Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 89
MaYuRi
03/02/2023
Công ty SCSM của Anh Kiệt cho nhân viên nghỉ Tết vào 25 âm lịch. Tuấn Minh đã vội vàng bắt xe về nhà sau hơn 5 năm trời sống và học tập tại Thành phố Hồ Chí Minh. Cậu về thăm cha mẹ, cùng họ ăn bữa cơm đoàn viên ấm cúng, cảm nhận cái ôm, tình cảm yêu thương sau mấy năm trời xa cách.
Gia đình, quê hương là cái nôi nuôi nấng cậu từ tấm bé đến khi trưởng thành, là nơi để mỗi đứa con như cậu trở về, tìm lại chính bản thân mình, sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Tuấn Minh không ngủ cả đêm vì háo hức xen lẫn niềm hạnh phúc, mong chờ.
Về đến căn nhà nhỏ, Tuấn Minh xúc động đứng nhìn hồi lâu. Cảnh vật xung quanh khác lạ rất nhiều. Căn nhà lá mà cách đây 5 năm cậu từng ở đã được xây mới hoàn toàn.
Một ngôi nhà cấp 4 bằng tường gạch khang trang, đẹp đẽ hơn đang sừng sững trước mặt. Nó là thành quả của sự nỗ lực học tập để kiếm học bổng từ các cuộc thi và những ngày đi làm vất vả, cộng thêm công sức, vốn liếng của cha mẹ cậu bỏ ra hơn 30 năm trời tích góp để xây nên.
Trên sân có một chiếc xe wave với tuổi đời còn lớn hơn cả cậu đang đậu ở trước hiên nhà. Cha cậu đã rong ruổi chạy trên chiếc xe này để kiếm tiền cho cậu ăn học, nuôi nấng cậu cho đến ngày hôm nay.
Tuấn Minh nhìn chúng mà lòng không khỏi cảm động. Cậu chậm rãi bước vào, cất tiếng gọi cha, gọi mẹ.
***
Cha mẹ Tuấn Minh nghe có tiếng gọi liền đi ra xem. Thấy con trai đã trở về, hai người vui mừng nhào đến ôm chầm lấy Tuấn Minh, ôm thật chặt.
“Về sao không nói trước để cha mẹ ra rước con.”
“Về là tốt rồi, tưởng đâu Tết này con không về chứ. Mau vào trong đi.”
Tuấn Minh vào nhà đem bày biện quà bánh mua trên thành phố về để trước bàn thờ ông bà một ít và mang ra cho cha mẹ ăn.
Cả buổi chiều hôm đó, cha mẹ cậu bỏ công việc làm vườn mà chỉ ngồi nói chuyện, hỏi thăm cậu các thứ.
Gần 5 năm xa nhà, có biết bao chuyện đã xảy đến với Tuấn Minh, cậu chọn những chuyện vui, những con người tốt bụng mà mình đã từng gặp gỡ, từng giúp đỡ, từng làm việc chung để nói ra. Cậu không thích khiến người khác lo lắng, đặc biệt đó chính là cha mẹ cậu. Với lại, chuyện buồn không nên kể lể, không khéo lại khiến người khác buồn, lo lắng theo.
Tuấn Minh là con trai duy nhất, trụ cột của gia đình. Cậu phải mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ.
***
Tuấn Minh trở về, cha cậu liền chạy ra sau nhà bắt con gà, câu mớ cá để nấu mấy món ngon đãi Tuấn Minh. Mẹ cậu cũng hào hứng đi hái rau, làm thịt, loay hoay chế biến trong bếp.
Tuấn Minh muốn phụ nhưng cha mẹ cậu liền ngăn lại, không cho cậu đụng vào. Thế là cậu đành lên nhà trên quét dọn, lấy đồ đạc của mình treo lên cho thẳng thớm, sắp xếp gọn để trong góc phòng.
Về đến nhà, một cảm giác thoải mái, thư thái tràn ngập lòng cậu. Tiếng dế, tiếng ếch nhái ở đây bỗng dưng thân thương đến lạ. Cậu ra sau hè ngồi hóng gió, hít thở bầu không khí tươi mát đậm vị yêu thương của quê nhà.
***
Chiều tối đó, cả nhà Tuấn Minh quây quần bên mâm cơm thịt cá đầy ắp. Đã rất rất lâu rồi cậu mới thưởng thức lại được hương vị các món ăn cho cha mẹ cậu làm. Một hương vị thơm ngon vừa miệng mà không đâu sánh bằng. Cậu ăn rất ngon lành, hết chén cơm này lại xới đến chén cơm khác.
Tuấn Minh đã có giấc ngủ sâu, ngon giấc khi trút hết được những lo lắng, bận tâm, phiền muộn trong lòng.
Mặt trời lên trên sau đám lúa và mấy hàng cây thốt nốt đặc trưng ở vùng quê này. Tuấn Minh thức dậy sớm, đi dạo mấy vòng để thăm thú khắp nơi.
Hoa mai trước sân nhà của cậu và mọi người trong xóm đã trổ nụ to và phủ đầy các nhánh cây. Không lâu nữa chúng sẽ nở bừng, vàng rực cả một góc sân, cả một con đường rợp hoa mai vàng.
Tiếng gió thổi, tiếng lá xào xạc truyền tới bên tai khiến lòng Tuấn Minh thấy yên bình và nhẹ nhàng.
***
Mấy ngày sau đó, Tuấn Minh thực hiện điều mà anh luôn mong muốn làm trong gần 2 năm qua khi làm việc cho Văn Thanh. Cậu mát xa cho cha mẹ bằng tất cả những “bí quyết” đã học được.
Cha mẹ cậu không khỏi thích thú và cảm thấy thoải mái trước bàn tay mát xa điêu luyện kia của con trai, hết lời khen ngợi. Tuấn Minh được dịp liền lên mặt, ra vẻ “con đây làm thì chỉ có tuyệt” làm ai cũng cạn lời.
Cha mẹ Tuấn Minh rất thương con, hai người họ đã chứng kiến, đã từng đứng lên đấu tranh đòi lại công bằng cho con trai trong vụ việc “ám ảnh” năm xưa. Bây giờ nhìn thấy Tuấn Minh vui vẻ, khỏe mạnh, cười cười nói nói ở trước mặt như thế này là đã mừng hết lớn.
Không ai mở lời nhắc đến chuyện tình duyên của cậu. Cả hai chỉ muốn đứa con trai duy nhất của mình có thể thoát khỏi ám ảnh năm xưa, sống một cuộc sống hạnh phúc. Cho dù cậu yêu ai cũng được, chỉ cần Tuấn Minh hạnh phúc thì họ sẽ hạnh phúc, vui lòng chấp nhận.
***
Khi về quê, Tuấn Minh đã mua rất nhiều quà bánh. Cậu đem theo mấy gói trà ngon mua từ thành phố về và vài đòn bánh tét mẹ cậu gói, đem qua nhà cho Tùng Lâm ăn.
Tùng Lâm háo hức khi thấy Tuấn Minh, tay bắt mặt mừng, ra cổng kéo đối phương vào nhà. Tùng Lâm bày mứt bánh, nước ngọt ra mời Tuấn Minh. Cả hai trò chuyện, nói đủ thứ về tình hình cuộc sống, công việc của nhau.
Tuấn Minh được dịp cười thoải mái khi Tùng Lâm nhắc lại những kỷ niệm xưa khi cả hai còn học chung, chơi chung, tắm chung. Những kỷ niệm ấy là vô giá, là thứ cậu sẽ luôn mãi khắc ghi.
Tuấn Minh nhìn Tùng Lâm với ánh mắt cảm kích, chân thành nói lời cảm ơn vì khi trước, trong lúc cậu khó khăn nhất, Tùng Lâm xuất hiện kịp thời và giới thiệu cho một công việc rất tốt.
Cũng nhờ đó mà cuộc sống của cậu đã thay đổi nhiều thứ. Cậu có nhiều mối quan hệ hơn, có thêm thu nhập và quen biết được Gia Bảo,… những trải nghiệm đó có lẽ với cậu là thứ vô cùng quý giá.
Tùng Lâm lắc đầu, đánh nhẹ vào vai Tuấn Minh, trách móc. - “Bạn bè với nhau không à, tao cũng có giúp gì mày nhiều đâu. Sau này có chuyện gì thì cứ tìm đến tao. Nếu giúp được tao sẽ sẵn sàng giúp cho.”
Tuấn Minh gật gật đầu, đến ôm Tùng Lâm cảm ơn vì mọi chuyện. Cậu ra về với sự hạnh phúc tràn ngập trong trái tim.
Cậu có cha mẹ yêu thương, những người hàng xóm tốt bụng và người bạn tri kỷ cùng đồng hành, giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Đây có lẽ là điều nhiều người cầu còn không được. Cậu thực sự thấy bản thân mình may mắn, sống trên đời rất có ý nghĩa, có giá trị.
***
Nhà Tuấn Minh không có nhiều họ hàng. Ông bà bên nội ngoại cũng đã qua đời. Tết này cậu cũng chỉ cùng cha mẹ ở nhà ăn uống, ngắm hoa, trò chuyện.
Sáng sớm, Tuấn Minh cùng cha mẹ ra thăm mộ ông bà. Trên đường thì gặp Mai Lan và mẹ cô ấy cũng đi viếng mộ.
Mai Lan nhìn thấy Tuấn Minh thì rất vui vẻ. - “Em về khi nào vậy? Không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Dạ em về chơi cũng được 5 ngày rồi. Em cảm ơn chị rất nhiều vì chuyện lúc trước đã giúp em có công việc mới. Em được nhận vô làm nhân viên truyền thông cho SCSM rồi.” - Tuấn Minh hào hứng nhìn đối phương, nói tới.
“Có gì đâu mà khách sáo. Em được nhận là chị vui rồi. Cố lên nhé.” - Mai Lan nghe những lời ấy của Tuấn Minh thì không khỏi vui mừng thay đối phương.
Với cô, Tuấn Minh như đứa em trai ngoan ngoãn lễ phép, khiến ai cũng yêu quý vậy. Cô và Tuấn Minh đã cùng lớn lên ở nơi đây, trong xóm nhỏ chỉ có vài chục gia đình, đi đến đâu cũng biết mặt nhau.
Sau này khi trưởng thành rồi thì mỗi người lại mỗi hướng để tìm cho mình một cuộc sống mới. Phải có duyên lắm mới gặp nhau giữa thành phố hơn 10 triệu dân kia. Cả hai lại còn là đồng hương, cho nên cô rất quý, rất muốn giúp đỡ Tuấn Minh.
Mai Lan coi đối phương như người thân trong nhà mà thật lòng đối đãi. Cô không mong đối phương đáp trả hay mang ơn gì. Điều nhỏ bé cô muốn chính là mình sống có giá trị và giữ vững tình người với người trong tâm.
***
Chiều mùng một Tết, sau khi ăn cơm xong, Tuấn Minh đi ra nơi bí mật của cậu để ngắm cảnh. Một bãi cỏ ven sông dài và đẹp. Đây là nơi ngắm mây trời lý tưởng. Cậu nằm dài trên bãi cỏ, ngẩng mặt nhìn bầu trời mát mẻ, trong xanh.
Lúc này cậu lại nhớ tới Gia Bảo. Mấy tháng không gặp đối phương, Tuấn Minh chợt nhận ra lòng mình. Cậu đã nhiều lần cố quên đi hình ảnh ấy nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ không dứt ra được.
Tuấn Minh nghĩ hoài cũng không hiểu tại sao tình cảm của mình lại sâu đậm đến vậy. - ‘Mình thật sự yêu anh ấy, yêu rất nhiều.”
Tuấn Minh cho rằng mình bị “đá”, bị vứt bỏ. Cậu đau lòng nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần. Trong lòng thầm cảm ơn Gia Bảo vì đã cho cậu trải qua những ngày tháng yêu đương tươi đẹp. Chắc chắn cậu sẽ nhớ những kỷ niệm về mối tình đầu này.
Gia đình, quê hương là cái nôi nuôi nấng cậu từ tấm bé đến khi trưởng thành, là nơi để mỗi đứa con như cậu trở về, tìm lại chính bản thân mình, sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Tuấn Minh không ngủ cả đêm vì háo hức xen lẫn niềm hạnh phúc, mong chờ.
Về đến căn nhà nhỏ, Tuấn Minh xúc động đứng nhìn hồi lâu. Cảnh vật xung quanh khác lạ rất nhiều. Căn nhà lá mà cách đây 5 năm cậu từng ở đã được xây mới hoàn toàn.
Một ngôi nhà cấp 4 bằng tường gạch khang trang, đẹp đẽ hơn đang sừng sững trước mặt. Nó là thành quả của sự nỗ lực học tập để kiếm học bổng từ các cuộc thi và những ngày đi làm vất vả, cộng thêm công sức, vốn liếng của cha mẹ cậu bỏ ra hơn 30 năm trời tích góp để xây nên.
Trên sân có một chiếc xe wave với tuổi đời còn lớn hơn cả cậu đang đậu ở trước hiên nhà. Cha cậu đã rong ruổi chạy trên chiếc xe này để kiếm tiền cho cậu ăn học, nuôi nấng cậu cho đến ngày hôm nay.
Tuấn Minh nhìn chúng mà lòng không khỏi cảm động. Cậu chậm rãi bước vào, cất tiếng gọi cha, gọi mẹ.
***
Cha mẹ Tuấn Minh nghe có tiếng gọi liền đi ra xem. Thấy con trai đã trở về, hai người vui mừng nhào đến ôm chầm lấy Tuấn Minh, ôm thật chặt.
“Về sao không nói trước để cha mẹ ra rước con.”
“Về là tốt rồi, tưởng đâu Tết này con không về chứ. Mau vào trong đi.”
Tuấn Minh vào nhà đem bày biện quà bánh mua trên thành phố về để trước bàn thờ ông bà một ít và mang ra cho cha mẹ ăn.
Cả buổi chiều hôm đó, cha mẹ cậu bỏ công việc làm vườn mà chỉ ngồi nói chuyện, hỏi thăm cậu các thứ.
Gần 5 năm xa nhà, có biết bao chuyện đã xảy đến với Tuấn Minh, cậu chọn những chuyện vui, những con người tốt bụng mà mình đã từng gặp gỡ, từng giúp đỡ, từng làm việc chung để nói ra. Cậu không thích khiến người khác lo lắng, đặc biệt đó chính là cha mẹ cậu. Với lại, chuyện buồn không nên kể lể, không khéo lại khiến người khác buồn, lo lắng theo.
Tuấn Minh là con trai duy nhất, trụ cột của gia đình. Cậu phải mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ.
***
Tuấn Minh trở về, cha cậu liền chạy ra sau nhà bắt con gà, câu mớ cá để nấu mấy món ngon đãi Tuấn Minh. Mẹ cậu cũng hào hứng đi hái rau, làm thịt, loay hoay chế biến trong bếp.
Tuấn Minh muốn phụ nhưng cha mẹ cậu liền ngăn lại, không cho cậu đụng vào. Thế là cậu đành lên nhà trên quét dọn, lấy đồ đạc của mình treo lên cho thẳng thớm, sắp xếp gọn để trong góc phòng.
Về đến nhà, một cảm giác thoải mái, thư thái tràn ngập lòng cậu. Tiếng dế, tiếng ếch nhái ở đây bỗng dưng thân thương đến lạ. Cậu ra sau hè ngồi hóng gió, hít thở bầu không khí tươi mát đậm vị yêu thương của quê nhà.
***
Chiều tối đó, cả nhà Tuấn Minh quây quần bên mâm cơm thịt cá đầy ắp. Đã rất rất lâu rồi cậu mới thưởng thức lại được hương vị các món ăn cho cha mẹ cậu làm. Một hương vị thơm ngon vừa miệng mà không đâu sánh bằng. Cậu ăn rất ngon lành, hết chén cơm này lại xới đến chén cơm khác.
Tuấn Minh đã có giấc ngủ sâu, ngon giấc khi trút hết được những lo lắng, bận tâm, phiền muộn trong lòng.
Mặt trời lên trên sau đám lúa và mấy hàng cây thốt nốt đặc trưng ở vùng quê này. Tuấn Minh thức dậy sớm, đi dạo mấy vòng để thăm thú khắp nơi.
Hoa mai trước sân nhà của cậu và mọi người trong xóm đã trổ nụ to và phủ đầy các nhánh cây. Không lâu nữa chúng sẽ nở bừng, vàng rực cả một góc sân, cả một con đường rợp hoa mai vàng.
Tiếng gió thổi, tiếng lá xào xạc truyền tới bên tai khiến lòng Tuấn Minh thấy yên bình và nhẹ nhàng.
***
Mấy ngày sau đó, Tuấn Minh thực hiện điều mà anh luôn mong muốn làm trong gần 2 năm qua khi làm việc cho Văn Thanh. Cậu mát xa cho cha mẹ bằng tất cả những “bí quyết” đã học được.
Cha mẹ cậu không khỏi thích thú và cảm thấy thoải mái trước bàn tay mát xa điêu luyện kia của con trai, hết lời khen ngợi. Tuấn Minh được dịp liền lên mặt, ra vẻ “con đây làm thì chỉ có tuyệt” làm ai cũng cạn lời.
Cha mẹ Tuấn Minh rất thương con, hai người họ đã chứng kiến, đã từng đứng lên đấu tranh đòi lại công bằng cho con trai trong vụ việc “ám ảnh” năm xưa. Bây giờ nhìn thấy Tuấn Minh vui vẻ, khỏe mạnh, cười cười nói nói ở trước mặt như thế này là đã mừng hết lớn.
Không ai mở lời nhắc đến chuyện tình duyên của cậu. Cả hai chỉ muốn đứa con trai duy nhất của mình có thể thoát khỏi ám ảnh năm xưa, sống một cuộc sống hạnh phúc. Cho dù cậu yêu ai cũng được, chỉ cần Tuấn Minh hạnh phúc thì họ sẽ hạnh phúc, vui lòng chấp nhận.
***
Khi về quê, Tuấn Minh đã mua rất nhiều quà bánh. Cậu đem theo mấy gói trà ngon mua từ thành phố về và vài đòn bánh tét mẹ cậu gói, đem qua nhà cho Tùng Lâm ăn.
Tùng Lâm háo hức khi thấy Tuấn Minh, tay bắt mặt mừng, ra cổng kéo đối phương vào nhà. Tùng Lâm bày mứt bánh, nước ngọt ra mời Tuấn Minh. Cả hai trò chuyện, nói đủ thứ về tình hình cuộc sống, công việc của nhau.
Tuấn Minh được dịp cười thoải mái khi Tùng Lâm nhắc lại những kỷ niệm xưa khi cả hai còn học chung, chơi chung, tắm chung. Những kỷ niệm ấy là vô giá, là thứ cậu sẽ luôn mãi khắc ghi.
Tuấn Minh nhìn Tùng Lâm với ánh mắt cảm kích, chân thành nói lời cảm ơn vì khi trước, trong lúc cậu khó khăn nhất, Tùng Lâm xuất hiện kịp thời và giới thiệu cho một công việc rất tốt.
Cũng nhờ đó mà cuộc sống của cậu đã thay đổi nhiều thứ. Cậu có nhiều mối quan hệ hơn, có thêm thu nhập và quen biết được Gia Bảo,… những trải nghiệm đó có lẽ với cậu là thứ vô cùng quý giá.
Tùng Lâm lắc đầu, đánh nhẹ vào vai Tuấn Minh, trách móc. - “Bạn bè với nhau không à, tao cũng có giúp gì mày nhiều đâu. Sau này có chuyện gì thì cứ tìm đến tao. Nếu giúp được tao sẽ sẵn sàng giúp cho.”
Tuấn Minh gật gật đầu, đến ôm Tùng Lâm cảm ơn vì mọi chuyện. Cậu ra về với sự hạnh phúc tràn ngập trong trái tim.
Cậu có cha mẹ yêu thương, những người hàng xóm tốt bụng và người bạn tri kỷ cùng đồng hành, giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Đây có lẽ là điều nhiều người cầu còn không được. Cậu thực sự thấy bản thân mình may mắn, sống trên đời rất có ý nghĩa, có giá trị.
***
Nhà Tuấn Minh không có nhiều họ hàng. Ông bà bên nội ngoại cũng đã qua đời. Tết này cậu cũng chỉ cùng cha mẹ ở nhà ăn uống, ngắm hoa, trò chuyện.
Sáng sớm, Tuấn Minh cùng cha mẹ ra thăm mộ ông bà. Trên đường thì gặp Mai Lan và mẹ cô ấy cũng đi viếng mộ.
Mai Lan nhìn thấy Tuấn Minh thì rất vui vẻ. - “Em về khi nào vậy? Không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Dạ em về chơi cũng được 5 ngày rồi. Em cảm ơn chị rất nhiều vì chuyện lúc trước đã giúp em có công việc mới. Em được nhận vô làm nhân viên truyền thông cho SCSM rồi.” - Tuấn Minh hào hứng nhìn đối phương, nói tới.
“Có gì đâu mà khách sáo. Em được nhận là chị vui rồi. Cố lên nhé.” - Mai Lan nghe những lời ấy của Tuấn Minh thì không khỏi vui mừng thay đối phương.
Với cô, Tuấn Minh như đứa em trai ngoan ngoãn lễ phép, khiến ai cũng yêu quý vậy. Cô và Tuấn Minh đã cùng lớn lên ở nơi đây, trong xóm nhỏ chỉ có vài chục gia đình, đi đến đâu cũng biết mặt nhau.
Sau này khi trưởng thành rồi thì mỗi người lại mỗi hướng để tìm cho mình một cuộc sống mới. Phải có duyên lắm mới gặp nhau giữa thành phố hơn 10 triệu dân kia. Cả hai lại còn là đồng hương, cho nên cô rất quý, rất muốn giúp đỡ Tuấn Minh.
Mai Lan coi đối phương như người thân trong nhà mà thật lòng đối đãi. Cô không mong đối phương đáp trả hay mang ơn gì. Điều nhỏ bé cô muốn chính là mình sống có giá trị và giữ vững tình người với người trong tâm.
***
Chiều mùng một Tết, sau khi ăn cơm xong, Tuấn Minh đi ra nơi bí mật của cậu để ngắm cảnh. Một bãi cỏ ven sông dài và đẹp. Đây là nơi ngắm mây trời lý tưởng. Cậu nằm dài trên bãi cỏ, ngẩng mặt nhìn bầu trời mát mẻ, trong xanh.
Lúc này cậu lại nhớ tới Gia Bảo. Mấy tháng không gặp đối phương, Tuấn Minh chợt nhận ra lòng mình. Cậu đã nhiều lần cố quên đi hình ảnh ấy nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ không dứt ra được.
Tuấn Minh nghĩ hoài cũng không hiểu tại sao tình cảm của mình lại sâu đậm đến vậy. - ‘Mình thật sự yêu anh ấy, yêu rất nhiều.”
Tuấn Minh cho rằng mình bị “đá”, bị vứt bỏ. Cậu đau lòng nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần. Trong lòng thầm cảm ơn Gia Bảo vì đã cho cậu trải qua những ngày tháng yêu đương tươi đẹp. Chắc chắn cậu sẽ nhớ những kỷ niệm về mối tình đầu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.