Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
Chương 10
Thanh Phong Tân Nguyệt
08/07/2017
An Dĩ Mạch dứt khoát đi vào thang máy lên tầng trên cùng, lúc này Anna thư ký của An Mặc Hàn đã tan tầm đi ăn cơm, An Dĩ Mạch trực tiếp đi vào văn phòng An Mặc Hàn, hết sức tự nhiên. Cứ như là văn phòng của chính mình
vậy.
Cô tự giác ngồi xuống vị trí thuộc về riêng An Mặc Hàn, mở ra hộp cơm mà dì Lan đã đóng kín, một cỗ mùi thơm truyền đến mũi An Dĩ Mạch, ôi chao, cô lại đói bụng rồi.
An Dĩ Mạch có một thói quen không tốt, chính là cô dường như vĩnh viễn ăn không đủ no, miễn là có đồ ăn, cô đều có khẩu vị để ăn, chẳng qua, điều đáng mừng là, dù cho cô ăn như thế nào, cũng sẽ không ăn đến mập, cho nên, cô cũng không lo lắng lắm về vấn đề này, bạn bè cô đều nói cô là người có lộc ăn, thực ra, cô biết, là bởi vì chuyện lúc còn bé, cho nên mới có một An Dĩ Mạch dù thế nào cũng ăn không đủ no như hiện tại.
Cười với bữa cơm ngon miệng này một cái, cô cầm lấy thìa đũa liền có tư vị bắt đầu ăn.
Anna từ phòng ăn về đến chỗ làm việc của mình, lại ngửi thấy một cỗ mùi thơm của cơm, cẩn thận ngửi một chút, mới phát hiện là từ phòng làm việc của Tổng giám đốc truyền đến.
"Lạ thật, không phải văn phòng Tổng giám đốc từ trước tới nay đều không có bất kỳ mùi gì sao? Thế nào mà hôm nay..."
Cô khẽ lẩm bẩm, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc ra.
An Dĩ Mạch quay lưng về phía cửa, lúc này cô đã hoàn toàn vùi mình vào bên trong xích đu, ôm hộp cơm trong tay, hưởng thụ mỹ vị.
"Cô là ai? Làm sao lại ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc?"
Một tiếng hô của Anna làm An Dĩ Mạch hốt hoảng, kế tiếp cô thành công bị sặc bởi miếng cơm vừa đưa vào miệng.
Cô không thèm để ý ai đến quấy rầy mình, hiện tại cái mạng nhỏ của cô quan trọng hơn, vội vàng đặt hộp cơm lên trên bàn, định bưng nước lên một hơi uống sạch.
"Hô, nguy hiểm thật, suýt chút nữa mình bị sặc chết."
An Dĩ Mạch xoa xoa cái bụng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn vế phía tên đầu sỏ làm cô bị sặc.
"Dĩ Mạch?"
Anna có chút không dám tin mà nhìn cô gái từ đầu tới bây giờ đều không nhìn cô.
"Anna."
An Dĩ Mạch lập tức chỉnh đốn lại bản thân, có chút lúng túng nhìn về phía cô ấy.
"Đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp." An Dĩ Mạch từ xưa đến nay không hề tiếc lời khen ngợi bản thân.
"Cậu trở về lúc nào vậy, làm sao lại không nói cho tớ."
Anna hiển nhiên là rất kích động khi nhìn thấy An Dĩ Mạch, các cô chính là bạn tốt từ hồi cao trung, chỉ bởi vì nguyên nhân gia đình, lúc học đại học An Dĩ Mạch bị đưa tới nước M, còn Anna sau khi tốt nghiệp đã vào làm ở Mặc Mạch Quốc Tế.
"Mới trở về hôm nay, đã lâu rồi không gặp, nhớ tớ không?"
An Dĩ Mạch nở nụ cười rực rỡ khiến Anna có chút thất thần, cô nàng này còn đẹp hơn so với trước đây.
"Rất nhớ cậu đấy, Dĩ Mạch."
Hai cô gái cùng ôm lấy nhau, Anna hoàn toàn buông xuống vẻ thành thục cùng chững chạc của mình, như đứa trẻ nhỏ mà ôm lấy An Dĩ Mạch thật chặt.
Các cô hàn huyên một hồi, Anna liền trở về làm việc, chẳng qua là chị em hai người đã hẹn nhau tuần sau đi ăn cơm.
An Dĩ Mạch trở lại ngồi trên xích đu, nâng cổ tay, liếc nhìn thời gian, bĩu bĩu môi, từ bên trong túi lấy ra một sấp giấy màu chỉnh tề, chăm chú gấp.
Không biết đã qua bao lâu, An Mặc Hàn ra khỏi thang máy đi về phía văn phòng.
"Tổng giám đốc." Anna gọi anh lại.
"Thế nào? Hội nghị sắp tới có vấn đề gì à?" An Mặc Hàn cho rằng hội nghị lát nữa có vấn đề.
Anna lắc đầu một cái, hội nghị không có vấn đề, nhưng là cô cảm thấy Tổng giám đốc có vấn đề.
"Chuyện là, Dĩ Mạch ở bên trong." Anna chỉ chỉ cửa phòng làm việc, nhỏ giọng nhắc nhở Tổng giám đốc nhà mình, Dĩ Mạch ở bên trong đã lâu, cô cảm thấy lần này Tổng giám đốc nhà cô xong đời rồi.
Nghe Anna nói xong, đầu tiên An Mặc Hàn cực kỳ vui vẻ, An Dĩ Mạch chưa bao giờ tới công ty tìm anh, thế nào lại tới đây, song, lập tức anh liền nhăn mặt, không biết Dĩ Mạch đã đến bao lâu rồi, có phải hay không anh nên chuẩn bị thật tốt.
"Bao lâu rồi?"
An Mặc Hàn hạ thấp giọng, Anna nhìn thấy An Mặc Hàn như vậy chỉ bất đắc dĩ cười.
"Rất lâu rồi."
Quả nhiên vừa mới nãy còn có vẻ mặt chờ mong, bên trong đôi mắt đào hoa của An Mặc Hàn lúc này tràn đầy vẻ u sầu, xong rồi, anh thật sự xong rồi, đi vào, anh sẽ chết rất thê thảm, không vào, anh sẽ chết càng thê thảm hơn.
Quên đi, chết thì chết, Anna nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc nhà mình như bước chân lên pháp trường, cười trộm, ha ha ha, ai có thể nghĩ tới kỳ tài thương nghiệp 23 tuổi này thật ra sợ nhất chỉ là một người phụ nữ đây?
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, An Mặc Hàn nhìn thấy hàng ngàn con hạc giấy bay loạn đầy đất, được rồi, ban đầu còn chút hy vọng, hiện tại anh có thể xác định anh chết chắc rồi.
Anh chưa bao giờ có thể chịu nổi bất cứ mùi gì ở trong phòng làm việc, giờ đã đem mùi thức ăn còn sót lại kia ném ra sau đầu, lúc này đây anh chỉ có thể yên lặng mà kiểm tra trên đất xem có bao nhiêu con hạc giấy.
Người đang ngồi ở trên ghế nghiêm túc gấp hạc giấy cũng không ngẩng đầu lên, cô vẫn chăm chú gấp hạc giấy như trước.
An Mặc Hàn nhìn phòng làm việc của mình, hoàn toàn không giống với lúc anh rời đi, bởi vì hiện tại khiến phòng làm việc của anh ngổn ngang toàn hạc giấy chính là cách để chứng minh anh bị phán tội chết.
"Dĩ Mạch, em tới lúc nào vậy, tại sao không gọi điện thoại cho anh?"
Anh khích lệ tinh thần, cẩn thận bước qua những con hạc giấy đi về phía cô gái đang chăm chỉ làm việc kia.
Nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn sắp bị quét sạch thì anh càng thêm hối hận, sao anh lại đi ra ngoài ăn cơm chứ, ông trời ơi, cho một tia sét đến đánh chết anh đi.
Bấy giờ rốt cục Dĩ Mạch cũng dừng lại động tác trong tay, nâng lên khuôn mặt tuyệt đẹp nhìn về phía An Mặc Hàn.
Đôi mắt hoa đào của An Mặc Hàn tràn đầy nụ cười lấy lòng, nhìn gương mặt tươi cười có chút gian ác của An Dĩ Mạch.
An Dĩ Mạch không nói gì, nhìn chằm chằm An Mặc Hàn không chớp mắt, khiến anh thầm sợ hãi, An Mặc Hàn trong lòng xâu hổ, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể để An Dĩ Mạch nhìn như vậy, thế nhưng, càng nhìn anh như vậy, trong mắt anh càng không bình tĩnh nổi.
Nhưng đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch lại dùng môi mình hôn lên môi cô.
An Dĩ Mạch cũng không cảm thấy kinh ngạc với động tác này của anh, còn rất phối hợp nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Đợi đến khi cô đáp lại, vào lúc này cho dù định lực An Mặc Hàn có tốt đến mấy cũng tan thành mây khói, một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay khác gắt gao ôm eo cô thật chặt, làm cho cô càng kề sát anh hơn.
Cô tự giác ngồi xuống vị trí thuộc về riêng An Mặc Hàn, mở ra hộp cơm mà dì Lan đã đóng kín, một cỗ mùi thơm truyền đến mũi An Dĩ Mạch, ôi chao, cô lại đói bụng rồi.
An Dĩ Mạch có một thói quen không tốt, chính là cô dường như vĩnh viễn ăn không đủ no, miễn là có đồ ăn, cô đều có khẩu vị để ăn, chẳng qua, điều đáng mừng là, dù cho cô ăn như thế nào, cũng sẽ không ăn đến mập, cho nên, cô cũng không lo lắng lắm về vấn đề này, bạn bè cô đều nói cô là người có lộc ăn, thực ra, cô biết, là bởi vì chuyện lúc còn bé, cho nên mới có một An Dĩ Mạch dù thế nào cũng ăn không đủ no như hiện tại.
Cười với bữa cơm ngon miệng này một cái, cô cầm lấy thìa đũa liền có tư vị bắt đầu ăn.
Anna từ phòng ăn về đến chỗ làm việc của mình, lại ngửi thấy một cỗ mùi thơm của cơm, cẩn thận ngửi một chút, mới phát hiện là từ phòng làm việc của Tổng giám đốc truyền đến.
"Lạ thật, không phải văn phòng Tổng giám đốc từ trước tới nay đều không có bất kỳ mùi gì sao? Thế nào mà hôm nay..."
Cô khẽ lẩm bẩm, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc ra.
An Dĩ Mạch quay lưng về phía cửa, lúc này cô đã hoàn toàn vùi mình vào bên trong xích đu, ôm hộp cơm trong tay, hưởng thụ mỹ vị.
"Cô là ai? Làm sao lại ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc?"
Một tiếng hô của Anna làm An Dĩ Mạch hốt hoảng, kế tiếp cô thành công bị sặc bởi miếng cơm vừa đưa vào miệng.
Cô không thèm để ý ai đến quấy rầy mình, hiện tại cái mạng nhỏ của cô quan trọng hơn, vội vàng đặt hộp cơm lên trên bàn, định bưng nước lên một hơi uống sạch.
"Hô, nguy hiểm thật, suýt chút nữa mình bị sặc chết."
An Dĩ Mạch xoa xoa cái bụng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn vế phía tên đầu sỏ làm cô bị sặc.
"Dĩ Mạch?"
Anna có chút không dám tin mà nhìn cô gái từ đầu tới bây giờ đều không nhìn cô.
"Anna."
An Dĩ Mạch lập tức chỉnh đốn lại bản thân, có chút lúng túng nhìn về phía cô ấy.
"Đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp." An Dĩ Mạch từ xưa đến nay không hề tiếc lời khen ngợi bản thân.
"Cậu trở về lúc nào vậy, làm sao lại không nói cho tớ."
Anna hiển nhiên là rất kích động khi nhìn thấy An Dĩ Mạch, các cô chính là bạn tốt từ hồi cao trung, chỉ bởi vì nguyên nhân gia đình, lúc học đại học An Dĩ Mạch bị đưa tới nước M, còn Anna sau khi tốt nghiệp đã vào làm ở Mặc Mạch Quốc Tế.
"Mới trở về hôm nay, đã lâu rồi không gặp, nhớ tớ không?"
An Dĩ Mạch nở nụ cười rực rỡ khiến Anna có chút thất thần, cô nàng này còn đẹp hơn so với trước đây.
"Rất nhớ cậu đấy, Dĩ Mạch."
Hai cô gái cùng ôm lấy nhau, Anna hoàn toàn buông xuống vẻ thành thục cùng chững chạc của mình, như đứa trẻ nhỏ mà ôm lấy An Dĩ Mạch thật chặt.
Các cô hàn huyên một hồi, Anna liền trở về làm việc, chẳng qua là chị em hai người đã hẹn nhau tuần sau đi ăn cơm.
An Dĩ Mạch trở lại ngồi trên xích đu, nâng cổ tay, liếc nhìn thời gian, bĩu bĩu môi, từ bên trong túi lấy ra một sấp giấy màu chỉnh tề, chăm chú gấp.
Không biết đã qua bao lâu, An Mặc Hàn ra khỏi thang máy đi về phía văn phòng.
"Tổng giám đốc." Anna gọi anh lại.
"Thế nào? Hội nghị sắp tới có vấn đề gì à?" An Mặc Hàn cho rằng hội nghị lát nữa có vấn đề.
Anna lắc đầu một cái, hội nghị không có vấn đề, nhưng là cô cảm thấy Tổng giám đốc có vấn đề.
"Chuyện là, Dĩ Mạch ở bên trong." Anna chỉ chỉ cửa phòng làm việc, nhỏ giọng nhắc nhở Tổng giám đốc nhà mình, Dĩ Mạch ở bên trong đã lâu, cô cảm thấy lần này Tổng giám đốc nhà cô xong đời rồi.
Nghe Anna nói xong, đầu tiên An Mặc Hàn cực kỳ vui vẻ, An Dĩ Mạch chưa bao giờ tới công ty tìm anh, thế nào lại tới đây, song, lập tức anh liền nhăn mặt, không biết Dĩ Mạch đã đến bao lâu rồi, có phải hay không anh nên chuẩn bị thật tốt.
"Bao lâu rồi?"
An Mặc Hàn hạ thấp giọng, Anna nhìn thấy An Mặc Hàn như vậy chỉ bất đắc dĩ cười.
"Rất lâu rồi."
Quả nhiên vừa mới nãy còn có vẻ mặt chờ mong, bên trong đôi mắt đào hoa của An Mặc Hàn lúc này tràn đầy vẻ u sầu, xong rồi, anh thật sự xong rồi, đi vào, anh sẽ chết rất thê thảm, không vào, anh sẽ chết càng thê thảm hơn.
Quên đi, chết thì chết, Anna nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc nhà mình như bước chân lên pháp trường, cười trộm, ha ha ha, ai có thể nghĩ tới kỳ tài thương nghiệp 23 tuổi này thật ra sợ nhất chỉ là một người phụ nữ đây?
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, An Mặc Hàn nhìn thấy hàng ngàn con hạc giấy bay loạn đầy đất, được rồi, ban đầu còn chút hy vọng, hiện tại anh có thể xác định anh chết chắc rồi.
Anh chưa bao giờ có thể chịu nổi bất cứ mùi gì ở trong phòng làm việc, giờ đã đem mùi thức ăn còn sót lại kia ném ra sau đầu, lúc này đây anh chỉ có thể yên lặng mà kiểm tra trên đất xem có bao nhiêu con hạc giấy.
Người đang ngồi ở trên ghế nghiêm túc gấp hạc giấy cũng không ngẩng đầu lên, cô vẫn chăm chú gấp hạc giấy như trước.
An Mặc Hàn nhìn phòng làm việc của mình, hoàn toàn không giống với lúc anh rời đi, bởi vì hiện tại khiến phòng làm việc của anh ngổn ngang toàn hạc giấy chính là cách để chứng minh anh bị phán tội chết.
"Dĩ Mạch, em tới lúc nào vậy, tại sao không gọi điện thoại cho anh?"
Anh khích lệ tinh thần, cẩn thận bước qua những con hạc giấy đi về phía cô gái đang chăm chỉ làm việc kia.
Nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn sắp bị quét sạch thì anh càng thêm hối hận, sao anh lại đi ra ngoài ăn cơm chứ, ông trời ơi, cho một tia sét đến đánh chết anh đi.
Bấy giờ rốt cục Dĩ Mạch cũng dừng lại động tác trong tay, nâng lên khuôn mặt tuyệt đẹp nhìn về phía An Mặc Hàn.
Đôi mắt hoa đào của An Mặc Hàn tràn đầy nụ cười lấy lòng, nhìn gương mặt tươi cười có chút gian ác của An Dĩ Mạch.
An Dĩ Mạch không nói gì, nhìn chằm chằm An Mặc Hàn không chớp mắt, khiến anh thầm sợ hãi, An Mặc Hàn trong lòng xâu hổ, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể để An Dĩ Mạch nhìn như vậy, thế nhưng, càng nhìn anh như vậy, trong mắt anh càng không bình tĩnh nổi.
Nhưng đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch lại dùng môi mình hôn lên môi cô.
An Dĩ Mạch cũng không cảm thấy kinh ngạc với động tác này của anh, còn rất phối hợp nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Đợi đến khi cô đáp lại, vào lúc này cho dù định lực An Mặc Hàn có tốt đến mấy cũng tan thành mây khói, một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay khác gắt gao ôm eo cô thật chặt, làm cho cô càng kề sát anh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.