Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 88
MaYuRi
03/02/2023
Cuối năm, sau khi tặng quà, chúc Tết các đối tác, trao thưởng cho nhân viên trong công ty xong xuôi. Gia Bảo từ chối mọi cuộc gặp gỡ, mọi cuộc hẹn ăn uống, tiệc tùng. Thay vào đó, anh nhanh chóng trở về biệt thự ở phía Đông Thành phố Hồ Chí Minh thăm cha mẹ, cùng gia đình tận hưởng khoảng thời gian yên bình.
Từ khi giao lại công ty cho Gia Bảo, ông Phát đã cùng vợ mình dọn đến sống ở biệt thự này để an hưởng cuộc sống ở cái tuổi xế chiều. Mỗi ngày hai người cùng nhau đi dạo mỗi sáng, cùng cho cá ăn, chăm sóc chó mèo, trồng cây, trồng hoa, ăn cơm, tán gẫu nhiều chuyện,…
Mấy năm nay, ông Phát không can thiệp vào việc điều hành, chuyện nội bộ công ty mà âm thầm ở phía sau dõi theo từng hoạt động, tin tức của Gia Bảo và tình hình công ty thông qua thư ký riêng. Ông đã đặt hết kỳ vọng lên Gia Bảo, đứa con trai duy nhất này có thể kế nghiệp, giúp sự nghiệp mấy chục năm ông xây dựng ngày càng thêm phát triển.
***
Gia Bảo là con một trong gia đình, từ nhỏ anh đã được cha mẹ dành cho trọn tình yêu thương. Cũng vì muốn Gia Bảo được vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ anh luôn chiều theo ý của cậu con trai vàng ngọc này, đôi khi là chiều chuộng quá mức.
Sống trong một môi trường mà mình muốn gì cũng đều được đáp ứng từ nhỏ đến lớn thế này, Gia Bảo đã sinh ra kiêu căng, xem thường người khác.
Lúc nhỏ, cái tính đó của anh đã khiến cha anh nhiều lần tức giận, dạy dỗ bằng đòn roi. Khi lớn lên, cha nói một đường, con làm một nẻo. Hai cha con không hiểu nhau và dần trở nên có ác cảm về nhau, càng ngày càng xa cách.
Mấy năm gần đây, Gia Bảo mới bớt đi cái tính kiêu căng, xem mình là thượng đế uy quyền. Anh biết cách kiềm chế cảm xúc, biết nhường người khác, không thể hiện mình hơn người nữa. Đôi khi chịu hạ mình thấp bé hơn đối phương vì lợi ích của công ty và của hơn 1000 con người đang làm việc cho anh.
Tuấn Minh chính là nhân tố tác động lớn nhất, mạnh mẽ nhất đối với sự thay đổi này. Gia Bảo hiểu được điều đó. Anh đã tự mình trách móc bản thân, cũng từng ở một mình nói chuyện với tiếng lòng của mình.
Trước giờ anh chưa gặp người nào đặc biệt như cậu ấy. Cũng chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt, muốn chiếm hữu về làm vật riêng, chỉ cho một mình mình nhìn ngắm thế này. Tuấn Minh chính là con người kỳ diệu đó. Đến cũng như đi, đối phương luôn biết cách làm cho tâm trí, trái tim của anh lỗi nhịp.
***
Gia Bảo ngồi bắt chéo chân trên ghế gỗ dài ngoài vườn hồng. Anh nhìn chúng đám bông với ánh mắt đăm chiêu, cả người cũng ngây ra, giữ mãi một tư thế cho đến tận lúc mặt trời lên cao.
Khi mẹ anh cất tiếng gọi thì anh mới giật mình, cả tâm thức bị triệu hồi, kéo nhau quay về thực tại.
“Trưa rồi, vào ăn cơm thôi con. Hôm nay mẹ có làm mấy món con thích nè.” - Mẹ Gia Bảo cất giọng nói tràn đầy yêu thương.
Gia Bảo quay lại khẽ mỉm cười rồi đứng lên xoay người vài cái, đi vào trong cùng mẹ mình.
Mẹ anh và cô giúp việc nhanh chóng dọn món lên bàn. Cả nhà ba người ngồi ăn quây quần với nhau.
Mẹ anh lúc nào cũng luôn tươi cười, nụ cười mang đến cho người xung quanh sự tích cực, vui vẻ theo. Bà gắp rất nhiều thức ăn bỏ sang chén cho Gia Bảo rồi hối thúc cậu ăn nhiều vào.
Sau một năm dài, cũng chỉ có mấy ngày Tết như này thì cả nhà Gia Bảo mới có dịp thư thái ngồi ăn cùng nhau mà không lo nghĩ, bận tâm gì. Gia Bảo biết vậy nên đành cất tạm cảm xúc buồn bã hiện tại vào trong mà cố vui vẻ, ăn các món trên bàn một cách ngon lành.
***
Sang năm, Gia Bảo tròn 28 tuổi. Đối với cha mẹ cậu, đây vẫn chưa phải là độ tuổi thích hợp để lập gia đình. Nhưng chí ít, họ mong Gia Bảo cũng phải có bạn gái. Đằng này, bà chưa một lần nghe con trai nói có quen ai hay đưa ai về ra mắt.
Bà chăm chú nhìn Gia Bảo ăn ở phía đối diện sau đó cười nói. - “Con trai của mẹ đẹp trai, tài giỏi thế này, không biết đã có ai lọt mắt xanh chưa?”
Nghe đến đây, ông Phát mới lên tiếng theo. - “Đàn ông trọng nhất vẫn là sự nghiệp nhưng vẫn phải thành gia lập thất. Chọn người quen thì chọn người cho đàng quàng, phải dắt về cho cha mẹ coi mắt trước đã.”
Mẹ Gia Bảo nghe chồng nói thế thì cười tít mắt rồi quay sang nhìn con trai. - “Con đã quen được ai chưa? Dẫn về đây cho cha mẹ xem mặt đi.”
Gia Bảo buông chén cơm. Đối với sự quan tâm, háo hức của hai người lớn ở trước mặt thì anh bỗng có chút buồn, vô thức gõ ngón tay đều trên bàn. - “Thật sự con có quen một người. Cậu ấy là con trai. Hiện giờ quan hệ giữa con và cậu ấy đang không được tốt nên không thể đưa về cho cha mẹ xem mặt được.”
Mẹ Gia Bảo nghe con trai nói xong liền quay nhìn chồng. Hai người lại nhìn sang Gia Bảo với ánh mắt ngạc nhiên. - “Lúc trước không phải con thích con gái sao? Sao giờ lại quen đàn ông vậy? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi, sao bây giờ mới nói cho cha mẹ?”
“Tụi con quen nhau gần 2 năm rồi. Con không quan tâm là nam hay nữ, khi ở cạnh cậu ấy con thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Cậu ấy là người tốt, tính tình thẳng thắn lại rất nghị lực. Cha mẹ gặp cậu ấy cũng sẽ thích giống con thôi.” - Gia Bảo chậm rãi tới.
Cha mẹ cậu nghe xong, ban đầu có chút hơi sốc nhưng vẫn chịu được. Trước đây con bà đã làm vô số chuyện khiến bà không khỏi hồi hộp, lo lắng nên sức chịu đựng cũng trở nên bền bỉ hơn.
Cha mẹ Gia Bảo không nói lời nào, sau đó một lúc, mẹ cậu mới vui vẻ lên tiếng. - “Quen ai cũng được, có người khiến con yêu con thích là được rồi. Mau dẫn cậu ấy về đây cho cha mẹ biết mặt đi.”
Gia Bảo nghe vậy liền mỉm cười nắm lấy tay mẹ xoa vài cái. - “Con nhất định sẽ đưa cậu ấy đến đây.”
***
Với quyết định, lựa chọn của con trai, cha mẹ Gia Bảo cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận. Với hai người, hạnh phúc của con cái là trên hết. Nó quan trọng hơn cả những quan niệm xưa cũ rằng con trai phải nối dõi tông đường, năm thê bảy thiếp, cưỡi gió đạp sóng, mang công danh về để vinh quy bái tổ, làm rạng danh gia đình như trước kia.
Với hai người, chuyện Gia Bảo yêu con trai vẫn còn chấp nhận được. Ông bà không sợ người ngoài nói gì sau lưng. Bởi mấy chục năm qua, cả hai cùng “chiến đấu” trên thương trường, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp gỡ nhiều loại người khác nhau, nghe qua biết bao lời tán dương cũng như thị phi, đàm tiếu.
‘Nếu cứ chạy theo họ mà làm gia đình bất hòa thì chẳng khác nào tự hủy hoại mình. Cứ sống thật tốt theo cách của mình, tự động họ sẽ thấy và suy nghĩ khác đi.
Không ai có quyền năng có thể làm thay đổi người khác được. Cho nên cứ hãy sống vì mình trước đã.
Lời nói gió thoảng mây bay. Đích đến cuối cùng là niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống. Bất cứ điều gì gây cản trở chính là thử thách mỗi con người phải vượt qua trong cuộc đời này.’
***
Đêm giao thừa, Gia Bảo thức đến sáng để đón năm mới. Anh ngồi ngoài vườn, bên cạnh đống lửa ấm áp, ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh ẩn hiện trong bóng tối.
Lúc này, anh bỗng rất nhớ Tuấn Minh, rất muốn cùng đối phương chào đón thời khắc đầu tiên của năm mới. Mấy tháng trời qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi rồi tự trả lời về tình cảm của mình dành cho đối phương.
Sau những ngày khó chịu, bất an, mất ngủ dai dẳng và sau tất cả những chuyện đã xảy ra cùng với Tuấn Minh. Trong một khoảnh khắc cô đơn giữa sự ngưỡng mộ của vô số người ngoài xã hội, sự yêu thương của gia đình, Gia Bảo nhận ra anh cần Tuấn Minh, muốn đối phương trở thành một phần quan trọng trong ngôi nhà này, trở thành “vợ” của anh, cùng anh sống đến khi từ biệt thế giới. - “Tuấn Minh, anh không thể để mất em được. Anh yêu em.”
Mừng một Tết, thay vì đi thăm ông bà, họ hàng, Gia Bảo lái xe xuống tận Sóc Trăng tìm Tuấn Minh.
Từ khi giao lại công ty cho Gia Bảo, ông Phát đã cùng vợ mình dọn đến sống ở biệt thự này để an hưởng cuộc sống ở cái tuổi xế chiều. Mỗi ngày hai người cùng nhau đi dạo mỗi sáng, cùng cho cá ăn, chăm sóc chó mèo, trồng cây, trồng hoa, ăn cơm, tán gẫu nhiều chuyện,…
Mấy năm nay, ông Phát không can thiệp vào việc điều hành, chuyện nội bộ công ty mà âm thầm ở phía sau dõi theo từng hoạt động, tin tức của Gia Bảo và tình hình công ty thông qua thư ký riêng. Ông đã đặt hết kỳ vọng lên Gia Bảo, đứa con trai duy nhất này có thể kế nghiệp, giúp sự nghiệp mấy chục năm ông xây dựng ngày càng thêm phát triển.
***
Gia Bảo là con một trong gia đình, từ nhỏ anh đã được cha mẹ dành cho trọn tình yêu thương. Cũng vì muốn Gia Bảo được vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ anh luôn chiều theo ý của cậu con trai vàng ngọc này, đôi khi là chiều chuộng quá mức.
Sống trong một môi trường mà mình muốn gì cũng đều được đáp ứng từ nhỏ đến lớn thế này, Gia Bảo đã sinh ra kiêu căng, xem thường người khác.
Lúc nhỏ, cái tính đó của anh đã khiến cha anh nhiều lần tức giận, dạy dỗ bằng đòn roi. Khi lớn lên, cha nói một đường, con làm một nẻo. Hai cha con không hiểu nhau và dần trở nên có ác cảm về nhau, càng ngày càng xa cách.
Mấy năm gần đây, Gia Bảo mới bớt đi cái tính kiêu căng, xem mình là thượng đế uy quyền. Anh biết cách kiềm chế cảm xúc, biết nhường người khác, không thể hiện mình hơn người nữa. Đôi khi chịu hạ mình thấp bé hơn đối phương vì lợi ích của công ty và của hơn 1000 con người đang làm việc cho anh.
Tuấn Minh chính là nhân tố tác động lớn nhất, mạnh mẽ nhất đối với sự thay đổi này. Gia Bảo hiểu được điều đó. Anh đã tự mình trách móc bản thân, cũng từng ở một mình nói chuyện với tiếng lòng của mình.
Trước giờ anh chưa gặp người nào đặc biệt như cậu ấy. Cũng chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt, muốn chiếm hữu về làm vật riêng, chỉ cho một mình mình nhìn ngắm thế này. Tuấn Minh chính là con người kỳ diệu đó. Đến cũng như đi, đối phương luôn biết cách làm cho tâm trí, trái tim của anh lỗi nhịp.
***
Gia Bảo ngồi bắt chéo chân trên ghế gỗ dài ngoài vườn hồng. Anh nhìn chúng đám bông với ánh mắt đăm chiêu, cả người cũng ngây ra, giữ mãi một tư thế cho đến tận lúc mặt trời lên cao.
Khi mẹ anh cất tiếng gọi thì anh mới giật mình, cả tâm thức bị triệu hồi, kéo nhau quay về thực tại.
“Trưa rồi, vào ăn cơm thôi con. Hôm nay mẹ có làm mấy món con thích nè.” - Mẹ Gia Bảo cất giọng nói tràn đầy yêu thương.
Gia Bảo quay lại khẽ mỉm cười rồi đứng lên xoay người vài cái, đi vào trong cùng mẹ mình.
Mẹ anh và cô giúp việc nhanh chóng dọn món lên bàn. Cả nhà ba người ngồi ăn quây quần với nhau.
Mẹ anh lúc nào cũng luôn tươi cười, nụ cười mang đến cho người xung quanh sự tích cực, vui vẻ theo. Bà gắp rất nhiều thức ăn bỏ sang chén cho Gia Bảo rồi hối thúc cậu ăn nhiều vào.
Sau một năm dài, cũng chỉ có mấy ngày Tết như này thì cả nhà Gia Bảo mới có dịp thư thái ngồi ăn cùng nhau mà không lo nghĩ, bận tâm gì. Gia Bảo biết vậy nên đành cất tạm cảm xúc buồn bã hiện tại vào trong mà cố vui vẻ, ăn các món trên bàn một cách ngon lành.
***
Sang năm, Gia Bảo tròn 28 tuổi. Đối với cha mẹ cậu, đây vẫn chưa phải là độ tuổi thích hợp để lập gia đình. Nhưng chí ít, họ mong Gia Bảo cũng phải có bạn gái. Đằng này, bà chưa một lần nghe con trai nói có quen ai hay đưa ai về ra mắt.
Bà chăm chú nhìn Gia Bảo ăn ở phía đối diện sau đó cười nói. - “Con trai của mẹ đẹp trai, tài giỏi thế này, không biết đã có ai lọt mắt xanh chưa?”
Nghe đến đây, ông Phát mới lên tiếng theo. - “Đàn ông trọng nhất vẫn là sự nghiệp nhưng vẫn phải thành gia lập thất. Chọn người quen thì chọn người cho đàng quàng, phải dắt về cho cha mẹ coi mắt trước đã.”
Mẹ Gia Bảo nghe chồng nói thế thì cười tít mắt rồi quay sang nhìn con trai. - “Con đã quen được ai chưa? Dẫn về đây cho cha mẹ xem mặt đi.”
Gia Bảo buông chén cơm. Đối với sự quan tâm, háo hức của hai người lớn ở trước mặt thì anh bỗng có chút buồn, vô thức gõ ngón tay đều trên bàn. - “Thật sự con có quen một người. Cậu ấy là con trai. Hiện giờ quan hệ giữa con và cậu ấy đang không được tốt nên không thể đưa về cho cha mẹ xem mặt được.”
Mẹ Gia Bảo nghe con trai nói xong liền quay nhìn chồng. Hai người lại nhìn sang Gia Bảo với ánh mắt ngạc nhiên. - “Lúc trước không phải con thích con gái sao? Sao giờ lại quen đàn ông vậy? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi, sao bây giờ mới nói cho cha mẹ?”
“Tụi con quen nhau gần 2 năm rồi. Con không quan tâm là nam hay nữ, khi ở cạnh cậu ấy con thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Cậu ấy là người tốt, tính tình thẳng thắn lại rất nghị lực. Cha mẹ gặp cậu ấy cũng sẽ thích giống con thôi.” - Gia Bảo chậm rãi tới.
Cha mẹ cậu nghe xong, ban đầu có chút hơi sốc nhưng vẫn chịu được. Trước đây con bà đã làm vô số chuyện khiến bà không khỏi hồi hộp, lo lắng nên sức chịu đựng cũng trở nên bền bỉ hơn.
Cha mẹ Gia Bảo không nói lời nào, sau đó một lúc, mẹ cậu mới vui vẻ lên tiếng. - “Quen ai cũng được, có người khiến con yêu con thích là được rồi. Mau dẫn cậu ấy về đây cho cha mẹ biết mặt đi.”
Gia Bảo nghe vậy liền mỉm cười nắm lấy tay mẹ xoa vài cái. - “Con nhất định sẽ đưa cậu ấy đến đây.”
***
Với quyết định, lựa chọn của con trai, cha mẹ Gia Bảo cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận. Với hai người, hạnh phúc của con cái là trên hết. Nó quan trọng hơn cả những quan niệm xưa cũ rằng con trai phải nối dõi tông đường, năm thê bảy thiếp, cưỡi gió đạp sóng, mang công danh về để vinh quy bái tổ, làm rạng danh gia đình như trước kia.
Với hai người, chuyện Gia Bảo yêu con trai vẫn còn chấp nhận được. Ông bà không sợ người ngoài nói gì sau lưng. Bởi mấy chục năm qua, cả hai cùng “chiến đấu” trên thương trường, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp gỡ nhiều loại người khác nhau, nghe qua biết bao lời tán dương cũng như thị phi, đàm tiếu.
‘Nếu cứ chạy theo họ mà làm gia đình bất hòa thì chẳng khác nào tự hủy hoại mình. Cứ sống thật tốt theo cách của mình, tự động họ sẽ thấy và suy nghĩ khác đi.
Không ai có quyền năng có thể làm thay đổi người khác được. Cho nên cứ hãy sống vì mình trước đã.
Lời nói gió thoảng mây bay. Đích đến cuối cùng là niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống. Bất cứ điều gì gây cản trở chính là thử thách mỗi con người phải vượt qua trong cuộc đời này.’
***
Đêm giao thừa, Gia Bảo thức đến sáng để đón năm mới. Anh ngồi ngoài vườn, bên cạnh đống lửa ấm áp, ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh ẩn hiện trong bóng tối.
Lúc này, anh bỗng rất nhớ Tuấn Minh, rất muốn cùng đối phương chào đón thời khắc đầu tiên của năm mới. Mấy tháng trời qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi rồi tự trả lời về tình cảm của mình dành cho đối phương.
Sau những ngày khó chịu, bất an, mất ngủ dai dẳng và sau tất cả những chuyện đã xảy ra cùng với Tuấn Minh. Trong một khoảnh khắc cô đơn giữa sự ngưỡng mộ của vô số người ngoài xã hội, sự yêu thương của gia đình, Gia Bảo nhận ra anh cần Tuấn Minh, muốn đối phương trở thành một phần quan trọng trong ngôi nhà này, trở thành “vợ” của anh, cùng anh sống đến khi từ biệt thế giới. - “Tuấn Minh, anh không thể để mất em được. Anh yêu em.”
Mừng một Tết, thay vì đi thăm ông bà, họ hàng, Gia Bảo lái xe xuống tận Sóc Trăng tìm Tuấn Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.