Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 350: Chỉ cần anh ấy tốt thì tôi sẽ ổn thôi
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
"Ai bắt nạt thiếu nữ vị thành niên?" Mạnh Thiệu Tiệm đứng ở cửa ra vào không hiểu gì, nhìn Tô Linh nằm trên ghế sa lon nổi điên đá đạp lung tung, vẻ mặt không thể che giấu sự tò mò và nụ cười hòa thuận...
"A -- Anh.... sao anh lại tới đây?" Tô Linh trợn mắt há hốc mồm, tóc rối tung, nằm trên ghế sa lon quần áo không chỉnh tề, cô cảm giác mình thật giống một con ngốc! Tên Mạnh Thiệu Đình chết tiệt kia, anh ta lại dám lừa cô! Đừng để cô bắt được anh ta, đợi cô túm được nhất định sẽ thiến rồi đưa vào hoàng cung làm nhân viên công vụ!
"Thiệu Đình vừa nói em tìm tôi, có chuyện gì không?" Mạnh Thiệu Tiệm đã khôi phục bộ dáng dĩ vãng: nhã nhặn và lạnh lùng không muốn người khác tiếp cận.
Tô Linh chán nản thở dài một hơi, xua xua tay nhỏ: "Không có việc gì, anh ta lừa anh đấy."
"Ồ, vậy nếu không có chuyện gì để nói thì tôi đi trước nhé."
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong cũng không rề rà, trực tiếp đóng cửa rồi ra ngoài.
Trong phòng nhất thời yên ắng, Tô Linh đứng lên, chạy đến cửa số sát đất, 'soạt' một tiếng, rèm che bị cô kéo ra, cúi đầu nhìn, Mạnh Thiệu Tiệm đang kéo một cô gái quần áo đẹp đẽ quý giá ra cửa, hình như là đi về phía xe đang đỗ, trong lòng không hiểu vì sao lại đau đớn nhưng vẫn quắt miệng lầu bầu một câu: 'Có cái gì to tát chứ, chỉ là một người già thôi, mình thèm vào!"
Tô Linh xoay người, một lần nữa nằm bò trên ghế sa lon, lấy điện thoại di dộng ra, ngón tay bắt đầu bay múa trên bàn phím: "Trường An à, tớ đang rất phiền muội đây, hôn nhân đại sự đến giờ vẫn còn rất chi là lộn xộn...”
Ni c k An An có avatar là con thỏ trả lời : ... ......
Tiểu Linh Tiên: Có thể nói ngôn ngữ nhân loại không?
An An: Có thể.
Tiểu Linh Tiên: % $#*% $. . .
An An: Không phải cậu nói có một thanh niên tốt đang chờ bà cưới sao? Người nọ là dạng gì?
Tiểu Linh Tiên: Bên cạnh thanh niên tốt kia đã có người thừa lúc tấn công rồi...
An An:... ....... Ta là người tốt, không nên làm kẻ thứ ba.
Tiểu Linh Tiên: Tớ cũng biết, chỉ là hơi buồn bực mà thôi.
An An: Nghe lời đi, tớ sẽ bảo Mộ Chi giới thiệu cho cậu một thanh niên tài tuấn tốt hơn....
Tiểu Linh Tiên: (i con nổi điên) cậu dám kéo tớ vào hố lửa! Trường An, đủ rồi -- tớ tuyệt giao với cậu!
An An:... ... Mộ Chi nào có hư hỏng như vậy chứ, Linh Linh thối!
Tiểu Linh Tiên: Cậu thật bao che khuyết điểm, nhìn cậu dung túng cho Tần Mộ Chi kìa, đàn ông không thể chiều được, cậu còn biểu hiện yêu anh ta ra ngoài, coi chừng ngày nào đó anh ta sẽ đá cậu đó....
An An: Tớ không thèm để ý tới cậu nữa, Mộ Chi tới đón tớ rồi, đi đây, bye bye thân ái nhé~
Tiểu Linh Tiên: Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn! Thế giới này quả nhiên là bi kịch..." Linh Linh nằm bò trên sa lon, đập điện thoại, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, cô chợt cảm giác mình đã hai mươi tuổi còn chưa có bạn trai thật quá đáng thương, thực muốn khóc mà... Sao cô đáng thương như thế chứ! Một cô gái bộ dáng xinh đẹp đáng yêu nhường này mà không có ai theo đuổi.... Còn thảm hơn Đậu Nga mà.....
*************************************************************
"Dì Bình Bình à, là bác trai bảo dì đi đón cháu sao?" Phi Đồng đang chơi với bạn ở nhà trẻ, liếc thấy Bình Bình, vô cùng vui vẻ nhào vào trong ngực Bình Bình, trong mắt to tràn đầy ánh sáng, vẻ mặt trông mong nhìn cô, lòng Bình Bình thoáng cái nhũn ra.
Nhưng lại không đành lòng lừa nó: "Dì đi ngang qua nên tới thăm cháu một chút thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái suy sụp: "Bác trai không nghĩ tới cháu sao? Vì sao không đến gặp cháu chứ?"
"Bác cháu bận nhiều việc, đợi khi bác công tác về nhất định sẽ tới thăm cháu mà."
"Người lớn mọi người cả ngày đều bận việc..." Phi Đồng bất mãn lầu bầu: "Ba cũng bận, mẹ cũng bề bộn, chắc chắn sẽ vứt bỏ cháu, cháu là đứa bé không có người quan tâm..."
"Ai nói vậy chứ, mẹ quan tâm Phi Đồng nhất đấy." Bình Bình ôm Phi Đồng một cái, cảm thấy nó gầy đi một chút, đau lòng dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn: "Có phải Phi Đồng không ngoan ngoãn ăn cơm hay không?"
"Cháu muốn đến chỗ bác trai chơi... Dì Bình Bình dẫn cháu đi nhé... Đưa cháu đi... Chơi một lúc cháu sẽ về ngay..."
Nó làm nũng khiến trái tim Bình Bình khủng hoảng: "Ừm... Dì gọi điện cho mẹ cháu nói một tiếng nhé?"
Thoáng cái Phi Đồng đã giận dỗi: "Mẹ không cho đi, hơn nữa nếu ba biết cũng không vui..."
"Vậy làm sao bây giờ?" Bình Bình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nheo, lập tức đau lòng.
"Dì Bình Bình vụng trộm đưa cháu đi nha... Cháu chơi một giờ rồi sẽ về, chỉ một giờ thôi!" Phi Đồng tội nghiệp cầu khẩn, Bình Bình chần chờ một chút rồi khẽ gật đầu một cái.
Đến Tĩnh Viên, Phi Đồng giống như chim con, gào thét chạy như bay tới mấy chỗ bản thân yêu thích khiến Bình Bình không kịp đuổi theo, hai người hết ngắm cá cho cá ăn rồi cầm ná cao su nhỏ đánh loạn một trận, còn không quên lần trước chơi diều không thành công, lần này rốt cuộc cũng đã ghiền! Cuối cùng khi chạy đến bể bơi nhỏ đã không nhúc nhích được nữa.
Bể bơi được lắp đặt vô cùng tinh xảo, đáng yêu, đổ đầy nước, gió lồng lộng, giống như một khối bảo thạch xanh, Phi Đồng nhìn mà rục rịch, níu chặt áo khoác nhỏ muốn cởi ra rồi nhảy xuống dưới, Bình Bình cuống quít túm lại: "Đây là bể bơi ngoài trời, toàn nước lạnh, phải đến mùa hè mới có thể xuống đấy!"
Phi Đồng trông mong ghé vào bên cạnh bể bơi nhìn xuống: "Dì ơi, lúc nào mới đến mùa hè, ngày mai là mùa hè phải không?"
"Còn hẳn mấy tháng nữa cơ!" Bình Bình cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán nó, yêu thương nói.
"Cháu mặc kệ cháu mặc kệ, cháu muốn xuống đó tắm, cháu muốn xuống đó tắm!"
Phi Đồng lắc lắc thân thể bắt đầu ồn ào, lại giữ tay Bình Bình lắc lắc: "Dì ơi dì, cháu không về đâu, cháu muốn ngủ ở đây, muốn ngủ ở đây..."
"Vậy phải nói với mẹ cháu thế nào? Mẹ sẽ giận đó..."
Đáy mắt Phi Đồng thoáng cái đã đầy nước mắt: "Dì nói với mẹ, cháu chỉ ở một đêm thôi, cháu muốn ngủ ở giường nhỏ hai tầng... dì ơi dì..."
Bình Bình nhìn mà khó chịu trong lòng, mặt trời đang lặn dần về phía tây, cô cũng sợ Tĩnh Tri lo lắng, gật gật đầu: "Dì gọi điện thoại cho mẹ cháu trước, nếu mẹ không đồng ý, dì sẽ đưa cháu về."
Lúc Bình Bình gọi đến, Tĩnh Tri vừa tiễn Thiệu Hiên ra khỏi nhà, tạm thời anh phải tới Lâm Thành bàn việc làm ăn, có dặn Tĩnh Tri đi đón Phi Đồng.
Bình Bình vừa nói trong điện thoại, Tĩnh Tri lập tức từ chối, muốn Phi Đồng ngủ một đêm ở đó? Điều này sao có thể? Nếu Thiệu Hiên biết lại thêm một trận sóng gió, cuộc sống của cô đã đủ rối loạn rồi!
"Giờ tôi sẽ qua đó đón nó về!" Tĩnh Tri cúp điện thoại, lập tức đi ra cửa, may mà Thiệu Hiên tạm thời đi ra ngoài rồi, nếu hôm nay Thiệu Hiên không đi công tác, há chẳng phải sẽ biết bây giờ Phi Đồng đang ở Tĩnh Viên? Cô không dám nghĩ Thiệu Hiên sẽ nghĩ như thế nào, cũng không dám tưởng tượng vẻ mặt anh sẽ ra sao...
Bình Bình vừa nói, Phi Đồng lập tức khóc hu hu, mãi cho đến lúc Tĩnh Tri tới Tĩnh Viên, Phi Đồng còn ghé vào trong ngực Bình Bình ngừng khóc thút thít.
Tĩnh Tri khuyên mãi nhưng Phi Đồng vẫn không muốn rời đi, trái lại Tĩnh Tri vừa nặng lời, nó ủy khuất hu hu khóc, d;d:l;q:d Bình Bình không nhìn được, mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu thư Tĩnh Tri, giờ Nhị thiếu gia cũng không ở đây, hơn nữa, mấy ngày nay Nhị thiếu gia đều ở nước ngoài, cứ để Phi Đồng ở lại một đêm đi."
"Mẹ à, con chỉ ở một đêm thôi.... Sáng mai con sẽ ngoan ngoãn đến trường mà..."
Phi Đồng lập tức ngoan ngoãn gật đầu, Tĩnh Tri thấy con trai khóc đến mắt sưng lên, trong đầu cũng có phần không đành lòng, huống chi... Cô cũng nhớ Tĩnh Viên, nhớ tất cả ở đây! Cô cũng muốn nhìn thêm vài lần cảnh trí nơi này, sau này, chỉ sợ sẽ không có cơ hội lại đến đây...
Bình Bình thấy mặt cô đã không kiên nghị như ban nãy mà hơi buông lỏng thì nói gấp: "Tiểu thư Tĩnh Tri cứ để Phi Đồng ở đây đi, dù sao nơi đây trừ người hầu cũng không có người khác, không cần lo lắng gì đâu!"
"Anh… không ở trong nước?" Tĩnh Tri bỗng nhiên nhíu mày hỏi một câu.
Bình Bình chuyển tâm tư, nghĩ đến đêm nay Nhị thiếu gia sẽ trở về thì hé miệng cười cười: "Đúng vậy đó, Nhị thiếu gia có việc, mấy ngày nay đều ở nước ngoài."
Tĩnh Tri nhẹ nhàng thở ra, Phi Đồng cũng nhoài người về phía trước, ôm chân cô làm nũng, Tĩnh Tri lại nghĩ tới Thiệu Hiên cũng không ở nhà, ở đây lại không có người khác, huống chi, đây là Tĩnh Viên, cũng coi như là nhà cô, cô và Phi Đồng ở một đêm, chắc sẽ không phải chuyện to tát.
"Phi Đồng, con phải nhớ lời mẹ, đây là một lần cuối cùng, sau này, không được mẹ cho phép, con không thể trộm chạy tới, rõ chưa? Nếu đồng ý, mẹ sẽ để con ở đây một đêm, nếu không đồng ý thì ngay bây giờ theo mẹ về nhà!"
Phi Đồng cuống quít dùng sức gật đầu, "Con nhớ kĩ rồi mẹ à!"
Lúc này Tĩnh Tri mới mỉm cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Phi Đồng nghe lời."
Phi Đồng chơi rất vui vẻ, nó đã sớm quen thuộc nơi này, chơi một mạch đến trời tối vẫn mang lưu luyến đi ăn cơm, cơm nước tắm rửa xong xuôi rồi đi ngủ, lúc thấy giường gỗ hai tầng của mình, nó quả thực vô cùng vui vẻ, lại giằng co hồi lâu, rốt cuộc đùa đến mệt mỏi, mới trung thực nằm xuống nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Tĩnh Tri tới phòng ngủ lúc trước của mình, nơi đây vẫn như cũ, bài trí không hề thay đổi, vài cuốn sách cô thích xem vẫn còn chỉnh tề trên bàn sách, cô thích cắm mấy bông hoa trong phòng, giờ đi vào thì phát hiện bình hoa vẫn cắm hoa quế tươi mới lạ, cô chỉ cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng, dường như lòng bị cái gì đó kích thích...
"Là Nhị thiếu gia dặn không cho người khác chạm vào bài trí ở đây, nhưng mỗi ngày đều phải quét dọn sạch sẽ, còn dặn em mỗi ngày đều đổi hoa tươi mới lạ, nói rằng chị thích nhất trong phòng có hoa thơm..."
Giọng Bình Bình bất ngờ vang lên sau lưng cô, Tĩnh Tri sững sờ, chỉ cảm thấy nhu tình vô hạn xông lên trong tim, cô đi đến bên giường rồi ngồi xuống, ngón tay xoa ga giường mềm mại, chạm vào cái chăn sạch sẽ tản ra hương vị của ánh nắng mặt trời, giống như chưa bao giờ xảy ra chuyện, cô căn bản chưa rời đi, cô còn ở chỗ này, mà anh, ở ngay bên cạnh...
"Tiểu thư Tĩnh Tri thật sự không quay về sao?" Bình Bình ngồi xuống ghế gần cô, trơ mắt nhìn: "Thỉnh thoảng Nhị thiếu gia đều đến nơi này, có đôi khi ngồi trong phòng chị, lúc lại dạo chơi trong vườn, em thấy cậu ấy ngày một gầy đi, từ lúc chị đi đến giờ cậu ấy chưa bao giờ nở nụ cười, thỉnh thoảng Tô tiểu thư mới chọc được cậu ấy cười..."
Bỗng chốc, Bình Bình bịt miệng lại, có chút bất an nhìn sắc mặt Tĩnh Tri trắng bệch: "Tiểu thư Tĩnh Tri..."
"Tô tiểu thư, là ai vậy?" Qua hồi lâu, Tĩnh Tri mới tìm lại giọng nói của mình, cô cho rằng lúc nói chuyện mình rất bình tĩnh nhưng thật ra giọng cô lại run rẩy và suy yếu, đáy mắt là sự hoảng hốt, dần dần bốc hơi nước, khiến Bình Bình bị hù dọa, cuống quít cầm tay cô: "Tiểu thư Tĩnh Tri, Tô tiểu thư và Nhị thiếu gia không có gì đâu, Nhị thiếu gia không thích cô ấy, trong lòng anh chỉ có chị thôi, thật đó... diiendaanleequyydoon"
Bình Bình nói xong thì không dám mở miệng nữa, thấy Tĩnh Tri cúi đầu âm thầm khóc, trong lòng đau xót, không nhịn được cũng khóc theo: "Chị nói hai người đang làm cái gì vậy? Rõ ràng trong lòng cậu ấy có chị, chị cũng không bỏ được cậu ấy, vì sao chị rời đi? Chị có biết Nhị thiếu gia rất đáng thương không, cậu ấy làm nhiều việc vì chị như vậy, Tĩnh Tri, chị không cảm động sao? Tam thiếu gia vừa về thì chị đã đi, vậy Nhị thiếu gia phải làm sao? Nhị thiếu gia vì chị, vì sức khỏe của chị mà không ngừng vắt óc suy nghĩ, chị bị bệnh, cậu ấy ăn không ngon miệng ngủ không ngon giấc, chị khỏe, cậu ấy lại bị bệnh nhưng không để tụi em nói chị nghe, chị không biết cậu ấy gầy đi bao nhiêu đâu! Nghe An Thành nói, cứ mưa là chân cậu ấy sẽ đau, đau đến cả đêm không ngủ được, cậu ấy lại không chịu uống thuốc giảm đau, kết quả là có tật xấu mất ngủ, không uống thuốc ngủ thì chỉ có thức cả đêm! Thuốc ngủ là cái gì chứ, một người ăn nhiều như thế sao chịu được! Nhưng cậu ấy đều không cho tụi em nói chị biết, luôn một mình chống đỡ, chị và Tam thiếu gia đi, An Thành đến hỏi cậu ấy vì sao không ngăn cản chị, chị biết cậu ấy trả lời thế nào không? Cậu ấy nói không muốn thấy chị khó xử, nói không có tư cách chia rẽ một nhà ba người... Đến tột cùng là ai không có tư cách? Tam thiếu gia ở Mỹ suốt ba năm, nếu lão gia không yêu cầu trở về, có phải là chị sẽ chờ cậu ta cả đời? Rõ ràng chị và Nhị thiếu gia đã hòa thuận rồi, Phi Đồng cũng thích Nhị thiếu gia, bây giờ cậu ta chạy về rồi nói một câu đã mang chị đi... Theo em, cậu ta mới không có tư cách!"
"Đừng nói nữa Bình Bình. . . Đừng nói nữa. . ." Đột nhiên, Tĩnh Tri giữ tay Bình Bình, cô cố nén nước mắt dùng sức lắc đầu, "Em đừng nói nữa, Bình Bình... Đây là quyết định của riêng chị, không trách được người khác, chị đã có Phi Đồng, cũng không có cách sống vì mình nữa rồi... Thằng bé từ nhỏ đã không có cha, mỗi ngày đều ngóng chông cha về gặp nó... Chị không còn lựa chọn khác nữa..."
"Tiểu thư Tĩnh Tri! Sao số phận chị lại đau khổ như vậy chứ...."
"Không, Bình Bình, chị không khổ, thật đấy, Thiệu Đình rất tốt với chị, để chị xây lại Tĩnh Viên, toàn tâm toàn ý với chị, tất cả chị đều nhớ kĩ, một chút chị cũng khổ, chỉ cần nghĩ đến những việc anh ấy đã làm cho chị là chị cảm thấy hạnh phúc rồi.... Chỉ là, chị không có cách nào để ở bên anh ấy nữa, chỉ hi vọng có người đối xử tốt với anh ấy, thành tâm yêu thương chăm sóc, thay chị ở lại bên cạnh anh ấy... là chị tốt rồi, cũng yên lòng....."
"Tiểu thư Tĩnh Tri, chị biết trừ chị ra Nhị thiếu gia không muốn ai khác mà..."
Tĩnh Tri cười lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: "Cô ngốc, chị đi rồi...Anh ấy cũng phải kết hôn chứ...."
Nói đến kết hôn, cô chỉ cảm thấy tim đau đớn như bị đao cắt, nghĩ đến trong quán cafe ngày đó, lúc anh nghe xong vậy mà tự nhiên nói "Là Tô Linh sao?"
Ngực đau nhói, cô không nhịn được che miệng lại khóc, nếu quả thật anh cùng một chỗ với người khác, cô nhất định.... Nhất định sẽ hết sức khó chịu!
"Tiểu thư Tĩnh Tri, nếu chị và Nhị thiếu gia cùng một chỗ thì thật tốt... Nhìn hai người xứng đôi như vậy... Vì sao không thể cùng một chỗ?" Trong nội tâm Bình Bình cũng khó chịu, mỗi lần thấy bộ dáng Mạnh Thiệu Đình uể oải không phấn chấn thì đều bực bội, tiểu thư Tĩnh Tri tốt như vậy thiện lương như thế, Nhị thiếu gia lại toàn tâm toàn ý yêu tiểu thư, trong lòng tiểu thư cũng có Nhị thiếu gia, nghĩ thế nào cũng không nên tách ra mới phải?
"Đừng nói nữa Bình Bình. . . Đều qua rồi, bây giờ chị.....bây giờ chị cùng một chỗ với Thiệu Hiên, chị rất tốt... sau này, em đừng nhắc tới anh ấy trước mặt chị..."
"Tiểu thư Tĩnh Tri..."
"Chị mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, Bình Bình, em cũng đi ngủ đi." Tĩnh Tri lau nước mắt, sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, Bình Bình nhìn bộ dáng cô như vậy, lời muốn nói còn đầy bụng nhưng vẫn nuốt xuống, quay người ra khỏi phòng ngủ, lại đứng ở bên ngoài hồi lâu, loáng thoáng đã nghe được bên trong truyền ra tiếng nức nở...
Cô cắn răng, quay người chạy đi xuống lầu cầm điện thoại lên, bấm số của Mạnh Thiệu Đình....
"A -- Anh.... sao anh lại tới đây?" Tô Linh trợn mắt há hốc mồm, tóc rối tung, nằm trên ghế sa lon quần áo không chỉnh tề, cô cảm giác mình thật giống một con ngốc! Tên Mạnh Thiệu Đình chết tiệt kia, anh ta lại dám lừa cô! Đừng để cô bắt được anh ta, đợi cô túm được nhất định sẽ thiến rồi đưa vào hoàng cung làm nhân viên công vụ!
"Thiệu Đình vừa nói em tìm tôi, có chuyện gì không?" Mạnh Thiệu Tiệm đã khôi phục bộ dáng dĩ vãng: nhã nhặn và lạnh lùng không muốn người khác tiếp cận.
Tô Linh chán nản thở dài một hơi, xua xua tay nhỏ: "Không có việc gì, anh ta lừa anh đấy."
"Ồ, vậy nếu không có chuyện gì để nói thì tôi đi trước nhé."
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong cũng không rề rà, trực tiếp đóng cửa rồi ra ngoài.
Trong phòng nhất thời yên ắng, Tô Linh đứng lên, chạy đến cửa số sát đất, 'soạt' một tiếng, rèm che bị cô kéo ra, cúi đầu nhìn, Mạnh Thiệu Tiệm đang kéo một cô gái quần áo đẹp đẽ quý giá ra cửa, hình như là đi về phía xe đang đỗ, trong lòng không hiểu vì sao lại đau đớn nhưng vẫn quắt miệng lầu bầu một câu: 'Có cái gì to tát chứ, chỉ là một người già thôi, mình thèm vào!"
Tô Linh xoay người, một lần nữa nằm bò trên ghế sa lon, lấy điện thoại di dộng ra, ngón tay bắt đầu bay múa trên bàn phím: "Trường An à, tớ đang rất phiền muội đây, hôn nhân đại sự đến giờ vẫn còn rất chi là lộn xộn...”
Ni c k An An có avatar là con thỏ trả lời : ... ......
Tiểu Linh Tiên: Có thể nói ngôn ngữ nhân loại không?
An An: Có thể.
Tiểu Linh Tiên: % $#*% $. . .
An An: Không phải cậu nói có một thanh niên tốt đang chờ bà cưới sao? Người nọ là dạng gì?
Tiểu Linh Tiên: Bên cạnh thanh niên tốt kia đã có người thừa lúc tấn công rồi...
An An:... ....... Ta là người tốt, không nên làm kẻ thứ ba.
Tiểu Linh Tiên: Tớ cũng biết, chỉ là hơi buồn bực mà thôi.
An An: Nghe lời đi, tớ sẽ bảo Mộ Chi giới thiệu cho cậu một thanh niên tài tuấn tốt hơn....
Tiểu Linh Tiên: (i con nổi điên) cậu dám kéo tớ vào hố lửa! Trường An, đủ rồi -- tớ tuyệt giao với cậu!
An An:... ... Mộ Chi nào có hư hỏng như vậy chứ, Linh Linh thối!
Tiểu Linh Tiên: Cậu thật bao che khuyết điểm, nhìn cậu dung túng cho Tần Mộ Chi kìa, đàn ông không thể chiều được, cậu còn biểu hiện yêu anh ta ra ngoài, coi chừng ngày nào đó anh ta sẽ đá cậu đó....
An An: Tớ không thèm để ý tới cậu nữa, Mộ Chi tới đón tớ rồi, đi đây, bye bye thân ái nhé~
Tiểu Linh Tiên: Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn! Thế giới này quả nhiên là bi kịch..." Linh Linh nằm bò trên sa lon, đập điện thoại, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, cô chợt cảm giác mình đã hai mươi tuổi còn chưa có bạn trai thật quá đáng thương, thực muốn khóc mà... Sao cô đáng thương như thế chứ! Một cô gái bộ dáng xinh đẹp đáng yêu nhường này mà không có ai theo đuổi.... Còn thảm hơn Đậu Nga mà.....
*************************************************************
"Dì Bình Bình à, là bác trai bảo dì đi đón cháu sao?" Phi Đồng đang chơi với bạn ở nhà trẻ, liếc thấy Bình Bình, vô cùng vui vẻ nhào vào trong ngực Bình Bình, trong mắt to tràn đầy ánh sáng, vẻ mặt trông mong nhìn cô, lòng Bình Bình thoáng cái nhũn ra.
Nhưng lại không đành lòng lừa nó: "Dì đi ngang qua nên tới thăm cháu một chút thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái suy sụp: "Bác trai không nghĩ tới cháu sao? Vì sao không đến gặp cháu chứ?"
"Bác cháu bận nhiều việc, đợi khi bác công tác về nhất định sẽ tới thăm cháu mà."
"Người lớn mọi người cả ngày đều bận việc..." Phi Đồng bất mãn lầu bầu: "Ba cũng bận, mẹ cũng bề bộn, chắc chắn sẽ vứt bỏ cháu, cháu là đứa bé không có người quan tâm..."
"Ai nói vậy chứ, mẹ quan tâm Phi Đồng nhất đấy." Bình Bình ôm Phi Đồng một cái, cảm thấy nó gầy đi một chút, đau lòng dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn: "Có phải Phi Đồng không ngoan ngoãn ăn cơm hay không?"
"Cháu muốn đến chỗ bác trai chơi... Dì Bình Bình dẫn cháu đi nhé... Đưa cháu đi... Chơi một lúc cháu sẽ về ngay..."
Nó làm nũng khiến trái tim Bình Bình khủng hoảng: "Ừm... Dì gọi điện cho mẹ cháu nói một tiếng nhé?"
Thoáng cái Phi Đồng đã giận dỗi: "Mẹ không cho đi, hơn nữa nếu ba biết cũng không vui..."
"Vậy làm sao bây giờ?" Bình Bình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nheo, lập tức đau lòng.
"Dì Bình Bình vụng trộm đưa cháu đi nha... Cháu chơi một giờ rồi sẽ về, chỉ một giờ thôi!" Phi Đồng tội nghiệp cầu khẩn, Bình Bình chần chờ một chút rồi khẽ gật đầu một cái.
Đến Tĩnh Viên, Phi Đồng giống như chim con, gào thét chạy như bay tới mấy chỗ bản thân yêu thích khiến Bình Bình không kịp đuổi theo, hai người hết ngắm cá cho cá ăn rồi cầm ná cao su nhỏ đánh loạn một trận, còn không quên lần trước chơi diều không thành công, lần này rốt cuộc cũng đã ghiền! Cuối cùng khi chạy đến bể bơi nhỏ đã không nhúc nhích được nữa.
Bể bơi được lắp đặt vô cùng tinh xảo, đáng yêu, đổ đầy nước, gió lồng lộng, giống như một khối bảo thạch xanh, Phi Đồng nhìn mà rục rịch, níu chặt áo khoác nhỏ muốn cởi ra rồi nhảy xuống dưới, Bình Bình cuống quít túm lại: "Đây là bể bơi ngoài trời, toàn nước lạnh, phải đến mùa hè mới có thể xuống đấy!"
Phi Đồng trông mong ghé vào bên cạnh bể bơi nhìn xuống: "Dì ơi, lúc nào mới đến mùa hè, ngày mai là mùa hè phải không?"
"Còn hẳn mấy tháng nữa cơ!" Bình Bình cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán nó, yêu thương nói.
"Cháu mặc kệ cháu mặc kệ, cháu muốn xuống đó tắm, cháu muốn xuống đó tắm!"
Phi Đồng lắc lắc thân thể bắt đầu ồn ào, lại giữ tay Bình Bình lắc lắc: "Dì ơi dì, cháu không về đâu, cháu muốn ngủ ở đây, muốn ngủ ở đây..."
"Vậy phải nói với mẹ cháu thế nào? Mẹ sẽ giận đó..."
Đáy mắt Phi Đồng thoáng cái đã đầy nước mắt: "Dì nói với mẹ, cháu chỉ ở một đêm thôi, cháu muốn ngủ ở giường nhỏ hai tầng... dì ơi dì..."
Bình Bình nhìn mà khó chịu trong lòng, mặt trời đang lặn dần về phía tây, cô cũng sợ Tĩnh Tri lo lắng, gật gật đầu: "Dì gọi điện thoại cho mẹ cháu trước, nếu mẹ không đồng ý, dì sẽ đưa cháu về."
Lúc Bình Bình gọi đến, Tĩnh Tri vừa tiễn Thiệu Hiên ra khỏi nhà, tạm thời anh phải tới Lâm Thành bàn việc làm ăn, có dặn Tĩnh Tri đi đón Phi Đồng.
Bình Bình vừa nói trong điện thoại, Tĩnh Tri lập tức từ chối, muốn Phi Đồng ngủ một đêm ở đó? Điều này sao có thể? Nếu Thiệu Hiên biết lại thêm một trận sóng gió, cuộc sống của cô đã đủ rối loạn rồi!
"Giờ tôi sẽ qua đó đón nó về!" Tĩnh Tri cúp điện thoại, lập tức đi ra cửa, may mà Thiệu Hiên tạm thời đi ra ngoài rồi, nếu hôm nay Thiệu Hiên không đi công tác, há chẳng phải sẽ biết bây giờ Phi Đồng đang ở Tĩnh Viên? Cô không dám nghĩ Thiệu Hiên sẽ nghĩ như thế nào, cũng không dám tưởng tượng vẻ mặt anh sẽ ra sao...
Bình Bình vừa nói, Phi Đồng lập tức khóc hu hu, mãi cho đến lúc Tĩnh Tri tới Tĩnh Viên, Phi Đồng còn ghé vào trong ngực Bình Bình ngừng khóc thút thít.
Tĩnh Tri khuyên mãi nhưng Phi Đồng vẫn không muốn rời đi, trái lại Tĩnh Tri vừa nặng lời, nó ủy khuất hu hu khóc, d;d:l;q:d Bình Bình không nhìn được, mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu thư Tĩnh Tri, giờ Nhị thiếu gia cũng không ở đây, hơn nữa, mấy ngày nay Nhị thiếu gia đều ở nước ngoài, cứ để Phi Đồng ở lại một đêm đi."
"Mẹ à, con chỉ ở một đêm thôi.... Sáng mai con sẽ ngoan ngoãn đến trường mà..."
Phi Đồng lập tức ngoan ngoãn gật đầu, Tĩnh Tri thấy con trai khóc đến mắt sưng lên, trong đầu cũng có phần không đành lòng, huống chi... Cô cũng nhớ Tĩnh Viên, nhớ tất cả ở đây! Cô cũng muốn nhìn thêm vài lần cảnh trí nơi này, sau này, chỉ sợ sẽ không có cơ hội lại đến đây...
Bình Bình thấy mặt cô đã không kiên nghị như ban nãy mà hơi buông lỏng thì nói gấp: "Tiểu thư Tĩnh Tri cứ để Phi Đồng ở đây đi, dù sao nơi đây trừ người hầu cũng không có người khác, không cần lo lắng gì đâu!"
"Anh… không ở trong nước?" Tĩnh Tri bỗng nhiên nhíu mày hỏi một câu.
Bình Bình chuyển tâm tư, nghĩ đến đêm nay Nhị thiếu gia sẽ trở về thì hé miệng cười cười: "Đúng vậy đó, Nhị thiếu gia có việc, mấy ngày nay đều ở nước ngoài."
Tĩnh Tri nhẹ nhàng thở ra, Phi Đồng cũng nhoài người về phía trước, ôm chân cô làm nũng, Tĩnh Tri lại nghĩ tới Thiệu Hiên cũng không ở nhà, ở đây lại không có người khác, huống chi, đây là Tĩnh Viên, cũng coi như là nhà cô, cô và Phi Đồng ở một đêm, chắc sẽ không phải chuyện to tát.
"Phi Đồng, con phải nhớ lời mẹ, đây là một lần cuối cùng, sau này, không được mẹ cho phép, con không thể trộm chạy tới, rõ chưa? Nếu đồng ý, mẹ sẽ để con ở đây một đêm, nếu không đồng ý thì ngay bây giờ theo mẹ về nhà!"
Phi Đồng cuống quít dùng sức gật đầu, "Con nhớ kĩ rồi mẹ à!"
Lúc này Tĩnh Tri mới mỉm cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Phi Đồng nghe lời."
Phi Đồng chơi rất vui vẻ, nó đã sớm quen thuộc nơi này, chơi một mạch đến trời tối vẫn mang lưu luyến đi ăn cơm, cơm nước tắm rửa xong xuôi rồi đi ngủ, lúc thấy giường gỗ hai tầng của mình, nó quả thực vô cùng vui vẻ, lại giằng co hồi lâu, rốt cuộc đùa đến mệt mỏi, mới trung thực nằm xuống nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Tĩnh Tri tới phòng ngủ lúc trước của mình, nơi đây vẫn như cũ, bài trí không hề thay đổi, vài cuốn sách cô thích xem vẫn còn chỉnh tề trên bàn sách, cô thích cắm mấy bông hoa trong phòng, giờ đi vào thì phát hiện bình hoa vẫn cắm hoa quế tươi mới lạ, cô chỉ cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng, dường như lòng bị cái gì đó kích thích...
"Là Nhị thiếu gia dặn không cho người khác chạm vào bài trí ở đây, nhưng mỗi ngày đều phải quét dọn sạch sẽ, còn dặn em mỗi ngày đều đổi hoa tươi mới lạ, nói rằng chị thích nhất trong phòng có hoa thơm..."
Giọng Bình Bình bất ngờ vang lên sau lưng cô, Tĩnh Tri sững sờ, chỉ cảm thấy nhu tình vô hạn xông lên trong tim, cô đi đến bên giường rồi ngồi xuống, ngón tay xoa ga giường mềm mại, chạm vào cái chăn sạch sẽ tản ra hương vị của ánh nắng mặt trời, giống như chưa bao giờ xảy ra chuyện, cô căn bản chưa rời đi, cô còn ở chỗ này, mà anh, ở ngay bên cạnh...
"Tiểu thư Tĩnh Tri thật sự không quay về sao?" Bình Bình ngồi xuống ghế gần cô, trơ mắt nhìn: "Thỉnh thoảng Nhị thiếu gia đều đến nơi này, có đôi khi ngồi trong phòng chị, lúc lại dạo chơi trong vườn, em thấy cậu ấy ngày một gầy đi, từ lúc chị đi đến giờ cậu ấy chưa bao giờ nở nụ cười, thỉnh thoảng Tô tiểu thư mới chọc được cậu ấy cười..."
Bỗng chốc, Bình Bình bịt miệng lại, có chút bất an nhìn sắc mặt Tĩnh Tri trắng bệch: "Tiểu thư Tĩnh Tri..."
"Tô tiểu thư, là ai vậy?" Qua hồi lâu, Tĩnh Tri mới tìm lại giọng nói của mình, cô cho rằng lúc nói chuyện mình rất bình tĩnh nhưng thật ra giọng cô lại run rẩy và suy yếu, đáy mắt là sự hoảng hốt, dần dần bốc hơi nước, khiến Bình Bình bị hù dọa, cuống quít cầm tay cô: "Tiểu thư Tĩnh Tri, Tô tiểu thư và Nhị thiếu gia không có gì đâu, Nhị thiếu gia không thích cô ấy, trong lòng anh chỉ có chị thôi, thật đó... diiendaanleequyydoon"
Bình Bình nói xong thì không dám mở miệng nữa, thấy Tĩnh Tri cúi đầu âm thầm khóc, trong lòng đau xót, không nhịn được cũng khóc theo: "Chị nói hai người đang làm cái gì vậy? Rõ ràng trong lòng cậu ấy có chị, chị cũng không bỏ được cậu ấy, vì sao chị rời đi? Chị có biết Nhị thiếu gia rất đáng thương không, cậu ấy làm nhiều việc vì chị như vậy, Tĩnh Tri, chị không cảm động sao? Tam thiếu gia vừa về thì chị đã đi, vậy Nhị thiếu gia phải làm sao? Nhị thiếu gia vì chị, vì sức khỏe của chị mà không ngừng vắt óc suy nghĩ, chị bị bệnh, cậu ấy ăn không ngon miệng ngủ không ngon giấc, chị khỏe, cậu ấy lại bị bệnh nhưng không để tụi em nói chị nghe, chị không biết cậu ấy gầy đi bao nhiêu đâu! Nghe An Thành nói, cứ mưa là chân cậu ấy sẽ đau, đau đến cả đêm không ngủ được, cậu ấy lại không chịu uống thuốc giảm đau, kết quả là có tật xấu mất ngủ, không uống thuốc ngủ thì chỉ có thức cả đêm! Thuốc ngủ là cái gì chứ, một người ăn nhiều như thế sao chịu được! Nhưng cậu ấy đều không cho tụi em nói chị biết, luôn một mình chống đỡ, chị và Tam thiếu gia đi, An Thành đến hỏi cậu ấy vì sao không ngăn cản chị, chị biết cậu ấy trả lời thế nào không? Cậu ấy nói không muốn thấy chị khó xử, nói không có tư cách chia rẽ một nhà ba người... Đến tột cùng là ai không có tư cách? Tam thiếu gia ở Mỹ suốt ba năm, nếu lão gia không yêu cầu trở về, có phải là chị sẽ chờ cậu ta cả đời? Rõ ràng chị và Nhị thiếu gia đã hòa thuận rồi, Phi Đồng cũng thích Nhị thiếu gia, bây giờ cậu ta chạy về rồi nói một câu đã mang chị đi... Theo em, cậu ta mới không có tư cách!"
"Đừng nói nữa Bình Bình. . . Đừng nói nữa. . ." Đột nhiên, Tĩnh Tri giữ tay Bình Bình, cô cố nén nước mắt dùng sức lắc đầu, "Em đừng nói nữa, Bình Bình... Đây là quyết định của riêng chị, không trách được người khác, chị đã có Phi Đồng, cũng không có cách sống vì mình nữa rồi... Thằng bé từ nhỏ đã không có cha, mỗi ngày đều ngóng chông cha về gặp nó... Chị không còn lựa chọn khác nữa..."
"Tiểu thư Tĩnh Tri! Sao số phận chị lại đau khổ như vậy chứ...."
"Không, Bình Bình, chị không khổ, thật đấy, Thiệu Đình rất tốt với chị, để chị xây lại Tĩnh Viên, toàn tâm toàn ý với chị, tất cả chị đều nhớ kĩ, một chút chị cũng khổ, chỉ cần nghĩ đến những việc anh ấy đã làm cho chị là chị cảm thấy hạnh phúc rồi.... Chỉ là, chị không có cách nào để ở bên anh ấy nữa, chỉ hi vọng có người đối xử tốt với anh ấy, thành tâm yêu thương chăm sóc, thay chị ở lại bên cạnh anh ấy... là chị tốt rồi, cũng yên lòng....."
"Tiểu thư Tĩnh Tri, chị biết trừ chị ra Nhị thiếu gia không muốn ai khác mà..."
Tĩnh Tri cười lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: "Cô ngốc, chị đi rồi...Anh ấy cũng phải kết hôn chứ...."
Nói đến kết hôn, cô chỉ cảm thấy tim đau đớn như bị đao cắt, nghĩ đến trong quán cafe ngày đó, lúc anh nghe xong vậy mà tự nhiên nói "Là Tô Linh sao?"
Ngực đau nhói, cô không nhịn được che miệng lại khóc, nếu quả thật anh cùng một chỗ với người khác, cô nhất định.... Nhất định sẽ hết sức khó chịu!
"Tiểu thư Tĩnh Tri, nếu chị và Nhị thiếu gia cùng một chỗ thì thật tốt... Nhìn hai người xứng đôi như vậy... Vì sao không thể cùng một chỗ?" Trong nội tâm Bình Bình cũng khó chịu, mỗi lần thấy bộ dáng Mạnh Thiệu Đình uể oải không phấn chấn thì đều bực bội, tiểu thư Tĩnh Tri tốt như vậy thiện lương như thế, Nhị thiếu gia lại toàn tâm toàn ý yêu tiểu thư, trong lòng tiểu thư cũng có Nhị thiếu gia, nghĩ thế nào cũng không nên tách ra mới phải?
"Đừng nói nữa Bình Bình. . . Đều qua rồi, bây giờ chị.....bây giờ chị cùng một chỗ với Thiệu Hiên, chị rất tốt... sau này, em đừng nhắc tới anh ấy trước mặt chị..."
"Tiểu thư Tĩnh Tri..."
"Chị mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, Bình Bình, em cũng đi ngủ đi." Tĩnh Tri lau nước mắt, sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, Bình Bình nhìn bộ dáng cô như vậy, lời muốn nói còn đầy bụng nhưng vẫn nuốt xuống, quay người ra khỏi phòng ngủ, lại đứng ở bên ngoài hồi lâu, loáng thoáng đã nghe được bên trong truyền ra tiếng nức nở...
Cô cắn răng, quay người chạy đi xuống lầu cầm điện thoại lên, bấm số của Mạnh Thiệu Đình....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.