Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 337: Cuốn Mê tình: kết thúc phần bốn, chia tay
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Anh cứ lạnh nhạt như vậy đứng ở nơi đó, hời hợt nói một câu: "Phó tiểu thư, cô muốn mình thoải mái xuống, hay là muốn tôi mời bảo vệ tới đây lôi cô ra?"
Tĩnh Ngôn lập tức cắn môi dưới, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh chỉ nghiêm trang đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn gần trong gang tấc, cô ta chỉ muốn đưa tay, còn có thể như năm đó, ôm anh hôn anh, nhưng giờ phút này, tất cả dũng khí của cô ta không còn sót lại chút gì.
Bảy năm cởi mở lại sa đọa ở nước Pháp, cô ta cho rằng cô ta đã tu luyện tới trình độ nhuần nhuyễn, nhưng lại chưa từng ngờ tới, càng tỏ ra lạnh lùng lại càng không thể nắm lấy Mạnh Thiệu Đình trước mặt, Mạnh Thiệu Đình trước mặt đã yêu chị gái của cô ta Phó Tĩnh Tri, cô ta nhỏ bé và yếu ớt như vậy.
Cô ta giữ chặt lấy tràn đầy hận ý và mong đợi trở lại, một mình cô ta ở trong phòng trang điểm suốt một buổi sáng, thay đổi mấy lần trang điểm, đổi vô số quần áo, rốt cục để cho mình chói mắt xuất hiện hiện ở trước mặt của anh, nhưng ánh mắt anh không chút nào dao động lại chỉ nhẹ nhàng khinh thường rơi vào trên mặt của cô ta, tiện tay phá vỡ ngụy trang khéo léo của cô ta.
Ai yêu trước, người đó sẽ thua.
Cô ta thê lương cười một tiếng, nhưng vẫn không cam lòng: "Thiệu Đình, anh thật sự nhẫn tâm với em như vậy sao?"
Cô ta còn chưa nói xong, chỉ thấy vẻ mặt anh không chút thay đổi lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại...
"Anh không cần báo cảnh sát, em sẽ tự đi." Nụ cười trên mặt Tĩnh Ngôn từng chút bể tan tành, cô ta tao nhã lại đúng mực từ trên xe của anh bước xuống đứng trước mặt anh, không nhúc nhích nhìn anh.
Mạnh Thiệu Đình ngửi được mùi nước hoa nổi tiếng trên người cô ta, không nhịn được cau mày, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Tĩnh Ngôn chợt mở miệng, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh sẽ có một ngày cầu xin em."
"Cô chớ vọng tưởng." Anh cũng không quay đầu lại, ý cười mỉa mai trên môi càng nở rộ.
"Vậy chúng ta liền mỏi mắt mong chờ." Sắc mặt Tĩnh Ngôn dần dần biến thành tái nhợt, cô ta chợt khống chế không được đuổi theo mấy bước, rồi lại thê lương cười một tiếng: "Mạnh Thiệu Đình, em muốn kết hôn với anh cả của anh!"
Mạnh Thiệu Đình dừng chân lại, lại tiếp tục bước đi: "Vậy chúc mừng cô, phu nhân Đổng Sự Trưởng tương lai."
Cửa xe cạch một tiếng đóng lại, anh khởi động xe rời đi, trong kính chiếu hậu, thấy cơ thể thon dài mảnh khảnh của Tĩnh Ngôn vẫn đứng ở trong đó, nhìn hướng anh xe lái đi, trong lòng anh giống như bị một tảng đá lớn đè ép, câu nói sau cùng của Tĩnh Ngôn, thật sự làm anh kinh hãi rồi.
Hà Dĩ Kiệt cũng không có biện pháp, anh sợ rằng càng thêm bỏ ra gấp trăm lần khổ cực, anh cả có núi dựa mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ anh cũng khó có thể rung chuyển, chẳng qua là, vốn anh cũng không phải quá đam mê với quyền lực, mình đi ra ngoài tự lập môn hộ cũng không phải là không thể được, nhưng bây giờ, anh cả đã hoàn toàn không chịu được anh, nếu không áp chế anh đến không có trình độ xoay chuyển, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh có thể thối lui, có thể tức thời bỏ qua một chút vật ngoại thân, nhưng nếu cũng bị người bức đến vấn đề sống còn cũng khó khăn, còn không biết phản kích mà nói, anh Mạnh Thiệu Đình hơn ba mươi năm đã sống vô ích rồi.
Một đường đầy cõi lòng tâm sự, khi đến Tịnh Viên, chính là một giờ trưa, khi anh dừng xe liền suy nghĩ, vào lúc này cô đã ngủ trưa, nhưng không ngờ vừa đi tới Tiểu Lâu, cô đã đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, dường như đang đợi anh.
Đè ép tất cả những chuyện phiền lòng xuống, anh thay đổi vẻ mặt vui vẻ đi vào, cởi áo khoác chuẩn bị đưa cho người giúp việc, lại phát hiện trong phòng khách chỉ có một mình Tĩnh Tri, anh kinh ngạc, liền treo áo khoác trên móc treo áo, đi tới trước mặt cô, ngồi xuống ở bên người cô, đưa tay muốn ôm cô: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Không khí có chút quỷ dị, anh không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Tĩnh Tri mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lông mi thật dài rũ xuống, cứ như vậy che ánh sáng lúc sáng lúc tối trong đáy mắt cô, cô cũng không tránh anh ôm, chẳng qua là sau khi anh hỏi thăm, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thiệu Đình, lần trước Phi Đồng bị bắt cóc, rốt cuộc là ai làm?"
Cô vừa hỏi như vậy, anh lập tức biết cô đã nghe được phong thanh gì, giữa lông mày không khỏi xông lên tàn khốc, bàn tay ôm cô cũng hơi buộc chặt một chút: "Ai ở trước mặt em nói xằng nói bậy hả?"
Cô chợt cười một chút, ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đã là một mảnh yên lặng, giống như là một cái giếng đã khô nước, không có một chút gợn sóng.
"Thiệu Đình, nếu như tôi không từ trong miệng của người khác nghe được chân tướng, có phải anh chuẩn bị lừa gạt tôi cả đời phải không?"
Cô đứng lên, bóng dáng gầy gò dường như gió thổi gục, nhưng nồng đậm hận ý và xa cách trong đáy mắt cô so với ngày xưa trong nháy mắt đánh ngã anh, tất cả mọi chuyện bỗng chợt gộp lại với nhau, anh cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Cho tới nay, đều là anh đuổi theo bước chân của cô, đều là anh hợp lực duy trì quan hệ lung lay sắp đổ giữa bọn họ, cô chỉ cần thoáng đến gần một chút, anh đã có thể cảm giác được hạnh phúc lớn lao, nhưng mỗi lần, sau khi cô đến gần, chính là lui về phía sau còn lớn hơn.
Cô sợ hãi quá nhiều thứ, quan tâm quá nhiều thứ, mà anh, là một phần nhỏ bé nhất trong đó, một phần bé nhỏ nhất không đáng kể.
Giải thích sao? Cô sẽ không tin tưởng lời của anh, hơn nữa, anh thật sự giống như ngay cả sức lực giải thích cũng không có.
"Đúng vậy, nếu có thể, anh sẽ lừa gạt em cả đời." Anh cười khổ, kẹp ở giữa mẹ và người yêu, xem một chút các cô quyết liệt, đến trình độ không cách nào chữa trị, tim của anh có thể khó chịu hay không? Cô cũng chưa từng suy nghĩ cho anh một chút.
Muốn anh làm sao bây giờ? Nói cho cô biết mẹ của anh không tha cho đứa bé Phi Đồng, cho nên bày ra chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy, sau đó hai người bọn họ xung khắc như nước với lửa, gây gổ không thể tách rời ra, cô và anh không còn có thể đứng chung một chỗ?
Hay là muốn anh, trói mẹ ruột của mình đưa vào trong tù?
Anh có thể làm, chính là cố gắng hết mức dẹp tin tức sự cố này, không để cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, anh làm như vậy không phải là vì tư lợi của mình, anh làm như vậy chẳng qua là muốn quan hệ tràn ngập nguy cơ giữa cô và anh không phải tiếp tục tổn hại ngày càng nặng nề!
Nhưng cô sẽ không tin tưởng, cô sẽ chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, là bởi vì Phi Đồng không phải con của anh, cho nên anh không chút nào để ở trong lòng, là bởi vì cô v Phi Đồng không sánh bằng trọng lượng của mẹ anh ở trong lòng anh, anh biết, cô nhất định là nghĩ như vậy.
"Được, anh không tiếp tục gạt tôi, tôi rất vui mừng." Cô xoay người lập tức đi lên lầu, giọng nói lại thay đổi dồn dập: "Hiện tại tôi lập tức mang Phi Đồng rời đi, Mạnh Thiệu Đình, nếu như anh không muốn tôi và Phi Đồng chết ở chỗ này, cũng đừng cản tôi."
"Phó Tĩnh Tri!" Anh bóp nát ly trà trong tay, trong lòng bàn tay một mảnh máu đỏ.
Anh lại không cố kỵ chút nào, một cước đá văng khay trà trước mặt, anh bước mấy bước vọt tới trước mặt cô, gắt gao nắm cổ tay cô, kích động và tức giận làm toàn thân anh cũng đang phát run, anh không cách nào khống chế bản thân.
"Em ầm ĩ đủ chưa? Em còn muốn tôi phải như thế nào nữa? Phi Đồng mất tích, tôi gấp gáp hơn em, trong khoảnh khắc tìm được nó, tôi còn kích động hơn em, tôi dấu diếm chuyện này, em cho rằng tôi là vì cái gì?"
"Anh vì cái gì? Anh chỉ nghiêng về mẹ anh, anh biến tôi thành một kẻ ngu làm tôi chẳng hay biết gì, tất cả mọi người biết là mẹ anh làm chuyện này, duy chỉ có tôi không biết! Phi Đồng là con tôi, đúng vậy, anh và nó không có quan hệ gì, nhưng lúc ban đầu anh đã nói gì? Bởi vì nó là tôi, cho nên nó cũng là của anh, anh quên rồi?"
"Tôi quên rồi? Các người tự hỏi lòng mình đấy Phó Tĩnh Tri! Em tự hỏi mình một câu đi, có phải tôi đối xử với nó còn hơn con ruột không? Đúng vậy, nó không phải là con trai của tôi, nhưng mà tôi đã từng không quan tâm chưa? Tôi thậm chí chuẩn bị cùng em chăm sóc nó cả đời!"
"Mạnh Thiệu Đình, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này nữa..."
Tâm tư Tĩnh Tri rối loạn như trời tối, cô hận anh không nói cho cô chân tướng bao che Mạnh phu nhân, rồi lại hận mình, biết anh làm khó, biết anh không có biện pháp tốt hơn, lại không có cách nào tha thứ, không có cách nào tiếp nhận anh giải thích.
Có lẽ cô chỉ quan tâm, ở giữa cô và mẹ, trong lòng anh bình nghiêng về hướng Mạnh phu nhân.
Anh buông tay ra lui về phía sau từng bước, cứ như vậy mà nhìn cô.
Anh cảm giác sự thật lòng mình giống như bị cô không chút lưu tình ném đi sau đó lại ném xuống đất đạp mấy đạp, anh khổ cực giữ lại thứ không thuộc về mình có ý nghĩa gì?
Nhưng anh thật sự tiện, cô rõ ràng không muốn nghe, nhưng anh vẫn không nhịn được giải thích với cô: "Anh không nói cho em biết chuyện này, chỉ là sợ em biết là bà ấy làm sẽ càng xa cách anh, càng thêm không chịu ở lại bên cạnh anh, anh chỉ muốn giữ em lại, Tĩnh Tri, trong lòng em đau khổ và trên lưng đeo mối thù đã quá nặng, anh không muốn để cho em tiếp tục gánh vác nhiều hơn, đây là lời thật lòng của anh, không có một câu giả dối, có tin hay không, tùy em, nếu em thật sự phải đi, anh sẽ không ngăn cản em nữa, riêng anh cũng vậy Phó Tĩnh Tri, năm lần bảy lượt dày vò, anh cũng có thời điểm chống đỡ không được."
Anh chán nản ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay run rẩy lục lọi ở trong túi, anh tìm được thuốc, đốt lên, nhưng thấy cơ thể gầy gò của cô run lẩy bẩy đứng ở nơi đó, anh vẫn tắt điếu thuốc để ở trên bàn, trong huyệt thái dương đau như bị kim châm, anh không nhịn được đưa tay vỗ mấy cái, cảm giác tâm lực tiều tụy, thì ra là thật sự không dễ chịu…
Tĩnh Ngôn lập tức cắn môi dưới, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh chỉ nghiêm trang đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn gần trong gang tấc, cô ta chỉ muốn đưa tay, còn có thể như năm đó, ôm anh hôn anh, nhưng giờ phút này, tất cả dũng khí của cô ta không còn sót lại chút gì.
Bảy năm cởi mở lại sa đọa ở nước Pháp, cô ta cho rằng cô ta đã tu luyện tới trình độ nhuần nhuyễn, nhưng lại chưa từng ngờ tới, càng tỏ ra lạnh lùng lại càng không thể nắm lấy Mạnh Thiệu Đình trước mặt, Mạnh Thiệu Đình trước mặt đã yêu chị gái của cô ta Phó Tĩnh Tri, cô ta nhỏ bé và yếu ớt như vậy.
Cô ta giữ chặt lấy tràn đầy hận ý và mong đợi trở lại, một mình cô ta ở trong phòng trang điểm suốt một buổi sáng, thay đổi mấy lần trang điểm, đổi vô số quần áo, rốt cục để cho mình chói mắt xuất hiện hiện ở trước mặt của anh, nhưng ánh mắt anh không chút nào dao động lại chỉ nhẹ nhàng khinh thường rơi vào trên mặt của cô ta, tiện tay phá vỡ ngụy trang khéo léo của cô ta.
Ai yêu trước, người đó sẽ thua.
Cô ta thê lương cười một tiếng, nhưng vẫn không cam lòng: "Thiệu Đình, anh thật sự nhẫn tâm với em như vậy sao?"
Cô ta còn chưa nói xong, chỉ thấy vẻ mặt anh không chút thay đổi lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại...
"Anh không cần báo cảnh sát, em sẽ tự đi." Nụ cười trên mặt Tĩnh Ngôn từng chút bể tan tành, cô ta tao nhã lại đúng mực từ trên xe của anh bước xuống đứng trước mặt anh, không nhúc nhích nhìn anh.
Mạnh Thiệu Đình ngửi được mùi nước hoa nổi tiếng trên người cô ta, không nhịn được cau mày, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Tĩnh Ngôn chợt mở miệng, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh sẽ có một ngày cầu xin em."
"Cô chớ vọng tưởng." Anh cũng không quay đầu lại, ý cười mỉa mai trên môi càng nở rộ.
"Vậy chúng ta liền mỏi mắt mong chờ." Sắc mặt Tĩnh Ngôn dần dần biến thành tái nhợt, cô ta chợt khống chế không được đuổi theo mấy bước, rồi lại thê lương cười một tiếng: "Mạnh Thiệu Đình, em muốn kết hôn với anh cả của anh!"
Mạnh Thiệu Đình dừng chân lại, lại tiếp tục bước đi: "Vậy chúc mừng cô, phu nhân Đổng Sự Trưởng tương lai."
Cửa xe cạch một tiếng đóng lại, anh khởi động xe rời đi, trong kính chiếu hậu, thấy cơ thể thon dài mảnh khảnh của Tĩnh Ngôn vẫn đứng ở trong đó, nhìn hướng anh xe lái đi, trong lòng anh giống như bị một tảng đá lớn đè ép, câu nói sau cùng của Tĩnh Ngôn, thật sự làm anh kinh hãi rồi.
Hà Dĩ Kiệt cũng không có biện pháp, anh sợ rằng càng thêm bỏ ra gấp trăm lần khổ cực, anh cả có núi dựa mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ anh cũng khó có thể rung chuyển, chẳng qua là, vốn anh cũng không phải quá đam mê với quyền lực, mình đi ra ngoài tự lập môn hộ cũng không phải là không thể được, nhưng bây giờ, anh cả đã hoàn toàn không chịu được anh, nếu không áp chế anh đến không có trình độ xoay chuyển, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh có thể thối lui, có thể tức thời bỏ qua một chút vật ngoại thân, nhưng nếu cũng bị người bức đến vấn đề sống còn cũng khó khăn, còn không biết phản kích mà nói, anh Mạnh Thiệu Đình hơn ba mươi năm đã sống vô ích rồi.
Một đường đầy cõi lòng tâm sự, khi đến Tịnh Viên, chính là một giờ trưa, khi anh dừng xe liền suy nghĩ, vào lúc này cô đã ngủ trưa, nhưng không ngờ vừa đi tới Tiểu Lâu, cô đã đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, dường như đang đợi anh.
Đè ép tất cả những chuyện phiền lòng xuống, anh thay đổi vẻ mặt vui vẻ đi vào, cởi áo khoác chuẩn bị đưa cho người giúp việc, lại phát hiện trong phòng khách chỉ có một mình Tĩnh Tri, anh kinh ngạc, liền treo áo khoác trên móc treo áo, đi tới trước mặt cô, ngồi xuống ở bên người cô, đưa tay muốn ôm cô: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Không khí có chút quỷ dị, anh không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Tĩnh Tri mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lông mi thật dài rũ xuống, cứ như vậy che ánh sáng lúc sáng lúc tối trong đáy mắt cô, cô cũng không tránh anh ôm, chẳng qua là sau khi anh hỏi thăm, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thiệu Đình, lần trước Phi Đồng bị bắt cóc, rốt cuộc là ai làm?"
Cô vừa hỏi như vậy, anh lập tức biết cô đã nghe được phong thanh gì, giữa lông mày không khỏi xông lên tàn khốc, bàn tay ôm cô cũng hơi buộc chặt một chút: "Ai ở trước mặt em nói xằng nói bậy hả?"
Cô chợt cười một chút, ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đã là một mảnh yên lặng, giống như là một cái giếng đã khô nước, không có một chút gợn sóng.
"Thiệu Đình, nếu như tôi không từ trong miệng của người khác nghe được chân tướng, có phải anh chuẩn bị lừa gạt tôi cả đời phải không?"
Cô đứng lên, bóng dáng gầy gò dường như gió thổi gục, nhưng nồng đậm hận ý và xa cách trong đáy mắt cô so với ngày xưa trong nháy mắt đánh ngã anh, tất cả mọi chuyện bỗng chợt gộp lại với nhau, anh cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Cho tới nay, đều là anh đuổi theo bước chân của cô, đều là anh hợp lực duy trì quan hệ lung lay sắp đổ giữa bọn họ, cô chỉ cần thoáng đến gần một chút, anh đã có thể cảm giác được hạnh phúc lớn lao, nhưng mỗi lần, sau khi cô đến gần, chính là lui về phía sau còn lớn hơn.
Cô sợ hãi quá nhiều thứ, quan tâm quá nhiều thứ, mà anh, là một phần nhỏ bé nhất trong đó, một phần bé nhỏ nhất không đáng kể.
Giải thích sao? Cô sẽ không tin tưởng lời của anh, hơn nữa, anh thật sự giống như ngay cả sức lực giải thích cũng không có.
"Đúng vậy, nếu có thể, anh sẽ lừa gạt em cả đời." Anh cười khổ, kẹp ở giữa mẹ và người yêu, xem một chút các cô quyết liệt, đến trình độ không cách nào chữa trị, tim của anh có thể khó chịu hay không? Cô cũng chưa từng suy nghĩ cho anh một chút.
Muốn anh làm sao bây giờ? Nói cho cô biết mẹ của anh không tha cho đứa bé Phi Đồng, cho nên bày ra chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy, sau đó hai người bọn họ xung khắc như nước với lửa, gây gổ không thể tách rời ra, cô và anh không còn có thể đứng chung một chỗ?
Hay là muốn anh, trói mẹ ruột của mình đưa vào trong tù?
Anh có thể làm, chính là cố gắng hết mức dẹp tin tức sự cố này, không để cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, anh làm như vậy không phải là vì tư lợi của mình, anh làm như vậy chẳng qua là muốn quan hệ tràn ngập nguy cơ giữa cô và anh không phải tiếp tục tổn hại ngày càng nặng nề!
Nhưng cô sẽ không tin tưởng, cô sẽ chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, là bởi vì Phi Đồng không phải con của anh, cho nên anh không chút nào để ở trong lòng, là bởi vì cô v Phi Đồng không sánh bằng trọng lượng của mẹ anh ở trong lòng anh, anh biết, cô nhất định là nghĩ như vậy.
"Được, anh không tiếp tục gạt tôi, tôi rất vui mừng." Cô xoay người lập tức đi lên lầu, giọng nói lại thay đổi dồn dập: "Hiện tại tôi lập tức mang Phi Đồng rời đi, Mạnh Thiệu Đình, nếu như anh không muốn tôi và Phi Đồng chết ở chỗ này, cũng đừng cản tôi."
"Phó Tĩnh Tri!" Anh bóp nát ly trà trong tay, trong lòng bàn tay một mảnh máu đỏ.
Anh lại không cố kỵ chút nào, một cước đá văng khay trà trước mặt, anh bước mấy bước vọt tới trước mặt cô, gắt gao nắm cổ tay cô, kích động và tức giận làm toàn thân anh cũng đang phát run, anh không cách nào khống chế bản thân.
"Em ầm ĩ đủ chưa? Em còn muốn tôi phải như thế nào nữa? Phi Đồng mất tích, tôi gấp gáp hơn em, trong khoảnh khắc tìm được nó, tôi còn kích động hơn em, tôi dấu diếm chuyện này, em cho rằng tôi là vì cái gì?"
"Anh vì cái gì? Anh chỉ nghiêng về mẹ anh, anh biến tôi thành một kẻ ngu làm tôi chẳng hay biết gì, tất cả mọi người biết là mẹ anh làm chuyện này, duy chỉ có tôi không biết! Phi Đồng là con tôi, đúng vậy, anh và nó không có quan hệ gì, nhưng lúc ban đầu anh đã nói gì? Bởi vì nó là tôi, cho nên nó cũng là của anh, anh quên rồi?"
"Tôi quên rồi? Các người tự hỏi lòng mình đấy Phó Tĩnh Tri! Em tự hỏi mình một câu đi, có phải tôi đối xử với nó còn hơn con ruột không? Đúng vậy, nó không phải là con trai của tôi, nhưng mà tôi đã từng không quan tâm chưa? Tôi thậm chí chuẩn bị cùng em chăm sóc nó cả đời!"
"Mạnh Thiệu Đình, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này nữa..."
Tâm tư Tĩnh Tri rối loạn như trời tối, cô hận anh không nói cho cô chân tướng bao che Mạnh phu nhân, rồi lại hận mình, biết anh làm khó, biết anh không có biện pháp tốt hơn, lại không có cách nào tha thứ, không có cách nào tiếp nhận anh giải thích.
Có lẽ cô chỉ quan tâm, ở giữa cô và mẹ, trong lòng anh bình nghiêng về hướng Mạnh phu nhân.
Anh buông tay ra lui về phía sau từng bước, cứ như vậy mà nhìn cô.
Anh cảm giác sự thật lòng mình giống như bị cô không chút lưu tình ném đi sau đó lại ném xuống đất đạp mấy đạp, anh khổ cực giữ lại thứ không thuộc về mình có ý nghĩa gì?
Nhưng anh thật sự tiện, cô rõ ràng không muốn nghe, nhưng anh vẫn không nhịn được giải thích với cô: "Anh không nói cho em biết chuyện này, chỉ là sợ em biết là bà ấy làm sẽ càng xa cách anh, càng thêm không chịu ở lại bên cạnh anh, anh chỉ muốn giữ em lại, Tĩnh Tri, trong lòng em đau khổ và trên lưng đeo mối thù đã quá nặng, anh không muốn để cho em tiếp tục gánh vác nhiều hơn, đây là lời thật lòng của anh, không có một câu giả dối, có tin hay không, tùy em, nếu em thật sự phải đi, anh sẽ không ngăn cản em nữa, riêng anh cũng vậy Phó Tĩnh Tri, năm lần bảy lượt dày vò, anh cũng có thời điểm chống đỡ không được."
Anh chán nản ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay run rẩy lục lọi ở trong túi, anh tìm được thuốc, đốt lên, nhưng thấy cơ thể gầy gò của cô run lẩy bẩy đứng ở nơi đó, anh vẫn tắt điếu thuốc để ở trên bàn, trong huyệt thái dương đau như bị kim châm, anh không nhịn được đưa tay vỗ mấy cái, cảm giác tâm lực tiều tụy, thì ra là thật sự không dễ chịu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.