có thân mật như thế nào, cậu biết rõ.

"Vô Ngân, dẫn chị con trở về phòng nghỉ ngơi!" Mẹ Cổ giao Cổ Ngấn Nhi cho Cổ Vô Ngân, đi tới kéo Cổ Viêm đã uống quá nhiều rượu. Kéo ông ta về căn phòng nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa.

"Chị. . . . . ." Cổ Vô Ngân đỡ Cổ Ngấn Nhi đứng cũng không vững .

"Đây không phải là thật, không phải thật!" Cặp mắt vô hồn của cô nhìn về phía trước, tại sao lại như vậy? Cô không tin, cô không nên tin tưởng.

Mình thế nhưng lại không phải do cha mẹ sinh ra, cô chỉ là một đứa bé đáng thương không ai muốn, từ nhỏ, cha mẹ ruột đã rời bỏ cô, bỏ rơi cô, để cô tự sinh tự diệt. Cô hy vọng biết bao, tất cả những gì mình nghe được đều không phải là thật. Nhưng mà vẻ mặt cứ muốn nói lại thôi này của mẹ đã hoàn toàn nói cho cô biết, tất cả là thật.

"Chị, chị đừng như vậy, chỉ chỉ đang nằm mơ thôi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết chuyện!" Cổ Vô Ngân cao hơn Cổ Ngấn Nhi một cái đầu, bế cô lên, đưa cô trở về phòng của mình. Cho đến sau khi cô đi ngủ, mới rời khỏi gian phòng của cô.

Cung Tử Kỳ vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhìn, nhìn tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Anh vốn định đi vào kéo cô rời khỏi đây, nhưng mà nếu như anh đi vào, có thể sẽ để cho cha của cô càng hiểu lầm Cổ Ngấn Nhi hơn, sau khi thấy em trai bế cô trở về phòng, anh mới xoay người rời đi.

Xem ra, anh phải tìm người tra rõ thân thế của Cổ Ngấn Nhi, chắc hẳn chuyện này sẽ là một đả kích lớn đối với cô.

Lấy mảnh vỏ sò trong túi ra, còn có khuôn mặt vui vẻ tươi cười của cô trên bờ cát. Anh có chút nghi ngờ, sau này vẫn còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô sao?

Tất cả, vẫn phải đợi đến ngày thứ hai mới có thể biết được. Xem xem đến lúc đó, tình trạng của cô như thế nào, mới chắc chắn được sẽ phải làm gì!

*

Mấy ngày nay, Cổ Ngấn Nhi giống như người mất hồn vậy, mỗi ngày cũng đều trải qua cuộc sống giống trước kia, nhưng lại càng ngày càng ít nói. Bạn học xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ cô, đều thảo luận chuyện đêm hôm đó, chuyện đã xảy ra ở trong khách sạn, còn có chuyện Cung Tử Kỳ sau khi anh và cô rời đi, hai người bọn họ sẽ đi đến nơi nào.

Suy đoán như vậy, làm nhiều người nhức đầu. Tất cả nữ sinh, đều xem Cổ Ngấn Nhi là kẻ thù chung.

Cả ngày đều nghĩ tới việc làm thế nào để chỉnh Cổ Ngấn nhi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô như người mất hồn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt hơn thì bọn họ lại không đành lòng ra tay với cô.

Nếu như không cẩn thận, sẽ chỉnh chết cô, không phải bọn họ càng xui xẻo hơn sao? Hơn nữa nếu bị mang tội danh giết người, bọn họ chỉ nên vụng trộm quan sát cô thôi.

"Tiểu Ngấn, sắc mặt của cậu thật là tệ, có phải là không thoải mái hay không? Nếu như không thoải mái, tớ xin phép thầy cho cậu nghỉ." Ngay hôm thứ hai, Văn Vân Nhi đã cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, nhưng mà thật không ngờ, mấy ngày nay tình trạng của cô càng ngày càng xấu.

"Không cần, tớ không sao!" Cô gượng ép cười cười, nhưng mà nụ cười này còn khó nhìn hơn khóc.

"Làm sao cậu có thể không có chuyện gì, nhất định là cậu đã có chuyện, nói cho tớ biết nhanh lên!" Lý Tiểu Vũ cũng vì cô mà lo lắng, cảm xúc của Cổ Ngấn nhi mấy ngày nay, làm cho bọn họ rất lo lắng.

Ngay cả thầy giáo, cũng lén lút đi tìm hai người bọn họ hỏi Cổ Ngấn Nhi có chuyện gì.

"Tớ thật sự không sao, thầy giáo tới, đừng nói gì nữa!" Cô lấy sách trong ngăn kéo ra, lấy ra cuốn sách mà hôm nay sẽ học, nhưng mà, tiết này là lịch sử, cô lại cầm sách Anh văn.

"Tiểu Ngấn, cậu lấy nhầm sách!" Lý Tiểu Vũ nhắc nhở, giúp cô lấy sách ra khỏi ngăn kéo.

"À! Cảm ơn!" Cô nhàn nhạt mở miệng nói cảm ơn, tiếp theo cũng không nói thêm một câu.

"Năm 540 trước công nguên, bởi vì dân La Mã – quý tộc A Trát và quý tộc Virally tranh chấp tài sản, sau khi hai bên đến tòa án, cơ sở pháp luật phán quyết của quan toà gọi là luật gì?" Giọng nói của thầy giáo dạy lịch sử truyền đến.

"Cổ Ngấn Nhi, em trả lời cái cau hỏi này đi." Cô là học sinh xuất sắc trong lớp, mỗi thầy giáo khi giảng bài đều thích gọi cô.

"Luật tập quán và công dân."

"Em có thể giải thích cho các bạn học hiểu không?" Cổ Ngấn Nhi trả lời, khiến cho ông rất hài lòng, nhưng mà ông càng muốn biết, cô có thật sự hiểu rõ hay không.

"Luật tập quán: thói quen của người dân thường là phân tán, không thống nhất , thói quen của từng địa phương hoàn toàn khác biệt, cùng chung một khu thói quen của dân chúng chưa chắc đã giống nhau, luật tập quán hôn nhân diễn giải ghi chép đầy đủ. Cái gọi là "Ba dặm không chung gió, năm dặm không chung phong tục" chính là hình tượng phản ảnh thói quen của ngươi dân trong từng khu vực từng địa phương. Vì vậy, một thói quen của người dân thường thường chỉ có thể thích ứng với từng địa phương hoặc . . . . . ." Lời của cô vẫn chưa nói xong, người đã ngã về sau.

"Tiểu vết!" Tiểu Vũ vội vàng đỡ thân thể cô đang ngã xuống.

"Tại sao lại quay lại hết vậy?" Thầy dạy lịch sử cũng giật mình, trong một tuần chỉ có hai tiết lịch sử, trong lớp xảy ra chuyện gì ông không rõ ràng lắm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Cổ Ngấn Nhi tái nhợt thì ông cũng sợ hết hồn, tuần trước ông còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô làm sao lập tức đã thế này?

"Tề Nguyên Kiệt, em mau đưa em ấy đến phòng y tế, Lý Tiểu Vũ, em cũng đi cùng đi." Lý Tiểu Vũ gật đầu, Tề Nguyên Kiệt là nam sinh mập nhất trong lớp, hơn nữa hơi sức cũng lớn. Để cho cậu ta ôm Cổ Ngấn nhi, cũng sẽ không sao cả. Hơn nữa Cổ Ngấn nhi gầy như vậy, chắc hẳn cũng nhẹ nhàng, dễ dàng vô cùng.

Nhưng mà, Tề Nguyên Kiệt vẫn chưa đi đến, một bóng dáng đã phóng qua mọi người, ôm Cổ Ngấn Nhi đi ra ngoài.

Ngay cả Lý Tiểu Vũ ngồi cạnh Cổ Ngấn Nhi cũng không phản ứng kịp.

Người mới vừa rồi rốt cuộc là ai?

"Chuyện này. . . . . ." Thầy giáo liếc mắt nhìn, Tề Nguyên Kiệt sững sờ tại chỗ, tay Lý Tiểu Vũ hình như vẫn đang duy trì bộ dạng mới vừa đỡ Cổ Ngấn Nhi, mà bóng dáng Cổ Ngấn Nhi không biết đã đến đâu rồi!

"Tiểu Vũ, chắc là đưa cô ấy đến phòng y tế, em qua xem một chút!" Lý Tiểu Vũ nghe thấy thầy giáo gọi mình, lúc này mới kịp phản ứng, chạy ra ngoài.

"Thầy, em cũng muốn đi!" Kha Man Man rất muốn xem một chút, người mới vừa rồi là ai vậy?

Cái bóng dáng kia, thật quá mức quen thuộc, khiến cho cô có chút hoài nghi, có phải Cung Tử Kỳ hay không, nếu quả như thật sự là anh, như vậy tiếp theo sẽ không thể quá mức mềm lòng đối với Cổ Ngấn Nhi.

"Có Lý Tiểu Vũ đi làm nhiệm vụ này được rồi, chúng ta tiếp tục học!" Thầy lịch sử liếc mắt nhìn, lập tức trở lại bục giảng, ông rất yên tâm về Cổ Ngấn Nhi, tin tưởng cô có thể theo kịp tiến độ của mọi người.

Cho dù Lý Tiểu Vũ có học ít hơn một tiết, tin tưởng Cổ Ngấn Nhi cũng sẽ bù lại giúp cô, dù sao có thể nhìn ra được, hai người bọn họ là bạn bè vô cùng thân thiết.

"Ồ!" Kha Man Man có chút không thoải mái, cho dù cô không thể nhìn thấy được, chắc hẳn chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp tất cả các góc trong trường.

Sớm muộn gì, cũng sẽ truyền vào trong tai cô.

Trong phòng y tế, bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra thân thể Cổ Ngấn Nhi. Cung Tử Kỳ tựa vào trên cửa, nhìn Cổ Ngấn Nhi nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt. Nếu như không phải anh đang học tiết thể dục, phải đi đến phòng thể chất lấy ít đồ, nhưng mà khi đi qua phòng học của Cổ Ngấn Nhi lại thấy cảnh cô ngã xuống kia.

Anh bỏ lại dụng cụ trong tay, lập tức chạy vào trong phòng học của cô, dùng tốc ðộ nhanh nhất, đưa cô đến phòng y tế.



"Cô ấy bị sao vậy ạ?" Thấy bác sĩ thu dọn đồ, anh lập tức mở miệng hỏi.

"Đói quá chóng mặt thôi!" Bác sĩ vừa nói xong, thiếu chút nữa khiến Lý Tiểu Vũ mới vừa tiến vào té xỉu.

“Cô đi mua chút gì đó cho cô ấy ăn đi." Cung Tử Kỳ lấy tiền từ trong ví ra, giao cho Lý Tiểu Vũ.

"Được!" Lý Tiểu Vũ nhận lấy tiền Cung Tử Kỳ đưa, chạy nhanh ra ngoài.

Mặc dù vẫn còn cảm thấy kỳ quái đối với việc tại sao Cung Tử Kỳ lại ở chung một chỗ với Cổ Ngấn Nhi, nhưng mà bây giờ, vẫn không nên suy nghĩ nhiều thì hơn! Sớm muộn cũng có một ngày cô cũng sẽ biết. Bây giờ sức khỏe của Cổ Ngấn Nhi quan trọng nhất, rốt cuộc cô ấy không ăn cơm mấy ngày rồi?

"Có thể là, mấy ngày nay ăn quá ít, hơn nữa nghỉ ngơi không đủ, áp lực quá lớn. Cho nên mới té xỉu, đợi cô ấy tỉnh lai, phải khuyên bảo cô ấy thật tốt, nếu có thời gian thì đưa cô ấy ra ngoài đi dạo, nếu như tiếp tục như vậy nữa, có thể cô ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm, u uất." Bác sĩ lấy thuốc, đưa cho Cung Tử Kỳ.

"Em hiểu rồi!" Anh đáp một tiếng, nhận lấy thuốc bác sĩ đưa tới.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh lập tức quay sang nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường. Nhất định là cô vẫn đang đau lòng vì chuyện đó, cho nên mới biến thành tình trạng như hiện nay.

Anh đã bắt đầu cho người điều tra chuyện này, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức nào, cũng không biết rốt cuộc lúc nào mới có tin tức, nếu như vẫn luôn không có tin tức, sau đó phải làm thế nào?

Hoặc là, nghĩ biện pháp, lừa gạt cô trước. Ít nhất không để cô liên tục duy trì tình trạng như hiện nay, nếu như tiếp tục như thế này nữa, thân thể của cô nhất định sẽ không chịu nổi, hiện tại cũng đã ngã xuống, nếu như còn mắc chứng u buồn, cũng không biết phải làm sao nữa?

Nhìn cô một lúc lâu, anh cũng không di chuyển, chỉ hi vọng là cô có thể sống thật tốt, đừng suy sụp đi xuống như vậy nữa.

Lý Tiểu Vũ mua một ít thức ăn trở lại, đã nhìn thấy Cung Tử Kỳ ngồi bên giường bệnh, cặp mắt chuyên chú nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường.

Càng nhìn càng thấy giữa hai người bọn họ có gì đó mờ ám. Nhưng mà sự việc như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không rõ ràng lắm, dù thế nào đi nữa giữa hai người bọn họ, có chút không bình thường, nếu như bình thường, hai người bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này rồi.

Nhìn hai người bọn họ một lát, cô mới xách cháo đi vào.

"Tôi mua cho cậu ấy chút cháo, đặt ở trong hộp giữ ấm, đợi cậu ấy tỉnh, anh cho cô ấy uống nhé! Số tiền này là tiền thừa trả lại anh! Tôi trở về phòng học học đây!" Cô vẫn không có hứng thú ở lại đây làm bóng đèn. Hơn nữa, làm bóng đèn cũng không phải là ý của cô.

Cung Tử Kỳ chỉ nhìn cô một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.

Cái cô nữ sinh ngu ngốc này, thật sự khiến cho người ta lo lắng. Hôm thứ hai, khi nhìn thấy cô, cảm thấy cô vẫn còn tốt lắm tại sao lập tức lại thay đổi thành cái bộ dáng như bây giờ vậy.

Thật sự rất lo lắng, trong những ngày tiếp theo, cô phải làm sao?

"Ư. . . . . ." Không biết qua bao lâu, hình như đã hết khóa học buổi sáng rồi, Cổ Ngấn Nhi nằm trên giường mới có một chút động tĩnh.

"Đã tỉnh rồi hả?" Cung Tử Kỳ vẫn ngồi ở chỗ này không hề rời đi, thấy Cổ Ngấn Nhi nằm trên giường có một chút động tĩnh, lập tức đứng lên, đỡ cô dậy, để cho cô tựa vào đầu giường.

"Tại sao tôi lại ở đây?" Khi thấy Cung Tử Kỳ, cô cũng rất kinh ngạc.

"Cô ngất xỉu trong phòng học!" Xem ra, đến bây giờ cô vẫn không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"A! Tại sao anh lại ở đây?" Kể từ sau đêm đó, bọn họ cũng chưa có gặp lại, nhưng mà không nghĩ tới, anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn thấy một màn như vậy.

"Tôi đưa cô tới phòng y tế đó!" Anh vừa nói, vừa mở hộp giữ ấm bên cạnh ra, bên trong cháo vẫn còn ấm vừa lúc uống.

"Ăn chút cháo đi!" Anh đưa cháo tới trước mặt cô, Cổ Ngấn Nhi đưa tay nhận lấy, nhưng nhìn cái bộ dáng hiện tại này của cô, anh lại không yên lòng.

"Ai! Hay là để tôi đút cho em ăn đi! Nhìn cái bộ dáng hiện tại của em xem, sắc mặt tái nhợt, không có một tia máu nào." Ngồi vào trên giường bệnh, đang tính đút cho cô uống xong tất cả chỗ cháo này. Như vậy anh cũng có thể yên tâm một chút, nếu như cô không uống hết, anh thật sự có chút không yên lòng.

"Vẫn để tôi tự uống đi!" Cô cũng không phải không biết xấu hổ, để anh đút cho cô, nếu như các bạn học trong trường nhìn thấy, cuộc sống sau này của cô sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ có thể coi là học muội và học trưởng (đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới), ngay cả bạn bè cũng không bằng, thế nhưng anh lại giúp cô nhiều lần như vậy.

"Để tôi làm đi, cái bộ dáng này của em, có thể ngay cả một trang giấy cũng không cầm nổi." Anh thật sự rất nghi ngờ, không phải là cô muốn để cho mình thật sự ngã xuống mới bằng lòng chứ.

"Tôi. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, thật không biết phải nói cái gì.

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, cô không muốn nhớ đến chuyện kia, nhưng mỗi khi về đến trong nhà, thấy vẻ mặt của cô thì cô sẽ nhớ tới chuyện đêm đó.

Cô cũng không muốn suy nghĩ, nhưng mà bất tri bất giác, cô vẫn suy nghĩ theo hướng đó, nhớ lại chuyện kia.

"Cô bé này, có phải mấy ngày nay đều không ăn có đúng hay không? Cũng không ngủ ngon giấc?" Cô nhất định là bởi vì chuyện kia, nếu không, anh thật rất khó tin tưởng, cô còn có thể vì chuyện gì khác mà biến thành cái bộ dáng như hiện nay.

"Không có!" Cô không muốn làm cho mọi người biết, mình là được nhặt về nuôi, mình là một đứa bé không ai muốn.

"Còn nói không có, em có biết bác sĩ nói gì không?" Cô mờ mịt lắc đầu một cái, hoàn toàn không biết, mình rốt cuộc bị làm sao?

"Ông ấy nói, em đói quá mới chóng mặt ngất đi." Cung Tử Kỳ múc cháo đưa tới bên miệng cô.

"Há mồm!" Không há mồm làm sao anh có thể cho cô ăn được chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn cơm, mặc dù hơi vụng về, nhưng mà vẫn không đến mức bêu xấu.

Nhìn Cung Tử Kỳ một cái, cô ngoan ngoãn mở miệng. Ý tốt của người ta, làm sao cô có thể cự tuyệt. Hơn nữa đối với anh, cô còn có một loại tình cảm không nói ra được.

"Chỉ vì tôi ăn không vào thôi." Cô nhàn nhạt mở miệng, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay không ăn no, cho nên cô cảm thấy miếng cháo anh tự mình đút cho cô, ăn thật ngon, nhưng cũng khiến cho cô cảm thấy được người khác yêu thương sủng ái.

Có lẽ, đây chỉ là cảm giác của cô.

"Xảy ra chuyện gì?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.

"Không có việc gì, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, mấy ngày nữa sẽ hét thôi!" Anh cũng đã sớm đoán được, cô sẽ nói như vậy.

"Ừ!" Anh cũng không nhiều lời, anh sẽ chờ, chờ sau khi anh điều tra xong chuyện này sẽ tính tiếp.

"Cám ơn anh!" Ăn được một nửa, cô mở miệng nói cám ơn anh, mỗi lần anh đều giúp cô khiến cho cô cảm giác là cô thật không tốt.

"Ăn thêm chút nữa!" Cô gật đầu một cái, tiếp tục ăn cháo anh đút cho.

Đông Phương Oánh Oánh nghe Trầm Phi Dương nói Cung Tử Kỳ ở trong phòng y tế, nên vội vàng chạy tới nơi này, cho là Cung Tử Kỳ xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi cô chạy tới phòng y tế, thấy một màn bên trong thì sững sờ ở đứng yên một lúc lâu, thật lâu!

Nữ sinh kia, là người trong những tin đồn của trường Cổ Ngấn Nhi, không nghĩ tới anh lại ở đây đút cháo cho cô ta ăn. Giữa bọn họ, rốt cuộc là quan hệ gì? Cho tới bây giờ Cung Tử Kỳ chưa từng đút cho nữ sinh nào ăn cái gì, ngay cả lần trước, khi cô ngã bệnh, la hét muốn anh làm chuyện này, anh cũng mượn cớ rời đi.

Chỉ là, không nghĩ tới, Cổ Ngấn Nhi lại thay đổi được anh.

Hay là nói, anh yêu Cổ Ngấn Nhi? Cô vội vàng dừng lại, không dám nghĩ thêm nữa, cô sẽ không tin, Cung Tử Kỳ lại yêu một người nữ sinh như thế này, nhìn quần áo trên người cô ta thì biết rõ thân phận của cô ta như thế nào, một thân nghèo kiết xác, bất kỳ ai nhìn vào cũng biết tình trạng gia đình cô ta..

Anh vẫn luôn khinh thường nữ sinh như vậy, tại sao lần này lại?

Cô càng nghĩ càng không hiểu, đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc lâu, mới xoay người rời đi.

Cô phải đợi xem, rốt cuộc tiếp theo giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu như quả thật có chuyện lời cô rat ay cũng không muộn.

Cô không tin, không tin Cung Tử Kỳ sẽ thích nữ sinh như vậy.

Chỉ là, cô ta bị bệnh, Cung Tử Kỳ tốt bụng đút cháo cho cô ta ăn thôi, chỉ là như vậy, chỉ là như vậy thôi.

Cô nỗ lực an ủi mình, hi vọng mình không cần suy nghĩ xa hơn, nếu như nghĩ tiếp nữa, cô thật không biết, mình sẽ nghĩ đến chuyện gì nữa.

Nỗ lực để cho mình không suy nghĩ linh tinh nữa, đi thẳng trở về phòng học. Trong phòng học huyên náo, khiến cho tâm tình của cô khá hơn nhiều.

Cũng sẽ không suy nghĩ xa hơn nữa, cô tin tưởng Cung Tử Kỳ sẽ không thích nữ sinh kia, nhất định sẽ không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook