Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 196: Chương 141.2
Minh Châu Hoàn
19/06/2016
Nhưng lúc đó, cho dù
tức giận cô cũng rất bình tĩnh lịch sự, còn bây giờ, chẳng lẽ thật sự do được anh cưng chiều nên cô đã trở thành một người đàn bà có chút chanh
chua sao?
Mạnh Thiệu Đình khẽ bật cười, phủi phủi hai tay, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.
Vừa kéo cánh cửa ra, đón anh là một bình truyền dịch bay tới, may mà anh tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được luôn, nếu không chắc chắn đã bị đập vỡ đầu chảy máu chứ chả chơi!
"Bảo tên khốn kia tới gặp tôi! Tôi đây muốn nhìn tên khốn kiếp kia một chút, xem hắn có thể vô sỉ đến mức nào..."
Giọng của cô vang tới rất rõ ràng, Mạnh Thiệu Đình tiện tay ném bình truyền dịch sang một bên, phẩy tay một cái, ý bảo bác sĩ đi ra ngoài trước.
Cửa đóng lại, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô. Lúc này, hai tròng mắt Tĩnh Tri tựa như đang muốn phun ra lửa, cô đặt chiếc gối đầu ở trên bụng ôm thật chặt, thân thể co rúc vào góc tường, đôi tròng mắt bởi sự phẫn nộ nên đã nhanh nhạy hơn. Thì ra là bản năng làm mẹ là thiên chức của phụ nữ, từ khi sinh ra đã có, giờ đây Mạnh Thiệu Đình mới chịu tin là thật.
Thậm chí có khi cô còn đang suy nghĩ, nếu như giờ phút này anh tiến lên mà gây bất lợi cho đứa bé của cô, không chừng cô còn có thể tay xé răng cắn, gặm sống anh luôn!
"Cô muốn nói gì?" Mạnh Thiệu Đình tiến lên phía trước, Tĩnh Tri lập tức lại thu mình vào nơi góc tường. Vẫn chưa yên lòng cô đưa tay kéo chiếc chăn trên giường bao tròn quanh mình, ánh mắt phân rõ trắng đen sáng chói bức người, đôi môi trắng bệch hơi bị phồng rộp, cô thè đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua rồi mới vừa rồi mới khàn khàn mở miệng: "Không được động đến đứa bé của tôi."
"Cô nói thế coi như là xong sao?" Anh cười, nhưng nơi đáy mắt chợt ánh lên vẻ đau xót.
Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống ở trên giường của cô, ngay lập tức toàn thân Tĩnh Tri cũng cực kỳ căng thẳng. Cô gắt gao theo dõi đôi tay của anh, chỉ sợ anh sẽ có hành động gì đó.
"Sức khỏe của cô không tốt, bác sĩ nói, đứa trẻ không chắc sống nổi."
Anh lừa gạt cô một cách quang minh chính đại.
Tĩnh Tri run lên, trong nháy mắt, từ đáy mắt của cô hiện lên vẻ tuyệt vọng, không thiết sống nữa... Đứa trẻ, là con của cô và Thiệu Hiên.
Không, cô không tin, cô không tin trời cao lại tàn nhẫn như vậy, đã cướp đi một đứa con của cô, giờ đây lại còn muốn cướp đi đứa nữa sao?
Nếu như đứa bé này là của anh, có lẽ cô cũng sẽ đau lòng không thôi, nhưng sẽ không chút do dự bỏ đi. Nhưng đứa nhỏ này là con của Thiệu Hiên, đúng thế, là con của Thiệu Hiên!
Nếu như Thiệu Hiên biết, Phi Đồng hoặc Tiểu Khả của bọn họ hiện đang ở trong bụng của cô, liệu vẻ mặt anh sẽ như thế nào nhỉ?
Nhất định anh sẽ như một đứa trẻ ta xác hét lên thật to, sau đó ôm cô xoay quanh, lớn tiếng kêu, bà xã em thật lợi hại, bà xã anh yêu em chết mất!
Nhưng bây giờ, anh đang ở nơi nào cô cũng không biết, trên thế gian này có người phụ nữ nào thảm thương hơn cô không ? Rõ ràng đã kết hôn, rõ ràng đã có chồng, mà lại không thể gặp, thậm chí đến một may may tin tức cũng không có nổi.
Trong lúc hoảng hốt, tự nhiên Tĩnh Tri cảm thấy lúc này mình giống như một cô dâu nhỏ đáng thương, bị đám thổ phỉ cường hào xấu xa trong xã hội cũ tranh giành cướp đoạt!
"Tôi không tin." Tĩnh Tri nói rành rọt từng chữ từng câu, ánh mắt như mặt nước gợn sóng, yên ả nhưng lại chứa đựng một sức mạnh vô biên: "Mạnh Thiệu Đình, coi như tôi van anh, hãy để cho tôi giữ lại đứa bé này."
"Vì đứa con của Thiệu Hiên mà cô cầu xin tôi sao?" Anh tựa như có chút không dám tin, vẫn nghĩ rằng được nghe một câu nói yếu đuối mang tính phục tùng từ trong miệng cô còn khó hơn cả lên trời, nhưng bây giờ, cô lại nói cô cầu xin anh.
"Đúng thế, tôi cầu xin anh, tôi đã mất đi một đứa con, không muốn lại mất đi một đứa con nữa, anh không thể nào hiểu nổi một phần nỗi thống khổ của người mẹ khi không giữ nổi đứa con của mình đâu. Mạnh Thiệu Đình, cầu xin anh hãy nhân nhượng cho tôi một lần đi."
Nước mắt của cô dần dần dâng lên... Cái đêm đông năm năm về trước đó, lạnh buốt đến mức gần như không thể nào thở nổi, máu tươi của cô chảy xuống, đọng lại trên mặt tuyết thành từng mảng lớn đỏ rực, tựa như hoa Đào nở rộ ngày đông.
Máu thịt của chính mình từng chút, từng chút một, từ từ bong tróc dần, chết đi, trượt ra khỏi cơ thể, biến thành một vũng máu. Giữa đêm khuya, mỗi lần Tĩnh Tri gặp ác mộng đều mơ thấy cảnh tượng kia, cũng sẽ gào khóc đến không thành tiếng. Cô cuộn tròn thân thể cắn chặt lấy chăn, cả người vã mồ hôi lạnh, khó chịu giống như bị ngâm mình ở trong nước biển vậy.
"Anh có biết mùa đông năm ấy lạnh đến mức nào không?" Tĩnh Tri chậm rãi mở miệng, tròng mắt thẫn thờ của cô đầy hơi nước, mờ mịt giống như “hoa cách vân bưng” (mang mây ngăn cách với hoa).
"Mạnh Thiệu Đình, nỗi đau khổ ấy, tôi không muốn lại tái diễn lần thứ hai, cả đời này tôi cũng không bao giờ muốn. Nếu như anh cảm thấy anh có lỗi với tôi, anh cảm thấy thiếu nợ tôi, vậy lần này, hãy thành toàn cho tôi, coi như bù đắp lại cho tôi, có được hay không?"
Cô cầm lấy tay của anh, cầu khẩn đầy chân thành và bi thương.
Mạnh Thiệu Đình nhìn lại cô, nước mắt của cô khiến anh xúc động, bàn tay cô run rẩy cũng làm cho anh đau lòng, nhưng anh vẫn lắc đầu: "Tĩnh Tri, cô có thể bao dung nhẫn nhịn để Thiệu Hiên và người phụ nữ khác sinh con hay sao?"
Tĩnh Tri sửng sốt, chợt lắc đầu: “Chuyện này không giống nhau, không giống nhau, anh không thương tôi, anh hoàn toàn không yêu tôi!"
"Làm sao mà cô biết được. Tôi đối xử với cô tốt như vậy, thậm chí đám cưới cũng bỏ cũng chỉ vì muốn ở bên cô, cô nghĩ muốn cái gì, muốn làm cái gì, tôi cũng tìm đủ mọi cách để cô được thỏa mãn, tôi chỉ muốn chạm vào cô, chỉ muốn lên giường với cô... Cô nói xem, đây có phải là yêu hay không?"
Anh cười, cánh môi nhếch lên thành một đường cong duyên dáng lạ thường.
Tĩnh Tri ra sức lắc đầu, nước mắt ào ào tuôn rơi: "Không, không phải vậy..."
Mạnh Thiệu Đình buông tay cô ra, ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua ở trên mặt cô, lau quệt nước mắt của cô: "Nhìn cô sợ hãi kìa, tôi nói đùa đấy, cô đừng có tưởng thật?"
Lòi nói vừa rơi xuống, Tĩnh Tri thở phào nhẹ nhõm nhìn rất rõ, nơi sâu kín trong trái tim Mạnh Thiệu Đình cũng từ từ rạn nứt ra. Anh đứng lên, nhìn cô đầy thương hại: "Tĩnh Tri, thật ra thì cô vẫn ngu ngốc giống như ngày trước thôi! Làm sao tôi có thể đáp ứng với cô một yêu cầu hoang đường như vậy được chứ? Cô có cầu xin tôi nữa cũng vô dụng. . ."
"Không. . ." Tĩnh Tri lập tức nhào qua ôm lấy chân của anh. Cô gắt gao giữ lấy anh: "Đừng động đến con của tôi, tôi nguyện ý... nguyện ý ở lại bên cạnh anh. . ."
"Ha ha, chủ động đưa tới cửa, đó là điều tôi ghét nhất."
Tĩnh Tri ngơ ngác nhìn anh, chợt buông anh ra. Cô ngồi lặng người ở chỗ đó, thần trí đã tỉnh táo lại một chút xíu. Cô đã làm một chuyện điên rồ, cô đang cầu xin một ma quỷ bỏ qua cho cô, điều này có thể sao?
"Nếu như đứa bé chết, tôi cũng sẽ chết theo, tôi tình nguyện buông tha cho những cừu hận kia, tôi tình nguyện để kẻ thù của tôi sống lâu trăm tuổi, tôi tình nguyện, cho dù Thiệu Hiên có oán hận tôi, tôi cũng nhất định sẽ chết cùng đứa con của tôi. Mạnh Thiệu Đình, nếu như anh vẫn muốn ra tay với con của tôi, hãy động thủ đi, tôi cũng không thiết sống nữa."
Cô nở một nụ cười đẹp vô cùng.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, anh biết cô nói thật, trong lúc này, anh không dám mạo hiểm như vậy.
"Anh chỉ có thể trông coi tôi nhất thời, không thể trông coi tôi cả đời. Với người đã muốn chết, chẳng lẽ lại sợ sẽ không có cách nào hay sao?" Cô ngồi ở chỗ đó vẻ đầy bình thản, bàn tay áp vào bụng, ánh mắt bình tĩnh và hiền hậu: "Bảo bối, không phải sợ, mẹ sẽ vẫn luôn luôn ở bên con. . ."
"Thiệu Đình, giữ đứa trẻ lại đi." Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi đứng ở cửa, trên người mặc chiếc áo choàng dài bằng lông màu trắng, phía sau cô là một người đàn ông dáng người cao cao, năm nay chừng ba mươi tuổi, khí thế bức người, mà cô gái kia, tuy nhỏ bé, gầy gò, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt cô chứa đầy nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng nói một câu như vậy.
"Thanh Thu, không được nói bậy." Thẩm Bắc Thành khẽ quát một tiếng, nhưng lời mắng mỏ kia lại chẳng có một chút trọng lượng.
Triển Thanh Thu cũng không để ý tới, chỉ từng bước, từng bước đi tới gần. Cô nhìn Mạnh Thiệu Đình, chân thành khẩn cầu: "Thiệu Đình, hãy để cho cô ấy giữ lại đứa con đi! Anh muốn bỏ đứa con của cô ấy, thật sự đã quá tàn nhẫn với cô ấy. Cô ấy đã khổ như vậy rồi, tại sao anh không đối xử với cô ấy khá hơn một chút?"
Đối xử với cô khá hơn một chút sao? Từ đáy lòng Mạnh Thiệu Đình bật cười, anh đối xử với cô còn phải tốt đến thế nào nữa đây?
"Thanh Thu, cô phải biết thân phận của đứa nhỏ này." Mạnh Thiệu Đình quay mặt đi, rõ ràng không muốn nghe cô khuyên can.
Bọn họ đều nói cô đáng thương, nhưng có ai thấy anh đáng thương không đây?
Mạnh Thiệu Đình khẽ bật cười, phủi phủi hai tay, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.
Vừa kéo cánh cửa ra, đón anh là một bình truyền dịch bay tới, may mà anh tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được luôn, nếu không chắc chắn đã bị đập vỡ đầu chảy máu chứ chả chơi!
"Bảo tên khốn kia tới gặp tôi! Tôi đây muốn nhìn tên khốn kiếp kia một chút, xem hắn có thể vô sỉ đến mức nào..."
Giọng của cô vang tới rất rõ ràng, Mạnh Thiệu Đình tiện tay ném bình truyền dịch sang một bên, phẩy tay một cái, ý bảo bác sĩ đi ra ngoài trước.
Cửa đóng lại, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô. Lúc này, hai tròng mắt Tĩnh Tri tựa như đang muốn phun ra lửa, cô đặt chiếc gối đầu ở trên bụng ôm thật chặt, thân thể co rúc vào góc tường, đôi tròng mắt bởi sự phẫn nộ nên đã nhanh nhạy hơn. Thì ra là bản năng làm mẹ là thiên chức của phụ nữ, từ khi sinh ra đã có, giờ đây Mạnh Thiệu Đình mới chịu tin là thật.
Thậm chí có khi cô còn đang suy nghĩ, nếu như giờ phút này anh tiến lên mà gây bất lợi cho đứa bé của cô, không chừng cô còn có thể tay xé răng cắn, gặm sống anh luôn!
"Cô muốn nói gì?" Mạnh Thiệu Đình tiến lên phía trước, Tĩnh Tri lập tức lại thu mình vào nơi góc tường. Vẫn chưa yên lòng cô đưa tay kéo chiếc chăn trên giường bao tròn quanh mình, ánh mắt phân rõ trắng đen sáng chói bức người, đôi môi trắng bệch hơi bị phồng rộp, cô thè đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua rồi mới vừa rồi mới khàn khàn mở miệng: "Không được động đến đứa bé của tôi."
"Cô nói thế coi như là xong sao?" Anh cười, nhưng nơi đáy mắt chợt ánh lên vẻ đau xót.
Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống ở trên giường của cô, ngay lập tức toàn thân Tĩnh Tri cũng cực kỳ căng thẳng. Cô gắt gao theo dõi đôi tay của anh, chỉ sợ anh sẽ có hành động gì đó.
"Sức khỏe của cô không tốt, bác sĩ nói, đứa trẻ không chắc sống nổi."
Anh lừa gạt cô một cách quang minh chính đại.
Tĩnh Tri run lên, trong nháy mắt, từ đáy mắt của cô hiện lên vẻ tuyệt vọng, không thiết sống nữa... Đứa trẻ, là con của cô và Thiệu Hiên.
Không, cô không tin, cô không tin trời cao lại tàn nhẫn như vậy, đã cướp đi một đứa con của cô, giờ đây lại còn muốn cướp đi đứa nữa sao?
Nếu như đứa bé này là của anh, có lẽ cô cũng sẽ đau lòng không thôi, nhưng sẽ không chút do dự bỏ đi. Nhưng đứa nhỏ này là con của Thiệu Hiên, đúng thế, là con của Thiệu Hiên!
Nếu như Thiệu Hiên biết, Phi Đồng hoặc Tiểu Khả của bọn họ hiện đang ở trong bụng của cô, liệu vẻ mặt anh sẽ như thế nào nhỉ?
Nhất định anh sẽ như một đứa trẻ ta xác hét lên thật to, sau đó ôm cô xoay quanh, lớn tiếng kêu, bà xã em thật lợi hại, bà xã anh yêu em chết mất!
Nhưng bây giờ, anh đang ở nơi nào cô cũng không biết, trên thế gian này có người phụ nữ nào thảm thương hơn cô không ? Rõ ràng đã kết hôn, rõ ràng đã có chồng, mà lại không thể gặp, thậm chí đến một may may tin tức cũng không có nổi.
Trong lúc hoảng hốt, tự nhiên Tĩnh Tri cảm thấy lúc này mình giống như một cô dâu nhỏ đáng thương, bị đám thổ phỉ cường hào xấu xa trong xã hội cũ tranh giành cướp đoạt!
"Tôi không tin." Tĩnh Tri nói rành rọt từng chữ từng câu, ánh mắt như mặt nước gợn sóng, yên ả nhưng lại chứa đựng một sức mạnh vô biên: "Mạnh Thiệu Đình, coi như tôi van anh, hãy để cho tôi giữ lại đứa bé này."
"Vì đứa con của Thiệu Hiên mà cô cầu xin tôi sao?" Anh tựa như có chút không dám tin, vẫn nghĩ rằng được nghe một câu nói yếu đuối mang tính phục tùng từ trong miệng cô còn khó hơn cả lên trời, nhưng bây giờ, cô lại nói cô cầu xin anh.
"Đúng thế, tôi cầu xin anh, tôi đã mất đi một đứa con, không muốn lại mất đi một đứa con nữa, anh không thể nào hiểu nổi một phần nỗi thống khổ của người mẹ khi không giữ nổi đứa con của mình đâu. Mạnh Thiệu Đình, cầu xin anh hãy nhân nhượng cho tôi một lần đi."
Nước mắt của cô dần dần dâng lên... Cái đêm đông năm năm về trước đó, lạnh buốt đến mức gần như không thể nào thở nổi, máu tươi của cô chảy xuống, đọng lại trên mặt tuyết thành từng mảng lớn đỏ rực, tựa như hoa Đào nở rộ ngày đông.
Máu thịt của chính mình từng chút, từng chút một, từ từ bong tróc dần, chết đi, trượt ra khỏi cơ thể, biến thành một vũng máu. Giữa đêm khuya, mỗi lần Tĩnh Tri gặp ác mộng đều mơ thấy cảnh tượng kia, cũng sẽ gào khóc đến không thành tiếng. Cô cuộn tròn thân thể cắn chặt lấy chăn, cả người vã mồ hôi lạnh, khó chịu giống như bị ngâm mình ở trong nước biển vậy.
"Anh có biết mùa đông năm ấy lạnh đến mức nào không?" Tĩnh Tri chậm rãi mở miệng, tròng mắt thẫn thờ của cô đầy hơi nước, mờ mịt giống như “hoa cách vân bưng” (mang mây ngăn cách với hoa).
"Mạnh Thiệu Đình, nỗi đau khổ ấy, tôi không muốn lại tái diễn lần thứ hai, cả đời này tôi cũng không bao giờ muốn. Nếu như anh cảm thấy anh có lỗi với tôi, anh cảm thấy thiếu nợ tôi, vậy lần này, hãy thành toàn cho tôi, coi như bù đắp lại cho tôi, có được hay không?"
Cô cầm lấy tay của anh, cầu khẩn đầy chân thành và bi thương.
Mạnh Thiệu Đình nhìn lại cô, nước mắt của cô khiến anh xúc động, bàn tay cô run rẩy cũng làm cho anh đau lòng, nhưng anh vẫn lắc đầu: "Tĩnh Tri, cô có thể bao dung nhẫn nhịn để Thiệu Hiên và người phụ nữ khác sinh con hay sao?"
Tĩnh Tri sửng sốt, chợt lắc đầu: “Chuyện này không giống nhau, không giống nhau, anh không thương tôi, anh hoàn toàn không yêu tôi!"
"Làm sao mà cô biết được. Tôi đối xử với cô tốt như vậy, thậm chí đám cưới cũng bỏ cũng chỉ vì muốn ở bên cô, cô nghĩ muốn cái gì, muốn làm cái gì, tôi cũng tìm đủ mọi cách để cô được thỏa mãn, tôi chỉ muốn chạm vào cô, chỉ muốn lên giường với cô... Cô nói xem, đây có phải là yêu hay không?"
Anh cười, cánh môi nhếch lên thành một đường cong duyên dáng lạ thường.
Tĩnh Tri ra sức lắc đầu, nước mắt ào ào tuôn rơi: "Không, không phải vậy..."
Mạnh Thiệu Đình buông tay cô ra, ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua ở trên mặt cô, lau quệt nước mắt của cô: "Nhìn cô sợ hãi kìa, tôi nói đùa đấy, cô đừng có tưởng thật?"
Lòi nói vừa rơi xuống, Tĩnh Tri thở phào nhẹ nhõm nhìn rất rõ, nơi sâu kín trong trái tim Mạnh Thiệu Đình cũng từ từ rạn nứt ra. Anh đứng lên, nhìn cô đầy thương hại: "Tĩnh Tri, thật ra thì cô vẫn ngu ngốc giống như ngày trước thôi! Làm sao tôi có thể đáp ứng với cô một yêu cầu hoang đường như vậy được chứ? Cô có cầu xin tôi nữa cũng vô dụng. . ."
"Không. . ." Tĩnh Tri lập tức nhào qua ôm lấy chân của anh. Cô gắt gao giữ lấy anh: "Đừng động đến con của tôi, tôi nguyện ý... nguyện ý ở lại bên cạnh anh. . ."
"Ha ha, chủ động đưa tới cửa, đó là điều tôi ghét nhất."
Tĩnh Tri ngơ ngác nhìn anh, chợt buông anh ra. Cô ngồi lặng người ở chỗ đó, thần trí đã tỉnh táo lại một chút xíu. Cô đã làm một chuyện điên rồ, cô đang cầu xin một ma quỷ bỏ qua cho cô, điều này có thể sao?
"Nếu như đứa bé chết, tôi cũng sẽ chết theo, tôi tình nguyện buông tha cho những cừu hận kia, tôi tình nguyện để kẻ thù của tôi sống lâu trăm tuổi, tôi tình nguyện, cho dù Thiệu Hiên có oán hận tôi, tôi cũng nhất định sẽ chết cùng đứa con của tôi. Mạnh Thiệu Đình, nếu như anh vẫn muốn ra tay với con của tôi, hãy động thủ đi, tôi cũng không thiết sống nữa."
Cô nở một nụ cười đẹp vô cùng.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, anh biết cô nói thật, trong lúc này, anh không dám mạo hiểm như vậy.
"Anh chỉ có thể trông coi tôi nhất thời, không thể trông coi tôi cả đời. Với người đã muốn chết, chẳng lẽ lại sợ sẽ không có cách nào hay sao?" Cô ngồi ở chỗ đó vẻ đầy bình thản, bàn tay áp vào bụng, ánh mắt bình tĩnh và hiền hậu: "Bảo bối, không phải sợ, mẹ sẽ vẫn luôn luôn ở bên con. . ."
"Thiệu Đình, giữ đứa trẻ lại đi." Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi đứng ở cửa, trên người mặc chiếc áo choàng dài bằng lông màu trắng, phía sau cô là một người đàn ông dáng người cao cao, năm nay chừng ba mươi tuổi, khí thế bức người, mà cô gái kia, tuy nhỏ bé, gầy gò, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt cô chứa đầy nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng nói một câu như vậy.
"Thanh Thu, không được nói bậy." Thẩm Bắc Thành khẽ quát một tiếng, nhưng lời mắng mỏ kia lại chẳng có một chút trọng lượng.
Triển Thanh Thu cũng không để ý tới, chỉ từng bước, từng bước đi tới gần. Cô nhìn Mạnh Thiệu Đình, chân thành khẩn cầu: "Thiệu Đình, hãy để cho cô ấy giữ lại đứa con đi! Anh muốn bỏ đứa con của cô ấy, thật sự đã quá tàn nhẫn với cô ấy. Cô ấy đã khổ như vậy rồi, tại sao anh không đối xử với cô ấy khá hơn một chút?"
Đối xử với cô khá hơn một chút sao? Từ đáy lòng Mạnh Thiệu Đình bật cười, anh đối xử với cô còn phải tốt đến thế nào nữa đây?
"Thanh Thu, cô phải biết thân phận của đứa nhỏ này." Mạnh Thiệu Đình quay mặt đi, rõ ràng không muốn nghe cô khuyên can.
Bọn họ đều nói cô đáng thương, nhưng có ai thấy anh đáng thương không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.