Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 349: Khi dễ thiếu nữ tuổi vị thanh niên
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Tĩnh Tri lung tung đè cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ấn huyệt Thái Dương, lại nghe được trong phòng tắm truyền đến âm thanh Thiệu Hiên: "Vợ, cầm vào giúp anh cái khăn, anh để quên bên ngoài!"
Tĩnh Tri ngẩn ra, quả nhiên thấy trên ghế sa lon có một cái khăn lông thật to, cô có chút chần chừ, đứng thẳng lo lắng, đi đưa khăn lông vào cho anh, cô cảm thấy có chút lúng túng kì cục không nói ra được, trong lời nói của anh, có phải hay không lại có vẻ cố ý và phóng khoáng, dù sao, có lẽ anh, chỉ là đơn thuần quên cầm khăn lông vào. . . . . .
Tĩnh Tri cầm khăn lông, cắn răng một cái, đi tới phòng tắm.
Cửa khép hờ , nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, nhưng Tĩnh Tri vẫn chưa đi vào, chỉ là đem khăn lông từ trong cánh cửa khép hờ đưa vào: "Thiệu Hiên, anh cầm lấy. . . . . ."
"Vợ, anh đang gọi đầu, mắt không mở ra được, em đem vào đi. . . . . ."
Tiếng nước chảy rào rào ở bên trong, âm thanh của anh làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thực, giống như từ xa xôi truyền đến, Tĩnh Tri đem tay sờ đến sau cửa liền thấy cái móc, thuận thế đem khăn lông máng đi lên: "Thiệu Hiên, em đem khăn lông treo ở sau cửa rồi, anh gội đầu xong tới lấy là được rồi. . . . . ."
Cô nói xong, nhẹ giọng khẽ bước đóng cửa, trong phòng tắm trừ tiếng nước chảy không còn âm thanh nào khác nữa, tâm cô hơi co lại, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Hồi lâu sau, chợt nghe trong phòng tắm truyền đến một tiếng vang thật lớn, Tĩnh Tri sợ lập tức từ trên ghế salon đứng lên, tâm nhảy loạn lên, trong đầu nổ ông ông đâu không chịu nổi, cô không nhịn được hung hăng nhấn huyệt Thái Dương mấy cái, chỉ cảm thấy mùi vị của sự đau đầu như nức ra thật là khó khăn, cô không bao giờ muốn nghĩ thử một lần nữa!
Cô không đi vào phòng tấm nhìn xem, chỉ là thật thà ngồi xuống, trên mặt trắng bệch, không còn rực rỡ nữa, cô không biết làm sao rồi, tại sao giữa cô và Thiệu Hiên liền biến thành như vậy, ngay cả sống chung đơn giản như thế cũng không được.
Không biết qua bao lâu, cô mờ mịt cầm điều khiển ti vi tắt ti vi, đúng là vẫn còn không yên lòng anh, đang muốn đứng dậy đi xem một cái, cửa phòng tắm lại mở ra, tóc anh còn ướt nhẹp, dây áo choàng tắm lỏng loẹt, lộ ra một mảng lớn da thịt ngọc sắc, đáy mắt anh tà khí nổi bật, đường cong duyên dáng, môi căng thành một đường thẳng, nhưng trong lòng bàn tay rũ xuống một bên lại nhỏ máu từng giọt, nhưng anh giống như vẫn không chú ý đến mình bị thương, chỉ là từ trong tủ lạnh ngã lấy ra một ly nước lạnh, một hơi uống sạch, phịch một tiếng đem cái ly đặt trên bàn, đôi mắt anh nhìn về phía cô, cũng không nhúc nhích, hình như muốn đem cô nhìn thấu, đem tâm của cô nhìn thấu, xem một chút ở trong đó, đến tột cùng đang suy nghĩ gì!
Ánh mắt như thế không nên thuộc về Thiệu Hiên, quá bén nhọn, quá xa lạ, để cho cô có cảm giác hình như mình không có cách nào tiếp tục đứng trước mặt của anh rồi !
"Em đi làm lấy thuốc sử lý vết thương cho anh. . . . . ." Tĩnh Tri thấp đầu xoay người muốn đi, chợt Mạnh Thiệu Hiên tiến lên một bước, tay nhuốm máu nắm chạt tay cô, khẽ dùng lực, cô có cảm giác máu tươi dinh dính ở trên da thịt của cô, cả người có chút không thoải mái, không phát giác được cau lông mài lại đem tay rút ra. . . . . .
Thế nhưng anh lại chậm rãi mở miệng, khóe môi giương lên nụ cười nhạt nhòa, nụ cười mang theo một chút tự giễu, anh cũng trước sau như một mang theo vô lại cùng không sao cả: "Có phải hay không, anh ta có thể, anh không thể."
Trong nháy mắt Tĩnh Tri như bị sét đánh, cô đột nhiên quay mặt nhìn anh, lại thấy đáy mắt anh lướt qua giãy giụa cùng khổ sở, một chút tức giận cô vừa xông lên lại tiêu tán, lông mi dài rũ xuống, che kín đáy mắt chán nản, cô dùng sức rút tay ra ngoài: "Em xử lý vết thương cho anh trước. . . . . ."
"Phó Tĩnh Tri!"
Mạnh Thiệu Hiên chợt mở miệng, tay anh vung lên, ly trà trên bàn dài trong nháy mắt rơi đầy đất, ở trên gạch men sứ sáng bóng bể thành mảnh vụn, bước chân của Tĩnh Tri lập tức dừng lại, cô có chút tức giận nhìn anh mắng, thấy anh liều mạngnhư vậy, chợt liền không nhịn được mở miệng: "Thiệu Hiên! Anh đang làm cái gì vậy?Phi Đồng mới vừa ngủ, anh không sợ sẽ dọa nó sao!"
"Em còn biết có Phi Đồng?Em còn nhớ chúng ta có con trai?" Mạnh Thiệu Hiên đè nén thật thấp mở miệng, nói xong cũng nở nụ cười, anh vượt qua bừa bãi đầy đất, không thèm để ý chút nào đến những mảnh vỡ kia có thể làm anh bị thương, anh nhìn mặt cô, nhìn khuôn mặt cô tức giận, chỉ có cảm giác mình một lòng trang bị đầy đủ tình yêu, trang bị đầy đủ dịu dàng, trang bị đầy đủ thương yêu, được anh thận trọng bài tỏ trước cô, nhưng ngay cả nhìn cô cũng không nguyện ý nhìn một cái!
Tại sao cô lại giẫm đạp anh như vậy? Lựa chọn đi cùng anh, cũng không nguyện ý đến gần anh, là muốn làm cái gì? Vì con trai nên không thể không uất ức cầu toàn?Anh không cần những thứ này! Cái anh muốn chính là bọn họ giống như ngày xưa tình đầu ý hợp ân ân ái ái! Mà không phải hiện đang ở trong cùng căn nhà, lại muốn chia phòng ngủ, ở trên một cái bàn ăn cơm, nhưng mà lại như là người xa lạ!
"Anh muốn nói gì?"Cô vô lực ngồi trên ghế sa lon, trong lỗ tai thỉnh thoảng sẽ có tiếng vù vù, khó chịu không nói ra được.
"Anh muốn nói gì?"Anh giống như là tự mình hỏi mình lập lại lời nói của cô..., cứng nhắc đi đến trước mặt cô, ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô, mặt của anh dính vào trên đùi cô, sau khi tắm da thịt lộ ra mát mẻ, làm cô không nhịn được run lên một cái, tâm dần dần liền mềm nhũn, những năm tháng qua lại kia, đột nhiên liền hiện lên ở trước mặt cô.
Là anh ở thời điểm cô bất lực đem cô vượt qua khó khăn, là anh cho cô nhiều yêu thương ấm áp, là anh không chút do dự đồng ý cưới cô để mẹ cô có thể an tâm ra đi, là anh ở California khổ sở đợi cô ròng rã ba năm, nhưng cũng là anh, để cho cô mang theo tràn đầy kỳ vọng đi tìm anh đoàn viên, liền từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng là anh, thời điểm cô đứng trước mặt anh nhưng anh lại không nhận ra cứ như vậy đii thoáng qua, anh từng cho cô bao la, bát ngát ấm áp cùng hi vọng, nhưng cũng từng làm cô nản lòng thoái chí sống không bằng chết.
Mà bây giờ, cô giống như năm đó mong đợi như vậy, cô đạt được ước muốn, lại phát hiện tất cả, cũng không phải như cô muốn rồi.
"Tri Tri, em còn nhớ rõ năm ấy tuyết rơi, em bị mẹ đánh cho một trận nhốt ở ngoài cửa thì anh nửa đêm đi ra ngoài tìm em dẫn em rời đi sao? Khi đó anh liền suy nghĩ, cô gái này chịu nhiều khổ như vậy, anh nhất định phải yêu thương cô, chăm sóc cô, không bao giờ để cho cô rơi một giọt nước mắt. . . . . ."
Âm thanh anh buồn buồn truyền đến, làm tâm cô cũng đau, làm sao cô có thể quyên đây?Cô luôn có thói quen ai đối xử tốt với cô, cô sẽ ghi nhớ thật kỹ, người cực kỳ ác cũng nỗ lực quên đi mất, anh vì cô làm tất cả, cô đều ghi khắc rõ ràng.
"Em nhớ được, rõ ràng nhớ, anh quả thật làm được, Thiệu Hiên. . . . . . Anh đối với em rất tốt, tốt đến mức ngay cả chút xíu lỗi em cũng không tìm thấy . . . . . ."
"Sau khi mẹ đồng ý cho chúng ta sống chung, chúng ta đã đi đăng kí kết hôn, rồi sau đó, chúng ta ở cùng một chỗ, mỗi buổi tối chúng ta ôm nhau ngủ, buổi sáng mở mắt ra liền nhìn thấy nhau, chúng ta trúc trắc lần đầu tiên, còn có về sau nhiều ngọt ngàonhư vậy, anh vẫn nhớ rõ ràng! Em biết không Tri Tri?Tại California, anh dựa vào những hồi ức của anh và em mới có thể sống sót, mỗi khi chống đỡ không được, anh liền nhớ đến gương mặt đầy nước mắt của em khi chúng ta tách ra, anh liền buộc mình chịu đựng sống sót, em nói em sẽ chờ anh, một mực chờ đợi anh, Tri Tri, bởi vì anh biết em đang đợi anh, cho nên mặc kệ chịu đựngnhiều khó khăn, anh đều có thể chống đỡ, anh chỉ nhớ, anh phải trở về, anh phải trở lại bên cạnh em và con trai, anh nói đời này anh là của em, thì anh phải làm được, anh lag đàn ông, anh không thể nuốt lời!"
Hình như quần áo mỏng manh bị cái gì làm ướt, Tĩnh Tri che miệng lại, nghiêng mặt đi nước mắt ào ào rơi xuống, "Anh đừng nói nữa Thiệu Hiên. . . . .Đừng nói. . . . . ."
Cô đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, mặt của anh để trước ngực cô, cô cảm thấy cả người anh đều run rẩy, mà nói xong lời cuối cùng, âm thanh của anh run rẩy khó chịu, gần như không nghe rõ anh nói cái gì. . . . . .
"Tri Tri, làm sao lại biến thành như vậy? Có phải em không muốn cùng anh đụng ngươi, thậm chí anh nắm tay em, sau đó em đều vô ý thức né tránh, Tri Tri. . . . . . Có phải em thật sự không có biện pháp tiếp nhận anh hay không?Có phải em vẫn còn hận anh hai không?Hận anh khi đó không nhận ra em, hận anh ở bên cạnh Tống Cảng sỉ nhục em?"
"Không. . . . . . Thiệu Hiên, cho tới bây giờ em cũng không có hận anh, bao gồm cả những chuyện đã xảy ra khi em đi California, em cũng không hận anh...anh có biết hay không, tứ lúc em quen anh tới nay, trong lòng em vẫn luôn cảm thấy em không xứng với anh...anh tốt như vậy, thiện lương và đơn thuần, nhưng em lại có quá khứ phức tạp như vậy, cho nên, ở thời điểm khi em biết anh yêu người khác, anh có con cùng người khác, em thật sự không có hận ngươi, ngược lại em còn vì anh mà vui mừng, em không cần liên lụy anh, anh sẽ sống tốt hơn, ở cùng với em, mà anh bị đắc tội nhiều người như vậy, ngay cả tựu do cũng mất, nếu như mà em tiếp tục ở cùng với anh, cả đời này của anh sẽ bị em phá hủy. . . . . ."
"Tri Tri." Anh chợt ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ mang theo một cái chút nước đọng, thái độ của anh rất kỳ quái, ánh mắt nhìn cô cũng có chút quái dị.
"Là bởi vì cho tới bây giờ em cũng không yêu anh, cũng không thích anh, mới có thể ở thời điểm tưởng rằng anh phản bội em mới không khó chịu, không hận anh."
"Thiệu Hiên, không, không phải như vậy, anh chỉ là cho là, anh rời xa em, sẽ sống tốt hơn. . . . . ."
"Em không phải là anh, làm sao em biết như thế nào mới tốt cho anh?Anh sống đến bây giờ chính là vì muốn trở về bên cạnh em, em nói, em rời xa anh...anh làm sao có thể sống tốt chứ?"
"Thiệu Hiên. . . . . ." Cô không biết nói cái gì cho phải, cũng không biết nên lấy lời gì phản bác, Thiệu Hiên yêu quá nặng nề, thật ngông cuồng, cơ hồ đè cô cũng không thở nổi, gấp như vậy vội vã muốn cô từ Tịnh Viên ra ngoài lập tức yên tâm thoải mái cùng anh sống cuộc sống gia đình tạm ổn, cô làm sao có thể làm được? Một người chỉ có một trái tim, mà một trái tim chỉ có thể chứa một người!
Cô không xem tình cảm của mình là trò đùa, cũng không phải là như đứa bé tùy tiện nói lời yêu!
"Tốt lắm, là anh không đúng, là anh không tốt, là anh ép buộc em quá nhanh, vợ, em chịu đi theoanh, em có biết khi đó trong lòng anh vui vẻ rất nhiều? Người một nhà chúng ta thật vất vả để ở chung một chỗ, anh không nên vì một chút chuyện mà cùng em gây gổ để em tức giận, đã trễ thế này, em hãy nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi, không phải ngày mai còn muốn đi nộp đơn sao?"
Tĩnh Tri đang không biết nên thế nào cùng anh nói tiếp, lung tung gật đầu một cái đi ngay vào phòng tắm.
Anh nhìn bóng lưng cô chợt thả lỏng xuống, nụ cười trên mặt cũng từng chút từng chút biến mất, lòng bàn tay bị thương mơ hồ đau, lại không bù được đáy lòng lạnh lẽo, tim của cô, không có ở trên người của mình rồi !
****************
"Này, Đại thiếu gia nhà các người đính hôn, Tam thiếu gia thì lại có vợ và con, còn Nhị thiếu gia thì đã có người trong lòng , Mạnh Thiệu Đình, vậy các người muốn tôi về làm gì? Chẳng lẽ Mạnh gia còn có con riêng muốn an bài cho tôi? Tôi nói trước nha, tôi không muốn, bình thường con riêng từ nhỏ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, trong lòng cũng biến thái, tôi đây là một cô gái xinh đẹp lại rơi vào tay tên biến thái, chẳng phải thật là đáng tiếc? Đất trời thương xót nha. . . . . ."
Tô Linh nằm ngang trên ghế sa lon, mang đôi dày da dê nhỏ để chân lên bàn, còn nghênh ngang lắc lư hai cái.
Trong tay cầm một quả táo lớn, rắc rắc gặm một cái, ngồi đối diện nam nhân nhìn một cái, đầu ngón chân dương dương đắc ý: "Đi, cho tôi một ly trà xanh, tôi khát!"
Mắt Mạnh Thiệu Đình cũng không giương lên, chỉ là chuyên chú nhìn vào máy vi tính, "Cô không có tay không có chân à?"
"Tôi là khách!Có đạo lý nào để khách tự mình động thủ nha?" Linh Linh mắt to khẽ đảo, lại gặm một quả táo, chân đá máy vi tính anh: "Nhanh đi nhanh đi!"
"Anh cả tới nha" Mạnh Thiệu Đình chợt quay người lại, nhìn về phía cửa nói.
"Ở đâu ở đâu?" Tô Linh lập tức vèo một cái đem chân từ trên bàn bỏ xuống, đoan trang làm xong, liếc mắt về phía cửa, hai mắt sáng lên.
"Lừa gạt cô." Mạnh Thiệu Đình bộp một tiếng đóng máy vi tính, trực tiếp đứng lên xoay người đi. . . . . .
Vừa ra cửa, trong phòng lập tức ——
"A a a a a. . . . . . Mạnh Thiệu Đình cái tên khốn kiếp này, anh vô sỉ anh biến thái, anh khi dễ thiếu nữ vị thành niên gia đình thiện lương. . . . . ."
"Ai khi dễ thiếu nữ vị thành niên rồi hả ?" Mạnh Thiệu Tiệm đầu óc mơ hồ đứng ở cửa, nhìn Tô Linh nằm trên ghế sa lon nổi điên đạp lung tung, mặt không che giấu được ý cười
Tĩnh Tri ngẩn ra, quả nhiên thấy trên ghế sa lon có một cái khăn lông thật to, cô có chút chần chừ, đứng thẳng lo lắng, đi đưa khăn lông vào cho anh, cô cảm thấy có chút lúng túng kì cục không nói ra được, trong lời nói của anh, có phải hay không lại có vẻ cố ý và phóng khoáng, dù sao, có lẽ anh, chỉ là đơn thuần quên cầm khăn lông vào. . . . . .
Tĩnh Tri cầm khăn lông, cắn răng một cái, đi tới phòng tắm.
Cửa khép hờ , nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, nhưng Tĩnh Tri vẫn chưa đi vào, chỉ là đem khăn lông từ trong cánh cửa khép hờ đưa vào: "Thiệu Hiên, anh cầm lấy. . . . . ."
"Vợ, anh đang gọi đầu, mắt không mở ra được, em đem vào đi. . . . . ."
Tiếng nước chảy rào rào ở bên trong, âm thanh của anh làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thực, giống như từ xa xôi truyền đến, Tĩnh Tri đem tay sờ đến sau cửa liền thấy cái móc, thuận thế đem khăn lông máng đi lên: "Thiệu Hiên, em đem khăn lông treo ở sau cửa rồi, anh gội đầu xong tới lấy là được rồi. . . . . ."
Cô nói xong, nhẹ giọng khẽ bước đóng cửa, trong phòng tắm trừ tiếng nước chảy không còn âm thanh nào khác nữa, tâm cô hơi co lại, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Hồi lâu sau, chợt nghe trong phòng tắm truyền đến một tiếng vang thật lớn, Tĩnh Tri sợ lập tức từ trên ghế salon đứng lên, tâm nhảy loạn lên, trong đầu nổ ông ông đâu không chịu nổi, cô không nhịn được hung hăng nhấn huyệt Thái Dương mấy cái, chỉ cảm thấy mùi vị của sự đau đầu như nức ra thật là khó khăn, cô không bao giờ muốn nghĩ thử một lần nữa!
Cô không đi vào phòng tấm nhìn xem, chỉ là thật thà ngồi xuống, trên mặt trắng bệch, không còn rực rỡ nữa, cô không biết làm sao rồi, tại sao giữa cô và Thiệu Hiên liền biến thành như vậy, ngay cả sống chung đơn giản như thế cũng không được.
Không biết qua bao lâu, cô mờ mịt cầm điều khiển ti vi tắt ti vi, đúng là vẫn còn không yên lòng anh, đang muốn đứng dậy đi xem một cái, cửa phòng tắm lại mở ra, tóc anh còn ướt nhẹp, dây áo choàng tắm lỏng loẹt, lộ ra một mảng lớn da thịt ngọc sắc, đáy mắt anh tà khí nổi bật, đường cong duyên dáng, môi căng thành một đường thẳng, nhưng trong lòng bàn tay rũ xuống một bên lại nhỏ máu từng giọt, nhưng anh giống như vẫn không chú ý đến mình bị thương, chỉ là từ trong tủ lạnh ngã lấy ra một ly nước lạnh, một hơi uống sạch, phịch một tiếng đem cái ly đặt trên bàn, đôi mắt anh nhìn về phía cô, cũng không nhúc nhích, hình như muốn đem cô nhìn thấu, đem tâm của cô nhìn thấu, xem một chút ở trong đó, đến tột cùng đang suy nghĩ gì!
Ánh mắt như thế không nên thuộc về Thiệu Hiên, quá bén nhọn, quá xa lạ, để cho cô có cảm giác hình như mình không có cách nào tiếp tục đứng trước mặt của anh rồi !
"Em đi làm lấy thuốc sử lý vết thương cho anh. . . . . ." Tĩnh Tri thấp đầu xoay người muốn đi, chợt Mạnh Thiệu Hiên tiến lên một bước, tay nhuốm máu nắm chạt tay cô, khẽ dùng lực, cô có cảm giác máu tươi dinh dính ở trên da thịt của cô, cả người có chút không thoải mái, không phát giác được cau lông mài lại đem tay rút ra. . . . . .
Thế nhưng anh lại chậm rãi mở miệng, khóe môi giương lên nụ cười nhạt nhòa, nụ cười mang theo một chút tự giễu, anh cũng trước sau như một mang theo vô lại cùng không sao cả: "Có phải hay không, anh ta có thể, anh không thể."
Trong nháy mắt Tĩnh Tri như bị sét đánh, cô đột nhiên quay mặt nhìn anh, lại thấy đáy mắt anh lướt qua giãy giụa cùng khổ sở, một chút tức giận cô vừa xông lên lại tiêu tán, lông mi dài rũ xuống, che kín đáy mắt chán nản, cô dùng sức rút tay ra ngoài: "Em xử lý vết thương cho anh trước. . . . . ."
"Phó Tĩnh Tri!"
Mạnh Thiệu Hiên chợt mở miệng, tay anh vung lên, ly trà trên bàn dài trong nháy mắt rơi đầy đất, ở trên gạch men sứ sáng bóng bể thành mảnh vụn, bước chân của Tĩnh Tri lập tức dừng lại, cô có chút tức giận nhìn anh mắng, thấy anh liều mạngnhư vậy, chợt liền không nhịn được mở miệng: "Thiệu Hiên! Anh đang làm cái gì vậy?Phi Đồng mới vừa ngủ, anh không sợ sẽ dọa nó sao!"
"Em còn biết có Phi Đồng?Em còn nhớ chúng ta có con trai?" Mạnh Thiệu Hiên đè nén thật thấp mở miệng, nói xong cũng nở nụ cười, anh vượt qua bừa bãi đầy đất, không thèm để ý chút nào đến những mảnh vỡ kia có thể làm anh bị thương, anh nhìn mặt cô, nhìn khuôn mặt cô tức giận, chỉ có cảm giác mình một lòng trang bị đầy đủ tình yêu, trang bị đầy đủ dịu dàng, trang bị đầy đủ thương yêu, được anh thận trọng bài tỏ trước cô, nhưng ngay cả nhìn cô cũng không nguyện ý nhìn một cái!
Tại sao cô lại giẫm đạp anh như vậy? Lựa chọn đi cùng anh, cũng không nguyện ý đến gần anh, là muốn làm cái gì? Vì con trai nên không thể không uất ức cầu toàn?Anh không cần những thứ này! Cái anh muốn chính là bọn họ giống như ngày xưa tình đầu ý hợp ân ân ái ái! Mà không phải hiện đang ở trong cùng căn nhà, lại muốn chia phòng ngủ, ở trên một cái bàn ăn cơm, nhưng mà lại như là người xa lạ!
"Anh muốn nói gì?"Cô vô lực ngồi trên ghế sa lon, trong lỗ tai thỉnh thoảng sẽ có tiếng vù vù, khó chịu không nói ra được.
"Anh muốn nói gì?"Anh giống như là tự mình hỏi mình lập lại lời nói của cô..., cứng nhắc đi đến trước mặt cô, ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô, mặt của anh dính vào trên đùi cô, sau khi tắm da thịt lộ ra mát mẻ, làm cô không nhịn được run lên một cái, tâm dần dần liền mềm nhũn, những năm tháng qua lại kia, đột nhiên liền hiện lên ở trước mặt cô.
Là anh ở thời điểm cô bất lực đem cô vượt qua khó khăn, là anh cho cô nhiều yêu thương ấm áp, là anh không chút do dự đồng ý cưới cô để mẹ cô có thể an tâm ra đi, là anh ở California khổ sở đợi cô ròng rã ba năm, nhưng cũng là anh, để cho cô mang theo tràn đầy kỳ vọng đi tìm anh đoàn viên, liền từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng là anh, thời điểm cô đứng trước mặt anh nhưng anh lại không nhận ra cứ như vậy đii thoáng qua, anh từng cho cô bao la, bát ngát ấm áp cùng hi vọng, nhưng cũng từng làm cô nản lòng thoái chí sống không bằng chết.
Mà bây giờ, cô giống như năm đó mong đợi như vậy, cô đạt được ước muốn, lại phát hiện tất cả, cũng không phải như cô muốn rồi.
"Tri Tri, em còn nhớ rõ năm ấy tuyết rơi, em bị mẹ đánh cho một trận nhốt ở ngoài cửa thì anh nửa đêm đi ra ngoài tìm em dẫn em rời đi sao? Khi đó anh liền suy nghĩ, cô gái này chịu nhiều khổ như vậy, anh nhất định phải yêu thương cô, chăm sóc cô, không bao giờ để cho cô rơi một giọt nước mắt. . . . . ."
Âm thanh anh buồn buồn truyền đến, làm tâm cô cũng đau, làm sao cô có thể quyên đây?Cô luôn có thói quen ai đối xử tốt với cô, cô sẽ ghi nhớ thật kỹ, người cực kỳ ác cũng nỗ lực quên đi mất, anh vì cô làm tất cả, cô đều ghi khắc rõ ràng.
"Em nhớ được, rõ ràng nhớ, anh quả thật làm được, Thiệu Hiên. . . . . . Anh đối với em rất tốt, tốt đến mức ngay cả chút xíu lỗi em cũng không tìm thấy . . . . . ."
"Sau khi mẹ đồng ý cho chúng ta sống chung, chúng ta đã đi đăng kí kết hôn, rồi sau đó, chúng ta ở cùng một chỗ, mỗi buổi tối chúng ta ôm nhau ngủ, buổi sáng mở mắt ra liền nhìn thấy nhau, chúng ta trúc trắc lần đầu tiên, còn có về sau nhiều ngọt ngàonhư vậy, anh vẫn nhớ rõ ràng! Em biết không Tri Tri?Tại California, anh dựa vào những hồi ức của anh và em mới có thể sống sót, mỗi khi chống đỡ không được, anh liền nhớ đến gương mặt đầy nước mắt của em khi chúng ta tách ra, anh liền buộc mình chịu đựng sống sót, em nói em sẽ chờ anh, một mực chờ đợi anh, Tri Tri, bởi vì anh biết em đang đợi anh, cho nên mặc kệ chịu đựngnhiều khó khăn, anh đều có thể chống đỡ, anh chỉ nhớ, anh phải trở về, anh phải trở lại bên cạnh em và con trai, anh nói đời này anh là của em, thì anh phải làm được, anh lag đàn ông, anh không thể nuốt lời!"
Hình như quần áo mỏng manh bị cái gì làm ướt, Tĩnh Tri che miệng lại, nghiêng mặt đi nước mắt ào ào rơi xuống, "Anh đừng nói nữa Thiệu Hiên. . . . .Đừng nói. . . . . ."
Cô đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, mặt của anh để trước ngực cô, cô cảm thấy cả người anh đều run rẩy, mà nói xong lời cuối cùng, âm thanh của anh run rẩy khó chịu, gần như không nghe rõ anh nói cái gì. . . . . .
"Tri Tri, làm sao lại biến thành như vậy? Có phải em không muốn cùng anh đụng ngươi, thậm chí anh nắm tay em, sau đó em đều vô ý thức né tránh, Tri Tri. . . . . . Có phải em thật sự không có biện pháp tiếp nhận anh hay không?Có phải em vẫn còn hận anh hai không?Hận anh khi đó không nhận ra em, hận anh ở bên cạnh Tống Cảng sỉ nhục em?"
"Không. . . . . . Thiệu Hiên, cho tới bây giờ em cũng không có hận anh, bao gồm cả những chuyện đã xảy ra khi em đi California, em cũng không hận anh...anh có biết hay không, tứ lúc em quen anh tới nay, trong lòng em vẫn luôn cảm thấy em không xứng với anh...anh tốt như vậy, thiện lương và đơn thuần, nhưng em lại có quá khứ phức tạp như vậy, cho nên, ở thời điểm khi em biết anh yêu người khác, anh có con cùng người khác, em thật sự không có hận ngươi, ngược lại em còn vì anh mà vui mừng, em không cần liên lụy anh, anh sẽ sống tốt hơn, ở cùng với em, mà anh bị đắc tội nhiều người như vậy, ngay cả tựu do cũng mất, nếu như mà em tiếp tục ở cùng với anh, cả đời này của anh sẽ bị em phá hủy. . . . . ."
"Tri Tri." Anh chợt ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ mang theo một cái chút nước đọng, thái độ của anh rất kỳ quái, ánh mắt nhìn cô cũng có chút quái dị.
"Là bởi vì cho tới bây giờ em cũng không yêu anh, cũng không thích anh, mới có thể ở thời điểm tưởng rằng anh phản bội em mới không khó chịu, không hận anh."
"Thiệu Hiên, không, không phải như vậy, anh chỉ là cho là, anh rời xa em, sẽ sống tốt hơn. . . . . ."
"Em không phải là anh, làm sao em biết như thế nào mới tốt cho anh?Anh sống đến bây giờ chính là vì muốn trở về bên cạnh em, em nói, em rời xa anh...anh làm sao có thể sống tốt chứ?"
"Thiệu Hiên. . . . . ." Cô không biết nói cái gì cho phải, cũng không biết nên lấy lời gì phản bác, Thiệu Hiên yêu quá nặng nề, thật ngông cuồng, cơ hồ đè cô cũng không thở nổi, gấp như vậy vội vã muốn cô từ Tịnh Viên ra ngoài lập tức yên tâm thoải mái cùng anh sống cuộc sống gia đình tạm ổn, cô làm sao có thể làm được? Một người chỉ có một trái tim, mà một trái tim chỉ có thể chứa một người!
Cô không xem tình cảm của mình là trò đùa, cũng không phải là như đứa bé tùy tiện nói lời yêu!
"Tốt lắm, là anh không đúng, là anh không tốt, là anh ép buộc em quá nhanh, vợ, em chịu đi theoanh, em có biết khi đó trong lòng anh vui vẻ rất nhiều? Người một nhà chúng ta thật vất vả để ở chung một chỗ, anh không nên vì một chút chuyện mà cùng em gây gổ để em tức giận, đã trễ thế này, em hãy nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi, không phải ngày mai còn muốn đi nộp đơn sao?"
Tĩnh Tri đang không biết nên thế nào cùng anh nói tiếp, lung tung gật đầu một cái đi ngay vào phòng tắm.
Anh nhìn bóng lưng cô chợt thả lỏng xuống, nụ cười trên mặt cũng từng chút từng chút biến mất, lòng bàn tay bị thương mơ hồ đau, lại không bù được đáy lòng lạnh lẽo, tim của cô, không có ở trên người của mình rồi !
****************
"Này, Đại thiếu gia nhà các người đính hôn, Tam thiếu gia thì lại có vợ và con, còn Nhị thiếu gia thì đã có người trong lòng , Mạnh Thiệu Đình, vậy các người muốn tôi về làm gì? Chẳng lẽ Mạnh gia còn có con riêng muốn an bài cho tôi? Tôi nói trước nha, tôi không muốn, bình thường con riêng từ nhỏ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, trong lòng cũng biến thái, tôi đây là một cô gái xinh đẹp lại rơi vào tay tên biến thái, chẳng phải thật là đáng tiếc? Đất trời thương xót nha. . . . . ."
Tô Linh nằm ngang trên ghế sa lon, mang đôi dày da dê nhỏ để chân lên bàn, còn nghênh ngang lắc lư hai cái.
Trong tay cầm một quả táo lớn, rắc rắc gặm một cái, ngồi đối diện nam nhân nhìn một cái, đầu ngón chân dương dương đắc ý: "Đi, cho tôi một ly trà xanh, tôi khát!"
Mắt Mạnh Thiệu Đình cũng không giương lên, chỉ là chuyên chú nhìn vào máy vi tính, "Cô không có tay không có chân à?"
"Tôi là khách!Có đạo lý nào để khách tự mình động thủ nha?" Linh Linh mắt to khẽ đảo, lại gặm một quả táo, chân đá máy vi tính anh: "Nhanh đi nhanh đi!"
"Anh cả tới nha" Mạnh Thiệu Đình chợt quay người lại, nhìn về phía cửa nói.
"Ở đâu ở đâu?" Tô Linh lập tức vèo một cái đem chân từ trên bàn bỏ xuống, đoan trang làm xong, liếc mắt về phía cửa, hai mắt sáng lên.
"Lừa gạt cô." Mạnh Thiệu Đình bộp một tiếng đóng máy vi tính, trực tiếp đứng lên xoay người đi. . . . . .
Vừa ra cửa, trong phòng lập tức ——
"A a a a a. . . . . . Mạnh Thiệu Đình cái tên khốn kiếp này, anh vô sỉ anh biến thái, anh khi dễ thiếu nữ vị thành niên gia đình thiện lương. . . . . ."
"Ai khi dễ thiếu nữ vị thành niên rồi hả ?" Mạnh Thiệu Tiệm đầu óc mơ hồ đứng ở cửa, nhìn Tô Linh nằm trên ghế sa lon nổi điên đạp lung tung, mặt không che giấu được ý cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.