Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 200: Chương 143.2
Minh Châu Hoàn
26/06/2016
Quay mặt qua chỗ khác, vừa mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của cô còn hơi khàn khàn: "Anh đến đây làm gì?".
Mạnh Thiệu Tiệm không đáp, đi tới chỗ cây lọc nước rót một ly nước ấm, rồi mang đến trước giường: "Khát nước sao? Này, cho em!".
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trong trí nhớ, tựa như con ác mộng thỉnh thoảng lại lạnh lùng đến gõ cửa hỏi thăm cô trong mấy năm qua.
Tĩnh Tri chậm rãi nâng tay, lúc chạm vào chiếc ly ấm áp, bất chợt đẩy ra, hất ngược lên trên người Mạnh Thiệu Tiệm.
Nhìn trước ngực Mạnh Thiệu Tiệm ướt đẫm, Tĩnh Tri liền cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn anh nữa, lật người nằm xuống, kéo chăn bọc kín mình lại: "Đại Thiếu Gia về đi thôi, đừng ở chỗ này khiến cho người ta thấy phiền!".
Mạnh Thiệu Tiệm thấy cô như vậy, nơi đáy mắt lại bừng sáng dữ dội, anh không thèm để ý đặt cốc nước xuống, rồi tiện tay phủi phủi mảng áo đã ướt đẫm, cười nhẹ đáp: "Năm năm không gặp, ngày càng mạnh mẽ nhỉ!".
"Năm năm không gặp, người nào đó cũng vẫn vô sỉ như cũ!"
Giọng nói của cô thoáng buồn buồn, mặc dù đang nói cay nghiệt nhưng vốn được tu dưỡng tốt nên vẫn thấy thực êm tai.
Mạnh Thiệu Tiệm cũng không để ý chỉ cười cười lên tiếng:"Năm năm không gặp, mồm miệng lanh lợi hơn nhiều, có vẻ đáng yêu hơn!"
"Năm năm không gặp, Mạnh đại thiếu trừ việc trêu đùa em dâu còn cộng thêm sở thích vạch lá tìm sâu?".
Tĩnh Tri xốc chăn, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như thủy tinh, trông suốt bức người.
"Phó Tĩnh Tri, được lắm!", ý cười nơi đáy mắt của Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu hơn, anh dứt khoát ngồi xuống mép giường, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Muốn lật đổ Mạnh Thiệu Đình chứ?".
Huyệt thái dương khẽ giật giật, Tĩnh Tri chợt bật cười, miễn cưỡng đáp: "Tôi lật đổ kim chủ của mình làm gì? Lật đổ rồi, anh giúp tôi kiếm tiền mua sữa cho con à?".
"Ha ha, Mạnh mỗ vô cùng tình nguyện!", Mạnh Thiệu Tiệm nhìn vào gương mặt hồng hồng vừa mới tỉnh ngủ kia, tâm không khỏi dao động, vừa khẽ nghiêng người liền ngửi được mùi hương sơn chi thoang thoảng: "Thứ cậu ta cho em, tôi có thể cho gấp mười, gấp trăm lần như thế!".
"Sao tôi lại phải tin anh chứ?"
"Cuộc họp cổ đông sáu tháng cuối năm sắp sửa diễn ra, mà người ngồi lên chiếc ghế chủ tịch không phải ai khác chính là cậu em thứ hai của tôi!".
"Hả? Muốn tôi tranh quyền đoạt thế giúp anh? Một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt như tôi có thể làm được gì chứ? Nhân vật lớn như Đại thiếu gia đây, tâm cơ sâu đến mức nào, còn cần đến tôi hỗ trợ ư?".
Tĩnh Tri cười lạnh, người đàn ông này đúng là tâm cơ quá sâu, cô vẫn còn nhớ trước kia, lúc còn chưa ly hôn, nghe Mạnh Thiệu Đình nói anh Cả của anh là người khiêm tốn, kiềm chế cũng cực tốt, lúc ấy cô còn oán thầm, người kia luôn làm cho người ta nhìn không thấu, sao có thể là người không có tâm cơ được?
Quả nhiên, sau khi Mạnh Thiệu Đình ra nước ngoài, anh ta dần dần nổi lên tâm tư đen tối với cô, Tĩnh Tri cũng sẽ không quên, lần anh ta cưỡng hôn cô bị Bà Mạnh bắt gặp, sau này bọn họ còn tận dụng nó ác độc đổ lên đầu cô tội quyến rũ Đại thiếu gia! Ngoài bức hình kia ra, còn có những lúc cô và An Hòa cùng nhau ăn cơm, hay vẽ tranh đều cố ý bị người ta lợi dụng góc độ, hoặc sử dụng kỹ xảo chụp lại tạo ta những hình ảnh vô cùng thân mật. . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói, trên đời cũng không có ván cờ nào không thể phá cả.
Trong đêm đón giao thừa ở nhà họ Mạnh khi ấy, lúc Mạnh Thiệu Tiệm mất khống chế cường hôn cô, chỉ có hai người bọn họ ở đó, thế nào lại vừa vặn bị bà Mạnh bắt gặp, mà một màn kia lại bị người nào đó nhanh tay chụp được. Trong tiềm thức Tĩnh Tri cảm thấy việc này không phải bà Mạnh làm, hay nói cách khác, Mạnh Thiệu Tiệm đã sớm an bài từ trước, anh ta cố ý làm như vậy, chỉ để lưu lại chứng cứ sau này.
Tại sao anh ta phải làm như vậy? Trên đời này, người có tâm kế sẽ luôn phải phòng ngừa chu đáo, đẩy nguy cơ ra xa ngàn dặm mới phải chứ? Chung quy lại, động cơ của anh ta là cái gì?
Là vì muốn thúc đẩy cô và Mạnh Thiệu Đình sớm ly hôn?
Nhưng tại sao anh ta lại hi vọng cô và Mạnh Thiệu Đình ly hôn? Mạnh Thiệu Đình cưới một người có gia tộc bị phá sản, không nơi nương tựa như cô không phải sẽ càng có lợi cho anh ta hay sao? Tội gì anh ta phải làm như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri vẫn nghĩ mãi không ra, phải chăng cô đã bỏ qua một vài sự kiện nào đó. Đầu cứ mãi quẩn quanh vấn đề tại sao Mạnh Thiệu Tiệm lại muốn mình và Mạnh Thiệu Đình ly hôn, không thoát ra được.
"Tĩnh Tri, em vẫn chưa biết hiện tại mình quan trọng như thế nào sao?". Mạnh Thiệu Tiệm nhẹ nhàng nói một câu, phá vỡ sự trầm tư nãy giờ của Tĩnh Tri, cô liền liếc anh một cái, rồi đáp: "Bản thân tôi thật đúng là không biết đấy!".
"Thiệu Đình thật sự rất thích em!", Mạnh Thiệu Tiệm chợt thốt ra một câu như vậy, khiến cho ngay cả Tĩnh Tri cũng còn giật nảy mình, mỉa mai cười đáp: "Hôm nay, đại thiếu gia tới đây chỉ để nói những lời vu vơ như vậy thôi sao?".
Mạnh Thiệu Tiệm từ chối cho ý kiến, khẽ nhướng mi, trả lời: "Điều dưỡng cho tốt, sáng mai cũng nên xuất viện rồi, lời của tôi, em cứ suy nghĩ kỹ đi, không cần phải vội!".
Tĩnh Tri khép mắt, nói: "Anh mau đi đi, tôi và anh không có gì hay để thương lượng cả, hay có bất kỳ liên hệ hợp tác nào. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, chuyện của anh, thì mời anh tự thân vận động, đừng có mà lôi kéo tôi vào!".
"Phó tiểu thư quả nhiên hoàn toàn khác xa với năm năm trước!".
Tĩnh Tri mở mắt ra, cười như không cười đáp: "Sẽ không có ai ngu đến mức ngã hai lần ở cùng một chỗ cả đâu?".
"Vậy thì tôi mong Phó tiểu thư sẽ được như ý nguyện!"
Mạnh Thiệu Tiệm đứng lên, lưng áo ướt nhẹp dính vào trên da thịt, lạnh lẽo thấu xương, vô cùng khó chịu, anh cúi thấp người xuống, tựa như lơ đãng nói một câu: "Nếu chú hai tiếp nhận tất cả của họ Mạnh, thì tình cảnh của chú ba có thể sẽ càng ngày càng thảm . . . . . ."
Giọng nói của anh rất khẽ, nhưng lại như sấm nổ bên tai, hung hăng đập vào trong lòng Tĩnh Tri.
Cô nhìn theo bóng dáng Mạnh Thiệu Tiệm, trong khoảnh khắc cửa vừa khép lại, còn thoáng nhìn thấy lúm đồng tiền trên má của tên hồ ly kia.
Đột nhiên Tĩnh Tri thấy tức giận, tại sao người nào của nhà họ Mạnh đều vô sỉ như thế chứ? Ai ai cũng đều muốn uy hiếp cô, rõ là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng!
**********
Trong phòng, ba người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là mấy chai rượu, nổi bật là người đàn ông có khuôn mặt kiên nghị, đẹp như tượng tạc, lông mi dài đen nhánh như mực, tròng mắt sâu sáng láng, giữa ngón tay đang kẹp một ly rượu, khẽ lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong, lóe ra tia sáng mê người, mà người ngồi đối diện với anh ta, diện mạo cũng không kém phần anh tuấn, đang tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần .
"Dĩ Kiệt à, tối nay dường như cậu cũng có tâm sự à!", Thẩm Bắc Thành uống hết nửa ly rượu, lên tiếng phá vỡ yên lặng.
Người đàn ông đang trầm tư nghe thấy thế liền chậm rãi đặt ly rượu xuống, sóng mũi cao ngất, môi mỏng khẽ mím chặt: "Bắc Thành, nhìn vẻ mặt của cậu cũng chẳng khá hơn là mấy đâu!".
Thẩm Bắc Thành không lên tiếng, chỉ châm một điếu thuốc, vừa rít được một hơi, liền bị người nào đó đoạt mất. . . . . .
"Thiệu Đình, ngay cả thuốc của tôi cậu cũng muốn giành nữa là sao!". Thẩm Bắc Thành kinh ngạc nhìn Mạnh Thiệu Đình châm chọc . . . . .
Mạnh Thiệu Đình dụi tắt điếu thuốc, ngay cả mắt cũng không thèm nhướng lên, chỉ chậm rãi nói một câu: "Ám mùi lắm!".
"Cai rồi?", Thẩm Bắc Thành nhìn anh cả tối không nói một câu, rót một ly rượu đưa sang, hỏi.
Mạnh Thiệu Đình khoát tay không nhận, gật đầu đáp: "Cai rồi!"
Trong nhà có phụ nữ mang thai, tính khí lại thất thường, chỉ cần động chạm một chút liền nổi nóng. Anh mà không cai chỉ sợ người nào đó lại muốn quậy tung trời.
"À . . .", Thẩm Bắc Thành chợt nghĩ đến Phó Tĩnh Tri, liền à một tiếng, cầm lại cái ly.
Mà đúng lúc này tên Dĩ Kiệt lại đột ngột mở miệng hỏi: "Có phải phụ nữ có thai không thể ngửi mùi thuốc lá hay không?"
Cái ly trong tay Thẩm Bắc Thành chợt rớt xuống, anh ta mắt chữ A mồm chữ O nhìn người trước mặt: "Đại thiếu gia, cậu ... chẳng có lẽ là, . . . Tương Tư, mang thai?"
Chân mày Dĩ Kiệt nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên không muốn nghe đến cái tên kia: "Tiện mồm hỏi một chút thôi!"
"Cũng đúng nhỉ, lúc Thanh Thu mang thai, bác sĩ cũng đã dặn không nên ngửi mùi này!"
Thẩm Bắc Thành vừa nhắc đến Thanh Thu, đáy mắt chợt sáng lên, rồi lại dần ảm đạm xuống, cô đã về Tỷ Quy Viên được một tuần, một chút tin tức cũng không có, anh không chủ động đi tìm, cô cũng tuyệt không chịu xuống nước trước.
"Ừm!", Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, bất chợt vò nát điếu xì gà giữa ngón tay, một lát sau, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: "Về thôi, tối nay chẳng có tí tinh thần nào cả!".
"Đang chiến tranh với Tương Tư hả?", Thẩm Bắc Thành ôm cổ Dĩ Kiệt, ân cần hỏi han.
"Cô ta xứng sao!", Dĩ Kiệt tiện tay cầm áo khoác lên, liếc mắt nhìn người vẫn đang ngồi đực ở đó, hỏi: "Thiệu Đình, về thôi?".
Mạnh Thiệu Tiệm không đáp, đi tới chỗ cây lọc nước rót một ly nước ấm, rồi mang đến trước giường: "Khát nước sao? Này, cho em!".
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trong trí nhớ, tựa như con ác mộng thỉnh thoảng lại lạnh lùng đến gõ cửa hỏi thăm cô trong mấy năm qua.
Tĩnh Tri chậm rãi nâng tay, lúc chạm vào chiếc ly ấm áp, bất chợt đẩy ra, hất ngược lên trên người Mạnh Thiệu Tiệm.
Nhìn trước ngực Mạnh Thiệu Tiệm ướt đẫm, Tĩnh Tri liền cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn anh nữa, lật người nằm xuống, kéo chăn bọc kín mình lại: "Đại Thiếu Gia về đi thôi, đừng ở chỗ này khiến cho người ta thấy phiền!".
Mạnh Thiệu Tiệm thấy cô như vậy, nơi đáy mắt lại bừng sáng dữ dội, anh không thèm để ý đặt cốc nước xuống, rồi tiện tay phủi phủi mảng áo đã ướt đẫm, cười nhẹ đáp: "Năm năm không gặp, ngày càng mạnh mẽ nhỉ!".
"Năm năm không gặp, người nào đó cũng vẫn vô sỉ như cũ!"
Giọng nói của cô thoáng buồn buồn, mặc dù đang nói cay nghiệt nhưng vốn được tu dưỡng tốt nên vẫn thấy thực êm tai.
Mạnh Thiệu Tiệm cũng không để ý chỉ cười cười lên tiếng:"Năm năm không gặp, mồm miệng lanh lợi hơn nhiều, có vẻ đáng yêu hơn!"
"Năm năm không gặp, Mạnh đại thiếu trừ việc trêu đùa em dâu còn cộng thêm sở thích vạch lá tìm sâu?".
Tĩnh Tri xốc chăn, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như thủy tinh, trông suốt bức người.
"Phó Tĩnh Tri, được lắm!", ý cười nơi đáy mắt của Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu hơn, anh dứt khoát ngồi xuống mép giường, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Muốn lật đổ Mạnh Thiệu Đình chứ?".
Huyệt thái dương khẽ giật giật, Tĩnh Tri chợt bật cười, miễn cưỡng đáp: "Tôi lật đổ kim chủ của mình làm gì? Lật đổ rồi, anh giúp tôi kiếm tiền mua sữa cho con à?".
"Ha ha, Mạnh mỗ vô cùng tình nguyện!", Mạnh Thiệu Tiệm nhìn vào gương mặt hồng hồng vừa mới tỉnh ngủ kia, tâm không khỏi dao động, vừa khẽ nghiêng người liền ngửi được mùi hương sơn chi thoang thoảng: "Thứ cậu ta cho em, tôi có thể cho gấp mười, gấp trăm lần như thế!".
"Sao tôi lại phải tin anh chứ?"
"Cuộc họp cổ đông sáu tháng cuối năm sắp sửa diễn ra, mà người ngồi lên chiếc ghế chủ tịch không phải ai khác chính là cậu em thứ hai của tôi!".
"Hả? Muốn tôi tranh quyền đoạt thế giúp anh? Một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt như tôi có thể làm được gì chứ? Nhân vật lớn như Đại thiếu gia đây, tâm cơ sâu đến mức nào, còn cần đến tôi hỗ trợ ư?".
Tĩnh Tri cười lạnh, người đàn ông này đúng là tâm cơ quá sâu, cô vẫn còn nhớ trước kia, lúc còn chưa ly hôn, nghe Mạnh Thiệu Đình nói anh Cả của anh là người khiêm tốn, kiềm chế cũng cực tốt, lúc ấy cô còn oán thầm, người kia luôn làm cho người ta nhìn không thấu, sao có thể là người không có tâm cơ được?
Quả nhiên, sau khi Mạnh Thiệu Đình ra nước ngoài, anh ta dần dần nổi lên tâm tư đen tối với cô, Tĩnh Tri cũng sẽ không quên, lần anh ta cưỡng hôn cô bị Bà Mạnh bắt gặp, sau này bọn họ còn tận dụng nó ác độc đổ lên đầu cô tội quyến rũ Đại thiếu gia! Ngoài bức hình kia ra, còn có những lúc cô và An Hòa cùng nhau ăn cơm, hay vẽ tranh đều cố ý bị người ta lợi dụng góc độ, hoặc sử dụng kỹ xảo chụp lại tạo ta những hình ảnh vô cùng thân mật. . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói, trên đời cũng không có ván cờ nào không thể phá cả.
Trong đêm đón giao thừa ở nhà họ Mạnh khi ấy, lúc Mạnh Thiệu Tiệm mất khống chế cường hôn cô, chỉ có hai người bọn họ ở đó, thế nào lại vừa vặn bị bà Mạnh bắt gặp, mà một màn kia lại bị người nào đó nhanh tay chụp được. Trong tiềm thức Tĩnh Tri cảm thấy việc này không phải bà Mạnh làm, hay nói cách khác, Mạnh Thiệu Tiệm đã sớm an bài từ trước, anh ta cố ý làm như vậy, chỉ để lưu lại chứng cứ sau này.
Tại sao anh ta phải làm như vậy? Trên đời này, người có tâm kế sẽ luôn phải phòng ngừa chu đáo, đẩy nguy cơ ra xa ngàn dặm mới phải chứ? Chung quy lại, động cơ của anh ta là cái gì?
Là vì muốn thúc đẩy cô và Mạnh Thiệu Đình sớm ly hôn?
Nhưng tại sao anh ta lại hi vọng cô và Mạnh Thiệu Đình ly hôn? Mạnh Thiệu Đình cưới một người có gia tộc bị phá sản, không nơi nương tựa như cô không phải sẽ càng có lợi cho anh ta hay sao? Tội gì anh ta phải làm như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri vẫn nghĩ mãi không ra, phải chăng cô đã bỏ qua một vài sự kiện nào đó. Đầu cứ mãi quẩn quanh vấn đề tại sao Mạnh Thiệu Tiệm lại muốn mình và Mạnh Thiệu Đình ly hôn, không thoát ra được.
"Tĩnh Tri, em vẫn chưa biết hiện tại mình quan trọng như thế nào sao?". Mạnh Thiệu Tiệm nhẹ nhàng nói một câu, phá vỡ sự trầm tư nãy giờ của Tĩnh Tri, cô liền liếc anh một cái, rồi đáp: "Bản thân tôi thật đúng là không biết đấy!".
"Thiệu Đình thật sự rất thích em!", Mạnh Thiệu Tiệm chợt thốt ra một câu như vậy, khiến cho ngay cả Tĩnh Tri cũng còn giật nảy mình, mỉa mai cười đáp: "Hôm nay, đại thiếu gia tới đây chỉ để nói những lời vu vơ như vậy thôi sao?".
Mạnh Thiệu Tiệm từ chối cho ý kiến, khẽ nhướng mi, trả lời: "Điều dưỡng cho tốt, sáng mai cũng nên xuất viện rồi, lời của tôi, em cứ suy nghĩ kỹ đi, không cần phải vội!".
Tĩnh Tri khép mắt, nói: "Anh mau đi đi, tôi và anh không có gì hay để thương lượng cả, hay có bất kỳ liên hệ hợp tác nào. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, chuyện của anh, thì mời anh tự thân vận động, đừng có mà lôi kéo tôi vào!".
"Phó tiểu thư quả nhiên hoàn toàn khác xa với năm năm trước!".
Tĩnh Tri mở mắt ra, cười như không cười đáp: "Sẽ không có ai ngu đến mức ngã hai lần ở cùng một chỗ cả đâu?".
"Vậy thì tôi mong Phó tiểu thư sẽ được như ý nguyện!"
Mạnh Thiệu Tiệm đứng lên, lưng áo ướt nhẹp dính vào trên da thịt, lạnh lẽo thấu xương, vô cùng khó chịu, anh cúi thấp người xuống, tựa như lơ đãng nói một câu: "Nếu chú hai tiếp nhận tất cả của họ Mạnh, thì tình cảnh của chú ba có thể sẽ càng ngày càng thảm . . . . . ."
Giọng nói của anh rất khẽ, nhưng lại như sấm nổ bên tai, hung hăng đập vào trong lòng Tĩnh Tri.
Cô nhìn theo bóng dáng Mạnh Thiệu Tiệm, trong khoảnh khắc cửa vừa khép lại, còn thoáng nhìn thấy lúm đồng tiền trên má của tên hồ ly kia.
Đột nhiên Tĩnh Tri thấy tức giận, tại sao người nào của nhà họ Mạnh đều vô sỉ như thế chứ? Ai ai cũng đều muốn uy hiếp cô, rõ là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng!
**********
Trong phòng, ba người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là mấy chai rượu, nổi bật là người đàn ông có khuôn mặt kiên nghị, đẹp như tượng tạc, lông mi dài đen nhánh như mực, tròng mắt sâu sáng láng, giữa ngón tay đang kẹp một ly rượu, khẽ lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong, lóe ra tia sáng mê người, mà người ngồi đối diện với anh ta, diện mạo cũng không kém phần anh tuấn, đang tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần .
"Dĩ Kiệt à, tối nay dường như cậu cũng có tâm sự à!", Thẩm Bắc Thành uống hết nửa ly rượu, lên tiếng phá vỡ yên lặng.
Người đàn ông đang trầm tư nghe thấy thế liền chậm rãi đặt ly rượu xuống, sóng mũi cao ngất, môi mỏng khẽ mím chặt: "Bắc Thành, nhìn vẻ mặt của cậu cũng chẳng khá hơn là mấy đâu!".
Thẩm Bắc Thành không lên tiếng, chỉ châm một điếu thuốc, vừa rít được một hơi, liền bị người nào đó đoạt mất. . . . . .
"Thiệu Đình, ngay cả thuốc của tôi cậu cũng muốn giành nữa là sao!". Thẩm Bắc Thành kinh ngạc nhìn Mạnh Thiệu Đình châm chọc . . . . .
Mạnh Thiệu Đình dụi tắt điếu thuốc, ngay cả mắt cũng không thèm nhướng lên, chỉ chậm rãi nói một câu: "Ám mùi lắm!".
"Cai rồi?", Thẩm Bắc Thành nhìn anh cả tối không nói một câu, rót một ly rượu đưa sang, hỏi.
Mạnh Thiệu Đình khoát tay không nhận, gật đầu đáp: "Cai rồi!"
Trong nhà có phụ nữ mang thai, tính khí lại thất thường, chỉ cần động chạm một chút liền nổi nóng. Anh mà không cai chỉ sợ người nào đó lại muốn quậy tung trời.
"À . . .", Thẩm Bắc Thành chợt nghĩ đến Phó Tĩnh Tri, liền à một tiếng, cầm lại cái ly.
Mà đúng lúc này tên Dĩ Kiệt lại đột ngột mở miệng hỏi: "Có phải phụ nữ có thai không thể ngửi mùi thuốc lá hay không?"
Cái ly trong tay Thẩm Bắc Thành chợt rớt xuống, anh ta mắt chữ A mồm chữ O nhìn người trước mặt: "Đại thiếu gia, cậu ... chẳng có lẽ là, . . . Tương Tư, mang thai?"
Chân mày Dĩ Kiệt nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên không muốn nghe đến cái tên kia: "Tiện mồm hỏi một chút thôi!"
"Cũng đúng nhỉ, lúc Thanh Thu mang thai, bác sĩ cũng đã dặn không nên ngửi mùi này!"
Thẩm Bắc Thành vừa nhắc đến Thanh Thu, đáy mắt chợt sáng lên, rồi lại dần ảm đạm xuống, cô đã về Tỷ Quy Viên được một tuần, một chút tin tức cũng không có, anh không chủ động đi tìm, cô cũng tuyệt không chịu xuống nước trước.
"Ừm!", Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, bất chợt vò nát điếu xì gà giữa ngón tay, một lát sau, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: "Về thôi, tối nay chẳng có tí tinh thần nào cả!".
"Đang chiến tranh với Tương Tư hả?", Thẩm Bắc Thành ôm cổ Dĩ Kiệt, ân cần hỏi han.
"Cô ta xứng sao!", Dĩ Kiệt tiện tay cầm áo khoác lên, liếc mắt nhìn người vẫn đang ngồi đực ở đó, hỏi: "Thiệu Đình, về thôi?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.