Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 76: Tìm lý do đổ lỗi
MaYuRi
03/02/2023
Hải Đông nói rất nhiều nhưng tất cả đều nói thẳng, đúng trọng tâm. Cậu ta làm việc cẩn thận và đặc biệt rất tinh ý để mắt mọi thứ. Đây là những điều mà suốt một tuần qua Thái Hưng cảm nhận được từ Hải Đông.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đối phương làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái, cảm nhận được sự an toàn (mặc dù cũng không có nguy hiểm gì), thậm chí là dễ dàng chia sẻ nhiều thứ về bản thân mình.
***
Trong phòng tắm, Thái Hưng chỉ mặc chiếc quần đùi, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ. Còn Hải Đông ngồi lên thành bồn tắm, dùng vòi nước và xà bông thoa lên tóc, nhẹ nhàng gội đầu cho Thái Hưng.
Thái Hưng nhìn cánh tay và cái chân đang băng bó của mình liền thở dài. - ‘Mặc dù được Hải Đông gội đầu cho thoải mái thật nhưng mình vẫn muốn tự làm. Tay với chân ơi, mau phục hồi nhanh nhé.’
Cả hai người đều im lặng ngồi trong nhà tắm. Hai bàn tay của Hải Đông vẫn lướt trên mái tóc dính đầy bọt trước mặt. Cảnh tượng lúc này lại gợi lên trong anh những kỉ niệm “sắp quên được” trước kia.
Hải Đông trầm ngâm vừa làm vừa nghĩ ngợi. Thái Hưng thấy đối phương im lặng, tâm trạng anh liền rất thoải mái mà tận hưởng phục vụ “không càu nhàu” lúc này.
***
Bảy ngày trước, ngay cái lúc Hải Đông tìm đến ngay trong đêm muộn, Thái Hưng đã thấy rất khó hiểu. Đâu đó thấy chút tò mò về con người này. Anh đã nghĩ đối phương là kiểu người lập dị, ít nói và tận tâm cho công việc.
Rồi qua ngày hôm sau khi đối phương đến làm việc. Anh ta mang trái cây yêu thích của cậu cho cậu ăn, khơi rất nhiều chuyện để cậu phải đáp lại thì ấn tượng tốt về anh ta lại tăng thêm. - ‘Thì ra anh ta cũng rất thân thiện.’
Sau đó, qua những ngày tiếp theo, con người này vẫn cứ tiếp tục giữ phong độ của “bác sĩ thường trực”. Anh ta liên tục nhắc nhở, kêu cậu làm này, làm kia, còn cẩn thận đưa ra một bản lịch trình ăn cơm, uống thuốc, đi khám, đi tập vật lý trị liệu,… rất chuyên nghiệp, khiến cậu đi từ ngỡ ngàng đến ngơ ngác và… “hoảng sợ”. - ‘Anh ta thật sự phiền nhỉ?’
***
Khoảng thời gian trước khi nằm trong bệnh viện, Thái Hưng thấy một ngày của mình khá dài vì lúc đó không cần nghĩ nhiều hay làm việc cho công ty nữa.
Bây giờ thì ngược lại. Hải Đông đến và mang cho Thái Hưng cái áp lực của một tổng giám đốc.
Lúc trước, cậu xếp lịch trình trong ngày cho Gia Bảo còn thấy ông chủ của mình quá rảnh rỗi vì sau 8 giờ đã về nhà. Cậu cho thêm vào các cuộc hẹn “tạo mối quan hệ” với các tổng giám đốc các công ty khác để cho Gia Bảo và công ty có thêm nhiều “bạn” hơn.
Bây giờ thì hay rồi, cậu đã được thử trải nghiệm cảm giác việc gì cũng tuân theo lịch và biết trước điều mình không thích nhưng vẫn phải làm nó khó chịu đến đâu.
Qua bàn tay sắp xếp của Hải Đông, Thái Hưng đều có việc để làm từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối. Tự dưng cậu hiểu ra và “thương” cho ông tổng giám đốc của mình.
***
Thái Hưng không tận hưởng được không gian yên tĩnh bao lâu thì Hải Đông đã lên tiếng. - “Bình thường thấy cậu rất thích hít gió trời mà. Sao chiều nay lại không thích mở cửa sổ và đi dạo vậy?”
“Tôi chỉ không thích màu trời thôi. Hôm nay nhìn nó rất u ám.” - Thái Hưng chần chừ nhìn ra khung cảnh đêm đen sau cái cửa sổ nhỏ trong phòng tắm.
“Là màu đỏ thẫm à, có lý do gì không?” - Hải Đông cố nhớ lại rồi nói tới.
“Anh có từng mất thứ gì đó vô cùng quan trọng chưa?”
“Đã từng.”
“Anh có hiểu được cái cảm giác bản thân không chấp nhận sự thật đó mà ghét bỏ tất cả mọi thứ xung quanh, rồi luôn tìm lý do để đổ lỗi rằng đó là nguyên nhân làm cho thứ mình yêu quý nhất không còn bên cạnh mình chưa?”
“Tôi hiểu.”
Thái Hưng nghe vậy liền quay ra đằng sau nhìn Hải Đông với ánh mắt có chút tức giận nhưng khi thấy ánh mắt đầy sự nghiêm túc, đang rất đồng cảm với cậu thì bỗng trong ánh mắt cậu buồn bã, xoay người lại. - “Năm tôi 8 tuổi, cha mẹ tôi đều mất vì tai nạn giao thông khi đang trên đường đón tôi đi học về. Trời hôm đó có màu rất đỏ. Tôi… rất ghét nó.”
***
Hải Đông im lặng lắng nghe, khi Thái Hưng kể xong thì cũng vừa gội xong đầu. Cậu không an ủi, hỏi thăm một câu mà ngay lập tức dìu Thái Hưng vào bồn tắm. - “Quá giờ tắm rồi. Cậu mau vào đi để tôi kỳ lưng cho rồi ra ngay, không thì bị cảm lạnh đó. Sau đó còn uống thuốc rồi đi ngủ nữa. Ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cậu đấy.”
Thái Hưng nhăn nhó nhìn Hải Đông, cậu chỉ còn biết nghe theo “đại đại thư ký” này.
***
Hải Đông lau người, giúp Thái Hưng thay một bộ pijama xanh xám rồi dìu đối phương lên giường.
Thái Hưng uống thuốc xong ngồi lướt điện thoại một chút. Đúng 9 giờ, Hải Đông đã chìa tay ra xin cái điện thoại để bỏ qua một bên. - “Cậu mau ngủ đi, ngày mai có hẹn khám và tập vật lý trị liệu với bác sĩ vào 7 giờ 35 đó. Ngủ ngon, nhớ thức sớm.”
Thái Hưng nghe vậy liền dùng dằng đưa lại điện thoại, tâm trạng không mấy gì vui. - “Tôi sẽ ngủ liền đây. Anh cũng mau về đi, đừng ở lại canh tôi ngủ như mấy đêm trước đó.”
“Như mấy đêm trước đó? Cậu giả vờ ngủ.” - Hải Đông nhìn chằm chằm vào ánh mắt tìm hướng để lảng tránh vì biết mình nói hớ của Thái Hưng.
“Được rồi, tôi nhắc cũng chỉ muốn cậu mau hồi phục. Ngủ đi, tôi về đây.” - Hải Đông để lại điện thoại lên giường cho Thái Hưng rồi tắt đèn, đóng cửa, nhanh chóng rời đi.
Thái Hưng rất muốn nói gì đó với đối phương nhưng lại không biết nói cái gì. Cậu cầm điện thoại trong tay mà lòng không yên, cứ nhìn ra phía cửa. - “Không lẽ anh ấy giận rồi? Thiệt tình, người gì đâu mà khó vậy. Đi ngủ liền là được chứ gì.”
Nói xong, Thái Hưng liền tắt hết âm lượng rồi bỏ điện thoại vào học tủ, sau đó trùm mền kín đầu. - “Ngủ, ngủ, ngủ…”
***
Mười giờ tối, Hải Đông khẽ mở cửa lại gần nhìn Thái Hưng. Cậu mỉm cười, chỉnh lại tư thế của đối phương và đắp chăn cẩn thận mới trở về nhà. - ‘Đúng là phải sử dụng biện pháp với cậu mà. Ngủ ngon, Thái Hưng.”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đối phương làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái, cảm nhận được sự an toàn (mặc dù cũng không có nguy hiểm gì), thậm chí là dễ dàng chia sẻ nhiều thứ về bản thân mình.
***
Trong phòng tắm, Thái Hưng chỉ mặc chiếc quần đùi, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ. Còn Hải Đông ngồi lên thành bồn tắm, dùng vòi nước và xà bông thoa lên tóc, nhẹ nhàng gội đầu cho Thái Hưng.
Thái Hưng nhìn cánh tay và cái chân đang băng bó của mình liền thở dài. - ‘Mặc dù được Hải Đông gội đầu cho thoải mái thật nhưng mình vẫn muốn tự làm. Tay với chân ơi, mau phục hồi nhanh nhé.’
Cả hai người đều im lặng ngồi trong nhà tắm. Hai bàn tay của Hải Đông vẫn lướt trên mái tóc dính đầy bọt trước mặt. Cảnh tượng lúc này lại gợi lên trong anh những kỉ niệm “sắp quên được” trước kia.
Hải Đông trầm ngâm vừa làm vừa nghĩ ngợi. Thái Hưng thấy đối phương im lặng, tâm trạng anh liền rất thoải mái mà tận hưởng phục vụ “không càu nhàu” lúc này.
***
Bảy ngày trước, ngay cái lúc Hải Đông tìm đến ngay trong đêm muộn, Thái Hưng đã thấy rất khó hiểu. Đâu đó thấy chút tò mò về con người này. Anh đã nghĩ đối phương là kiểu người lập dị, ít nói và tận tâm cho công việc.
Rồi qua ngày hôm sau khi đối phương đến làm việc. Anh ta mang trái cây yêu thích của cậu cho cậu ăn, khơi rất nhiều chuyện để cậu phải đáp lại thì ấn tượng tốt về anh ta lại tăng thêm. - ‘Thì ra anh ta cũng rất thân thiện.’
Sau đó, qua những ngày tiếp theo, con người này vẫn cứ tiếp tục giữ phong độ của “bác sĩ thường trực”. Anh ta liên tục nhắc nhở, kêu cậu làm này, làm kia, còn cẩn thận đưa ra một bản lịch trình ăn cơm, uống thuốc, đi khám, đi tập vật lý trị liệu,… rất chuyên nghiệp, khiến cậu đi từ ngỡ ngàng đến ngơ ngác và… “hoảng sợ”. - ‘Anh ta thật sự phiền nhỉ?’
***
Khoảng thời gian trước khi nằm trong bệnh viện, Thái Hưng thấy một ngày của mình khá dài vì lúc đó không cần nghĩ nhiều hay làm việc cho công ty nữa.
Bây giờ thì ngược lại. Hải Đông đến và mang cho Thái Hưng cái áp lực của một tổng giám đốc.
Lúc trước, cậu xếp lịch trình trong ngày cho Gia Bảo còn thấy ông chủ của mình quá rảnh rỗi vì sau 8 giờ đã về nhà. Cậu cho thêm vào các cuộc hẹn “tạo mối quan hệ” với các tổng giám đốc các công ty khác để cho Gia Bảo và công ty có thêm nhiều “bạn” hơn.
Bây giờ thì hay rồi, cậu đã được thử trải nghiệm cảm giác việc gì cũng tuân theo lịch và biết trước điều mình không thích nhưng vẫn phải làm nó khó chịu đến đâu.
Qua bàn tay sắp xếp của Hải Đông, Thái Hưng đều có việc để làm từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối. Tự dưng cậu hiểu ra và “thương” cho ông tổng giám đốc của mình.
***
Thái Hưng không tận hưởng được không gian yên tĩnh bao lâu thì Hải Đông đã lên tiếng. - “Bình thường thấy cậu rất thích hít gió trời mà. Sao chiều nay lại không thích mở cửa sổ và đi dạo vậy?”
“Tôi chỉ không thích màu trời thôi. Hôm nay nhìn nó rất u ám.” - Thái Hưng chần chừ nhìn ra khung cảnh đêm đen sau cái cửa sổ nhỏ trong phòng tắm.
“Là màu đỏ thẫm à, có lý do gì không?” - Hải Đông cố nhớ lại rồi nói tới.
“Anh có từng mất thứ gì đó vô cùng quan trọng chưa?”
“Đã từng.”
“Anh có hiểu được cái cảm giác bản thân không chấp nhận sự thật đó mà ghét bỏ tất cả mọi thứ xung quanh, rồi luôn tìm lý do để đổ lỗi rằng đó là nguyên nhân làm cho thứ mình yêu quý nhất không còn bên cạnh mình chưa?”
“Tôi hiểu.”
Thái Hưng nghe vậy liền quay ra đằng sau nhìn Hải Đông với ánh mắt có chút tức giận nhưng khi thấy ánh mắt đầy sự nghiêm túc, đang rất đồng cảm với cậu thì bỗng trong ánh mắt cậu buồn bã, xoay người lại. - “Năm tôi 8 tuổi, cha mẹ tôi đều mất vì tai nạn giao thông khi đang trên đường đón tôi đi học về. Trời hôm đó có màu rất đỏ. Tôi… rất ghét nó.”
***
Hải Đông im lặng lắng nghe, khi Thái Hưng kể xong thì cũng vừa gội xong đầu. Cậu không an ủi, hỏi thăm một câu mà ngay lập tức dìu Thái Hưng vào bồn tắm. - “Quá giờ tắm rồi. Cậu mau vào đi để tôi kỳ lưng cho rồi ra ngay, không thì bị cảm lạnh đó. Sau đó còn uống thuốc rồi đi ngủ nữa. Ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cậu đấy.”
Thái Hưng nhăn nhó nhìn Hải Đông, cậu chỉ còn biết nghe theo “đại đại thư ký” này.
***
Hải Đông lau người, giúp Thái Hưng thay một bộ pijama xanh xám rồi dìu đối phương lên giường.
Thái Hưng uống thuốc xong ngồi lướt điện thoại một chút. Đúng 9 giờ, Hải Đông đã chìa tay ra xin cái điện thoại để bỏ qua một bên. - “Cậu mau ngủ đi, ngày mai có hẹn khám và tập vật lý trị liệu với bác sĩ vào 7 giờ 35 đó. Ngủ ngon, nhớ thức sớm.”
Thái Hưng nghe vậy liền dùng dằng đưa lại điện thoại, tâm trạng không mấy gì vui. - “Tôi sẽ ngủ liền đây. Anh cũng mau về đi, đừng ở lại canh tôi ngủ như mấy đêm trước đó.”
“Như mấy đêm trước đó? Cậu giả vờ ngủ.” - Hải Đông nhìn chằm chằm vào ánh mắt tìm hướng để lảng tránh vì biết mình nói hớ của Thái Hưng.
“Được rồi, tôi nhắc cũng chỉ muốn cậu mau hồi phục. Ngủ đi, tôi về đây.” - Hải Đông để lại điện thoại lên giường cho Thái Hưng rồi tắt đèn, đóng cửa, nhanh chóng rời đi.
Thái Hưng rất muốn nói gì đó với đối phương nhưng lại không biết nói cái gì. Cậu cầm điện thoại trong tay mà lòng không yên, cứ nhìn ra phía cửa. - “Không lẽ anh ấy giận rồi? Thiệt tình, người gì đâu mà khó vậy. Đi ngủ liền là được chứ gì.”
Nói xong, Thái Hưng liền tắt hết âm lượng rồi bỏ điện thoại vào học tủ, sau đó trùm mền kín đầu. - “Ngủ, ngủ, ngủ…”
***
Mười giờ tối, Hải Đông khẽ mở cửa lại gần nhìn Thái Hưng. Cậu mỉm cười, chỉnh lại tư thế của đối phương và đắp chăn cẩn thận mới trở về nhà. - ‘Đúng là phải sử dụng biện pháp với cậu mà. Ngủ ngon, Thái Hưng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.