Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 432: Ngoại truyện về An Thành
Minh Châu Hoàn
08/11/2016
1- Quá khứ đau buồn
An Thành và em gái sống ở Cô nhi viện thành phố A từ nhỏ. Anh vẫn nhớ, mẹ anh là một phụ nữ hiền hậu, nét mặt của mẹ lúc nào cũng buồn buồn. Mẹ rất ít nói, thỉnh thoảng có những lúc thức giấc giữa đêm khuya, An Thành thường hay thấy mẹ ngồi đó khóc thầm. Anh biết mẹ lại nhớ cha, những lúc ấy anh thường ngồi dậy ôm chặt lấy mẹ, nói rất đĩnh đạc: “Mẹ đừng đừng khóc nữa, con sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ và em. Con sẽ trả thù cho cha!”
Cha anh bị chết trên đường chạy loạn. Ngày ấy đê sông Hoàng Hà bị vỡ, khiến đời sống của dân chúng vô cùng khổ sở, nạn trộm cắp, cướp bóc xảy ra khắp nơi. Trên đường đến thành phố A, đoàn người tị nạn bị một toán cướp chặn đường, để bảo vệ người vợ sắp đến ngày sinh và đứa con trai bé bỏng mới được hai tuổi, cha anh đã cố gắng chống lại bọn cướp, nên bị bọn chúng bắn chết. Sau khi được mọi người giúp đỡ chôn cất cho cha , mẹ đã gắng gượng đưa anh đến Cô nhi viện này để nương tựa, chờ ngày sinh.
Ở Cô nhi viện được một tuần mẹ anh đã sinh em gái An Ninh. Nhưng do bị băng huyết, nên sau khi sinh được ba ngày mẹ anh cũng qua đời. Trước khi chết, một tay mẹ ôm chặt lấy em gái, tay kia mẹ cầm tay anh dặn dò: “Con hãy cố gắng bảo vệ em gái. Cha mẹ sẽ phù hộ cho cả hai anh em con”. Mẹ nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Nào ngờ, khi An Ninh được năm tuổi, trong một lần được bảo mẫu trong Cô nhi viện đưa ra ngoài công viên chơi, An Ninh và cả nhóm bé gái đó đã bị bắt cóc. Cảnh sát cũng không sao tìm được tung tích, cả nhóm trẻ và bảo mẫu cứ như đã bị bốc hơi khỏi mặt đất, không để lại một chút dấu vết nào...
Nhiều năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em gái của mình. Từ khi đi theo Mạnh Thiệu Đình, Thiệu Đình vẫn luôn chú ý giúp anh tìm kiếm em gái. Nhưng khi anh đã ba mươi tuổi vẫn không tìm được một chút xíu đầu mối nào, dường như em gái An Ninh của anh chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy...
Ngày nọ Mạnh Thiệu Tiệm đã nói với anh, hai năm trước hắn nhìn thấy em gái của anh làm kỹ nữ ở trong một khu đèn đỏ ở nước ngoài. Hắn nói chỉ cần anh làm cho hắn ba việc, hắn sẽ nói cho anh biết em gái anh ở đâu. Vì thế An Thành mới thuận theo Mạnh Thiệu Tiệm, hy vọng hai anh em sẽ sớm có ngày đoàn tụ...
Nghe An Thành kể lại đoạn quá khứ đau thương kia, Bình Bình chợt thấy trong lòng thật chua xót, thương cảm cho hai anh em Anh Thành. Cô tiếp tục hỏi: “Bây giờ An Ninh đang ở đâu vậy? Tại sao anh không đón An Ninh về đi? Những năm qua nhất định em ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực rồi!”
An Thành khẽ lắc đầu: "Bây giờ anh vẫn chưa có cách nào để đưa em ấy trở lại, Mạnh Thiệu Tiệm... An Ninh đang trong tay Mạnh Thiệu Tiệm."
"Tại sao lại có thể như vậy?" Bình Bình kinh hãi: "Hèn gì, Nhị thiếu đã bỏ công tìm suốt nhiều năm qua như thế, mà cũng không sao tìm được em ấy. Hóa ra An Ninh đang ở trong tay đồ súc sinh Mạnh Thiệu Tiệm kia!"
"Không phải vậy, đại thiếu nói rằng hai năm trước, tình cờ ở nước ngoài công tác, anh ta đã tìm được An Ninh..."
Nói tới đây, giọng của An Thành run lên, Mạnh Thiệu Tiệm đã nói cho anh biết, ngày đó sau khi mất tích, nhóm trẻ gái trong đó có em gái anh đã bị bán ra nước ngoài, rồi bị bắt làm kỹ nữ khi còn đang tuổi thiếu nhi. Đến giờ đã hơn hai mươi năm, không biết An Ninh đã bị chà đạp đến thế nào... Những cô bé bị bắt cóc cùng An Ninh cũng đều đã chết hoặc đã thất lạc đâu đó không còn trong nhóm, chỉ còn lại An Ninh đang sống lay lắt, một lòng chờ đoàn tụ với anh trai.
"Vậy tại sao anh còn để em gái mình ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm chứ? Chúng ta cùng đi đón em ấy về nhà thôi!"
An Thành cúi đầu, nhìn trong ngực cô gái trẻ tuổi xinh xắn tốt bụng đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lại nghĩ đến em gái của mình. An Ninh tuổi còn trẻ đã bị nhấn chìm trong cuộc sống thực ghê tởm và đáng sợ kia. Thốt nhiên tận đáy lòng anh thấy đau xót đến lợi hại, dường như có thứ gì đó nhọn sắc đang khuấy đảo trong đó khiến anh khổ sở không thể tả. Anh sao dứt khỏi hình ảnh của An Ninh mới năm tuổi ngày ấy, còn lời trăng trối của mẹ nữa, lúc nào cũng vẳng vẳng bên tai anh. An Ninh đã đợi anh nhiều năm như vậy, chờ người anh trai vô dụng này đã nhiều năm như vậy! Anh không thể không tìm cách để cứu em gái về, cho dù phải đổi bất kỳ giá nào!
"Bình Bình, em gái anh đang ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm, hiện giờ hắn dùng An Ninh để uy hiếp anh. Hắn nói nếu anh làm xong cho hắn ba việc, hắn sẽ trả lại em gái cho anh."
Thân thể Bình Bình từ từ cứng ngắc. Ánh mắt cô trở nên trống rỗng, tiếp đó hai hàng nước mắt chợt từ từ lăn xuống: "Anh đã đồng ý sao? Anh giúp hắn hại Nhị thiếu sao?"
"Không! Không bao giờ anh hại Nhị thiếu! Anh theo Nhị thiếu suốt hơn hai mươi năm qua, anh tình nguyện để chính mình chết chứ nhất định cũng sẽ không bao giờ hại Nhị thiếu!" An Thành lập tức hỏi lại: "Bình Bình, em có tin anh hay không?"
Hai hàng nước mắt của Bình Bình tuôn rơi như mưa: "Em không biết, An Thành... Tại sao lại phải như vậy? Tại sao chuyện này lại bị xảy ra với anh? Chúng ta nên làm cái gì đây? An Ninh phải làm thế nào đây? Nhị thiếu phải làm thế nào đây? Chị Tĩnh tri phải làm thế nào đây?"
"Bình Bình, em hãy nghe anh nói đây, cuộc đời này, người thân nhất của anh, trừ An Ninh và em ra, chính là Nhị thiếu! Anh chấp nhận để mình chết, chứ nhất định không chịu trơ mắt ra nhìn mấy người bị gặp chuyện không may. Cho nên, Bình Bình, em hãy tin anh nhé! Em hãy giúp anh giữ bí mật chuyện này có được hay không? Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng này thôi! Chuyện cuối cùng này làm xong rồi, An Ninh có thể trở lại, làm xong chuyện này em gái anh cũng sẽ không cần phải chịu cảnh khổ sở nhục nhã nữa, sẽ không còn phải sống kiếp kỹ nữ giá rẻ hèn hạ nữa ! Bình Bình! Anh xin em, xin em hãy tin tưởng ở anh! Đây là lần đầu tiên anh xin em, xin em hãy tin tưởng anh có được hay không?"
Đôi mắt An Thành đỏ kè, anh ra sức lắc lắc người cô. Bình Bình khóc đến thở không ra hơi: "An Thành, anh đã nói sẽ không để cho Nhị thiếu bị gặp chuyện không may..."
"Đúng thế! Anh xin bảo đảm, anh thề, anh thề trước mặt em, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với Nhị thiếu hết! Có được hay không? Có được hay không Bình Bình?" An Thành xoay người lại, nhẹ nhàng ôm Bình Bình vào trong ngực: "Bình Bình là tốt nhất, anh biết ngay mà, chỉ có em là người đối xử với anh tốt nhất! Em sẽ không nói chuyện này cho Nhị thiếu đúng không? Em cũng không cần phải nói chuyện này với chị Tĩnh Tri đâu, Bình Bình... Em hãy tin anh đi, cái Mạnh Thiệu Tiệm muốn chỉ là có thể lấy được Mạnh thị mà thôi, hắn sẽ không hại chết Nhị thiếu đâu. Em hãy suy nghĩ một chút, quan hệ của anh và Nhị thiếu ra sao? Nếu như lúc đó Nhị thiếu mà gặp nguy hiểm, cho dù phải liều cả tính mạng của An Ninh, anh cũng sẽ không chấp nhận làm giúp Mạnh Thiệu Tiệm..."
An Thành và em gái sống ở Cô nhi viện thành phố A từ nhỏ. Anh vẫn nhớ, mẹ anh là một phụ nữ hiền hậu, nét mặt của mẹ lúc nào cũng buồn buồn. Mẹ rất ít nói, thỉnh thoảng có những lúc thức giấc giữa đêm khuya, An Thành thường hay thấy mẹ ngồi đó khóc thầm. Anh biết mẹ lại nhớ cha, những lúc ấy anh thường ngồi dậy ôm chặt lấy mẹ, nói rất đĩnh đạc: “Mẹ đừng đừng khóc nữa, con sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ và em. Con sẽ trả thù cho cha!”
Cha anh bị chết trên đường chạy loạn. Ngày ấy đê sông Hoàng Hà bị vỡ, khiến đời sống của dân chúng vô cùng khổ sở, nạn trộm cắp, cướp bóc xảy ra khắp nơi. Trên đường đến thành phố A, đoàn người tị nạn bị một toán cướp chặn đường, để bảo vệ người vợ sắp đến ngày sinh và đứa con trai bé bỏng mới được hai tuổi, cha anh đã cố gắng chống lại bọn cướp, nên bị bọn chúng bắn chết. Sau khi được mọi người giúp đỡ chôn cất cho cha , mẹ đã gắng gượng đưa anh đến Cô nhi viện này để nương tựa, chờ ngày sinh.
Ở Cô nhi viện được một tuần mẹ anh đã sinh em gái An Ninh. Nhưng do bị băng huyết, nên sau khi sinh được ba ngày mẹ anh cũng qua đời. Trước khi chết, một tay mẹ ôm chặt lấy em gái, tay kia mẹ cầm tay anh dặn dò: “Con hãy cố gắng bảo vệ em gái. Cha mẹ sẽ phù hộ cho cả hai anh em con”. Mẹ nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Nào ngờ, khi An Ninh được năm tuổi, trong một lần được bảo mẫu trong Cô nhi viện đưa ra ngoài công viên chơi, An Ninh và cả nhóm bé gái đó đã bị bắt cóc. Cảnh sát cũng không sao tìm được tung tích, cả nhóm trẻ và bảo mẫu cứ như đã bị bốc hơi khỏi mặt đất, không để lại một chút dấu vết nào...
Nhiều năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em gái của mình. Từ khi đi theo Mạnh Thiệu Đình, Thiệu Đình vẫn luôn chú ý giúp anh tìm kiếm em gái. Nhưng khi anh đã ba mươi tuổi vẫn không tìm được một chút xíu đầu mối nào, dường như em gái An Ninh của anh chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy...
Ngày nọ Mạnh Thiệu Tiệm đã nói với anh, hai năm trước hắn nhìn thấy em gái của anh làm kỹ nữ ở trong một khu đèn đỏ ở nước ngoài. Hắn nói chỉ cần anh làm cho hắn ba việc, hắn sẽ nói cho anh biết em gái anh ở đâu. Vì thế An Thành mới thuận theo Mạnh Thiệu Tiệm, hy vọng hai anh em sẽ sớm có ngày đoàn tụ...
Nghe An Thành kể lại đoạn quá khứ đau thương kia, Bình Bình chợt thấy trong lòng thật chua xót, thương cảm cho hai anh em Anh Thành. Cô tiếp tục hỏi: “Bây giờ An Ninh đang ở đâu vậy? Tại sao anh không đón An Ninh về đi? Những năm qua nhất định em ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực rồi!”
An Thành khẽ lắc đầu: "Bây giờ anh vẫn chưa có cách nào để đưa em ấy trở lại, Mạnh Thiệu Tiệm... An Ninh đang trong tay Mạnh Thiệu Tiệm."
"Tại sao lại có thể như vậy?" Bình Bình kinh hãi: "Hèn gì, Nhị thiếu đã bỏ công tìm suốt nhiều năm qua như thế, mà cũng không sao tìm được em ấy. Hóa ra An Ninh đang ở trong tay đồ súc sinh Mạnh Thiệu Tiệm kia!"
"Không phải vậy, đại thiếu nói rằng hai năm trước, tình cờ ở nước ngoài công tác, anh ta đã tìm được An Ninh..."
Nói tới đây, giọng của An Thành run lên, Mạnh Thiệu Tiệm đã nói cho anh biết, ngày đó sau khi mất tích, nhóm trẻ gái trong đó có em gái anh đã bị bán ra nước ngoài, rồi bị bắt làm kỹ nữ khi còn đang tuổi thiếu nhi. Đến giờ đã hơn hai mươi năm, không biết An Ninh đã bị chà đạp đến thế nào... Những cô bé bị bắt cóc cùng An Ninh cũng đều đã chết hoặc đã thất lạc đâu đó không còn trong nhóm, chỉ còn lại An Ninh đang sống lay lắt, một lòng chờ đoàn tụ với anh trai.
"Vậy tại sao anh còn để em gái mình ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm chứ? Chúng ta cùng đi đón em ấy về nhà thôi!"
An Thành cúi đầu, nhìn trong ngực cô gái trẻ tuổi xinh xắn tốt bụng đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lại nghĩ đến em gái của mình. An Ninh tuổi còn trẻ đã bị nhấn chìm trong cuộc sống thực ghê tởm và đáng sợ kia. Thốt nhiên tận đáy lòng anh thấy đau xót đến lợi hại, dường như có thứ gì đó nhọn sắc đang khuấy đảo trong đó khiến anh khổ sở không thể tả. Anh sao dứt khỏi hình ảnh của An Ninh mới năm tuổi ngày ấy, còn lời trăng trối của mẹ nữa, lúc nào cũng vẳng vẳng bên tai anh. An Ninh đã đợi anh nhiều năm như vậy, chờ người anh trai vô dụng này đã nhiều năm như vậy! Anh không thể không tìm cách để cứu em gái về, cho dù phải đổi bất kỳ giá nào!
"Bình Bình, em gái anh đang ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm, hiện giờ hắn dùng An Ninh để uy hiếp anh. Hắn nói nếu anh làm xong cho hắn ba việc, hắn sẽ trả lại em gái cho anh."
Thân thể Bình Bình từ từ cứng ngắc. Ánh mắt cô trở nên trống rỗng, tiếp đó hai hàng nước mắt chợt từ từ lăn xuống: "Anh đã đồng ý sao? Anh giúp hắn hại Nhị thiếu sao?"
"Không! Không bao giờ anh hại Nhị thiếu! Anh theo Nhị thiếu suốt hơn hai mươi năm qua, anh tình nguyện để chính mình chết chứ nhất định cũng sẽ không bao giờ hại Nhị thiếu!" An Thành lập tức hỏi lại: "Bình Bình, em có tin anh hay không?"
Hai hàng nước mắt của Bình Bình tuôn rơi như mưa: "Em không biết, An Thành... Tại sao lại phải như vậy? Tại sao chuyện này lại bị xảy ra với anh? Chúng ta nên làm cái gì đây? An Ninh phải làm thế nào đây? Nhị thiếu phải làm thế nào đây? Chị Tĩnh tri phải làm thế nào đây?"
"Bình Bình, em hãy nghe anh nói đây, cuộc đời này, người thân nhất của anh, trừ An Ninh và em ra, chính là Nhị thiếu! Anh chấp nhận để mình chết, chứ nhất định không chịu trơ mắt ra nhìn mấy người bị gặp chuyện không may. Cho nên, Bình Bình, em hãy tin anh nhé! Em hãy giúp anh giữ bí mật chuyện này có được hay không? Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng này thôi! Chuyện cuối cùng này làm xong rồi, An Ninh có thể trở lại, làm xong chuyện này em gái anh cũng sẽ không cần phải chịu cảnh khổ sở nhục nhã nữa, sẽ không còn phải sống kiếp kỹ nữ giá rẻ hèn hạ nữa ! Bình Bình! Anh xin em, xin em hãy tin tưởng ở anh! Đây là lần đầu tiên anh xin em, xin em hãy tin tưởng anh có được hay không?"
Đôi mắt An Thành đỏ kè, anh ra sức lắc lắc người cô. Bình Bình khóc đến thở không ra hơi: "An Thành, anh đã nói sẽ không để cho Nhị thiếu bị gặp chuyện không may..."
"Đúng thế! Anh xin bảo đảm, anh thề, anh thề trước mặt em, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với Nhị thiếu hết! Có được hay không? Có được hay không Bình Bình?" An Thành xoay người lại, nhẹ nhàng ôm Bình Bình vào trong ngực: "Bình Bình là tốt nhất, anh biết ngay mà, chỉ có em là người đối xử với anh tốt nhất! Em sẽ không nói chuyện này cho Nhị thiếu đúng không? Em cũng không cần phải nói chuyện này với chị Tĩnh Tri đâu, Bình Bình... Em hãy tin anh đi, cái Mạnh Thiệu Tiệm muốn chỉ là có thể lấy được Mạnh thị mà thôi, hắn sẽ không hại chết Nhị thiếu đâu. Em hãy suy nghĩ một chút, quan hệ của anh và Nhị thiếu ra sao? Nếu như lúc đó Nhị thiếu mà gặp nguy hiểm, cho dù phải liều cả tính mạng của An Ninh, anh cũng sẽ không chấp nhận làm giúp Mạnh Thiệu Tiệm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.