Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 201: Em giúp anh xoa bóp, hay là trở về phòng anh giúp em "Xoa bóp".
Minh Châu Hoàn
26/06/2016
"Cô ta xứng sao." Hà Dĩ Kiệt cau mày lại, tiện tay cầm áo khoác lên, liếc
mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình vẫn đang ngồi ở đó: "Thiệu Đình, đi thôi?"
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng đứng lên, cũng cầm áo khoác đi ra ngoài, Thẩm Thành Bắc lắc đầu thở dài : "Cần gì chứ, cùng lắm thì cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, xung quanh cậu. . . . . ."
"Vậy thì cậu cần gì chứ? Một tuần lễ rồi mất ăn mất ngủ đó thôi." Mạnh Thiệu Đình không lạnh không nhạt nhìn Thẩm BắcThành một cái, chỉ chỉ quầng thâm trên mắt anh.
Thẩm Bắc Thành gạt tay xuống: "Mình thì không tính."
Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng, ba người cũng không khách sáo nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, mỗi người lên xe của mình rời đi.
Tay lái chuyển một cái, trực tiếp lên đi con đường đi tới biệt thự vườn Mai kia, đêm đã khuya, chắc cô ấy đã ngủ say rồi, Mạnh Thiệu Đình mỗi lần nghĩ tới những lời nói của người giúp việc qua điện thoại, mỗi ngày ngủ hết hơn nửa thời gian, cho nên càng ngày càng trở nên lười biếng, khiến cho trong lòng không khỏi dâng lên một ít chua xót.
Nếu như, nếu như đứa bé đó là của anh, thì tốt biết bao.
Cũng chỉ là tốn thêm một chút thời gian, ý định, lừa gạt một chút, đợi đến khi đứa bé được sinh ra, một thời gian sau, còn phải lo lắng cô sẽ không thành thành thật thật ở bên cạnh mình hay sao? Cho dù là cưới Mạn quân, lại chưa chắc là Mạn Quân sẽ tốt hơn cô, anh sẽ từ từ đợi cô, cái gì Mạn Quân có, anh cũng sẽ cho cô, cái gì Mạn Quân không có, chỉ cần cô mở miệng, anh cũng sẽ không nói một chữ "Không" với cô.
Nhưng mà bây giờ giữa cô và Thiệu Hiên có sợi dây liên kết, chém không đứt, dứt không ra, đứa nhỏ này tồn tại một ngày thì cô và Mạnh Thiệu Hiên cũng không cắt đứt được một ngày.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút phiền não, trong lòng từ từ hình thành một ý nghĩ âm hiểm, không bằng lại ngoan độc một lần, tìm cách khiến cho đứa bé không sinh ra được?
Suy nghĩ thoáng qua rồi lại bỏ đi cái ý nghĩ này, anh đã đồng ý với cô để lại đứa bé, mà cô cũng đồng ý với điều kiện của anh, nếu bây giờ anh đột nhiên ra tay, Mạnh Thiệu Đình dùng ngón tay suy nghĩ cũng biết, người phụ nữ này nhất định sẽ hận anh thấu xương. Dđienn damn leie quyýdon
Vào biệt thự vườn Mai, xa xa thấy ánh điện trong biệt thự đã tắt, nhưng mà đèn điện ở ngoài cửa lớn vẫn chiếu sáng cả trang viên xinh xắn yên tĩnh. Mạnh Thiệu Đình giảm tốc độ xe, chậm rãi dừng lại ở ngoài cổng, không bao lâu sau thì có người giúp việc nhận ra mới lật đật chạy ra mở cổng, Mạnh Thiệu Đình mới lái xe đi vào đậu trong bãi đậu xe, sau đó bước ra ngoài, thì thấy chú Trần quản gia đang đứng bên ngoài đợi anh.
"Ngủ?" Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn lên lầu hai, vừa hỏi, vừa đi lên trên lầu.
"Dạ, buổi chiều đã trở lại, An Thành có tới một chuyến, đem đồ vật cho cô ấy rồi." Dđienn damn leie quyýdon
"Nói gì?" Mạnh Thiệu Đình vừa cởi cúc áo khoác ra vừa hỏi, quản gia giúp anh cởi áo khoác ra rồi mắc lên giá áo, đèn trong phòng khách không bật, Mạnh Thiệu Đình ngồi trên ghế salon, cảm giác trong người mềm nhũn, anh thấy mệt mỏi vặn người một cái, mấy ngày nay hơi mệt một chút, xương cổ đều rất đau nhức.
Quản gia nhìn sắc mặt mà nói chuyện, thấy vẻ mặt anh rất mệt mỏi, khí sắc không tốt lắm, cũng không dám nói quá nhiều, chỉ vâng dạ nói: "Tiểu thư giống như là nổi cáu, ném đồ đạc, nhưng mà, An Thành nói, chuyện cậu hai phân phó, ngược lại tiểu thư đều làm hết."
Mạnh Thiệu Đình khoát tay, ý bảo ông không cần nói nữa.
Ngược lại, tính khí thật sự là càng lúc càng lớn, nhưng mà, cô lại ngoan ngoãn ký tên lên hiệp nghị khắc nghiệt như vậy, thật ra khiến anh có chút giật mình, anh cứ tưởng cô lại gây náo loạn tìm chết một trận, nghĩ tới đây, anh để cho quản gia đi ra ngoài, anh xoa bóp huyệt thái dương rồi đi lên lầu.
Vẫn ở căn phòng trước kia, Mạnh Thiệu Đình quen thuộc mở cửa bước vào, trong màn đêm lặng lẽ bước tới bên giường, lại giật nảy mình một cái.
Hơn nửa đêm, Phó Tĩnh Tri ngồi ở đó, đôi con ngươi giống như mắt mèo sáng lên lấp lánh trong bóng đêm. Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra, đang định mở miệng, lại nghe tạch một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Anh theo bản năng lấy tay che mắt lại, dưới ánh sáng đột ngột thấy nhức mắt, nhìn thấy cô đắp chăn thật dày ngồi dựa vào đầu giường, trên vai lộ ra cái cổ áo của bộ đồ ngủ bằng bông, mái tóc dài xoã xốc xếch ở trước ngực, đôi mắt màu đồng của cô giống như là hấp thu hết ánh đèn sáng người của cả căn phòng sáng đến doạ người.
"Chờ anh sao?" Anh thả tay xuống, nở ra nụ cười có lúm đồng tiền, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Bất ngờ, có một vật bị rơi ngay đúng vào mặt, Mạnh Thiệu Đình không kịp phản ứng, bị đập thẳng vào mặt, giống như là vật gì cứng bằng plastic xẹt qua mặt anh, nụ cười của Mạnh Thiệu Đình cứng đờ trên mặt, cúi đầu nhìn đồ vật bị rơi dưới đất, lại phát hiện cái gì giống như hai tờ bản gốc màu xanh lục bị rơi dưới đất.
Anh đã hiểu, cơn giận vô cớ này là bởi vì cái gì rồi, An Thành đem giấy chứng nhận ly hôn cho cô xem, từ xế chiều tới giờ cô liền nổi giận, chờ anh về để phát tiết.
"Tức giận?" Mạnh Thiệu Đình đưa tay sờ sờ lên chỗ bị đau trên mặt, bị rách da, anh hít sâu một hơi, đôi lông mi dài nhíu lại: "Xuống tay đúng là rất độc ác."
Tĩnh Tri hung hăng nguýt anh, "Anh làm giấy chứng nhận ly hôn xong cũng vô dụng! Tôi nói cho anh biết ——"
Cô chợt nở một nụ cười tươi sáng, đôi mắt cô phát ra một chút sáng chói, Mạnh Thiệu Đình thấy tay cô chậm chãi từ trong chăn lấy ra, phủ lên trên ngực mình, cô cười dịu dàng dị thường, mang theo vẻ ngượng ngừng của cô gái mới lớn, rất động lòng người.
"Thiệu Hiên ở trong lòng tôi, cả đời đều ở trong lòng tôi, anh có thể làm được gì?"
Cô nhẹ nhàng linh hoạt nói xong, nhìn sắc mặt anh thay đổi âm trầm vô cùng, đôi con ngươi lạnh lẽo khiến cho đáy lòng cô vô cùng sung sướng, khoé miệng Tĩnh Tri cong lên, đưa tay tắt đèn, lật người nằm xuống, kéo chăn khiến cho bản thân thoải mái rồi bọc kín mình lại, chỉ một lát sau, khẽ vang lên tiếng hít thở đều đều của cô.
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong lòng như có một cơn phẫn nỗ được đè nén ngàn năm giống như núi lửa dưới lòng đất, mãnh liệt tuỳ ý chạy loạn ở trong thân thể anh, như muốn tìm một lỗ hổng để bùng phát ra ngoài.
Ở trong phòng tối một lúc lâu sau, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, anh mơ hồ thấy đường cong bả vai yếu ớt của cô, một sợi tóc dài như một sợi tơ dính vào làn da trắng như ngọc của cô, anh nhìn thấy nửa gương mặt nằm nghiêng của cô, còn mang theo nụ cười, tuyệt đẹp dưới ánh trăng yên tĩnh.
Lửa giận của anh dần dần trở nên bình thường, cũng nên phát tiết một chút, dù sao, người nào mà gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận như vậy, lần này cô như vậy cũng đã hạ thủ lưu tình, chỉ cầm hai tờ bản gốc ném vào mặt anh, chứ không như lần trước chỉ hận không thể khiến anh chết đi, anh có nên coi đây là một sự tiến bộ?
Bờ môi rất mỏng nhưng cũng rất mê người cong lên, anh xoay người trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm rất nhanh, tóc lau khô được một nửa đi ra ngoài, lại thấy người phụ nữ đang giận anh giả bộ ngủ đã ngồi dậy, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn anh, "Mạnh Thiệu Đình, anh đi sang căn phòng ngủ kia ngủ đi."
"Căn phòng kia?" Anh nhìn cô một cái, tiếp tục dùng khăn lông lau tóc, cánh tay của anh thon dài và rắn chắc, đường nét thật hoàn mỹ rất mê người, Tĩnh Tri quay mặt qua chỗ khác: "Tôi đang mang thai."
"Ừ." Anh mơ hồ đáp một tiếng, tiện tay đem khăn lông khẽ ném đi, xoay người ngồi ở trên giường, Tĩnh Tri lập tức cảm giác thấy trên giường lún xuống một chút, cô khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng dịch sang bên: "Vậy, anh...anh còn tới đây làm cái gì?"
Mạnh Thiệu Đình xốc chăn nằm xuống, cánh tay dài vươn ra trực tiếp ôm cô vào trong ngực, mặt anh có chút hơi lạnh cọ cọ vào cổ cô, giọt nước lạnh như đá khiến cô lạnh run, liền rụt về, một lúc sau nghe được giọng anh buồn buồn: "Ngoan, ngủ đi."
Tĩnh Tri liều mạng đẩy anh ra, anh không nhúc nhích một chút nào, cánh tay của người kia giống như là một sợi dây xích bằng sắt bóp chặt lấy cô, cuốn lấy cô, cô càng giãy dụa càng có khuynh hướng xiết chặt hơn. Đến cuối cùng cả người cô hổn hển bị anh nhấn vào trong ngực, hai thân thể kề sát chặt chẽ vào nhau, không một chút khe hở, mà nhiệt độ cơ thể anh cũng dần dần lên cao, Tĩnh Tri cảm thấy hô hấp của anh dần dần nóng bỏng dồn dập, tay cố định ở trên lưng cô bắt đầu dao động, cô mới hốt hoảng mở miệng: "Mạnh Thiệu Đình, anh thử đụng chạm vào tôi nữa xem!"
"Vậy thì em hãy ngoan ngoãn để cho anh ôm, đừng lộn xộn nữa, nếu không thì anh sẽ khiến cho em có hội để xem." Hình như bộ dạng của rất mệt mỏi, mi mắt cũng không vén lên, âm thanh có chút khàn khàn.
Tĩnh Tri biết người đàn ông này có lòng dạ độc ác, bây giờ cô mang thai tuyệt đối sẽ không vì yêu quý mà không đụng vào người cô, do dự một chút, tự an ủi mình ở trong lòng, so với việc bị anh cưỡng chiếm thì chỉ ôm ngủ một đêm cũng vẫn dễ chịu hơn nhiều. điễnn dàn nên quýndon
Quả nhiên Tĩnh Tri không giãy dụa nữa, nhưng mà thân thể vẫn quấn chặt như cũ, thần kinh khẩn trương cao độ, chỉ sợ anh lại một lần nữa lật lọng lời nói của mình.
Ai ngờ, người kia ôm cô lại thật sự không hề lộn xộn nữa, chỉ đàng hoàng ôm cô, hô hấp cũng dần dần ổn định lại, chỉ một lát sau, tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng vang lên, Tĩnh Tri thử gọi tên anh, cũng không hề phản ứng lại, lúc này cô mới khẽ thở ra một hơi, thân thể cấn lên cánh tay rắn chắc của anh, thật sự là không thoải mái, cô hơi nhúc nhích, thấy anh vẫn ngủ say như trước, liền đánh bạo muốn đem cánh tay của anh lấy ra, ai ngờ vừa mới cầm lấy cổ tay anh nâng lên một chút, cô liền cảm thấy dường như cánh tay đang ôm cô lại bóp chặt người cô hơn…….
Hai cánh tay của cô cũng bị anh gắt gao khoá lại trước ngực, lần này đúng là không thể động đậy được nữa.
Tĩnh Tri bất đắc dĩ thở dài, để cho cô giống như là bị trói chặt dán chặt ở trên người của anh, làm sao cô có thể ngủ được? Nhưng hôm nay cũng đã hơn nửa ngày lăn qua lăn lại rồi, cô đã sớm không chịu được, giờ này toàn thân đau nhức kinh khủng, thật sự là rất khó chịu. điễnn dàn nên quýndon
"Này, tôi. . . . . . Tôi thay đổi tư thế có được hay không?" Cô ở trong lòng anh hơi động động, im hơi lặng tiếng nhẹ giọng thương lượng với anh.
Cánh tay của anh buông lỏng một chút, sau đó nắm chặt lấy bả vai của cô để cho cô lật người ở trong lòng mình, đưa ra một cánh tay để cô làm gồi đầu ở dưới cổ, một tay kia từ sau lưng cô ôm chặt lấy cô kéo vào lòng, thân thể hai người giống như là vây quanh một chỗ với nhau, không có một chút khe hở nào.
Mặc dù dán chặt với anh như vậy, cô hết sức không thoải mái và thực sự chán ghét, nhưng mà, đây cũng là "Phúc lợi" lớn nhất mà cô có thể hưởng rồi, nên đành nhịn xuống sự chán ghét và khó chịu vào trong lòng.
Hơi thở của anh nhàn nhạt phất qua ở bên cổ của cô, chỉ một lát sau, Tĩnh Tri cũng cảm thấy buồn ngủ, mí mắt dần dần trở nên nặng nề, cứ như vậy mà ở trong lòng anh say sưa đi vào giấc ngủ . . . . .
Sáng sớm, Tĩnh Tri sau một đêm ngủ rất ngon nên tinh thần rất thoải mái, mà người kia thì rất đau khổ không thể tả nằm trên gối.
Mạnh Thiệu Đình lắc lắc cổ không dám lộn xộn, vốn là xương cổ cũng không quá tốt rồi, bình thường hơi mệt một chút sẽ đau dữ dội, mà đêm qua anh duy trì một tư thế suốt cả đêm, sáng sớm thức dậy, cổ lại đau không dám động luôn rồi.
Quản gia gọi điện thoại cho thợ tới xoa bóp, Mạnh Thiệu Đình cũng gọi tới công ty bảo hôm nay không đi làm, liền dứt khoát tựa vào trên giường, cũng không đi rửa mặt, gương mặt âm trầm chờ bác sĩ tới cửa trị liệu.
Tĩnh Tri rửa mặt xong, thay đổi quần áo, nhìn cũng không nhìn Mạnh Thiệu Đình đang nằm ở trên giường một cái, mở cửa phòng ngủ ra liền đi ra ngoài, đôi mắt của Mạnh Thiệu Đình chuyển động theo cô, trong lòng còn đang suy nghĩ, bây giờ cô không phải đã đồng ý ký hiệp định làm người tình của mình rồi sao, dầu gì cũng nên tới hỏi thăm một tiếng chứ, ai ngờ người phụ nữ này lại có thể không quan tâm tới anh, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một chút.
Lúc cửa phòng ngủ đóng lại, thậm chí Mạnh Thiệu Đình còn nghe được giọng của cô bởi vì mới sáng sớm mà hơi khàn khàn nhanh nhẹn bảo hôm nay khẩu vị rất tốt, muốn ăn chè táo đỏ hạt sen, còn muốn ăn nào là cháo kèm dưa muối, sau đó còn nói phòng bếp chuẩn bị cho cô bánh ngọt điểm tâm, nói là hiện giờ cô muốn đi dạo trong vườn hoa, chuẩn bị café cho cô. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình càng nghe càng phát hỏa, cũng không thèm nhìn tới với tay cầm lấy bình hoa ở trên tủ đầu giường liền đập lên cánh cửa. . . . . .
Tiếng rơi vỡ của bình hoa rất chói tai, sau khi vang lên, Mạnh Thiệu Đình nghe được ngoài cửa quả nhiên đã yên tĩnh trở lại, chỉ một lát sau, anh mới lại nghe thấy âm thanh không nhanh không chậm vang lên: "Chú Trần, chú đừng sợ, cổ của Nhị thiếu gia bị đau nên trong lòng không thoải mái đang muốn phát tiết ra thôi, một lát thợ đấm bóp tới, sẽ xoa bóp cho anh ấy sẽ tốt lên thôi, cháu xuống dưới lầu ăn điểm tâm trước, đói bụng rồi, bảo bảo cũng đói bụng."
Mạnh Thiệu Đình căn cứ vào ý tứ trong giọng nói của cô thậm chí có thể cảm nhận được sau khi cô nói xong những lời này, mắt sẽ sáng lên, khoé môi nhất định vểnh lên trời, mi tâm của anh không khỏi nhăn lại, từ từ, rồi nở ra một nụ cười, xem ra, anh nên chỉ dạy cho cô thật tốt, làm người tình rốt cuộc là phải làm như thế nào.
Thợ đấm bóp rất chuyên nghiệp, cũng chỉ xoa bóp ở trên cổ anh mấy cái, lại nhấn lên mấy huyệt vị ở trên cổ và lòng bàn tay của anh một chút, Mạnh Thiệu Đình cảm giác được cổ của mình có thể chuyển động linh hoạt được rồi.
Sau khi rời giường đi rửa mặt rồi xuống lầu, thấy người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp bàn ăn, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của cô gái kia, Mạnh Thiệu Đình lại hỏi: "Tiểu thư đâu?"
"Đi phơi nắng ở trong vườn hoa rồi ạ, thiếu gia muốn dùng bữa sáng không?"
Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay: "Cô đi chuẩn bị một phần đồ ăn rồi mang tới vườn hoa ."
Anh biết, người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Ra khỏi phòng khách, đi xuyên qua một con đường mòn quanh co gập gềnh, nhìn thấy vườn hoa cách đó không xa, một bóng lưng mảnh khảnh đang từ từ di chuyển, xuyên hoa vén liễu, một bóng lưng đơn độc khiến cho người ta phải động lòng.
Mạnh Thiệu Đình vừa đi về phía cô, vừa âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, thế nào mà năm năm trước không phát hiện ra cô nhìn lại đẹp như thế này, thoải mái như thế này?
Nghe được tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng, Tĩnh Tri cũng không ngoảnh đầu lại, nhưng mà xoay người đi ra khỏi vườn hoa, đi tới cái ghế được đặt trên sân cỏ ngồi xuống, tay cô che lên mắt nhìn ánh mặt trời một chút, lại vừa lòng nheo mắt, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm chợp mắt.
Mạnh Thiệu Đình vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống đối diện cô, trên bàn bày ra nửa ly cà phê, vẫn còn ấm, trong lòng anh biết là café của cô uống còn dư lại, nhưng cũng không kiêng dè, cầm lên liền uống một hơi cạn sạch, nhưng mà thấy đắng quá anh chậc lưỡi: "Vẫn ưa thích Moka đắng như vậy?"
Tĩnh Tri không thèm mở mắt ra nhìn, cũng không thèm để ý.
"Tĩnh Tri, em đã xem hiệp nghị chưa?" Mạnh Thiệu Đình khẽ dựa lên trên ghế dựa, hơi bẻ bẻ cổ, tuy là có thể chuyển động linh hoạt, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút đau, nghĩ đến thợ đấm bóp mới vừa nói, nên thường xuyên xoa bóp một chút, anh liền ho một tiếng rồi nói: "Cổ anh có không thoải mái, em hãy xoa bóp giúp anh đi."
Tĩnh Tri nghe được câu nói cuối cùng của anh, mới đột nhiên mở mắt ra, có chút giật mình nhìn anh: "Không phải có thợ đấm bóp sao? Thân thể tôi không thoải mái, bác sĩ muốn tôi nghỉ ngơi cho khỏe."
"Bây giờ giúp anh xoa bóp, hoặc là chúng ta đi về phòng, anh giúp em xoa bóp."
Từ "Xoa bóp" cuối cùng anh nói một cách mập mờ khác thường, hai má của Tĩnh Tri dần đỏ ửng lên, Mạnh Thiệu Đình thấy cô như cô vợ nhỏ hàm răng theo thói quen cắn cắn môi, mà bàn tay cô đang đặt trên đầu gối cũng nắm chặt lại, sau đó ngón tay trái bấm một cái vào ngón tay phải, Mạnh Thiệu Đình cau mày lại, anh đứng dậy bước tới, đưa tay nắm lấy ngón tay trắng như sứ của cô, liếc mắt nhìn một cái, cũng có chút ngây người. d,0dylq.d
Anh nhớ là Tĩnh Tri thích nhất là Piano, một đôi tay luôn là chăm sóc bảo dưỡng cực tốt, mượt mà và thon dài, móng tay cũng hầu như là cắt ngắn, rất sạch sẽ, giống như là vỏ sò màu hồng, mà bây giờ, một đôi tay đánh đàn dương cầm, lại có chút biến dạng.
Móng tay trên ngón tay của cô giống như một đứa bé thích cắn móng tay, rất ngắn và cao thấp không đều, vốn là mười ngón tay mảnh khảnh giống như những lá hành, bây giờ có chút hơi thô, thậm chí lòng bàn tay còn có chút chai, trên mu bàn tay cũng loáng thoáng có thể thấy những vết sẹo, Mạnh Thiệu Đình cảm giác trong lòng mình giống như là có một đôi tay đang xiết chặt, một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ mở miệng: "Đây là đã có chuyện gì xảy ra?"
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng đứng lên, cũng cầm áo khoác đi ra ngoài, Thẩm Thành Bắc lắc đầu thở dài : "Cần gì chứ, cùng lắm thì cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, xung quanh cậu. . . . . ."
"Vậy thì cậu cần gì chứ? Một tuần lễ rồi mất ăn mất ngủ đó thôi." Mạnh Thiệu Đình không lạnh không nhạt nhìn Thẩm BắcThành một cái, chỉ chỉ quầng thâm trên mắt anh.
Thẩm Bắc Thành gạt tay xuống: "Mình thì không tính."
Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng, ba người cũng không khách sáo nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, mỗi người lên xe của mình rời đi.
Tay lái chuyển một cái, trực tiếp lên đi con đường đi tới biệt thự vườn Mai kia, đêm đã khuya, chắc cô ấy đã ngủ say rồi, Mạnh Thiệu Đình mỗi lần nghĩ tới những lời nói của người giúp việc qua điện thoại, mỗi ngày ngủ hết hơn nửa thời gian, cho nên càng ngày càng trở nên lười biếng, khiến cho trong lòng không khỏi dâng lên một ít chua xót.
Nếu như, nếu như đứa bé đó là của anh, thì tốt biết bao.
Cũng chỉ là tốn thêm một chút thời gian, ý định, lừa gạt một chút, đợi đến khi đứa bé được sinh ra, một thời gian sau, còn phải lo lắng cô sẽ không thành thành thật thật ở bên cạnh mình hay sao? Cho dù là cưới Mạn quân, lại chưa chắc là Mạn Quân sẽ tốt hơn cô, anh sẽ từ từ đợi cô, cái gì Mạn Quân có, anh cũng sẽ cho cô, cái gì Mạn Quân không có, chỉ cần cô mở miệng, anh cũng sẽ không nói một chữ "Không" với cô.
Nhưng mà bây giờ giữa cô và Thiệu Hiên có sợi dây liên kết, chém không đứt, dứt không ra, đứa nhỏ này tồn tại một ngày thì cô và Mạnh Thiệu Hiên cũng không cắt đứt được một ngày.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút phiền não, trong lòng từ từ hình thành một ý nghĩ âm hiểm, không bằng lại ngoan độc một lần, tìm cách khiến cho đứa bé không sinh ra được?
Suy nghĩ thoáng qua rồi lại bỏ đi cái ý nghĩ này, anh đã đồng ý với cô để lại đứa bé, mà cô cũng đồng ý với điều kiện của anh, nếu bây giờ anh đột nhiên ra tay, Mạnh Thiệu Đình dùng ngón tay suy nghĩ cũng biết, người phụ nữ này nhất định sẽ hận anh thấu xương. Dđienn damn leie quyýdon
Vào biệt thự vườn Mai, xa xa thấy ánh điện trong biệt thự đã tắt, nhưng mà đèn điện ở ngoài cửa lớn vẫn chiếu sáng cả trang viên xinh xắn yên tĩnh. Mạnh Thiệu Đình giảm tốc độ xe, chậm rãi dừng lại ở ngoài cổng, không bao lâu sau thì có người giúp việc nhận ra mới lật đật chạy ra mở cổng, Mạnh Thiệu Đình mới lái xe đi vào đậu trong bãi đậu xe, sau đó bước ra ngoài, thì thấy chú Trần quản gia đang đứng bên ngoài đợi anh.
"Ngủ?" Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn lên lầu hai, vừa hỏi, vừa đi lên trên lầu.
"Dạ, buổi chiều đã trở lại, An Thành có tới một chuyến, đem đồ vật cho cô ấy rồi." Dđienn damn leie quyýdon
"Nói gì?" Mạnh Thiệu Đình vừa cởi cúc áo khoác ra vừa hỏi, quản gia giúp anh cởi áo khoác ra rồi mắc lên giá áo, đèn trong phòng khách không bật, Mạnh Thiệu Đình ngồi trên ghế salon, cảm giác trong người mềm nhũn, anh thấy mệt mỏi vặn người một cái, mấy ngày nay hơi mệt một chút, xương cổ đều rất đau nhức.
Quản gia nhìn sắc mặt mà nói chuyện, thấy vẻ mặt anh rất mệt mỏi, khí sắc không tốt lắm, cũng không dám nói quá nhiều, chỉ vâng dạ nói: "Tiểu thư giống như là nổi cáu, ném đồ đạc, nhưng mà, An Thành nói, chuyện cậu hai phân phó, ngược lại tiểu thư đều làm hết."
Mạnh Thiệu Đình khoát tay, ý bảo ông không cần nói nữa.
Ngược lại, tính khí thật sự là càng lúc càng lớn, nhưng mà, cô lại ngoan ngoãn ký tên lên hiệp nghị khắc nghiệt như vậy, thật ra khiến anh có chút giật mình, anh cứ tưởng cô lại gây náo loạn tìm chết một trận, nghĩ tới đây, anh để cho quản gia đi ra ngoài, anh xoa bóp huyệt thái dương rồi đi lên lầu.
Vẫn ở căn phòng trước kia, Mạnh Thiệu Đình quen thuộc mở cửa bước vào, trong màn đêm lặng lẽ bước tới bên giường, lại giật nảy mình một cái.
Hơn nửa đêm, Phó Tĩnh Tri ngồi ở đó, đôi con ngươi giống như mắt mèo sáng lên lấp lánh trong bóng đêm. Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra, đang định mở miệng, lại nghe tạch một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Anh theo bản năng lấy tay che mắt lại, dưới ánh sáng đột ngột thấy nhức mắt, nhìn thấy cô đắp chăn thật dày ngồi dựa vào đầu giường, trên vai lộ ra cái cổ áo của bộ đồ ngủ bằng bông, mái tóc dài xoã xốc xếch ở trước ngực, đôi mắt màu đồng của cô giống như là hấp thu hết ánh đèn sáng người của cả căn phòng sáng đến doạ người.
"Chờ anh sao?" Anh thả tay xuống, nở ra nụ cười có lúm đồng tiền, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Bất ngờ, có một vật bị rơi ngay đúng vào mặt, Mạnh Thiệu Đình không kịp phản ứng, bị đập thẳng vào mặt, giống như là vật gì cứng bằng plastic xẹt qua mặt anh, nụ cười của Mạnh Thiệu Đình cứng đờ trên mặt, cúi đầu nhìn đồ vật bị rơi dưới đất, lại phát hiện cái gì giống như hai tờ bản gốc màu xanh lục bị rơi dưới đất.
Anh đã hiểu, cơn giận vô cớ này là bởi vì cái gì rồi, An Thành đem giấy chứng nhận ly hôn cho cô xem, từ xế chiều tới giờ cô liền nổi giận, chờ anh về để phát tiết.
"Tức giận?" Mạnh Thiệu Đình đưa tay sờ sờ lên chỗ bị đau trên mặt, bị rách da, anh hít sâu một hơi, đôi lông mi dài nhíu lại: "Xuống tay đúng là rất độc ác."
Tĩnh Tri hung hăng nguýt anh, "Anh làm giấy chứng nhận ly hôn xong cũng vô dụng! Tôi nói cho anh biết ——"
Cô chợt nở một nụ cười tươi sáng, đôi mắt cô phát ra một chút sáng chói, Mạnh Thiệu Đình thấy tay cô chậm chãi từ trong chăn lấy ra, phủ lên trên ngực mình, cô cười dịu dàng dị thường, mang theo vẻ ngượng ngừng của cô gái mới lớn, rất động lòng người.
"Thiệu Hiên ở trong lòng tôi, cả đời đều ở trong lòng tôi, anh có thể làm được gì?"
Cô nhẹ nhàng linh hoạt nói xong, nhìn sắc mặt anh thay đổi âm trầm vô cùng, đôi con ngươi lạnh lẽo khiến cho đáy lòng cô vô cùng sung sướng, khoé miệng Tĩnh Tri cong lên, đưa tay tắt đèn, lật người nằm xuống, kéo chăn khiến cho bản thân thoải mái rồi bọc kín mình lại, chỉ một lát sau, khẽ vang lên tiếng hít thở đều đều của cô.
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong lòng như có một cơn phẫn nỗ được đè nén ngàn năm giống như núi lửa dưới lòng đất, mãnh liệt tuỳ ý chạy loạn ở trong thân thể anh, như muốn tìm một lỗ hổng để bùng phát ra ngoài.
Ở trong phòng tối một lúc lâu sau, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, anh mơ hồ thấy đường cong bả vai yếu ớt của cô, một sợi tóc dài như một sợi tơ dính vào làn da trắng như ngọc của cô, anh nhìn thấy nửa gương mặt nằm nghiêng của cô, còn mang theo nụ cười, tuyệt đẹp dưới ánh trăng yên tĩnh.
Lửa giận của anh dần dần trở nên bình thường, cũng nên phát tiết một chút, dù sao, người nào mà gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận như vậy, lần này cô như vậy cũng đã hạ thủ lưu tình, chỉ cầm hai tờ bản gốc ném vào mặt anh, chứ không như lần trước chỉ hận không thể khiến anh chết đi, anh có nên coi đây là một sự tiến bộ?
Bờ môi rất mỏng nhưng cũng rất mê người cong lên, anh xoay người trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm rất nhanh, tóc lau khô được một nửa đi ra ngoài, lại thấy người phụ nữ đang giận anh giả bộ ngủ đã ngồi dậy, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn anh, "Mạnh Thiệu Đình, anh đi sang căn phòng ngủ kia ngủ đi."
"Căn phòng kia?" Anh nhìn cô một cái, tiếp tục dùng khăn lông lau tóc, cánh tay của anh thon dài và rắn chắc, đường nét thật hoàn mỹ rất mê người, Tĩnh Tri quay mặt qua chỗ khác: "Tôi đang mang thai."
"Ừ." Anh mơ hồ đáp một tiếng, tiện tay đem khăn lông khẽ ném đi, xoay người ngồi ở trên giường, Tĩnh Tri lập tức cảm giác thấy trên giường lún xuống một chút, cô khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng dịch sang bên: "Vậy, anh...anh còn tới đây làm cái gì?"
Mạnh Thiệu Đình xốc chăn nằm xuống, cánh tay dài vươn ra trực tiếp ôm cô vào trong ngực, mặt anh có chút hơi lạnh cọ cọ vào cổ cô, giọt nước lạnh như đá khiến cô lạnh run, liền rụt về, một lúc sau nghe được giọng anh buồn buồn: "Ngoan, ngủ đi."
Tĩnh Tri liều mạng đẩy anh ra, anh không nhúc nhích một chút nào, cánh tay của người kia giống như là một sợi dây xích bằng sắt bóp chặt lấy cô, cuốn lấy cô, cô càng giãy dụa càng có khuynh hướng xiết chặt hơn. Đến cuối cùng cả người cô hổn hển bị anh nhấn vào trong ngực, hai thân thể kề sát chặt chẽ vào nhau, không một chút khe hở, mà nhiệt độ cơ thể anh cũng dần dần lên cao, Tĩnh Tri cảm thấy hô hấp của anh dần dần nóng bỏng dồn dập, tay cố định ở trên lưng cô bắt đầu dao động, cô mới hốt hoảng mở miệng: "Mạnh Thiệu Đình, anh thử đụng chạm vào tôi nữa xem!"
"Vậy thì em hãy ngoan ngoãn để cho anh ôm, đừng lộn xộn nữa, nếu không thì anh sẽ khiến cho em có hội để xem." Hình như bộ dạng của rất mệt mỏi, mi mắt cũng không vén lên, âm thanh có chút khàn khàn.
Tĩnh Tri biết người đàn ông này có lòng dạ độc ác, bây giờ cô mang thai tuyệt đối sẽ không vì yêu quý mà không đụng vào người cô, do dự một chút, tự an ủi mình ở trong lòng, so với việc bị anh cưỡng chiếm thì chỉ ôm ngủ một đêm cũng vẫn dễ chịu hơn nhiều. điễnn dàn nên quýndon
Quả nhiên Tĩnh Tri không giãy dụa nữa, nhưng mà thân thể vẫn quấn chặt như cũ, thần kinh khẩn trương cao độ, chỉ sợ anh lại một lần nữa lật lọng lời nói của mình.
Ai ngờ, người kia ôm cô lại thật sự không hề lộn xộn nữa, chỉ đàng hoàng ôm cô, hô hấp cũng dần dần ổn định lại, chỉ một lát sau, tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng vang lên, Tĩnh Tri thử gọi tên anh, cũng không hề phản ứng lại, lúc này cô mới khẽ thở ra một hơi, thân thể cấn lên cánh tay rắn chắc của anh, thật sự là không thoải mái, cô hơi nhúc nhích, thấy anh vẫn ngủ say như trước, liền đánh bạo muốn đem cánh tay của anh lấy ra, ai ngờ vừa mới cầm lấy cổ tay anh nâng lên một chút, cô liền cảm thấy dường như cánh tay đang ôm cô lại bóp chặt người cô hơn…….
Hai cánh tay của cô cũng bị anh gắt gao khoá lại trước ngực, lần này đúng là không thể động đậy được nữa.
Tĩnh Tri bất đắc dĩ thở dài, để cho cô giống như là bị trói chặt dán chặt ở trên người của anh, làm sao cô có thể ngủ được? Nhưng hôm nay cũng đã hơn nửa ngày lăn qua lăn lại rồi, cô đã sớm không chịu được, giờ này toàn thân đau nhức kinh khủng, thật sự là rất khó chịu. điễnn dàn nên quýndon
"Này, tôi. . . . . . Tôi thay đổi tư thế có được hay không?" Cô ở trong lòng anh hơi động động, im hơi lặng tiếng nhẹ giọng thương lượng với anh.
Cánh tay của anh buông lỏng một chút, sau đó nắm chặt lấy bả vai của cô để cho cô lật người ở trong lòng mình, đưa ra một cánh tay để cô làm gồi đầu ở dưới cổ, một tay kia từ sau lưng cô ôm chặt lấy cô kéo vào lòng, thân thể hai người giống như là vây quanh một chỗ với nhau, không có một chút khe hở nào.
Mặc dù dán chặt với anh như vậy, cô hết sức không thoải mái và thực sự chán ghét, nhưng mà, đây cũng là "Phúc lợi" lớn nhất mà cô có thể hưởng rồi, nên đành nhịn xuống sự chán ghét và khó chịu vào trong lòng.
Hơi thở của anh nhàn nhạt phất qua ở bên cổ của cô, chỉ một lát sau, Tĩnh Tri cũng cảm thấy buồn ngủ, mí mắt dần dần trở nên nặng nề, cứ như vậy mà ở trong lòng anh say sưa đi vào giấc ngủ . . . . .
Sáng sớm, Tĩnh Tri sau một đêm ngủ rất ngon nên tinh thần rất thoải mái, mà người kia thì rất đau khổ không thể tả nằm trên gối.
Mạnh Thiệu Đình lắc lắc cổ không dám lộn xộn, vốn là xương cổ cũng không quá tốt rồi, bình thường hơi mệt một chút sẽ đau dữ dội, mà đêm qua anh duy trì một tư thế suốt cả đêm, sáng sớm thức dậy, cổ lại đau không dám động luôn rồi.
Quản gia gọi điện thoại cho thợ tới xoa bóp, Mạnh Thiệu Đình cũng gọi tới công ty bảo hôm nay không đi làm, liền dứt khoát tựa vào trên giường, cũng không đi rửa mặt, gương mặt âm trầm chờ bác sĩ tới cửa trị liệu.
Tĩnh Tri rửa mặt xong, thay đổi quần áo, nhìn cũng không nhìn Mạnh Thiệu Đình đang nằm ở trên giường một cái, mở cửa phòng ngủ ra liền đi ra ngoài, đôi mắt của Mạnh Thiệu Đình chuyển động theo cô, trong lòng còn đang suy nghĩ, bây giờ cô không phải đã đồng ý ký hiệp định làm người tình của mình rồi sao, dầu gì cũng nên tới hỏi thăm một tiếng chứ, ai ngờ người phụ nữ này lại có thể không quan tâm tới anh, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một chút.
Lúc cửa phòng ngủ đóng lại, thậm chí Mạnh Thiệu Đình còn nghe được giọng của cô bởi vì mới sáng sớm mà hơi khàn khàn nhanh nhẹn bảo hôm nay khẩu vị rất tốt, muốn ăn chè táo đỏ hạt sen, còn muốn ăn nào là cháo kèm dưa muối, sau đó còn nói phòng bếp chuẩn bị cho cô bánh ngọt điểm tâm, nói là hiện giờ cô muốn đi dạo trong vườn hoa, chuẩn bị café cho cô. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình càng nghe càng phát hỏa, cũng không thèm nhìn tới với tay cầm lấy bình hoa ở trên tủ đầu giường liền đập lên cánh cửa. . . . . .
Tiếng rơi vỡ của bình hoa rất chói tai, sau khi vang lên, Mạnh Thiệu Đình nghe được ngoài cửa quả nhiên đã yên tĩnh trở lại, chỉ một lát sau, anh mới lại nghe thấy âm thanh không nhanh không chậm vang lên: "Chú Trần, chú đừng sợ, cổ của Nhị thiếu gia bị đau nên trong lòng không thoải mái đang muốn phát tiết ra thôi, một lát thợ đấm bóp tới, sẽ xoa bóp cho anh ấy sẽ tốt lên thôi, cháu xuống dưới lầu ăn điểm tâm trước, đói bụng rồi, bảo bảo cũng đói bụng."
Mạnh Thiệu Đình căn cứ vào ý tứ trong giọng nói của cô thậm chí có thể cảm nhận được sau khi cô nói xong những lời này, mắt sẽ sáng lên, khoé môi nhất định vểnh lên trời, mi tâm của anh không khỏi nhăn lại, từ từ, rồi nở ra một nụ cười, xem ra, anh nên chỉ dạy cho cô thật tốt, làm người tình rốt cuộc là phải làm như thế nào.
Thợ đấm bóp rất chuyên nghiệp, cũng chỉ xoa bóp ở trên cổ anh mấy cái, lại nhấn lên mấy huyệt vị ở trên cổ và lòng bàn tay của anh một chút, Mạnh Thiệu Đình cảm giác được cổ của mình có thể chuyển động linh hoạt được rồi.
Sau khi rời giường đi rửa mặt rồi xuống lầu, thấy người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp bàn ăn, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của cô gái kia, Mạnh Thiệu Đình lại hỏi: "Tiểu thư đâu?"
"Đi phơi nắng ở trong vườn hoa rồi ạ, thiếu gia muốn dùng bữa sáng không?"
Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay: "Cô đi chuẩn bị một phần đồ ăn rồi mang tới vườn hoa ."
Anh biết, người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Ra khỏi phòng khách, đi xuyên qua một con đường mòn quanh co gập gềnh, nhìn thấy vườn hoa cách đó không xa, một bóng lưng mảnh khảnh đang từ từ di chuyển, xuyên hoa vén liễu, một bóng lưng đơn độc khiến cho người ta phải động lòng.
Mạnh Thiệu Đình vừa đi về phía cô, vừa âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, thế nào mà năm năm trước không phát hiện ra cô nhìn lại đẹp như thế này, thoải mái như thế này?
Nghe được tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng, Tĩnh Tri cũng không ngoảnh đầu lại, nhưng mà xoay người đi ra khỏi vườn hoa, đi tới cái ghế được đặt trên sân cỏ ngồi xuống, tay cô che lên mắt nhìn ánh mặt trời một chút, lại vừa lòng nheo mắt, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm chợp mắt.
Mạnh Thiệu Đình vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống đối diện cô, trên bàn bày ra nửa ly cà phê, vẫn còn ấm, trong lòng anh biết là café của cô uống còn dư lại, nhưng cũng không kiêng dè, cầm lên liền uống một hơi cạn sạch, nhưng mà thấy đắng quá anh chậc lưỡi: "Vẫn ưa thích Moka đắng như vậy?"
Tĩnh Tri không thèm mở mắt ra nhìn, cũng không thèm để ý.
"Tĩnh Tri, em đã xem hiệp nghị chưa?" Mạnh Thiệu Đình khẽ dựa lên trên ghế dựa, hơi bẻ bẻ cổ, tuy là có thể chuyển động linh hoạt, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút đau, nghĩ đến thợ đấm bóp mới vừa nói, nên thường xuyên xoa bóp một chút, anh liền ho một tiếng rồi nói: "Cổ anh có không thoải mái, em hãy xoa bóp giúp anh đi."
Tĩnh Tri nghe được câu nói cuối cùng của anh, mới đột nhiên mở mắt ra, có chút giật mình nhìn anh: "Không phải có thợ đấm bóp sao? Thân thể tôi không thoải mái, bác sĩ muốn tôi nghỉ ngơi cho khỏe."
"Bây giờ giúp anh xoa bóp, hoặc là chúng ta đi về phòng, anh giúp em xoa bóp."
Từ "Xoa bóp" cuối cùng anh nói một cách mập mờ khác thường, hai má của Tĩnh Tri dần đỏ ửng lên, Mạnh Thiệu Đình thấy cô như cô vợ nhỏ hàm răng theo thói quen cắn cắn môi, mà bàn tay cô đang đặt trên đầu gối cũng nắm chặt lại, sau đó ngón tay trái bấm một cái vào ngón tay phải, Mạnh Thiệu Đình cau mày lại, anh đứng dậy bước tới, đưa tay nắm lấy ngón tay trắng như sứ của cô, liếc mắt nhìn một cái, cũng có chút ngây người. d,0dylq.d
Anh nhớ là Tĩnh Tri thích nhất là Piano, một đôi tay luôn là chăm sóc bảo dưỡng cực tốt, mượt mà và thon dài, móng tay cũng hầu như là cắt ngắn, rất sạch sẽ, giống như là vỏ sò màu hồng, mà bây giờ, một đôi tay đánh đàn dương cầm, lại có chút biến dạng.
Móng tay trên ngón tay của cô giống như một đứa bé thích cắn móng tay, rất ngắn và cao thấp không đều, vốn là mười ngón tay mảnh khảnh giống như những lá hành, bây giờ có chút hơi thô, thậm chí lòng bàn tay còn có chút chai, trên mu bàn tay cũng loáng thoáng có thể thấy những vết sẹo, Mạnh Thiệu Đình cảm giác trong lòng mình giống như là có một đôi tay đang xiết chặt, một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ mở miệng: "Đây là đã có chuyện gì xảy ra?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.