Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 300: Tại sao anh lại muốn làm như vậy?
Minh Châu Hoàn
09/08/2016
"Nó có một nữa thuộc
về em đúng không ?" Anh cười lên đặc biệt tuấn mỹ, giữ cái trán của cô
lại, đặt xuống một nụ hôn triền miên, giọng nói của anh lại vang lên:
"Nếu như thế, một nửa còn lại, là thuộc về anh."
Lời nói này của anh vừa ra khỏi miệng, cô gần như sợ đến ngây người. Với hiểu biết trong trí nhớ của cô về anh, thì anh là một người luôn xem mình là duy nhất, không bao giờ để mình chịu một chút uất ức nào. Cô vẫn không quên lúc đó, khi kết quả xét nghiệm AND nói Phi Đồng không phải con của anh, anh đã tức giận biết bao nhiêu. Thậm chí, thiếu chút nữa Phi Đồng đã chết ở trong tay anh rồi.
Tiếp nhận một đứa bé không thuộc về mình, đối với một người đàn ông bình thường mà nói đã không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là anh, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu mà lớn lên.
"Tại sao anh lại muốn làm như vậy?" Cô mở to mắt, lã chã như muốn khóc nhìn anh, trái tim chua xót giống như bọt xà phòng đang dần dần phồng to lên. Cô bủn rủn cả người, bàn tay nắm chặt lại lúc nào không biết. Cô không muốn anh làm như vậy, cô thà rằng anh cứ đối xử tàn nhẫn với cô một chút, chứ không muốn nhìn thấy anh chịu nhiều thiệt thòi vì cô và Phi Đồng.
Mạnh Thiệu Đình đã xác định như vậy, mà cô cũng chỉ cần anh làm đến mức độ ấy thôi là được rồi, không cần thiết phải tiếp tục làm nhiều hơn nữa, đúng vậy, thật sự xin đừng tiếp tục tiến xa hơn nữa.
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, không nhịn được nhếch môi, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô: "Thế nào, bị anh làm cho cảm động rồi sao?"
Tĩnh Tri khụt khà khụt khịt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô xoay mặt đi: "Mạnh Thiệu Đình, anh thật sự không cần thiết phải làm như vậy."
"Thế nào là không cần thiết? Anh dự định ở cùng với em, dĩ nhiên phải tiếp nhận tất cả của em, không có lý nào anh lại chỉ muốn em mà không cần con trai của em."
Anh giả vờ cau mày tức giận, kéo cô ra khỏi ngực mình: "Được rồi, hôm nay giày vò em lâu như vậy, chắc cũng mệt muốn chết rồi, nơi này có hai phòng ngủ, tối nay em hãy ngủ lại ở chỗ này đi."
Tâm trạng của Tĩnh Tri rối bời, cô cảm thấy có rất nhiều lời nói muốn với anh, nhưng lại không biết phải nói thế nào, trong lòng cô rất lo lắng, gần như muốn bức điên cô rồi, sao sự việc lại đi tới bước đường này, tại sao tất cả mọi chuyện đều vượt ra khỏi dự đoán của cô như vậy? Những thứ cô luôn mong muốn và cố gắng theo đuổi. . . . . .Cho tới bây giờ đều không phải là anh.
Nhưng những lời này nên nói với anh thế nào đây? Ở trong lòng trằn trọc suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu nói không nên lời, trời sinh tính của cô không phải là người như thế, lần này cuốn vào sự việc rắc rối phức tạp như vậy, chỉ cảm thấy hao tổn rất nhiều tâm tư và sức lực, nhưng cô đã đi tới bước này, còn có thể làm gì nữa?
Chẳng lẽ lúc này lại rời đi sao? Mạnh Thiệu Đình tất nhiên sẽ không chịu buông tay, coi như cô có thể ép anh buông tay, hai người nhà họ Mạnh kia chưa chắc đã bỏ qua cho cô, hơn nữa, còn rất nhiều chuyện cô chưa làm rõ được. Ví dụ như tại sao Mạnh Thiệu Tiệm lại nói cho cô biết chuyện Mạnh Thiệu Đình bị tai nạn xe cộ, anh ta còn có mưu đồ xấu xa gì nữa đây. Cô nghĩ nếu như anh ta có ý đồ xấu, thì không lý nào lại ngồi yên nhìn như thế. Dù sao đi nữa, cái người Mạnh Thiệu Tiệm này thật sự rất nguy hiểm, thậm chí cô có chút sợ hãi, sợ lỡ như có một ngày anh ta nắm được tất cả, sẽ khiến cho số mạng của tất cả mọi người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô vẫn không quên tất cả những việc mà anh ta đã làm vào ngày Tết năm đó, khi cô và Thiệu Đình ly hôn.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, chợt run lên một cái.
"Sao thế? Sao tay lại lạnh như vậy, có phải điều hòa bật hơi thấp không?" Anh nhạy cảm phát hiện cô khó chịu, lật đật cầm đôi tay lạnh như băng của cô đặt vào lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng thổi hơi.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Thiệu Đình, tại sao lần này ba anh lại để cho Mạnh Thiệu Tiệm giữ chức chủ tịch vậy?"
Mạnh Thiệu Đình sững sờ, chợt cười nói: "Không phải tại anh bị thương hay sao, dù sao anh cả cũng là con trai trưởng của nhà họ Mạnh, cái này rất bình thường."
"Không phải." Tĩnh Tri khẽ lắc đầu một cái: "Không phải anh chỉ bị thương ở chân thôi sao, cũng có thể dời phòng làm việc đến bệnh viện, phải biết rằng, mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, có ai đã từng ngồi lên chiếc ghế đó mà muốn xuống đâu?"
Mạnh Thiệu Đình nở nụ cười, ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô, đều nói khi phụ nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất, giờ phút này dáng vẻ nhíu mày tập trung suy nghĩ của cô thật sự làm cho lòng người rung động.
"Tĩnh Tri, em đang lo lắng cho anh sao?" Anh nắm chặt bàn tay của cô, đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại trên mu bàn tay của cô.
Tĩnh Tri trừng mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ anh lại không lo lắng chút nào sao? Người anh cả đó của anh cũng không phải là một người đơn giản."
Mạnh Thiệu Đình yếu ớt cười một tiếng: "Cứ mặc kệ anh ấy cũng tốt, tiền không phải do mình kiếm ra sao."
"Anh cứ để mặc anh ta muốn làm gì thì làm thế sao?" Tĩnh Tri có chút nóng nảy, không phải nói đàn ông đều hứng thú với quyền lực sao, sao dáng vẻ của người đàn ông này lại giống như không quan tâm chút nào hết vậy.
"Cái mà anh coi trọng không giống với cái mà anh cả coi trọng." Mạnh Thiệu Đình nhướng mày lên, trong con ngươi mơ hồ dâng lên sự chế giễu: "Anh ấy muốn tranh giành, cứ để anh ấy giành, dù sao bây giờ anh cũng đang dưỡng thương, cũng không muốn trông nom những chuyện kia."
Tĩnh Tri bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy, đúng rồi, chẳng lẽ anh không cảm thấy tò mò là làm thế nào mà em biết được chuyện anh bị thương sao?"
Mạnh Thiệu Đình đột nhiên dừng lại, một lát sau, anh cúi đầu mở miệng, trong giọng nói lại mang theo một chút nặng nề: "Là anh cả sao?"
Tĩnh Tri gật đầu: "Đúng vậy, em đang nghĩ, anh ta nhất định có mục đích gì đó."
Mạnh Thiệu Đình cúi thấp đầu, tròng mắt híp lại, trong đầu cũng đang nhanh chóng xoay tròn. Anh vốn không phải người ngốc, lần này bị những lời nói của Tĩnh Tri đánh thức, trong nháy mắt liền xâu chuỗi những chuyện trong quá khứ lại với nhau. Đúng rồi, trước đây quả thật anh cả giống như luôn vô tình mà tiết lộ tin tức của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri cho an. Khi anh cử hành hôn lễ với Mạn Quân ở Hawai, cũng là anh ấy nói cho anh biết chuyện em ba và Tĩnh Tri kết hôn, vì vậy anh mới đào hôn trở về nước. Lần đó ba đã rất giận dữ, suýt chút nữa anh cũng bị mất đi chức chủ tịch.
"Rất đơn giản, anh ấy là muốn anh và em ba đấu đá nhau, sau đó anh ấy sẽ làm ngư ông đắc lợi."
Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, anh buông tay Tĩnh Tri ra muốn đi tìm thuốc lá. Khi nghĩ lại những chuyện lúc đó, anh luôn cảm thấy muốn hút thuốc.
"Vết thương của anh còn chưa lành, đừng hút thuốc." Hình như cô nhìn thấu được suy nghĩ của anh, nên đưa tay nắm tay của anh.
Mạnh Thiệu Đình cười với cô một tiếng, chậm rãi nói: "Được."
Tĩnh Tri ngẩn người, chợt bĩu môi, bỏ bàn tay của anh ra, nhưng anh đã trở tay nắm ngược lại tay cô, kéo cô vào lòng: "Không cần nhắc đến anh ấy nữa, hiện tại anh ấy đã là chủ tịch, chân của anh lại không thể cử động, cứ để anh ấy làm cũng được. Mạnh thị là của nhà họ Mạnh, anh cả cũng là người của nhà họ Mạnh, anh ấy muốn thì cứ làm, anh cũng không quá quan tâm đến những thứ này. Lại nói anh ấy chính là con trưởng, thừa kế gia nghiệp cũng là chuyện đương nhiên, anh cũng không phải là không thể kiếm ra tiền, không thể nuôi sống được em."
"Anh nên xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu đi, đang nắm một miếng thịt béo bở như vậy ở trong lòng bàn tay mà anh cũng cam tâm chắp tay nhường cho người ta sao?"
"Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? (không phải cá, sao biết niềm vui của cá?)" Mạnh Thiệu Đình đè cằm lên cổ của cô, môi bắt đầu khẽ hôn lên làn da trong suốt ấy: "Em không phải là anh, làm sao biết anh muốn gì chứ?"
Cô có chút mất hồn, lẩm bẩm hỏi thăm: "Vậy anh nói cho em biết đi, anh muốn cái gì?"
Anh cười lớn một tiếng, cả lồng ngực giống như đang chấn động, dán sát vào xương sống của cô làm cho sống lưng của cô cũng bắt đầu tê dại. Không nhịn được cắn môi, lầu bầu nói: "Em cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Anh cúi đầu hôn lên gò má của cô, giọng nói mơ hồ không rõ truyền vào lỗ tai của cô: "Chẳng lẽ em không biết anh muốn cái gì sao?"
Tĩnh Tri cảm thấy lỗ tai của mình nóng rang, khẽ uốn người thúc cùi chỏ một cái, vừa đúng đụng ngay vào chỗ đau của anh, Mạnh Thiệu Đình ‘ai da’ một tiếng liền buông tay ra, cô lập tức nhảy ra, bước chân cũng có chút rối loạn: "Em mệt rồi, ngủ đây."
"Tĩnh Tri. . . . . ." Thế nhưng anh lại mở miệng gọi cô, con ngươi xinh đẹp mang theo ý cười, kiên định nhìn cô: "Không phải lúc nãy em nói sẽ lau người cho anh trước khi ngủ sao?"
Cô không nhịn được nói: "Không phải có y tá rồi sao?"
"Anh muốn em làm, lực tay của y tá quá mạnh, làm cho miệng vết thương của anh đau lắm." Anh nói khoác mà không biết ngượng, trong lòng Tĩnh Tri biết anh đang gạt người, nhưng vẫn tức giận xoay người sang chỗ khác, bưng nước ấm tới lau mặt và tay cho anh.
Không dễ dàng gì anh mới thoái mái dễ chịu mà nằm xuống. Tĩnh Tri lại cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi. Bởi vì không mang theo đồ dùng hàng ngày, nên cô đành phải rửa mặt qua loa, rồi chọn một căn phòng đi vào, vén chăn lên nằm xuống. Cô cho rằng mình sẽ rất khó ngủ, ai ngờ cơ thể vừa chạm vào chăn mỏng mềm mại, thì bỗng nhiên cơn buồn ngủ lập tức ùa về, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ thiếp đi.
Cả đêm đều là mộng đẹp, thức dậy vào lúc sáng sớm, Tĩnh Tri cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, nghỉ ngơi tốt thì tinh thần cũng tốt theo. Cô thu dọn xong mọi thứ rất nhanh, tắm rửa thay quần áo xong liền kéo cửa đi ra ngoài, lại hơi sửng sốt một chút.
Thẩm Mạn Quân đang ngồi bên cạnh giường của Mạnh Thiệu Đình, trong tay cô đang bưng một chén nhỏ, múc từng muỗng đưa lên trên miệng của Mạnh Thiệu Đình, mà vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lại không được tự nhiên cho lắm, cũng không đáp lại.
Tĩnh Tri hơi bĩu môi, bỏ qua một tia khó chịu đang nhói lên trong lòng, cô xoay người chuẩn bị trở lại phòng ngủ.
"Phó tiểu thư." Mạn Quân lại nghe được tiếng động nên đứng lên, mở miệng gọi cô lại.
Tĩnh Tri dừng chân, khi xoay người lại thì trên mặt của cô đã khôi phục lại vẻ bình thản, dưới đáy mắt mang theo một nụ cười thản nhiên: "Thẩm tiểu thư, chào buổi sáng."
Mạn Quân hít sâu một hơi, cố đè nén cảm giác khó chịu và tức giận. Để chén cháo trong tay xuống, đi thẳng tới trước mặt Tĩnh Tri mà không hề để ý đến sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình đã thay đổi.
Lời nói này của anh vừa ra khỏi miệng, cô gần như sợ đến ngây người. Với hiểu biết trong trí nhớ của cô về anh, thì anh là một người luôn xem mình là duy nhất, không bao giờ để mình chịu một chút uất ức nào. Cô vẫn không quên lúc đó, khi kết quả xét nghiệm AND nói Phi Đồng không phải con của anh, anh đã tức giận biết bao nhiêu. Thậm chí, thiếu chút nữa Phi Đồng đã chết ở trong tay anh rồi.
Tiếp nhận một đứa bé không thuộc về mình, đối với một người đàn ông bình thường mà nói đã không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là anh, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu mà lớn lên.
"Tại sao anh lại muốn làm như vậy?" Cô mở to mắt, lã chã như muốn khóc nhìn anh, trái tim chua xót giống như bọt xà phòng đang dần dần phồng to lên. Cô bủn rủn cả người, bàn tay nắm chặt lại lúc nào không biết. Cô không muốn anh làm như vậy, cô thà rằng anh cứ đối xử tàn nhẫn với cô một chút, chứ không muốn nhìn thấy anh chịu nhiều thiệt thòi vì cô và Phi Đồng.
Mạnh Thiệu Đình đã xác định như vậy, mà cô cũng chỉ cần anh làm đến mức độ ấy thôi là được rồi, không cần thiết phải tiếp tục làm nhiều hơn nữa, đúng vậy, thật sự xin đừng tiếp tục tiến xa hơn nữa.
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, không nhịn được nhếch môi, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô: "Thế nào, bị anh làm cho cảm động rồi sao?"
Tĩnh Tri khụt khà khụt khịt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô xoay mặt đi: "Mạnh Thiệu Đình, anh thật sự không cần thiết phải làm như vậy."
"Thế nào là không cần thiết? Anh dự định ở cùng với em, dĩ nhiên phải tiếp nhận tất cả của em, không có lý nào anh lại chỉ muốn em mà không cần con trai của em."
Anh giả vờ cau mày tức giận, kéo cô ra khỏi ngực mình: "Được rồi, hôm nay giày vò em lâu như vậy, chắc cũng mệt muốn chết rồi, nơi này có hai phòng ngủ, tối nay em hãy ngủ lại ở chỗ này đi."
Tâm trạng của Tĩnh Tri rối bời, cô cảm thấy có rất nhiều lời nói muốn với anh, nhưng lại không biết phải nói thế nào, trong lòng cô rất lo lắng, gần như muốn bức điên cô rồi, sao sự việc lại đi tới bước đường này, tại sao tất cả mọi chuyện đều vượt ra khỏi dự đoán của cô như vậy? Những thứ cô luôn mong muốn và cố gắng theo đuổi. . . . . .Cho tới bây giờ đều không phải là anh.
Nhưng những lời này nên nói với anh thế nào đây? Ở trong lòng trằn trọc suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu nói không nên lời, trời sinh tính của cô không phải là người như thế, lần này cuốn vào sự việc rắc rối phức tạp như vậy, chỉ cảm thấy hao tổn rất nhiều tâm tư và sức lực, nhưng cô đã đi tới bước này, còn có thể làm gì nữa?
Chẳng lẽ lúc này lại rời đi sao? Mạnh Thiệu Đình tất nhiên sẽ không chịu buông tay, coi như cô có thể ép anh buông tay, hai người nhà họ Mạnh kia chưa chắc đã bỏ qua cho cô, hơn nữa, còn rất nhiều chuyện cô chưa làm rõ được. Ví dụ như tại sao Mạnh Thiệu Tiệm lại nói cho cô biết chuyện Mạnh Thiệu Đình bị tai nạn xe cộ, anh ta còn có mưu đồ xấu xa gì nữa đây. Cô nghĩ nếu như anh ta có ý đồ xấu, thì không lý nào lại ngồi yên nhìn như thế. Dù sao đi nữa, cái người Mạnh Thiệu Tiệm này thật sự rất nguy hiểm, thậm chí cô có chút sợ hãi, sợ lỡ như có một ngày anh ta nắm được tất cả, sẽ khiến cho số mạng của tất cả mọi người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô vẫn không quên tất cả những việc mà anh ta đã làm vào ngày Tết năm đó, khi cô và Thiệu Đình ly hôn.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, chợt run lên một cái.
"Sao thế? Sao tay lại lạnh như vậy, có phải điều hòa bật hơi thấp không?" Anh nhạy cảm phát hiện cô khó chịu, lật đật cầm đôi tay lạnh như băng của cô đặt vào lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng thổi hơi.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Thiệu Đình, tại sao lần này ba anh lại để cho Mạnh Thiệu Tiệm giữ chức chủ tịch vậy?"
Mạnh Thiệu Đình sững sờ, chợt cười nói: "Không phải tại anh bị thương hay sao, dù sao anh cả cũng là con trai trưởng của nhà họ Mạnh, cái này rất bình thường."
"Không phải." Tĩnh Tri khẽ lắc đầu một cái: "Không phải anh chỉ bị thương ở chân thôi sao, cũng có thể dời phòng làm việc đến bệnh viện, phải biết rằng, mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, có ai đã từng ngồi lên chiếc ghế đó mà muốn xuống đâu?"
Mạnh Thiệu Đình nở nụ cười, ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô, đều nói khi phụ nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất, giờ phút này dáng vẻ nhíu mày tập trung suy nghĩ của cô thật sự làm cho lòng người rung động.
"Tĩnh Tri, em đang lo lắng cho anh sao?" Anh nắm chặt bàn tay của cô, đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại trên mu bàn tay của cô.
Tĩnh Tri trừng mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ anh lại không lo lắng chút nào sao? Người anh cả đó của anh cũng không phải là một người đơn giản."
Mạnh Thiệu Đình yếu ớt cười một tiếng: "Cứ mặc kệ anh ấy cũng tốt, tiền không phải do mình kiếm ra sao."
"Anh cứ để mặc anh ta muốn làm gì thì làm thế sao?" Tĩnh Tri có chút nóng nảy, không phải nói đàn ông đều hứng thú với quyền lực sao, sao dáng vẻ của người đàn ông này lại giống như không quan tâm chút nào hết vậy.
"Cái mà anh coi trọng không giống với cái mà anh cả coi trọng." Mạnh Thiệu Đình nhướng mày lên, trong con ngươi mơ hồ dâng lên sự chế giễu: "Anh ấy muốn tranh giành, cứ để anh ấy giành, dù sao bây giờ anh cũng đang dưỡng thương, cũng không muốn trông nom những chuyện kia."
Tĩnh Tri bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy, đúng rồi, chẳng lẽ anh không cảm thấy tò mò là làm thế nào mà em biết được chuyện anh bị thương sao?"
Mạnh Thiệu Đình đột nhiên dừng lại, một lát sau, anh cúi đầu mở miệng, trong giọng nói lại mang theo một chút nặng nề: "Là anh cả sao?"
Tĩnh Tri gật đầu: "Đúng vậy, em đang nghĩ, anh ta nhất định có mục đích gì đó."
Mạnh Thiệu Đình cúi thấp đầu, tròng mắt híp lại, trong đầu cũng đang nhanh chóng xoay tròn. Anh vốn không phải người ngốc, lần này bị những lời nói của Tĩnh Tri đánh thức, trong nháy mắt liền xâu chuỗi những chuyện trong quá khứ lại với nhau. Đúng rồi, trước đây quả thật anh cả giống như luôn vô tình mà tiết lộ tin tức của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri cho an. Khi anh cử hành hôn lễ với Mạn Quân ở Hawai, cũng là anh ấy nói cho anh biết chuyện em ba và Tĩnh Tri kết hôn, vì vậy anh mới đào hôn trở về nước. Lần đó ba đã rất giận dữ, suýt chút nữa anh cũng bị mất đi chức chủ tịch.
"Rất đơn giản, anh ấy là muốn anh và em ba đấu đá nhau, sau đó anh ấy sẽ làm ngư ông đắc lợi."
Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, anh buông tay Tĩnh Tri ra muốn đi tìm thuốc lá. Khi nghĩ lại những chuyện lúc đó, anh luôn cảm thấy muốn hút thuốc.
"Vết thương của anh còn chưa lành, đừng hút thuốc." Hình như cô nhìn thấu được suy nghĩ của anh, nên đưa tay nắm tay của anh.
Mạnh Thiệu Đình cười với cô một tiếng, chậm rãi nói: "Được."
Tĩnh Tri ngẩn người, chợt bĩu môi, bỏ bàn tay của anh ra, nhưng anh đã trở tay nắm ngược lại tay cô, kéo cô vào lòng: "Không cần nhắc đến anh ấy nữa, hiện tại anh ấy đã là chủ tịch, chân của anh lại không thể cử động, cứ để anh ấy làm cũng được. Mạnh thị là của nhà họ Mạnh, anh cả cũng là người của nhà họ Mạnh, anh ấy muốn thì cứ làm, anh cũng không quá quan tâm đến những thứ này. Lại nói anh ấy chính là con trưởng, thừa kế gia nghiệp cũng là chuyện đương nhiên, anh cũng không phải là không thể kiếm ra tiền, không thể nuôi sống được em."
"Anh nên xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu đi, đang nắm một miếng thịt béo bở như vậy ở trong lòng bàn tay mà anh cũng cam tâm chắp tay nhường cho người ta sao?"
"Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? (không phải cá, sao biết niềm vui của cá?)" Mạnh Thiệu Đình đè cằm lên cổ của cô, môi bắt đầu khẽ hôn lên làn da trong suốt ấy: "Em không phải là anh, làm sao biết anh muốn gì chứ?"
Cô có chút mất hồn, lẩm bẩm hỏi thăm: "Vậy anh nói cho em biết đi, anh muốn cái gì?"
Anh cười lớn một tiếng, cả lồng ngực giống như đang chấn động, dán sát vào xương sống của cô làm cho sống lưng của cô cũng bắt đầu tê dại. Không nhịn được cắn môi, lầu bầu nói: "Em cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Anh cúi đầu hôn lên gò má của cô, giọng nói mơ hồ không rõ truyền vào lỗ tai của cô: "Chẳng lẽ em không biết anh muốn cái gì sao?"
Tĩnh Tri cảm thấy lỗ tai của mình nóng rang, khẽ uốn người thúc cùi chỏ một cái, vừa đúng đụng ngay vào chỗ đau của anh, Mạnh Thiệu Đình ‘ai da’ một tiếng liền buông tay ra, cô lập tức nhảy ra, bước chân cũng có chút rối loạn: "Em mệt rồi, ngủ đây."
"Tĩnh Tri. . . . . ." Thế nhưng anh lại mở miệng gọi cô, con ngươi xinh đẹp mang theo ý cười, kiên định nhìn cô: "Không phải lúc nãy em nói sẽ lau người cho anh trước khi ngủ sao?"
Cô không nhịn được nói: "Không phải có y tá rồi sao?"
"Anh muốn em làm, lực tay của y tá quá mạnh, làm cho miệng vết thương của anh đau lắm." Anh nói khoác mà không biết ngượng, trong lòng Tĩnh Tri biết anh đang gạt người, nhưng vẫn tức giận xoay người sang chỗ khác, bưng nước ấm tới lau mặt và tay cho anh.
Không dễ dàng gì anh mới thoái mái dễ chịu mà nằm xuống. Tĩnh Tri lại cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi. Bởi vì không mang theo đồ dùng hàng ngày, nên cô đành phải rửa mặt qua loa, rồi chọn một căn phòng đi vào, vén chăn lên nằm xuống. Cô cho rằng mình sẽ rất khó ngủ, ai ngờ cơ thể vừa chạm vào chăn mỏng mềm mại, thì bỗng nhiên cơn buồn ngủ lập tức ùa về, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ thiếp đi.
Cả đêm đều là mộng đẹp, thức dậy vào lúc sáng sớm, Tĩnh Tri cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, nghỉ ngơi tốt thì tinh thần cũng tốt theo. Cô thu dọn xong mọi thứ rất nhanh, tắm rửa thay quần áo xong liền kéo cửa đi ra ngoài, lại hơi sửng sốt một chút.
Thẩm Mạn Quân đang ngồi bên cạnh giường của Mạnh Thiệu Đình, trong tay cô đang bưng một chén nhỏ, múc từng muỗng đưa lên trên miệng của Mạnh Thiệu Đình, mà vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lại không được tự nhiên cho lắm, cũng không đáp lại.
Tĩnh Tri hơi bĩu môi, bỏ qua một tia khó chịu đang nhói lên trong lòng, cô xoay người chuẩn bị trở lại phòng ngủ.
"Phó tiểu thư." Mạn Quân lại nghe được tiếng động nên đứng lên, mở miệng gọi cô lại.
Tĩnh Tri dừng chân, khi xoay người lại thì trên mặt của cô đã khôi phục lại vẻ bình thản, dưới đáy mắt mang theo một nụ cười thản nhiên: "Thẩm tiểu thư, chào buổi sáng."
Mạn Quân hít sâu một hơi, cố đè nén cảm giác khó chịu và tức giận. Để chén cháo trong tay xuống, đi thẳng tới trước mặt Tĩnh Tri mà không hề để ý đến sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.