Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 431: Hạnh phúc cuối cùng và tình yêu cũng có thiếu sót
Minh Châu Hoàn
08/11/2016
Ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu của cô hắt lên làn da trắng như tuyết, vẻ mặt cô lạnh nhạt và điềm tĩnh, dường như, vốn dĩ cô không nhìn thấy
người đàn ông đang đứng trước mặt mình , chỉ cách có một bước.
Lục Phóng và Cố Lưu Tô nhìn thấy sự giằng co giữa hai người, không tiện nói thêm điều gì, chỉ tạm biệt một cách ngắn gọn, rồi rời đi trước.
Từ ngày đầu quen biết Thanh Thu, Thẩm Bắc Thành cũng đã biết, người phụ nữ này khó đối phó vô cùng. Chuyện cô ấy cho là đúng, muốn cô ấy nhìn nhận lại, thật là khó hơn lên trời.
"Triển Thanh Thu!" Anh ấy có chút cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố nén nóng giận, giọng nói càng thêm dịu dàng; "Chúng ta nói chuyện một chút nhé!"
Lúc này Thanh Thu mới chậm rãi nghiêng đầu lại, nhàn nhạt nhìn anh một cái. Cô không phủ nhận, cho dù bây giờ bọn họ đã đến tình cảnh như thế này, cô vẫn thấy anh là một người đàn ông khôi ngô. Lúc cô ấy nhìn cặp mắt hút hồn của anh, vẫn sẽ cảm thấy bị hấp dẫn một cách bị động, nhưng, cũng chỉ có vậy, không hơn.
"Nói chuyện gì?" Thanh Thu cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian một chút, lông mày nhíu lại, hình như có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Bắc Thành nhìn cô không nháy mắt, dĩ nhiên là anh nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt này của cô. Cô không thể kiên nhẫn, không tình nguyện, tất cảm xúc ấy được viết trên khuôn mặt của cô rất rõ ràng, nhắc nhở anh, cô đã buông xuống, đã từ bỏ!
Nhưng cứ để mặc cho cô ấy đi Pennsylvania như vậy sao? Cứ để cho cô ấy và tên người nước ngoài đó đính hôn như vậy hay sao? Thẩm Bắc Thành nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng.
Rõ ràng bọn họ đã gương vỡ lại lành rồi, nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ? Anh nghĩ mãi cũng không rõ. Lúc kết hôn với anh, cô đã dễ dàng tha thứ cho chuyện anh có bạn gái ở bên ngoài. Nhưng đến cuối cùng, tại sao đối với Lạc Tương, người mà anh chỉ coi là em gái thì cô lại không chịu đựng được?
"Anh có mấy lời muốn nói với em, về chuyện của Lạc Tương..."
Thẩm Bắc Thành vừa mới nhắc tới cái tên này, sắc mặt Thanh Thu lập tức thay đổi. Cô khoát tay, cắt đứt lời nói của anh, tròng mắt lạnh nhạt không gợn sóng nhìn anh: "Thật ngại quá, Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói với nhau nữa. Hiện giờ chúng ta đã ly hôn, cho nên, tôi không có chút hứng thú nghe những chuyện của những người phụ nữ bên cạnh anh."
Thanh Thu nói xong, lễ phép gật đầu chào anh: "Tôi có việc phải đi trước một chút."
Cô nói xong, xoay người rời đi. Chợt cánh tay của cô bị kéo lại làm cho Thanh Thu không khỏi tức giận. Cô dơ tay cầm túi đập anh, nhưng không ngờ Thẩm Bắc Thành cũng không hề tránh đi. Anh cười lạnh một tiếng, nắm chặt cánh tay của cô hơn: "Triển Thanh Thu, em được lắm! Sao, em muốn kết hôn với thằng quỷ tây kia nên mới thủ thân như ngọc để dành cho hắn phải không? Trước kia tôi chạm vào em không phải là em thấy rất vui sao. . . . . ."
"Bốp!"
Thanh Thu tức giận run cầm cập. Cô không khống chế nổi nữa, giơ túi sách lên đập vào mặt của anh, gương mặt trắng bệch như tuyết. Cô gần như đã dùng hết sức của mình!
Một lúc sau, cô như mới tỉnh táo lại, cười vẻ cố chấp: "Trung thành với người mình yêu là chuyện mọi người đều có thể làm được. Dĩ nhiên, với Thẩm tiên sinh lại là chuyện khác."
"Em ..." Lần này Thẩm Bắc Thành bị cô nện vào mắt nên anh nhẹ nhàng giơ tay che mắt. Cô đã nhanh chóng lui lại về phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với anh: "Xin Thẩm tiên sinh hãy tự trọng! Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn. Chuyện trước kia, tốt nhất là đừng nên nhắc lại cho lòng mình được thoải mái...Hẹn gặp lại! Không, tôi muốn nói là ... vĩnh viễn không gặp lại."
Thanh Thu nói xong, không chút do dự xoay người rời đi. Thẩm Bắc Thành đứng ở tại chỗ, mắt trái bị khóa ở túi sách của cô ấy đập vào, vừa xót vừa đau, khiến nước mắt anh chảy ròng ròng. Anh trơ mắt nhìn bóng dáng cô đơn của cô hòa vào trong ánh nắng mùa đông, cho đến khi cô dần dần đi ra khỏi sân bay... cho đến khi không còn nhìn thấy được rõ ràng nữa...
Một thoáng, anh ấy đứng đó không thể động đậy nổi, cho nên anh cũng không có ngay cả dũng khí để đuổi theo cô!
Anh đúng là đã điên rồi! Đúng vậy. Cô nói rất đúng, hai người bọn họ đã ly hôn rồi, cho nên những chuyện trước kia cũng không cần phải nhắc lại làm gì! Hai người trở thành người xa lạ, cả đời này sẽ không liên quan với nhau. Nhưng đáng chết, tại sao lúc này đột nhiên anh lại cảm thấy mình thật là có bệnh! Anh quấn lấy cô thật ra là muốn làm cái gì? Hay là nói đúng hơn, cho tới giờ anh vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật là Triển Thanh Thu đã không còn yêu anh nữa. Anh vẫn cho rằng, cho dù cô làm ầm ĩ như vậy cũng đã đủ rồi. Anh dỗ dành một chút cô sẽ trở lại. Nhưng anh thật không ngờ thông qua luật sư cô lại bất thình lình gửi cho anh bản thỏa thuận li hôn, sau đó anh vừa xấu hổ vừa tức giận ký tên vào đó. Sau đó cô liền tự do bay đi Pennsylvania, thậm chí còn tìm một tên quỷ tây để di dân?
Mẹ kiếp rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Dù anh đã ký tên vào bản thỏa thuận li hôn, nhưng anh vẫn chỉ chấp nhận cô mới là vợ của Thẩm Bắc Thành anh mà thôi!
Cô muốn kết hôn, vậy cũng phải xem rốt cuộc anh có cho phép hay không đã! Người phụ nữ chết tiệt này, cô muốn bỏ đi cho xong phải không?
**************
Tĩnh Tri chợt khẽ mỉm cười, quay lưng về phía Thẩm Bắc Thành, vui sướng mở miệng: "Bây giờ em biết, Thanh Thu nhất định là định mệnh của anh ấy ."
Mạnh Thiệu Đình khẽ cười ấm áp, dưới ánh mặt trời ấm áp, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu khẽ thì thầm một câu ở bên tai cô: "Phó Tĩnh Tri, em cũng là định mệnh của đời anh!"
Tĩnh Tri cười mắt cong lên giống như là vầng trăng tháng tám. Cô lập tức nghiêng đầu, hôn lên mặt anh: "Mạnh Thiệu Đình, vậy anh cũng chính là định mệnh của em đó...”
"Đúng vậy, từ lúc cha giao em cho anh, em chính là người của anh rồi, em có chạy cũng không thoát được đâu."
Anh ôm sát cô, nói với cô lời tâm tình bộ dạng không coi ai ra gì, khiến mặt của cô đỏ ửng.
"Anh còn mặt mũi để nói chuyện này sao?" Tĩnh Tri khẽ gắt một tiếng, nghe thấy anh nhắc tới cha, cô không khỏi chua xót trong lòng: "Lúc nào thì mình mới có thể trở về gặp cha mẹ được đây?"
"Cho dù em vĩnh viễn không trở lại, chỉ cần thấy em sống tốt, là cha đã thỏa mãn hơn bất cứ điều gì."
"Đúng vậy, em hạnh phúc, ba ở dưới suối vàng có biết cũng có thể được vui vẻ." Tĩnh Tri nép vào người đàn ông bên cạnh, "Anh đừng giống như Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt."
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu hôn cô: "Không, sẽ không đâu, sẽ có một ngày, Bắc Thành và Dĩ Kiệt sẽ giống như anh ngày hôm nay."
Tĩnh Tri khẽ nhắm mắt lại, trong đại sảnh sân bay người đến người đi, cô và anh ở chung một chỗ ôm hôn nhau, tràn đầy hạnh phúc. Có lẽ trong lúc này, hai người có thể thân mật, không coi ai ra gì, có thể không chút kiêng kỵ mà rơi lệ ở trong lòng anh. Lúc cô tức giận, lúc cô khó chịu, cô đã có một lồng ngực để ôm, lúc cô vui vẻ, cô đã có người làm cho sự vui vẻ ấy được nhân lên gấp bội.
Cả đời này, cho đến hôm nay, cô mới coi như đã có được hạnh phúc thực sự.
HOÀN CHÍNH VĂN
Lục Phóng và Cố Lưu Tô nhìn thấy sự giằng co giữa hai người, không tiện nói thêm điều gì, chỉ tạm biệt một cách ngắn gọn, rồi rời đi trước.
Từ ngày đầu quen biết Thanh Thu, Thẩm Bắc Thành cũng đã biết, người phụ nữ này khó đối phó vô cùng. Chuyện cô ấy cho là đúng, muốn cô ấy nhìn nhận lại, thật là khó hơn lên trời.
"Triển Thanh Thu!" Anh ấy có chút cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố nén nóng giận, giọng nói càng thêm dịu dàng; "Chúng ta nói chuyện một chút nhé!"
Lúc này Thanh Thu mới chậm rãi nghiêng đầu lại, nhàn nhạt nhìn anh một cái. Cô không phủ nhận, cho dù bây giờ bọn họ đã đến tình cảnh như thế này, cô vẫn thấy anh là một người đàn ông khôi ngô. Lúc cô ấy nhìn cặp mắt hút hồn của anh, vẫn sẽ cảm thấy bị hấp dẫn một cách bị động, nhưng, cũng chỉ có vậy, không hơn.
"Nói chuyện gì?" Thanh Thu cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian một chút, lông mày nhíu lại, hình như có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Bắc Thành nhìn cô không nháy mắt, dĩ nhiên là anh nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt này của cô. Cô không thể kiên nhẫn, không tình nguyện, tất cảm xúc ấy được viết trên khuôn mặt của cô rất rõ ràng, nhắc nhở anh, cô đã buông xuống, đã từ bỏ!
Nhưng cứ để mặc cho cô ấy đi Pennsylvania như vậy sao? Cứ để cho cô ấy và tên người nước ngoài đó đính hôn như vậy hay sao? Thẩm Bắc Thành nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng.
Rõ ràng bọn họ đã gương vỡ lại lành rồi, nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ? Anh nghĩ mãi cũng không rõ. Lúc kết hôn với anh, cô đã dễ dàng tha thứ cho chuyện anh có bạn gái ở bên ngoài. Nhưng đến cuối cùng, tại sao đối với Lạc Tương, người mà anh chỉ coi là em gái thì cô lại không chịu đựng được?
"Anh có mấy lời muốn nói với em, về chuyện của Lạc Tương..."
Thẩm Bắc Thành vừa mới nhắc tới cái tên này, sắc mặt Thanh Thu lập tức thay đổi. Cô khoát tay, cắt đứt lời nói của anh, tròng mắt lạnh nhạt không gợn sóng nhìn anh: "Thật ngại quá, Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói với nhau nữa. Hiện giờ chúng ta đã ly hôn, cho nên, tôi không có chút hứng thú nghe những chuyện của những người phụ nữ bên cạnh anh."
Thanh Thu nói xong, lễ phép gật đầu chào anh: "Tôi có việc phải đi trước một chút."
Cô nói xong, xoay người rời đi. Chợt cánh tay của cô bị kéo lại làm cho Thanh Thu không khỏi tức giận. Cô dơ tay cầm túi đập anh, nhưng không ngờ Thẩm Bắc Thành cũng không hề tránh đi. Anh cười lạnh một tiếng, nắm chặt cánh tay của cô hơn: "Triển Thanh Thu, em được lắm! Sao, em muốn kết hôn với thằng quỷ tây kia nên mới thủ thân như ngọc để dành cho hắn phải không? Trước kia tôi chạm vào em không phải là em thấy rất vui sao. . . . . ."
"Bốp!"
Thanh Thu tức giận run cầm cập. Cô không khống chế nổi nữa, giơ túi sách lên đập vào mặt của anh, gương mặt trắng bệch như tuyết. Cô gần như đã dùng hết sức của mình!
Một lúc sau, cô như mới tỉnh táo lại, cười vẻ cố chấp: "Trung thành với người mình yêu là chuyện mọi người đều có thể làm được. Dĩ nhiên, với Thẩm tiên sinh lại là chuyện khác."
"Em ..." Lần này Thẩm Bắc Thành bị cô nện vào mắt nên anh nhẹ nhàng giơ tay che mắt. Cô đã nhanh chóng lui lại về phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với anh: "Xin Thẩm tiên sinh hãy tự trọng! Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn. Chuyện trước kia, tốt nhất là đừng nên nhắc lại cho lòng mình được thoải mái...Hẹn gặp lại! Không, tôi muốn nói là ... vĩnh viễn không gặp lại."
Thanh Thu nói xong, không chút do dự xoay người rời đi. Thẩm Bắc Thành đứng ở tại chỗ, mắt trái bị khóa ở túi sách của cô ấy đập vào, vừa xót vừa đau, khiến nước mắt anh chảy ròng ròng. Anh trơ mắt nhìn bóng dáng cô đơn của cô hòa vào trong ánh nắng mùa đông, cho đến khi cô dần dần đi ra khỏi sân bay... cho đến khi không còn nhìn thấy được rõ ràng nữa...
Một thoáng, anh ấy đứng đó không thể động đậy nổi, cho nên anh cũng không có ngay cả dũng khí để đuổi theo cô!
Anh đúng là đã điên rồi! Đúng vậy. Cô nói rất đúng, hai người bọn họ đã ly hôn rồi, cho nên những chuyện trước kia cũng không cần phải nhắc lại làm gì! Hai người trở thành người xa lạ, cả đời này sẽ không liên quan với nhau. Nhưng đáng chết, tại sao lúc này đột nhiên anh lại cảm thấy mình thật là có bệnh! Anh quấn lấy cô thật ra là muốn làm cái gì? Hay là nói đúng hơn, cho tới giờ anh vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật là Triển Thanh Thu đã không còn yêu anh nữa. Anh vẫn cho rằng, cho dù cô làm ầm ĩ như vậy cũng đã đủ rồi. Anh dỗ dành một chút cô sẽ trở lại. Nhưng anh thật không ngờ thông qua luật sư cô lại bất thình lình gửi cho anh bản thỏa thuận li hôn, sau đó anh vừa xấu hổ vừa tức giận ký tên vào đó. Sau đó cô liền tự do bay đi Pennsylvania, thậm chí còn tìm một tên quỷ tây để di dân?
Mẹ kiếp rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Dù anh đã ký tên vào bản thỏa thuận li hôn, nhưng anh vẫn chỉ chấp nhận cô mới là vợ của Thẩm Bắc Thành anh mà thôi!
Cô muốn kết hôn, vậy cũng phải xem rốt cuộc anh có cho phép hay không đã! Người phụ nữ chết tiệt này, cô muốn bỏ đi cho xong phải không?
**************
Tĩnh Tri chợt khẽ mỉm cười, quay lưng về phía Thẩm Bắc Thành, vui sướng mở miệng: "Bây giờ em biết, Thanh Thu nhất định là định mệnh của anh ấy ."
Mạnh Thiệu Đình khẽ cười ấm áp, dưới ánh mặt trời ấm áp, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu khẽ thì thầm một câu ở bên tai cô: "Phó Tĩnh Tri, em cũng là định mệnh của đời anh!"
Tĩnh Tri cười mắt cong lên giống như là vầng trăng tháng tám. Cô lập tức nghiêng đầu, hôn lên mặt anh: "Mạnh Thiệu Đình, vậy anh cũng chính là định mệnh của em đó...”
"Đúng vậy, từ lúc cha giao em cho anh, em chính là người của anh rồi, em có chạy cũng không thoát được đâu."
Anh ôm sát cô, nói với cô lời tâm tình bộ dạng không coi ai ra gì, khiến mặt của cô đỏ ửng.
"Anh còn mặt mũi để nói chuyện này sao?" Tĩnh Tri khẽ gắt một tiếng, nghe thấy anh nhắc tới cha, cô không khỏi chua xót trong lòng: "Lúc nào thì mình mới có thể trở về gặp cha mẹ được đây?"
"Cho dù em vĩnh viễn không trở lại, chỉ cần thấy em sống tốt, là cha đã thỏa mãn hơn bất cứ điều gì."
"Đúng vậy, em hạnh phúc, ba ở dưới suối vàng có biết cũng có thể được vui vẻ." Tĩnh Tri nép vào người đàn ông bên cạnh, "Anh đừng giống như Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt."
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu hôn cô: "Không, sẽ không đâu, sẽ có một ngày, Bắc Thành và Dĩ Kiệt sẽ giống như anh ngày hôm nay."
Tĩnh Tri khẽ nhắm mắt lại, trong đại sảnh sân bay người đến người đi, cô và anh ở chung một chỗ ôm hôn nhau, tràn đầy hạnh phúc. Có lẽ trong lúc này, hai người có thể thân mật, không coi ai ra gì, có thể không chút kiêng kỵ mà rơi lệ ở trong lòng anh. Lúc cô tức giận, lúc cô khó chịu, cô đã có một lồng ngực để ôm, lúc cô vui vẻ, cô đã có người làm cho sự vui vẻ ấy được nhân lên gấp bội.
Cả đời này, cho đến hôm nay, cô mới coi như đã có được hạnh phúc thực sự.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.