Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 6

Hồng Hạnh

18/06/2014

khi đã dùng sức lôi kéo Triển Dục Quảng chạy được khoảng nửa tiếng, Uông Bội Nhu mới thở dốc, phì phò quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"

Ah? Hắn cũng muốn hỏi cô muốn hắn làm cái gì đó!

Triển Dục Quảng buồn cười, dùng tay chỉ chỉ bàn tay của mình còn đang bị cô nắm. "Nhu Nhu! Em vẫn còn muốn kéo anh nữa sao?" Hắn lần nữa nói ra sự thật "Lúc nãy không phải là em đã kéo anh đến đây sao?"

Hắn cố ý nhìn xung quanh. "Em muốn cùng anh hẹn hò ở đây àh?"

Hẹn . . . Hẹn cái đầu hắn đó!

Uông Bội Nhu bực mình bỏ tay hắn ra, quay lưng lại không muốn nhìn mặt hắn, cũng không ngừng hít thở để mình bình tĩnh lại.

Cô vốn dĩ là một cô gái tính tình rất tốt, không dễ tức giận, nhưng giờ cô lại luôn bị hắn làm cho nổi đóa.

Người đàn ông này chính là khắc tinh của cô, cô nghĩ thầm.

"Đầu tiên . . . . " sau khi đã bình tĩnh lại, Uông Bội Nhu liền thuyết phục hắn: "Xin anh hãy nhớ cho kỹ, hai chúng ta đã chấm dứt hợp đồng, bây giờ không ai nợ ai, cho nên . . . . Sau này nếu như trên đường có gặp nhau, thì anh cũng hãy làm bộ như quen không biết em!"

Cô đem lập trường của mình ra nói rõ ràng.

Triển Dục Quảng nghe cô nói cũng rất tức giận, sao cô lại có thể nói ra những câu vô tình này chứ?! Nhưng hắn cũng đã quyết định sẽ chinh phục được cô, hắn cố gắng ổn định tinh thần và nói rõ ràng với cô, muốn cô hiểu "Nhu Nhu! Anh. . . . . ."

"Còn nữa, xin anh đừng gọi tôi là Nhu Nhu nữa!" Cô nói tiếp: "Nếu như anh nhất định muốn giả bộ cùng em quen biết rất thân, thì xin anh hãy giống mọi người gọi em là Uông Uông!"

Như vậy khi hắn nhỏ giọng gọi cô, cô cũng không vì thế mà cảm thấy rung động không ngừng.

Cô không muốn gặp gỡ hắn, cô sợ mình không tự chủ được trái tim của mình!

Triển Dục Quảng cũng rất bất mãn, sao cô lại muốn hắn gọi cô là Uông Uông giống như mọi người vậy, rốt cuộc cô xem hắn là gì đây?!

Cuối cùng Uông Bội Nhu cố ý nói ra những lời cay độc đối với hắn. "Nếu như anh cho rằng em có rất nhiều tiền, cho nên mới đùa bỡn em . . . . Thì rất xin lỗi, vì đã để cho anh thất vọng, em chỉ là một cô nhi, ăn nhờ ở đậu nhà họ hàng, là một người làm thuê nghèo mạc."

Như vậy có thể hắn sẽ từ bỏ ý định: "Lần trước em trả tiền công cho anh, đó cũng là ‘ tiền lương ’mà em tiết kiệm rất lâu mới có được."

Cho nên . . . . Hắn đừng đến tìm cô nữa được không?

Cô cho rằng sau khi hắn rời khỏi cô, chỉ cần 3 đến 5 giờ không gặp lại hắn, trái tim của cô sẽ dễ chịu hơn?

Triển Dục Quảng tức giận!

Cái gì nói hắn đừng làm bộ rất thân quen với cô? Hắn cũng làm chuyện thân mật cùng với cô, sao cô còn nói hắn đừng vì tiền mà lừa gạt cô? Hắn là loại đàn ông hám tiền vô sỉ như vậy sao?

Nhưng. . . . . .

Cô nói như vậy thật ra thì cũng không sai. Dù sao hắn cũng không có cơ hội nói rõ lập thường với cô .OK! vậy hắn sẽ làm lại từ đầu.

"Nhu Nhu. . . . . ." Triển Dục Quảng nuốt buồn bực vào trong lòng, lấy bộ dáng khép nép hiếm thấy tự giới thiệu bản thân với cô. "Anh là Triển thị. . . . . ."

"Xin anh gọi em là Uông tiểu thư!" Cô rất kiên trì nói, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn "Lời em muốn nói chỉ đến đây thôi, mong anh đừng làm phiền em nữa."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới đi được hai bước thì lại xoay người, hơi kỳ vọng thông báo."Chuyện đó. . . . . . Nếu như anh thật thích em . . . . em sẽ cố gắng để dành tiền, lễ tình nhân năm sau sẽ đi tìm anh. . . . . ."

"Em im miệng!" Triển Dục Quảng thấy cô cứng đầu nên nổi giận."Em đừng ở trước mặt của anh mà nhắc đến chuyện thuê tình nhân, anh không cho phép em có ý niệm như vậy."

Hắn lo nhiều vấn đề quá!

"Còn nữa, anh còn nợ em một cái giường, cho nên anh nhất định sẽ đền cho em, em chờ xem nhé!" Nói xong, hắn thở phì phò rồi bỏ đi.

Để lại một mình Uông Bội Nhu quơ tay nói với theo. "Này . . . . . . Em không cần anh phải đền cái giường cho em đâu!"

Nhưng người đã đi rất xa rồi, cô không còn cách nào khác chỉ có thể dùng hai tay của mình tạo thành chữ thập hướng lên trời. "Chúa ơi! Xin ngài đừng để người đàn ông đó đến làm phiền con nữa. . . . Làm ơn đi!"

Cô sợ . . . . . Lại bị hắn quấn lấy, cô sẽ ôm nhiều ảo tưởng hơn đối với hắn!

Đêm khuya yên tĩnh, Uông Bội Nhu một mình nằm ở trên giường mà lăn qua lăn lại trằn trọc khó ngủ.

"Tất cả đều là tại người đó! Không có việc gì làm lại đến chọc phá mình, khiến cho lòng mình thật loạn . . . . . ." Nàng lẩm bẩm oán trách, làm sao cũng không ngủ được .

"Ai . . . . Mặc dù rất muốn đem lời ngon tiếng ngọt của hắn thành thật, nhưng làm sao có thể đây?"

Cô nhìn trang phục, cử chỉ cùng lời nói của hắn mà phát hiện hắn là một người đàn ông có giá trị. "Nhưng mà. . . . . . Hành nghề ‘đặc biệt’ này chắc kiếm được rất nhiều tiền ?"

Ừh . . . . Coi như kiếm được nhiều tiền thì sao?

"Đó cũng là bán thân àh!" Uông Bội Nhu càng nghĩ càng cảm thấy mình nên khuyên hắn vài lời, để cho hắn đừng hành nghề này nữa. "Được rồi, nếu như hắn lại xuất hiện, mình nhất định phải thuyết phục anh ấy thoát khỏi nghề bán thân nuôi miệng này, để anh ấy bỏ đao hướng Phật." Cô luôn suy nghĩ cho hắn, hy vọng cuộc sống của hắn sẽ rực rỡ cho dù không có cô bên cạnh.

Nhưng mình và hắn không quen biết. "Anh ấy nghe mình không? Anh ấy chịu nghe lời mình sao?"

Suy nghĩ vẫn vơ suốt đêm, sáng hôm sau Uông Bội Nhu đi làm với đôi mắt gấu mèo (0.0)

"Uông Uông . . . Cô có bưu kiện !"

"Uông Uông . . . Nhận quà !"

"Uông Uông, ở ngoài có người tìm cô. . . . . ."

Uông Bội Nhu cả ngày mệt mỏi vì phải nhận chuyển phát nhanh, bưu kiện, thư từ, quà tặng. . . . Toàn bộ đều là của . . . . Người đó. Tối nay Triển Dục Quảng sẽ cho người chuyển giường mới đến nhà của cô, hắn muốn sau khi tan việc cô phải lập tức trở về nhà để nghênh đón hắn ‘đại giá quang lâm’. ( Sao mà giống như vua ‘giá lâm’ vậy )

Mua giường , điều này cô cũng không ngờ đến?

Có cần thiết ở trong một ngày phải gửi cùng chuyển đến hai mươi mấy lần tin tức và quà tặng không vậy?

Uông Bội Nhu không nhịn được nghĩ đến chiều hướng xấu nhất: “Mục đích chính của người đàn ông đó không phải muốn lôi kéo mình đến công ty của hắn làm việc chứ?” "Ghê tởm!"

"Uông Bội Nhu!" Quả nhiên trước khi tan ca, cô còn bị cấp trên của mình là Trần Di Tĩnh dạy dỗ. "Nếu này mai cô vẫn còn giống như ngày hôm nay, cả ngày bận rộn làm chuyện riêng, thì tôi có thể cho cô thôi việc!"

"Dạ!" Uông Bội Nhu tự biết mình sai nên cúi đầu nhận lỗi.

Ô ô. . . . . . Cô cũng không muốn chuyện tình yêu của mình phơi bày ra ánh sáng !

Nhưng trong một ngày nhận được hơn hai mươi lần chuyển fax nhanh, đúng là sẽ tạo ra một chấn động không nhỏ trong công ty, hơn nữa cô là một người hiền lành, vì vậy có vài đồng nghiệp trực tiếp lấy "Thư tình" của cô đọc cho mọi người cùng nghe.

Lúc đó Uông Bội Nhu cảm thấy tất cả đồng nghiệp đang nhìn mình với ánh mắt đầy đủ màu sắc, hại cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Ai! . . . ." Vất vả lắm mới được tan ca, cô lén lút nhìn ra ngoài nhiều lần, xác định xem Triển Dục Quảng không có đến đón cô, thì cô mới dám rời khỏi công ty.

Nhưng vừa về đến nhà, chuông điện thoại liền reo lên.

"Alô! . . . " Cô không còn hơi sức để bắt máy.

"Tại sao lại bắt máy chậm ba phút? Em không biết anh lo lắng sao? Em. . . . . ." Triển Dục Quảng còn nhiều vấn đề vẫn chưa càu nhàu xong, thì đã "Rắc" một tiếng, Uông Bội Nhu liền cúp điện thoại, nhanh chân chạy đi rút dây điện thoại ra."Bệnh thần kinh!"

Hiện tại cô đã chắc chắn 100% là mình đã bị ngôi sao xấu chiếu vào!

"Tối nay dứt khoát phải đi ngủ sớm, ngày mai mới có tinh thần để làm việc." Nếu còn không chú tâm vào công việc, sợ sẽ phải cuốn gói ra đi thật đó!

Tùy tiện ăn xong một bát mỳ ăn liền, Uông Bội Nhu vội vàng chui vào chiếc giường hư mà ngáy đều đều.

Nhưng cô ngủ cũng không được yên ổn, cảm giác như có ai đó ở bên tai cô thì thầm nói nhỏ vậy.



Cô phất tay một cái, giống như đang đuổi muỗi vậy. "Đừng ồn!"

Trong mơ màng, cô tựa hồ nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ: "Được!."

Cũng . . . . Không thể nào? Chắc cô đang nằm mơ.

Nhưng cô có cảm giác mình đang bị nhấc bổng, giống như đang bay trên không trung, không bao lâu sau lại được buông xuống . . . . . . Bởi vì cảm giác này quá mức chân thật, cho nên cô chậm rãi ngồi dậy, tỉnh táo mở hai mắt đang rất buồn ngủ ra "Oa . . . !" Uông Bội Nhu rất nhanh liền tỉnh lại.

"Anh . . . Anh . . . Sao anh lại ở trong nhà của em?"

Lại cúi đầu nhìn. "Anh . . . Anh đã làm gì cái giường của em ?!"

Triển Dục Quảng dù đang bận vẫn ung dung vuốt đầu của cô. "Em đã tỉnh rồi hả ? Vậy thì mau xuống giường đi, người bên đồ dùng gia dụng sẽ giúp chúng ta dọn dẹp sạch sẽ."

Uông Bội Nhu nghe vậy, mang theo một ít si ngốc ngoan ngoãn leo xuống giường.

"Chuyện này làm phiền đến các anh rồi!" Triển Dục Quảng khách khí nói với mấy người bên cửa hàng đồ dùng gia dụng.

Lúc này Uông Bội Nhu mới phát hiện ra căn phòng bé nhỏ của mình đang chứa một cái giường thật lớn.

Đây . . . . . Cô có kêu muốn hắn bồi thường giường đôi sao!

Không gian trong phòng của cô nhỏ như vậy, để cái giường lớn như vậy thì còn lối đi sao?

Sao hắn tại lại tự tiện quyết định?

Nghĩ đến đây, cô giận đến hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm hắn, không kìm chế được tay run rẩy chỉ về phía trước. "Anh . . . Anh . . . . ." Thật là to gan, dám tự ý thay đổ đồ dùng của cô, còn loạn xông vào phòng cô!

Nhưng Triển Dục Quảng lại hiểu lầm ý của cô, hắn ôn tồn nho nhã cười một tiếng, bước đến bên cô nắm lấy cánh tay đang chỉ của cô. "Anh biết em đang muốn nói lời cám ơn với anh, OK! . . . .Anh xin đón nhận."

Cô . . . . . . Cô có nói như vậy sao?

Hắn ôm cô qua chiếc giường mới, cùng cô nằm trên chiếc giường lớn. "Đúng rồi! Như vậy mới thoải mái, em thấy có đúng không?"

Đồng cảm cái đầu hắn !

"Anh . . . . Sao anh lại có thể vào nhà em?" Đang mờ mịt, cô chỉ biết hỏi vấn đề này.

Nhưng cô còn chưa dứt lời, hắn đã chen vào nói như vừa tìm được cơ hội để mắng cô vậy. "Em còn dám nói, anh đã nhắc nhở em phải đợi, vậy mà em còn ngủ như con heo chết vậy!"

Cô . . . . . . Ngủ như con heo chết!

Này . . . Này, hắn không thể hình dung cô khá hơn một chút hay sao? Cô vẫn còn là thiếu nữ, phụ nữ chưa chồng đó nha!

Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý cái miệng đang chu ra kháng nghị của cô. "Hại anh phải đi tìm thợ khóa đến mở cửa, thuận tiện giúp em đổi khóa cửa mới!"

Đổi . . . . Đổi khóa cửa?! Sao hắn lại tự ý quyết định nữa!

Nhưng hắn không để cô có cơ hội nói. "Em mau ngủ đi, nếu không ngày mai em sẽ không dậy nổi đó!"

Sao? Bây giờ là người nào đang ở trên địa bàn của người nào vậy? Nhìn bộ dạng của hắn giống như chủ nhà vậy!

Nhưng. . . . . . Chẳng biết tại sao, cảm giác được Triển Dục Quảng ôm chặt thật là ấm áp, an toàn, rất thoải mái, khiến cho Uông Bội Nhu chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, cứ như vậy an tâm mà ngủ thiếp đi.

Còn. . . . . . Thẳng một giấc đến sáng hôm sau!

Triển Dục Quảng một bên kéo vạt áo Uông Bội Nhu, khiền cô phải đi theo hắn đến xe của hắn, một bên đưa một bộ chìa khóa cho cô, hoàn toàn không để ý quan sát vẻ mặt không vui của cô. "Chìa khóa nhà em!"

"Em nhớ em không có đổi chìa khóa cửa nhà?" Cô cười nhưng bản mặt lại rất khó coi, không được coi trọng cùng chú ý.

Triển Dục Quảng chỉ mỉm cười rồi nhét cô vào ghế trước, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó đưa cô đến công ty.

Trên đường đi, hắn không ngừng nói chuyện về bản thân cùng gia đình của hắn, cũng không chút nào chú ý đến sự im lặng của cô ". . . . . . Tóm lại, đây chính là chuyện của anh, đúng rồi chiều nay tan ca anh sẽ đến đón em."

Đợi chút . . . Cô không muốn hắn tới đón cô!

Coi như hắn vừa tự giới thiệu về bản thân mình cùng đem gia thế hiển hách nói hết cho cô biết, vậy thì thế nào? Cô không muốn cùng hắn phát triển quan hệ lâu dài nha!

Trên thực tế, sau khi cô nghe nói hắn không phải là người "hạ mình bán thân", thì cô đã xây lên một bức tường thành rất cao giữa hai người.

Cô chưa bao giờ có ý định sẽ cùng với người như hắn ở chung một chỗ, cô tự biết mình không xứng , coi như cô đã từng cùng hắn léng phéng, Nhưng . . . . . . Cô cũng sẽ sắc bén cắt đứt dây tình .

"Mong anh đừng đến đón em !" Lúc cô xuống xe, hết sức nặng nề đem cửa xe đóng lại, cô dùng lời đoạn tuyệt mà nói "Em với anh là người của hai thế giới!"

Ngụ ý chính là, từ nay về sau hắn đi con đường của hắn, còn cô thì đi đường của cô.

Nhưng . . . . Triển Dục Quảng làm sao có thể tiếp nhận lời cự tuyệt của cô?

Hắn kéo cô lại. "Cho là trước đây chúng ta là người của hai thế giới đi, nhưng bắt đầu từ giây phút em thuê anh, thì giữa chúng ta đã không tồn tại khoảng cách nữa!"

Làm sao có thể chứ?! Cô không nhịn được ném cho hắn một cái liếc mắt. "Anh thích nói đùa".

"là nói thật đó . . . Tốt nhất em đừng có trốn tránh!" Nhìn thấy bộ dáng đang né tránh của cô, Triển Dục Quảng quăng ra lời đe dọa.

Nhưng Uông Bội Nhu lại cứ như lọt vào tai trái rồi ra theo tai phải, hoàn toàn không để ý đến lời nói của hắn.

Triển Dục Quảng vừa vào đến phòng làm việc, liền giao cho Lạc Tiêu Dao giúp hắn làm vài việc riêng.

"Tổng giám đốc . . . Làm như vậy có được không?" Lạc Tiêu Dao đối với chỉ thị của Triển Dục Quảng có chút e dè. "Ngài chắc cô ấy sẽ vui vẻ tiếp nhận sao?"

Lạc Tiêu Dao thật muốn gõ vào cái đầu của Triển Dục Quảng, để cho hắn tỉnh lại, khinh xuất như vậy là không được.

Đối đãi với người phụ nữ mình thích nhất là phải từ từ.

"Tôi không ngại cô ấy có vui vẻ tiếp nhận hay không" Triển Dục Quảng tính toán mà nói: "Tôi chỉ cần cô ấy tiếp nhận là đủ."

"Như vậy sẽ không tốt!" Lạc Tiêu Dao cảnh cáo nói.

"Tôi không quan tâm!" Hắn với cô là tình thế bắt buộc, những chuyện khác hắn không hề để ý.

"Nhưng cô ấy sẽ để ý!" Lạc Tiêu Dao ra vẻ người từng trải phát biểu "Tôi nghĩ nên dùng thủ đoạn ôn hòa một chút thì tốt hơn."

"Tôi cự tuyệt!" Triển Dục Quảng độc đoán nói. "Nếu làm theo kế hoạch của cậu, thì phải mất mười năm thời gian mới có kết quả, tôi không thể lãng phí thời gian như vậy được."

"Nhưng. . . . . ." Tổng giám đốc không sợ phản tác dụng sao?

"Tôi nhất định phải có cô ấy!" Bởi kinh nghiệm tối hôm qua hắn giúp cô đổi giường khiến Triển Dục Quảng lầm tưởng, mọi việc chỉ cần hắn kiên trì, cô ấy sẽ khuất phục trước hắn.

Cho nên từ giờ phút này trở đi, hắn quyết định chọn lựa chính sách ép buộc đối với cô.

Trần Di Tĩnh không dám tin vào lệnh của nhân sự truyền xuống. "Sao . . . Làm sao lại có thể?!"

Giám đốc phòng nhân sự của công ty Dương Thăng nhún vai nói. "Tôi cũng không muốn, không còn cách nào khác nữa."

"Nhưng cô bé đó rất chịu khó, tương lai sẽ có nhiều triển vọng . . . . . ." Mặc dù bình thường trước mặt mọi người cô luôn trách cứ cùng nhìn cô ấy với sắc mặt không tốt, nhưng giờ xảy ra chuyện lớn, Trần Di Tĩnh cũng sẽ ủng hộ cấp dưới của mình.

" Ai bảo cô ấy đắc tội với người khác chứ. . . . ."

Những lời này của hắn khiến Trần Di Tĩnh không cách nào phản bác được. "Ai! . . . " Cô cũng chỉ có thể than thở mà thôi. "Khi nào thì bắt đầu có hiệu lực?"



"Ngay lập tức!"

"Uông Uông đâu?" Vừa về tới phòng làm việc, Trần Di Tĩnh liền nhìn chung quanh tìm người. "Cô ấy lại đi đâu lêu lổng vậy?"

"Không phải bị Tiểu Trần bên bộ phận tổng hợp gọi đi lao động rồi sao?" Có người trả lời.

Trần Di Tĩnh lập tức đi kiếm người về.

Nhưng tìm khắp bộ phận tổng hợp cũng không thấy bóng dáng của Uông Bội Nhu đâu cả. "Tiểu Trần! Cậu vứt Uông Uông nhà tôi đi đâu rồi?"

"Cô ấy bị kỹ sư Lý bên bộ phận tin tức kéo đi sai vặt rồi." Tiểu Trần lẽ thẳng khí hùng trả lời cô.

"Cậu dùng xong sao không trả cho bộ phận của tôi!" Trần Di Tĩnh không nhịn được suy nghĩ cho cấp dưới mà bất bình.

Cô bị Tiểu Trần chặn đến sít sao. "Cô cũng không phải không biết Uông Uông thích ôm việc, cô ấy còn chưa làm hết công việc của mình, đã hỏi kỹ sư Lý có cần cô giúp gì hay không, đương nhiên người ta sẽ không lãng phí nhân lực a!"

Trần Di Tĩnh chỉ có thể cười khổ. "Đúng rồi! Không nên lãng phí. . . . . . Chỉ là, mấy người cũng chỉ có thể dùng đến hôm nay thôi!"

Tiểu Trần bị lời nói của cô làm cho giật mình. "Cái gì? Cô lặp lại một lần nữa xem!"

"Cô ấy bị tổng giám đốc cho thôi việc rồi !"

"Không thể nào! Cô có chắc cô đang nhắc đến là ‘cô bé quản gia’ số khổ của công ty Dương Thăng không?"

"Chính là cô ấy!"

Trong chốc lát, tin tức Uông Bội Nhu bị thôi việc đã truyền đến tai mọi người trong công ty.

"Uông Uông, cô bị đuổi việc!"

"Uông Uông, cô bị cho cuốn gói!"

"Uông Uông, cô thất nghiệp!"

Từ trong miệng người khác Uông Bội Nhu biết được chuyện này, toàn thân lập tức bị dọa sợ đến ra mồ hôi lạnh, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm sếp trực tiếp của cô. "Giám đốc Trần . . . .Giám đốc Trần tôi nghe nói! . . . "

Có vẻ như người bị xa thải kia không phải là cô vậy. "Là thật sao?" Sao lại có thể? Cô không có đắc tội ai cả!

Lần đầu tiên Trần Di Tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Uông Bội Nhu. "Uông Uông, sau khi rời khỏi đây, cô phải trưởng thành hơn, phải biết tự bảo vệ mình, đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa."

"Tôi. . . . . . Tôi làm sai chuyện gì sao?"

Trần Di Tĩnh không biết giải thích thế nào. "Có lẽ cô đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó!"

"Tôi không có. . . . . ." Lần này hốc mắt của Uông Bội Nhu có chút đỏ. "Tôi vẫn rất cố gắng . . . . . . Ta không lười biếng, không tám chuyện . . . . . . Ta còn rất nỗ lực giúp mọi người. . . . . ." Cuối cùng là mình làm sai chuyện gì đây?

Chẳng lẽ hết sức lấy lòng mọi người là có tội sao? Nếu như đáp án là như vậy, thì cô càng không biết nên làm thế nào đây!

Cảm giác khổ sở trong lòng, nhất thời khiến Uông Bội Nhu mất đi sức sống.

"Lòng tốt của cô tôi biết rõ . . .. Uông Uông! " Trần Di Tĩnh thấy Uông Bội Nhu sa sút tinh thần, không nhịn được vỗ vai của cô "Đây mới đáng giá!"

Nhưng cũng không an ủi được Uông Bội Nhu, cô vẫn rất muốn biết mình đã đụng chạm đến người nào?

Cô nghĩ ! Nhất định gần đây cô gặp phải vận đen rồi.

Mặc dù rất khổ sở khi phải rời bỏ công việc đã quen thuộc hơn nửa năm, mặc dù sẽ không có tiền trang trải cuộc sống sau khi nghỉ việc, nhưng cô vẫn cố nhịn đau buồn. "Ừh . . . . Quản lý trông thấy nỗ lực và sự cố gắng của tôi là được rồi."

Hai vai rũ xuống, cô ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi dọn dẹp cùng bàn giao công việc.

Theo sau chính là một đoàn đồng nghiệp, với vẻ mặt buồn bã.

"Uông Uông, tôi sẽ giúp cô tìm công việc mới."

"Uông Uông, em gái họ của tôi có mở một tiệm Hồng Trà, tôi sẽ giúp cô gọi điện thoại hỏi thăm xem bên đó có cần người hay không nhé!"

"Uông Uông, có khó khăn hãy đến tìm tôi. . . . . ."

Uông Bội Nhu không nghĩ tới nhóm đồng nghiệp thường ngày chỉ biết lợi dụng cô, nay lại đang cùng cô chia sẻ và ủng hộ trong thời điểm tâm trạng cô đang ở mức thấp nhất, tâm tình của cô đột nhiên trở nên tốt hơn, cô nghẹn ngào nói: "Cám ơn mọi người, rất cám ơn mọi người."

Mặc dù cuộc sống có nhiều hiểm ác, nhưng cô đã có các đồng nghiệp làm hậu thuẫn, cô như được tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp.

"Tôi sẽ cố gắng hơn nữa!" Cô thề với chính mình, đồng thời cũng coi như đang cam kết với mọi người. "Tôi sẽ không vì một chút chuyện nhỏ này mà bị đánh bại đâu!"

Nhất thời, một tràng pháo tay vang lên.

Lấy được khích lệ của mọi người, Uông Bội Nhu không ngừng cố gắng mà nói: "Công việc tìm rồi sẽ có, không sao . . . Tôi sẽ dũng cảm đối mặt."

Một tràng pháo tay nữa vang lên, cho đến khi Uông Bội Nhu bước ra khỏi công ty Dương Thăng . . . . . .

"Mình sẽ làm gì đây?" Sau khi Uông Bội Nhu ra khỏi công ty, lúc này mới suy nghĩ đến tương lai. "Tại sao công ty không trả tiền phụ cấp cho mình vậy?" Nhưng cô không dám đi đòi hỏi.

"Ai . . . ." Sau lần than thở thứ ba mươi, cô quyết định đi mua mấy tờ báo trước, xem tin tức của mục "Tuyển dụng", sau đó về nhà lên mạng tìm.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã trông thấy người đó xuất hiện trước mắt cô.

"Anh! . . . ." Hắn là đồ xấu xa! Mặc dù cô đang rất thê thảm cùng buồn phiền, lúc cô trông thấy hắn, lòng cô cảm thấy tương đối tốt hơn, nhưng khi cô vừa nghĩ đến mình và hắn hoàn toàn không có khả năng cô lại cảm thấy khó chịu. "Em bị anh hại thê thảm đến nỗi công việc cũng bị mất, anh còn đến tìm em làm gì?"

"Sao? Em biết anh giở trò quỷ khiến em mất việc sao?" Triển Dục Quảng không hề giấu giếm nói ra. "Vậy cũng tốt, chúng ta có thể nói chuyện tình yêu được rồi."

Cái gì?! Cô bị xa thải, là do hắn đứng phía sau giở trò ?! Mặc dù không còn cách nào khác, mặc dù cô không có tức giận, mặc dù nói chuyện vẫn bình thường! Nhưng hiện tại cô như đang muốn phát điên! Anh có biết hay nếu không có việc làm tôi sẽ không có tiền ăn cơm, không có tiền ăn cơm thì tôi sẽ phát điên, tôi phát điên thì sẽ. . . . . .

Nhưng Triển Dục Quảng hoàn toàn không để ý cô đang rất luống cuống, hắn lặng lặng từ trong ví móc ra một tờ giấy, nói với cô: "Thư Chính Thức Thuê Cô Uông Bội Nhu Làm Trợ Lý Thư Ký Cho Tổng Tài Triển Thị."

Ai . . . . Ai là trợ lý của hắn chứ?

Hơn nữa, ai là Tổng giám đốc của công ty Triển thị vậy?!

Uông Bội Nhu còn chưa mắng đủ, tiếp tục chỉ vào mặt của hắn mà nói. "Anh, anh. . . . . . Thật quá đáng! Em không nợ nần anh gì cả, chỉ xui xẻo thuê anh một ngày, sao anh cứ hại em vậy. . . . . ."

"Tiền lương của trợ lý thư ký mỗi tháng 65000 đồng, có các phụ cấp khác như phụ cấp giao thông, phụ cấp tăng ca, nhà ở . . . . . ."

Khoan đã, đợi chút, hắn đang nói gì thế?!

"Tiền tăng ca và tiền lương tính luôn một lượt thì một năm sẽ là gần trăm vạn." Hắn nói xong.

Uông Bội Nhu giật mình ngây ngốc. "Em. . . . . .Em không hiểu!"

"Em là trợ lý thư ký công ty Triển thị!" Cô nói

Nhưng bộ mặt của cô vẫn còn ngây ngô, giống như là không cách nào tiếp thu tin tức vậy.

Triển Dục Quảng tiếp tục đề tài vừa rồi, tiếp tục nói: "Công ty của anh có rất nhiều phúc lợi . . . . . ."

Vì hắn là tổng giám đốc?! Vì hắn với cố là hai người một trời một vực?! Cho nên, hắn với cô sẽ không bao giờ có kết quả . . . . . . Nhưng. . . . . . Vậy thì thế nào, coi như hắn là tổng giám đốc, cô cũng không có ý muốn cùng hắn, cô chỉ muốn hắn chịu trách nhiệm vì đã hại cô thất nghiệp, cho nên không tới hai giây, mặt cô đã cười tươi như hoa, nhìn phía Triển Dục Quảng rồi lễ phép cúi đầu chào "Tôi đồng ý!"

"Vậy thì để cho anh dẫn em đến công ty tham quan một chút nhé!" Hắn lầm tưởng cô đang đón nhận hắn.

Uông Bội Nhu lập tức đưa tay vòng qua khuỷu tay của hắn, cũng thầm nghĩ ‘sắp tới nếu không gặp khó khăn về tài chính, cô cũng sẽ không thèm làm đâu!’

Mà hiện tại trong lòng Triển Dục Quảng đang đắc chí cùng vui mừng mà suy nghĩ, cái tên Tiêu Dao ngu ngốc đó, dám nói là cô sẽ giận ?! Giận cái đầu hắn đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook