Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 77: Có bình minh chắc hẳn sẽ thấy hoàng hôn
MaYuRi
03/02/2023
Trong một ngày, một đứa bé chỉ mới 8 tuổi đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Điều này đã khiến Thái Hưng khó lòng mà tin được, nó quá sức chịu đựng của cậu.
Ở trường, nhìn các bạn lần lượt lên xe ra về. Sân trường dần trống trãi và cuối cùng chỉ còn mình Thái Hưng và cô bảo vệ ngồi đợi với nhau. Cậu vẫn luôn nghĩ cha mẹ chỉ đi đâu đó chưa đến, chắc chắn sẽ tới trường đón mình về nên cậu vẫn cứ chờ ở đó.
Niềm tin ấy theo cậu cho đến khi người đàn ông chạy tới trường, ôm chặt cậu vào lòng. Ông ấy nói về chuyện tai nạn của cha mẹ cậu và lời hứa chăm sóc cậu cho đến khi trưởng thành. Thái Hưng không nghe vô đầu một cái gì cả.
Suốt khoảng thời gian khi nghe tin, Thái Hưng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khoảnh khắc cậu nhận ra sự thật cha mẹ mình thực sự không thể ở bên cạnh mình nữa, Thái Hưng điên cuồng đập phá, la hét, khóc rống, chạy khắp nơi tìm cha mẹ mình.
Thái Hưng nhìn thấy bức ảnh chụp lại tai nạn của cha mẹ. Chiếc ô tô bị bể nát phần đầu. Phần kính xe dính đầy vết máu đã khô lại. Xe cứu thương kêu inh ỏi, bác sĩ đến nhưng sau đó chỉ thấy người ta khiêng cha mẹ cậu ra ngoài. Họ chỉ nằm đó lặng yên dưới tấm vải trắng lớn phủ lên.
Ngày đó bầu trời rất u ám, màu đỏ của máu phủ đầy mọi thứ. Thái Hưng không chấp nhận, cậu cho rằng đây chính là điềm xấu đã khiến cha mẹ cậu bị tai nạn. Cậu ghét bầu trời lúc hoàng hôn, ghét màu đỏ, ghét tiếng còi xe cứu thương, ghét tất cả những gì liên quan.
***
Trong buổi chiều hôm nay, khi nói chuyện với Hải Đông đã khiến Thái Hưng nhớ lại những chuyện đau lòng đó. Trong cơn mơ, cậu hạnh phúc khi được gặp lại cha mẹ, cùng họ đi chơi công viên, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui đùa.
Khoảnh khắc vui vẻ chỉ thoáng chốc đi qua, sau đó là một chuỗi đau khổ vì chỉ còn một mình cậu sống trên đời này. Thái Hưng không còn cười nữa, cậu trốn một góc tối khóc vì nhớ cha mẹ.
Khoảng thời gian sau đó tua nhanh, không một chút ký ức đọng lại trong Thái Hưng. Cậu đã từng ngày lớn lên dưới sự nuôi nấng của người đàn ông khi đó đến trường ôm cậu vào lòng.
***
Quốc Hùng là anh em kết nghĩa với cha Thái Hưng. Vì đã chịu nhiều ân tình từ ông ấy nên ông đã chấp nhận chăm sóc Thái Hưng đến khi trưởng thành.
Quốc Hùng có một người em là Quốc Thiên. Từ nhỏ, Thái Hưng đã luôn lẽo đẽo theo Quốc Thiên. Cậu thấy người đàn ông này ấm áp rất giống cha mình, muốn đi theo để cảm nhận chút yêu thương cho trái tim nhỏ của cậu được lấp đầy khoảng trống.
Quốc Thiên yêu quý và đã coi Thái Hưng là con cháu trong nhà và hết lòng dạy dỗ. Công việc làm thư ký bên cạnh Gia Bảo hiện tại của cậu cũng chính nhờ Quốc Thiên giới thiệu cho.
Thái Hưng biết ơn Quốc Thiên, cậu cũng chỉ có thể làm việc hết sức bù lại tấm lòng, sự kỳ vọng đó.
Hơn hết, người cậu chịu ơn chính là Quốc Hùng. Dù sao tiền ăn mỗi ngày, mua quần áo đẹp, học phí hằng năm đến khi cậu tròn 18 tuổi cũng là một tay Quốc Hùng lo liệu.
***
Nhà Quốc Hùng chỉ có duy nhất một đứa con gái. Ông lo lắng sợ đứa con này không đảm đương nổi việc gánh vác, điều hành cả một công ty sản xuất linh kiện điện tử Hòa An Phát của gia đình nên đưa Thái Hưng đi học việc.
“Thái Hưng à, con theo chú Quốc Thiên học hỏi đi để sau này có kinh nghiệm về giúp chúng ta quản lý công ty. Chú hứa sẽ không bạc đãi con đâu.
Mấy năm nay chúng ta đã cho con mọi thứ, giữ đúng lời hứa với cha mẹ con là chăm sóc con đến lúc trưởng thành. Ta không mong con đền đáp gì.
Nay chú cũng già cả rồi, chỉ còn cái công ty là nguồn sống duy nhất, không chỉ cho 4 người chúng ta mà còn của cả hàng trăm nhân viên khác. Chú mong con có thể suy nghĩ về chuyện này.”
Thái Hưng đã nghiêm túc suy nghĩ và quyết định sau này sẽ về làm cho công ty của chú Quốc Hùng. Cậu theo Quốc Thiên học việc và từng ngày tích lũy thêm kinh nghiệm.
Công việc thư ký bên cạnh Gia Bảo là một điều cậu không ngờ tới. - “Ở đây chắc chắn mình sẽ học được nhiều điều mới. Thật là một cơ hội tốt. Mình phải cố gắng hơn mới được. Làm ở đây 5 năm mình sẽ xin nghĩ về hỗ trợ chị Ánh Dương tiếp quản công ty của chú. Khi công ty ổn định mình sẽ xin nghỉ để làm công việc mà mình yêu thích. Cố lên.”
***
Có bình minh chắc hẳn sẽ thấy hoàng hôn. Màn đêm dù đen tối cỡ nào cũng sẽ có ánh sáng mặt trời thay thế khi tới thời điểm phù hợp. Thời gian là dòng chảy vô tận, con người mãi mãi không thể ngừng lại nó.
Cuộc sống đầy những thử thách đón chờ mỗi con người và chúng cũng sẽ cho biết được ai xứng đáng trở thành người bản lĩnh, có được sự hạnh phúc thật sự.
***
Những tia nắng đầu tiên của bình minh trên đất Nhật chiếu lên tất cả, đánh thức mọi người dậy.
Vẫn như mọi ngày, sáu giờ sáng Hải Đông đã có mặt tại bệnh viện giúp Thái Hưng dọn dẹp phòng, cậu chăm sóc người bệnh với tư cách là một hộ lý chuyên nghiệp.
Sau khi vệ sinh, ăn sáng xong xuôi. Hải Đông cùng Thái Hưng đến tìm gặp bác sĩ vì lịch hẹn trước đó.
***
Ở Việt Nam, sáng sớm, Tuấn Minh cũng đã thức dậy tắm rửa, chuẩn bị một tinh thần tỉnh táo, một vẻ ngoài trông thu hút để đến phỏng vấn xin việc tại công ty SCSM.
Phòng truyền thông của công ty do chị Kim Lý làm quản lý. Nhưng chỉ còn 1 tháng nữa chị đến kỳ sinh nở nên phải nghỉ làm. Phó trưởng phòng Xuân Hân lên thay.
Chỉ còn 3 tháng nữa là bước sang năm mới. Công việc của phòng truyền thông lúc này bận không đếm xuể. Lúc này, phòng đang rất cần người có kinh nghiệm. Vào là bắt nhịp kịp và làm việc liền, không cần phải đào tạo lại. Tuấn Minh là một ứng viên tiềm năng.
Sau khi gọi và nói chuyện với chị trong bộ phận nhân sự của công ty, Tuấn Minh đã vui thầm trong lòng. Sớm tinh mơ, cậu đã dậy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng và đến công ty phỏng vấn.
***
Cùng phỏng vấn với Tuấn Minh đợt này có khoảng 12 người. Trải qua ba vòng làm bài thi và phỏng vấn trực tiếp với cấp trên, có 5 người được chọn ở lại, trong đó có Tuấn Minh.
Một tuần sau đó, với những kinh nghiệm thực tập trước đó ở công ty của Gia Bảo, Tuấn Minh nhanh chóng thích nghi và bắt kịp nhịp độ làm việc.
Việc giao tiếp với những đồng nghiệp hay sếp mới cũng không còn là vấn đề quá khó giải quyết. Tuấn Minh cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vì được làm đúng công việc yêu thích, đúng chuyên ngành của mình. Cậu làm việc một cách hăng say và đầy đam mê.
***
Từ khi về Việt Nam, Nguyệt Mai đã nhanh chóng làm việc. Cô trực tiếp kiểm tra, xem xét tiến độ công việc đã ký trong hợp đồng vận chuyển ô tô nhập khẩu trước đó với công ty của Gia Bảo.
Sau khi thấy không có điều gì đáng lo ngại thì cô bắt tay vào tìm hiểu về công ty mới muốn hợp tác với SCSM.
Tối đó Nguyệt Mai mới có chút thời gian gọi cho Anh Kiệt. - “Em đã gửi toàn bộ thông tin về công ty Hòa An Phát qua mail cho anh rồi đó. Anh lên kiểm tra giúp em nha.”
“Được, vất vả cho em rồi. Ở công ty có chuyện gì mới không?” - Anh Kiệt ngồi ở băng ghế ngoài ban công nói tới.
“Chuyện mới? À, chị trưởng ban Kim Lý bên phòng truyền thông xin nghỉ thai sản. Phòng có nhiều việc phải làm nên báo bên nhân sự, đã tuyển được 5 người mới vào làm.” - Nguyệt Mai nói rõ ràng với Anh Kiệt mọi thứ.
“Em làm tốt lắm, cứ thế phát huy nhé.” - Anh Kiệt tin tưởng giao lại công việc của công ty cho Nguyệt Mai xử lý.
***
Nguyệt Mai chần chừ muốn nói với Anh Kiệt nhưng cô đã không làm thế. Cô nhớ Thái Hưng, muốn đến thăm, gặp mặt, hỏi han đủ thứ nhưng giờ đã ở Việt Nam, có muốn cũng không còn cách nào.
Cô cũng không thể nào mở miệng nhờ tổng giám đốc của mình đi đến bệnh viện chỉ để thăm một nhân viên rồi báo tình hình về cho mình được. Nguyệt Mai buồn rầu nhìn chiếc điện thoại đã tắt kết nối máy với Anh Kiệt.
Ở trường, nhìn các bạn lần lượt lên xe ra về. Sân trường dần trống trãi và cuối cùng chỉ còn mình Thái Hưng và cô bảo vệ ngồi đợi với nhau. Cậu vẫn luôn nghĩ cha mẹ chỉ đi đâu đó chưa đến, chắc chắn sẽ tới trường đón mình về nên cậu vẫn cứ chờ ở đó.
Niềm tin ấy theo cậu cho đến khi người đàn ông chạy tới trường, ôm chặt cậu vào lòng. Ông ấy nói về chuyện tai nạn của cha mẹ cậu và lời hứa chăm sóc cậu cho đến khi trưởng thành. Thái Hưng không nghe vô đầu một cái gì cả.
Suốt khoảng thời gian khi nghe tin, Thái Hưng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khoảnh khắc cậu nhận ra sự thật cha mẹ mình thực sự không thể ở bên cạnh mình nữa, Thái Hưng điên cuồng đập phá, la hét, khóc rống, chạy khắp nơi tìm cha mẹ mình.
Thái Hưng nhìn thấy bức ảnh chụp lại tai nạn của cha mẹ. Chiếc ô tô bị bể nát phần đầu. Phần kính xe dính đầy vết máu đã khô lại. Xe cứu thương kêu inh ỏi, bác sĩ đến nhưng sau đó chỉ thấy người ta khiêng cha mẹ cậu ra ngoài. Họ chỉ nằm đó lặng yên dưới tấm vải trắng lớn phủ lên.
Ngày đó bầu trời rất u ám, màu đỏ của máu phủ đầy mọi thứ. Thái Hưng không chấp nhận, cậu cho rằng đây chính là điềm xấu đã khiến cha mẹ cậu bị tai nạn. Cậu ghét bầu trời lúc hoàng hôn, ghét màu đỏ, ghét tiếng còi xe cứu thương, ghét tất cả những gì liên quan.
***
Trong buổi chiều hôm nay, khi nói chuyện với Hải Đông đã khiến Thái Hưng nhớ lại những chuyện đau lòng đó. Trong cơn mơ, cậu hạnh phúc khi được gặp lại cha mẹ, cùng họ đi chơi công viên, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui đùa.
Khoảnh khắc vui vẻ chỉ thoáng chốc đi qua, sau đó là một chuỗi đau khổ vì chỉ còn một mình cậu sống trên đời này. Thái Hưng không còn cười nữa, cậu trốn một góc tối khóc vì nhớ cha mẹ.
Khoảng thời gian sau đó tua nhanh, không một chút ký ức đọng lại trong Thái Hưng. Cậu đã từng ngày lớn lên dưới sự nuôi nấng của người đàn ông khi đó đến trường ôm cậu vào lòng.
***
Quốc Hùng là anh em kết nghĩa với cha Thái Hưng. Vì đã chịu nhiều ân tình từ ông ấy nên ông đã chấp nhận chăm sóc Thái Hưng đến khi trưởng thành.
Quốc Hùng có một người em là Quốc Thiên. Từ nhỏ, Thái Hưng đã luôn lẽo đẽo theo Quốc Thiên. Cậu thấy người đàn ông này ấm áp rất giống cha mình, muốn đi theo để cảm nhận chút yêu thương cho trái tim nhỏ của cậu được lấp đầy khoảng trống.
Quốc Thiên yêu quý và đã coi Thái Hưng là con cháu trong nhà và hết lòng dạy dỗ. Công việc làm thư ký bên cạnh Gia Bảo hiện tại của cậu cũng chính nhờ Quốc Thiên giới thiệu cho.
Thái Hưng biết ơn Quốc Thiên, cậu cũng chỉ có thể làm việc hết sức bù lại tấm lòng, sự kỳ vọng đó.
Hơn hết, người cậu chịu ơn chính là Quốc Hùng. Dù sao tiền ăn mỗi ngày, mua quần áo đẹp, học phí hằng năm đến khi cậu tròn 18 tuổi cũng là một tay Quốc Hùng lo liệu.
***
Nhà Quốc Hùng chỉ có duy nhất một đứa con gái. Ông lo lắng sợ đứa con này không đảm đương nổi việc gánh vác, điều hành cả một công ty sản xuất linh kiện điện tử Hòa An Phát của gia đình nên đưa Thái Hưng đi học việc.
“Thái Hưng à, con theo chú Quốc Thiên học hỏi đi để sau này có kinh nghiệm về giúp chúng ta quản lý công ty. Chú hứa sẽ không bạc đãi con đâu.
Mấy năm nay chúng ta đã cho con mọi thứ, giữ đúng lời hứa với cha mẹ con là chăm sóc con đến lúc trưởng thành. Ta không mong con đền đáp gì.
Nay chú cũng già cả rồi, chỉ còn cái công ty là nguồn sống duy nhất, không chỉ cho 4 người chúng ta mà còn của cả hàng trăm nhân viên khác. Chú mong con có thể suy nghĩ về chuyện này.”
Thái Hưng đã nghiêm túc suy nghĩ và quyết định sau này sẽ về làm cho công ty của chú Quốc Hùng. Cậu theo Quốc Thiên học việc và từng ngày tích lũy thêm kinh nghiệm.
Công việc thư ký bên cạnh Gia Bảo là một điều cậu không ngờ tới. - “Ở đây chắc chắn mình sẽ học được nhiều điều mới. Thật là một cơ hội tốt. Mình phải cố gắng hơn mới được. Làm ở đây 5 năm mình sẽ xin nghĩ về hỗ trợ chị Ánh Dương tiếp quản công ty của chú. Khi công ty ổn định mình sẽ xin nghỉ để làm công việc mà mình yêu thích. Cố lên.”
***
Có bình minh chắc hẳn sẽ thấy hoàng hôn. Màn đêm dù đen tối cỡ nào cũng sẽ có ánh sáng mặt trời thay thế khi tới thời điểm phù hợp. Thời gian là dòng chảy vô tận, con người mãi mãi không thể ngừng lại nó.
Cuộc sống đầy những thử thách đón chờ mỗi con người và chúng cũng sẽ cho biết được ai xứng đáng trở thành người bản lĩnh, có được sự hạnh phúc thật sự.
***
Những tia nắng đầu tiên của bình minh trên đất Nhật chiếu lên tất cả, đánh thức mọi người dậy.
Vẫn như mọi ngày, sáu giờ sáng Hải Đông đã có mặt tại bệnh viện giúp Thái Hưng dọn dẹp phòng, cậu chăm sóc người bệnh với tư cách là một hộ lý chuyên nghiệp.
Sau khi vệ sinh, ăn sáng xong xuôi. Hải Đông cùng Thái Hưng đến tìm gặp bác sĩ vì lịch hẹn trước đó.
***
Ở Việt Nam, sáng sớm, Tuấn Minh cũng đã thức dậy tắm rửa, chuẩn bị một tinh thần tỉnh táo, một vẻ ngoài trông thu hút để đến phỏng vấn xin việc tại công ty SCSM.
Phòng truyền thông của công ty do chị Kim Lý làm quản lý. Nhưng chỉ còn 1 tháng nữa chị đến kỳ sinh nở nên phải nghỉ làm. Phó trưởng phòng Xuân Hân lên thay.
Chỉ còn 3 tháng nữa là bước sang năm mới. Công việc của phòng truyền thông lúc này bận không đếm xuể. Lúc này, phòng đang rất cần người có kinh nghiệm. Vào là bắt nhịp kịp và làm việc liền, không cần phải đào tạo lại. Tuấn Minh là một ứng viên tiềm năng.
Sau khi gọi và nói chuyện với chị trong bộ phận nhân sự của công ty, Tuấn Minh đã vui thầm trong lòng. Sớm tinh mơ, cậu đã dậy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng và đến công ty phỏng vấn.
***
Cùng phỏng vấn với Tuấn Minh đợt này có khoảng 12 người. Trải qua ba vòng làm bài thi và phỏng vấn trực tiếp với cấp trên, có 5 người được chọn ở lại, trong đó có Tuấn Minh.
Một tuần sau đó, với những kinh nghiệm thực tập trước đó ở công ty của Gia Bảo, Tuấn Minh nhanh chóng thích nghi và bắt kịp nhịp độ làm việc.
Việc giao tiếp với những đồng nghiệp hay sếp mới cũng không còn là vấn đề quá khó giải quyết. Tuấn Minh cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vì được làm đúng công việc yêu thích, đúng chuyên ngành của mình. Cậu làm việc một cách hăng say và đầy đam mê.
***
Từ khi về Việt Nam, Nguyệt Mai đã nhanh chóng làm việc. Cô trực tiếp kiểm tra, xem xét tiến độ công việc đã ký trong hợp đồng vận chuyển ô tô nhập khẩu trước đó với công ty của Gia Bảo.
Sau khi thấy không có điều gì đáng lo ngại thì cô bắt tay vào tìm hiểu về công ty mới muốn hợp tác với SCSM.
Tối đó Nguyệt Mai mới có chút thời gian gọi cho Anh Kiệt. - “Em đã gửi toàn bộ thông tin về công ty Hòa An Phát qua mail cho anh rồi đó. Anh lên kiểm tra giúp em nha.”
“Được, vất vả cho em rồi. Ở công ty có chuyện gì mới không?” - Anh Kiệt ngồi ở băng ghế ngoài ban công nói tới.
“Chuyện mới? À, chị trưởng ban Kim Lý bên phòng truyền thông xin nghỉ thai sản. Phòng có nhiều việc phải làm nên báo bên nhân sự, đã tuyển được 5 người mới vào làm.” - Nguyệt Mai nói rõ ràng với Anh Kiệt mọi thứ.
“Em làm tốt lắm, cứ thế phát huy nhé.” - Anh Kiệt tin tưởng giao lại công việc của công ty cho Nguyệt Mai xử lý.
***
Nguyệt Mai chần chừ muốn nói với Anh Kiệt nhưng cô đã không làm thế. Cô nhớ Thái Hưng, muốn đến thăm, gặp mặt, hỏi han đủ thứ nhưng giờ đã ở Việt Nam, có muốn cũng không còn cách nào.
Cô cũng không thể nào mở miệng nhờ tổng giám đốc của mình đi đến bệnh viện chỉ để thăm một nhân viên rồi báo tình hình về cho mình được. Nguyệt Mai buồn rầu nhìn chiếc điện thoại đã tắt kết nối máy với Anh Kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.