Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 297: Toàn bộ do một mình con gánh chịu
Minh Châu Hoàn
08/08/2016
Tĩnh Tri vốn đang
bình tĩnh yên lặng cũng đột nhiên nhíu chặt mày lại, cô còn chưa kịp
phản ứng, thì bản thân mình đã đứng lên, lập tức đẩy bàn tay đang giơ
cao của Mạnh Chấn Tông ra.
"Tĩnh Tri? !" Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô hành động như vậy, không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa lắng, vui vì cô không nhẫn tâm nhìn anh bị đánh mà ra tay giúp đỡ, lo lắng vì cô làm như vậy có khiến ba tức giận hay không, ngược lại sẽ càng chuốc lấy phiền toái vào người nhiều hơn! .
"Phó tiểu thư, đây là chuyện nhà họ Mạnh chúng tôi, không cần người ngoài nhúng tay vào!" Sắc mặt của Mạnh Chấn Tông có chút xanh xao, bà Mạnh cũng không nhịn được nữa lập tức xông lại, đẩy Tĩnh Tri lảo đảo một cái, ngón tay chỉ vào mũi của cô mở miệng mắng: "Cái loại hồ ly tinh này, mày và mẹ mày đều là loại người không biết xấu hổ, Thiệu Đình đã kết hôn rồi, mày không cần tới để phá nát gia đình của nó, dù gì nhà họ Phó các người cũng tự nhận là dòng dõi nho học truyền lại cho đời sau, Phó Chính Tắc đã nuôi dạy con gái như vậy sao? À, dạy dỗ con gái chuyên đi làm người thứ ba?"
Tĩnh Tri dù có bình tĩnh cũng không nhịn được nữa, cô chậm rãi tì lên bàn đứng dậy, ánh mắt như xuyên thấu lòng người. .
Mạnh Thiệu Đình lo lắng nhìn cô, rồi lại không có cách nào lên tiếng chỉ trích mẹ của mình, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt, nhìn thấy Mạn Quân ngơ ngác đứng ở bên cạnh, không khỏi âm thần oán hận cô ta thêm một chút.
"Bà Mạnh, mời bà nói chuyện tôn trọng người khác một chút, đừng quên, ba của tôi, mẹ của tôi chết đi, hơn phân nửa là do công lao của cái miệng này của bà ban tặng."
Cô nói rất chậm, từng câu từng chữ, chuyên tâm nhìn từng cử động nhỏ trên nét mặt của bà ta. d,0dylq.d
Quả nhiên nét mặt của bà Mạnh đại biến, cả người lảo đảo như muốn ngã, con người không làm việc trái với lương tâm, tự nhiên không sợ quỷ tới gõ cửa.
Bà luôn có làm ra vẻ bình tĩnh, luôn luôn nói láo mà không biết ngượng, chết cũng không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng sự thật này, giống như khắc cốt ghi tâm, cho dù muốn xoá đi cũng không được, cô ta nói rất đúng, hai người nhà họ Phó chết đi, đều có liên quan tới bà!
Nhưng mà, có liên quan thì như thế nào? Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, nếu tất cả mọi thứ vẫn như cũ, thì bà vẫn sẽ làm như vậy! Vì đứa con bà yêu thương nhất, vì tiền đồ của con trai mình, bà không quan tâm, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! d,0dylq.d
Tĩnh Tri nhìn thấy vẻ mặt của bà ta đầu tiên là hoảng hốt, sau đó dần dần cắn răng lại, làm như đã trấn tĩnh lại, trong lòng Tĩnh Tri lạnh lẽo, đã bảy năm rồi, thời gian bảy năm qua, cô ở trong mắt của bà Mạnh, chưa từng nhìn thấy một chút ân hận nào, hai người thân của Phó Tĩnh Tri cô, chết oan uổng như vậy?
"Lời nói này của Phó tiểu thư tôi nghe không hiểu, năm đó Phó tiên sinh đi về cõi tiên, bác sĩ cũng đã nói rồi, đột nhiên ba cô phát bệnh mà chết, chuyện này thì có liên quan gì tới tôi? Phải nói là nếu có bị kích thích, thì cũng do hành động không đúng của cô kích thích khiến cho ba cô chết! Nếu như cô không làm những chuyện tốt kia, tại sao Thiệu Đình lại ly dị với cô? Nếu như không có những chuyện mất mặt kia, tại sao ba cô lại chết? Phó tiểu thư, nước bẩn không thể dội lên người họ Mạnh nhà chúng tôi được, ban đầu nhà họ Phó các người nghèo túng, ngay cả tiền an táng cho ba cô cũng không có, là nhà họ Mạnh chúng tôi cho tiền, lại nói nhà họ Mạnh chúng tôi là ân nhân của các người mới đúng ……"
. Bà Mạnh càng nói càng kích động, đúng rồi, Phó Chính Tác chết thì có liên quan gì tới bà? Là do bản thân ông ta vô dụng, có mấy câu nói đã tức giận tới mức không chịu nổi, quan trọng hơn là, chính bản thân con gái ông ta không có tiền đồ, lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, có liên qua gì đến bà đâu? Từ cổ chí kim, còn chưa thấy có chuyện luật pháp quy định, làm người ta tức chết phải đền mạng!
Bà ta suy nghĩ như vậy, nên lập tức nhấc được tảng đá lớn ở trong lòng xuống, một chút sợ hãi trước kia cũng đã không còn sót lại chút gì nữa, trên mặt là sự dương dương tự đắc, lần này người phụ nữ này quay trở lại, cũng là do ở bên ngoài nghèo túng, thằng ba không cần cô ta nữa, nên bắt đầu đánh chủ ý lên người của Thiệu Đình!
Tĩnh Tri nghe thấy bà ta nói những lời như vậy, cuối cùng sắc mặt trở nên trắng bệch vì tức giận, trên đời này lại có cái loại người đổi trắng thay đen như vậy, bà ta nói như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt sao?
"Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn có thể nói ra như vậy được sao, ngay cả một người con trai như con, cũng cảm thấy xấu hổ, mẹ không chịu nhận lỗi, mẹ không cảm thấy áy náy, con không có cách nào thay đổi được suy nghĩ của mẹ, nhưng mà, hôm nay con cũng có lời muốn nói." .
Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, anh nhìn thấy nét mặt của Tĩnh Tri, biết trong lòng của cô vô cùng đau đớn, nếu hôm nay không phải là người thân của anh, anh không ngờ người mẹ mà anh vẫn luôn luôn kính trọng lại là người không phân biệt được phải trái, trắng đen lẫn lộn.
"Thiệu Đình, con đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa gạt, người đàn bà này căn bản không phải thật lòng với con, cô ta không quyến rũ được thằng ba, mới quay trở lại đánh chủ ý lên người của con. . . . . ."
. "Đừng nói nữa!" Mạnh Thiệu Đình chợt hét to lên một tiếng, anh khẽ vươn tay ra, kéo Tĩnh Tri qua ấn cô ngồi xuống, đem cả người cô ôm vào trong ngực, cả người cô căng cứng như môt tảng đá lạnh lẽo, cô nhỏ nhắn như vậy, không nên chịu đựng những chuyện này, đây là đều là lỗi của anh, là năm đó anh có mắt không tròng, là năm đó anh đã sơ suất phụ lòng của cô, cho nên mới có ngày hôm nay.
"Các người không thừa nhận chuyện này, con thay các người thừa nhận." Mạnh Thiệu Đình hít sâu một hơi, bàn tay dính sát vào sau lưng của Tĩnh Tri, nhẹ nhàng xoa lưng của cô: "Chuyện nhà họ Phó, tất cả đều vì con mà ra, con thật có lỗi với ba mẹ vợ, con thật có lỗi với Tĩnh Tri, tất cả những sai lầm đó, tất cả đều do một mình con gánh chịu!"
Anh nói tới chỗ này, chợt dừng lại, cúi đầu nhìn Tĩnh Tri, lại thấy mắt của cô rưng rưng, cũng đang kinh ngạc nhìn anh. Taoo do leê quíy dđono.
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô như vậy, chỉ có cảm giác chính mình làm tất cả vì cô, đều rất đáng giá, anh tự tay lau giọt nước mắt trên mi của cô, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi: "Tĩnh Tri, anh làm như vậy, có được hay không? Bọn họ là ba mẹ của anh, anh thân là con, không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng mà ba mẹ phạm sai lầm, anh chỉ có thể một mình gánh chịu, từ nay về sau, nếu như trong lòng em vẫn còn hận, thì hãy trả thù lên người của anh. . . . . ."
"Thiệu Đình! Con nói nhăng nói cuội gì ở đây vậy? Chúng ta sai ở chỗ nào? Bọn họ đoản mệnh, thì có liên quan gì tới chúng ta?" Bà Mạnh thấy con trai không để ý tới bản thân mình, vì người đàn bà này mà có thể làm tới mức như vậy thì trong lòng cảm thấy đau đớn như bị kim đâm, đau đớn không dứt, đây là con trai của bà sao, vì một người không liên quan mà biến thành như vậy sao?
"Mẹ. . . . . ." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, giọng nói của anh rất mềm mỏng, nhưng ánh mắt nhìn bà Mạnh, lại mang theo sự thương xót, ánh mắt như vậy, so với ánh mắt sắc bén thì càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Taoo do leê quíy dđono. "Mẹ, mẹ là mẹ của con, con không bỏ người được, cũng không thể trách người, nhưng người làm ra chuyện sai trái, điều duy nhất con có thể làm thay người là đền bù, chuyện cho tới bây giờ, người có nhận ra hay không không còn quan trọng nữa, bởi vì con đã hạ quyết tâm chuộc tội."
"Thiệu Đình. . . . . ." Bà Mạnh lập tức ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bà giật mình nhìn con trai của mình, không nói nên lời.
"Mẹ, xin mẹ bớt giận, bớt giận. . . . . ." Mạn Quân bị dọa sợ, cuống quít đỡ bà Mạnh ngồi xuống, Mạnh Chấn Tông đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời, Thiệu Đình như thế này, Thiệu Hiên cũng vậy, Phó Tĩnh Tri này. . . . . .
Ông không nhịn được mà nhìn lại cô một cái, lại thấy cô nằm trong ngực của Thiệu Đình, chỉ lộ ra gò má đẫm lệ, lại nhìn thấy rõ sự nhã nhặn lịch sự và yếu đuối, có lẽ ông đã sai lầm rồi, có lẽ lúc đầu ông đã hiểu lầm cô, khiến cho hai người con trai của ông yêu tới mức độ này, đủ để chứng minh không chỉ bằng thủ đoạn và mưu trí mà có thể có được.
Có lẽ, quả thật cô có điểm gì tốt, mới có thể khiến cho hai đứa con trai của ông đảo điên như vậy.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ông đâm lao thì phải theo lao, nếu bây giờ ông buông tha, dung túng, như vậy không phải là tất cả những gì trước mắt đều bị chính mình làm cho sụp đổ? Đây tuyệt đối là chuyện ông không thể tha thứ được, cho dù ông sai, ông cũng muốn tiếp tục đem cái sai này biến thành cái đúng!
Cái mà ông muốn chỉ là cảm giác được nắm tất cả trong tay, cho dù là con của ông đi chăng nữa, cũng vẫn bị ông nắm trong lòng bàn tay, mùi vị của người nắm quyền mà bị mất đi quyền lực, ông cũng không muốn nếm thử.
"Được, quả nhiên là con trai của Mạnh Chấn Tông ta, thật sự là có chút kiên quyết, ba muốn nhìn xem, con có thể chống đỡ tới khi nào, tốt nhất, đừng để có một ngày tới chắp tay cầu xin ba tha thứ." dfien ddn lie qiu doon
Mạnh Chấn Tông nói xong, xoay người rời đi, đi qua bà Mạnh và Thẩm Mạn Quân đang đứng ở bên cạnh thì ông cao giọng quát: "Theo tôi đi về, cần gì phải ở đây làm chướng mắt người khác? Mạn Quân con cũng không cần phải đau khổ, có ba ở đây, thì trong nhà họ Mạnh sẽ có vị trí của con, bây giờ đỡ mẹ chồng con đi về thôi."
Mạn Quân đầy rẫy uất ức, trước kia cô cũng không chịu đem những uất ức này nói cho ba mẹ chồng nghe, bây giờ không thể không sử dụng thủ đoạn này, thì lại không hề có tác dụng. Thiệu Đình thật sự yêu Phó Tĩnh Tri, cho nên mới chịu vì cô ta mà làm tới mức độ này, nếu như anh chịu vì cô bỏ ra một phần ý định như vậy. . . . . .
Mạn Quân lại không dám nghĩ tiếp, cô ta bi thương nhắm mắt lại, đỡ bà Mạnh đứng dậy đi ra ngoài: "Mẹ, con đỡ mẹ đi về thôi." dfien ddn lie qiu doon
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tĩnh Tri trong lòng xoay chuyển liên tục, có chút cảm thấy chua xót, lại cảm thấy có chút ngọt ngào, cô nằm ở trong khuỷu tay của anh, từ đầu tới cuối cũng không nói gì, anh cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng ôm cô, trong lúc ngẩn người, trong lòng của Tĩnh Tri chợt hiện lên một suy nghĩ như thế này, nếu như thời gian dừng lại vào lúc này, không trôi về phía trước nữa thì tốt biết bao?
Nếu như cô có khả năng biết trước được, nếu cô có thể biết trong tương lai xảy ra chuyện gì, tất nhiên cô sẽ không để cho mình cố chấp và bướng bỉnh như vậy. Mà cô càng không biết là, bi kịch cả đời của ba người bọn họ, cũng vì như vậy nên mới xảy ra.
"Tĩnh Tri? !" Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô hành động như vậy, không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa lắng, vui vì cô không nhẫn tâm nhìn anh bị đánh mà ra tay giúp đỡ, lo lắng vì cô làm như vậy có khiến ba tức giận hay không, ngược lại sẽ càng chuốc lấy phiền toái vào người nhiều hơn! .
"Phó tiểu thư, đây là chuyện nhà họ Mạnh chúng tôi, không cần người ngoài nhúng tay vào!" Sắc mặt của Mạnh Chấn Tông có chút xanh xao, bà Mạnh cũng không nhịn được nữa lập tức xông lại, đẩy Tĩnh Tri lảo đảo một cái, ngón tay chỉ vào mũi của cô mở miệng mắng: "Cái loại hồ ly tinh này, mày và mẹ mày đều là loại người không biết xấu hổ, Thiệu Đình đã kết hôn rồi, mày không cần tới để phá nát gia đình của nó, dù gì nhà họ Phó các người cũng tự nhận là dòng dõi nho học truyền lại cho đời sau, Phó Chính Tắc đã nuôi dạy con gái như vậy sao? À, dạy dỗ con gái chuyên đi làm người thứ ba?"
Tĩnh Tri dù có bình tĩnh cũng không nhịn được nữa, cô chậm rãi tì lên bàn đứng dậy, ánh mắt như xuyên thấu lòng người. .
Mạnh Thiệu Đình lo lắng nhìn cô, rồi lại không có cách nào lên tiếng chỉ trích mẹ của mình, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt, nhìn thấy Mạn Quân ngơ ngác đứng ở bên cạnh, không khỏi âm thần oán hận cô ta thêm một chút.
"Bà Mạnh, mời bà nói chuyện tôn trọng người khác một chút, đừng quên, ba của tôi, mẹ của tôi chết đi, hơn phân nửa là do công lao của cái miệng này của bà ban tặng."
Cô nói rất chậm, từng câu từng chữ, chuyên tâm nhìn từng cử động nhỏ trên nét mặt của bà ta. d,0dylq.d
Quả nhiên nét mặt của bà Mạnh đại biến, cả người lảo đảo như muốn ngã, con người không làm việc trái với lương tâm, tự nhiên không sợ quỷ tới gõ cửa.
Bà luôn có làm ra vẻ bình tĩnh, luôn luôn nói láo mà không biết ngượng, chết cũng không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng sự thật này, giống như khắc cốt ghi tâm, cho dù muốn xoá đi cũng không được, cô ta nói rất đúng, hai người nhà họ Phó chết đi, đều có liên quan tới bà!
Nhưng mà, có liên quan thì như thế nào? Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, nếu tất cả mọi thứ vẫn như cũ, thì bà vẫn sẽ làm như vậy! Vì đứa con bà yêu thương nhất, vì tiền đồ của con trai mình, bà không quan tâm, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! d,0dylq.d
Tĩnh Tri nhìn thấy vẻ mặt của bà ta đầu tiên là hoảng hốt, sau đó dần dần cắn răng lại, làm như đã trấn tĩnh lại, trong lòng Tĩnh Tri lạnh lẽo, đã bảy năm rồi, thời gian bảy năm qua, cô ở trong mắt của bà Mạnh, chưa từng nhìn thấy một chút ân hận nào, hai người thân của Phó Tĩnh Tri cô, chết oan uổng như vậy?
"Lời nói này của Phó tiểu thư tôi nghe không hiểu, năm đó Phó tiên sinh đi về cõi tiên, bác sĩ cũng đã nói rồi, đột nhiên ba cô phát bệnh mà chết, chuyện này thì có liên quan gì tới tôi? Phải nói là nếu có bị kích thích, thì cũng do hành động không đúng của cô kích thích khiến cho ba cô chết! Nếu như cô không làm những chuyện tốt kia, tại sao Thiệu Đình lại ly dị với cô? Nếu như không có những chuyện mất mặt kia, tại sao ba cô lại chết? Phó tiểu thư, nước bẩn không thể dội lên người họ Mạnh nhà chúng tôi được, ban đầu nhà họ Phó các người nghèo túng, ngay cả tiền an táng cho ba cô cũng không có, là nhà họ Mạnh chúng tôi cho tiền, lại nói nhà họ Mạnh chúng tôi là ân nhân của các người mới đúng ……"
. Bà Mạnh càng nói càng kích động, đúng rồi, Phó Chính Tác chết thì có liên quan gì tới bà? Là do bản thân ông ta vô dụng, có mấy câu nói đã tức giận tới mức không chịu nổi, quan trọng hơn là, chính bản thân con gái ông ta không có tiền đồ, lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, có liên qua gì đến bà đâu? Từ cổ chí kim, còn chưa thấy có chuyện luật pháp quy định, làm người ta tức chết phải đền mạng!
Bà ta suy nghĩ như vậy, nên lập tức nhấc được tảng đá lớn ở trong lòng xuống, một chút sợ hãi trước kia cũng đã không còn sót lại chút gì nữa, trên mặt là sự dương dương tự đắc, lần này người phụ nữ này quay trở lại, cũng là do ở bên ngoài nghèo túng, thằng ba không cần cô ta nữa, nên bắt đầu đánh chủ ý lên người của Thiệu Đình!
Tĩnh Tri nghe thấy bà ta nói những lời như vậy, cuối cùng sắc mặt trở nên trắng bệch vì tức giận, trên đời này lại có cái loại người đổi trắng thay đen như vậy, bà ta nói như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt sao?
"Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn có thể nói ra như vậy được sao, ngay cả một người con trai như con, cũng cảm thấy xấu hổ, mẹ không chịu nhận lỗi, mẹ không cảm thấy áy náy, con không có cách nào thay đổi được suy nghĩ của mẹ, nhưng mà, hôm nay con cũng có lời muốn nói." .
Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, anh nhìn thấy nét mặt của Tĩnh Tri, biết trong lòng của cô vô cùng đau đớn, nếu hôm nay không phải là người thân của anh, anh không ngờ người mẹ mà anh vẫn luôn luôn kính trọng lại là người không phân biệt được phải trái, trắng đen lẫn lộn.
"Thiệu Đình, con đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa gạt, người đàn bà này căn bản không phải thật lòng với con, cô ta không quyến rũ được thằng ba, mới quay trở lại đánh chủ ý lên người của con. . . . . ."
. "Đừng nói nữa!" Mạnh Thiệu Đình chợt hét to lên một tiếng, anh khẽ vươn tay ra, kéo Tĩnh Tri qua ấn cô ngồi xuống, đem cả người cô ôm vào trong ngực, cả người cô căng cứng như môt tảng đá lạnh lẽo, cô nhỏ nhắn như vậy, không nên chịu đựng những chuyện này, đây là đều là lỗi của anh, là năm đó anh có mắt không tròng, là năm đó anh đã sơ suất phụ lòng của cô, cho nên mới có ngày hôm nay.
"Các người không thừa nhận chuyện này, con thay các người thừa nhận." Mạnh Thiệu Đình hít sâu một hơi, bàn tay dính sát vào sau lưng của Tĩnh Tri, nhẹ nhàng xoa lưng của cô: "Chuyện nhà họ Phó, tất cả đều vì con mà ra, con thật có lỗi với ba mẹ vợ, con thật có lỗi với Tĩnh Tri, tất cả những sai lầm đó, tất cả đều do một mình con gánh chịu!"
Anh nói tới chỗ này, chợt dừng lại, cúi đầu nhìn Tĩnh Tri, lại thấy mắt của cô rưng rưng, cũng đang kinh ngạc nhìn anh. Taoo do leê quíy dđono.
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô như vậy, chỉ có cảm giác chính mình làm tất cả vì cô, đều rất đáng giá, anh tự tay lau giọt nước mắt trên mi của cô, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi: "Tĩnh Tri, anh làm như vậy, có được hay không? Bọn họ là ba mẹ của anh, anh thân là con, không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng mà ba mẹ phạm sai lầm, anh chỉ có thể một mình gánh chịu, từ nay về sau, nếu như trong lòng em vẫn còn hận, thì hãy trả thù lên người của anh. . . . . ."
"Thiệu Đình! Con nói nhăng nói cuội gì ở đây vậy? Chúng ta sai ở chỗ nào? Bọn họ đoản mệnh, thì có liên quan gì tới chúng ta?" Bà Mạnh thấy con trai không để ý tới bản thân mình, vì người đàn bà này mà có thể làm tới mức như vậy thì trong lòng cảm thấy đau đớn như bị kim đâm, đau đớn không dứt, đây là con trai của bà sao, vì một người không liên quan mà biến thành như vậy sao?
"Mẹ. . . . . ." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, giọng nói của anh rất mềm mỏng, nhưng ánh mắt nhìn bà Mạnh, lại mang theo sự thương xót, ánh mắt như vậy, so với ánh mắt sắc bén thì càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Taoo do leê quíy dđono. "Mẹ, mẹ là mẹ của con, con không bỏ người được, cũng không thể trách người, nhưng người làm ra chuyện sai trái, điều duy nhất con có thể làm thay người là đền bù, chuyện cho tới bây giờ, người có nhận ra hay không không còn quan trọng nữa, bởi vì con đã hạ quyết tâm chuộc tội."
"Thiệu Đình. . . . . ." Bà Mạnh lập tức ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bà giật mình nhìn con trai của mình, không nói nên lời.
"Mẹ, xin mẹ bớt giận, bớt giận. . . . . ." Mạn Quân bị dọa sợ, cuống quít đỡ bà Mạnh ngồi xuống, Mạnh Chấn Tông đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời, Thiệu Đình như thế này, Thiệu Hiên cũng vậy, Phó Tĩnh Tri này. . . . . .
Ông không nhịn được mà nhìn lại cô một cái, lại thấy cô nằm trong ngực của Thiệu Đình, chỉ lộ ra gò má đẫm lệ, lại nhìn thấy rõ sự nhã nhặn lịch sự và yếu đuối, có lẽ ông đã sai lầm rồi, có lẽ lúc đầu ông đã hiểu lầm cô, khiến cho hai người con trai của ông yêu tới mức độ này, đủ để chứng minh không chỉ bằng thủ đoạn và mưu trí mà có thể có được.
Có lẽ, quả thật cô có điểm gì tốt, mới có thể khiến cho hai đứa con trai của ông đảo điên như vậy.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ông đâm lao thì phải theo lao, nếu bây giờ ông buông tha, dung túng, như vậy không phải là tất cả những gì trước mắt đều bị chính mình làm cho sụp đổ? Đây tuyệt đối là chuyện ông không thể tha thứ được, cho dù ông sai, ông cũng muốn tiếp tục đem cái sai này biến thành cái đúng!
Cái mà ông muốn chỉ là cảm giác được nắm tất cả trong tay, cho dù là con của ông đi chăng nữa, cũng vẫn bị ông nắm trong lòng bàn tay, mùi vị của người nắm quyền mà bị mất đi quyền lực, ông cũng không muốn nếm thử.
"Được, quả nhiên là con trai của Mạnh Chấn Tông ta, thật sự là có chút kiên quyết, ba muốn nhìn xem, con có thể chống đỡ tới khi nào, tốt nhất, đừng để có một ngày tới chắp tay cầu xin ba tha thứ." dfien ddn lie qiu doon
Mạnh Chấn Tông nói xong, xoay người rời đi, đi qua bà Mạnh và Thẩm Mạn Quân đang đứng ở bên cạnh thì ông cao giọng quát: "Theo tôi đi về, cần gì phải ở đây làm chướng mắt người khác? Mạn Quân con cũng không cần phải đau khổ, có ba ở đây, thì trong nhà họ Mạnh sẽ có vị trí của con, bây giờ đỡ mẹ chồng con đi về thôi."
Mạn Quân đầy rẫy uất ức, trước kia cô cũng không chịu đem những uất ức này nói cho ba mẹ chồng nghe, bây giờ không thể không sử dụng thủ đoạn này, thì lại không hề có tác dụng. Thiệu Đình thật sự yêu Phó Tĩnh Tri, cho nên mới chịu vì cô ta mà làm tới mức độ này, nếu như anh chịu vì cô bỏ ra một phần ý định như vậy. . . . . .
Mạn Quân lại không dám nghĩ tiếp, cô ta bi thương nhắm mắt lại, đỡ bà Mạnh đứng dậy đi ra ngoài: "Mẹ, con đỡ mẹ đi về thôi." dfien ddn lie qiu doon
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tĩnh Tri trong lòng xoay chuyển liên tục, có chút cảm thấy chua xót, lại cảm thấy có chút ngọt ngào, cô nằm ở trong khuỷu tay của anh, từ đầu tới cuối cũng không nói gì, anh cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng ôm cô, trong lúc ngẩn người, trong lòng của Tĩnh Tri chợt hiện lên một suy nghĩ như thế này, nếu như thời gian dừng lại vào lúc này, không trôi về phía trước nữa thì tốt biết bao?
Nếu như cô có khả năng biết trước được, nếu cô có thể biết trong tương lai xảy ra chuyện gì, tất nhiên cô sẽ không để cho mình cố chấp và bướng bỉnh như vậy. Mà cô càng không biết là, bi kịch cả đời của ba người bọn họ, cũng vì như vậy nên mới xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.