Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 299: Có dám thử một chút hay không?
Minh Châu Hoàn
09/08/2016
"Em đi đâu vậy?" Thần kinh của anh lập tức căng thẳng, ánh mắt giống như mang theo lưỡi câu nhìn chằm chằm canh chừng cô.
Cô lại muốn đi sao? Chỉ tới nhìn vết thương của anh một chút, rồi lại đi về sao? Đúng rồi, lần này cô đến đây chắc không có ý định ở lại, nên mới không dẫn theo Phi Đồng, cô vẫn muốn trở về.
Hơn nữa, vừa rồi anh mới vừa thổ lộ tình cảm với cô, nhưng cô không đáp lại, không đúng, cô dùng nước mắt của mình để đáp lại.
Trong lúc này, tim của anh như chìm vào đáy cốc, anh không bao giờ muốn nhìn thấy bóng lưng cô rời đi nữa, không bao giờ muốn nữa!
Có trời mới biết, mỗi lần nhìn cô cự tuyệt rồi rời khỏi anh không chút do dự nào, thì anh phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể hồi phục lại tâm tình của mình, mới có thể khống chế được suy nghĩ muốn dùng những thủ đoạn ác liệt kia để ép buộc cô trở về bên cạnh mình lần nữa, giống như khi cô mang thai Phi Đồng vậy!
Tĩnh Tri đột nhiên xoay người lại, đôi mắt khóc đến đỏ lên như trái đào, trừ đi mấy phần bình tĩnh trước sau như một, thì ngược lại càng xinh đẹp và quyến rũ động lòng người.
"Buồn ngủ quá, mệt chết đi được, anh không sắp xếp chỗ cho em ngủ lại sao?" Trong giọng nói của cô vẫn còn mang theo tiếng nức nở, nhưng anh vẫn cảm thấy nó giống như tiếng của thiên sứ!
"Em...em không về sao?" Anh phải hỏi lại một lần nữa, phải lấy được một câu trả lời khẳng định.
Tĩnh Tri bỗng nhiên nảy ra một ý xấu: "A, vậy thì em về đây."
"Phó Tĩnh Tri!" Anh chợt vỗ mạnh cái tay trái vẫn còn đang bị treo ngược vào trên giường.
Tĩnh Tri sợ hết hồn, chân bước nhanh qua, đưa tay nắm lấy cánh tay đang bị thương của anh, đầu lông mày chau lại: "Anh làm cái gì vậy? Không biết mình đang bị thương sao?"
Anh hận đến cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc nhịn không được nữa, lập tức bắt cô lại nhấn vào trong ngực mình. Cái miệng nhỏ của cô há to vì bị động tác của anh dọa sợ, đôi môi màu hồng giống như mời gọi anh hôn lên. Làm sao anh chịu được sự mê hoặc như vậy, hầu kết ở phía trên xoay chuyển mấy lần, đã như vậy thì phải dùng môi phủ lên môi cô thôi.
"Tiểu yêu tinh! Thật hư hỏng, em bắt chước người ta học cái xấu, còn dám làm anh sợ. . . . . ."
Anh một bên hôn, một bên thở hổn hển mắng cô, tay phải thì vỗ mạnh vào trên mông của cô một cái.
Tĩnh Tri bị đau lập tức kêu thành tiếng, cô tức giận mở to hai mắt, khi thấy đầu lưỡi của anh muốn xông vào thì đột nhiên cắn anh một cái.
Mạnh Thiệu Đình lập tức kêu ra tiếng vì đau, cánh tay đang ôm eo cô nhanh chóng siết chặt, Tĩnh Tri không đề phòng, chắc là bị giật mình nên lập tức đánh về phía ngực của anh, đè anh ở trên giường. . . . . .
"A ——" Cô sợ hãi thét chói tai, luống cuống tay chân vừa sợ ngã xuống, vừa sợ đụng vào vết thương của anh, bất đắc dĩ đành phải nhào vào trong ngực của anh.
Cánh tay trái của Mạnh Thiệu Đình bị đụng đau ê ẩm một lúc. Anh còn chưa kịp kêu đau, thì ngay sau đó thân thể thơm mát mềm mại của cô đã dán sát vào lòng anh, nên những đau đớn kia lập tức tan thành mây khói. Anh thoải mái rên một tiếng, không để ý đến hậu quả nữa, chỉ ôm thật chặt thân thể mềm mại của cô, than thở một tiếng rồi vùi mặt vào trong cổ cô. . . . . .
Tĩnh Tri sợ ngây người, cô không biết tại sao còn chưa được nửa phút, đã biến thành cô ôm ấp yêu thương hơn nữa còn đẩy anh té nhào vào trên giường. Thậm chí giờ phút này bọn họ còn áp sát vào nhau, ngực hai người không có một khe hở. Bộ ngực mềm mại của cô ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, lại bị cánh tay của anh siết chặt quanh eo, càng ép chặt cô vào ngực của anh hơn, dường như ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn. . . . . .
"Anh sẽ không buông tay nữa, Tĩnh Tri, em đừng mong sẽ rời khỏi anh! Đừng mơ tưởng!"
Giọng nói của anh khàn khàn nhưng cũng rất êm tai, khi nói đến chữ cuối cùng, anh chợt cắn vào mảng da thịt trắng như tuyết trên cổ của cô, Tĩnh Tri bị đau liền hít vào một ngụm khí lạnh, giơ tay lên đánh vào người anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh đang làm gì đó, mau buông ra. . . . . ."
"Anh không buông, cũng không nhả!" Cánh tay của anh càng ra sức siết chặt hơn, gần như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình: "Nói, có đi nữa hay không?"
Tĩnh Tri có cảm giác như anh đang muốn cắn rớt một miếng thịt trên người cô, cô đau đến chảy nước mắt, chỉ lo đấm anh thật mạnh rồi nghĩ cách thoát khỏi lồng ngực của anh.
"Anh còn dám bắt nạt em, ức hiếp em, tránh ra! Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!" Cô tức giận không ngừng khóc, cũng biết tính cách của người này không dễ thay đổi, vừa rồi giả vờ dịu dàng cũng không được ba phút, bây giờ đã bắt đầu bộc lộ ra bản tính tàn nhẫn rồi, cô hối hận, cô muốn về nhà!
"Còn dám nói!" Anh buông cô ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cô: "Không cho về nhà, nghe không!"
Anh muốn hung dữ với cô, vì anh thích nhìn dáng vẻ khóc lóc của cô ở trong lòng anh, anh còn muốn chọc cô khóc, sau đó ôm cô thật chặt rồi ra sức dỗ dành.
Anh cũng muốn nhìn thấy một Tĩnh Tri trẻ con, một Tĩnh Tri biết khóc biết nháo, chứ không bao giờ muốn thấy một Tĩnh Tri che giấu tất cả tâm sự ở trong lòng, mang một mặt nạ dè dặt lạnh lẽo.
Tĩnh Tri lúc này, mới giống như anh muốn, sẽ khóc, sẽ đánh, sẽ mắng anh, biết làm nũng, làm cả người anh gần như muốn tan ra nên anh chỉ muốn bắt nạt cô, thương yêu cô.
"Em muốn về nhà, sau này sẽ không gặp lại anh nữa, cũng không quan tâm tới anh nữa, đáng ghét, thật đáng ghét!"
Quả đấm nhỏ của cô nện xuống giống như hạt mưa, Mạnh Thiệu Đình tránh trái tránh phải, nhưng trên mặt vẫn bị đánh mấy cái, anh sợ hãi đưa tay giữ chặt cô lại, gương mặt tà ác ranh mãnh bật cười: "Còn muốn động tay sao, em hãy nhìn thử xem?"
"Anh thế nào? Không phải anh không thể cử động được sao, làm sao anh có thể…?" Tĩnh Tri vừa nhấc cằm, bỗng nhiên cúi đầu cắn lấy cổ tay của anh thật nhanh, anh vừa buông tay, cô lập tức đấm anh thật mạnh!
"Không thể cử động gì chứ? Chỉ có chân của anh là không thể cử động thôi, Tĩnh Tri. . . . . ." Anh cười giống như một con hồ ly giảo hoạt, tay phải chợt nâng lên, nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, hơi dùng sức một chút, cô mới kêu ‘ai u’ một tiếng thì cánh tay đã bị anh đè ở trên giường. Sau một giây, anh cảm thấy cô đã không còn cách nào để phản ứng lại nên lấy tay vòng ra sau lưng cô, ấn một cái để ép cô vào trong ngực mình. Anh ngẩng đầu hôn lên môi của cô, ngay khi cô còn chưa kịp khép cái miệng nhỏ nhắn lại, anh đã bắt được cái lưỡi mềm mại của cô rồi tùy ý quấn quít lấy nó. . . . . .
Anh hôn cực kỳ thô lỗ và bá đạo, không biết từ lúc nào bàn tay đã di chuyển đến sau ót của cô, giữ thật chặt. Anh cắn mút đôi môi của cô, thậm chí còn cố ý cắn một cái trên đầu lưỡi của cô. Anh cắn cô mấy lần, nhưng cái hôn này lại giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, chỉ trong chốc lát đã khiến cô choáng váng thở hồng hộc, đến nổi quên cả việc phải giãy giụa. . . . . .
"Còn dám không nghe lời, em hãy nhìn thử xem, anh có thể hay không? Sao nào?" Thả ra để thở, anh một bên vừa hôn cái cổ trắng noãn của cô, vừa khàn khàn nói.
"Anh...anh dám!"
"Sao anh lại không dám chứ? Chỉ có chân của anh là không thể cử động được thôi, chức năng của những chỗ khác vẫn rất tốt, có muốn thử một chút hay không, để xem anh có dám không?" Tay của anh dùng lực vỗ lên lưng của cô, lại hôn một cái thật sâu. Tĩnh Tri còn chưa tới kịp thở, môi đã bị ngăn lại, cô nghẹn đỏ cả mặt, đôi tay liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng ngay cả một chút tác dụng cũng không có. Hình như không khí trong lồng ngực cũng bị hút ra, ngực của cô bị ép vào trước lồng ngực cứng rắn của anh, nên hơi đau vì vậy cô cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc nấc lên. . . . . .
Thấy bắt nạt cô tàn nhẫn quá, lúc này anh mới chậm rãi buông cô ra, vừa buồn cười lại đau lòng: "Sau này có ngoan hay không?"
Đưa tay xoa mặt cô an ủi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, trong giọng nói của anh tràn đầy yêu thương, nhưng lại bị chính anh mạnh mẽ đè nén xuống.
Cô khóc thút thít không ngớt, vẫn không để ý đến anh, đó vốn chỉ là một chút uất ức nhỏ nhưng không biết sao lại nhanh chóng lớn thêm ra mấy chục lần. Cô giận dỗi đưa tay ra nhéo cánh tay của anh, nhưng trên cánh tay đều là cơ bắp, nên khi cô vừa nhéo vào tay anh, thì đầu óc anh nảy ra một ý xấu, cố ý dùng sức gồng lên, làm cô nhéo thế nào cũng không được. Cô thẹn quá hóa giận nên lập tức hất tay ra, chẳng may đụng một cái vào trên tủ đầu giường, cô đau đến khóc rống lên. . . . . .
Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới hoảng hồn, cuống quít kéo tay của cô qua xem. Trên mu bàn tay đã đỏ lên một mảng lớn, anh đau lòng không chịu được, ôm chầm cả người cô vừa hôn vừa dỗ dành: "Được rồi, đều là anh không tốt, sau này sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa có được không?"
Tĩnh Tri không thể dừng khóc được, chỉ cảm thấy sao trên tay lại đau như vậy. Bình thường cô cắt thức ăn bị đứt tay cũng sẽ không khóc, sao lúc này bỗng nhiên lại yếu ớt như vậy rồi! Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận chính mình, cô tuyệt đối không muốn thế, nhưng lại không nhịn được, muốn khóc thật to ở trước mặt anh để hù chết anh!
Mình bây giờ, giống như biến thành đứa bé hay làm nũng với ba trước kia. Từ sau khi cô lớn và lập gia đình đến nay, hình như cô đã mất đi cái quyền lợi này rồi. Cô luôn cố gắng làm cho mình trở nên già dặn hơn. Ở trước mặt mọi người cô luôn thể hiện mình là một cô gái xinh đẹp nhã nhặn. Từ trước tới nay cô luôn lễ phép, bình tĩnh và rất cẩn thận, chứ không còn nghịch ngợm leo cây, trèo tường hoặc câu cá giống như một bé trai khi còn sống ở Tịnh Viên nữa.
Đây là cái giá phải trả khi lớn lên, nhưng mỗi lần nhớ tới trong lòng của cô vẫn cảm thấy chua xót. Thật ra cô luôn hy vọng mình vẫn còn là một Phó Tĩnh Tri bướng bỉnh sống trong khu vườn nhỏ ở Tịnh Viên, chứ không phải là một Phó Tĩnh Tri luôn sống dưới cái mặt nạ chín chắn cẩn thận ấy.
"Tĩnh Tri, đừng đi có được không? Chờ chân của anh tốt hơn, anh sẽ nói An Thành đón Phi Đồng về đây." Giọng nói của anh rất lo lắng, Tĩnh Tri dần dần dừng tiếng khóc lại: "Anh thật sự không quan tâm thân phận của Phi Đồng sao?"
"Nó có một nữa thuộc về em đúng không ?" Anh cười lên đặc biệt tuấn mỹ, giữ cái trán của cô lại, đặt xuống một nụ hôn triền miên, giọng nói của anh lại vang lên: "Nếu như thế, một nửa còn lại, là thuộc về anh."
Cô lại muốn đi sao? Chỉ tới nhìn vết thương của anh một chút, rồi lại đi về sao? Đúng rồi, lần này cô đến đây chắc không có ý định ở lại, nên mới không dẫn theo Phi Đồng, cô vẫn muốn trở về.
Hơn nữa, vừa rồi anh mới vừa thổ lộ tình cảm với cô, nhưng cô không đáp lại, không đúng, cô dùng nước mắt của mình để đáp lại.
Trong lúc này, tim của anh như chìm vào đáy cốc, anh không bao giờ muốn nhìn thấy bóng lưng cô rời đi nữa, không bao giờ muốn nữa!
Có trời mới biết, mỗi lần nhìn cô cự tuyệt rồi rời khỏi anh không chút do dự nào, thì anh phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể hồi phục lại tâm tình của mình, mới có thể khống chế được suy nghĩ muốn dùng những thủ đoạn ác liệt kia để ép buộc cô trở về bên cạnh mình lần nữa, giống như khi cô mang thai Phi Đồng vậy!
Tĩnh Tri đột nhiên xoay người lại, đôi mắt khóc đến đỏ lên như trái đào, trừ đi mấy phần bình tĩnh trước sau như một, thì ngược lại càng xinh đẹp và quyến rũ động lòng người.
"Buồn ngủ quá, mệt chết đi được, anh không sắp xếp chỗ cho em ngủ lại sao?" Trong giọng nói của cô vẫn còn mang theo tiếng nức nở, nhưng anh vẫn cảm thấy nó giống như tiếng của thiên sứ!
"Em...em không về sao?" Anh phải hỏi lại một lần nữa, phải lấy được một câu trả lời khẳng định.
Tĩnh Tri bỗng nhiên nảy ra một ý xấu: "A, vậy thì em về đây."
"Phó Tĩnh Tri!" Anh chợt vỗ mạnh cái tay trái vẫn còn đang bị treo ngược vào trên giường.
Tĩnh Tri sợ hết hồn, chân bước nhanh qua, đưa tay nắm lấy cánh tay đang bị thương của anh, đầu lông mày chau lại: "Anh làm cái gì vậy? Không biết mình đang bị thương sao?"
Anh hận đến cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc nhịn không được nữa, lập tức bắt cô lại nhấn vào trong ngực mình. Cái miệng nhỏ của cô há to vì bị động tác của anh dọa sợ, đôi môi màu hồng giống như mời gọi anh hôn lên. Làm sao anh chịu được sự mê hoặc như vậy, hầu kết ở phía trên xoay chuyển mấy lần, đã như vậy thì phải dùng môi phủ lên môi cô thôi.
"Tiểu yêu tinh! Thật hư hỏng, em bắt chước người ta học cái xấu, còn dám làm anh sợ. . . . . ."
Anh một bên hôn, một bên thở hổn hển mắng cô, tay phải thì vỗ mạnh vào trên mông của cô một cái.
Tĩnh Tri bị đau lập tức kêu thành tiếng, cô tức giận mở to hai mắt, khi thấy đầu lưỡi của anh muốn xông vào thì đột nhiên cắn anh một cái.
Mạnh Thiệu Đình lập tức kêu ra tiếng vì đau, cánh tay đang ôm eo cô nhanh chóng siết chặt, Tĩnh Tri không đề phòng, chắc là bị giật mình nên lập tức đánh về phía ngực của anh, đè anh ở trên giường. . . . . .
"A ——" Cô sợ hãi thét chói tai, luống cuống tay chân vừa sợ ngã xuống, vừa sợ đụng vào vết thương của anh, bất đắc dĩ đành phải nhào vào trong ngực của anh.
Cánh tay trái của Mạnh Thiệu Đình bị đụng đau ê ẩm một lúc. Anh còn chưa kịp kêu đau, thì ngay sau đó thân thể thơm mát mềm mại của cô đã dán sát vào lòng anh, nên những đau đớn kia lập tức tan thành mây khói. Anh thoải mái rên một tiếng, không để ý đến hậu quả nữa, chỉ ôm thật chặt thân thể mềm mại của cô, than thở một tiếng rồi vùi mặt vào trong cổ cô. . . . . .
Tĩnh Tri sợ ngây người, cô không biết tại sao còn chưa được nửa phút, đã biến thành cô ôm ấp yêu thương hơn nữa còn đẩy anh té nhào vào trên giường. Thậm chí giờ phút này bọn họ còn áp sát vào nhau, ngực hai người không có một khe hở. Bộ ngực mềm mại của cô ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, lại bị cánh tay của anh siết chặt quanh eo, càng ép chặt cô vào ngực của anh hơn, dường như ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn. . . . . .
"Anh sẽ không buông tay nữa, Tĩnh Tri, em đừng mong sẽ rời khỏi anh! Đừng mơ tưởng!"
Giọng nói của anh khàn khàn nhưng cũng rất êm tai, khi nói đến chữ cuối cùng, anh chợt cắn vào mảng da thịt trắng như tuyết trên cổ của cô, Tĩnh Tri bị đau liền hít vào một ngụm khí lạnh, giơ tay lên đánh vào người anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh đang làm gì đó, mau buông ra. . . . . ."
"Anh không buông, cũng không nhả!" Cánh tay của anh càng ra sức siết chặt hơn, gần như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình: "Nói, có đi nữa hay không?"
Tĩnh Tri có cảm giác như anh đang muốn cắn rớt một miếng thịt trên người cô, cô đau đến chảy nước mắt, chỉ lo đấm anh thật mạnh rồi nghĩ cách thoát khỏi lồng ngực của anh.
"Anh còn dám bắt nạt em, ức hiếp em, tránh ra! Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!" Cô tức giận không ngừng khóc, cũng biết tính cách của người này không dễ thay đổi, vừa rồi giả vờ dịu dàng cũng không được ba phút, bây giờ đã bắt đầu bộc lộ ra bản tính tàn nhẫn rồi, cô hối hận, cô muốn về nhà!
"Còn dám nói!" Anh buông cô ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cô: "Không cho về nhà, nghe không!"
Anh muốn hung dữ với cô, vì anh thích nhìn dáng vẻ khóc lóc của cô ở trong lòng anh, anh còn muốn chọc cô khóc, sau đó ôm cô thật chặt rồi ra sức dỗ dành.
Anh cũng muốn nhìn thấy một Tĩnh Tri trẻ con, một Tĩnh Tri biết khóc biết nháo, chứ không bao giờ muốn thấy một Tĩnh Tri che giấu tất cả tâm sự ở trong lòng, mang một mặt nạ dè dặt lạnh lẽo.
Tĩnh Tri lúc này, mới giống như anh muốn, sẽ khóc, sẽ đánh, sẽ mắng anh, biết làm nũng, làm cả người anh gần như muốn tan ra nên anh chỉ muốn bắt nạt cô, thương yêu cô.
"Em muốn về nhà, sau này sẽ không gặp lại anh nữa, cũng không quan tâm tới anh nữa, đáng ghét, thật đáng ghét!"
Quả đấm nhỏ của cô nện xuống giống như hạt mưa, Mạnh Thiệu Đình tránh trái tránh phải, nhưng trên mặt vẫn bị đánh mấy cái, anh sợ hãi đưa tay giữ chặt cô lại, gương mặt tà ác ranh mãnh bật cười: "Còn muốn động tay sao, em hãy nhìn thử xem?"
"Anh thế nào? Không phải anh không thể cử động được sao, làm sao anh có thể…?" Tĩnh Tri vừa nhấc cằm, bỗng nhiên cúi đầu cắn lấy cổ tay của anh thật nhanh, anh vừa buông tay, cô lập tức đấm anh thật mạnh!
"Không thể cử động gì chứ? Chỉ có chân của anh là không thể cử động thôi, Tĩnh Tri. . . . . ." Anh cười giống như một con hồ ly giảo hoạt, tay phải chợt nâng lên, nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, hơi dùng sức một chút, cô mới kêu ‘ai u’ một tiếng thì cánh tay đã bị anh đè ở trên giường. Sau một giây, anh cảm thấy cô đã không còn cách nào để phản ứng lại nên lấy tay vòng ra sau lưng cô, ấn một cái để ép cô vào trong ngực mình. Anh ngẩng đầu hôn lên môi của cô, ngay khi cô còn chưa kịp khép cái miệng nhỏ nhắn lại, anh đã bắt được cái lưỡi mềm mại của cô rồi tùy ý quấn quít lấy nó. . . . . .
Anh hôn cực kỳ thô lỗ và bá đạo, không biết từ lúc nào bàn tay đã di chuyển đến sau ót của cô, giữ thật chặt. Anh cắn mút đôi môi của cô, thậm chí còn cố ý cắn một cái trên đầu lưỡi của cô. Anh cắn cô mấy lần, nhưng cái hôn này lại giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, chỉ trong chốc lát đã khiến cô choáng váng thở hồng hộc, đến nổi quên cả việc phải giãy giụa. . . . . .
"Còn dám không nghe lời, em hãy nhìn thử xem, anh có thể hay không? Sao nào?" Thả ra để thở, anh một bên vừa hôn cái cổ trắng noãn của cô, vừa khàn khàn nói.
"Anh...anh dám!"
"Sao anh lại không dám chứ? Chỉ có chân của anh là không thể cử động được thôi, chức năng của những chỗ khác vẫn rất tốt, có muốn thử một chút hay không, để xem anh có dám không?" Tay của anh dùng lực vỗ lên lưng của cô, lại hôn một cái thật sâu. Tĩnh Tri còn chưa tới kịp thở, môi đã bị ngăn lại, cô nghẹn đỏ cả mặt, đôi tay liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng ngay cả một chút tác dụng cũng không có. Hình như không khí trong lồng ngực cũng bị hút ra, ngực của cô bị ép vào trước lồng ngực cứng rắn của anh, nên hơi đau vì vậy cô cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc nấc lên. . . . . .
Thấy bắt nạt cô tàn nhẫn quá, lúc này anh mới chậm rãi buông cô ra, vừa buồn cười lại đau lòng: "Sau này có ngoan hay không?"
Đưa tay xoa mặt cô an ủi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, trong giọng nói của anh tràn đầy yêu thương, nhưng lại bị chính anh mạnh mẽ đè nén xuống.
Cô khóc thút thít không ngớt, vẫn không để ý đến anh, đó vốn chỉ là một chút uất ức nhỏ nhưng không biết sao lại nhanh chóng lớn thêm ra mấy chục lần. Cô giận dỗi đưa tay ra nhéo cánh tay của anh, nhưng trên cánh tay đều là cơ bắp, nên khi cô vừa nhéo vào tay anh, thì đầu óc anh nảy ra một ý xấu, cố ý dùng sức gồng lên, làm cô nhéo thế nào cũng không được. Cô thẹn quá hóa giận nên lập tức hất tay ra, chẳng may đụng một cái vào trên tủ đầu giường, cô đau đến khóc rống lên. . . . . .
Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới hoảng hồn, cuống quít kéo tay của cô qua xem. Trên mu bàn tay đã đỏ lên một mảng lớn, anh đau lòng không chịu được, ôm chầm cả người cô vừa hôn vừa dỗ dành: "Được rồi, đều là anh không tốt, sau này sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa có được không?"
Tĩnh Tri không thể dừng khóc được, chỉ cảm thấy sao trên tay lại đau như vậy. Bình thường cô cắt thức ăn bị đứt tay cũng sẽ không khóc, sao lúc này bỗng nhiên lại yếu ớt như vậy rồi! Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận chính mình, cô tuyệt đối không muốn thế, nhưng lại không nhịn được, muốn khóc thật to ở trước mặt anh để hù chết anh!
Mình bây giờ, giống như biến thành đứa bé hay làm nũng với ba trước kia. Từ sau khi cô lớn và lập gia đình đến nay, hình như cô đã mất đi cái quyền lợi này rồi. Cô luôn cố gắng làm cho mình trở nên già dặn hơn. Ở trước mặt mọi người cô luôn thể hiện mình là một cô gái xinh đẹp nhã nhặn. Từ trước tới nay cô luôn lễ phép, bình tĩnh và rất cẩn thận, chứ không còn nghịch ngợm leo cây, trèo tường hoặc câu cá giống như một bé trai khi còn sống ở Tịnh Viên nữa.
Đây là cái giá phải trả khi lớn lên, nhưng mỗi lần nhớ tới trong lòng của cô vẫn cảm thấy chua xót. Thật ra cô luôn hy vọng mình vẫn còn là một Phó Tĩnh Tri bướng bỉnh sống trong khu vườn nhỏ ở Tịnh Viên, chứ không phải là một Phó Tĩnh Tri luôn sống dưới cái mặt nạ chín chắn cẩn thận ấy.
"Tĩnh Tri, đừng đi có được không? Chờ chân của anh tốt hơn, anh sẽ nói An Thành đón Phi Đồng về đây." Giọng nói của anh rất lo lắng, Tĩnh Tri dần dần dừng tiếng khóc lại: "Anh thật sự không quan tâm thân phận của Phi Đồng sao?"
"Nó có một nữa thuộc về em đúng không ?" Anh cười lên đặc biệt tuấn mỹ, giữ cái trán của cô lại, đặt xuống một nụ hôn triền miên, giọng nói của anh lại vang lên: "Nếu như thế, một nửa còn lại, là thuộc về anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.