Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 295: Một món quà lớn
Minh Châu Hoàn
08/08/2016
Toàn thân cô khẩn trương và căng thẳng, nhưng anh vẫn tiếp tục mê hoặc cô,
giống như là đang muốn trả thù, khiến cho cô không khống chế được mình
mà mềm nhũn trong lồng ngực của anh.
"Là ai đã nói mách cho anh biết, mỗi tối em luôn khóc thầm chứ?" Ngón tay của anh lướt qua trên môi của cô, trán của anh đụng vào trán của cô, sống mũi vừa cao vừa thẳng của anh tì vào cô, môi của anh dần dần kề sát lại, trong giọng nói như được rót mật: "Sau này …… Mỗi tối lúc em khóc, anh sẽ cho em mượn bờ vai, có một người đàn ông ngủ cùng ở bên cạnh lúc em khóc không phải sẽ tốt hơn sao?" Taoo do leê quíy dđono
Hốc mắt của cô đột nhiên cảm thấy chua xót, nước mắt đã lăn dài trên má, nhưng anh đã lấy môi ngăn lại, ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào trong lồng ngực của mình không chịu buông ra, máu huyết của cô chỉ còn xót lại một chút xíu kiên cường, bỗng nhiên vào lúc này như muốn sụp đổ hoàn toàn, nếu như cô không phải là Phó Tĩnh Tri bây giờ, nếu như cô vẫn luôn ở đó chờ anh, thì giờ phút này cô sẽ trở nên mềm nhũn mà lao vào trong vòng tay của anh.
Taoo do leê quíy dđono. Nhưng cô không phải, thời gian chờ đợi kia, sự chờ đợi đến buồn cười kia, đã biến mất trong đêm trời đầy bão tuyết kia rồi, và cả trong bệnh viện tràn đầy mùi thuốc khử trùng, trong vô số lần bị đánh chửi nhục nhã đến cùng cực, trong Tịnh Viên đã tan thành mây khói kia, toàn bộ đã biến thành hư vô.
Cho dù bây giờ anh có cố tình muốn lấy lòng cô, muốn an ủi cô, mặc dù cô sẽ bị dao động và mê hoặc, nhưng bên ngoài trái tim vẫn còn niêm phong một lớp rào chắn lạnh lẽo và sắc bén, cô có thể cho anh, có thể đáp lại anh, cũng chỉ có những thứ này, và sẽ chỉ có những thứ này mà thôi.
Thời gian không thể quay ngược trở lại được, giống như là Tịnh Viên yên tĩnh và tốt đẹp ngày xưa, vĩnh viễn không thể khôi phục lại được như trước, cũng giống như tình yêu thương của ba cô vĩnh viễn cô sẽ không còn được hưởng thụ nữa, giống như là, những cô gái bé nhỏ len lén hâm mộ những người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng ở đại lễ đường trong trường học, khi đã trưởng thành, không còn được như vậy nữa, giống như là hình ảnh người phụ nữ hèn mọn chờ đợi tình yêu của người chồng của cô đã chết vào một đêm hôm đó rồi. Dđienn damn leie quyýdon
Cô không chịu quay đầu lại, không phải vì cô thanh cao hay kiên trì gì, mà là sau những đau đớn và tổn thương như vậy, tinh thần và tiềm thức của con người học được cách trốn tránh, để trốn tránh những nỗi đau khổ kia, giống như là gặp phải chuyện đau khổ thì phản xạ có điều kiện vậy, mà anh, tất cả những gì thuộc về anh, đều khiến cô muốn chạy trốn, cho dù là bây giờ cô quay trở lại, nhưng bên ngoài trái tim nho nhỏ của cô là một lớp gai góc bao bọc lại, sẽ không cho anh có cơ hội đi vào đó một lần nữa.
Cô cho là anh sẽ có hành động tiếp theo, ai ngờ anh chỉ hôn môi cô xong, liền đem thân thể nhỏ bé của cô ôm vào trong ngực, anh nằm xuống, tư thế nửa người của cô dán sát vào trong ngực của anh, nước mắt của cô lặng lẽ nuốt trở lại trong bụng, Phó Tĩnh Tri, mày đã khóc nhiều như vậy rồi, không nên quá dễ dàng rơi nước mắt trước mặt người khác như vậy. Dđienn damn leie quyýdon
Trong lúc khổ cực có thể dùng nước mắt để giải quyết, vậy thì tại sao, khi ở trước mặt của anh lại luôn không nhịn được mà đỏ hoe mắt lên? Hình như khi cô đối mặt với anh thì những thứ uất ức kia đều tăng lên gấp bội, cô cũng cảm thấy yếu ớt hơn gấp bội, vậy nên nước mắt cũng tăng lên gấp bội.
Ánh mặt trời đã ảm đạm rồi, bọn họ cũng không ai chịu lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, trong bụng cô sôi lên ùng ục một tiếng, anh mới cười kéo cô dậy, đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ lên khiến cho người ta phải thương xót, tóc tai cũng rối tung lên, anh tự tay vén qua một bên cho cô, lúc vén tóc mái của cô, lại nhìn thấy trên trán cô có vết sẹo, một vết màu hồng bóng loáng nhô ra, giống như là vừa mới bị vậy, mi tâm của anh liền nhíu chặt lại, một lần lại một lần vuốt ve lên đó, thật lâu cũng không mất đi được.
"Không sao, dù sao cũng bị tóc che kín rồi sẽ không ai nhìn thấy." Tĩnh Tri cầm lấy tay của anh ra, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của anh tràn ngập sự thương xót, rõ ràng như vậy, cô muốn nhìn lại một cái nữa, liền bị hãm sâu vào, cô xoay mặt đi, sửa sang lại quần áo, đi tới rót hai ly nước, một ly cho anh, một ly cô từ từ uống.
"Có đói bụng không? Anh gọi đồ ăn lên?" Anh uống hết ly nước, đặt ly xuống, ánh mắt chuyển động theo động tác của cô, cầm điện thoại lên.
Tĩnh Tri gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng không biết nên đứng hay nên ngồi, Mạnh Thiệu Đình khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt trên người của cô: "Em muốn ăn cái gì?"
Anh ngừng lại một chút, "Trứng gà sốt cà chua? Cà rốt thái sợi hấp?"
Tĩnh Tri đột nhiên xoay mặt đi, trợn to hai mắt vẻ mặt không dám tin nhìn anh.
Nhưng mà anh vẫn nở nụ cười như có như không, đôi mắt nheo lại, giảo hoạt giống như hồ ly.
Tim của cô đập thình thịch, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình vang lên: "Thôi khỏi, anh gọi cái gì anh thích là được, tôi không có ý kiến."
. "Anh chỉ muốn ăn cái này." Anh có chút cố chấp giống như trẻ con, đúng rồi, bây giờ anh không mặc tây trang, trên đầu còn quấn băng, chân còn treo ngược, hơn nữa vẻ mặt này, quả nhiên là giống như một đứa bé to xác, cô âm thầm oán hận anh ở trong lòng, trên miệng lại nở ra nụ cười, cái miệng nhỏ chu lên, ánh mắt giống như nước, anh nhìn cả người cũng đã bốc lên một ngọn lửa dục vọng, thật ân hận vì chân của mình đã bị thương không đúng lúc.
"Không phải anh ghét nhất hai món này sao?" Ánh mắt của cô sáng lên nhìn anh, đoạn đối thoại của hai người giống như những người đang yêu nhau say đắm.
Anh ngồi nghiêm chỉnh lại, bắt đầu nghiêm túc bấm một dãy số: "Khẩu vị của anh thay đổi, đột nhiên thích ăn món đó."
Tĩnh Tri ồ lên một tiếng không để ý tới anh, đi tới mở đèn, sau đó đem rèm cửa sổ mở ra. .
Lại tới thời gian thay thuốc, y tá gõ cửa đi vào, Tĩnh Tri có chút ngượng ngùng tránh vào phòng nhỏ bên cạnh, nhưng cửa phòng khép hờ, lỗ tai vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài, tiếng động leng keng lạch cạch, là tiếng của cái kẹp va chạm vào cái khay, trong lòng cô run lên một cái, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng anh hít hà, tim của cô cũng co rút theo, dường như chân cũng muốn tê dại đi.
Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, giọng nói của anh thật khẽ gọi tên cô, lúc này cô mới đi ra ngoài, đỏ mặt giống như cô gái nhỏ bị giáo sư bắt gặp đọc truyện của Quỳnh Giao vậy.
"Em đi qua đây đi, anh có cái này cho em, mới vừa rồi lo dỗ dành em, thiếu chút nữa thì quên mất." Ánh mắt của anh mang theo sự dịu dàng, để cho cô không nhịn được liếc anh một cái.
Anh cũng không tức giận, tốt tính nhân nhượng cô, sau đó thì tốn chút sức lực, vén chăn lên, lấy ra một cái túi da trâu nho nhỏ đưa cho cô.
Tĩnh Tri không hiểu chuyện gì: "Đây là cái gì?" Cô nhận lấy, nhấc nhấc lên, không nặng lắm, nhưng không đoán được đó là cái gì.
"Tự em mở ra xem đi." Chợt anh có chút không dám nhìn thẳng vào cô, giọng nói cũng run run.
Tĩnh Tri lấy chiếc túi mở ra xem có đồ gì trong đó, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, động tác ở tay cũng trở nên căng thẳng, vẻ mặt của cô đã trở nên tức giận mắt liếc nhìn anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh cho tôi cái này để làm gì? Đây là có ý gì vậy?"
Chuyện cho tới bây giờ, anh vẫn cho là ban đầu tôi lấy anh là vì tiền bạc của các người? Bây giờ lại muốn dùng tiền và nhà cửa để trói tôi ở lại bên cạnh anh?
Anh cũng đã biết, tôi đồng ý, là xuất phát từ trong lòng tôi, nếu tôi muốn rời đi, anh có cho tôi một núi vàng thì tôi cũng không quay trở lại!
Nhưng càng làm cho cô tức giận hơn, trái tim nguội lạnh hơn nữa đó là cho tới bây giờ, đã bảy năm rồi, anh còn không nhìn rõ lòng của cô, anh cũng không hiểu cô. le^e quyy do^nn.
Đột nhiên cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào nữa, những ước mơ khát khao kia cũng trở nên buồn cười, biến thành cát bụi tan biến hết, tại sao cô vẫn ngu ngốc như vậy được chứ?
"Anh biết ngay mà, em sẽ lại suy nghĩ lung tung." Mạnh Thiệu Đình thở dài, đưa tay kéo cô, Tĩnh Tri vẫn đứng bất động ở đó, cũng không nhìn anh.
"Em thật sự không nhận? Nếu như em không nhận giúp anh, Tĩnh Tri, thật sự là anh sắp biến thành một người nghèo rớt mồng tơi rồi, đến lúc đó, làm sao anh nuôi em được?" le^e quyy do^nn.
Anh nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Sau đó, lại cắn môi cười giễu cợt một tiếng: "Nhị thiếu nhà họ Mạnh mà lại nghèo rớt mồng tơi? Đây là chuyện buồn cười nhất thế gian rồi!"
Anh bị nụ cười của cô đâm cho bị thương, ngay cả khi anh biết trong mắt cô anh không quan trọng gì, nhưng khi cô không có chút tin tưởng nào vào anh, vẫn khiến cho trong lòng anh có cảm giác khó chịu.
"Tất cả tài sản ở bên ngoài của anh, đều bị ông già thu lại hết, cái này là mấy năm nay hợp tác với Bắc Thành làm ngoài nên kiếm được, hơn phân nửa đã bỏ vào mấy công trình quan trọng, còn dư lại cũng không nhiều, nhưng đủ cho hai người chúng ta dùng, anh lo sẽ bị ông già tra ra được, cho nên mới giao cho em bảo quản."
Anh nhún nhún vai giấu giếm, trong giọng nói cũng có chút không được tự nhiên làm ra vẻ không sao cả: "Dĩ nhiên là, nếu như em cảm thấy anh giao cái này cho em khiến cho em thêm phiền phức, thì em có thể từ chối anh …"
Tĩnh Tri có cảm giác cổ họng của mình như có người xiết lại, cô không nói ra lời, chỉ có thể giật mình nhìn anh, anh đã đem, đem tất cả những gì anh đang có lúc này, tất cả đều giao cho cô cả sao?
Cô không nói lời nào, Mạnh Thiệu Đình dần dần có cảm giác tim của mình chìm xuống đáy cốc, trong lòng anh có chút ý đồ riêng, anh muốn đem những tài sản này chuyển ra bên ngoài, nhưng mà anh càng muốn đem tất cả những thứ này giao cho cô, để cho người ba máu lạnh của anh không thể ngờ được là anh đã đem tính mạng của bản thân mình giao cho một người phụ nữ, cũng giống như anh, cũng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ vì cô mà làm ra những chuyện như vậy.
Tĩnh Tri đem chiếc túi mở ra, cô nhìn mấy tờ phiếu biên nhận, còn có mấy cái sổ tiết kiệm, sau đó còn mấy tờ giấy chứng nhận bất động sản, số lượng cũng không coi là nhỏ, nhưng cô cũng không phải là chưa từng nhìn thấy thứ lớn hơn như vậy, trong lòng cũng hiểu, cái này so với Mạnh thị, cũng chỉ là muối bỏ biển, nếu không phải như vậy, tại sao lại có người dùng mọi thủ đoạn để đoạt được vị trí kia đây?
"Anh không sợ là tôi sẽ cầm lấy những giấy tờ này rồi chạy trốn mất dạng hay sao?" Đôi mắt đen nhánh của Tĩnh Tri khẽ chuyển động, nụ cười mang theo chút hoạt bát khó có được.
"Là ai đã nói mách cho anh biết, mỗi tối em luôn khóc thầm chứ?" Ngón tay của anh lướt qua trên môi của cô, trán của anh đụng vào trán của cô, sống mũi vừa cao vừa thẳng của anh tì vào cô, môi của anh dần dần kề sát lại, trong giọng nói như được rót mật: "Sau này …… Mỗi tối lúc em khóc, anh sẽ cho em mượn bờ vai, có một người đàn ông ngủ cùng ở bên cạnh lúc em khóc không phải sẽ tốt hơn sao?" Taoo do leê quíy dđono
Hốc mắt của cô đột nhiên cảm thấy chua xót, nước mắt đã lăn dài trên má, nhưng anh đã lấy môi ngăn lại, ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào trong lồng ngực của mình không chịu buông ra, máu huyết của cô chỉ còn xót lại một chút xíu kiên cường, bỗng nhiên vào lúc này như muốn sụp đổ hoàn toàn, nếu như cô không phải là Phó Tĩnh Tri bây giờ, nếu như cô vẫn luôn ở đó chờ anh, thì giờ phút này cô sẽ trở nên mềm nhũn mà lao vào trong vòng tay của anh.
Taoo do leê quíy dđono. Nhưng cô không phải, thời gian chờ đợi kia, sự chờ đợi đến buồn cười kia, đã biến mất trong đêm trời đầy bão tuyết kia rồi, và cả trong bệnh viện tràn đầy mùi thuốc khử trùng, trong vô số lần bị đánh chửi nhục nhã đến cùng cực, trong Tịnh Viên đã tan thành mây khói kia, toàn bộ đã biến thành hư vô.
Cho dù bây giờ anh có cố tình muốn lấy lòng cô, muốn an ủi cô, mặc dù cô sẽ bị dao động và mê hoặc, nhưng bên ngoài trái tim vẫn còn niêm phong một lớp rào chắn lạnh lẽo và sắc bén, cô có thể cho anh, có thể đáp lại anh, cũng chỉ có những thứ này, và sẽ chỉ có những thứ này mà thôi.
Thời gian không thể quay ngược trở lại được, giống như là Tịnh Viên yên tĩnh và tốt đẹp ngày xưa, vĩnh viễn không thể khôi phục lại được như trước, cũng giống như tình yêu thương của ba cô vĩnh viễn cô sẽ không còn được hưởng thụ nữa, giống như là, những cô gái bé nhỏ len lén hâm mộ những người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng ở đại lễ đường trong trường học, khi đã trưởng thành, không còn được như vậy nữa, giống như là hình ảnh người phụ nữ hèn mọn chờ đợi tình yêu của người chồng của cô đã chết vào một đêm hôm đó rồi. Dđienn damn leie quyýdon
Cô không chịu quay đầu lại, không phải vì cô thanh cao hay kiên trì gì, mà là sau những đau đớn và tổn thương như vậy, tinh thần và tiềm thức của con người học được cách trốn tránh, để trốn tránh những nỗi đau khổ kia, giống như là gặp phải chuyện đau khổ thì phản xạ có điều kiện vậy, mà anh, tất cả những gì thuộc về anh, đều khiến cô muốn chạy trốn, cho dù là bây giờ cô quay trở lại, nhưng bên ngoài trái tim nho nhỏ của cô là một lớp gai góc bao bọc lại, sẽ không cho anh có cơ hội đi vào đó một lần nữa.
Cô cho là anh sẽ có hành động tiếp theo, ai ngờ anh chỉ hôn môi cô xong, liền đem thân thể nhỏ bé của cô ôm vào trong ngực, anh nằm xuống, tư thế nửa người của cô dán sát vào trong ngực của anh, nước mắt của cô lặng lẽ nuốt trở lại trong bụng, Phó Tĩnh Tri, mày đã khóc nhiều như vậy rồi, không nên quá dễ dàng rơi nước mắt trước mặt người khác như vậy. Dđienn damn leie quyýdon
Trong lúc khổ cực có thể dùng nước mắt để giải quyết, vậy thì tại sao, khi ở trước mặt của anh lại luôn không nhịn được mà đỏ hoe mắt lên? Hình như khi cô đối mặt với anh thì những thứ uất ức kia đều tăng lên gấp bội, cô cũng cảm thấy yếu ớt hơn gấp bội, vậy nên nước mắt cũng tăng lên gấp bội.
Ánh mặt trời đã ảm đạm rồi, bọn họ cũng không ai chịu lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, trong bụng cô sôi lên ùng ục một tiếng, anh mới cười kéo cô dậy, đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ lên khiến cho người ta phải thương xót, tóc tai cũng rối tung lên, anh tự tay vén qua một bên cho cô, lúc vén tóc mái của cô, lại nhìn thấy trên trán cô có vết sẹo, một vết màu hồng bóng loáng nhô ra, giống như là vừa mới bị vậy, mi tâm của anh liền nhíu chặt lại, một lần lại một lần vuốt ve lên đó, thật lâu cũng không mất đi được.
"Không sao, dù sao cũng bị tóc che kín rồi sẽ không ai nhìn thấy." Tĩnh Tri cầm lấy tay của anh ra, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của anh tràn ngập sự thương xót, rõ ràng như vậy, cô muốn nhìn lại một cái nữa, liền bị hãm sâu vào, cô xoay mặt đi, sửa sang lại quần áo, đi tới rót hai ly nước, một ly cho anh, một ly cô từ từ uống.
"Có đói bụng không? Anh gọi đồ ăn lên?" Anh uống hết ly nước, đặt ly xuống, ánh mắt chuyển động theo động tác của cô, cầm điện thoại lên.
Tĩnh Tri gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng không biết nên đứng hay nên ngồi, Mạnh Thiệu Đình khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt trên người của cô: "Em muốn ăn cái gì?"
Anh ngừng lại một chút, "Trứng gà sốt cà chua? Cà rốt thái sợi hấp?"
Tĩnh Tri đột nhiên xoay mặt đi, trợn to hai mắt vẻ mặt không dám tin nhìn anh.
Nhưng mà anh vẫn nở nụ cười như có như không, đôi mắt nheo lại, giảo hoạt giống như hồ ly.
Tim của cô đập thình thịch, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình vang lên: "Thôi khỏi, anh gọi cái gì anh thích là được, tôi không có ý kiến."
. "Anh chỉ muốn ăn cái này." Anh có chút cố chấp giống như trẻ con, đúng rồi, bây giờ anh không mặc tây trang, trên đầu còn quấn băng, chân còn treo ngược, hơn nữa vẻ mặt này, quả nhiên là giống như một đứa bé to xác, cô âm thầm oán hận anh ở trong lòng, trên miệng lại nở ra nụ cười, cái miệng nhỏ chu lên, ánh mắt giống như nước, anh nhìn cả người cũng đã bốc lên một ngọn lửa dục vọng, thật ân hận vì chân của mình đã bị thương không đúng lúc.
"Không phải anh ghét nhất hai món này sao?" Ánh mắt của cô sáng lên nhìn anh, đoạn đối thoại của hai người giống như những người đang yêu nhau say đắm.
Anh ngồi nghiêm chỉnh lại, bắt đầu nghiêm túc bấm một dãy số: "Khẩu vị của anh thay đổi, đột nhiên thích ăn món đó."
Tĩnh Tri ồ lên một tiếng không để ý tới anh, đi tới mở đèn, sau đó đem rèm cửa sổ mở ra. .
Lại tới thời gian thay thuốc, y tá gõ cửa đi vào, Tĩnh Tri có chút ngượng ngùng tránh vào phòng nhỏ bên cạnh, nhưng cửa phòng khép hờ, lỗ tai vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài, tiếng động leng keng lạch cạch, là tiếng của cái kẹp va chạm vào cái khay, trong lòng cô run lên một cái, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng anh hít hà, tim của cô cũng co rút theo, dường như chân cũng muốn tê dại đi.
Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, giọng nói của anh thật khẽ gọi tên cô, lúc này cô mới đi ra ngoài, đỏ mặt giống như cô gái nhỏ bị giáo sư bắt gặp đọc truyện của Quỳnh Giao vậy.
"Em đi qua đây đi, anh có cái này cho em, mới vừa rồi lo dỗ dành em, thiếu chút nữa thì quên mất." Ánh mắt của anh mang theo sự dịu dàng, để cho cô không nhịn được liếc anh một cái.
Anh cũng không tức giận, tốt tính nhân nhượng cô, sau đó thì tốn chút sức lực, vén chăn lên, lấy ra một cái túi da trâu nho nhỏ đưa cho cô.
Tĩnh Tri không hiểu chuyện gì: "Đây là cái gì?" Cô nhận lấy, nhấc nhấc lên, không nặng lắm, nhưng không đoán được đó là cái gì.
"Tự em mở ra xem đi." Chợt anh có chút không dám nhìn thẳng vào cô, giọng nói cũng run run.
Tĩnh Tri lấy chiếc túi mở ra xem có đồ gì trong đó, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, động tác ở tay cũng trở nên căng thẳng, vẻ mặt của cô đã trở nên tức giận mắt liếc nhìn anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh cho tôi cái này để làm gì? Đây là có ý gì vậy?"
Chuyện cho tới bây giờ, anh vẫn cho là ban đầu tôi lấy anh là vì tiền bạc của các người? Bây giờ lại muốn dùng tiền và nhà cửa để trói tôi ở lại bên cạnh anh?
Anh cũng đã biết, tôi đồng ý, là xuất phát từ trong lòng tôi, nếu tôi muốn rời đi, anh có cho tôi một núi vàng thì tôi cũng không quay trở lại!
Nhưng càng làm cho cô tức giận hơn, trái tim nguội lạnh hơn nữa đó là cho tới bây giờ, đã bảy năm rồi, anh còn không nhìn rõ lòng của cô, anh cũng không hiểu cô. le^e quyy do^nn.
Đột nhiên cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào nữa, những ước mơ khát khao kia cũng trở nên buồn cười, biến thành cát bụi tan biến hết, tại sao cô vẫn ngu ngốc như vậy được chứ?
"Anh biết ngay mà, em sẽ lại suy nghĩ lung tung." Mạnh Thiệu Đình thở dài, đưa tay kéo cô, Tĩnh Tri vẫn đứng bất động ở đó, cũng không nhìn anh.
"Em thật sự không nhận? Nếu như em không nhận giúp anh, Tĩnh Tri, thật sự là anh sắp biến thành một người nghèo rớt mồng tơi rồi, đến lúc đó, làm sao anh nuôi em được?" le^e quyy do^nn.
Anh nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Sau đó, lại cắn môi cười giễu cợt một tiếng: "Nhị thiếu nhà họ Mạnh mà lại nghèo rớt mồng tơi? Đây là chuyện buồn cười nhất thế gian rồi!"
Anh bị nụ cười của cô đâm cho bị thương, ngay cả khi anh biết trong mắt cô anh không quan trọng gì, nhưng khi cô không có chút tin tưởng nào vào anh, vẫn khiến cho trong lòng anh có cảm giác khó chịu.
"Tất cả tài sản ở bên ngoài của anh, đều bị ông già thu lại hết, cái này là mấy năm nay hợp tác với Bắc Thành làm ngoài nên kiếm được, hơn phân nửa đã bỏ vào mấy công trình quan trọng, còn dư lại cũng không nhiều, nhưng đủ cho hai người chúng ta dùng, anh lo sẽ bị ông già tra ra được, cho nên mới giao cho em bảo quản."
Anh nhún nhún vai giấu giếm, trong giọng nói cũng có chút không được tự nhiên làm ra vẻ không sao cả: "Dĩ nhiên là, nếu như em cảm thấy anh giao cái này cho em khiến cho em thêm phiền phức, thì em có thể từ chối anh …"
Tĩnh Tri có cảm giác cổ họng của mình như có người xiết lại, cô không nói ra lời, chỉ có thể giật mình nhìn anh, anh đã đem, đem tất cả những gì anh đang có lúc này, tất cả đều giao cho cô cả sao?
Cô không nói lời nào, Mạnh Thiệu Đình dần dần có cảm giác tim của mình chìm xuống đáy cốc, trong lòng anh có chút ý đồ riêng, anh muốn đem những tài sản này chuyển ra bên ngoài, nhưng mà anh càng muốn đem tất cả những thứ này giao cho cô, để cho người ba máu lạnh của anh không thể ngờ được là anh đã đem tính mạng của bản thân mình giao cho một người phụ nữ, cũng giống như anh, cũng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ vì cô mà làm ra những chuyện như vậy.
Tĩnh Tri đem chiếc túi mở ra, cô nhìn mấy tờ phiếu biên nhận, còn có mấy cái sổ tiết kiệm, sau đó còn mấy tờ giấy chứng nhận bất động sản, số lượng cũng không coi là nhỏ, nhưng cô cũng không phải là chưa từng nhìn thấy thứ lớn hơn như vậy, trong lòng cũng hiểu, cái này so với Mạnh thị, cũng chỉ là muối bỏ biển, nếu không phải như vậy, tại sao lại có người dùng mọi thủ đoạn để đoạt được vị trí kia đây?
"Anh không sợ là tôi sẽ cầm lấy những giấy tờ này rồi chạy trốn mất dạng hay sao?" Đôi mắt đen nhánh của Tĩnh Tri khẽ chuyển động, nụ cười mang theo chút hoạt bát khó có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.