Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 360: Cả đêm có anh bên cạnh
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Mạnh Thiệu Hiên mờ mịt nói, dải tuyết trắng bay lả tả xuống, anh ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy lạnh băng, lòng như bị ai bóp, đau nhức khiến anh không thở nổi...
"Tam Thiếu... Anh, anh không thể tiếp tục như vậy!" Lô Địch kìm lòng lại, nhẹ nhàng đẩy thân thể đông cứng của anh ra, "Bây giờ anh hãy lái xe đi về, quay lại nhìn cô ấy xem, không quản hai người xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ cần nói ra, không cần tra tấn nhau thế này..."
"Vô dụng. . ." Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt anh thất vọng, gò má hơi phù thũng, toàn thân bây giờ so với ba năm trước thì hoàn toàn khác nhau, Lô Địch cũng không dám nghĩ, Mạnh Thiệu Hiên như thần tiên cũng sẽ có thời khắc thế này, ngay cả lúc trước đây anh mắt mù không được như ý, anh cũng chưa từng thất bại như vậy, cô đã từng thấy hy vọng và hào quang trong mắt anh, nhưng giờ phút này, tất cả những gì có trong đôi mắt xinh đẹp ấy, chỉ là nồng đậm bóng tối và trống rỗng.
"Cô ấy không quan tâm tôi nữa rồi, cô ấy yêu người khác." Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên cười cười, vươn tay nhẹ nhàng đẩy Lô Địch ra: "Đã muộn, Tiểu Địch, anh đi rồi, nhớ bảo trọng, đúng rồi, không cần tiếp tục ở đây nữa, Tiểu Địch, anh sẽ giúp em tìm công việc."
"Anh đứng quản em, anh đi đâu bây giờ? Về nhà à?" Lô Địch đuổi theo hai bước thì thấy anh đi lảo đảo và kiên quyết, đi xuống lòng đường chìa tay đón xe, cô xiết chặt áo khoác của anh, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng anh, dưới một màu trắng xóa, thứ cô duy nhất có thể nhìn, cũng chỉ là bóng lưng của anh.
Nếu như còn có kiếp sau, xin hãy cho cô làm con gái một nhà trong sạch, sau đó, cô sẽ lấy tất cả dũng khí để theo đuổi anh.
"Về nhà..." Giọng nói của anh vang lên từ nơi xa xa, dưới màn đêm vắng vẻ, xa xôi và mờ ảo, Lô Địch giật mình đứng ở nơi đó, ngón tay chậm rãi buông ra, áo khoác của anh rơi trên mặt đất nhưng cô không biết.
"Nhà tôi ở nơi nào? Từ giây phút tôi sinh ra, trên đời này cũng chỉ có một mình, đến bây giờ, vẫn chỉ có một mình..."
"Anh, anh còn có..."
Cô muốn nói: 'Anh còn có em' nhưng lời nói đến bên miệng lại chỉ có thể nuốt xuống, cô không xứng, những lời này cô mà nói ra, đều là nhục nhã với anh!
"Anh biết rõ, anh còn có Tiểu Địch." Anh mỉm cười với cô: "Em là em gái anh, anh đối xử với em như em gái ruột."
Trong lòng Lô Địch xuất hiện phần tình cảm ấm áp lớn, cô dùng sức gật đầu, dù mắt ngấn nước nhưng vẫn cười toét miệng với anh, chợt ngồi xổm xuống, nhặt áo khoác cứng rắn đuổi theo, kín đáo đưa cho kín đáo đưa cho anh: "Anh trai, em rất vui vẻ, đây là giây phút vui vẻ nhất đời em!"
Ngay cả mơ cô cũng không dám mơ mình và anh sẽ cùng xuất hiện, dù là làm em gái của anh, cô cũng không dám nghĩ, nhưng khoảnh khắc này, trong lòng cô vui mừng vô hạn, cảm thấy số phận không có sức sống dường như đã bắt đầu sáng chói!
Mạnh Thiệu Hiên vươn tay vuốt vuốt tóc trên đầu cô: "Mau trở về đi thôi."
"Anh trai, anh đồng ý với em, nếu không hút thuốc phiện nữa rồi, vậy thì đừng đụng vào vật kia nữa." Cô giống như một cô bé lôi kéo anh làm nũng, đã bao nhiêu năm không như vậy rồi? Dường như từ khi hiểu chuyện, cô đã bắt đầu đỡ đần cha mẹ vất vả, cô chưa từng làm nũng giống một cô bé mảnh mai, mềm mại, cười ngọt ngào...
Mạnh Thiệu Hiên cũng không gật đầu lại cũng chưa từng lắc đầu, Lô Địch nhìn mà hoảng hốt, gắt gao níu ống tay áo của anh: "Anh, anh suy nghĩ một chút, giờ anh không thừa dịp chưa nghiện thuốc sâu mà cai đi, sau này phải làm sao? Nếu như sức khỏe không còn, thì cái gì cũng mất, anh, anh có thể sống, còn sống thật tốt, anh thấy em đó, mỗi ngày em trải qua sinh hoạt như thế nào? Còn không phải sống vùng vẫy khỏi đau đớn? Anh chết mới là chuyện ngu xuẩn nhất, chết cái gì cũng biến thành công dã tràng!"
Anh xoay người sang chỗ khác, đến chỗ xe taxi đang đậu, Lô Địch chợt giương giọng gọi anh, Mạnh Thiệu Hiên dừng bước, xoay người lại, từng bông tuyết giống như rèm cửa, che giấu tầm nhìn người khác, nhưng đôi mắt Lô Địch sáng chói như một cái đèn nhỏ, mặc kệ trôi qua bao nhiêu năm, anh cũng không thể quên, d{ie}n. d{an} lê quý đôn không cách nào quên co gái dơ bẩn như thế rồi lại sạch sẽ đến vậy, cô đứng dưới bầu trời đêm trắng xóa tuyết, cười vẫy tay tạm biệt anh, khuôn mặt cô cười tươi, ấm áp và sáng chói như đóa hoa hướng dương, thế nào anh cũng không thể quên được cũng không nghĩ ra cô đã từng yêu mình như thế, yêu bằng cả mạng sống.
"Anh trai... Hẹn gặp lại! Nếu như anh nghĩ kĩ thì tới tìm em, em chờ anh!"
Anh gật gật đầu cười, xoay người tiến vào xe, xe taxi chậm rãi rời đi, bóng dáng gầy yếu biến thành một chấm trắng nhỏ dưới bầu trời đầy tuyết, cuối cùng, không thấy gì nữa.
************************************
"Xuỵt, Bình Bình, em ôm Phi Đồng đi ra ngoài trước, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô." Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cả người đầy mệt mỏi, tóc hơi loạn, đáy mắt đầy tơ máu, An Thành đứng sau anh, có vẻ muốn nói lại thôi, Bình Bình hung hăng trợn mắt nhìn hung hăng trợn mắt nhìn An Thành, lúc này mới gật gật đầu quay người ôm Phi Đồng ngủ say sang phòng nghỉ.
Đêm đã buông xuống, tuyết đọng lại phản chiếu dải ánh sáng xanh đậm giữa trời đất, bởi vì cô bệnh, đèn trong phòng hơi tối, rèm dày được buộc chặt, khe hở rất nhỏ lộ ra sắc trời tối đen, có một cái bàn cạnh cửa sổ, đặt một bình hoa nhỏ như cũ, cắm một nhúm hoa mai nửa tàn, phòng ẩn ẩn hương mai thơm ngát, anh đứng cạnh cửa hồi lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa lặng lẽ đi tới.
Cô chìm vào hôn mê như cũ, trên mu bàn tay gầy đầy gân xanh cắm kim tiêm truyền dịch, hình như máu tản lại, trong ống tiêm có một ít máu đỏ tươi, đáy lòng anh đau đớn một lúc, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch vài cái, hốc mắt chua xót.
Tóc đen tán loạn giữa gối, một khuôn mặt trắng bệch, lông mày như có phẩm xanh đen, lông mi thật dài buông xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phản chiếu bóng mờ lớn cỡ bàn tay, môi cũng trắng, suýt không nhìn ra từng đỏ như thoa son, xương gò má cao gây sự chú ý, đôi má gầy đến lõm vào, đáy lòng của anh đau không chịu nổi, cứng cỏi cắn răng ép mình tỉnh táo lại, ngồi xuống cạnh gường cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Bình Bình kê tay cô dưới một cái túi sưởi, vì sợ lúc cô truyền dịch thì bị lạnh nhưng khi anh nắm tay cô, không có gì ngoài lòng bàn tay hơi có nhiệt độ, trừ lần đó ra, đều lạnh buốt.
Anh cẩn thận từng li từng tí siết tay cô, dịu dàng ngừng ma sát trên mu bàn tay cô, cô không ngủ yên, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày, thỉnh thoảng bất ngờ rơi nước mắt, anh nhìn mà khó chịu trong lòng, anh giao cô giao cho người khác, nếu cô sống tốt, vậy một mình anh tùy tùy tiện tiện sống cũng sẽ qua thôi...
Nhưng thấy cô không tốt, anh sẽ không cách nào tha thứ bản thân, tự trách dưới đáy lòng bắt đầu lan tràn, anh không nên trêu chọc cô, ba năm trước đây không nên trêu chọc cô, nếu anh không ích kỉ cưỡng chiếm cô trong hôn lễ, thì giờ cô và Thiệu Hiên đương nhiên hòa thuận sống với nhau, là anh khiến cô phải đưa ra lựa chọn khó khăn, là anh dồn cô vào hoàn cảnh như vậy!
Nếu anh biết sẽ bức cô đến tình trạng này, anh nhất định sớm buông tay cô, không phải không yêu mà là không nỡ nhìn cô khổ sở, không nỡ nhìn cô chịu khổ.
"Tĩnh Tri. . ." Anh nghiêng người, muốn lại chạm vào mặt cô, tay đã vươn ra rồi lại cứng ngắc giữa không trung, hiện giờ anh và cô không có quan hệ, dù là không thể kiềm chế tình cảm cũng chỉ có thể buộc bản thân nhịn xuống.
Một đêm này, mấy lần cô mơ mơ màng màng khi thì gọi tên Tĩnh Viên hoặc là tên anh, cô gọi anh đáp, từng câu từng lời, tay nắm chặt tay cô cũng chưa từng buông ra, đợi đến lúc rạng sáng, cuối cùng cơn sốt cũng hạ xuống, cô cũng ngủ an ổn, anh mới thở phào nhẹ nhỏm, nửa mừng nửa lo, cô tốt rồi, anh cũng phải rời đi.
Lúc Bình Bình rời giường thì thấy anh ngồi trên giường nhìn vẻ mặt Tĩnh Tri đang ngủ, cô không nhịn được chua xót trong lòng, vừa định mở miệng, Mạnh Thiệu Đình bất thình lình hất tay ngăn lại, nói bằng giọng vô cùng thấp: "Mới ngủ an ổn thôi, đừng làm ầm ĩ cô ấy."
Bình Bình gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài làm bữa sáng thì thấy Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên, anh cầm áo khoác, có vẻ phải rời đi, Bình Bình không khỏi giật mình nói: "Nhị thiếu gia, cậu, cậu muốn ra ngoài?"
Mạnh Thiệu Đình lại không đáp lời, đợi ra khỏi phòng bệnh, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bệnh của cô ấy đã chuyển biến tốt đẹp, tôi cũng yên tâm, còn rất nhiều chuyện đợi tôi xử lí."
"Nhưng mà Nhị thiếu gia à, cậu không ở với chị ấy sao? Chị ấy luôn nghĩ tới cậu..."
Mạnh Thiệu Đình xoay người, cách cánh cửa thủy tinh nhìn trong phòng, vẻ mặt tiều tụy khiến Bình Bình nhìn mà khó chịu, nhưng anh lại chợt cười: "Cô ấy ổn rồi thì tôi yên tâm, cũng đã gây không ít phiền toái cho cô ấy, cô hao tâm tổn trí chăm sóc tốt cho cô ấy vài ngày, tôi đi đây."
"Tam Thiếu... Anh, anh không thể tiếp tục như vậy!" Lô Địch kìm lòng lại, nhẹ nhàng đẩy thân thể đông cứng của anh ra, "Bây giờ anh hãy lái xe đi về, quay lại nhìn cô ấy xem, không quản hai người xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ cần nói ra, không cần tra tấn nhau thế này..."
"Vô dụng. . ." Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt anh thất vọng, gò má hơi phù thũng, toàn thân bây giờ so với ba năm trước thì hoàn toàn khác nhau, Lô Địch cũng không dám nghĩ, Mạnh Thiệu Hiên như thần tiên cũng sẽ có thời khắc thế này, ngay cả lúc trước đây anh mắt mù không được như ý, anh cũng chưa từng thất bại như vậy, cô đã từng thấy hy vọng và hào quang trong mắt anh, nhưng giờ phút này, tất cả những gì có trong đôi mắt xinh đẹp ấy, chỉ là nồng đậm bóng tối và trống rỗng.
"Cô ấy không quan tâm tôi nữa rồi, cô ấy yêu người khác." Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên cười cười, vươn tay nhẹ nhàng đẩy Lô Địch ra: "Đã muộn, Tiểu Địch, anh đi rồi, nhớ bảo trọng, đúng rồi, không cần tiếp tục ở đây nữa, Tiểu Địch, anh sẽ giúp em tìm công việc."
"Anh đứng quản em, anh đi đâu bây giờ? Về nhà à?" Lô Địch đuổi theo hai bước thì thấy anh đi lảo đảo và kiên quyết, đi xuống lòng đường chìa tay đón xe, cô xiết chặt áo khoác của anh, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng anh, dưới một màu trắng xóa, thứ cô duy nhất có thể nhìn, cũng chỉ là bóng lưng của anh.
Nếu như còn có kiếp sau, xin hãy cho cô làm con gái một nhà trong sạch, sau đó, cô sẽ lấy tất cả dũng khí để theo đuổi anh.
"Về nhà..." Giọng nói của anh vang lên từ nơi xa xa, dưới màn đêm vắng vẻ, xa xôi và mờ ảo, Lô Địch giật mình đứng ở nơi đó, ngón tay chậm rãi buông ra, áo khoác của anh rơi trên mặt đất nhưng cô không biết.
"Nhà tôi ở nơi nào? Từ giây phút tôi sinh ra, trên đời này cũng chỉ có một mình, đến bây giờ, vẫn chỉ có một mình..."
"Anh, anh còn có..."
Cô muốn nói: 'Anh còn có em' nhưng lời nói đến bên miệng lại chỉ có thể nuốt xuống, cô không xứng, những lời này cô mà nói ra, đều là nhục nhã với anh!
"Anh biết rõ, anh còn có Tiểu Địch." Anh mỉm cười với cô: "Em là em gái anh, anh đối xử với em như em gái ruột."
Trong lòng Lô Địch xuất hiện phần tình cảm ấm áp lớn, cô dùng sức gật đầu, dù mắt ngấn nước nhưng vẫn cười toét miệng với anh, chợt ngồi xổm xuống, nhặt áo khoác cứng rắn đuổi theo, kín đáo đưa cho kín đáo đưa cho anh: "Anh trai, em rất vui vẻ, đây là giây phút vui vẻ nhất đời em!"
Ngay cả mơ cô cũng không dám mơ mình và anh sẽ cùng xuất hiện, dù là làm em gái của anh, cô cũng không dám nghĩ, nhưng khoảnh khắc này, trong lòng cô vui mừng vô hạn, cảm thấy số phận không có sức sống dường như đã bắt đầu sáng chói!
Mạnh Thiệu Hiên vươn tay vuốt vuốt tóc trên đầu cô: "Mau trở về đi thôi."
"Anh trai, anh đồng ý với em, nếu không hút thuốc phiện nữa rồi, vậy thì đừng đụng vào vật kia nữa." Cô giống như một cô bé lôi kéo anh làm nũng, đã bao nhiêu năm không như vậy rồi? Dường như từ khi hiểu chuyện, cô đã bắt đầu đỡ đần cha mẹ vất vả, cô chưa từng làm nũng giống một cô bé mảnh mai, mềm mại, cười ngọt ngào...
Mạnh Thiệu Hiên cũng không gật đầu lại cũng chưa từng lắc đầu, Lô Địch nhìn mà hoảng hốt, gắt gao níu ống tay áo của anh: "Anh, anh suy nghĩ một chút, giờ anh không thừa dịp chưa nghiện thuốc sâu mà cai đi, sau này phải làm sao? Nếu như sức khỏe không còn, thì cái gì cũng mất, anh, anh có thể sống, còn sống thật tốt, anh thấy em đó, mỗi ngày em trải qua sinh hoạt như thế nào? Còn không phải sống vùng vẫy khỏi đau đớn? Anh chết mới là chuyện ngu xuẩn nhất, chết cái gì cũng biến thành công dã tràng!"
Anh xoay người sang chỗ khác, đến chỗ xe taxi đang đậu, Lô Địch chợt giương giọng gọi anh, Mạnh Thiệu Hiên dừng bước, xoay người lại, từng bông tuyết giống như rèm cửa, che giấu tầm nhìn người khác, nhưng đôi mắt Lô Địch sáng chói như một cái đèn nhỏ, mặc kệ trôi qua bao nhiêu năm, anh cũng không thể quên, d{ie}n. d{an} lê quý đôn không cách nào quên co gái dơ bẩn như thế rồi lại sạch sẽ đến vậy, cô đứng dưới bầu trời đêm trắng xóa tuyết, cười vẫy tay tạm biệt anh, khuôn mặt cô cười tươi, ấm áp và sáng chói như đóa hoa hướng dương, thế nào anh cũng không thể quên được cũng không nghĩ ra cô đã từng yêu mình như thế, yêu bằng cả mạng sống.
"Anh trai... Hẹn gặp lại! Nếu như anh nghĩ kĩ thì tới tìm em, em chờ anh!"
Anh gật gật đầu cười, xoay người tiến vào xe, xe taxi chậm rãi rời đi, bóng dáng gầy yếu biến thành một chấm trắng nhỏ dưới bầu trời đầy tuyết, cuối cùng, không thấy gì nữa.
************************************
"Xuỵt, Bình Bình, em ôm Phi Đồng đi ra ngoài trước, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô." Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cả người đầy mệt mỏi, tóc hơi loạn, đáy mắt đầy tơ máu, An Thành đứng sau anh, có vẻ muốn nói lại thôi, Bình Bình hung hăng trợn mắt nhìn hung hăng trợn mắt nhìn An Thành, lúc này mới gật gật đầu quay người ôm Phi Đồng ngủ say sang phòng nghỉ.
Đêm đã buông xuống, tuyết đọng lại phản chiếu dải ánh sáng xanh đậm giữa trời đất, bởi vì cô bệnh, đèn trong phòng hơi tối, rèm dày được buộc chặt, khe hở rất nhỏ lộ ra sắc trời tối đen, có một cái bàn cạnh cửa sổ, đặt một bình hoa nhỏ như cũ, cắm một nhúm hoa mai nửa tàn, phòng ẩn ẩn hương mai thơm ngát, anh đứng cạnh cửa hồi lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa lặng lẽ đi tới.
Cô chìm vào hôn mê như cũ, trên mu bàn tay gầy đầy gân xanh cắm kim tiêm truyền dịch, hình như máu tản lại, trong ống tiêm có một ít máu đỏ tươi, đáy lòng anh đau đớn một lúc, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch vài cái, hốc mắt chua xót.
Tóc đen tán loạn giữa gối, một khuôn mặt trắng bệch, lông mày như có phẩm xanh đen, lông mi thật dài buông xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phản chiếu bóng mờ lớn cỡ bàn tay, môi cũng trắng, suýt không nhìn ra từng đỏ như thoa son, xương gò má cao gây sự chú ý, đôi má gầy đến lõm vào, đáy lòng của anh đau không chịu nổi, cứng cỏi cắn răng ép mình tỉnh táo lại, ngồi xuống cạnh gường cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Bình Bình kê tay cô dưới một cái túi sưởi, vì sợ lúc cô truyền dịch thì bị lạnh nhưng khi anh nắm tay cô, không có gì ngoài lòng bàn tay hơi có nhiệt độ, trừ lần đó ra, đều lạnh buốt.
Anh cẩn thận từng li từng tí siết tay cô, dịu dàng ngừng ma sát trên mu bàn tay cô, cô không ngủ yên, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày, thỉnh thoảng bất ngờ rơi nước mắt, anh nhìn mà khó chịu trong lòng, anh giao cô giao cho người khác, nếu cô sống tốt, vậy một mình anh tùy tùy tiện tiện sống cũng sẽ qua thôi...
Nhưng thấy cô không tốt, anh sẽ không cách nào tha thứ bản thân, tự trách dưới đáy lòng bắt đầu lan tràn, anh không nên trêu chọc cô, ba năm trước đây không nên trêu chọc cô, nếu anh không ích kỉ cưỡng chiếm cô trong hôn lễ, thì giờ cô và Thiệu Hiên đương nhiên hòa thuận sống với nhau, là anh khiến cô phải đưa ra lựa chọn khó khăn, là anh dồn cô vào hoàn cảnh như vậy!
Nếu anh biết sẽ bức cô đến tình trạng này, anh nhất định sớm buông tay cô, không phải không yêu mà là không nỡ nhìn cô khổ sở, không nỡ nhìn cô chịu khổ.
"Tĩnh Tri. . ." Anh nghiêng người, muốn lại chạm vào mặt cô, tay đã vươn ra rồi lại cứng ngắc giữa không trung, hiện giờ anh và cô không có quan hệ, dù là không thể kiềm chế tình cảm cũng chỉ có thể buộc bản thân nhịn xuống.
Một đêm này, mấy lần cô mơ mơ màng màng khi thì gọi tên Tĩnh Viên hoặc là tên anh, cô gọi anh đáp, từng câu từng lời, tay nắm chặt tay cô cũng chưa từng buông ra, đợi đến lúc rạng sáng, cuối cùng cơn sốt cũng hạ xuống, cô cũng ngủ an ổn, anh mới thở phào nhẹ nhỏm, nửa mừng nửa lo, cô tốt rồi, anh cũng phải rời đi.
Lúc Bình Bình rời giường thì thấy anh ngồi trên giường nhìn vẻ mặt Tĩnh Tri đang ngủ, cô không nhịn được chua xót trong lòng, vừa định mở miệng, Mạnh Thiệu Đình bất thình lình hất tay ngăn lại, nói bằng giọng vô cùng thấp: "Mới ngủ an ổn thôi, đừng làm ầm ĩ cô ấy."
Bình Bình gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài làm bữa sáng thì thấy Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên, anh cầm áo khoác, có vẻ phải rời đi, Bình Bình không khỏi giật mình nói: "Nhị thiếu gia, cậu, cậu muốn ra ngoài?"
Mạnh Thiệu Đình lại không đáp lời, đợi ra khỏi phòng bệnh, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bệnh của cô ấy đã chuyển biến tốt đẹp, tôi cũng yên tâm, còn rất nhiều chuyện đợi tôi xử lí."
"Nhưng mà Nhị thiếu gia à, cậu không ở với chị ấy sao? Chị ấy luôn nghĩ tới cậu..."
Mạnh Thiệu Đình xoay người, cách cánh cửa thủy tinh nhìn trong phòng, vẻ mặt tiều tụy khiến Bình Bình nhìn mà khó chịu, nhưng anh lại chợt cười: "Cô ấy ổn rồi thì tôi yên tâm, cũng đã gây không ít phiền toái cho cô ấy, cô hao tâm tổn trí chăm sóc tốt cho cô ấy vài ngày, tôi đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.