Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 359: Anh không bỏ được
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
"Là tôi đây, Bình Bình, xin nhờ cô chăm sóc cho cô ấy trước, tôi lập tức đặt chuyến bay nhanh nhất để về, nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tốt, Bình Bình, đừng để cô ấy gặp chuyện không may!"
Giọng nói anh khàn khàn, nồng đậm mỏi mệt nhưng lại như đinh đóng cột, chỉ mới vài lời lại làm Bình Bình lập tức yên lòng, đồng thời cũng thúc ép nước mắt chợt bừng lên, nghẹn ngào mở miệng: "Nhị thiếu gia, cậu, cậu, công ty cậu..."
"Không có công ty thì thôi, sau này còn có thể mở lại lần nữa, nếu như cô ấy có chuyện, đời này tôi sẽ không có biện pháp tha thứ bản thân..." Mạnh Thiệu Đình lặng lẽ nói một câu rồi nhẹ nhàng tắt điện thoại.
Bình Bình giật mình cầm điện thoại, không biết là về phòng bệnh như thế nào, cô nhìn Tĩnh Tri tiều tụy nằm trên giường, lòng không nhịn được mà chua xót rồi lại xen lẫn tâm tình vui vẻ thay Tĩnh Tri, cuối cùng Nhị thiếu gia vẫn thật lòng với chị ấy, cũng không uổng trong mộng chị ấy còn nhớ kĩ anh không quên...
"Dì ơi, là điện thoại của cha sao?" Phi Đồng thấy cô không buông điện thoại, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Bình Bình ngẩn người, không trả lời vấn đề của đứa bé thế nào, chỉ đành trả lời qua quýt: "Không phải, cha cháu giờ đang ở nước ngoài, không có cách nào trở về..."
"Vậy... bác trai đâu? Bác trai cũng không tới nhìn mẹ?"
"Bác trai à, bác trai không có cách đến, bởi vì giờ mẹ và cha cháu đang ở cùng nhau." Bình Bình cẩn thận từng li từng tí nói, nhìn qua biểu lộ Phi Đồng.
"Mẹ thật đáng thương." Phi Đồng lại nắm chặt cánh tay Tĩnh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lòng bàn tay của cô, " Phi Đồng sẽ không rời mẹ đâu."
"Phi Đồng rất nghe lời, mẹ tỉnh lại nhất định rất vui vẻ." Bình Bình vuốt ve đỉnh đầu mềm mại nhưng lại trái tim nhưng lại dần dần chua chua, nếu như Phi Đồng là đứa bé của Nhị thiếu gia, thì tốt rồi....
Nhưng hết lần này tới lần khác, tạo hóa trêu ngươi...
Gia Châu.
Suốt tám tầng đều im lặng, giấy tài liệu tán loạn không trật tự, thỉnh thoảng có người vội vàng đi qua, vẻ mặt hoảng loạn bất an, Mạnh Thiệu Đình đứng đưa lưng về phía cửa, điện thoại trong tay bị xiết chặt, thiếu chút không khống chế được bản thân, ném điện thoại xuống đất!
Cha vừa gọi điện thoại tới, hung hăng dạy bảo anh một trận, anh sợ cha mang bệnh mới không nói cho ông nghe chuyện của Duy Hằng mà là yên lặng nhịn xuống tất cả.
Nếu như cha biết rõ Duy Hằng là tài sản riêng của anh hai, nếu như cha biết anh em nhà mình đã đấu với nhau không thể làm lành, một người già như ông sao có thể chịu đựng? D%Đ|L|Q%Đ Dù mắng anh vô dụng, mắng anh làm mất mặt Mạnh gia, anh cũng cắn chặt răng và nuốt máu, một chữ cũng không nói ra!
Nhưng mà lửa giận kìm nén và nhớ mong cô trong lòng khiến lòng anh loạn như ma, Hào Đình anh không có cách nào bận tâm rồi, Tĩnh Tri bệnh thành như vậy, bên cạnh lại không có ai, dù thế nào anh cũng không yên lòng!
Thế nhưng, Thiệu Hiên đâu? Vì sao Thiệu Hiên không ở cạnh cô? Anh rời đi, anh nhịn đau chia tay người yêu của mình, cũng không phải vì muốn cô sống như vậy!
"Nhị thiếu gia, đã mua vé máy bay xong rồi, một giờ sau sẽ xuất phát. . ." An Thành đẩy cửa tiến vào, muốn nói lại thôi nhìn anh: "Nhị thiếu gia, cậu thật mặc kệ sao? Nhân viên công ti phải làm thế nào đây..."
Mạnh Thiệu Đình mệt mỏi khoát khoát tay: "Những người ở lại, phát cho mỗi người hai tháng tiền lương, muốn đi thì đi, đồng ý chờ có thể tạm thời ở lại công ti làm việc lặt vặt, chờ tôi trở lại rồi nói tiếp."
"Cậu rời đi vào lúc tình trạng nguy cấp, người dưới chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung, lòng người tất vô cùng loạn..."
"Những thứ này đều là vật ngoài thân, giờ tôi chẳng quan tâm nữa, An Thành, thu dọn một chút rồi đi cùng tôi."
"Vâng, Nhị thiếu gia, đúng rồi, xe của cậu đã đưa đi bảo dưỡng, cậu muốn dùng cái nào đi?" Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chọn xe, nhưng có mấy cái xe xịn khác nhau, ngày thường thích nhất là cái Bingley màu đen, giờ lại mang đi bảo dưỡng, trái lại không biết chọn cái nào cho tốt.
"Tùy đi, nếu xe đưa về thì đổi lại."
An Thành gật đầu đồng ý nhưng lại thầm nghĩ, Nhị thiếu gia thật đúng là nhớ bạn cũ, đã dùng chiếc xe kia hơn hai năm rồi, thân phận như anh, có ai dùng một chiếc xe hơn hai năm còn không đổi?
**************************
"Nào... Tam thiếu, lại hít một hơi, lại hít một hơi... Thế nào rồi?" Nước bọt trong miệng Ngụy Nhị chảy ròng nhưng vẫn là ân cần hầu hạ Mạnh Thiệu Hiên, thấy anh đã qua cơn nghiện, mới đến gần giải thèm, nói: "Lão Kim nghe khách hàng là cậu, hàng vừa đến tay sẽ đem đưa cho tôi hàng tốt nhất cho cậu, hiện giờ cậu là thần tài lớn của lão đó! Vẫn là mặt mũi Tam thiếu lớn, khiến anh em đi theo sáng lây!"
Mạnh Thiệu Hiên đúng là phiêu trong dục tiên, mặc kệ anh ta nịnh nọt, chỉ khoát khoát tay lung tung: "Nói với lão ta một tiếng cảm ơn!"
"Trời ạ! Cái này lão không dám đâu, tất cả còn dựa vào Tam thiếu cậu kiếm cơm ăn đấy!"
Mạnh Thiệu Hiên mở mắt ra, cười lạnh một tiếng: "Thế nào, trước kia tôi không hít thứ này, lão sẽ chết đói sao?"
Ngụy Nhị thấy vẻ mặt anh m cuống quít cười làm lành, lại cầm bột trắng tới: "Không nói lão nữa không nói nữa, Tam thiếu lại thử vài hơi nhé?"
"Mẹ nó, cút ngay cho tôi, dám cản đường Lô Địch tôi! Trái lại tôi muốn xem ai có thể chịu được!" Cửa hộp kín đột nhiên bị người phá, một nhân viên tạp vụ cuống quít đi ngăn cản, Lô Địch giáng cho một đòn, trực tiếp xông vào thì thấy Ngụy Nhị cầm bột trắng đưa tới trước mặt một người, tập trung nhìn, không phải Mạnh Thiệu Hiên thì là ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, vừa mừng rỡ vừa chua xót, rồi lại không nhịn được phẫn nộ, hất vật kia đi, cô bất ngờ nắm chặt cổ áo Mạnh Thiệu Hiên liều mạng kéo anh lên: "Mạnh Thiệu Hiên! Anh tỉnh táo cho em! Nhìn lại chính mình đi! Anh có biết mình đang dùng cái quái gì không? Đó là thuốc phiện, thuốc phiện! Dính vào sẽ chết d_ie_n d_a[n l]e q(uy) d_on!"
Ý thức anh rã rời, dưới ánh trăng mờ nhận ra cô gái trang điểm dày đặc là ai, mỉm cười, trên mặt tái nhợt trên mặt tái nhợt có ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, cứ nhìn cô như vậy, vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Là em à Lô Địch."
Lô Địch khẽ giật mình, ''hức hức'' một tiếng, nước mắt đã rơi xuống, ba năm rồi, nhưng anh có thể không chút do dự gọi tên cô, dù là giờ phút này chết vì anh, Lô Địch cô cũng sẽ không cũng sẽ không chớp mắt!
"Chúng ta đi, chúng ta từ bỏ, chúng ta không hít nữa, không dùng thứ này nữa!" Lô Địch khóc lôi kéo anh đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo lảo đảo lại không giận, thấy Ngụy Nhị muốn chặn đường cô còn còn ngăn cản, cười hì hì nói: "Đừng, cô em gái này của tôi rất hay nóng nảy, mọi người đừng so đo với cô ấy!"
Ngụy Nhị cười cười ngượng ngùng nhưng vẫn không cam lòng lui một bước, Lô Địch lôi anh trực tiếp ra khỏi hộp kín, không ai chú ý tới Ngụy Nhị u ám đứng đó, đôi mắt âm độc gắt gao nhìn bóng lưng họ.
Lô Địch kéo anh một mạch ra khỏi câu lạc bộ đêm, đêm đông gió rét thấu xương, anh quần áo phong phanh, áo khoác ngoài đã rơi ở trong chưa kịp lấy, trên người Lô Địch còn mặc váy, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều lạnh run.
Gió lạnh thổi qua, hình như Mạnh Thiệu Hiên tỉnh táo lại, anh thấy Lô Địch quần áo ít ỏi, thì cởi áo mình ra phủ trên người cô: "Cô khoác đi, tôi không lạnh, tôi cũng đã quen rồi."
Anh khăng khăng không chịu, nước mắt của cô rơi xuống, áo khoác mang theo mùi hương và độ ấm của anh bao trùm cô, cô hạnh phúc thầm nghĩ chết đi, nếu như cứ chết đi như vậy, cô cũng không tiếc nuối!"
"Sao anh lại dính vào thứ này rồi hả? Đúng rồi, anh và Phó tiểu thư... Hai người, hai người có tốt không?"
Cô không nhịn được mà hỏi, trong lòng đã có cơn ghen tị dâng lên, nhưng ghen ghét ấy thoáng qua tức thì hóa thành nụ cười thản nhiên nụ cười thản nhiên và chúc phúc chân thành tha thiết, gái điếm không xứng có được tình yêu nhưng không có nghĩa không có ẩn tình yêu dưới đáy lòng...
Mạnh Thiệu Hiên nở nụ cười, sắc mặt anh càng tái nhợt, gần như đang tan chảy cùng tuyết óng ánh trên mặt đất, cười cười, anh cúi thấp đầu xuống, khó nghe thấy giọng nói anh: "Đừng nhắc tới cô ấy, trong lòng anh không thoải mái, hút cái này, anh có thể dễ chịu..."
"Dính vào thứ này sẽ không bỏ được, anh sẽ chết đấy!" Lô Địch túm được tay anh, hoang mang cầu khẩn: "Tam thiếu, van anh, cai đi, đừng đến nữa, sau này đứng đến nữa!"
"Anh không muốn bỏ, Tiểu Địch, cô ấy không quan tâm anh, cô ấy thay lòng đổi dạ rồi, trong lòng anh khó chịu lắm, em có biết không? Tôi hút cái này, sẽ quên cô ấy, quên cô ấy, lòng anh sẽ tựu cũng không đau nhức khó nhịn nữa..."
Đầu anh cúi thấp, chống trên vai cô, đã có nước mắt lạnh buốt từng giọt từng giọt rơi vào cổ cô...
Nước mắt Lô Địch không nhịn được rơi xuống, lòng cô đau gần chết, "Cô ấy mặc kệ sao? Vì sao cô ấy mặc kệ anh, không ngăn cản anh?"
"Cô ấy không biết, cô ấy bị bệnh, bệnh vô cùng nặng... Anh không thèm quan tâm, đưa đi..." Mạnh Thiệu Hiên mờ mịt nói, dải tuyết trắng bay lả tả xuống, anh ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy lạnh băng, lòng như bị ai bóp, đau nhức khiến anh không thở nổi...
Giọng nói anh khàn khàn, nồng đậm mỏi mệt nhưng lại như đinh đóng cột, chỉ mới vài lời lại làm Bình Bình lập tức yên lòng, đồng thời cũng thúc ép nước mắt chợt bừng lên, nghẹn ngào mở miệng: "Nhị thiếu gia, cậu, cậu, công ty cậu..."
"Không có công ty thì thôi, sau này còn có thể mở lại lần nữa, nếu như cô ấy có chuyện, đời này tôi sẽ không có biện pháp tha thứ bản thân..." Mạnh Thiệu Đình lặng lẽ nói một câu rồi nhẹ nhàng tắt điện thoại.
Bình Bình giật mình cầm điện thoại, không biết là về phòng bệnh như thế nào, cô nhìn Tĩnh Tri tiều tụy nằm trên giường, lòng không nhịn được mà chua xót rồi lại xen lẫn tâm tình vui vẻ thay Tĩnh Tri, cuối cùng Nhị thiếu gia vẫn thật lòng với chị ấy, cũng không uổng trong mộng chị ấy còn nhớ kĩ anh không quên...
"Dì ơi, là điện thoại của cha sao?" Phi Đồng thấy cô không buông điện thoại, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Bình Bình ngẩn người, không trả lời vấn đề của đứa bé thế nào, chỉ đành trả lời qua quýt: "Không phải, cha cháu giờ đang ở nước ngoài, không có cách nào trở về..."
"Vậy... bác trai đâu? Bác trai cũng không tới nhìn mẹ?"
"Bác trai à, bác trai không có cách đến, bởi vì giờ mẹ và cha cháu đang ở cùng nhau." Bình Bình cẩn thận từng li từng tí nói, nhìn qua biểu lộ Phi Đồng.
"Mẹ thật đáng thương." Phi Đồng lại nắm chặt cánh tay Tĩnh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lòng bàn tay của cô, " Phi Đồng sẽ không rời mẹ đâu."
"Phi Đồng rất nghe lời, mẹ tỉnh lại nhất định rất vui vẻ." Bình Bình vuốt ve đỉnh đầu mềm mại nhưng lại trái tim nhưng lại dần dần chua chua, nếu như Phi Đồng là đứa bé của Nhị thiếu gia, thì tốt rồi....
Nhưng hết lần này tới lần khác, tạo hóa trêu ngươi...
Gia Châu.
Suốt tám tầng đều im lặng, giấy tài liệu tán loạn không trật tự, thỉnh thoảng có người vội vàng đi qua, vẻ mặt hoảng loạn bất an, Mạnh Thiệu Đình đứng đưa lưng về phía cửa, điện thoại trong tay bị xiết chặt, thiếu chút không khống chế được bản thân, ném điện thoại xuống đất!
Cha vừa gọi điện thoại tới, hung hăng dạy bảo anh một trận, anh sợ cha mang bệnh mới không nói cho ông nghe chuyện của Duy Hằng mà là yên lặng nhịn xuống tất cả.
Nếu như cha biết rõ Duy Hằng là tài sản riêng của anh hai, nếu như cha biết anh em nhà mình đã đấu với nhau không thể làm lành, một người già như ông sao có thể chịu đựng? D%Đ|L|Q%Đ Dù mắng anh vô dụng, mắng anh làm mất mặt Mạnh gia, anh cũng cắn chặt răng và nuốt máu, một chữ cũng không nói ra!
Nhưng mà lửa giận kìm nén và nhớ mong cô trong lòng khiến lòng anh loạn như ma, Hào Đình anh không có cách nào bận tâm rồi, Tĩnh Tri bệnh thành như vậy, bên cạnh lại không có ai, dù thế nào anh cũng không yên lòng!
Thế nhưng, Thiệu Hiên đâu? Vì sao Thiệu Hiên không ở cạnh cô? Anh rời đi, anh nhịn đau chia tay người yêu của mình, cũng không phải vì muốn cô sống như vậy!
"Nhị thiếu gia, đã mua vé máy bay xong rồi, một giờ sau sẽ xuất phát. . ." An Thành đẩy cửa tiến vào, muốn nói lại thôi nhìn anh: "Nhị thiếu gia, cậu thật mặc kệ sao? Nhân viên công ti phải làm thế nào đây..."
Mạnh Thiệu Đình mệt mỏi khoát khoát tay: "Những người ở lại, phát cho mỗi người hai tháng tiền lương, muốn đi thì đi, đồng ý chờ có thể tạm thời ở lại công ti làm việc lặt vặt, chờ tôi trở lại rồi nói tiếp."
"Cậu rời đi vào lúc tình trạng nguy cấp, người dưới chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung, lòng người tất vô cùng loạn..."
"Những thứ này đều là vật ngoài thân, giờ tôi chẳng quan tâm nữa, An Thành, thu dọn một chút rồi đi cùng tôi."
"Vâng, Nhị thiếu gia, đúng rồi, xe của cậu đã đưa đi bảo dưỡng, cậu muốn dùng cái nào đi?" Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chọn xe, nhưng có mấy cái xe xịn khác nhau, ngày thường thích nhất là cái Bingley màu đen, giờ lại mang đi bảo dưỡng, trái lại không biết chọn cái nào cho tốt.
"Tùy đi, nếu xe đưa về thì đổi lại."
An Thành gật đầu đồng ý nhưng lại thầm nghĩ, Nhị thiếu gia thật đúng là nhớ bạn cũ, đã dùng chiếc xe kia hơn hai năm rồi, thân phận như anh, có ai dùng một chiếc xe hơn hai năm còn không đổi?
**************************
"Nào... Tam thiếu, lại hít một hơi, lại hít một hơi... Thế nào rồi?" Nước bọt trong miệng Ngụy Nhị chảy ròng nhưng vẫn là ân cần hầu hạ Mạnh Thiệu Hiên, thấy anh đã qua cơn nghiện, mới đến gần giải thèm, nói: "Lão Kim nghe khách hàng là cậu, hàng vừa đến tay sẽ đem đưa cho tôi hàng tốt nhất cho cậu, hiện giờ cậu là thần tài lớn của lão đó! Vẫn là mặt mũi Tam thiếu lớn, khiến anh em đi theo sáng lây!"
Mạnh Thiệu Hiên đúng là phiêu trong dục tiên, mặc kệ anh ta nịnh nọt, chỉ khoát khoát tay lung tung: "Nói với lão ta một tiếng cảm ơn!"
"Trời ạ! Cái này lão không dám đâu, tất cả còn dựa vào Tam thiếu cậu kiếm cơm ăn đấy!"
Mạnh Thiệu Hiên mở mắt ra, cười lạnh một tiếng: "Thế nào, trước kia tôi không hít thứ này, lão sẽ chết đói sao?"
Ngụy Nhị thấy vẻ mặt anh m cuống quít cười làm lành, lại cầm bột trắng tới: "Không nói lão nữa không nói nữa, Tam thiếu lại thử vài hơi nhé?"
"Mẹ nó, cút ngay cho tôi, dám cản đường Lô Địch tôi! Trái lại tôi muốn xem ai có thể chịu được!" Cửa hộp kín đột nhiên bị người phá, một nhân viên tạp vụ cuống quít đi ngăn cản, Lô Địch giáng cho một đòn, trực tiếp xông vào thì thấy Ngụy Nhị cầm bột trắng đưa tới trước mặt một người, tập trung nhìn, không phải Mạnh Thiệu Hiên thì là ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, vừa mừng rỡ vừa chua xót, rồi lại không nhịn được phẫn nộ, hất vật kia đi, cô bất ngờ nắm chặt cổ áo Mạnh Thiệu Hiên liều mạng kéo anh lên: "Mạnh Thiệu Hiên! Anh tỉnh táo cho em! Nhìn lại chính mình đi! Anh có biết mình đang dùng cái quái gì không? Đó là thuốc phiện, thuốc phiện! Dính vào sẽ chết d_ie_n d_a[n l]e q(uy) d_on!"
Ý thức anh rã rời, dưới ánh trăng mờ nhận ra cô gái trang điểm dày đặc là ai, mỉm cười, trên mặt tái nhợt trên mặt tái nhợt có ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, cứ nhìn cô như vậy, vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Là em à Lô Địch."
Lô Địch khẽ giật mình, ''hức hức'' một tiếng, nước mắt đã rơi xuống, ba năm rồi, nhưng anh có thể không chút do dự gọi tên cô, dù là giờ phút này chết vì anh, Lô Địch cô cũng sẽ không cũng sẽ không chớp mắt!
"Chúng ta đi, chúng ta từ bỏ, chúng ta không hít nữa, không dùng thứ này nữa!" Lô Địch khóc lôi kéo anh đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo lảo đảo lại không giận, thấy Ngụy Nhị muốn chặn đường cô còn còn ngăn cản, cười hì hì nói: "Đừng, cô em gái này của tôi rất hay nóng nảy, mọi người đừng so đo với cô ấy!"
Ngụy Nhị cười cười ngượng ngùng nhưng vẫn không cam lòng lui một bước, Lô Địch lôi anh trực tiếp ra khỏi hộp kín, không ai chú ý tới Ngụy Nhị u ám đứng đó, đôi mắt âm độc gắt gao nhìn bóng lưng họ.
Lô Địch kéo anh một mạch ra khỏi câu lạc bộ đêm, đêm đông gió rét thấu xương, anh quần áo phong phanh, áo khoác ngoài đã rơi ở trong chưa kịp lấy, trên người Lô Địch còn mặc váy, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều lạnh run.
Gió lạnh thổi qua, hình như Mạnh Thiệu Hiên tỉnh táo lại, anh thấy Lô Địch quần áo ít ỏi, thì cởi áo mình ra phủ trên người cô: "Cô khoác đi, tôi không lạnh, tôi cũng đã quen rồi."
Anh khăng khăng không chịu, nước mắt của cô rơi xuống, áo khoác mang theo mùi hương và độ ấm của anh bao trùm cô, cô hạnh phúc thầm nghĩ chết đi, nếu như cứ chết đi như vậy, cô cũng không tiếc nuối!"
"Sao anh lại dính vào thứ này rồi hả? Đúng rồi, anh và Phó tiểu thư... Hai người, hai người có tốt không?"
Cô không nhịn được mà hỏi, trong lòng đã có cơn ghen tị dâng lên, nhưng ghen ghét ấy thoáng qua tức thì hóa thành nụ cười thản nhiên nụ cười thản nhiên và chúc phúc chân thành tha thiết, gái điếm không xứng có được tình yêu nhưng không có nghĩa không có ẩn tình yêu dưới đáy lòng...
Mạnh Thiệu Hiên nở nụ cười, sắc mặt anh càng tái nhợt, gần như đang tan chảy cùng tuyết óng ánh trên mặt đất, cười cười, anh cúi thấp đầu xuống, khó nghe thấy giọng nói anh: "Đừng nhắc tới cô ấy, trong lòng anh không thoải mái, hút cái này, anh có thể dễ chịu..."
"Dính vào thứ này sẽ không bỏ được, anh sẽ chết đấy!" Lô Địch túm được tay anh, hoang mang cầu khẩn: "Tam thiếu, van anh, cai đi, đừng đến nữa, sau này đứng đến nữa!"
"Anh không muốn bỏ, Tiểu Địch, cô ấy không quan tâm anh, cô ấy thay lòng đổi dạ rồi, trong lòng anh khó chịu lắm, em có biết không? Tôi hút cái này, sẽ quên cô ấy, quên cô ấy, lòng anh sẽ tựu cũng không đau nhức khó nhịn nữa..."
Đầu anh cúi thấp, chống trên vai cô, đã có nước mắt lạnh buốt từng giọt từng giọt rơi vào cổ cô...
Nước mắt Lô Địch không nhịn được rơi xuống, lòng cô đau gần chết, "Cô ấy mặc kệ sao? Vì sao cô ấy mặc kệ anh, không ngăn cản anh?"
"Cô ấy không biết, cô ấy bị bệnh, bệnh vô cùng nặng... Anh không thèm quan tâm, đưa đi..." Mạnh Thiệu Hiên mờ mịt nói, dải tuyết trắng bay lả tả xuống, anh ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy lạnh băng, lòng như bị ai bóp, đau nhức khiến anh không thở nổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.