Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 11

Thanh Phong Tân Nguyệt

09/07/2017

"Tổng giám đốc..."

Nụ hôn bất ngờ bị cắt ngang, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, ôm lấy người An Dĩ Mạch xoay một vòng, khiến lưng cô quay về phía cửa phòng làm việc, tự mình ôm cô thật chặt, che giấu thật kỹ khuôn mặt của cô trong ngực anh.

"Cút ra ngoài."

Thấy viên chức nhỏ vẫn còn sững sờ đứng ở cửa như cũ, lần đầu tiên An Mặc Hàn nổi giận với nhân viên công ty.

Viên chức nhỏ lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng lùi ra đóng cửa lại, tay còn vỗ vỗ trên ngực mình, che giấu sự căng thẳng của bản thân.

"Dọa chết mình rồi. Tổng giám đốc vừa rồi thật đáng sợ."

"Tiểu Viên, sao em lại ở đây?"

Anna trở lại từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy viên chức nhỏ ở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc vỗ ngực mình, cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ.

"Chị Anna, em tới thông báo cho chị là hội nghị sắp bắt đầu rồi, kết quả chị không ở đây, thế nên em liền đi tìm Tổng giám đốc, sau đó..."

"Anna."

Cô gái tên Tiểu Viên vẫn chưa kịp nói hết, An Mặc Hàn mặt âm trầm từ trong phòng làm việc đi ra, Tiểu Viên vừa thấy sắc mặt Tổng giám đốc nhà mình, thoắt cái chạy mất.

Nói nhảm, cô cũng không dám tiếp tục chọc giận Tổng giám đốc, cô còn muốn dựa vào công việc này để nuôi gia đình đấy, nhưng mà, người phụ nữ kia là ai vậy, Tổng giám đốc thật sự có làm quen bạn gái sao? Tiểu Viên ở trong thang máy còn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng làm việc.

"Tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu rồi."

"Tôi biết rồi, đi thôi."

Khuôn mặt An Mặc Hàn từ đầu tới cuối vẫn luôn âm trầm, giám đốc, thủ trưởng các phòng ban ngồi trong phòng họp lúc này đây cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mọi người ai cũng cảm thấy phòng họp bây giờ như địa ngục, rất âm u, rất lạnh lẽo, cứ như thể nếu bọn họ không cẩn thận nói sai một câu, sẽ bị kéo đi chấp hành hình phạt vậy.

Các giám đốc, thủ trưởng đưa ánh mắt cầu cứu tìm đến người ngồi ở bên cạnh An Mặc Hàn là Anna, bọn họ đều biết năng lực thư ký của Tổng giám đốc rất mạnh mẽ, có lẽ hiện tại chỉ có cô ấy mới dám nói chuyện.

Thế nhưng, làm mọi người thất vọng là Anna lại lắc đầu với bọn họ một cái, ra vẻ hết sức bất lực, cô hiện tại cũng đang rất thắc mắc, Tổng giám đốc làm sao thế.

Còn nữa là, Dĩ Mạch đi đâu rồi, giữa họ đã xảy ra chuyện gì không vui sao, Tiểu Viên đã nhìn thấy cái gì vậy? Hiện tại lòng hiếu kỳ của cô càng ngày càng mãnh liệt nha.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng làm việc, mọi người đều nhìn điện thoại di động của mình, không có chuông, sau cùng đều đưa mắt nhìn về phía người đàn ông với sắc mặt âm trầm đang ngồi trên ghế chủ vị kia.

An Mặc Hàn lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy âm báo cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt âm trầm của anh rốt cục cũng biến mất, càng khiến mọi người kinh ngạc là trên mặt anh lại còn có một tia dịu dàng, bọn họ không nhìn nhầm chứ, ông trời ơi, Tổng giám đốc của họ lúc nào thì có vẻ mặt dịu dàng như này chứ.

"Ừ." Anh ấn nút nhận điện thoại, ừ một tiếng, chờ người đầu dây bên kia điện thoại nói chuyện.

"Em muốn ra ngoài đi dạo."

"Được, để Tiểu Trương đi cùng em."



Nghe thấy lời này, mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc đến phát ngất, Tiểu Trương, đây là tài xế chuyên dụng của Tổng giám đốc đấy nha.

"Được."

"Về sớm một chút, anh sẽ tan tầm sớm chút để đi ăn cùng em, anh đã đặt chỗ trước rồi, đi dạo xong, ở văn phòng chờ anh."

"Được, em biết rồi."

"Bye bye, chơi vui vẻ."

"Bye bye."

Sau đó, trước ánh mắt của tất cả mọi người, An Mặc Hàn lại gọi một cú điện thoại cho Tiểu Trương, rồi đem điện thoại di động đặt lên bàn, mở ra tài liệu ở trước mặt anh.

"Bắt đầu họp đi."

Cuối cùng thì mọi người cũng được cứu rồi, bọn họ trăm phần cảm tạ cái người đã gọi điện thoại kia, là cô ấy đã cứu bọn họ đấy.

Hội nghị này kéo dài đã lâu, một năm có bốn cuộc hội nghị như vậy, đều tổ chức theo quý, thế nên, khi hội nghị diễn ra càng lâu, số lần An Mặc Hàn lật xem điện thoại di động càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày cầng âm trầm, mày nhíu càng sâu.

Dưới khí trời có chút lành lạnh này nhưng những người cầm báo cáo chuẩn bị nộp mồ hôi lại túa ra càng lúc càng nhiều.

Rốt cục người cuối cùng cũng báo cáo xong, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.

"Trong vòng hai ngày sau đem báo cáo kế hoạch công việc hàng quý đưa cho tôi, nội trong vong một tuần phải đi vào quỹ đạo bình thường."

An Mặc Hàn từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi câu này.

"Vâng. Tổng giám đốc."

"Tan họp."

Cuối cùng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tốp năm tốp ba đi ra khỏi phòng họp, thảo luận công việc của mình, dĩ nhiên, còn không quên buôn chuyện một chút, hôm nay Tổng giám đốc của họ uống lộn thuốc gì sao.

"Anna, cô có thể tan làm rồi."

"Cảm ơn Tổng giám đốc, đúng lúc hôm nay tôi có việc."

Anna vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị tan ca, An Mặc Hàn xoa xoa cái chán đến phát đau, có chút mệt mỏi trở lại văn phòng.

Lúc này, văn phòng đã khôi phục lại dáng vẻ khi trước, những con hạc giấy kia cùng hộp cơm còn dở đã được An Dĩ Mạch dọn dẹp, An Mặc Hàn nhìn phòng làm việc của mình đã khôi phục lại nguyên trạng, bất đắc dĩ cười cười, kéo thân thể uể oải ngồi lên ghế.

Đúng lúc một đôi tay chạm lên trán anh, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái dương.

"Mệt lắm không?"

An Dĩ Mạch hỏi, nhưng không dừng lại động tác trên tay.



"Vẫn còn tốt, chỉ là cuộc họp hơi lâu, đầu nghe thấy những con số kia có chút đau nhức."

Giọng nói An Mặc Hàn rất dịu dàng nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian tốt đẹp ít ỏi này.

"Hôm nay em gặp phải một cô gái rất hung dữ."

An Dĩ Mạch chu chu mỏ, dáng vẻ rất đáng yêu.

"Sau đó thì sao?"

An Mặc Hàn cười cười, anh không tin An Dĩ Mạch sẽ bị ấm ức.

" Sau đó, em hung hăng mà cho cô ta một bài học."

An Dĩ Mạch le lưỡi, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai.

"Ừm, làm tốt lắm."

An Mặc Hàn cũng không tức giận, hơn nữa còn khen ngợi cô.

"An Mặc Hàn, em nghe được tên anh từ trong miệng cô gái hung dữ đó, anh có muốn giải thích một chút xem đây là chuyện gì không?"

Động tác trên tay An Dĩ Mạch lớn hơn, An Mặc Hàn cảm thấy hơi đau, lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười có chút gian ác của An Dĩ Mạch.

"Cái đó, cô ta nói gì?"

Tiếng nói dò hỏi của An Mặc Hàn rất nhỏ, từ trong miệng của một người phụ nữ nghe được tên anh cũng không khó hiểu, bởi vì rất nhiều người phụ nữ đều có chuyện scandal tai tiếng với anh, nhưng mà, để An Dĩ Mạch nghe được thì không tốt.

An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, động tác trên tay trở nên nhẹ hơn, An Mặc Hàn thấy thật thoải mái.

"Cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của anh, nhanh thôi hai người sẽ kết hôn, hơn nữa, cô ấy còn cầm thẻ của anh mua một sợi dây chuyền mà trên thế giới chỉ có duy nhất một sợi." Quan trọng là cái sợi dây chuyền kia là cô nhìn thấy trước, vậy mà tiểu thư ở quầy chuyên doanh chỉ bởi vì An Mặc Hàn mà bán sợi dây chuyền đó cho người phụ nữ ấy.

An Dĩ Mạch không nói cho An Mặc Hàn biết chuyện sau đó, cô thấy không cần thiết, mặc dù sợi dây chuyền đó thật sự rất đẹp, song cô tin rằng cô có thể thiết kế ra chiếc đẹp hơn.

Sau khi nghe xong An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, hiện tại anh đại khái đã biết cô nàng hung dữ kia là ai.

"À mà đúng rồi, gương mặt của cô ấy rất đẹp, rất quyến rũ, nếu như hai người ở bên nhau nhất định sẽ là trai tài gái sắc, do ông trời tác hợp mà thành."

Nghe thấy An Dĩ Mạch nói, khóe miệng An Mặc Hàn giật giật, anh chỉ có thể nói suy nghĩ của cô thật phong phú.

"Yên tâm, anh kết hôn nhất định sẽ mời em đến."

"Tất nhiên, tui là chị của anh đó nha."

Tuy hai người đấu võ mồm qua lại, nhưng giữa họ lại có sự tự nhiên rất thân mật khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook