Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 195: 141: Không cần đứa trẻ này
Minh Châu Hoàn
18/06/2016
Những chương đã edit và được post lên là bản tiếng
Trung cũ. Chương số 159 mới cập nhật, ở trong bản tiếng Trung
mới là chương số 140. Do đó bắt đầu từ hôm nay bộ truyện “Tổng giám đốc
hàng tỷ, cướp lại vợ trước đã sinh con” sẽ được edit và post bài theo
bản tiếng Trung mới bắt đầu từ chương số 141.
Khi tất cả truyền thông bắt đầu buông tha rồi bỏ đi, tiếp đó có một chiếc xe nhìn không thu hút lắm mới gấp rút phóng từ nhà cũ của họ Mạnh ra ngoài, chạy thẳng tới bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố A.
Mạnh Thiệu Đình ngồi ở ghế sau của xe, gương mặt u ám gần như sắp chảy ra nước. Tin tức từ bệnh viện truyền đến làm cho anh tức giận vô cùng. Vừa mới rồi ở nhà cũ của họ Mạnh, ngay trước mặt cha mẹ, anh cả và Mạn Quân, không biết tại sao anh lại mất khống chế đến mức hất tung cả chiếc bàn lên.
Ngày đó, sau khi Thiệu Hiên đi, cô bất tỉnh ngã vào trong ngực của anh. Anh vốn muốn tự mình đưa cô đi bệnh viện, nhưng rốt cuộc thì anh không sao quên được cảnh tượng ly biệt cuối cùng của cô và Thiệu Hiên, còn có những thứ khác nữa, lúc hai người ôm nhau, chính miệng cô đã nói ra một câu rất rõ ràng...
Cô nói anh là một người đàn ông ghê tởm, cô nóng ruột đến khó dằn nổi chỉ muốn vội vàng rời khỏi anh, người đàn ông ghê tởm này, cùng Thiệu Hiên song túc song phi (như hình với bóng).
Cô uất ức giống như mình bị vứt bỏ làm người gõ chuông ở nhà thờ đức bà Paris vậy, đã thế thì. . .
Đã như vậy, cho dù anh còn đối xử nhân nhượng với cô thế nào, có cưng chiều cô thế nào, có nâng niu cô ở trong lòng bàn tay thế nào, cho dù vì cô mà ngay cả Mạn Quân ra sao anh cũng không để ý đến, thì trong thâm tâm cô, ngay cả một chút xíu sự cảm kích với anh cũng chẳng có, vậy thì tội gì anh phải chịu bị coi thường chứ?
Anh ném cô cho An Thành, sau đó vừa đúng lúc Mạn Quân đến tìm anh. Trong lòng anh biết, buổi tối hôm nay thật sự anh đã làm cho Mạn Quân mất hết thể diện. Anh không đành lòng cự tuyệt cô nữa, nên tay trong tay cùng cô đi ra ngoài xã giao, sau đó, lại lái xe đưa Mạn Quân về nhà cũ của họ Mạnh, tiếp đó liền dứt khoát tìm người, đi công tác ở thành phố C.
Đi tròn một tuần, vừa mới trở về nhà được nửa ngày, liền nghe được tin tức An Thành gọi tới nói cô mang thai.
Thật buồn cười, sự hưng phấn của anh vừa mới nổi lên được một chút xíu thì đã bị một câu tiếp theo của An Thành dập tắt.
Cô đã mang thai được sáu mươi ngày, mà lần đầu tiên của anh và cô sau năm năm, cũng chính là ngày cô cùng Mạnh Thiệu Hiên kết hôn, tính đến hiện tại, thời gian chưa được 50 ngày.
Chuyện đã rất rõ ràng, ngay cả một chút mảy may nghĩ muốn hỏi cô cũng không có, đứa trẻ không phải là của anh.
Sau khi anh hất cái bàn, ba mẹ anh vô cùng tức giận, anh cả thì nhẹ lời khuyên bảo cha mẹ bớt giận, Mạn Quân sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt không dám bước lên, đến cuối cùng, chỉ có anh cả ở đó khuyên nhủ ba ba đang nổi giận, tống khứ anh ra ngoài.
Trước khi lên xe, anh còn nghe thấy anh cả nói một câu: "Tức giận có điểm nào tốt? Hiện tại mọi thứ đều là của chú, Thiệu Hiên cũng đã đi nước Mỹ, nếu như chú để cho cô ấy sinh con, nuôi đến năm mười tám tuổi, thì chẳng phải cô ấy sẽ khăng khăng một dạ với chú sao ?"
Anh cũng không đáp lại một câu, chỉ lạnh mặt mở cửa lên xe.
Anh cả nói nghe thì dễ dàng đấy, duy chỉ có mình anh biết, người phụ nữ có tên Phó Tĩnh Tri này chắc kiếp trước sống ở thời kỳ khủng bố trắng, dứt khoát đã bị đảng ở dưới đất tẩy não rồi, cho nên dù có ngồi ghế hùm, treo ngược đi máy bay, đóng đinh bằng trúc vào ngón tay (ý nói các hình thức tra tấn), cô vẫn kiên định thà chết chứ không khuất phục!
Muốn cô sinh con cho anh? A. . .
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nổi lên một trận cười lạnh, thà bảo cô tự mình giết mình trước có khi còn dễ dàng hơn.
Rất nhanh xe đã dừng lại, Mạnh Thiệu Đình đẩy cửa xe ra, xuống xe. Anh mặc âu phục màu đen, mái tóc có chút lộn xộn, đôi chân thon dài sải bước đi cực nhanh. Suốt dọc đường có rất nhiều người quay đầu lại nhìn anh, nhưng tất cả mọi người bị vẻ mặt như núi băng của anh làm cho khiếp sợ, nên không ai dám nhìn thẳng vào anh đến một giây đồng hồ.
Đi thẳng vào thang máy VIP, đây là thang máy chạy thẳng dành riêng cho phòng bệnh VIP từ tầng mười tám trở lên.
Mạnh Thiệu Đình lên tới 26 tầng, ra ngoài, đi thẳng vào phòng làm việc của bác sĩ. Trong phòng làm việc còn có một người nữa, nhưng khi bác sĩ nhìn thấy sắc mặt giống như quỷ sứ ở cõi Tu La của anh thì cuống quít nhẹ giọng đuổi người nọ đi ra ngoài, lúc này gương mặt lộ ra nụ cười chào đón: "Nhị thiếu, ngài làm sao mà tới đây vậy, trong người có chỗ nào không thoải mái chăng?"
"Lập tức cho bệnh nhân ở phòng bệnh 2666 chuẩn bị làm giải phẫu." Cặp môi mỏng của Mạnh Thiệu Đình khẽ mím lại, lạnh giọng nói.
"Bệnh nhân ở phòng bệnh 2066? Sức khỏe của Phó tiểu thư vô cùng tốt, không cần phải làm giải phẫu đâu."
Bác sĩ có chút kinh ngạc, vừa dứt lời, lại giật mình nhìn sắc mặt Mạnh Thiệu Đình ngày càng sa sầm hơn: "Nhị thiếu, ngài muốn nói. . ."
"Đúng thế, cho sẩy thai, lập tức lập tức chuẩn bị làm giải phẫu cho tôi, tôi không cần đứa trẻ kia."
Mạnh Thiệu Đình lấy một điếu thuốc ra châm lửa, giọng nói của anh có chút khàn khàn, nhưng từng chữ từng câu lại vô cùng cương quyết.
Nếu như trước buổi yến hội, không chừng anh sẽ để cho cô giữ lại, dù sao, hai người bọn họ cũng đã từng mất đi một đứa bé, dù sao, đối với cô anh vẫn có sự áy náy bởi đã thiếu công bằng với cô, anh đã thiếu nợ cô. Dù sao anh cũng là một con người có máu có thịt, làm sao có thể giống như loại ma quỷ máu lạnh kia chứ? Nhưng hiện tại, anh hận không thể bóp chết ngay cả cô cùng đứa bé!
"Nhị thiếu. . . thân thể Phó tiểu thư rất suy yếu, ngày trước cô ấy đã bị sinh non một lần rồi có phải không?"
Mạnh Thiệu Đình gật đầu, tim đột nhiên căng thẳng, nghĩ đến cái đêm bão tuyết bay tán loạn đó, ở trên đường không một người, cô nhìn ba ba của mình nhắm mắt lại, cô nhìn phía dưới mình trào ra dòng máu tươi, nhìn hai người thân yêu nhất của mình, trong chốc lát tan thành mây khói, khi đó trong nỗi tuyệt vọng và đau khổ, làm sao cô có thể chịu đựng được?
"Lần mang thai này thực sự cực kỳ khó khăn, do lần trước bị sinh non nên tử cung của cô ấy đã bị tổn thương rất lớn, hơn nữa đã sinh non lại còn không được nghỉ ngơi bồi dưỡng tốt, cho nên nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Bởi thế, hiện tại biện pháp tốt nhất là cần bồi dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ, tình hình như hiện tại cũng không thể khẳng định được là có thể giữ được đứa trẻ hay không! Nếu lần này mà làm phẫu thuật nữa, sợ rằng Phó tiểu thư sẽ không chịu nổi. . ."
Bác sĩ cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của mình, mặc dù người đứng trước mặt mình lúc này là bạn thân của lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng ông cũng không thể coi mạng người như cỏ rác theo ý của anh được!
" Thành công được bao nhiêu phần trăm?" Mạnh Thiệu Đình hung hăng dụi đầu mẩu thuốc ở trong cái gạt tàn thuốc, lông mày nhíu chặt vặn xoắn lại, giọng nói có chút khàn khàn, nghe rất không thoải mái.
"Hả?"
"Làm phẫu thuật, ông nắm chắc khả năng thành công giữ lại mạng sống của cô ấy được bao nhiêu phần trăm?"
"Nhị thiếu, về việc này thì... điều này cũng không thể nói được chính xác, thân thể Phó tiểu thư rất kém, vạn nhất xảy ra việc gì ngoài ý muốn, không phải là chuyện đùa. . ."
"Ông đừng có nói những chuyện này, hiện tại hãy đi chuẩn bị, khẩn cấp chuẩn bị cho đầy đủ tất cả mọi biện pháp, cũng mời luôn cả bác sĩ trưởng khoa phụ khoa của bệnh viện đến đây. Bất kể đứa bé này có thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng mạng sống của cô ấy, nhất định phải giữ được cho tôi! Bây giờ hãy đi làm ngay đi, nếu như các người còn muốn làm việc tiếp ở chỗ này!"
Anh khẽ buông tay, ném mẩu thuốc đã bị dụi vặn xoắn vào trong cái gạt tàn. Lúc anh ngẩng đầu lên, từ đôi tròng mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi. Ánh mắt ấy không mang chút ấm áp, làm cho vị bác sĩ kia không khỏi run lên, mà Mạnh Thiệu Đình, liền xoay người đi ra ngoài.
Đi tới hành lang thì có điện thoại của Bắc Thành gọi lại, bệnh viện này chính là sản nghiệp mang tên Bắc Thành, cho nên anh mới bảo đưa Tĩnh Tri đến nơi này. Bây giờ Bắc Thành gọi điện thoại tới đây, chẳng qua cũng chỉ để hỏi han tình hình của Tĩnh Tri một chút.
Đến khi nghe thấy cô phải làm phẫu thuật thì Thẩm Bắc Thành đã hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nói một câu, để tôi bảo cho Thanh Thu tới xem một chút, có thể nơi đó sẽ cần giúp đỡ .
Mạnh Thiệu Đình cũng không từ chối. Anh và Triển Thanh Thu cũng đã có duyên từng gặp nhau vài lần, cô là vợ của Bắc Thành, lại luôn luôn ru rú ở trong nhà, thậm chí rất nhiều người cũng không biết Thẩm Bắc Thành đã kết hôn.
Chỉ nửa giờ sau, đã nghe thấy sau lưng vọng đến tiếng bước chân nườm nượp, trong lòng biết là bệnh viện chuẩn bị xong những gì cần cho cuộc giải phẫu. Anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay ý bảo bọn họ đi vào.
Mạnh Thiệu Đình lại không hề muốn đi vào. Từ đáy lòng anh không khỏi có chút thấp thỏm, không biết nên đối mặt thế nào với ánh mắt oán hận của cô.
Tĩnh Tri, lần này, coi như anh lại có lỗi với em một lần nữa, nhưng mà anh không còn cách nào, anh không thể chịu đựng được nữa.
Nếu như em hận anh thì hãy cứ hận đi! Dù sao, em cũng luôn oán hận đối với anh, cả đời này đều không thể san bằng, vậy thì, hãy tiếp tục hận đi.
Anh nửa tựa người vào trên tường, chợt nghe trong phòng bệnh vọng đến tiếng đồ đạc bị ném vỡ, tiếp theo là giọng nói của cô, thê thảm và vỡ vụn: "Bảo Mạnh Thiệu Đình vào đây cho tôi!"
Choang một tiếng! Hình như là tiếng bình thủy tinh bị ném vỡ. Mạnh Thiệu Đình cười nhạt, sự tức giận của cô càng lúc càng lớn. Nhớ lại thời gian kết hôn trước kia, chỉ có một lần anh nhìn thấy cô tức giận, đó là khi anh buộc cô phải chủ động đến lấy lòng anh, cô đã tức giận thật sự.
Khi tất cả truyền thông bắt đầu buông tha rồi bỏ đi, tiếp đó có một chiếc xe nhìn không thu hút lắm mới gấp rút phóng từ nhà cũ của họ Mạnh ra ngoài, chạy thẳng tới bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố A.
Mạnh Thiệu Đình ngồi ở ghế sau của xe, gương mặt u ám gần như sắp chảy ra nước. Tin tức từ bệnh viện truyền đến làm cho anh tức giận vô cùng. Vừa mới rồi ở nhà cũ của họ Mạnh, ngay trước mặt cha mẹ, anh cả và Mạn Quân, không biết tại sao anh lại mất khống chế đến mức hất tung cả chiếc bàn lên.
Ngày đó, sau khi Thiệu Hiên đi, cô bất tỉnh ngã vào trong ngực của anh. Anh vốn muốn tự mình đưa cô đi bệnh viện, nhưng rốt cuộc thì anh không sao quên được cảnh tượng ly biệt cuối cùng của cô và Thiệu Hiên, còn có những thứ khác nữa, lúc hai người ôm nhau, chính miệng cô đã nói ra một câu rất rõ ràng...
Cô nói anh là một người đàn ông ghê tởm, cô nóng ruột đến khó dằn nổi chỉ muốn vội vàng rời khỏi anh, người đàn ông ghê tởm này, cùng Thiệu Hiên song túc song phi (như hình với bóng).
Cô uất ức giống như mình bị vứt bỏ làm người gõ chuông ở nhà thờ đức bà Paris vậy, đã thế thì. . .
Đã như vậy, cho dù anh còn đối xử nhân nhượng với cô thế nào, có cưng chiều cô thế nào, có nâng niu cô ở trong lòng bàn tay thế nào, cho dù vì cô mà ngay cả Mạn Quân ra sao anh cũng không để ý đến, thì trong thâm tâm cô, ngay cả một chút xíu sự cảm kích với anh cũng chẳng có, vậy thì tội gì anh phải chịu bị coi thường chứ?
Anh ném cô cho An Thành, sau đó vừa đúng lúc Mạn Quân đến tìm anh. Trong lòng anh biết, buổi tối hôm nay thật sự anh đã làm cho Mạn Quân mất hết thể diện. Anh không đành lòng cự tuyệt cô nữa, nên tay trong tay cùng cô đi ra ngoài xã giao, sau đó, lại lái xe đưa Mạn Quân về nhà cũ của họ Mạnh, tiếp đó liền dứt khoát tìm người, đi công tác ở thành phố C.
Đi tròn một tuần, vừa mới trở về nhà được nửa ngày, liền nghe được tin tức An Thành gọi tới nói cô mang thai.
Thật buồn cười, sự hưng phấn của anh vừa mới nổi lên được một chút xíu thì đã bị một câu tiếp theo của An Thành dập tắt.
Cô đã mang thai được sáu mươi ngày, mà lần đầu tiên của anh và cô sau năm năm, cũng chính là ngày cô cùng Mạnh Thiệu Hiên kết hôn, tính đến hiện tại, thời gian chưa được 50 ngày.
Chuyện đã rất rõ ràng, ngay cả một chút mảy may nghĩ muốn hỏi cô cũng không có, đứa trẻ không phải là của anh.
Sau khi anh hất cái bàn, ba mẹ anh vô cùng tức giận, anh cả thì nhẹ lời khuyên bảo cha mẹ bớt giận, Mạn Quân sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt không dám bước lên, đến cuối cùng, chỉ có anh cả ở đó khuyên nhủ ba ba đang nổi giận, tống khứ anh ra ngoài.
Trước khi lên xe, anh còn nghe thấy anh cả nói một câu: "Tức giận có điểm nào tốt? Hiện tại mọi thứ đều là của chú, Thiệu Hiên cũng đã đi nước Mỹ, nếu như chú để cho cô ấy sinh con, nuôi đến năm mười tám tuổi, thì chẳng phải cô ấy sẽ khăng khăng một dạ với chú sao ?"
Anh cũng không đáp lại một câu, chỉ lạnh mặt mở cửa lên xe.
Anh cả nói nghe thì dễ dàng đấy, duy chỉ có mình anh biết, người phụ nữ có tên Phó Tĩnh Tri này chắc kiếp trước sống ở thời kỳ khủng bố trắng, dứt khoát đã bị đảng ở dưới đất tẩy não rồi, cho nên dù có ngồi ghế hùm, treo ngược đi máy bay, đóng đinh bằng trúc vào ngón tay (ý nói các hình thức tra tấn), cô vẫn kiên định thà chết chứ không khuất phục!
Muốn cô sinh con cho anh? A. . .
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nổi lên một trận cười lạnh, thà bảo cô tự mình giết mình trước có khi còn dễ dàng hơn.
Rất nhanh xe đã dừng lại, Mạnh Thiệu Đình đẩy cửa xe ra, xuống xe. Anh mặc âu phục màu đen, mái tóc có chút lộn xộn, đôi chân thon dài sải bước đi cực nhanh. Suốt dọc đường có rất nhiều người quay đầu lại nhìn anh, nhưng tất cả mọi người bị vẻ mặt như núi băng của anh làm cho khiếp sợ, nên không ai dám nhìn thẳng vào anh đến một giây đồng hồ.
Đi thẳng vào thang máy VIP, đây là thang máy chạy thẳng dành riêng cho phòng bệnh VIP từ tầng mười tám trở lên.
Mạnh Thiệu Đình lên tới 26 tầng, ra ngoài, đi thẳng vào phòng làm việc của bác sĩ. Trong phòng làm việc còn có một người nữa, nhưng khi bác sĩ nhìn thấy sắc mặt giống như quỷ sứ ở cõi Tu La của anh thì cuống quít nhẹ giọng đuổi người nọ đi ra ngoài, lúc này gương mặt lộ ra nụ cười chào đón: "Nhị thiếu, ngài làm sao mà tới đây vậy, trong người có chỗ nào không thoải mái chăng?"
"Lập tức cho bệnh nhân ở phòng bệnh 2666 chuẩn bị làm giải phẫu." Cặp môi mỏng của Mạnh Thiệu Đình khẽ mím lại, lạnh giọng nói.
"Bệnh nhân ở phòng bệnh 2066? Sức khỏe của Phó tiểu thư vô cùng tốt, không cần phải làm giải phẫu đâu."
Bác sĩ có chút kinh ngạc, vừa dứt lời, lại giật mình nhìn sắc mặt Mạnh Thiệu Đình ngày càng sa sầm hơn: "Nhị thiếu, ngài muốn nói. . ."
"Đúng thế, cho sẩy thai, lập tức lập tức chuẩn bị làm giải phẫu cho tôi, tôi không cần đứa trẻ kia."
Mạnh Thiệu Đình lấy một điếu thuốc ra châm lửa, giọng nói của anh có chút khàn khàn, nhưng từng chữ từng câu lại vô cùng cương quyết.
Nếu như trước buổi yến hội, không chừng anh sẽ để cho cô giữ lại, dù sao, hai người bọn họ cũng đã từng mất đi một đứa bé, dù sao, đối với cô anh vẫn có sự áy náy bởi đã thiếu công bằng với cô, anh đã thiếu nợ cô. Dù sao anh cũng là một con người có máu có thịt, làm sao có thể giống như loại ma quỷ máu lạnh kia chứ? Nhưng hiện tại, anh hận không thể bóp chết ngay cả cô cùng đứa bé!
"Nhị thiếu. . . thân thể Phó tiểu thư rất suy yếu, ngày trước cô ấy đã bị sinh non một lần rồi có phải không?"
Mạnh Thiệu Đình gật đầu, tim đột nhiên căng thẳng, nghĩ đến cái đêm bão tuyết bay tán loạn đó, ở trên đường không một người, cô nhìn ba ba của mình nhắm mắt lại, cô nhìn phía dưới mình trào ra dòng máu tươi, nhìn hai người thân yêu nhất của mình, trong chốc lát tan thành mây khói, khi đó trong nỗi tuyệt vọng và đau khổ, làm sao cô có thể chịu đựng được?
"Lần mang thai này thực sự cực kỳ khó khăn, do lần trước bị sinh non nên tử cung của cô ấy đã bị tổn thương rất lớn, hơn nữa đã sinh non lại còn không được nghỉ ngơi bồi dưỡng tốt, cho nên nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Bởi thế, hiện tại biện pháp tốt nhất là cần bồi dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ, tình hình như hiện tại cũng không thể khẳng định được là có thể giữ được đứa trẻ hay không! Nếu lần này mà làm phẫu thuật nữa, sợ rằng Phó tiểu thư sẽ không chịu nổi. . ."
Bác sĩ cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của mình, mặc dù người đứng trước mặt mình lúc này là bạn thân của lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng ông cũng không thể coi mạng người như cỏ rác theo ý của anh được!
" Thành công được bao nhiêu phần trăm?" Mạnh Thiệu Đình hung hăng dụi đầu mẩu thuốc ở trong cái gạt tàn thuốc, lông mày nhíu chặt vặn xoắn lại, giọng nói có chút khàn khàn, nghe rất không thoải mái.
"Hả?"
"Làm phẫu thuật, ông nắm chắc khả năng thành công giữ lại mạng sống của cô ấy được bao nhiêu phần trăm?"
"Nhị thiếu, về việc này thì... điều này cũng không thể nói được chính xác, thân thể Phó tiểu thư rất kém, vạn nhất xảy ra việc gì ngoài ý muốn, không phải là chuyện đùa. . ."
"Ông đừng có nói những chuyện này, hiện tại hãy đi chuẩn bị, khẩn cấp chuẩn bị cho đầy đủ tất cả mọi biện pháp, cũng mời luôn cả bác sĩ trưởng khoa phụ khoa của bệnh viện đến đây. Bất kể đứa bé này có thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng mạng sống của cô ấy, nhất định phải giữ được cho tôi! Bây giờ hãy đi làm ngay đi, nếu như các người còn muốn làm việc tiếp ở chỗ này!"
Anh khẽ buông tay, ném mẩu thuốc đã bị dụi vặn xoắn vào trong cái gạt tàn. Lúc anh ngẩng đầu lên, từ đôi tròng mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi. Ánh mắt ấy không mang chút ấm áp, làm cho vị bác sĩ kia không khỏi run lên, mà Mạnh Thiệu Đình, liền xoay người đi ra ngoài.
Đi tới hành lang thì có điện thoại của Bắc Thành gọi lại, bệnh viện này chính là sản nghiệp mang tên Bắc Thành, cho nên anh mới bảo đưa Tĩnh Tri đến nơi này. Bây giờ Bắc Thành gọi điện thoại tới đây, chẳng qua cũng chỉ để hỏi han tình hình của Tĩnh Tri một chút.
Đến khi nghe thấy cô phải làm phẫu thuật thì Thẩm Bắc Thành đã hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nói một câu, để tôi bảo cho Thanh Thu tới xem một chút, có thể nơi đó sẽ cần giúp đỡ .
Mạnh Thiệu Đình cũng không từ chối. Anh và Triển Thanh Thu cũng đã có duyên từng gặp nhau vài lần, cô là vợ của Bắc Thành, lại luôn luôn ru rú ở trong nhà, thậm chí rất nhiều người cũng không biết Thẩm Bắc Thành đã kết hôn.
Chỉ nửa giờ sau, đã nghe thấy sau lưng vọng đến tiếng bước chân nườm nượp, trong lòng biết là bệnh viện chuẩn bị xong những gì cần cho cuộc giải phẫu. Anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay ý bảo bọn họ đi vào.
Mạnh Thiệu Đình lại không hề muốn đi vào. Từ đáy lòng anh không khỏi có chút thấp thỏm, không biết nên đối mặt thế nào với ánh mắt oán hận của cô.
Tĩnh Tri, lần này, coi như anh lại có lỗi với em một lần nữa, nhưng mà anh không còn cách nào, anh không thể chịu đựng được nữa.
Nếu như em hận anh thì hãy cứ hận đi! Dù sao, em cũng luôn oán hận đối với anh, cả đời này đều không thể san bằng, vậy thì, hãy tiếp tục hận đi.
Anh nửa tựa người vào trên tường, chợt nghe trong phòng bệnh vọng đến tiếng đồ đạc bị ném vỡ, tiếp theo là giọng nói của cô, thê thảm và vỡ vụn: "Bảo Mạnh Thiệu Đình vào đây cho tôi!"
Choang một tiếng! Hình như là tiếng bình thủy tinh bị ném vỡ. Mạnh Thiệu Đình cười nhạt, sự tức giận của cô càng lúc càng lớn. Nhớ lại thời gian kết hôn trước kia, chỉ có một lần anh nhìn thấy cô tức giận, đó là khi anh buộc cô phải chủ động đến lấy lòng anh, cô đã tức giận thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.