Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 202: Mây mù sau buổi trưa. (1)
Minh Châu Hoàn
27/06/2016
Mạnh Thiệu Đình cảm
giác trong lòng mình giống như là có một đôi tay đang xiết chặt, một lúc lâu sau, anh mới khe khẽ mở miệng: "Đây là đã có chuyện gì xảy ra?"
Mấy năm này Tĩnh Tri cũng không thích đem bàn tay ra ngoài cho người ta nhìn thấy, ngày trước cô rất xem trọng sự hoàn mỹ, bởi vì thích đàn dương cầm, nên đối với đôi tay lại càng thêm vô cùng để ý, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện ở năm năm trước. . . . . . d,0dylq.d
Mẹ cô ngày đêm không ngừng nhục mạ cô, một bụng uất ức và oan uổng không có chỗ để giãi bày sự khổ sở trong lòng, thỉnh thoảng ban đêm có được một chút thời gian đi ngủ, cách một vách tường thật mỏng, cô thật sự muốn khóc, cũng không dám khóc thành tiếng, trùm chăn đem mười ngón tay của mình đầm đìa máu tươi, run rẩy co rúc trên chiếc giường vừa cứng vừa lạnh, mở to đôi mắt nhưng vẫn nhìn thấy một màu đen kéo dài vô tận.
Cô chưa bao giờ biết rằng, những thứ tốt đẹp cô được nuôi dạy hơn hai mươi năm kia, dáng vẻ hoàn mỹ, nụ cười ưu nhã, cử chỉ khéo éo, tất cả những thứ tốt đẹp đó giống như là bẩm sinh đã có ở trên người cô, lại bị phá huỷ dễ dàng như vậy.
Có lẽ, nói khó nghe một chút, cô là người có mệnh "Tiện" (Ti tiện).
Lúc hưởng thụ vinh hoa phú quý, cô như cá gặp nước, khi phải trải qua những tháng này sinh hoạt nghèo hèn, cô vẫn có thể thích ứng rất nhanh. d,0dylq.d
Lúc làm thiên kim tiểu thư, cô hoàn mỹ khiến cho người ta tìm không ra tật xấu, khi làm một người phụ nữ bình thường nghèo hèn nhất giãy dụa sống cuộc sống ở dưới đáy của xã hội, cô vẫn cắn răng để chịu đựng như trước.
Giống như bây giờ, rõ ràng ở bên cạnh người này mỗi ngày đều giống như một loại hành hạ, rõ ràng trong lòng đau khổ như nuốt Hoàng Liên, nhưng cô vẫn có thể mỉm cười để sống.
Bây giờ ngồi ở trong vườn hoa xinh đẹp này, suy nghĩ những thứ ở khu nhà trọ rẻ tiền kia, mỗi ngày làm không xong công việc, quần áo chưa tắm rửa, một thân đầy mùi dầu mỡ, ở nhà bị mắng, đi ra ngoài làm công bị người ta xem thường, đi trên đường, nghe được tiếng còi cũng giật mình đổ mồ hôi lạnh, ngồi trong nhà nghe tiếng gõ cửa thúc giục nộp tiền phí các loại cũng khủng hoảng tới ngừng thở. Lúc khẩn trương sẽ không khống chế được mà cắn ngón tay của mình đến mức đầm đìa máu tươi, nhìn thấy thì không cách nào khống chế được mà cúi đầu, khiếp đảm hoảng sợ giống như một người hầu nhỏ, những ngày đó giống như một giấc chiêm bao.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng đem những ngón tay từ trong lòng bày tay anh rút ra, cô cúi đầu nhìn xuống, rồi ngẩng đầu lên, đưa tay tới trước mặt anh, yên lặng nhìn anh: "Có phải rất khó coi hay không?"
Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình như có chút khổ sở, "Không."
Anh chỉ nhìn thấy em như vậy, trong lòng có chút khổ sở không nói ra được.
Tĩnh Tri chỉ mỉm cười một cái: "Nhìn quen rồi, nên cũng không cảm thấy khó coi, chỉ là. . . . . . Về sau không thể đàn dương cầm được nữa rồi."
"Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không ai nói gì em." Giọng điệu của anh có chút vội vã gấp gáp.
"Không, là tôi tự nhìn thấy khổ sở trong lòng, không bằng dứt khoát vứt sang một bên luôn."
Tĩnh Tri gấp lại những ngón tay, giữ ở trong lòng bàn tay, cô cúi thấp đầu, như đang muốn yên tĩnh nhớ lại, lại giống như đang muốn nói với anh: "Đây là sau khi ba tôi qua đời, tôi đã hình thành thói xấu này, mỗi tối khi tôi không ngủ được, nghĩ đến ba, nghĩ đến cái thai đáng thương kia. . . . . ."
Tĩnh Tri lắc đầu một cái, mi tâm khẽ nhíu gương mặt cực kỳ căng thẳng, hình như nói đến những thứ u ám đã trải qua kia sẽ khiến cho cô nhức đầu khó chịu, cô day day huyệt thái dương, cúi đầu nhìn vạt áo mình, một lúc sau lại từ từ nói: "Nhớ lúc ông khó chịu vì bị bọn họ mắng, nhớ lúc bị mẹ mắng không có đất dung thân nhưng lại không dám khóc, lúc đi ở bên ngoài bị người ta nhìn bằng những ánh mắt lạnh lùng và sự chỉ trỏ, không có cách nào đóng tiền điện, tiền nước, tiền thuê phòng, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, bị bọn du côn quấy rầy khi dễ, bị mẹ buộc đi xem mắt người đàn ông thô bỉ đáng ghét, bị những người lưu manh kia gõ cửa sổ, lúc mẹ nghe được thì mắng chửi to lên, đi trên đường, nghe được người ta nói, người ta nhìn, chính là người phụ nữ kia, dáng dấp thanh tú nhưng lại có quan hệ bất chính với đàn ông, lúc có thai cũng không biết ba nó là ai, Mạnh Thiệu Đình, anh có biết không loại khổ sở kia giống như cái đầm lầy càng lún càng sâu, khổ sở không thể tả xiết, có bao nhiêu gian nan khổ sở anh có biết không?"
Nước mắt của cô đột nhiên lăn xuống, cô lại mặc kê, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn phồn hoa rực rõ trước mặt: "Lúc vừa mới bắt đầu, tôi còn có Tịnh Viên để chống đỡ, đó là thứ duy nhất ba để lại cho tôi và mẹ, mặc dù bị bán mất, nhưng mà ít nhất nó vẫn còn tồn tại một cách nguyên vẹn, tôi đi nhìn nó một chút, thì lại có dũng khí sống tiếp, nhưng sau này, Tịnh Viên bị phá dỡ, thậm chí lúc tôi nhận được tin tức chạy tới nơi, chỉ thấy một chiếc xe ủi đang giương nanh múa vuốt và một mảng phế tích, chính giây phút đó, lần đầu tiên tôi có ý định muốn chết, nhưng cuối cùng, sau khi tôi khóc một trận, trong lòng tôi lại nghĩ, tôi còn mặt mũi nào mà đi gặp ba đây? Ngay cả thứ cuối cùng của ông cho tôi, tôi cũng không giữ được . . . . . ."
Giọng nói của cô run run, run run đến mức dường như không thể nói thêm được gì nữa.
Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình trắng bệch ra, anh giống như một bức tượng gỗ đứng ở nơi đó, một chữ đều không thể nói ra được.
Nếu như không phải giờ phút này chính miệng cô nói cho anh biết, anh thật không có cách nào tưởng tượng ra, ngoại trừ một só chuyện khiến cho anh rung động, chắc hẳn là cô còn đã phải chịu đựng rất nhiều.
Một câu nói kia từng chữ từng chữ, đều giống như một cái đục đục vào trong lòng anh khiến cho máu chảy đầm đìa.
Thậm chí anh không dám mở miệng, không dám cắt đứt lời nói của cô, mặc dù nghe cô nói bình tĩnh mỉm cười như vậy nhưng những gì cô đã trải qua đối với anh không chỉ là một loại lăng trì, anh không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, nhưng mà trong đầu anh như nổ tung ra, nghe được giọng nói tinh tế nho nhỏ của cô giống như yên lặng xuyên thấu qua một lớp sương mù, lạnh buốt truyền vào tim anh.
"Sau này, tôi gặp được Thiệu Hiên, là anh ấy đã cứu rỗi tôi, đem tôi từ trong cuộc sống nhục nhã cơ hàn cứu ra, mới đầu tôi không biết anh ấy là Mạnh Thiệu Hiên, nghĩ thầm một người như vậy đối xử với tôi, thì tôi cũng có thể phó thác cả đời rồi. Đến cuối cùng, thân phận của anh ấy bị vạch trần ra, tôi không muốn gặp lại anh ấy, cũng cự tuyệt việc anh ấy đối xử tốt với mình, chỉ vì anh ấy là người họ Mạnh, mà tôi, đời này không muốn nhìn thấy nhất, người mà tôi hận nhất, chính là người nhà họ Mạnh các người."
Nói đến Thiệu Hiên, tâm trạng của cô hình như khá hơn một chút, âm thanh cũng mềm mại đi, đôi tay Mạnh Thiệu Đình nắm lại thật chặt, trong lòng bàn tay bị đau dường như đã không có cảm giác nữa, anh chỉ ngơ ngác lắng nghe, lần đầu tiên sau năm năm anh nghe được cô nói chuyện với anh nhiều như vậy, lần đầu tiên sau năm năm cô dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với anh, cô nói, nhưng mà nói về người đàn ông khác.
"Về sau nữa, anh ấy làm rất nhiều chuyện vì tôi, anh ấy làm nhiều như vậy, anh ấy bỏ qua tất cả, chỉ vì muốn được cùng tôi, thực sự là tôi bị anh ấy làm cho cảm động rồi, nếu như nói lúc ban đầu đối với anh ấy, là bởi vì cảm động, như vậy, cuối cùng tôi đồng ý gả cho anh ấy, cũng là bởi vì trong lòng tôi thực sự có vị trí của anh ấy. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, anh lại không dám nghe tiếp, không dám nghe những lời tàn nhẫn mà cô chuẩn bị nói ra tiếp theo.
Anh từng ôm trong lòng một chút ảo tưởng, ảo tưởng là cô cảm kích đối với Thiệu Hiên, nếu như vậy, anh nắm phần thắng rất lớn.
Mà bây giờ, chính miệng cô đã nói ra rồi, trong lòng cô có vị trí của Thiệu Hiên, mặc dù anh chung đụng với cô có mấy tháng ngắn ngủi như vậy, nhưng lại rất hiểu cô, hiểu cô cố chấp như thế nào, cũng hiểu cô quật cường như thế nào, cô yêu một người, chính là toàn tâm toàn ý, chính là đem người đó trở thành toàn bộ thế giới của mình. leê quý d0n9
Giống như năm năm trước cô đã si mê mà yêu anh, cho nên ngây ngốc chờ anh, tha thứ cho anh lạnh lùng với cô và làm loạn ở bên ngoài hết lần này tới lần khác, ngây ngốc đồng ý vĩnh viễn muốn cùng anh đi hết một đời.
Về sau này, những thứ tình yêu kia cũng phai đi, cuối cùng cô cũng quyết định dứt khoát đuổi anh ra khỏi tim mình, cuối cùng một lần nữa đón nhận người khác, Mạnh Thiệu Đình biết, dường như anh có thể khẳng định được, anh không có cách nào khiến cho cô một lần nữa lại yêu mình. leê quý d0n9
"Tôi vốn cũng không muốn nói với anh những chuyện này, giống như là đang van xin anh thương xót và bồi thường cho vậy. Nhưng mà bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi chỉ muốn chứng minh cho anh biết, Mạnh Thiệu Đình, tôi đã không còn yêu anh nữa. Đúng vậy, năm năm trước, ngay giây phút tôi hạ bút ký tờ giấy kia thì tôi đã không còn yêu anh rồi, mặc kệ sau này anh làm cái gì, nói gì, trong lòng tôi cũng giống như núi đá sẽ không di chuyển, cho nên, xin anh hãy suy nghĩ kỹ lại, là nên thả tôi đi, hay là giữ lại người phụ nữ vĩnh viễn không để anh ở trong lòng ở lại bên cạnh anh. . . . . ."
Tĩnh Tri hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp của anh hơi rối loạn, cô lại có chút cười tự giễu, làm thế nào mà vẫn còn là ôm hy vọng được đây.
"Dĩ nhiên, nếu như anh nhất định giữ tôi lại, tôi sẽ làm theo như hiệp nghị đã nói, làm một người tình đạt tiêu chuẩn, trừ cái này, sẽ không thích anh, không quan tâm anh yêu đương bên ngoài, tôi nghĩ, bản thân tôi sẽ làm hết sức hoàn mỹ. . . . . ."
"Câm miệng!" Anh nhìn dáng vẻ nhàn nhạt của cô, ngược lại anh tình nguyện giống như tối hôm qua cô nổi giận lên với anh, nhìn bằng ánh mắt thâm thù đại hận, giống như là toàn thế giới đã thiếu nợ cô, nhìn cô thể hiện ra các vẻ mặt và những hành động độc ác khi anh không chịu buông tha cho cô. . . . . .
Đúng vậy là nhà họ Mạnh đã thiếu cô, thì thế nào? Anh nói anh sẽ trả rồi, anh nói anh sẽ bồi thường rồi, còn phải như thế nào nữa? Dđienn damn leie quyýdon
Cô chậm rãi quay mặt lại, ở ánh mặt trời ấm áp nhìn vào anh.
Ánh mắt của anh rơi vào giọt nước mắt trên mặt cô, lại cảm thấy chói mắt, lại chuyển đi, rồi lại nhìn thấy bàn tay cô run run xoắn chặt lại một chỗ, ngón cái trên bàn tay trái đã bị cô móc cho chảy máu, nhưng cô vẫn còn chưa biết mình đã liên tục làm cái động tác kia. . . . . .
Anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bước một bước qua liền đem cô ôm lấy.
"Tĩnh Tri, đều đã qua rồi, không cần suy nghĩ nữa có được hay không?" Tay của anh cầm lấy tay cô, ngăn cho cô không làm tổn thương bản thân nữa.
"Anh nói thì rất dễ dàng, nhưng mà tôi không thể quên được thì làm thế nào?"
"Anh sẽ khiến em quên, đem tất cả những khổ sở trước kia đều quên hết đi. . . . . ."
"Cái đinh đóng lên trên gỗ vĩnh viễn sẽ lưu lại vết thương, những thứ đau đớn kia đã khắc vào trong xương tuỷ thì làm sao để quên được?"
"Sẽ quên, tin tưởng anh, anh sẽ khiến cho em quên được."
Mạnh Thiệu Đình nói xong, trong lòng chậm rãi dâng lên ý định, anh muốn nói cho cô biết, rồi lại nhịn được, đợi đến khi anh xử lý tình hình ổn thoả mới lại nói cho cô biết, cô sẽ càng vui vẻ hơn thôi.
"Tội gì mà phải như vậy chứ." Giọng nói buồn buồn của Tĩnh Tri vang lên.
Không biết mấy năm về sau này, Tĩnh Tri cũng từng hỏi qua mình như vậy, tội gì mà phải như vậy chứ, tội gì mà đem ba người bức vào hoàn cảnh không có cách nào vãn hồi, tội gì lại liên tiếp chặt hết đường lui của mọi người?
Nếu như ban đầu cô không quật cường như vậy, hoặc là, nếu như ban đầu cô cứng rắn thêm một chút nữa, có phải hay không, tất cả mọi chuyện, sẽ nằm trong một hoàn cảnh khác có hy vọng hơn?
Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều không như bây giờ.
Nhưng trên đời này, ai đã gặp qua có lẽ? Ai đã lấy được nếu như?
**************************************************************
Lúc giữa trưa, Tĩnh Tri ở trong hoa viên xem sách một hồi, dĩ nhiên cũng ngủ thiếp đi, kho Mạnh Thiệu Đình lái xe trở lại cô cũng không nghe thấy.
Thấy cô ngủ ngon giấc, anh cũng không đánh thức cô, mình đi lên lầu tắm trước, cũng đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách chợt reo lên.
"Tiểu thư, điện thoại của cô." Mặc dù người giúp việc không dám đánh thức cô, nhưng mà điện thoại của người bên kia gọi tới bọn họ cũng không dám đắc tội, huống chi đối phương luôn miệng nói, chỉ là muốn nói chuyện với cô một chút, người ta khách khách khí khí cũng không có biện pháp từ chối.
Tĩnh Tri mơ màng mở mắt ra, thấy người giúp việc cầm điện thoại trong tay, tiện tay nhận lấy, bởi vì cô mang thai nên điện thoại di động cũng không tiện dùng, ngay cả điện thoại bàn, cũng rất ít khi dùng.
"A lô ?" Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, giọng nói còn mang theo một chút lười biếng, truyền tới đầu bên kia điện thoại, lại càng phát ra chói tai.
Mạnh phu nhân khẽ cắn răng, ép buộc bản thân nói ra giọng điệu khách khí: "Phó tiểu thư, có thể nể mặt tôi một chút ra ngoài ăn bữa cơm hay không?"
"Thật là ngại quá Mạnh phu nhân, trong mấy ngày qua tôi thấy không thoải mái, đi bộ cũng lười biếng đi nữa." Tĩnh Tri nghe thấy giọng của Mạnh phu nhân, không khỏi lên tinh thần chậm rãi nói ra.
"Chính vì không thoải mái, nêm mới cần vận động nhiều một chút, tôi cũng có một chút chuyện riêng muốn nói với Tĩnh Tri cô biết, như vậy đi, tôi đặt trước vị trí tốt ở quán trà ở giữa hồ, không bằng Tĩnh Tri cô cũng tới uống chút trà giải sầu?"
Mạnh phu nhân tốt tính khách sáo, Tĩnh Tri trong khoảng thời gian ngắn không biết từ chối như thế nào, cô được nuôi dạy rất tốt từ trong xương tuỷ, từ trước tới giờ cô không am hiểu cách từ chối khắc nghiệt đối với người khác, hơn nữa lúc này đối phương đã nhún nhường rất nhiều.
Nghe thấy bên này còn chần chờ do dự, Mạnh phu nhân lại vội vàng nói: "Tĩnh Tri à, mặc kệ nói thế nào, năm đó cô cũng gọi tôi một tiếng là mẹ, mặc dù tôi có chỗ làm không đúng, nhưng mà nể tình tôi đây tuổi đã cao, lại một lòng suy nghĩ cho con trai mình. . . . . ."
"Mạnh phu nhân, tôi không muốn nghe những thứ này." Tĩnh Tri lập tức gượng gạo cắt ngang, cô không có tâm tình nghe bà ta ở chỗ này nói vuốt đuôi, kể lể một chút không đau không ngứa.
Mạnh phu nhân thấy cô không để ý tới, rất gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Lần này tôi tìm cô, là muốn cùng cô nói chuyện một chút về chuyện giữa cô và Thiệu Đình, ba giờ chiều, tôi ở lầu hai của quán trà chờ cô. . . . . ."
"Điện thoại của ai?" Mạnh Thiệu Đình tắm xong ra ngoài, thấy cô đang nói điện thoại, cũng chưa có cắt đứt, ngược lại đi gần tới nơi, ở bên tai cô dịu dàng hỏi một câu. . . . . .
Từ sau ngày hôm đó, anh biểu lộ mình không muốn buông tha, mà cô cũng thật sự làm theo như trên hiệp nghị, không hề trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt với anh nữa, thoáng quay mặt lại nhìn, hai người này ngược lại có mấy phần tư vị tình yêu cuồng nhiệt của đôi tình nhân.
Lời nói của Mạnh Thiệu Đình vừa vặn lọt vào tai của Mạnh phu nhân, không khỏi giận đứng lên: "Phó tiểu thư, tôi sẽ ở quán trà đợi cho tới khi cô đến mới thôi!"
Bộp một tiếng, tiếng cúp điện thoại vang lên, Mạnh Thiệu Đình liền nhận điện thoại của cô đặt xuống ở một bên: "Điện thoại của mẹ anh?"
"Em đừng để ý đến bà ấy, một lát nữa anh sẽ dặn người giúp việc, phàm là người Mạnh gia điện tới, em không cần tiếp." Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt không vui của cô, mi tâm nhíu chặt, khom lưng ôm cô đặt lên đầu gối mình, vừa khẽ hôn lên má cô vừa nhẹ nhàng nói ra.
"Bà ấy hẹn gặp tôi rồi, nói là ba giờ chiều tại quán trà ở giữa hồ."
"Không cần để ý bà ấy, cũng không cần phải đi." Mạnh Thiệu Đình một tay vuốt vuốt mái tóc hơi lạnh của cô, một tay để ở bên hông cô, vuốt ve ở trên bụng cô: "Mấy ngày nay cảm giác như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tĩnh Tri lắc đầu một cái, chợt quay mặt lại, thiếu chút nữa đụng vào mũi anh, đáy mắt cô hiện lên chút nụ cười gian xảo: "Nhưng mà chiều nay tôi muốn đi tới nơi hẹn, để xem xem bà ấy muốn làm cái gì."
"Có thể làm cái gì? Cũng chỉ là cưỡng bức dụ dỗ vừa đấm vừa xoa muốn em rời khỏi anh chứ sao." Mạnh Thiệu Đình hết sức chuyên chú hôn lên cần cổ tuyết trắng lộ ra ngoài của cô, lơ đãng đáp.
"Tôi chỉ muốn đi gặp bà ấy, cho bà ấy chút buồn bực." Tĩnh Tri khẽ cắn răng, đẩy đẩy anh, đôi mắt khẽ chuyển động cụp xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: "Tôi tính toán mẹ anh như vậy, anh sẽ không đau lòng chứ?"
Mạnh Thiệu Đình lười biếng cười một tiếng, khẽ híp mắt nhìn cô: "Vậy phải xem. . . . . . Em trả thù lao cho anh như thế nào?"
Tĩnh Tri giận anh một cái, đẩy anh ra: "Tôi đi ngủ một chút rồi sẽ đi, anh đừng ngăn cản."
"Tôi đi cùng với em. . . . . ." Anh lập tức đứng lên, kéo cô đi về phòng.
Tĩnh Tri xoay người trong lòng run lên, nghĩ tới mấy ngày trước thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò kia, không hỏi cau mày lại: "Đừng, tôi mệt và khó chịu, anh đừng tới gây ồn ào, để cho tôi nghỉ ngơi một lát thôi."
Mấy năm này Tĩnh Tri cũng không thích đem bàn tay ra ngoài cho người ta nhìn thấy, ngày trước cô rất xem trọng sự hoàn mỹ, bởi vì thích đàn dương cầm, nên đối với đôi tay lại càng thêm vô cùng để ý, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện ở năm năm trước. . . . . . d,0dylq.d
Mẹ cô ngày đêm không ngừng nhục mạ cô, một bụng uất ức và oan uổng không có chỗ để giãi bày sự khổ sở trong lòng, thỉnh thoảng ban đêm có được một chút thời gian đi ngủ, cách một vách tường thật mỏng, cô thật sự muốn khóc, cũng không dám khóc thành tiếng, trùm chăn đem mười ngón tay của mình đầm đìa máu tươi, run rẩy co rúc trên chiếc giường vừa cứng vừa lạnh, mở to đôi mắt nhưng vẫn nhìn thấy một màu đen kéo dài vô tận.
Cô chưa bao giờ biết rằng, những thứ tốt đẹp cô được nuôi dạy hơn hai mươi năm kia, dáng vẻ hoàn mỹ, nụ cười ưu nhã, cử chỉ khéo éo, tất cả những thứ tốt đẹp đó giống như là bẩm sinh đã có ở trên người cô, lại bị phá huỷ dễ dàng như vậy.
Có lẽ, nói khó nghe một chút, cô là người có mệnh "Tiện" (Ti tiện).
Lúc hưởng thụ vinh hoa phú quý, cô như cá gặp nước, khi phải trải qua những tháng này sinh hoạt nghèo hèn, cô vẫn có thể thích ứng rất nhanh. d,0dylq.d
Lúc làm thiên kim tiểu thư, cô hoàn mỹ khiến cho người ta tìm không ra tật xấu, khi làm một người phụ nữ bình thường nghèo hèn nhất giãy dụa sống cuộc sống ở dưới đáy của xã hội, cô vẫn cắn răng để chịu đựng như trước.
Giống như bây giờ, rõ ràng ở bên cạnh người này mỗi ngày đều giống như một loại hành hạ, rõ ràng trong lòng đau khổ như nuốt Hoàng Liên, nhưng cô vẫn có thể mỉm cười để sống.
Bây giờ ngồi ở trong vườn hoa xinh đẹp này, suy nghĩ những thứ ở khu nhà trọ rẻ tiền kia, mỗi ngày làm không xong công việc, quần áo chưa tắm rửa, một thân đầy mùi dầu mỡ, ở nhà bị mắng, đi ra ngoài làm công bị người ta xem thường, đi trên đường, nghe được tiếng còi cũng giật mình đổ mồ hôi lạnh, ngồi trong nhà nghe tiếng gõ cửa thúc giục nộp tiền phí các loại cũng khủng hoảng tới ngừng thở. Lúc khẩn trương sẽ không khống chế được mà cắn ngón tay của mình đến mức đầm đìa máu tươi, nhìn thấy thì không cách nào khống chế được mà cúi đầu, khiếp đảm hoảng sợ giống như một người hầu nhỏ, những ngày đó giống như một giấc chiêm bao.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng đem những ngón tay từ trong lòng bày tay anh rút ra, cô cúi đầu nhìn xuống, rồi ngẩng đầu lên, đưa tay tới trước mặt anh, yên lặng nhìn anh: "Có phải rất khó coi hay không?"
Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình như có chút khổ sở, "Không."
Anh chỉ nhìn thấy em như vậy, trong lòng có chút khổ sở không nói ra được.
Tĩnh Tri chỉ mỉm cười một cái: "Nhìn quen rồi, nên cũng không cảm thấy khó coi, chỉ là. . . . . . Về sau không thể đàn dương cầm được nữa rồi."
"Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không ai nói gì em." Giọng điệu của anh có chút vội vã gấp gáp.
"Không, là tôi tự nhìn thấy khổ sở trong lòng, không bằng dứt khoát vứt sang một bên luôn."
Tĩnh Tri gấp lại những ngón tay, giữ ở trong lòng bàn tay, cô cúi thấp đầu, như đang muốn yên tĩnh nhớ lại, lại giống như đang muốn nói với anh: "Đây là sau khi ba tôi qua đời, tôi đã hình thành thói xấu này, mỗi tối khi tôi không ngủ được, nghĩ đến ba, nghĩ đến cái thai đáng thương kia. . . . . ."
Tĩnh Tri lắc đầu một cái, mi tâm khẽ nhíu gương mặt cực kỳ căng thẳng, hình như nói đến những thứ u ám đã trải qua kia sẽ khiến cho cô nhức đầu khó chịu, cô day day huyệt thái dương, cúi đầu nhìn vạt áo mình, một lúc sau lại từ từ nói: "Nhớ lúc ông khó chịu vì bị bọn họ mắng, nhớ lúc bị mẹ mắng không có đất dung thân nhưng lại không dám khóc, lúc đi ở bên ngoài bị người ta nhìn bằng những ánh mắt lạnh lùng và sự chỉ trỏ, không có cách nào đóng tiền điện, tiền nước, tiền thuê phòng, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, bị bọn du côn quấy rầy khi dễ, bị mẹ buộc đi xem mắt người đàn ông thô bỉ đáng ghét, bị những người lưu manh kia gõ cửa sổ, lúc mẹ nghe được thì mắng chửi to lên, đi trên đường, nghe được người ta nói, người ta nhìn, chính là người phụ nữ kia, dáng dấp thanh tú nhưng lại có quan hệ bất chính với đàn ông, lúc có thai cũng không biết ba nó là ai, Mạnh Thiệu Đình, anh có biết không loại khổ sở kia giống như cái đầm lầy càng lún càng sâu, khổ sở không thể tả xiết, có bao nhiêu gian nan khổ sở anh có biết không?"
Nước mắt của cô đột nhiên lăn xuống, cô lại mặc kê, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn phồn hoa rực rõ trước mặt: "Lúc vừa mới bắt đầu, tôi còn có Tịnh Viên để chống đỡ, đó là thứ duy nhất ba để lại cho tôi và mẹ, mặc dù bị bán mất, nhưng mà ít nhất nó vẫn còn tồn tại một cách nguyên vẹn, tôi đi nhìn nó một chút, thì lại có dũng khí sống tiếp, nhưng sau này, Tịnh Viên bị phá dỡ, thậm chí lúc tôi nhận được tin tức chạy tới nơi, chỉ thấy một chiếc xe ủi đang giương nanh múa vuốt và một mảng phế tích, chính giây phút đó, lần đầu tiên tôi có ý định muốn chết, nhưng cuối cùng, sau khi tôi khóc một trận, trong lòng tôi lại nghĩ, tôi còn mặt mũi nào mà đi gặp ba đây? Ngay cả thứ cuối cùng của ông cho tôi, tôi cũng không giữ được . . . . . ."
Giọng nói của cô run run, run run đến mức dường như không thể nói thêm được gì nữa.
Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình trắng bệch ra, anh giống như một bức tượng gỗ đứng ở nơi đó, một chữ đều không thể nói ra được.
Nếu như không phải giờ phút này chính miệng cô nói cho anh biết, anh thật không có cách nào tưởng tượng ra, ngoại trừ một só chuyện khiến cho anh rung động, chắc hẳn là cô còn đã phải chịu đựng rất nhiều.
Một câu nói kia từng chữ từng chữ, đều giống như một cái đục đục vào trong lòng anh khiến cho máu chảy đầm đìa.
Thậm chí anh không dám mở miệng, không dám cắt đứt lời nói của cô, mặc dù nghe cô nói bình tĩnh mỉm cười như vậy nhưng những gì cô đã trải qua đối với anh không chỉ là một loại lăng trì, anh không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, nhưng mà trong đầu anh như nổ tung ra, nghe được giọng nói tinh tế nho nhỏ của cô giống như yên lặng xuyên thấu qua một lớp sương mù, lạnh buốt truyền vào tim anh.
"Sau này, tôi gặp được Thiệu Hiên, là anh ấy đã cứu rỗi tôi, đem tôi từ trong cuộc sống nhục nhã cơ hàn cứu ra, mới đầu tôi không biết anh ấy là Mạnh Thiệu Hiên, nghĩ thầm một người như vậy đối xử với tôi, thì tôi cũng có thể phó thác cả đời rồi. Đến cuối cùng, thân phận của anh ấy bị vạch trần ra, tôi không muốn gặp lại anh ấy, cũng cự tuyệt việc anh ấy đối xử tốt với mình, chỉ vì anh ấy là người họ Mạnh, mà tôi, đời này không muốn nhìn thấy nhất, người mà tôi hận nhất, chính là người nhà họ Mạnh các người."
Nói đến Thiệu Hiên, tâm trạng của cô hình như khá hơn một chút, âm thanh cũng mềm mại đi, đôi tay Mạnh Thiệu Đình nắm lại thật chặt, trong lòng bàn tay bị đau dường như đã không có cảm giác nữa, anh chỉ ngơ ngác lắng nghe, lần đầu tiên sau năm năm anh nghe được cô nói chuyện với anh nhiều như vậy, lần đầu tiên sau năm năm cô dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với anh, cô nói, nhưng mà nói về người đàn ông khác.
"Về sau nữa, anh ấy làm rất nhiều chuyện vì tôi, anh ấy làm nhiều như vậy, anh ấy bỏ qua tất cả, chỉ vì muốn được cùng tôi, thực sự là tôi bị anh ấy làm cho cảm động rồi, nếu như nói lúc ban đầu đối với anh ấy, là bởi vì cảm động, như vậy, cuối cùng tôi đồng ý gả cho anh ấy, cũng là bởi vì trong lòng tôi thực sự có vị trí của anh ấy. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, anh lại không dám nghe tiếp, không dám nghe những lời tàn nhẫn mà cô chuẩn bị nói ra tiếp theo.
Anh từng ôm trong lòng một chút ảo tưởng, ảo tưởng là cô cảm kích đối với Thiệu Hiên, nếu như vậy, anh nắm phần thắng rất lớn.
Mà bây giờ, chính miệng cô đã nói ra rồi, trong lòng cô có vị trí của Thiệu Hiên, mặc dù anh chung đụng với cô có mấy tháng ngắn ngủi như vậy, nhưng lại rất hiểu cô, hiểu cô cố chấp như thế nào, cũng hiểu cô quật cường như thế nào, cô yêu một người, chính là toàn tâm toàn ý, chính là đem người đó trở thành toàn bộ thế giới của mình. leê quý d0n9
Giống như năm năm trước cô đã si mê mà yêu anh, cho nên ngây ngốc chờ anh, tha thứ cho anh lạnh lùng với cô và làm loạn ở bên ngoài hết lần này tới lần khác, ngây ngốc đồng ý vĩnh viễn muốn cùng anh đi hết một đời.
Về sau này, những thứ tình yêu kia cũng phai đi, cuối cùng cô cũng quyết định dứt khoát đuổi anh ra khỏi tim mình, cuối cùng một lần nữa đón nhận người khác, Mạnh Thiệu Đình biết, dường như anh có thể khẳng định được, anh không có cách nào khiến cho cô một lần nữa lại yêu mình. leê quý d0n9
"Tôi vốn cũng không muốn nói với anh những chuyện này, giống như là đang van xin anh thương xót và bồi thường cho vậy. Nhưng mà bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi chỉ muốn chứng minh cho anh biết, Mạnh Thiệu Đình, tôi đã không còn yêu anh nữa. Đúng vậy, năm năm trước, ngay giây phút tôi hạ bút ký tờ giấy kia thì tôi đã không còn yêu anh rồi, mặc kệ sau này anh làm cái gì, nói gì, trong lòng tôi cũng giống như núi đá sẽ không di chuyển, cho nên, xin anh hãy suy nghĩ kỹ lại, là nên thả tôi đi, hay là giữ lại người phụ nữ vĩnh viễn không để anh ở trong lòng ở lại bên cạnh anh. . . . . ."
Tĩnh Tri hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp của anh hơi rối loạn, cô lại có chút cười tự giễu, làm thế nào mà vẫn còn là ôm hy vọng được đây.
"Dĩ nhiên, nếu như anh nhất định giữ tôi lại, tôi sẽ làm theo như hiệp nghị đã nói, làm một người tình đạt tiêu chuẩn, trừ cái này, sẽ không thích anh, không quan tâm anh yêu đương bên ngoài, tôi nghĩ, bản thân tôi sẽ làm hết sức hoàn mỹ. . . . . ."
"Câm miệng!" Anh nhìn dáng vẻ nhàn nhạt của cô, ngược lại anh tình nguyện giống như tối hôm qua cô nổi giận lên với anh, nhìn bằng ánh mắt thâm thù đại hận, giống như là toàn thế giới đã thiếu nợ cô, nhìn cô thể hiện ra các vẻ mặt và những hành động độc ác khi anh không chịu buông tha cho cô. . . . . .
Đúng vậy là nhà họ Mạnh đã thiếu cô, thì thế nào? Anh nói anh sẽ trả rồi, anh nói anh sẽ bồi thường rồi, còn phải như thế nào nữa? Dđienn damn leie quyýdon
Cô chậm rãi quay mặt lại, ở ánh mặt trời ấm áp nhìn vào anh.
Ánh mắt của anh rơi vào giọt nước mắt trên mặt cô, lại cảm thấy chói mắt, lại chuyển đi, rồi lại nhìn thấy bàn tay cô run run xoắn chặt lại một chỗ, ngón cái trên bàn tay trái đã bị cô móc cho chảy máu, nhưng cô vẫn còn chưa biết mình đã liên tục làm cái động tác kia. . . . . .
Anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bước một bước qua liền đem cô ôm lấy.
"Tĩnh Tri, đều đã qua rồi, không cần suy nghĩ nữa có được hay không?" Tay của anh cầm lấy tay cô, ngăn cho cô không làm tổn thương bản thân nữa.
"Anh nói thì rất dễ dàng, nhưng mà tôi không thể quên được thì làm thế nào?"
"Anh sẽ khiến em quên, đem tất cả những khổ sở trước kia đều quên hết đi. . . . . ."
"Cái đinh đóng lên trên gỗ vĩnh viễn sẽ lưu lại vết thương, những thứ đau đớn kia đã khắc vào trong xương tuỷ thì làm sao để quên được?"
"Sẽ quên, tin tưởng anh, anh sẽ khiến cho em quên được."
Mạnh Thiệu Đình nói xong, trong lòng chậm rãi dâng lên ý định, anh muốn nói cho cô biết, rồi lại nhịn được, đợi đến khi anh xử lý tình hình ổn thoả mới lại nói cho cô biết, cô sẽ càng vui vẻ hơn thôi.
"Tội gì mà phải như vậy chứ." Giọng nói buồn buồn của Tĩnh Tri vang lên.
Không biết mấy năm về sau này, Tĩnh Tri cũng từng hỏi qua mình như vậy, tội gì mà phải như vậy chứ, tội gì mà đem ba người bức vào hoàn cảnh không có cách nào vãn hồi, tội gì lại liên tiếp chặt hết đường lui của mọi người?
Nếu như ban đầu cô không quật cường như vậy, hoặc là, nếu như ban đầu cô cứng rắn thêm một chút nữa, có phải hay không, tất cả mọi chuyện, sẽ nằm trong một hoàn cảnh khác có hy vọng hơn?
Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều không như bây giờ.
Nhưng trên đời này, ai đã gặp qua có lẽ? Ai đã lấy được nếu như?
**************************************************************
Lúc giữa trưa, Tĩnh Tri ở trong hoa viên xem sách một hồi, dĩ nhiên cũng ngủ thiếp đi, kho Mạnh Thiệu Đình lái xe trở lại cô cũng không nghe thấy.
Thấy cô ngủ ngon giấc, anh cũng không đánh thức cô, mình đi lên lầu tắm trước, cũng đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách chợt reo lên.
"Tiểu thư, điện thoại của cô." Mặc dù người giúp việc không dám đánh thức cô, nhưng mà điện thoại của người bên kia gọi tới bọn họ cũng không dám đắc tội, huống chi đối phương luôn miệng nói, chỉ là muốn nói chuyện với cô một chút, người ta khách khách khí khí cũng không có biện pháp từ chối.
Tĩnh Tri mơ màng mở mắt ra, thấy người giúp việc cầm điện thoại trong tay, tiện tay nhận lấy, bởi vì cô mang thai nên điện thoại di động cũng không tiện dùng, ngay cả điện thoại bàn, cũng rất ít khi dùng.
"A lô ?" Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, giọng nói còn mang theo một chút lười biếng, truyền tới đầu bên kia điện thoại, lại càng phát ra chói tai.
Mạnh phu nhân khẽ cắn răng, ép buộc bản thân nói ra giọng điệu khách khí: "Phó tiểu thư, có thể nể mặt tôi một chút ra ngoài ăn bữa cơm hay không?"
"Thật là ngại quá Mạnh phu nhân, trong mấy ngày qua tôi thấy không thoải mái, đi bộ cũng lười biếng đi nữa." Tĩnh Tri nghe thấy giọng của Mạnh phu nhân, không khỏi lên tinh thần chậm rãi nói ra.
"Chính vì không thoải mái, nêm mới cần vận động nhiều một chút, tôi cũng có một chút chuyện riêng muốn nói với Tĩnh Tri cô biết, như vậy đi, tôi đặt trước vị trí tốt ở quán trà ở giữa hồ, không bằng Tĩnh Tri cô cũng tới uống chút trà giải sầu?"
Mạnh phu nhân tốt tính khách sáo, Tĩnh Tri trong khoảng thời gian ngắn không biết từ chối như thế nào, cô được nuôi dạy rất tốt từ trong xương tuỷ, từ trước tới giờ cô không am hiểu cách từ chối khắc nghiệt đối với người khác, hơn nữa lúc này đối phương đã nhún nhường rất nhiều.
Nghe thấy bên này còn chần chờ do dự, Mạnh phu nhân lại vội vàng nói: "Tĩnh Tri à, mặc kệ nói thế nào, năm đó cô cũng gọi tôi một tiếng là mẹ, mặc dù tôi có chỗ làm không đúng, nhưng mà nể tình tôi đây tuổi đã cao, lại một lòng suy nghĩ cho con trai mình. . . . . ."
"Mạnh phu nhân, tôi không muốn nghe những thứ này." Tĩnh Tri lập tức gượng gạo cắt ngang, cô không có tâm tình nghe bà ta ở chỗ này nói vuốt đuôi, kể lể một chút không đau không ngứa.
Mạnh phu nhân thấy cô không để ý tới, rất gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Lần này tôi tìm cô, là muốn cùng cô nói chuyện một chút về chuyện giữa cô và Thiệu Đình, ba giờ chiều, tôi ở lầu hai của quán trà chờ cô. . . . . ."
"Điện thoại của ai?" Mạnh Thiệu Đình tắm xong ra ngoài, thấy cô đang nói điện thoại, cũng chưa có cắt đứt, ngược lại đi gần tới nơi, ở bên tai cô dịu dàng hỏi một câu. . . . . .
Từ sau ngày hôm đó, anh biểu lộ mình không muốn buông tha, mà cô cũng thật sự làm theo như trên hiệp nghị, không hề trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt với anh nữa, thoáng quay mặt lại nhìn, hai người này ngược lại có mấy phần tư vị tình yêu cuồng nhiệt của đôi tình nhân.
Lời nói của Mạnh Thiệu Đình vừa vặn lọt vào tai của Mạnh phu nhân, không khỏi giận đứng lên: "Phó tiểu thư, tôi sẽ ở quán trà đợi cho tới khi cô đến mới thôi!"
Bộp một tiếng, tiếng cúp điện thoại vang lên, Mạnh Thiệu Đình liền nhận điện thoại của cô đặt xuống ở một bên: "Điện thoại của mẹ anh?"
"Em đừng để ý đến bà ấy, một lát nữa anh sẽ dặn người giúp việc, phàm là người Mạnh gia điện tới, em không cần tiếp." Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt không vui của cô, mi tâm nhíu chặt, khom lưng ôm cô đặt lên đầu gối mình, vừa khẽ hôn lên má cô vừa nhẹ nhàng nói ra.
"Bà ấy hẹn gặp tôi rồi, nói là ba giờ chiều tại quán trà ở giữa hồ."
"Không cần để ý bà ấy, cũng không cần phải đi." Mạnh Thiệu Đình một tay vuốt vuốt mái tóc hơi lạnh của cô, một tay để ở bên hông cô, vuốt ve ở trên bụng cô: "Mấy ngày nay cảm giác như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tĩnh Tri lắc đầu một cái, chợt quay mặt lại, thiếu chút nữa đụng vào mũi anh, đáy mắt cô hiện lên chút nụ cười gian xảo: "Nhưng mà chiều nay tôi muốn đi tới nơi hẹn, để xem xem bà ấy muốn làm cái gì."
"Có thể làm cái gì? Cũng chỉ là cưỡng bức dụ dỗ vừa đấm vừa xoa muốn em rời khỏi anh chứ sao." Mạnh Thiệu Đình hết sức chuyên chú hôn lên cần cổ tuyết trắng lộ ra ngoài của cô, lơ đãng đáp.
"Tôi chỉ muốn đi gặp bà ấy, cho bà ấy chút buồn bực." Tĩnh Tri khẽ cắn răng, đẩy đẩy anh, đôi mắt khẽ chuyển động cụp xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: "Tôi tính toán mẹ anh như vậy, anh sẽ không đau lòng chứ?"
Mạnh Thiệu Đình lười biếng cười một tiếng, khẽ híp mắt nhìn cô: "Vậy phải xem. . . . . . Em trả thù lao cho anh như thế nào?"
Tĩnh Tri giận anh một cái, đẩy anh ra: "Tôi đi ngủ một chút rồi sẽ đi, anh đừng ngăn cản."
"Tôi đi cùng với em. . . . . ." Anh lập tức đứng lên, kéo cô đi về phòng.
Tĩnh Tri xoay người trong lòng run lên, nghĩ tới mấy ngày trước thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò kia, không hỏi cau mày lại: "Đừng, tôi mệt và khó chịu, anh đừng tới gây ồn ào, để cho tôi nghỉ ngơi một lát thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.