Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 5

Hồng Hạnh

18/06/2014

Trời mới tờ mờ sáng Triển Dục Quảng mới cảm thấy buồn ngủ, lại bị người phụ nữ bên cạnh ngọ nguậy đánh thức. "Em sao thế?"

"Không có gì, thì ngủ tiếp đi!" Cô không phát hiện hắn cả đêm không ngủ, Uông Bội Nhu rất thỏa mãn từ trong khuỷu tay của hắn bò dậy. "Thời gian vẫn còn sớm !"

Sao . . . . . Hắn để ý thời giờ làm gì chứ, hắn chú ý xem cô đã ngủ đủ hay chưa?

Nhưng tâm tư của hắn như vậy mà Uông Bội Nhu cũng không để ý, cô đã sớm như một làn khói trốn vào trong phòng tắm.

Nàng nhìn mình trong gương. "Mình. . . . . . Như vậy được tính là đàn bà chưa? Chắc là cũng được tính!"

"Vậy. . . . . . Là được rồi, rốt cuộc mình cũng đã có kinh nghiệm." Cô dùng sức siết chặt hai quả đấm, trên dưới múa hai cái "Như vậy là đủ rồi."

Cô vội vàng rửa mặt, rồi vội vàng đi chuẩn bị bữa ăn sáng.

Bảy giờ rưỡi, cô bắt đầu gọi Triển Dục Quảng rời giường. "Anh Dục . . . . Anh Dục . . . . Trời sáng rồi . . . . Mau dậy thôi."

Nhưng cô lại không ngờ hắn là người đàn ông ngủ nướng cực kỳ, bất luận cô làm thế nào, bên tai trái của hắn kêu la, bên tai phải gào; ngoài ra cô còn gãi lòng bàn chân của hắn, nhột bên hông của hắn; Cô đem chiếc đồng hồ báo thức duy nhất trong nhà ra để reo inh ỏi ở bên lỗ tai của hắn, hắn cũng vẫn như một tảng núi, tiếp tục ngủ không dậy.

"Tại sao lại có thể như vậy chứ?" Cô lo lắng, lỡ như hắn ngủ quá giờ ghi trên hợp đồng, thì cô không có dư tiền để trả phí "làm thêm giờ" cho hắn đâu. "Sớm biết như vậy thì cô gọi hắn dậy sớm hơn một chút rồi!" Nhưng cô thật sự không biết chuyện này, bây giờ cô chỉ có thể nỗ lực rên rỉ. . . . . . Để . . . . . Gọi hắn rời giường thôi.

Triển Dục Quảng an tâm ngủ say như vậy, là vì căn bản hắn không dự định cùng cô cắt đứt liên lạc, thậm chí hắn đã lên kế hoạch cho hai người trong tương lai, cho nên, hắn mới thả lỏng tinh thần mà ngủ như vậy.

"Làm sao đậy? Anh bất tỉnh rồi sao!" Cô gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng vậy.

"Đúng rồi!" Cô nghĩ ra một cách, cô đã nhìn thấy qua trên ti vi, giờ đây cô có thể xem hắn như một con chuột Bạch trong phòng thí nghiệm vậy.

"Dùng ngón tay trỏ ấn vào chân mày trong mười giây là có thể khiến người khác thanh tỉnh. . . . . ." Cô đưa ngón trỏ ra ấn xuống chân mày dày và đậm của hắn.

Thành công !

Ấn không tới mười giây, hắn liền mở mắt ra, không còn buồn ngủ mà rất tỉnh táo nhìn cô, không hiểu mà hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Uông Bội Nhu không nói gì, chỉ thúc giục hắn: "Mau dậy ăn sáng cùng em, em còn phải đi làm nữa!"

Sao? Tối hôm qua ngủ như vậy, mà cô còn sức lực để đi làm sao?

Nhìn tinh thần sáng lạng cùng bộ dáng phấn chấn của cô, hắn không nhịn được mà hỏi: "Tinh thần của em sao lại tốt như vậy? Em . . . . . . Không đau sao?"

Uông Bội Nhu đỏ mặt, giả bộ không nghe thấy vấn đề của hắn. "Anh mau lại đây ăn sáng cùng em đi." Cô rất muốn thử nói những lời từ biệt ngọt ngào với tình nhân của cô, nhưng lòng lại có cảm giác chua xót không thôi.

Thực tế, cô rất luyến tiếc khi cùng hắn nói lời từ biệt. . . . . .

Nhưng cô cũng không thể không nói lời từ biệt với hắn. . . . . . Cho nên, cô nhất định phải cùng hắn ăn bữa ăn sáng cuối cùng của hai người.

Được rồi! Nhìn cô liên tục thúc giục, hắn đành cung kính không bằng tuân lệnh.

Triển Dục Quảng ngồi trước bàn trà, nhìn sữa đậu nành cùng món bánh trứng vẫn còn đang bốc khói. "Đây là tự em làm sao?"

"Ừh!" Cô gật đầu, giúp hắn gắp bánh trứng bao lấy phô mai ở bên trong, thuận tiện giúp hắn thổi cho nguội, bộ dáng giống như người vợ dịu dàng cùng đảm đang. "Không nóng nữa, anh mau ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"

"Anh thì lại có thói quen ăn bữa sáng theo kiểu phương Tây!" hắn vô tâm nói "Mỗi buổi sáng anh đều dùng 1 ly cafe rất đậm, nếu không thì không thể tỉnh nổi."

Sao không nói sớm chứ!

Báo hại cô sáng sớm phải dậy sớm để xay đậu làm sữa đậu nành.

Cô vừa liếc mắt, đã thấy đồng hồ chỉ 7:45 phút, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi, cô lập tức nhảy người lên."Em đi pha cà phê nóng cho anh!"

Trước khi chia tay, cô không muốn hai người có chút gì đó không hoàn mỹ.

"Không cần vội đâu. . . . . ." Hắn không kịp ngăn cản cô, chỉ có thể nhìn Uông Bội Nhu bận rộn cùng vội vàng pha café cho hắn.

Thật vất vả, cô trông thấy hắn đem cà phê nóng nuốt một ngụm vào trong cổ họng, cô lén nhìn đồng hồ, thời gian đã vượt quá ba phút rồi, cô đột nhiên ngồi thẳng người, giả bộ không lưu luyến nhìn ra ngoài cửa mà nói. "Anh nhanh lên! Không còn thời gian nữa rồi."

Cô đang gấp cái gì thế?

"Em vội vàng muốn đi làm sao?" Hắn tốt bụng hỏi: "Anh có thể cho em đi nhờ xe!."

Uông Bội Nhu không trả lời, sau khi đuổi hắn ra ngoài cửa, cô lễ độ nhìn hắn đồng thời gập người 90 độ cúi chào. "Cám ơn anh đã làm theo hiệp ước ở cùng với em 24 giờ, em rất hài lòng, về sau nếu có cơ hội em sẽ lại đến cửa hàng của anh. Cám ơn! chúng ta đừng liên lạc nữa!"

Nói xong "Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Đằng sau cánh cửa, cô khổ sở ngồi xổm người xuống đất, toàn thân dán chặt vào cánh cửa. "Đủ rồi. . . . . . Như vậy là đủ rồi, mình phải nhớ kỹ những kỉ niệm này, những chuyện khác cũng không cần quan tâm . . . . . . Mình sẽ trở lại bình thường, mình nhất định sẽ trở về cuộc sống bình thường!"

Cô không ngờ sau khi giao dịch kết thúc, lòng cô càng trở nên trống trải hơn.

"Mình không thể tham lam hơn nữa. . . . . ." Cô cũng không còn tiền để mua tình nhân nữa, cố gắng thu hồi tâm tình đang khổ sở của mình, cô hỏa tốc vọt vào phòng tắm lau đi gương mặt đang đầy nước mắt, nhìn về phía mình trong gương. "Cố gắng lên. . . .!"

Kỷ niệm ngày hôm qua, cô sẽ trân trọng cùng khắc sâu trong trí nhớ, khi nào cô đơn cô sẽ tỉ mỉ nhớ lại!

"Không gặp nữa, Anh Dục. . . . . ." Không nhịn được nên rất đau lòng.

Sau 30 giây ngây người, lửa giận của Triển Dục Quảng mới hừng hực cháy lên.

Người phụ nữ ghê tởm!

Cô ấy vừa nói cái gì đó? Cô ấy nói sẽ còn ghé thăm cửa hàng của họ là sao chứ?! Ý là . . . . Cô ấy còn muốn thuê tình nhân khác tốt hơn để làm bạn sao?

Hắn vẫn chưa được sao?

Khá lắm!

Trở về, đừng liên lạc cái gì chứ?!

Không phải hắn đã liên tục phát tín hiệu, hắn sẽ còn gặp lại cô ấy nữa sao? Là cô không thích hắn ở điểm nào? Tại sao dùng xong hắn rồi phủi mông một cái liền đi vậy!

Còn không cho hắn có cơ hội để khiếu nại, Cô. . . . . . Làm như vậy thật sao?

Nhưng hắn biết rõ, cho dù bây giờ hắn có gõ cửa, thì cô cũng sẽ giả bộ không nghe . . . . Được rồi . . . . Không sao . . . . . Hắn sẽ trở lại đây!

Vừa giận đi về nơi đậu xe, Triển Dục Quảng nghiêm túc suy nghĩ! Phải làm sao để người phụ nữ chết tiệt kia cầu xin hắn quay đầu lại.

"Tất cả đều đã qua, tất cả đều đã qua. . . . . ." Uông Bội Nhu thử khôi phục lại tâm tình của mình, cho là chỉ cần mình không ngừng giúp chính mình tẩy não, thì lòng của cô cũng sẽ không còn khó chịu nữa.

Kỳ lạ!

Chẳng phải cô đã biết rõ, hắn chỉ là tình nhân của cô một ngày sao?

Chẳng phải cô cũng đã biết rõ trong lòng của hắn chỉ vì tiền, nên mới cùng cô ở chung một chỗ sao?

Bây giờ cô còn khổ sở cái gì nữa chứ?

Bây giờ tim của cô giống như bị một con dao sắc bén cứa vào, đau đớn không chịu được?

Căn bản cũng chỉ là dư thừa! Cô lẩm bẩm một mình. "Bất quá cô sẽ cố gắng kiếm tiền, chờ để dành đủ rồi thì lại đi kiếm anh ấy nữa, không có gì to lớn cả!"

Quan trọng nhất là, bắt đầu từ bây giờ cô phải thử từ bỏ ý định nhớ đến hắn .

Cô tự nói với mình "Hiện tại chuyện mình nên nghĩ chính là, phải làm sao kiếm tiền bồi thường chiếc giường cho chủ nhà mới đúng."

Nghĩ như vậy, cô lập tức cảm nhận được trọng trách nặng nề đang đè trên vai của mình, ngay lập tức cô không hề quan tâm đến những chuyện ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ kia nữa.

"Mau đi làm đi!" Nói xong cô liền vội vàng ra cửa, trong đầu không còn nghĩ đến những chuyện liên quan đến Triển Dục Quảng nữa.



Dù sao người ta cũng thường nói : ‘Tình yêu đầu sẽ không thành công.’

Mà hắn đối với cô cũng không có quá nhiều quan trọng, chẳng qua đây cũng chỉ là một vụ giao dịch mà thôi!

Thật sự!

Mới dùng một tư thế xinh đẹp để vọt đến máy bấm thẻ, ngay sau đó "Phanh" một tiếng, đồng thời Uông Bội Nhu cũng phát ra một tiếng thét chói tai cùng rống giận: "Á . . . . Đau. . . . . ."

"Cũng không phải hôm nay mới bị ngã, sao hôm nay lại kêu đau?" Đồng nghiệp A tò mò hỏi.

"Không có, không có sao. . . . . ." Uông Bội Nhu lúng túng nói.

Cô quên mất tối qua mình đã bị ngã, lại nhất thời đụng đến khiến cho vết thương lại bị đau ,đúng là hoạ vô đơn chí.

"Uông Uông!" Đồng nghiệp B kinh ngạc la lên, "A . . .? Cô chính là Uông Uông sao?"

Sao thế? Người khác phát hiện cô không được bình thường sao? Uông Bội Nhu trong lòng nghĩ thầm.

Cô vội vàng lôi bí kíp nịnh hót thường ngày ra xử dụng "Chị Trương Mỹ Lệ thông minh của tôi, chị xem hôm nay Uông Uông đã giúp chị mua bữa ăn sáng rồi!" Giơ lên cái túi bị đè xẹp.

"Tôi không quên, nhưng sao chị lại lạnh nhạt với Uông Uông vậy?"

"Không phải !" Chị Trương một tay nắm lấy tay Uông Bội Nhu, một bên thì cầu xin những người bên cạnh không liên quan làm chứng cho lời nói thật của cô. "Qua đây! Các vị mau qua đây mà nhìn cho kỹ đi, có phải hôm nay Uông Uông không giống với mấy bữa trước không? Hình như. . . . . . Xinh đẹp hơn và đã có nữ tính hơn đó!"

"Đúng vậy! Trên mặt như đang tràn đầy hạnh phúc vậy. . . . . ." "Trong mắt tràn đầy ánh sáng, dường có một sự thay đổi rất lớn!"

"Không thể giải thích được, da cũng sáng hơn, cảm giác so với trước kia tốt hơn rất nhiều. . . . . ." Này này, hiện tại là bọn họ đang khen cô, hay là đang chê bai cô?

"Tôi vẫn là chính tôi mà!" Dĩ nhiên Uông Bội Nhu biết rõ bọn họ đang nói đến chuyện gì, nhưng cô thật không thể tin được, chẳng qua là cô chỉ mới hưởng một chút hơi của đàn ông mà thôi, cũng chưa có được hưởng đủ. . . . . . Chắc sẽ không thay đổi nhiều như vậy chứ?!

"Uông Bội Nhu!" Lúc này, sếp lãnh đạo trực tiếp của cô đang đứng ở phía đằng xa nhìn cô và gào lên."Cô còn muốn đứng ở đó đến khi nào nữa? Sao còn không mau vào làm việc đi!"

"Dạ!" Lúc này Uông Bội Nhu mới có thể thoát thân.

Nhưng khi vào đến bàn làm việc, Trần Di Tĩnh nhìn cô chằm chằm, khiến cho Uông Bội Nhu không khỏi giật mình cùng thấp thỏm lo lắng, người ta nói quả không sai, tốt nhất là đừng nên làm việc "trái với lương tâm" , nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện!

"Chuyện này. . . . . . Giám Đốc Trần, cho hỏi trên mặt tôi có dính gì sao?" Nếu không, tại sao cô ấy lại nhìn mình chằm chằm vậy?

Trần Di Tĩnh lạnh lùng nói: "Không có dính gì cả , nhưng cô mới đi chỉnh hình về hả?"

Làm ơn đi! Thay đổi nhiều lắm sao?

Uông Bội Nhu chưa kịp giải thích, thì Trần Di Tĩnh bất ngờ nổi điên lên giống như núi lửa phun trào. "Uông Uông chết tiệt . . . . . Cô nói lễ tình nhân muốn đi chơi với tôi, còn sống chết mà cầu xin tôi đồng ý . . . . Tôi còn đích thân đến nhà cô tìm, nhưng cô lại đi thẩm mỹ viện chỉnh hình . . . . . ." Chị hai! Oan uổng quá!.

Thật sự cô không có đi chỉnh hình, cũng không có trang điểm, càng không làm chuyện sai trái gì; cô chỉ là. . . . . . Chỉ là lén đi "Mua chút mùa xuân" mà thôi, nhưng chuyện này cũng đâu có liên quan đến bọn họ chứ!

Uông Bội Nhu cũng rất kinh ngạc, cô bị tình yêu tác động mạnh đến vậy sao?

Cô mới len lén học hỏi được một chút kinh nghiệm, vẫn chưa học được hết toàn bộ nha! Qủa nhiên kết quả lại rõ ràng như vậy, chả trách đa số phụ nữ đều muốn nhảy vào lưới tình!

Những đồng nghiệp bên cạnh bình thường cũng rất nghiêm túc, nhưng hôm nay cũng quấy rầy Uông Bội Nhu cả ngày "Uông Uông . . . . Cậu mới có bạn trai hả?"

"Uông Uông, có phải mùa xuân của cô đã đến không?"

"Uông Uông, khi nào cho chúng tôi uống rượu mừng đây?"

Sao . . . . Căn bản không có xảy ra chuyện gì cả, bọn họ có thể đừng suy đoán lung tung nữa được hay không!

Nhưng cuối cùng Uông Bội Nhu cũng không nhịn được thầm nghĩ. Ai . . . . Mùa xuân của mình khi nào mới đến ?! Người chồng tương lai của mình liệu có được ưu tú như Triển Dục Quảng hay không?

Triển Dục Quảng vừa vào đến phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì Lạc Tiêu Dao đã đi tới báo cáo với hắn. "Tổng giám đốc! 9:30 phút ngài phải cùng Triển lão phu nhân dùng bữa sáng, 10:20 phải cùng Phương lão gia uống trà, 11:00 sẽ là báo cáo kinh doanh định kỳ của Triển thị . . . . . ." Nếu là ngày thường, thì Triển Dục Quảng sẽ vừa nghe vừa hành động ngay, nhưng sao hôm nay sao hắn lại đứng im bất động.

"Tổng giám đốc !. . . . . ." Lạc Tiêu Dao một lần nữa khẽ gọi hắn, đồng thời phát hiện hôm nay tổng giám đốc có chút không giống như bình thường.

"Tiêu Dao, tôi muốn biết tất cả thông tin liên quan đến cô gái này!"

"Vâng" Lạc Tiêu Dao nhận lấy chỉ thị, đồng thời liếc nhìn đồng hồ. "Tổng giám đốc! Thời gian. . . . . ."

Nhưng Triển Dục Quảng lại giống như đang mất hồn vậy, không nghe thấy lời của trợ lý nói. "Còn nữa! Trước tiên cậu hãy giúp tôi đặt một cái giường ngủ, kích thước rộng rãi vừa với khổ người của tôi!"

Hắn tiếp tục suy tư "Cậu hãy điều tra nơi làm việc của cô ấy trước, rồi báo ngay cho tôi biết, bất luận khi đó tôi đang họp hay đang làm việc gì!"

"Dạ, thưa tổng giám đốc!"

"Còn nữa, cậu hãy giúp tôi nghĩ ra mấy chiêu để cua gái nhé. . . . . . Àh không! Phải là tuyệt chiêu theo đuổi thiếu nữ, buổi tối tôi cần dùng đó!" Bàn giao toàn bộ mọi việc, Triển Dục Quảng rơi vào trầm tư.

Chuyện này từ trước đến nay cũng chưa từng xảy ra, cho dù tổng giám đốc có lén lút đi "làm thêm" thì khi trở về cũng chưa từng hành động như vậy, khiến cho Lạc Tiêu Dao không thể không nghiêm túc suy nghĩ cách phản ứng, mà hắn cũng không quên trách nhiệm của mình mà nhắc nhở: "Tổng giám đốc! Triển lão phu nhân vẫn đang chờ ngài. . . . . ."

Lúc này Triển Dục Quảng mới lấy lại tinh thần: "Ah! . . . . Biết rồi." Lúc này hắn mới bước ra khỏi phòng làm việc.

Lạc Tiêu Dao không thể bỏ qua chuyện hay trước mắt này được. "Cần phải thông báo cho người lớn của hai bên gia đình biết một tiếng, có thể sắp tới sẽ có hỷ sự đây!"

"Thật không? Tên nhóc đó đã có đối tượng rồi hả? Cậu mau điều tra giúp tôi xem bối cảnh cùng tài sản của cô ấy, nhất định người đó phải môn đăng hộ đối!"

"Phải không vậy? Tên nhóc đó cũng biết động lòng phàm nữa sao? Không thể nào! Nhưng nếu bây giờ có ngày sinh tháng đẻ của cô gái đó thì tốt quá rồi, cậu mau đi điều tra cho tôi, tôi phải xem xem hai người đó có hợp nhau hay không."

Lạc Tiêu Dao nghe bậc trưởng bối của hai nhà bàn luận có chút giống nhau, không khỏi nghĩ thầm "Nếu ý nghĩ đã giống nhau như vậy, sao mấy người không hợp sức lại để đối phó với tổng giám đốc đi? Tại sao suốt ngày chỉ biết ngồi ở nhà bắt nạt một trợ lý bé nhỏ như tôi đây chứ, còn mấy người chỉ để cho tổng giám đốc xỏ mũi dắt đi thôi!"

Nhưng hắn không thể nói lên lời kháng nghị trong lòng của mình được, hắn không thể làm gì khác hơn là tận lực thỏa mãn yêu cầu của tiền bối hai bên gia đình.

Nhưng . . . . . Hắn cũng không thể để Triển Dục Quảng phát hiện hắn đang bắt ba tay được!

Ai! . . . . . Làm trợ lý thật khó nha .

"Tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao cắt ngang cuộc họp đang tiến hành, hắn nhìn Triển Dục Quảng đồng thời tay cũng ra dấu xin lỗi. "Thật ngại quá . . . . Đã quấy rầy các vị, tổng giám đốc có điện thoại !"

Sau đó hắn còn giả vờ ra dấu điện thoại.

Triển Dục Quảng hiểu ý gật đầu, đứng dậy tuyên bố. "Mọi ngươi cứ tiếp tục, tôi sẽ trở lại ngay!" Ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ thành viên trong phòng họp, sau đó nói: "Thư ký Trương hãy giúp tôi ghi chép lại, sau khi quay lại tôi có thể biết được ý kiến của mỗi người."

Lạc Tiêu Dao chắc chắn, hắn vừa nghe được vài tiếng thở dài từ trong phòng họp truyền ra.

Ai! . . . . . Hắn cũng đang rất muốn được than thở.

Con cháu của Triển gia và Phương gia cũng rất nhiều, nhưng đa số lại không ra gì, chỉ có Triển Dục Quảng là ưu tú nhất, chính vì vậy gánh nặng của hai dòng họ hiển nhiên đặt lên vai của hắn, khiến cho hắn hít thở cũng không nổi.

Nhưng con cháu của Triển gia và Phương gia lại không muốn từ bỏ quyền lợi, nên cái gì cũng muốn nhảy vào chia chác, làm cho Triển Dục Quảng tức đến không nói nên lời.

Cuối cùng Triển Dục Quảng cũng nghĩ ra một phương pháp vô cùng hữu hiệu để trị bọn người vô dụng này.

Hắn sắp xếp cho bọn họ nắm giữ vài vị trí quan trọng mà cũng không quá quan trọng trong công ty, ở bên cạnh mỗi một người đều có một vị quản lý chuyên nghiệp kèm cặp, tùy từng thời điểm mà phải báo cáo tình trạng công việc cho vị quản lý đó biết, ngoài ra còn phải tham gia những kỳ thi cử cùng sát hạch mà Triển Dục Quảng tổ chức.

Nếu như rớt trong kỳ sách hạch, thì tất cả các quyền lợi cùng tiền thưởng cũng đều bị cắt.

Vì vậy, đám con cháu ăn hại của Triển gia và Phương gia không thể làm gì khác hơn là run rẩy cùng liều mạng tuân theo.

Một bước ra khỏi phòng họp, bộ dáng nghiêm nghị cùng lạnh lùng của Triển Dục Quảng lập tức thả lỏng. "Chuyện gì thế? Tiêu Dao!"

"Dạ tôi đã điều tra được nơi làm việc của cô gái kia rồi." Lạc Tiêu Dao đưa phần tài liệu trong tay."Kể cả người thân cùng hoàn cảnh sống của cô ấy, tất cả đều có trong tài liệu này, mời tổng giám đốc xem qua."

"Thật tốt quá!" Triển Dục Quảng không ngờ Lạc Tiêu Dao xử lý công việc lại nhanh đến như vậy, nhất thời không nén được vui mừng, hình tượng uy nghiêm ngày thường cũng đã biến mất. "Hắc . . . . Hắc! Lần này xem em làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của anh đây?"



"Tổng giám đốc? . . . " Lạc Tiêu Dao chưa từng thấy qua vẻ mặt của Triển Dục Quảng lúc này, dĩ nhiên cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là hắn không kìm nén được trí tò mò của mình thôi. "Ngày có thể cho tôi hỏi một chút . . . . Cô ấy là người như thế nào không?"

Thiên cơ bất khả lộ, Triển Dục Quảng cũng không thể nào tiết lộ bí mật được. Coi như Lạc Tiêu Dao là người thân cận bên cạnh, cũng không thể nói cho hắn biết được.

"Không liên quan đến cậu!" Hắn cười sảng khoái trả lời Tiêu Dao, đồng thời đột nhiên xoay người. "Tiêu Dao, đừng nói cậu đem phần tài liệu này đưa cho bà nội và ông ngoại của tôi xem nha?"

Ha ha! Người hiểu rõ hắn chỉ có tổng giám đốc mà thôi, nhưng Lạc Tiêu Dao đâu dám nói thật. "Không có, thưa tổng giám đốc . . . . Tiêu Dao không dám tự tiện quyết định!"

Nhưng hắn cũng biết rất rõ, Triển lão phu nhân là bà nội của tổng giám đốc, Phương lão gia là ông ngoại của tổng giám đốc, hai người đó còn lớn hơn tổng giám đốc rất nhiều, hắn không thể nào không bán tin tức cho họ được?

"Cậu đừng có lỡ miệng đó!" Triển Dục Quảng lo lắng bọn họ sẽ phá hư mọi chuyện.

"Dạ biết !"

"Vậy còn chuyện . . . . . ." Triển Dục Quảng tiếp tục ra lệnh "Tôi nói cậu suy nghĩ cách để theo đuổi bạn gái thì sao?"

Hừ, chỉ muốn dùng chức quyền để chèn ép và lợi dụng mình thôi, còn không muốn chia sẻ bí mật cho mình biết, Lạc Tiêu Dao biết sắp tới mình sẽ có cơ hội "Trừng phạt" tổng giám đốc rồi, có lẽ sẽ không đến nửa tháng, hắn sẽ leo lên đầu tổng giám đốc ngồi, cho tổng giám đốc biết lễ độ không thể tùy tiện xem thường nhân viên.

Hiện tại, nên để tổng giám đốc nếm thử một chút lợi hại của hắn thôi!

"Tổng giám đốc mời đi lối này!" Hắn cùng Triển Dục Quảng trực tiếp đi lên tầng trên, bộ dạng hai người cứ như đang bàn một chuyện vô cùng quan trọng vậy.

Triển Dục Quảng không những không biết theo đuổi bạn gái, mà căn bản là hắn chưa từng theo đuổi người nào!

Bởi vì, xuất thân của hắn quá tốt, cho nên tất cả danh môn quý tộc cũng đều muốn kết thân với hắn . . . . . . Ách . . . . Không đúng rồi! Phải nói là những khuê nữ chưa chồng đều muốn kết hôn với hắn đó.

Vì vậy, kinh nghiệm trong việc theo đuổi cùng tán tỉnh phụ nữ của hắn cũng không nhiều lắm, ngược lại kinh nghiệm bị nữ nhân theo đuổi thì có thể nói là đầy một thúng.

Cho đến khi hắn vô tình làm thêm ở "Món quà ngày Valentine" từ đó hắn mới học được vài chiêu.

Nhưng hắn cho rằng những chiêu thức đó cũng là giả dối, hắn không muốn lấy ra để áp dụng, cho nên mới phải nhờ cậy vào trợ thủ đắc lực kinh nghiệm đầy mình Lạc Tiêu Dao.

Lạc Tiêu Dao dẫn hắn lên sân thượng, hắn biết mỗi khi Lạc Tiêu Dao buồn bực hay giận dỗi cũng sẽ lên đây giải tỏa, Triển Dục Quảng cũng không phản đối hắn làm những chuyện ngây thơ này.

"Mau nói đi, sao lại thần bí vậy?" Triển Dục Quảng lên đến sân thượng, không thể không hối thúc hắn.

"Nếu tôi không biết rõ người phụ nữ kia là người như thế nào, thì tôi không nói đâu!"

"Cậu . . . . Chẳng lẽ cậu đang uy hiếp tôi?" Triển Dục Quảng liền nheo mắt lại.

"Đúng vậy . . . . Thưa tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao trả lời.

"Cậu!" Giọng nói của Triển Dục Quảng đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như sẽ trở mặt.

"Tổng giám đốc, ngài nói mau!" Dường như Lạc Tiêu Dao không cảm thấy cấp trên của mình đang tức giận, càng thêm uy hiếp. "Ngài chỉ còn một phút thôi."

"Ai! Tiêu Dao . . . . Tôi rất thích những người uy hiếp tôi!"

Nếu người khác nghe Triển Dục Quảng nói chắc cũng sẽ phải há hốc mồm, nhưng chỉ khi hắn đối mặt với Lạc Tiêu Dao thì mới nói như vậy thôi.

"Cô ấy, chính là khách của tôi. . . . . ."

Lạc Tiêu Dao vừa lắng nghe vừa ngẫm nghĩ, hắn làm trợ lý cho Triển Dục Quảng đã 5 năm, cũng hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc như vậy, nhưng tại sao người thân của tổng giám đốc chung đụng hơn 20 năm, mà sao lại không hiểu tâm tư của hắn vậy?! Chứng tỏ tổng giám đốc che dấu tốt sao?

Đây ! Tổng giám đốc đã đem tất cả mọi chuyện của cô gái đó kể ra hết rồi sao?

"Tôi hiểu rồi!" Lạc Tiêu Dao nghe hắn tóm tắt sơ lượt câu chuyện, nghe đến nỗi lỗ tai muốn mọc lên mấy cục chai, sau khi tổng giám đốc kể xong hắn liền nói. "Vậy tôi sẽ truyền thụ mấy chiêu cho tổng giám đốc nhé!"

"Ơn đức của cậu không lời nào diễn tả hết được."

Triển Dục Quảng nghiêm túc ghé lỗ tai xích lại gần hơn.

"OK!" Sau khi đã nhận xong bí kíp, Triển Dục Quảng rời đi lòng tràn đầy tự tin đi xuất chinh. "Tôi hiểu rồi, cứ theo một nguyên tắc ‘Chân thành có thể làm tan chảy một tảng băng’ Tôi hiểu rồi."

Còn Lạc Tiêu Dao sau khi chờ Triển Dục Quảng rời đi, mới móc từ trong túi ra một cái mày ghi âm. "Đây cũng không phải là tôi tiết lộ, mà chính là tổng giám đốc tự nói đó!" Hắn phải đi copy thêm một bản nữa, để chia ra rồi gửi lại cho hai vị tiền bối!

Nếu như sự việc bại lộ, hắn chỉ cần giải thích: không phải là tôi nói là được rồi.

Triển Dục Quảng không dám tin những lời oán trách của nhân viên giao hàng từ phía tiệm bán hoa tươi. "Cái gì? ! Cô ấy từ chối không nhận?"

Đây cũng không phải là lý do chính khiến hắn nổi trận lôi đình. "Cái gì?! Cô ấy nói không biết tôi là ai sao!" Hắn giận đến mức muốn nhảy lên.

Người phụ nữ kia muốn chọc hắn tức điên sao!

Hắn liền nhớ lại trước khi chia tay cô có nói với hắn vài câu, trong đó có câu "Chúng ta sẽ không liên lạc" là có ý gì rồi."Xem ra, cô ấy định dùng xong, sẽ một cước đá mình đi luôn!"

Hừ! Hắn dễ dàng chịu thua như vậy sao?

Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan ca, Triển Dục Quảng lập tức rời khỏi phòng làm việc, chạy đến công ty của cô.

Nhất định phải dùng chiêu "Chân thành" sao? Không thành vấn đề, hắn sẽ cố gắng.

Ở Công ty Dương Thăng vào giờ tan ca . . . .

"Ồh! . . . . .Bạn trai cô ngày nào cũng đến đón cô đúng giờ."

"Thật hâm mộ! . . . . Ngày nào cô cũng được chồng đưa đón."

Đây chính là những mẩu đối thoại lúc tan ca ở công ty Dương Thăng.

"Này! . . . Uông Uông! Bạn trai của cô đâu? Anh ấy có đến đón cô không?"

"Đúng vậy! Uông Uông, người đàn ông đó hôm nay có xuất hiện hay không?"

"Thật rất muốn xem một nửa kia của Uông Uông đó!"

Lúc Uông Bội Nhu đứng bấm thẻ xuống ca, liền nghe thấy bọn đồng nghiệp đang bàn tán về mình, đem cô trở thành nhân vật chính mà bàn luận.

"Làm ơn đi! Tôi giống như một chú hề vậy, làm gì có người đàn ông nào theo đuổi chứ?" Cô tự bêu xấu mình, kể từ sau khi cùng Triển Dục Quảng tiếp xúc, trong lòng cô xuất hiện loại cảm giác tự ti.

Tiếc là nhóm đồng nghiệp của cô không phải đèn đã cạn dầu, liền tiếp lời của cô. "Rõ ràng hôm nay cô đã nhận được một bó hoa hồng thật lớn nha!" Thật hâm mộ nha . . . Số lượng hoa nhiều như vậy, chắc chắn 80% là người đó là đại gia.

"Thì . . . . Tôi cũng đã nói rồi, chỉ là chuyển nhầm mà thôi!" Lúc này Uông Bội Nhu cảm thấy Triển Dục Quảng thật là quá đáng, không có việc gì để làm nên kiếm chuyện để chọc phá cô.

Để cô trở thành trò cười trong công ty, hắn đã cảm thấy vui không? Quả nhiên người đàn ông “mua” là không đáng tin!

"A . . . ? Người đàn ông có dáng người cao to anh tuấn đang đứng ở dưới lầu ngay cạnh cổng chính là ai vậy? Anh ấy đang chờ ai thế?"

Một loạt các câu hỏi còn chưa được hỏi xong, tất cả những phụ nữ độc thân của công ty Dương Thăng toàn bộ đều chạy như điên ra phía cổng chính, hy vọng mình có thể có cơ hội được anh đẹp trai nhìn trúng.

Uông Bội Nhu cũng tò mò chen lấn đến cửa sổ xem . . . .

Ái . . . . Chết rồi! Cô đã trêu chọc đến ai sao?

Cô đang chuẩn bị làm con rùa rụt đầu để trốn chạy, thì anh đẹp trai đó đã trông thấy cô, hắn lập tức đem hai tay vây lấy hai bên khóe miệng, lớn tiếng gọi: "Nhu Nhu, mau xuống đây đi! . . . . ." Lúc này Uông Bội Nhu đang rất xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất thôi. "Đây không phải là thật, đây không phải là thật. . . . . ." Cô tự nhắc nhở mình.

Nhưng lầu dưới không ngừng truyền đến tiếng gọi của các đồng nghiệp, kêu càng lúc càng lớn hơn. "Nhu Nhu, mau xuống đây với anh đi . . . . . Em không xuống, anh sẽ vào trong đó đấy!"

Hắn uy hiếp cô nhiều lần như vậy, cô chỉ còn biết dựng cờ trắng mà đầu hàng.

Cô . . . . . Không muốn ngày mai mình đến công ty làm việc lại là nữ nhân vật chính của xì căn đan . . . Hôm nay cô đã rất vất vả để chống chọi rồi!

Cô hỏa vội vàng xuống lầu chạy đến bên cạnh hắn, cố gắng che miệng của hắn."Đừng kêu nữa, dùng lại đi . . . . . . Được rồi, em sẽ đi cùng với anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook