Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 338: thích nhất một người, phụ lòng một người
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Trong huyệt thái dương đau như bị kim châm, anh không nhịn được đưa tay vỗ mấy cái, cảm giác tâm lực tiều tụy, thì ra là thật sự không dễ chịu…
Tĩnh Tri một tay chống trên lan can đứng ở nơi đó, sắc mặt xám tro một mảnh, cô im lặng không nói, chẳng qua là cắn chặt răng, trong phòng yên tĩnh, mà gió thổi vào từ cửa sổ mở phân nửa, mồ hôi chảy ra từ trên lưng từng trận từng lạnh lẽo, cô buồn ho khan mấy tiếng, phổi mơ hồ đau, đầu cũng có chút mơ hồ, dường như cơn bệnh đoạn thời gian Phi Đồng mất tích lại bắt đầu quấy phá.
Những đạo lý kia cô hiểu, cô cũng có thể hiểu được, đổi lại là cô, xảy ra chuyện như vậy, chưa chắc có thể làm tốt hơn anh, nhưng trong lòng không cách nào quên được lại là một chuyện khác.
Giữa bọn họ, ngay cả có thâm tình như thế, nhưng cũng không có cách nào kéo dài vượt qua vực sâu vạn trượng, tiếp tục ở lại, tiếp tục mâu thuẫn, tiếp tục giãy giụa giữa anh thâm tình và mối thù hận của cô, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, hơn nữa còn có Phì Đồng, Mạnh phu nhân ở một ngày, thì không cách nào dễ dàng tha thứ anh một ngày, muốn cô mang tim can của mình sống trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô thân làm một người mẹ, sao mà nhẫn tâm được?
Nhưng mà thật sự cứ đi như vậy sao? Cô không nhịn được ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, mỗi một cây cũng đều là tâm huyết của anh, mỗi một cái bàn cái ghế đều là anh thực tâm với cô, anh vì cô làm được trình độ như vậy, nhưng mà cô trả lại cho anh được cái gì? Trái tim người đều là thịt, trong những ngày nghêng gáy mà ngủ trong thời gian sống ở Tịnh Viên, cô dám nói cô không có một chút tình cảm nào với anh sao?
Nhưng coi như là như vậy thì như thế nào? Anh sẽ không vì cô bỏ qua cha mẹ của mình, cô cũng sẽ không vì anh không để ý cảm giác của Phi Đồng.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri từng chút từng chút một hạ quyết tâm, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi cũng đã trong suốt không gợn sóng, chợt một trận gió cuốn vào, làm rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề lay động bay phất phới, mà bình hoa khó khăn lắm mới để được ở trên bàn gần cửa sổ, đã bị rèm cửa sổ bay phất phới đụng trúng rơi xuống đất mặt, choang nhiên một tiếng, vỡ thành phấn vụn.
Mấy cành hoa quế cắm ở trong bình hoa tán loạn đầy đất, hạt gạo nhỏ giống nhau cánh hoa vàng óng ánh lật đổ, mà mùi thơm này cũng càng thêm ngào ngạt, dần dần tràn đầy cả gian phòng.
Cô quay đầu lại, đã thấy ánh mắt anh trầm thấp rơi vào trên những vàng óng ánh trên đất, cánh hoa nho nhỏ rất nhanh bị gió thổi biến mất, cũng không thấy được nữa, mà anh cứ ngồi cau mày như vậy, trên trán mơ hồ thấy hoàn toàn hiện ra gân xanh, mà hai bàn tay rũ xuống hai bên cơ thể cũng chặt nắm chặt, cầm đến xuất hiện dấu xanh trắng.
Cằm anh có một đường vòng cung cứng rắn, mà môi kéo căng thật chặt, mân thành đường cong dứt khoát, tròng mắt luôn trầm ổn lại có mấy phần tiêu điều, giống như cảnh sắc mùa thu lộ ra trong cả vườn cũng không che giấu được bi thương, trái tim của cô giống như bị những sợi dây nhỏ siết chặt, một vòng một vòng quấn quanh thấm ra từng tia máu nhỏ, đau không chịu nổi, bàn tay cầm lan can bỗng nhiên buột chặc, liền bị gai gỗ nhỏ chẳng biết nhô ra lúc nào đâm vào tay, đang lúc cô thu tay về, kêu đau một tiếng thật thấp, mà trên đầu ngón tay trắng bệch đã xuất hiện một giọt máu màu san hô nho nhỏ đáng yêu.
Cô đau trong khoang mũi chua xót một trận, theo bản năng đi nhìn anh, nhưng ánh mắt của anh chẳng qua là dừng ở trên tay của cô một chút, thật giống như bị anh cưỡng ép cho dời đi.
Trong cổ họng cô căng chặt, giống như là nhét một miếng bông vải, cô nói không ra lời.
Trên lông mi bốc hơi sương mù, cô nhìn thấy anh quay mặt nhìn sang một bên, chỉ cho cô nửa hình mặt bên, cô không nhịn được trái tim căng cứng, cho nên ngay cả trên tay vẫn chảy ra những giọt máu cũng không để ý, cắn răng một cái bước lên lầu.
Đối phương vừa động, ánh mắt của anh liền theo đuổi tới đây, lại chỉ thấy một bóng lưng lành lạnh lại quật cường đơn độc chợt lóe lên, anh nghe được thở dài trong chỗ sâu nhất trong trái tim, ở trước mặt anh, cô thật giống như đặc biệt dễ dàng tức giận, đặc biệt cố chấp, đặc biệt quật cường, tính tình đặc biệt cổ quái...
Nếu như cô chịu, giống như là ở trước mặt Thiệu Hiên, nếu như cô chịu chia một chút xíu thái độ khi cô đối mặt với Thiệu Hiện cho anh, giữa anh và cô, sao đến nỗi lãng phí hơn phân nửa thời gian trên cãi vã và xa cách?
Anh muốn đứng lên đi lên lầu, lầu hai lại đã có động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn lại, trái tim lập tức kéo chặt.
Cô ôm Phi Đồng nửa mê nửa tỉnh, chỉ lấy một túi xách tay nho nhỏ và một túi hành lý choai choai từ trong phòng ngủ ra ngoài, cô cúi đầu cẩn thận từng bậc từng bậc xuống lầu, D Đ L Q Đ sắc mặt trấn tĩnh như nước, giữa lông mày một mảnh thông sáng, cử chỉ hành động không hề gợn sóng, cô đi xuống lâu, không liếc anh một cái, trực tiếp xuyên qua phòng khách đi ra khỏi Tiểu Lâu.
Phi Đồng nằm ở trên vai của cô, dường như tỉnh một chút, đôi mắt tròn căng của cậu nhìn anh, có chút hồ nghi lại có một chút tò mò, cắn ngón tay mút mút cũng im lặng, dáng vẻ khéo léo động lòng người, đôi mắt kia, đơn giản chính là phiên bản của Thiệu Hiên.
Trái tim anh đau đớn khó nhịn, giống như bị vô số ngân châm sắc bén hung hăng đâm vào, cô như nhau năm đó, dáng vẻ kí tên trên thỏa thuận ly hôn, sống lưng ngay thẳng, mắt nhìn thẳng, không hề lưu luyến, từng bước từng bước đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Mà bảy năm trước, anh nhìn cô đi, không nhúc nhích, cho dù bóng dáng của cô tan ra ở trong bóng tối vô biên, từ nay về sau buông tay, chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, lúc quay đầu lại tất cả chỉ là hối hận vô biên. Mà nay, chuyện xưa tái hiện, tình cảnh như năm đó, có phải anh còn muốn cho mình hối tiếc thêm bảy năm một lần nữa không?
Trong đời người lại có mấy bảy năm? Anh đã qua ba mươi, mà cô đã từ lâu không còn là cô bé trẻ tuổi, chẳng lẽ phải chờ tới lúc tóc hoa râm, nắm tay nhau mà chết lần nữa?
Trong đầu nghĩ như vậy, cơ thể đã không khống chế được đuổi theo, nhưng mà khi vun vút lao xuống đến nơi, yên tĩnh và sâu thẳm trong Tĩnh Viên, lại nơi nào còn bóng dáng của cô?
Bầu trời bị kiến trúc cao lớn, bị cây cối cổ xưa cắt thành hình dáng không theo luật lệ gì cả, ánh mắt có thể thấy địa phương là ngói xanh ngói xanh đá quý, ánh mặt trời vun vặt xuyên qua cành lá rơi trên mặt đất, rồi lại bị gió thổi loạn, giống như là chập chờn như bị kim loại cắt, cực xa trong rừng trúc gió xuyên qua Lâm Sao mà phát ra khóc thút thít giống như gào thét, đưa mắt nhìn lại, có thể thấy đỉnh đình Thương Lan chỗ cao nhất Tịnh Viên, một đầu nhọn màu đỏ thắm khéo léo, giống như là giọt máu màu đỏ trên ngón tay cô, giống như ánh sáng bán nguyệt chiếu sáng trên mặt nước lại giống như là cái nhìn cuối cùng cô nhìn anh.
Thương tịch và hàm chứa mơ hồ chờ đợi.
Anh nên đi tới, giống như ngày xưa vậy, ôm cô một cái, sau đó quay về tốt đẹp.
Cãi vã cũng tốt, khác nhau cũng tốt, xa cách cũng tốt.
Ít nhất người kia vẫn còn ở đây.
Ít nhất vẫn có thể vừa mở mắt đã thấy, thời điểm nhắm mắt lại vẫn ôm ấp lấy.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở chỗ này rất lâu, mới vừa rồi vòng bán nguyệt ta đi, xuyên qua bên cạnh hành lang dài mấy đạo cổng vòm hình bán nguyệt, còn có nửa khung dây leo nho khô héo, đưa tay lướt qua sát lá cây khô héo trên vai, bước chân anh càng thêm vội vã, từ xa, lướt qua Tư Thuần Đường liền thấy một chỗ hành lang dài thông đi ra cửa lớn, bóng dáng đơn độc chậm rãi mà đi.
Trước người là xanh biếc xanh ngắt sâu thẳm, phía sau là bức tường màu trắng ngói đen của Tư Thuần Đường, bóng dáng cô mơ hồ như ẩn như hiện, giống như là nho nhỏ một hạt biển cả, hoảng hốt, anh lại sinh ra một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện, cùng cực cả đời, dường như anh thấy, luôn là bóng lưng của cô.
Nhưng chỉ là dưới chân dừng lại một bước, cô liền không thấy nữa, trái tim Mạnh Thiệu Đình xông lên từng cơn vội vã, không rảnh lại đi tự định giá những cái khác, chẳng qua là đuổi sát theo.
Đã có thể thấy tường rào cao mấy trượng cùng cửa lớn màu đỏ sậm dầy cộm nặng nề của Tịnh Viên, đã thấy lối vào cao lớn hồ Thạch Đôi xây núi giả, đã có thể đi ra ngoài, hoàn toàn rời đi, hoàn toàn quyết liệt, nhưng bước chân của cô cũng càng ngày càng chậm.
Mơ hồ, nghĩ đến lần đầu tiên bị Mạn Quân lừa gạt tới Tịnh Viên, cô ấy nói với cô, trong khoảng khắc kia tung đồng xu lộn một vòng trên không trung kia, cô mới sẽ hiểu, trong lòng cô thật ra thì đã sớm làm quyết định.
Đúng vậy, cô thật sâu cảm nhận được, chính là giờ khắc này, cô đã có thể lấy được tự do ra khỏi lồng hấp, nhưng đang lúc cô cảm thấy tự do này tẻ nhạt vô vị.
Nhưng anh không đuổi theo, cô thậm chí ở lúc quẹo cua len lén liếc mắt nhìn sau lưng đường mòn, hoàn toàn không có bóng dáng của anh, cô đi chậm như vậy, ước chừng dùng gấp hai thời gian bình thường, thế nhưng anh lại vẫn không đuổi theo.
Hoảng hốt, nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh, nếu như cô đi, anh sẽ không ngăn cản nữa.
Cô có chút sợ, rồi lại không khỏi an lòng, Mạnh Thiệu Đình sẽ không trơ mắt nhìn cô đi như vậy, anh mới không bỏ được, anh quan tâm cô thế nào, người khác không biết, nhưng cô là người trong cuộc, cô rõ ràng nhất!
"Mẹ, mẹ đi chậm hơn, còn đi chậm hơn cả con." Phi Đồng không nhịn được bi bô cái miệng nhỏ, ở trong ngực cô xoay đùi tìm kiếm đường, rốt cuộc đã được như ý nguyện bị để trên mặt đất, dịch chuyển chân ngắn trong chốc lát, đã chạy tới nơi cửa lớn, cậu vẫy vẫy bàn tay nhỏ, giòn giả kêu: "Mẹ, mẹ mẹ nhanh lên một chút, chúng ta đi ra ngoài chơi..."
Tĩnh Tri đứng ở nơi đó ngẩn người, không nhịn được lại quay đầu nhìn lại, dưới màn trời xanh, quanh co dài thẳng thông đến trong màu xanh biếc vô biên, lại hoàn toàn không có bóng dáng Mạnh Thiệu Đình đuổi theo.
Cô không nhịn được mất mác, giật mình xoay người lại, vừa muốn ôm Phi Đồng rời đi, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô vui mừng trong bụng, trên mặt đã mang theo vui vẻ kiềm chế không được, mà trong đồng tử đen nhánh cũng dấy lên một ngọn lửa sáng mê người, cô muốn xoay người, phía trước lại chậm rãi vang lên giọng nói xa lạ và quen thuộc, trái tim giống như là bị cự thạch đè lên, trong nháy mắt thật nhanh ngã hướng đáy cốc, cả người cô cứng đờ, dường như phản ứng cũng chậm chạp từ từ ngước mắt lên rèm nhìn lại...
Xa xôi phía dưới chân trời, hai bên cây cối um tùm đang kẹp một con đường thật dài và thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời chỉ có một đường, ngày mùa thu ánh mặt trời rất nhỏ từ trong khe hở rơi xuống thì liền lộ vẻ có chút mê ly cách một đời.
Trên đường có lá cây ố vàng, một tầng thật mỏng trải dài, địa phương cách đó không xa, đi tới một người.
Anh vóc dáng cực cao, rồi lại có chút nhỏ gầy quá đáng, tuổi của anh thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng trong đôi mắt lại viết lên tang thương, da tay của anh rất trắng, d|d_l_q|d giống như là ánh sáng nhạt nổi trên đồ sứ trắng, tư thế anh đi bộ rất đẹp, là “soái ca” mà tiểu nữ sinh yêu thích.
Anh hơi cười, mang theo không khí vui vẻ trước sau như một, anh hơi nâng cằm, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách dưới ánh mặt trời híp mắt lên, phát ra bóng dáng thành thật chất phác, sống mũi anh cao thẳng giống như huyền đảm*, đôi môi thật mỏng cũng đang hơi nhếch lên một chút, mang theo tính trẻ con, lại mang theo một chút độc đáo của phóng đãng lỗi thời.
(*mũi huyền đảm: đầy đặn, kín lỗ mũi, sống mũi cao không lộ cốt chạy lên đến sơn căn (giữa hai con mắt), phú quý nhiều may mắn.)
Đầu tóc màu sợi đây, chất tóc thoạt nhìn cực tốt, ở dưới ánh mặt trời sáng rỡ có vầng sáng nhàn nhạt, hai tay anh cắm ở trong túi áo khoác màu cà phê, dáng người thon dài đẹp trai ngay thẳng giống như một cây chương lan, anh đi không thoải mái, nhưng giữa bước chân mang theo cấp bách rõ ràng, vẻ mặt trên mặt anh không có mừng như điên khi xa cách gặp lại, cũng đang bình tĩnh ôn hòa dưới lửa mạnh đè ép cuồng dã.
Anh thấy cô, còn có đứa bé nho nhỏ trong ngực cô, ba năm.
Chỉ hơn một ngàn ngày, chỉ hơn một ngàn ngày tưởng nhớ, nếu như có thể gặp lại, nếu như có thể nhìn cô lần nữa, như vậy tất cả khổ sở ngày xưa cũng không còn là khổ sở, hành hạ cũng không còn là hành hạ.
Huyết dịch trong tim dường như cũng muốn sôi trào, bàn tay để ở trong túi áo không biết dùng bao nhiêu kiềm chế mới để cho anh không lập tức ôm cô.
Vẻ mặt cô trợn mắt hốc mồm thật sự đáng yêu, xem ra anh đột ngột xuất hiện như vậy mang đến vui mừng đột ngột thật sự rất đúng.
Đứng ở ngoài năm bước, yên lặng cười híp mắt nhìn cô, sao cô vẫn giống ban đầu như đúc vậy? Một chút cũng không thay đổi, vẫn mặt mày như thế, vẫn sống mũi nhỏ khéo léo như thế, vẫn cái miệng nhỏ nhắn màu hồng chỉ có ở cô gái trẻ, vẫn khí chất tĩnh mật như nước, nhưng mà, cô gầy, quá gầy.
Anh cả nói cô sống với anh hai không tệ, là đang dối gạt anh thôi, nếu như anh hai thật sự chăm sóc cô rất tốt, sao lại nuôi cô thành như vậy?
Không được, anh phải mang cô về nhà, trông coi cô ăn cơm thật tốt, nuôi dưỡng cô trở lại dáng vẻ ba năm trước đây, mập một chút nữa cũng không sao.
"Bà xã —— "
Cô vẫn duy trì dáng vẻ cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, làm anh không nhịn được mỉm cười lắc đầu, cánh tay mở rộng ra với cô, anh vui vẻ lan đến đuôi lông mày khóe mắt.
"Bà xã ——" Anh lại gọi cô một lần nữa, giống như ba năm trước đây, một ngày mười mấy lần gọi cô bà xã, gọi thế nào cũng không đủ, gọi đến mức cô bất đắc dĩ bịt lấy lỗ tai ẩn núp anh, gương mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
Tĩnh Tri chợt run rẩy hạ xuống, Phi Đồng ôm ở trong ngực theo cơ thể của cô tuột xuống, cậu liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn mẹ, lại nhìn Mạnh Thiệu Hiên một chút, trong đầu nhỏ cũng có chút hỗn loạn.
Bà xã? Giống như ba cậu bé bút chì gọi Mỹ Nha*, như vậy, có phải hay không, nói người này, chính là ba của cậu?
(*Mẹ cậu bé bút chì Shin có tên là Mi sae Nohara, mà Mỹ Nha là phiên âm của Mi sae trong tiếng Trung. T_T)
Đầu nhỏ khò khè lập tức xoay qua chỗ khác, hai con mắt to nhìn chăm chú vào Mạnh Thiệu Hiên, trái tim nho nhỏ cũng đập nhanh.
"Thiệu Hiên?" Giọng nói của Tĩnh Tri nhỏ bé yếu ớt như con muỗi, cô lắp bắp mở miệng, có chút không dám tin tưởng nhìn anh, nhưng suy nghĩ lại sau lưng cô.
Anh ấy, anh ấy thì như thế nào?
Cô không nhịn được muốn quay đầu xem một chút, lại không dám, không biết là sợ thấy vẻ mặt anh ấy tuyệt vọng, hay sợ thấy anh ấy quay đầu đi.
Mạnh Thiệu Hiên nghe được giọng nói của cô, không nhịn được nở nụ cười rực rỡ: "Là anh, anh đã trở về rồi bà xã! Anh tới dẫn em về nhà, dẫn em và Phi Đồng về nhà." Cánh tay anh mở ra, chờ đợi cô lao vào trong ngực của anh, nhưng cô vẫn đứng ở nơi đó, chẳng qua là nước mắt trong mắt lăn xuống, cô gắt gao che miệng lại, quay mặt qua chỗ khác nước mắt rơi như mưa...
Vui vẻ trong mắt Thiệu Hiên từng chút từng chút một rút đi, anh lướt qua cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở cách đó không xa, sắc mặt trắng như giấy, mang theo lụn bại khó tả, chẳng qua là sững sờ nhìn anh đứng ở cửa, không nhúc nhích, không nói một lời.
Trái tim anh hơi suy nghĩ, cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc không nói ra được, anh vẫn chưa từng thấy anh hai như vậy, người đàn ông luôn kiêu ngạo và tự phụ, coi như anh ấy gặp phải khốn cảnh lớn hơn nữa thì cũng sẽ không tùy tiện toát ra vẻ chán nản như vậy.
Nhưng giờ phút này, tại sao vẻ mặt anh ấy lại như vậy, tại sao Tĩnh Tri thấy anh lại hoàn toàn không có vui mừng dư trong dự đoán?
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ông trời đùa giỡn mở ra cho cô một thế giới to lớn.
Sau khi cô hoàn toàn thoải mái muốn buông tay, sao Thiệu Hiên lại đột nhiên từ nước Mỹ trở lại?
Hiện tại, không phải anh cũng ở nước Mỹ sống những ngày hạnh phúc của anh sao? Tống tiểu thư đó không sai biệt lắm cũng đã sinh con cho anh rồi nhỉ, hiện tại anh chạy tới nói mang cô và Phi Đồng về nhà, là có ý gì?
Tại sao không phải là ba năm trước đây, tại sao không phải là khi cô đi tìm anh ở California? Tại sao không phải là khi cô đứng ở trước xe của anh không cam lòng muốn gặp mặt anh lần cuối cùng?
Tại sao khi cô trở lại bên người Mạnh Thiệu Đình, tại sao khi cô đã sắp tiếp nhận tình cảm Mạnh Thiệu Đình, tại sao sau khi cô đã có tầng quan hệ kia với người khác, anh cứ cười như vậy, như không có chuyện gì xảy ra trở lại, đứng ở trước mặt cô, hời hợt nói với cô, bà xã anh tới đưa em về nhà!
Sao anh có thể nói ra khỏi miệng? Sao anh lại có thể tùy ý giả bộ làm như không có gì xảy ra nói ra khỏi miệng như vậy?
Cô cũng chưa từng hận anh, đúng vậy, khi ở California gặp phải nhục nhã như vậy, khi biết được anh có người phụ nữ khác, d(dl)qd,co^m khi biết anh và người khác có con, cô chưa từng hận anh, chỉ là thật tâm mong muốn anh sống hạnh phúc, nhưng mà bây giờ!
Anh chợt chạy đến trước mặt cô, hôn nhẹ nóng lòng gọi cô bà xã, mặt mỉm cười nói muốn dẫn cô về nhà! Cô đột nhiên cảm giác được hận ý cuốn tới không nói ra được, đúng vậy, cô hận anh!
Nhưng mà cô lại nói liên tục ra sức lực cô hận của anh cũng không có.
Cô không muốn nhìn thấy anh, chỉ là giờ khắc này, cô không muốn nhìn thấy anh.
"Anh đi đi." Rốt cuộc cô mở miệng, giọng nói lại giống như bị chặn lại tối tăm khó nghe, cô kiềm chế nước mắt, ngẩng đầu lên, thật yên lặng mở miệng: "Thiệu Hiên, anh đi đi, em không thể về nhà với anh."
"Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên cả kinh thất sắc, hai cánh tay anh đang mở rộng cứng ngắc rơi xuống, bước mấy bước đi tới trước mặt cô, một phen đè bả vai của cô xuống, anh cúi đầu, trong con ngươi toát ra ngọn lửa: "Tại sao! Nói cho anh biết, tại sao!"
Tĩnh Tri bị anh lay động choáng váng đầu hoa mắt, cô vô lực lắc đầu một cái, giơ tay lên đẩy cánh tay anh ra: "Mạnh Thiệu Hiên, lời này là em nên hỏi anh."
Con mắt cô như giếng cổ xưa, không thể lên gợn sóng, nhưng bờ môi cũng dâng lên vui vẻ nhợt nhạt: "Nếu là ba năm trước đây, em còn muốn hỏi anh một câu, nhưng mà bây giờ, em ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Em thay lòng Tri Tri, em nói sẽ chờ anh, em đã quên rồi!" Con mắt anh muốn nứt ra, sắc mặt tuyết trắng, giọng nói đã trở nên u ám.
"Người thay lòng là anh!" Tĩnh Tri chợt tức giận mở miệng, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã tĩnh táo lại, "Em không muốn nhắc lại những thứ này, anh đi đi."
"Rõ ràng là em, em và anh hai có đúng hay không? Em đã quên sạch lời thề ban đầu của chúng ta, em chỉ muốn cùng người đàn ông này song túc song phi (như hình với bóng), em hoàn toàn quên mất anh, quên mất còn có một người đàn ông gọi là Mạnh Thiệu Hiên đang nước Mỹ sống không bằng chết trôi qua ba năm mà không hề có một khắc nhớ em, không hề có một khắc nhớ phải về nước tới tìm em, không hề có một khắc nhớ nhớ thương em nhớ em móc tim móc phổi yêu em! Anh nào sợ ánh mắt không thấy được vẫn chưa từng buông tha phải tìm được thư của em đọc, Phó Tĩnh Tri, em đã quên nhanh như vậy? Em có trái tim hay không? Em tự hỏi lương tâm của mình xem, có phải em đã quên rồi không? Chỉ ngắn ngủn ba năm, ngắn ngủn ba năm, lời nói ban đầu cũng quên sạch sẽ rồi hả?"
Anh nói xong lời cuối cùng, lại nở nụ cười khổ.
Tĩnh Tri dần dần thay đổi sắc mặt, đợi đến cuối cùng, cô đã trợn to hai mắt, "Anh nói em quên mất lời thề ban đầu, như vậy còn anh? Anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, em tận mắt thấy anh hôn Tống Cảnh, em đi California tìm anh, em chờ anh suốt một tuần lễ, em chờ được cái gì? Em nghe được băng ghi âm ghi tiếng các người dây dưa ở chung một chỗ, em nghe được anh nói anh yêu cô ấy, em vẫn không buông tha, em đi tìm anh, một lần cuối cùng cố gắng đi tìm, thế nhưng lúc em đứng ở trước xe của anh, người phụ nữ gọi là Tống Cảnh kia cô ấy nhẹ nhàng lên xe của anh, cô ấy mắng em là kỹ nữ Trung Quốc. Anh, anh lạnh lùng bảo người ta đuổi em đi, Thiệu Hiên, đến tột cùng ai là người phụ ai? Là ai quên mất lời thề ban đầu trước, là ai quên mất từng câu từng chữ nói ban đầu lúc anh với em, em vĩnh viễn là của anh, cả đời em cũng là của anh?"
Cô nói xong lời cuối cùng, đã lệ rơi đầy mặt, miệng cũng run rẩy không cách nào tự động kiềm chế.
Mạnh Thiệu Đình nghe đến đó, chợt cười một chút, anh nhìn cô một cái, lại nhìn Thiệu Hiên một cái, chậm rãi xoay người, đi về phía khác, anh cố ý đi rất nhẹ, rất nhanh, bọn họ cũng không phát hiện sự hiện hữu của anh. Không một lát nữa, những giọng nói chói tai kia sẽ không nghe thấy nữa, anh cảm thấy còn dễ chịu hơn một chút, nhưng mà đầu gối chợt mềm nhũn, cơn đau trên chân co quắp mấy cái, anh không kịp đề phòng ngã ngồi dưới đất, một cái màu đỏ rơi ra từ trong túi nhỏ luôn mang theo bên mình.
Anh sững sờ nhìn lắc tay cặp đôi màu đỏ, ở trên cổ trấn Tương Tây, một mình anh lái xe xuyên phố đi đường tìm được một đôi giống như đúc mua về, anh muốn sẽ có một ngày cô hoàn toàn đón nhận anh, anh sẽ đích thân đeo lên cho cô, nhưng mà giờ phút này, anh biết, anh biết rõ ràng, anh cũng không có cơ hội nữa, cũng không có cơ hội ôm lấy cô nữa, cũng không có cơ hội nữa, cũng không còn tư cách nói với cô, Phó Tĩnh Tri, anh yêu em, anh muốn cả đời, ở cùng với em.
Anh nắm chặt lắc tay, chậm rãi nâng mặt lên một chút, anh không thể để cho nước mắt rớt xuống, anh đã thua chật vật như vậy, không thể, cũng hoàn toàn thua tự tôn.
Thì ra là, giữa ba người bọn họ, cho tới nay đi hay không đi, chưa bao giờ là Thiệu Hiên, mà là anh ấy.
Tĩnh Tri một tay chống trên lan can đứng ở nơi đó, sắc mặt xám tro một mảnh, cô im lặng không nói, chẳng qua là cắn chặt răng, trong phòng yên tĩnh, mà gió thổi vào từ cửa sổ mở phân nửa, mồ hôi chảy ra từ trên lưng từng trận từng lạnh lẽo, cô buồn ho khan mấy tiếng, phổi mơ hồ đau, đầu cũng có chút mơ hồ, dường như cơn bệnh đoạn thời gian Phi Đồng mất tích lại bắt đầu quấy phá.
Những đạo lý kia cô hiểu, cô cũng có thể hiểu được, đổi lại là cô, xảy ra chuyện như vậy, chưa chắc có thể làm tốt hơn anh, nhưng trong lòng không cách nào quên được lại là một chuyện khác.
Giữa bọn họ, ngay cả có thâm tình như thế, nhưng cũng không có cách nào kéo dài vượt qua vực sâu vạn trượng, tiếp tục ở lại, tiếp tục mâu thuẫn, tiếp tục giãy giụa giữa anh thâm tình và mối thù hận của cô, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, hơn nữa còn có Phì Đồng, Mạnh phu nhân ở một ngày, thì không cách nào dễ dàng tha thứ anh một ngày, muốn cô mang tim can của mình sống trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô thân làm một người mẹ, sao mà nhẫn tâm được?
Nhưng mà thật sự cứ đi như vậy sao? Cô không nhịn được ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, mỗi một cây cũng đều là tâm huyết của anh, mỗi một cái bàn cái ghế đều là anh thực tâm với cô, anh vì cô làm được trình độ như vậy, nhưng mà cô trả lại cho anh được cái gì? Trái tim người đều là thịt, trong những ngày nghêng gáy mà ngủ trong thời gian sống ở Tịnh Viên, cô dám nói cô không có một chút tình cảm nào với anh sao?
Nhưng coi như là như vậy thì như thế nào? Anh sẽ không vì cô bỏ qua cha mẹ của mình, cô cũng sẽ không vì anh không để ý cảm giác của Phi Đồng.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri từng chút từng chút một hạ quyết tâm, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi cũng đã trong suốt không gợn sóng, chợt một trận gió cuốn vào, làm rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề lay động bay phất phới, mà bình hoa khó khăn lắm mới để được ở trên bàn gần cửa sổ, đã bị rèm cửa sổ bay phất phới đụng trúng rơi xuống đất mặt, choang nhiên một tiếng, vỡ thành phấn vụn.
Mấy cành hoa quế cắm ở trong bình hoa tán loạn đầy đất, hạt gạo nhỏ giống nhau cánh hoa vàng óng ánh lật đổ, mà mùi thơm này cũng càng thêm ngào ngạt, dần dần tràn đầy cả gian phòng.
Cô quay đầu lại, đã thấy ánh mắt anh trầm thấp rơi vào trên những vàng óng ánh trên đất, cánh hoa nho nhỏ rất nhanh bị gió thổi biến mất, cũng không thấy được nữa, mà anh cứ ngồi cau mày như vậy, trên trán mơ hồ thấy hoàn toàn hiện ra gân xanh, mà hai bàn tay rũ xuống hai bên cơ thể cũng chặt nắm chặt, cầm đến xuất hiện dấu xanh trắng.
Cằm anh có một đường vòng cung cứng rắn, mà môi kéo căng thật chặt, mân thành đường cong dứt khoát, tròng mắt luôn trầm ổn lại có mấy phần tiêu điều, giống như cảnh sắc mùa thu lộ ra trong cả vườn cũng không che giấu được bi thương, trái tim của cô giống như bị những sợi dây nhỏ siết chặt, một vòng một vòng quấn quanh thấm ra từng tia máu nhỏ, đau không chịu nổi, bàn tay cầm lan can bỗng nhiên buột chặc, liền bị gai gỗ nhỏ chẳng biết nhô ra lúc nào đâm vào tay, đang lúc cô thu tay về, kêu đau một tiếng thật thấp, mà trên đầu ngón tay trắng bệch đã xuất hiện một giọt máu màu san hô nho nhỏ đáng yêu.
Cô đau trong khoang mũi chua xót một trận, theo bản năng đi nhìn anh, nhưng ánh mắt của anh chẳng qua là dừng ở trên tay của cô một chút, thật giống như bị anh cưỡng ép cho dời đi.
Trong cổ họng cô căng chặt, giống như là nhét một miếng bông vải, cô nói không ra lời.
Trên lông mi bốc hơi sương mù, cô nhìn thấy anh quay mặt nhìn sang một bên, chỉ cho cô nửa hình mặt bên, cô không nhịn được trái tim căng cứng, cho nên ngay cả trên tay vẫn chảy ra những giọt máu cũng không để ý, cắn răng một cái bước lên lầu.
Đối phương vừa động, ánh mắt của anh liền theo đuổi tới đây, lại chỉ thấy một bóng lưng lành lạnh lại quật cường đơn độc chợt lóe lên, anh nghe được thở dài trong chỗ sâu nhất trong trái tim, ở trước mặt anh, cô thật giống như đặc biệt dễ dàng tức giận, đặc biệt cố chấp, đặc biệt quật cường, tính tình đặc biệt cổ quái...
Nếu như cô chịu, giống như là ở trước mặt Thiệu Hiên, nếu như cô chịu chia một chút xíu thái độ khi cô đối mặt với Thiệu Hiện cho anh, giữa anh và cô, sao đến nỗi lãng phí hơn phân nửa thời gian trên cãi vã và xa cách?
Anh muốn đứng lên đi lên lầu, lầu hai lại đã có động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn lại, trái tim lập tức kéo chặt.
Cô ôm Phi Đồng nửa mê nửa tỉnh, chỉ lấy một túi xách tay nho nhỏ và một túi hành lý choai choai từ trong phòng ngủ ra ngoài, cô cúi đầu cẩn thận từng bậc từng bậc xuống lầu, D Đ L Q Đ sắc mặt trấn tĩnh như nước, giữa lông mày một mảnh thông sáng, cử chỉ hành động không hề gợn sóng, cô đi xuống lâu, không liếc anh một cái, trực tiếp xuyên qua phòng khách đi ra khỏi Tiểu Lâu.
Phi Đồng nằm ở trên vai của cô, dường như tỉnh một chút, đôi mắt tròn căng của cậu nhìn anh, có chút hồ nghi lại có một chút tò mò, cắn ngón tay mút mút cũng im lặng, dáng vẻ khéo léo động lòng người, đôi mắt kia, đơn giản chính là phiên bản của Thiệu Hiên.
Trái tim anh đau đớn khó nhịn, giống như bị vô số ngân châm sắc bén hung hăng đâm vào, cô như nhau năm đó, dáng vẻ kí tên trên thỏa thuận ly hôn, sống lưng ngay thẳng, mắt nhìn thẳng, không hề lưu luyến, từng bước từng bước đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Mà bảy năm trước, anh nhìn cô đi, không nhúc nhích, cho dù bóng dáng của cô tan ra ở trong bóng tối vô biên, từ nay về sau buông tay, chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, lúc quay đầu lại tất cả chỉ là hối hận vô biên. Mà nay, chuyện xưa tái hiện, tình cảnh như năm đó, có phải anh còn muốn cho mình hối tiếc thêm bảy năm một lần nữa không?
Trong đời người lại có mấy bảy năm? Anh đã qua ba mươi, mà cô đã từ lâu không còn là cô bé trẻ tuổi, chẳng lẽ phải chờ tới lúc tóc hoa râm, nắm tay nhau mà chết lần nữa?
Trong đầu nghĩ như vậy, cơ thể đã không khống chế được đuổi theo, nhưng mà khi vun vút lao xuống đến nơi, yên tĩnh và sâu thẳm trong Tĩnh Viên, lại nơi nào còn bóng dáng của cô?
Bầu trời bị kiến trúc cao lớn, bị cây cối cổ xưa cắt thành hình dáng không theo luật lệ gì cả, ánh mắt có thể thấy địa phương là ngói xanh ngói xanh đá quý, ánh mặt trời vun vặt xuyên qua cành lá rơi trên mặt đất, rồi lại bị gió thổi loạn, giống như là chập chờn như bị kim loại cắt, cực xa trong rừng trúc gió xuyên qua Lâm Sao mà phát ra khóc thút thít giống như gào thét, đưa mắt nhìn lại, có thể thấy đỉnh đình Thương Lan chỗ cao nhất Tịnh Viên, một đầu nhọn màu đỏ thắm khéo léo, giống như là giọt máu màu đỏ trên ngón tay cô, giống như ánh sáng bán nguyệt chiếu sáng trên mặt nước lại giống như là cái nhìn cuối cùng cô nhìn anh.
Thương tịch và hàm chứa mơ hồ chờ đợi.
Anh nên đi tới, giống như ngày xưa vậy, ôm cô một cái, sau đó quay về tốt đẹp.
Cãi vã cũng tốt, khác nhau cũng tốt, xa cách cũng tốt.
Ít nhất người kia vẫn còn ở đây.
Ít nhất vẫn có thể vừa mở mắt đã thấy, thời điểm nhắm mắt lại vẫn ôm ấp lấy.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở chỗ này rất lâu, mới vừa rồi vòng bán nguyệt ta đi, xuyên qua bên cạnh hành lang dài mấy đạo cổng vòm hình bán nguyệt, còn có nửa khung dây leo nho khô héo, đưa tay lướt qua sát lá cây khô héo trên vai, bước chân anh càng thêm vội vã, từ xa, lướt qua Tư Thuần Đường liền thấy một chỗ hành lang dài thông đi ra cửa lớn, bóng dáng đơn độc chậm rãi mà đi.
Trước người là xanh biếc xanh ngắt sâu thẳm, phía sau là bức tường màu trắng ngói đen của Tư Thuần Đường, bóng dáng cô mơ hồ như ẩn như hiện, giống như là nho nhỏ một hạt biển cả, hoảng hốt, anh lại sinh ra một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện, cùng cực cả đời, dường như anh thấy, luôn là bóng lưng của cô.
Nhưng chỉ là dưới chân dừng lại một bước, cô liền không thấy nữa, trái tim Mạnh Thiệu Đình xông lên từng cơn vội vã, không rảnh lại đi tự định giá những cái khác, chẳng qua là đuổi sát theo.
Đã có thể thấy tường rào cao mấy trượng cùng cửa lớn màu đỏ sậm dầy cộm nặng nề của Tịnh Viên, đã thấy lối vào cao lớn hồ Thạch Đôi xây núi giả, đã có thể đi ra ngoài, hoàn toàn rời đi, hoàn toàn quyết liệt, nhưng bước chân của cô cũng càng ngày càng chậm.
Mơ hồ, nghĩ đến lần đầu tiên bị Mạn Quân lừa gạt tới Tịnh Viên, cô ấy nói với cô, trong khoảng khắc kia tung đồng xu lộn một vòng trên không trung kia, cô mới sẽ hiểu, trong lòng cô thật ra thì đã sớm làm quyết định.
Đúng vậy, cô thật sâu cảm nhận được, chính là giờ khắc này, cô đã có thể lấy được tự do ra khỏi lồng hấp, nhưng đang lúc cô cảm thấy tự do này tẻ nhạt vô vị.
Nhưng anh không đuổi theo, cô thậm chí ở lúc quẹo cua len lén liếc mắt nhìn sau lưng đường mòn, hoàn toàn không có bóng dáng của anh, cô đi chậm như vậy, ước chừng dùng gấp hai thời gian bình thường, thế nhưng anh lại vẫn không đuổi theo.
Hoảng hốt, nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh, nếu như cô đi, anh sẽ không ngăn cản nữa.
Cô có chút sợ, rồi lại không khỏi an lòng, Mạnh Thiệu Đình sẽ không trơ mắt nhìn cô đi như vậy, anh mới không bỏ được, anh quan tâm cô thế nào, người khác không biết, nhưng cô là người trong cuộc, cô rõ ràng nhất!
"Mẹ, mẹ đi chậm hơn, còn đi chậm hơn cả con." Phi Đồng không nhịn được bi bô cái miệng nhỏ, ở trong ngực cô xoay đùi tìm kiếm đường, rốt cuộc đã được như ý nguyện bị để trên mặt đất, dịch chuyển chân ngắn trong chốc lát, đã chạy tới nơi cửa lớn, cậu vẫy vẫy bàn tay nhỏ, giòn giả kêu: "Mẹ, mẹ mẹ nhanh lên một chút, chúng ta đi ra ngoài chơi..."
Tĩnh Tri đứng ở nơi đó ngẩn người, không nhịn được lại quay đầu nhìn lại, dưới màn trời xanh, quanh co dài thẳng thông đến trong màu xanh biếc vô biên, lại hoàn toàn không có bóng dáng Mạnh Thiệu Đình đuổi theo.
Cô không nhịn được mất mác, giật mình xoay người lại, vừa muốn ôm Phi Đồng rời đi, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô vui mừng trong bụng, trên mặt đã mang theo vui vẻ kiềm chế không được, mà trong đồng tử đen nhánh cũng dấy lên một ngọn lửa sáng mê người, cô muốn xoay người, phía trước lại chậm rãi vang lên giọng nói xa lạ và quen thuộc, trái tim giống như là bị cự thạch đè lên, trong nháy mắt thật nhanh ngã hướng đáy cốc, cả người cô cứng đờ, dường như phản ứng cũng chậm chạp từ từ ngước mắt lên rèm nhìn lại...
Xa xôi phía dưới chân trời, hai bên cây cối um tùm đang kẹp một con đường thật dài và thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời chỉ có một đường, ngày mùa thu ánh mặt trời rất nhỏ từ trong khe hở rơi xuống thì liền lộ vẻ có chút mê ly cách một đời.
Trên đường có lá cây ố vàng, một tầng thật mỏng trải dài, địa phương cách đó không xa, đi tới một người.
Anh vóc dáng cực cao, rồi lại có chút nhỏ gầy quá đáng, tuổi của anh thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng trong đôi mắt lại viết lên tang thương, da tay của anh rất trắng, d|d_l_q|d giống như là ánh sáng nhạt nổi trên đồ sứ trắng, tư thế anh đi bộ rất đẹp, là “soái ca” mà tiểu nữ sinh yêu thích.
Anh hơi cười, mang theo không khí vui vẻ trước sau như một, anh hơi nâng cằm, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách dưới ánh mặt trời híp mắt lên, phát ra bóng dáng thành thật chất phác, sống mũi anh cao thẳng giống như huyền đảm*, đôi môi thật mỏng cũng đang hơi nhếch lên một chút, mang theo tính trẻ con, lại mang theo một chút độc đáo của phóng đãng lỗi thời.
(*mũi huyền đảm: đầy đặn, kín lỗ mũi, sống mũi cao không lộ cốt chạy lên đến sơn căn (giữa hai con mắt), phú quý nhiều may mắn.)
Đầu tóc màu sợi đây, chất tóc thoạt nhìn cực tốt, ở dưới ánh mặt trời sáng rỡ có vầng sáng nhàn nhạt, hai tay anh cắm ở trong túi áo khoác màu cà phê, dáng người thon dài đẹp trai ngay thẳng giống như một cây chương lan, anh đi không thoải mái, nhưng giữa bước chân mang theo cấp bách rõ ràng, vẻ mặt trên mặt anh không có mừng như điên khi xa cách gặp lại, cũng đang bình tĩnh ôn hòa dưới lửa mạnh đè ép cuồng dã.
Anh thấy cô, còn có đứa bé nho nhỏ trong ngực cô, ba năm.
Chỉ hơn một ngàn ngày, chỉ hơn một ngàn ngày tưởng nhớ, nếu như có thể gặp lại, nếu như có thể nhìn cô lần nữa, như vậy tất cả khổ sở ngày xưa cũng không còn là khổ sở, hành hạ cũng không còn là hành hạ.
Huyết dịch trong tim dường như cũng muốn sôi trào, bàn tay để ở trong túi áo không biết dùng bao nhiêu kiềm chế mới để cho anh không lập tức ôm cô.
Vẻ mặt cô trợn mắt hốc mồm thật sự đáng yêu, xem ra anh đột ngột xuất hiện như vậy mang đến vui mừng đột ngột thật sự rất đúng.
Đứng ở ngoài năm bước, yên lặng cười híp mắt nhìn cô, sao cô vẫn giống ban đầu như đúc vậy? Một chút cũng không thay đổi, vẫn mặt mày như thế, vẫn sống mũi nhỏ khéo léo như thế, vẫn cái miệng nhỏ nhắn màu hồng chỉ có ở cô gái trẻ, vẫn khí chất tĩnh mật như nước, nhưng mà, cô gầy, quá gầy.
Anh cả nói cô sống với anh hai không tệ, là đang dối gạt anh thôi, nếu như anh hai thật sự chăm sóc cô rất tốt, sao lại nuôi cô thành như vậy?
Không được, anh phải mang cô về nhà, trông coi cô ăn cơm thật tốt, nuôi dưỡng cô trở lại dáng vẻ ba năm trước đây, mập một chút nữa cũng không sao.
"Bà xã —— "
Cô vẫn duy trì dáng vẻ cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, làm anh không nhịn được mỉm cười lắc đầu, cánh tay mở rộng ra với cô, anh vui vẻ lan đến đuôi lông mày khóe mắt.
"Bà xã ——" Anh lại gọi cô một lần nữa, giống như ba năm trước đây, một ngày mười mấy lần gọi cô bà xã, gọi thế nào cũng không đủ, gọi đến mức cô bất đắc dĩ bịt lấy lỗ tai ẩn núp anh, gương mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
Tĩnh Tri chợt run rẩy hạ xuống, Phi Đồng ôm ở trong ngực theo cơ thể của cô tuột xuống, cậu liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn mẹ, lại nhìn Mạnh Thiệu Hiên một chút, trong đầu nhỏ cũng có chút hỗn loạn.
Bà xã? Giống như ba cậu bé bút chì gọi Mỹ Nha*, như vậy, có phải hay không, nói người này, chính là ba của cậu?
(*Mẹ cậu bé bút chì Shin có tên là Mi sae Nohara, mà Mỹ Nha là phiên âm của Mi sae trong tiếng Trung. T_T)
Đầu nhỏ khò khè lập tức xoay qua chỗ khác, hai con mắt to nhìn chăm chú vào Mạnh Thiệu Hiên, trái tim nho nhỏ cũng đập nhanh.
"Thiệu Hiên?" Giọng nói của Tĩnh Tri nhỏ bé yếu ớt như con muỗi, cô lắp bắp mở miệng, có chút không dám tin tưởng nhìn anh, nhưng suy nghĩ lại sau lưng cô.
Anh ấy, anh ấy thì như thế nào?
Cô không nhịn được muốn quay đầu xem một chút, lại không dám, không biết là sợ thấy vẻ mặt anh ấy tuyệt vọng, hay sợ thấy anh ấy quay đầu đi.
Mạnh Thiệu Hiên nghe được giọng nói của cô, không nhịn được nở nụ cười rực rỡ: "Là anh, anh đã trở về rồi bà xã! Anh tới dẫn em về nhà, dẫn em và Phi Đồng về nhà." Cánh tay anh mở ra, chờ đợi cô lao vào trong ngực của anh, nhưng cô vẫn đứng ở nơi đó, chẳng qua là nước mắt trong mắt lăn xuống, cô gắt gao che miệng lại, quay mặt qua chỗ khác nước mắt rơi như mưa...
Vui vẻ trong mắt Thiệu Hiên từng chút từng chút một rút đi, anh lướt qua cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở cách đó không xa, sắc mặt trắng như giấy, mang theo lụn bại khó tả, chẳng qua là sững sờ nhìn anh đứng ở cửa, không nhúc nhích, không nói một lời.
Trái tim anh hơi suy nghĩ, cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc không nói ra được, anh vẫn chưa từng thấy anh hai như vậy, người đàn ông luôn kiêu ngạo và tự phụ, coi như anh ấy gặp phải khốn cảnh lớn hơn nữa thì cũng sẽ không tùy tiện toát ra vẻ chán nản như vậy.
Nhưng giờ phút này, tại sao vẻ mặt anh ấy lại như vậy, tại sao Tĩnh Tri thấy anh lại hoàn toàn không có vui mừng dư trong dự đoán?
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ông trời đùa giỡn mở ra cho cô một thế giới to lớn.
Sau khi cô hoàn toàn thoải mái muốn buông tay, sao Thiệu Hiên lại đột nhiên từ nước Mỹ trở lại?
Hiện tại, không phải anh cũng ở nước Mỹ sống những ngày hạnh phúc của anh sao? Tống tiểu thư đó không sai biệt lắm cũng đã sinh con cho anh rồi nhỉ, hiện tại anh chạy tới nói mang cô và Phi Đồng về nhà, là có ý gì?
Tại sao không phải là ba năm trước đây, tại sao không phải là khi cô đi tìm anh ở California? Tại sao không phải là khi cô đứng ở trước xe của anh không cam lòng muốn gặp mặt anh lần cuối cùng?
Tại sao khi cô trở lại bên người Mạnh Thiệu Đình, tại sao khi cô đã sắp tiếp nhận tình cảm Mạnh Thiệu Đình, tại sao sau khi cô đã có tầng quan hệ kia với người khác, anh cứ cười như vậy, như không có chuyện gì xảy ra trở lại, đứng ở trước mặt cô, hời hợt nói với cô, bà xã anh tới đưa em về nhà!
Sao anh có thể nói ra khỏi miệng? Sao anh lại có thể tùy ý giả bộ làm như không có gì xảy ra nói ra khỏi miệng như vậy?
Cô cũng chưa từng hận anh, đúng vậy, khi ở California gặp phải nhục nhã như vậy, khi biết được anh có người phụ nữ khác, d(dl)qd,co^m khi biết anh và người khác có con, cô chưa từng hận anh, chỉ là thật tâm mong muốn anh sống hạnh phúc, nhưng mà bây giờ!
Anh chợt chạy đến trước mặt cô, hôn nhẹ nóng lòng gọi cô bà xã, mặt mỉm cười nói muốn dẫn cô về nhà! Cô đột nhiên cảm giác được hận ý cuốn tới không nói ra được, đúng vậy, cô hận anh!
Nhưng mà cô lại nói liên tục ra sức lực cô hận của anh cũng không có.
Cô không muốn nhìn thấy anh, chỉ là giờ khắc này, cô không muốn nhìn thấy anh.
"Anh đi đi." Rốt cuộc cô mở miệng, giọng nói lại giống như bị chặn lại tối tăm khó nghe, cô kiềm chế nước mắt, ngẩng đầu lên, thật yên lặng mở miệng: "Thiệu Hiên, anh đi đi, em không thể về nhà với anh."
"Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên cả kinh thất sắc, hai cánh tay anh đang mở rộng cứng ngắc rơi xuống, bước mấy bước đi tới trước mặt cô, một phen đè bả vai của cô xuống, anh cúi đầu, trong con ngươi toát ra ngọn lửa: "Tại sao! Nói cho anh biết, tại sao!"
Tĩnh Tri bị anh lay động choáng váng đầu hoa mắt, cô vô lực lắc đầu một cái, giơ tay lên đẩy cánh tay anh ra: "Mạnh Thiệu Hiên, lời này là em nên hỏi anh."
Con mắt cô như giếng cổ xưa, không thể lên gợn sóng, nhưng bờ môi cũng dâng lên vui vẻ nhợt nhạt: "Nếu là ba năm trước đây, em còn muốn hỏi anh một câu, nhưng mà bây giờ, em ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Em thay lòng Tri Tri, em nói sẽ chờ anh, em đã quên rồi!" Con mắt anh muốn nứt ra, sắc mặt tuyết trắng, giọng nói đã trở nên u ám.
"Người thay lòng là anh!" Tĩnh Tri chợt tức giận mở miệng, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã tĩnh táo lại, "Em không muốn nhắc lại những thứ này, anh đi đi."
"Rõ ràng là em, em và anh hai có đúng hay không? Em đã quên sạch lời thề ban đầu của chúng ta, em chỉ muốn cùng người đàn ông này song túc song phi (như hình với bóng), em hoàn toàn quên mất anh, quên mất còn có một người đàn ông gọi là Mạnh Thiệu Hiên đang nước Mỹ sống không bằng chết trôi qua ba năm mà không hề có một khắc nhớ em, không hề có một khắc nhớ phải về nước tới tìm em, không hề có một khắc nhớ nhớ thương em nhớ em móc tim móc phổi yêu em! Anh nào sợ ánh mắt không thấy được vẫn chưa từng buông tha phải tìm được thư của em đọc, Phó Tĩnh Tri, em đã quên nhanh như vậy? Em có trái tim hay không? Em tự hỏi lương tâm của mình xem, có phải em đã quên rồi không? Chỉ ngắn ngủn ba năm, ngắn ngủn ba năm, lời nói ban đầu cũng quên sạch sẽ rồi hả?"
Anh nói xong lời cuối cùng, lại nở nụ cười khổ.
Tĩnh Tri dần dần thay đổi sắc mặt, đợi đến cuối cùng, cô đã trợn to hai mắt, "Anh nói em quên mất lời thề ban đầu, như vậy còn anh? Anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, em tận mắt thấy anh hôn Tống Cảnh, em đi California tìm anh, em chờ anh suốt một tuần lễ, em chờ được cái gì? Em nghe được băng ghi âm ghi tiếng các người dây dưa ở chung một chỗ, em nghe được anh nói anh yêu cô ấy, em vẫn không buông tha, em đi tìm anh, một lần cuối cùng cố gắng đi tìm, thế nhưng lúc em đứng ở trước xe của anh, người phụ nữ gọi là Tống Cảnh kia cô ấy nhẹ nhàng lên xe của anh, cô ấy mắng em là kỹ nữ Trung Quốc. Anh, anh lạnh lùng bảo người ta đuổi em đi, Thiệu Hiên, đến tột cùng ai là người phụ ai? Là ai quên mất lời thề ban đầu trước, là ai quên mất từng câu từng chữ nói ban đầu lúc anh với em, em vĩnh viễn là của anh, cả đời em cũng là của anh?"
Cô nói xong lời cuối cùng, đã lệ rơi đầy mặt, miệng cũng run rẩy không cách nào tự động kiềm chế.
Mạnh Thiệu Đình nghe đến đó, chợt cười một chút, anh nhìn cô một cái, lại nhìn Thiệu Hiên một cái, chậm rãi xoay người, đi về phía khác, anh cố ý đi rất nhẹ, rất nhanh, bọn họ cũng không phát hiện sự hiện hữu của anh. Không một lát nữa, những giọng nói chói tai kia sẽ không nghe thấy nữa, anh cảm thấy còn dễ chịu hơn một chút, nhưng mà đầu gối chợt mềm nhũn, cơn đau trên chân co quắp mấy cái, anh không kịp đề phòng ngã ngồi dưới đất, một cái màu đỏ rơi ra từ trong túi nhỏ luôn mang theo bên mình.
Anh sững sờ nhìn lắc tay cặp đôi màu đỏ, ở trên cổ trấn Tương Tây, một mình anh lái xe xuyên phố đi đường tìm được một đôi giống như đúc mua về, anh muốn sẽ có một ngày cô hoàn toàn đón nhận anh, anh sẽ đích thân đeo lên cho cô, nhưng mà giờ phút này, anh biết, anh biết rõ ràng, anh cũng không có cơ hội nữa, cũng không có cơ hội ôm lấy cô nữa, cũng không có cơ hội nữa, cũng không còn tư cách nói với cô, Phó Tĩnh Tri, anh yêu em, anh muốn cả đời, ở cùng với em.
Anh nắm chặt lắc tay, chậm rãi nâng mặt lên một chút, anh không thể để cho nước mắt rớt xuống, anh đã thua chật vật như vậy, không thể, cũng hoàn toàn thua tự tôn.
Thì ra là, giữa ba người bọn họ, cho tới nay đi hay không đi, chưa bao giờ là Thiệu Hiên, mà là anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.