Chương 9
Hồng Hạnh
18/06/2014
Đi đến New Zealand, vẫn chưa quen với cuộc sống tại đây, khiến lòng Uông Bội Nhu cứ lo lắng không yên.
"Uông Uông, cô sẽ ngủ chung phòng với tôi!" Kha Điềm Điềm là người đi tu nghiệp cùng đợt với cô, cô ấy nằm trên giường lớn vui vẻ nói: "Wa . . . . . Được đi tập huấn mà còn được nhận lương, thật là tuyệt vời, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để đi thăm khắp nơi. Uông Uông! Còn cô thì sao?"
Uông Bội Nhu đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ: "Thật là đẹp . . . .!" Nhưng cảnh đẹp ở trước mắt, tại sao lòng của cô lại thấy không vui ,thay vào đó là một cảm giác mất mác?
Cô cảm thấy có một hình ảnh quen thuộc luôn xuất hiện trước mắt cô, thậm chí có lúc lại quắc mắt chỉ trích cô?
Hắn đang trách cô?
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô chính là tự ti, cảm thấy mình không xứng với hắn, hơn nữa người nhà của hắn đã cảnh cáo cô như vậy, thì cô làm sao có thể mặt dày ở lại bên cạnh hắn đây?
Mặc dù trước khi lên máy bay Lạc Tiêu Dao có nói cho cô biết rất nhiều việc, nhưng . . . . . . Làm sao có thể? Cô không tin Triển Dục Quảng sẽ đi tìm cô!
"Nếu như anh ấy làm vậy, mình sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ấy!" Cô không phát hiện mình không tự chủ đem lời thề nói ra thành lời.
"Uông Uông, cô lại đang nghĩ tới người yêu của cô àh?" Kha Điềm Điềm đứng ở phía sau cô, đặt tay lên vai cô: "Đừng cứ mãi nghĩ tới cái tên phụ tình đó nữa!"
Ách . . . Đây là bởi vì lúc cô bay tới New Zealand, thư ký Kha thấy cô không vui, nên gặng hỏi cùng ép buộc cô nói ra, Uông Bội Nhu không thể làm gì khác hơn là bịa ra một câu chuyện, kể lại chính mình bị người yêu vứt bỏ.
Thật không ngở Kha Điềm Điềm lại tin là thật.
"Tôi. . . . . ." Nhất thời Uông Bội Nhu lúng túng không biết phải làm thế nào .
"Đi! Chúng ta đi dạo một chút đi!" Kha Điềm Điềm là điển hình của phụ nữ tuổi teen, luôn luôn vui vẻ không biết ưu sầu là gì, luôn hăng hái đối với những chuyện mới mẻ: "Khó khăn lắm mới có dịp ra nước ngoài một chuyến, sao chúng ta không nhân lúc rãnh rỗi mà vui chơi cho đã đi?"
Cô kéo Uông Bội Nhu đi: "Từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ rất bận vì phải theo chương trình tập huấn của công ty, hiện tại chúng ta phải thừa dịp này tận hưởng thú vui trước mắt mới được."
Nhưng giờ cô lại không có tâm tình để vui chơi!
"Đi thôi!" Kha Điềm Điềm kéo Uông Bội Nhu kéo ra ngoài.
"Thấy không? Nơi này rất rộng lớn và náo nhiệt, cũng ít người sinh sống hơn ở đất nước chúng ta, đi ra ngoài có rất nhiều điều thú vị, cô có cảm thấy như vậy không?"
Không có. . . . . . Hiện tại cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Kha Điềm Điềm đến đây tập huấn trước cô nên cũng biết nhiều nơi hơn cô, cô ấy nhìn đồng hồ nói: "Chúng ta phải nhanh lên một chút, những cửa hàng ở đây chỉ bán đến năm giờ chiều mà thôi!"
Họ phải đi dạo phố sao? Nhưng cô không muốn đi cùng! Cô chỉ muốn ở trong phòng, nằm trên giường ngủ nhớ đến người kia . . . . . . Uông Bội Nhu đang muốn cự tuyệt, những đã bị Kha Điềm Điềm lôi kéo về phía trước: "Mau lên một chút, chợ ở đất nước này không chờ khách đâu, nhanh nhanh . . . .nhanh!"
Ách . . . .Cô nhớ cô đâu có đồng ý.
"Đi tới New Zealand thì phải mua nhiều món làm từ lông dê đem về, bởi vì lông dê ở đây vừa rẻ mà lại chất lượng . . . . . ." Kha Điềm Điềm kéo Uông Bội Nhu dạo hướng Đông rồi lại dạo hướng Tây:
"Còn nữa. . . . Còn có . . . . . ." Cô vừa chọn vừa giải thích "Mật ong nè . . . . Phấn hoa nè . . . . . Đều là chế phẩm tinh khiết từ thiên nhiên đó!"
Nhưng gương mặt Uông Bội Nhu vẫn là bộ dạng khổ sở , thật sự cô . . . . . . Không có hứng thú!
Chuyện hiện tại khiến cô có hứng thú nhất đó chính là nhớ đến người kia. . . . . .
"Á . . . Cái này. . . . . ." Kha Điềm Điềm vui vẻ vọt tới quầy hàng: "Loại mật đường được chế từ mật hoa Manuka này, ăn vào rất tốt cho dạ dày đó!"
". . . . . ."
Cứ như vậy, họ đi dạo hết một buổi chiều.
"Khuya lắm rồi đó! Điềm Điềm. . . . . ." Uông Bội Nhu thúc giục.
Kha Điềm Điềm không để ý đến lời nói của cô. "Ái . . . . Lại nói. . . . lại nói. . . . . ." Cho đến cô không cẩn thận giương mắt nhìn sắc trời: "Trời! Đã trễ đến vậy rồi ưh?" Không nhịn được quay đầu lại nhìn Uông Bội Nhu: "Sao cô không nhắc nhở tôi vậy!"
Uông Bội Nhu bất đắc dĩ lè lưỡi: "Tôi cũng đã nhắc . . . . . ." Nhưng cô đâu có nghe đâu chứ.
"Thôi !" Kha Điềm Điềm nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay hai người nói: "Như vậy đi! Chúng ta sẽ ngồi tắc xi trở về!"
"A . . . ." Cô không có ý kiến, chỉ cần mau mau trở về là được, cô rất sợ tối nay điểm danh bị vắng mặt! Nếu đã thất tình mà cón bị giảm biên chế, thì cô không thể nào tiếp nhận được hai đả kích lớn như vậy!
"Trên người cậu còn tiền không?" Uông Bội Nhu nhớ vừa rồi Kha Điềm Điềm đã mượn tiền của cô !
"Yên tâm . . . .Taxi ở đây có thể quẹt thẻ đó!" Cho nên nếu không có một đồng xu dính túi cũng không sao.
Chỉ là, trong lúc hai cô đang đợi tắc xi, ở nơi xa có mấy tên người bản địa đi tới, xem cách ăn mặc rất giống côn đồ, còn chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hai người bọn họ.
"Xong rồi! Đụng phải bọn người xấu rồi. . . . . ." Do Uông Bội Nhu một thân một mình ở nơi đất khách, không nhịn được liền nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.
"Sẽ đâu! Trị an ở đây cũng không tệ lắm đâu!" Kha Điềm Điềm lạc quan nói: "Tôi sẽ đi hỏi bọn họ một chút ,xem có chuyện gì hay không!"
Quả nhiên là một phương thức xử sự gọn gàng và dứt khoát.
"Điềm Điềm. . . . . ."
Triển Dục Quảng đến ký túc xá của công ty, liền bắt đầu đi tìm người.
Trong lòng của hắn tính toán, nếu như bộ dáng của Uông Bội Nhu có chút chột dạ và hối cải, hắn sẽ là đại nhân rộng lượng không chấp lỗi tiểu nhân, bắt lấy cô sau đó đánh cho cô một trận, rồi mới tha thứ cho cô; Nếu như cô không có hối cãi, còn dám biện hộ cho hành động trốn đi của cô, vậy hắn sẽ liền cho cô biết thế nào là hành vi tiểu nhân, tóm cô ấy lại rồi đánh một trận, sau đó mới tha thứ cho cô. ( Híc anh này buồn cười quá cách nào cũng như nhau , vậy mà cũng gọi là tính toán sao . . . )
Tính toán như vậy, hắn không khỏi khẽ mỉm cười.
"Báo cáo tổng giám đốc, Uông tiểu thư đã đi với bạn cùng phòng ra ngoài dạo phố rồi!" Nhân viên phụ trách quản lý ký túc xá không tìm được người, đành phải báo cáo với cấp trên.
"Ừh, biết rồi!" Triển Dục Quảng cố tỏ ra bình thường: "Vậy tôi sẽ ở đây đợi cô ấy!"
Nhưng lửa giận trong nội tâm của hắn lại hừng hực cháy!
Cái gì vậy, mình ngồi đây lo lắng đến sốt cả ruột ,còn cô ấy thì nhàn nhã thoải mái đi dạo phố?! Được lắm, vừa trông thấy cô ấy, mình không cần nhìn thái độ của cô ấy nữa, liền bắt lấy mà đánh đòn, mới có thể biểu đạt lửa giận trong đầu của hắn.
Nhưng chờ rồi đợi, sắc trời càng lúc càng tối, thời gian càng lúc càng muộn, Triển Dục Quảng giận đến nói không nên lời.
"Còn chưa về sao?" Đây là câu hỏi lần thứ sáu mươi tám của hắn.
Cùng chờ đợi với hắn là hai vị quản lý ở New Zealand, hai người cũng đều liều mạng lau mồ hôi lạnh trên trán .
"Ách . . . . Dạ bởi vì hôm nay không có tiết học, mục đích cũng là muốn học viên có thể nghỉ ngơi và giải tỏa căng thẳng, vì từ ngày mai trở đi chương trình học sẽ rất nhiều và rất căng thẳng . . . . . ." Một vị quản lý liền đứng ra giải thích.
Triển Dục Quảng thấy trời đã vào đêm, rốt cuộc không nhẫn nãi được nữa liền đứng dậy: "Tôi tự ra ngoài tìm!"
"Ngài muốn đi đâu tìm đây?" Nơi này hoang vắng, tổng giám đốc có thể đi đâu tìm người chứ?
Chân của Triển Dục Quảng không hề dừng lại, liền đi ra ngoài: "Gọi tài xế lái xe tới đây!"
Hắn sẽ đi vào phố lớn cùng ngõ nhỏ mà tìm, thật sự hắn không thể bị động ngồi ở đó chờ đợi mà không hành động.
Lỡ như Uông Bội Nhu ở nơi đất khách gặp phải người xấu . . . . . . Hắn căn bản không dám nghĩ tiếp!
"Dạ tổng giám đốc!" Nhân viên lập tức đi lấy xe.
Kha Điềm Điềm chưa kịp đi đến gần bọn người kia, thì ngược lại bọn họ lại hướng về phía bọn cô mà đi đến, khiến Uông Bội Nhu sợ tới mức chân cũng mềm nhũn: "Điềm . . . Điềm Điềm. . . . . . Làm sao đây?"
Ngược lại Kha Điềm Điềm lại rất là can đảm, trực tiếp nghênh đón bọn họ: "Hel¬lo,We are from. . . . . ." Một tên trong bọn có dáng vẻ rất giống cô đồ lưu manh, hắn không những nói được Tiếng Hoa, mà còn nói rất lưu loát: "Tôi có thể nhìn ra được!"
"Anh, các anh . . . . . ." Muốn làm gì? Bởi vì lo lắng quá mức cùng sợ hãi. . . . . . Trong lòng Uông Bội Nhu đều là nghĩ đến hình ảnh thê thảm nhất .
Trong giây phút này, cô đột nhiên phát hiện được một chuyện . . . . Vào lúc nguy cấp nhất, người duy nhất cô nghĩ đến là hắn!
Hắn là người cô nghĩ nhiều nhất cũng là người duy nhất!
Đúng vậy, bóng dáng của Triển Dục Quảng cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô, khiến cô không cách nào kìm chế được, nước mắt liền chảy xuống.
"Tôi. . . . . . Nếu như . . . .Nếu như còn có kiếp sau, nếu như có thể gặp lại được anh, em . . . . . . Nhất định sẽ không sẽ rời bỏ anh đâu!" Bởi vì quá thương tâm, cô bất chấp tất cả lớn tiếng vừa khóc vừa kể lể .
Giống như cuộc sống của cô cũng chỉ có thể đến đây là kết thúc vậy . . . . . .
Kha Điềm Điềm không nhịn được liền liếc mắt nhìn, Uông Uông này sao diễn xuất khá vậy? Người ta cũng chưa nói sẽ xử lý hai cô thế nào cơ mà!
Người đàn ông lưu manh kia nhìn Uông Bội Nhu một cái, tranh thủ thời gian giải thích với Kha Điềm Điềm: "Chúng tôi hù dọa cô ấy sao?"
Đừng để ý tới cô ấy! Kha Điềm Điềm rất muốn nói như vậy, nhưng cô ngượng ngùng cùng xấu hổ không dám nói ra, bởi vì cô không cẩn thận đã bị người đàn ông côn đồ trước mắt hút hồn, cô cũng không hy vọng hắn bị bọn cô hù dọa chạy mất.
"Àh . . . .Chỉ là tâm tình của cô ấy không được tốt mà thôi, không có chuyện gì đâu!"
Tên côn đồ kia tỉ mỉ giải thích: "Chúng tôi thấy sắc mặt của bạn cô không được tốt lắm, hơn nữa trước đây ở chỗ này đã từng xảy ra một chuyện không may, cho nên mới muốn đến đây hỏi thăm xem các cô có cần giúp đỡ gì hay không?"
Sao? Cô nghe nhầm không?!
Kha Điềm Điềm lập tức cười tươi như hoa, khoe lúm đồng tiền của mình mà nói: "Dĩ nhiên, chúng tôi đang cần giúp đỡ!" Cô cố ý lại gần sát tên côn đồ này nói: "Hai chúng tôi muốn đến chỗ xx , có thể làm phiền các anh cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?"
"Dĩ nhiên, xe của chúng tôi đang đậu ở đó!" Tên côn đồ chỉ vào chiếc xe hơi dừng cách đó không xa.
"Tổng giám đốc, tôi thấy hay là chúng ta ngồi ở đây đợi !" Quản lý công ty khuyên.
Triển Dục Quảng trong lòng không vui, sắc mặt liền trở nên xanh mét: "Không được! Tôi thấy không yên tâm, tôi muốn đi tìm. . . . . ." Mới nói đến đó, đột nhiên một chiếc xe hơi lái về phía bọn họ.
Đoàn người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người phụ nữ từ trên xe bước xuống
"Uông Bội Nhu . . . ." Ba chữ này từ miệng Triển Dục Quảng phát ra, đó là bao gồm cả lo âu, thấp thỏm, hoảng hốt cùng vui mừng tột đỉnh.
Còn Uông Bội Nhu liếc thấy Triển Dục Quảng, cũng không thể khống chế nổi tâm tình của mình: "Anh Dục. . . . . ." Mặc dù hai cô gặp được người tốt và đã an toàn trở về, nhưng khi vừa trông thấy được người đàn ông mà mình ngày ngày mong nhớ, tâm tình của cô không thể kìm chế được.
Cô vội chạy về phía trước, nhào vào trong ngực của Triển Dục Quảng: "Em nhớ anh lắm! Rất nhớ . . . . Nhớ anh lắm . . . . ."
"Không sao. . . . Không xảy ra việc gì là tốt rồi, đừng lo . . . . . ." Những chuyện khác đều không quan trọng.
Triển Dục Quảng nâng mặt cô lên, không nói gì nữa, liền đặt một nụ hôn thật sâu lên trên môi của Uông Bội Nhu.
Người đàn ông lúc nãy đưa hai cô trở về cũng tiện tay vẫy chào mà nói với Kha Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúng ta gặp lại sau nhé!" Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Chỉ còm một mình Kha Điềm Điềm với khuôn mặt ngọt ngào: "Ừh . . . .Tôi sẽ chờ anh đến!" Thì ra trên đường trở về, cô đã quyết định cùng người đàn ông giống côn đồ đó hẹn hò qua lại!
Vất vả lắm Uông Bội Nhu mới trấn định được tinh thần, nước mắt lưng tròng thút thít nói: "Xin lỗi anh. . . . . . Đã khiến cho anh phải lo lắng! Khiến anh phải chạy tới đây!" Khi nhìn thấy hắn đến đây tìm cô, rốt cuộc cô cũng đã xác nhận được vị trí của mình ở trong lòng hắn là quan trọng như thế nào.
"Anh đã nói rồi mà, em đã lén lén đánh cắp trái tim của anh!" Triển Dục Quảng vuốt mái tóc của cô, đáy lòng cảm thấy mất mát cùng vui sướng: "Còn anh . . . . Anh không muốn tiếp tục làm người không có trái tim."
Nhưng trong lòng cô vẫn còn để ý đến một chuyện, mặc dù hiện tại cô đã biết lòng mình đối với hắn như thế nào, nhưng cô vẫn muốn thử hắn đối với cô có thật lòng hay không: "Anh Dục, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?"
Chỉ cần cô chịu đem tâm sự của mình ra chia sẻ với hắn, thì chuyện gì hắn cũng sẽ đồng ý: "Chỉ cần em nói ra, anh sẽ làm cho bằng được."
Cô nên tin tưởng hắn, hắn đã vì cô mà làm người giúp việc phục vụ cho cô, còn vui vẻ chịu đựng không phải sao? Bộ dạng của Triển Dục Quảng rất tự tin nên mới không đề phòng, liền mạnh miệng khẳng định.
Hắn hoàn toàn quên từ trước đến nay Lạc Tiêu Dao vẫn muốn chỉnh hắn, nên cũng đã từng chỉ điểm cho Uông Bội Nhu mấy chiêu!
"Vậy. . . . . ." Cô suy nghĩ đến đề nghị của Lạc Tiêu Dao: "Em nói trước là anh không được giận đó!" Uông Bội Nhu quyết định làm theo chỉ dẫn của Lạc Tiêu Dao.
"Anh sẽ không giận em đâu!" Không chỉ như thế, hắn còn bảo đảm với cô: "Em muốn tự lập, anh sẽ làm theo mong muốn của em, sẽ tận lực không can thiệp vào chuyện của em!"
Cô có tài đức gì, lại khiến cho hắn đối xử với cô tốt như vậy chứ.
"Nợ nần của em, anh đã thay em trả hết rồi " Nhìn khuôn mặt nghi ngờ của cô, hắn tranh thủ thời gian giải thích: "Bởi vì sau khi em gả cho anh, anh sẽ đem tất cả tài sản của anh chuyển sang cho em, đến khi đó anh sẽ là một người đàn ông nghèo khổ đáng thương, cũng chỉ có thể dựa vào sự bố thí của em mà sống."
Sao . . . Hắn có cần thiết vì cô mà hy sinh nhiều như vậy không?
Nhưng hắn vẫn chưa nói hết: "Hai lão yêu tinh nhà anh sẽ không bao giờ tìm em để gây khó dễ cho em nữa, ngược lại sẽ cố gắng lấy lòng em, bởi vì chỉ có em mới có thể chi phối cùng sai khiến anh đi hướng Đông hay hướng Tây thôi!"
"Anh Dục. . . . . ." Hắn có thể đừng nói nữa được không, vì hắn đối xử tốt với cô như vậy khiến cô không cách nào mở miệng nói ra mong muốn của cô được!
Nhưng hắn vẫn chưa ngừng: "Em hy vọng có thể nhận được chút tình thân cùng sự quan tâm từ gia đình của cậu em, anh cũng sẽ cho em toại nguyện, mỗi tháng anh sẽ dẫn em về thăm gia đình cậu, để cho em được vui vẻ bên họ."
Về phần mợ của cô, hắn đã sớm dùng tiền để mua chuộc bà ấy, hắn tin tương lại mợ của cô sẽ đối xửa với cô thay đổi 180°.
"Còn anh, anh sẽ cố gắng hết sức cùng tận lực yêu em, để cho em không còn cảm thấy cô đơn nữa!" Hắn nói xong rồi.
Uông Bội Nhu giật mình, khuôn mặt ngây ngô nhìn Triển Dục Quảng: "Anh Dục . . . ."
"Nói đi! Em muốn cùng anh thương lượng chuyện gì thế?".
"Em. . . . . . Tạm thời em muốn chúng ta khoan ở chung một chỗ, em muốn suy nghĩ thêm, nếu như em quyết định muốn anh thì . . . . . . Lễ tình nhân sang năm em sẽ trở lại ‘Món quà đặc biệt ngày Valentine’ tìm anh!" Sauk hi đã dùng hết dũng cảm để nói ra những lời mà Lạc Tiêu Dao đã dạy cô xong, Uông Bội Nhu cúi đầu thật thấp không dám ngước lên nhìn hắn.
Cô có dự cảm hắn sẽ nổi trận lôi đình với cô.
Quả nhiên .
"Uông . . . Bội . . . Nhu! Anh đây đã đào tim cùng móc phổi ra cho em xem, thế mà em lại dám nói ra điều kiện như vậy chứ?!" Hắn đồng ý mới là lạ!
Nhưng hắn vẫn đồng ý vì . . . . Bị ép buộc!
Ai bảo hắn thích cô làm chi, cô khổ sở cầu xin hắn, thậm chí lấy nước mắt ra để tấn công cùng bức bách hắn, yêu cầu hắn cho cô thêm chút thời gian, để cô thử cố gắng mở lòng xóa tan tự ti. . . . . . Trường hợp này hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý.
"Nhưng em phải cam kết với anh chuyện này, trước khi em đồng ý làm bạn gái của anh, không cho phép em nghỉ việc, không cho phép em không để ý tới anh, không cho phép em lén đi thuê người yêu khác. . . . . ." Tóm lại, hắn đặt ra một đống điều kiện.
"Trừ những điều kiện anh mới vừa đặt ra, chuyện gì em cũng đồng ý anh!" Cô chỉ trả lời như vậy.
Sao . . . . . Đây là ý gì!
Căn bản đây là trừng phạt hắn, hắn đã làm sai chuyện gì sao?
Cho nên, trong lúc cô tập huấn, hay khi cô đã tập huấn trở về, Triển Dục Quảng chỉ có thể nhờ đến những cứu binh ở xung quanh hắn: "Nhu Nhu bé nhỏ!" Phương ông cụ đi vào vấn đề chính: "Cháu tập huấn trở về cũng đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cháu còn muốn đợi bao lâu nữa mới đồng ý gả cho đứa cháu ngoại yêu quý của ông vậy?"
"Chờ thêm một thời gian nữa đi!" Cô nói.
"Còn phải đợi sao?!" Phương ông cụ không khỏi gia tăng âm lượng.
"Ông ngoại. . . . . ." Trải qua gần một năm chung đụng, Uông Bội Nhu cũng đã bắt được nhược điểm của Phương ông cụ, cô vội vàng bày ra bộ dáng làm nũng nói: "Lúc trước không phải ông đã nói qua rồi sao, cháu vừa lười, lại loạn, còn bẩn . . . . . . Cho nên cháu không xứng với anh Dục!"
"Ai nói cháu không xứng với đứa cháu ngoại yêu quý của ông chứ ?! Hãy nói cho ông biết, ông lập tức sẽ cùng người đó liều mạng!" Lại quên mất mình chính là đầu sỏ gây ra chuyện này.
"Là chính miệng ông nói đó!"
"Sao . . . . Cháu rất xứng, rất xứng đôi!" Phương ông cụ vội vàng nịnh hót."A . . . Uông Uông, cháu phải thông cảm cho ông ngoại, ông ngoại lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa. . . . . Cháu cũng không nên để ông ngoại phải chờ . . . ."
"Tên lừa đảo! Cục xương già như ông rất cường tráng, đừng nghĩ tôi không biết tình hình sức khỏe của ông rất tốt, tôi đã lén xem kết quả kiểm tra sức khỏe của ông rồi !" Triển lão phu nhân kịp thời chạy tới nói: "Nhu Nhu ngoan, cháu đừng bao giờ nghe ông ấy nói, kẻo bị gạt đó!"
"Dạ, bà nội!"
"Vậy. . . . . . Uông Uông àh!" Triển lão phu nhân cũng đi thẳng vào vấn đề chính: "Sau khi cháu đi tập huấn về cũng đã qua 9 tháng rồi, đến khi nào cháu mới chịu cùng cháu nội của bà ước hẹn đây?"
"Chờ thêm một thời gian nữa . . . ."
Trong một năm qua tiết mục giống như vậy ngày nào cũng được trình diễn, nhưng Uông Bội Nhu đều không cảm thấy phiền; mà ngược lại, cô còn cảm thấy rất ấm áp, rất thỏa mãn.
Mặc dù lúc đầu hai vị tiền bối này phản đối cùng ghét cô, nhưng sau bây giờ lại tìm mọi cách để lấy lòng cô, hy vọng vết thương trong lòng mà hai người bọn họ đã gây ra cho cô sẽ mau sớm bình phục.
Còn Triển Dục Quảng thì vẫn bị cô tránh né, mặc dù hắn đã tức điên lên khi cô không chịu đồng ý làm bạn gái của hắn, nhưng hắn cũng vẫn thủy chung như một, núp trong bóng tối dõi theo cùng âm thầm chăm sóc cho cô, để cho cô cảm thấy tình yêu của hắn luôn tràn đầy và sâu đậm.
Còn cô thì đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cô cũng đang mong chờ ngày đó, thật ra thì vết thương trong lòng của cô cũng đã sớm bình phục, nhưng chỉ là thời cơ chưa tới.
"Uông Uông, cô sẽ ngủ chung phòng với tôi!" Kha Điềm Điềm là người đi tu nghiệp cùng đợt với cô, cô ấy nằm trên giường lớn vui vẻ nói: "Wa . . . . . Được đi tập huấn mà còn được nhận lương, thật là tuyệt vời, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để đi thăm khắp nơi. Uông Uông! Còn cô thì sao?"
Uông Bội Nhu đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ: "Thật là đẹp . . . .!" Nhưng cảnh đẹp ở trước mắt, tại sao lòng của cô lại thấy không vui ,thay vào đó là một cảm giác mất mác?
Cô cảm thấy có một hình ảnh quen thuộc luôn xuất hiện trước mắt cô, thậm chí có lúc lại quắc mắt chỉ trích cô?
Hắn đang trách cô?
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô chính là tự ti, cảm thấy mình không xứng với hắn, hơn nữa người nhà của hắn đã cảnh cáo cô như vậy, thì cô làm sao có thể mặt dày ở lại bên cạnh hắn đây?
Mặc dù trước khi lên máy bay Lạc Tiêu Dao có nói cho cô biết rất nhiều việc, nhưng . . . . . . Làm sao có thể? Cô không tin Triển Dục Quảng sẽ đi tìm cô!
"Nếu như anh ấy làm vậy, mình sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ấy!" Cô không phát hiện mình không tự chủ đem lời thề nói ra thành lời.
"Uông Uông, cô lại đang nghĩ tới người yêu của cô àh?" Kha Điềm Điềm đứng ở phía sau cô, đặt tay lên vai cô: "Đừng cứ mãi nghĩ tới cái tên phụ tình đó nữa!"
Ách . . . Đây là bởi vì lúc cô bay tới New Zealand, thư ký Kha thấy cô không vui, nên gặng hỏi cùng ép buộc cô nói ra, Uông Bội Nhu không thể làm gì khác hơn là bịa ra một câu chuyện, kể lại chính mình bị người yêu vứt bỏ.
Thật không ngở Kha Điềm Điềm lại tin là thật.
"Tôi. . . . . ." Nhất thời Uông Bội Nhu lúng túng không biết phải làm thế nào .
"Đi! Chúng ta đi dạo một chút đi!" Kha Điềm Điềm là điển hình của phụ nữ tuổi teen, luôn luôn vui vẻ không biết ưu sầu là gì, luôn hăng hái đối với những chuyện mới mẻ: "Khó khăn lắm mới có dịp ra nước ngoài một chuyến, sao chúng ta không nhân lúc rãnh rỗi mà vui chơi cho đã đi?"
Cô kéo Uông Bội Nhu đi: "Từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ rất bận vì phải theo chương trình tập huấn của công ty, hiện tại chúng ta phải thừa dịp này tận hưởng thú vui trước mắt mới được."
Nhưng giờ cô lại không có tâm tình để vui chơi!
"Đi thôi!" Kha Điềm Điềm kéo Uông Bội Nhu kéo ra ngoài.
"Thấy không? Nơi này rất rộng lớn và náo nhiệt, cũng ít người sinh sống hơn ở đất nước chúng ta, đi ra ngoài có rất nhiều điều thú vị, cô có cảm thấy như vậy không?"
Không có. . . . . . Hiện tại cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Kha Điềm Điềm đến đây tập huấn trước cô nên cũng biết nhiều nơi hơn cô, cô ấy nhìn đồng hồ nói: "Chúng ta phải nhanh lên một chút, những cửa hàng ở đây chỉ bán đến năm giờ chiều mà thôi!"
Họ phải đi dạo phố sao? Nhưng cô không muốn đi cùng! Cô chỉ muốn ở trong phòng, nằm trên giường ngủ nhớ đến người kia . . . . . . Uông Bội Nhu đang muốn cự tuyệt, những đã bị Kha Điềm Điềm lôi kéo về phía trước: "Mau lên một chút, chợ ở đất nước này không chờ khách đâu, nhanh nhanh . . . .nhanh!"
Ách . . . .Cô nhớ cô đâu có đồng ý.
"Đi tới New Zealand thì phải mua nhiều món làm từ lông dê đem về, bởi vì lông dê ở đây vừa rẻ mà lại chất lượng . . . . . ." Kha Điềm Điềm kéo Uông Bội Nhu dạo hướng Đông rồi lại dạo hướng Tây:
"Còn nữa. . . . Còn có . . . . . ." Cô vừa chọn vừa giải thích "Mật ong nè . . . . Phấn hoa nè . . . . . Đều là chế phẩm tinh khiết từ thiên nhiên đó!"
Nhưng gương mặt Uông Bội Nhu vẫn là bộ dạng khổ sở , thật sự cô . . . . . . Không có hứng thú!
Chuyện hiện tại khiến cô có hứng thú nhất đó chính là nhớ đến người kia. . . . . .
"Á . . . Cái này. . . . . ." Kha Điềm Điềm vui vẻ vọt tới quầy hàng: "Loại mật đường được chế từ mật hoa Manuka này, ăn vào rất tốt cho dạ dày đó!"
". . . . . ."
Cứ như vậy, họ đi dạo hết một buổi chiều.
"Khuya lắm rồi đó! Điềm Điềm. . . . . ." Uông Bội Nhu thúc giục.
Kha Điềm Điềm không để ý đến lời nói của cô. "Ái . . . . Lại nói. . . . lại nói. . . . . ." Cho đến cô không cẩn thận giương mắt nhìn sắc trời: "Trời! Đã trễ đến vậy rồi ưh?" Không nhịn được quay đầu lại nhìn Uông Bội Nhu: "Sao cô không nhắc nhở tôi vậy!"
Uông Bội Nhu bất đắc dĩ lè lưỡi: "Tôi cũng đã nhắc . . . . . ." Nhưng cô đâu có nghe đâu chứ.
"Thôi !" Kha Điềm Điềm nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay hai người nói: "Như vậy đi! Chúng ta sẽ ngồi tắc xi trở về!"
"A . . . ." Cô không có ý kiến, chỉ cần mau mau trở về là được, cô rất sợ tối nay điểm danh bị vắng mặt! Nếu đã thất tình mà cón bị giảm biên chế, thì cô không thể nào tiếp nhận được hai đả kích lớn như vậy!
"Trên người cậu còn tiền không?" Uông Bội Nhu nhớ vừa rồi Kha Điềm Điềm đã mượn tiền của cô !
"Yên tâm . . . .Taxi ở đây có thể quẹt thẻ đó!" Cho nên nếu không có một đồng xu dính túi cũng không sao.
Chỉ là, trong lúc hai cô đang đợi tắc xi, ở nơi xa có mấy tên người bản địa đi tới, xem cách ăn mặc rất giống côn đồ, còn chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hai người bọn họ.
"Xong rồi! Đụng phải bọn người xấu rồi. . . . . ." Do Uông Bội Nhu một thân một mình ở nơi đất khách, không nhịn được liền nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.
"Sẽ đâu! Trị an ở đây cũng không tệ lắm đâu!" Kha Điềm Điềm lạc quan nói: "Tôi sẽ đi hỏi bọn họ một chút ,xem có chuyện gì hay không!"
Quả nhiên là một phương thức xử sự gọn gàng và dứt khoát.
"Điềm Điềm. . . . . ."
Triển Dục Quảng đến ký túc xá của công ty, liền bắt đầu đi tìm người.
Trong lòng của hắn tính toán, nếu như bộ dáng của Uông Bội Nhu có chút chột dạ và hối cải, hắn sẽ là đại nhân rộng lượng không chấp lỗi tiểu nhân, bắt lấy cô sau đó đánh cho cô một trận, rồi mới tha thứ cho cô; Nếu như cô không có hối cãi, còn dám biện hộ cho hành động trốn đi của cô, vậy hắn sẽ liền cho cô biết thế nào là hành vi tiểu nhân, tóm cô ấy lại rồi đánh một trận, sau đó mới tha thứ cho cô. ( Híc anh này buồn cười quá cách nào cũng như nhau , vậy mà cũng gọi là tính toán sao . . . )
Tính toán như vậy, hắn không khỏi khẽ mỉm cười.
"Báo cáo tổng giám đốc, Uông tiểu thư đã đi với bạn cùng phòng ra ngoài dạo phố rồi!" Nhân viên phụ trách quản lý ký túc xá không tìm được người, đành phải báo cáo với cấp trên.
"Ừh, biết rồi!" Triển Dục Quảng cố tỏ ra bình thường: "Vậy tôi sẽ ở đây đợi cô ấy!"
Nhưng lửa giận trong nội tâm của hắn lại hừng hực cháy!
Cái gì vậy, mình ngồi đây lo lắng đến sốt cả ruột ,còn cô ấy thì nhàn nhã thoải mái đi dạo phố?! Được lắm, vừa trông thấy cô ấy, mình không cần nhìn thái độ của cô ấy nữa, liền bắt lấy mà đánh đòn, mới có thể biểu đạt lửa giận trong đầu của hắn.
Nhưng chờ rồi đợi, sắc trời càng lúc càng tối, thời gian càng lúc càng muộn, Triển Dục Quảng giận đến nói không nên lời.
"Còn chưa về sao?" Đây là câu hỏi lần thứ sáu mươi tám của hắn.
Cùng chờ đợi với hắn là hai vị quản lý ở New Zealand, hai người cũng đều liều mạng lau mồ hôi lạnh trên trán .
"Ách . . . . Dạ bởi vì hôm nay không có tiết học, mục đích cũng là muốn học viên có thể nghỉ ngơi và giải tỏa căng thẳng, vì từ ngày mai trở đi chương trình học sẽ rất nhiều và rất căng thẳng . . . . . ." Một vị quản lý liền đứng ra giải thích.
Triển Dục Quảng thấy trời đã vào đêm, rốt cuộc không nhẫn nãi được nữa liền đứng dậy: "Tôi tự ra ngoài tìm!"
"Ngài muốn đi đâu tìm đây?" Nơi này hoang vắng, tổng giám đốc có thể đi đâu tìm người chứ?
Chân của Triển Dục Quảng không hề dừng lại, liền đi ra ngoài: "Gọi tài xế lái xe tới đây!"
Hắn sẽ đi vào phố lớn cùng ngõ nhỏ mà tìm, thật sự hắn không thể bị động ngồi ở đó chờ đợi mà không hành động.
Lỡ như Uông Bội Nhu ở nơi đất khách gặp phải người xấu . . . . . . Hắn căn bản không dám nghĩ tiếp!
"Dạ tổng giám đốc!" Nhân viên lập tức đi lấy xe.
Kha Điềm Điềm chưa kịp đi đến gần bọn người kia, thì ngược lại bọn họ lại hướng về phía bọn cô mà đi đến, khiến Uông Bội Nhu sợ tới mức chân cũng mềm nhũn: "Điềm . . . Điềm Điềm. . . . . . Làm sao đây?"
Ngược lại Kha Điềm Điềm lại rất là can đảm, trực tiếp nghênh đón bọn họ: "Hel¬lo,We are from. . . . . ." Một tên trong bọn có dáng vẻ rất giống cô đồ lưu manh, hắn không những nói được Tiếng Hoa, mà còn nói rất lưu loát: "Tôi có thể nhìn ra được!"
"Anh, các anh . . . . . ." Muốn làm gì? Bởi vì lo lắng quá mức cùng sợ hãi. . . . . . Trong lòng Uông Bội Nhu đều là nghĩ đến hình ảnh thê thảm nhất .
Trong giây phút này, cô đột nhiên phát hiện được một chuyện . . . . Vào lúc nguy cấp nhất, người duy nhất cô nghĩ đến là hắn!
Hắn là người cô nghĩ nhiều nhất cũng là người duy nhất!
Đúng vậy, bóng dáng của Triển Dục Quảng cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô, khiến cô không cách nào kìm chế được, nước mắt liền chảy xuống.
"Tôi. . . . . . Nếu như . . . .Nếu như còn có kiếp sau, nếu như có thể gặp lại được anh, em . . . . . . Nhất định sẽ không sẽ rời bỏ anh đâu!" Bởi vì quá thương tâm, cô bất chấp tất cả lớn tiếng vừa khóc vừa kể lể .
Giống như cuộc sống của cô cũng chỉ có thể đến đây là kết thúc vậy . . . . . .
Kha Điềm Điềm không nhịn được liền liếc mắt nhìn, Uông Uông này sao diễn xuất khá vậy? Người ta cũng chưa nói sẽ xử lý hai cô thế nào cơ mà!
Người đàn ông lưu manh kia nhìn Uông Bội Nhu một cái, tranh thủ thời gian giải thích với Kha Điềm Điềm: "Chúng tôi hù dọa cô ấy sao?"
Đừng để ý tới cô ấy! Kha Điềm Điềm rất muốn nói như vậy, nhưng cô ngượng ngùng cùng xấu hổ không dám nói ra, bởi vì cô không cẩn thận đã bị người đàn ông côn đồ trước mắt hút hồn, cô cũng không hy vọng hắn bị bọn cô hù dọa chạy mất.
"Àh . . . .Chỉ là tâm tình của cô ấy không được tốt mà thôi, không có chuyện gì đâu!"
Tên côn đồ kia tỉ mỉ giải thích: "Chúng tôi thấy sắc mặt của bạn cô không được tốt lắm, hơn nữa trước đây ở chỗ này đã từng xảy ra một chuyện không may, cho nên mới muốn đến đây hỏi thăm xem các cô có cần giúp đỡ gì hay không?"
Sao? Cô nghe nhầm không?!
Kha Điềm Điềm lập tức cười tươi như hoa, khoe lúm đồng tiền của mình mà nói: "Dĩ nhiên, chúng tôi đang cần giúp đỡ!" Cô cố ý lại gần sát tên côn đồ này nói: "Hai chúng tôi muốn đến chỗ xx , có thể làm phiền các anh cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?"
"Dĩ nhiên, xe của chúng tôi đang đậu ở đó!" Tên côn đồ chỉ vào chiếc xe hơi dừng cách đó không xa.
"Tổng giám đốc, tôi thấy hay là chúng ta ngồi ở đây đợi !" Quản lý công ty khuyên.
Triển Dục Quảng trong lòng không vui, sắc mặt liền trở nên xanh mét: "Không được! Tôi thấy không yên tâm, tôi muốn đi tìm. . . . . ." Mới nói đến đó, đột nhiên một chiếc xe hơi lái về phía bọn họ.
Đoàn người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người phụ nữ từ trên xe bước xuống
"Uông Bội Nhu . . . ." Ba chữ này từ miệng Triển Dục Quảng phát ra, đó là bao gồm cả lo âu, thấp thỏm, hoảng hốt cùng vui mừng tột đỉnh.
Còn Uông Bội Nhu liếc thấy Triển Dục Quảng, cũng không thể khống chế nổi tâm tình của mình: "Anh Dục. . . . . ." Mặc dù hai cô gặp được người tốt và đã an toàn trở về, nhưng khi vừa trông thấy được người đàn ông mà mình ngày ngày mong nhớ, tâm tình của cô không thể kìm chế được.
Cô vội chạy về phía trước, nhào vào trong ngực của Triển Dục Quảng: "Em nhớ anh lắm! Rất nhớ . . . . Nhớ anh lắm . . . . ."
"Không sao. . . . Không xảy ra việc gì là tốt rồi, đừng lo . . . . . ." Những chuyện khác đều không quan trọng.
Triển Dục Quảng nâng mặt cô lên, không nói gì nữa, liền đặt một nụ hôn thật sâu lên trên môi của Uông Bội Nhu.
Người đàn ông lúc nãy đưa hai cô trở về cũng tiện tay vẫy chào mà nói với Kha Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúng ta gặp lại sau nhé!" Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Chỉ còm một mình Kha Điềm Điềm với khuôn mặt ngọt ngào: "Ừh . . . .Tôi sẽ chờ anh đến!" Thì ra trên đường trở về, cô đã quyết định cùng người đàn ông giống côn đồ đó hẹn hò qua lại!
Vất vả lắm Uông Bội Nhu mới trấn định được tinh thần, nước mắt lưng tròng thút thít nói: "Xin lỗi anh. . . . . . Đã khiến cho anh phải lo lắng! Khiến anh phải chạy tới đây!" Khi nhìn thấy hắn đến đây tìm cô, rốt cuộc cô cũng đã xác nhận được vị trí của mình ở trong lòng hắn là quan trọng như thế nào.
"Anh đã nói rồi mà, em đã lén lén đánh cắp trái tim của anh!" Triển Dục Quảng vuốt mái tóc của cô, đáy lòng cảm thấy mất mát cùng vui sướng: "Còn anh . . . . Anh không muốn tiếp tục làm người không có trái tim."
Nhưng trong lòng cô vẫn còn để ý đến một chuyện, mặc dù hiện tại cô đã biết lòng mình đối với hắn như thế nào, nhưng cô vẫn muốn thử hắn đối với cô có thật lòng hay không: "Anh Dục, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?"
Chỉ cần cô chịu đem tâm sự của mình ra chia sẻ với hắn, thì chuyện gì hắn cũng sẽ đồng ý: "Chỉ cần em nói ra, anh sẽ làm cho bằng được."
Cô nên tin tưởng hắn, hắn đã vì cô mà làm người giúp việc phục vụ cho cô, còn vui vẻ chịu đựng không phải sao? Bộ dạng của Triển Dục Quảng rất tự tin nên mới không đề phòng, liền mạnh miệng khẳng định.
Hắn hoàn toàn quên từ trước đến nay Lạc Tiêu Dao vẫn muốn chỉnh hắn, nên cũng đã từng chỉ điểm cho Uông Bội Nhu mấy chiêu!
"Vậy. . . . . ." Cô suy nghĩ đến đề nghị của Lạc Tiêu Dao: "Em nói trước là anh không được giận đó!" Uông Bội Nhu quyết định làm theo chỉ dẫn của Lạc Tiêu Dao.
"Anh sẽ không giận em đâu!" Không chỉ như thế, hắn còn bảo đảm với cô: "Em muốn tự lập, anh sẽ làm theo mong muốn của em, sẽ tận lực không can thiệp vào chuyện của em!"
Cô có tài đức gì, lại khiến cho hắn đối xử với cô tốt như vậy chứ.
"Nợ nần của em, anh đã thay em trả hết rồi " Nhìn khuôn mặt nghi ngờ của cô, hắn tranh thủ thời gian giải thích: "Bởi vì sau khi em gả cho anh, anh sẽ đem tất cả tài sản của anh chuyển sang cho em, đến khi đó anh sẽ là một người đàn ông nghèo khổ đáng thương, cũng chỉ có thể dựa vào sự bố thí của em mà sống."
Sao . . . Hắn có cần thiết vì cô mà hy sinh nhiều như vậy không?
Nhưng hắn vẫn chưa nói hết: "Hai lão yêu tinh nhà anh sẽ không bao giờ tìm em để gây khó dễ cho em nữa, ngược lại sẽ cố gắng lấy lòng em, bởi vì chỉ có em mới có thể chi phối cùng sai khiến anh đi hướng Đông hay hướng Tây thôi!"
"Anh Dục. . . . . ." Hắn có thể đừng nói nữa được không, vì hắn đối xử tốt với cô như vậy khiến cô không cách nào mở miệng nói ra mong muốn của cô được!
Nhưng hắn vẫn chưa ngừng: "Em hy vọng có thể nhận được chút tình thân cùng sự quan tâm từ gia đình của cậu em, anh cũng sẽ cho em toại nguyện, mỗi tháng anh sẽ dẫn em về thăm gia đình cậu, để cho em được vui vẻ bên họ."
Về phần mợ của cô, hắn đã sớm dùng tiền để mua chuộc bà ấy, hắn tin tương lại mợ của cô sẽ đối xửa với cô thay đổi 180°.
"Còn anh, anh sẽ cố gắng hết sức cùng tận lực yêu em, để cho em không còn cảm thấy cô đơn nữa!" Hắn nói xong rồi.
Uông Bội Nhu giật mình, khuôn mặt ngây ngô nhìn Triển Dục Quảng: "Anh Dục . . . ."
"Nói đi! Em muốn cùng anh thương lượng chuyện gì thế?".
"Em. . . . . . Tạm thời em muốn chúng ta khoan ở chung một chỗ, em muốn suy nghĩ thêm, nếu như em quyết định muốn anh thì . . . . . . Lễ tình nhân sang năm em sẽ trở lại ‘Món quà đặc biệt ngày Valentine’ tìm anh!" Sauk hi đã dùng hết dũng cảm để nói ra những lời mà Lạc Tiêu Dao đã dạy cô xong, Uông Bội Nhu cúi đầu thật thấp không dám ngước lên nhìn hắn.
Cô có dự cảm hắn sẽ nổi trận lôi đình với cô.
Quả nhiên .
"Uông . . . Bội . . . Nhu! Anh đây đã đào tim cùng móc phổi ra cho em xem, thế mà em lại dám nói ra điều kiện như vậy chứ?!" Hắn đồng ý mới là lạ!
Nhưng hắn vẫn đồng ý vì . . . . Bị ép buộc!
Ai bảo hắn thích cô làm chi, cô khổ sở cầu xin hắn, thậm chí lấy nước mắt ra để tấn công cùng bức bách hắn, yêu cầu hắn cho cô thêm chút thời gian, để cô thử cố gắng mở lòng xóa tan tự ti. . . . . . Trường hợp này hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý.
"Nhưng em phải cam kết với anh chuyện này, trước khi em đồng ý làm bạn gái của anh, không cho phép em nghỉ việc, không cho phép em không để ý tới anh, không cho phép em lén đi thuê người yêu khác. . . . . ." Tóm lại, hắn đặt ra một đống điều kiện.
"Trừ những điều kiện anh mới vừa đặt ra, chuyện gì em cũng đồng ý anh!" Cô chỉ trả lời như vậy.
Sao . . . . . Đây là ý gì!
Căn bản đây là trừng phạt hắn, hắn đã làm sai chuyện gì sao?
Cho nên, trong lúc cô tập huấn, hay khi cô đã tập huấn trở về, Triển Dục Quảng chỉ có thể nhờ đến những cứu binh ở xung quanh hắn: "Nhu Nhu bé nhỏ!" Phương ông cụ đi vào vấn đề chính: "Cháu tập huấn trở về cũng đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cháu còn muốn đợi bao lâu nữa mới đồng ý gả cho đứa cháu ngoại yêu quý của ông vậy?"
"Chờ thêm một thời gian nữa đi!" Cô nói.
"Còn phải đợi sao?!" Phương ông cụ không khỏi gia tăng âm lượng.
"Ông ngoại. . . . . ." Trải qua gần một năm chung đụng, Uông Bội Nhu cũng đã bắt được nhược điểm của Phương ông cụ, cô vội vàng bày ra bộ dáng làm nũng nói: "Lúc trước không phải ông đã nói qua rồi sao, cháu vừa lười, lại loạn, còn bẩn . . . . . . Cho nên cháu không xứng với anh Dục!"
"Ai nói cháu không xứng với đứa cháu ngoại yêu quý của ông chứ ?! Hãy nói cho ông biết, ông lập tức sẽ cùng người đó liều mạng!" Lại quên mất mình chính là đầu sỏ gây ra chuyện này.
"Là chính miệng ông nói đó!"
"Sao . . . . Cháu rất xứng, rất xứng đôi!" Phương ông cụ vội vàng nịnh hót."A . . . Uông Uông, cháu phải thông cảm cho ông ngoại, ông ngoại lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa. . . . . Cháu cũng không nên để ông ngoại phải chờ . . . ."
"Tên lừa đảo! Cục xương già như ông rất cường tráng, đừng nghĩ tôi không biết tình hình sức khỏe của ông rất tốt, tôi đã lén xem kết quả kiểm tra sức khỏe của ông rồi !" Triển lão phu nhân kịp thời chạy tới nói: "Nhu Nhu ngoan, cháu đừng bao giờ nghe ông ấy nói, kẻo bị gạt đó!"
"Dạ, bà nội!"
"Vậy. . . . . . Uông Uông àh!" Triển lão phu nhân cũng đi thẳng vào vấn đề chính: "Sau khi cháu đi tập huấn về cũng đã qua 9 tháng rồi, đến khi nào cháu mới chịu cùng cháu nội của bà ước hẹn đây?"
"Chờ thêm một thời gian nữa . . . ."
Trong một năm qua tiết mục giống như vậy ngày nào cũng được trình diễn, nhưng Uông Bội Nhu đều không cảm thấy phiền; mà ngược lại, cô còn cảm thấy rất ấm áp, rất thỏa mãn.
Mặc dù lúc đầu hai vị tiền bối này phản đối cùng ghét cô, nhưng sau bây giờ lại tìm mọi cách để lấy lòng cô, hy vọng vết thương trong lòng mà hai người bọn họ đã gây ra cho cô sẽ mau sớm bình phục.
Còn Triển Dục Quảng thì vẫn bị cô tránh né, mặc dù hắn đã tức điên lên khi cô không chịu đồng ý làm bạn gái của hắn, nhưng hắn cũng vẫn thủy chung như một, núp trong bóng tối dõi theo cùng âm thầm chăm sóc cho cô, để cho cô cảm thấy tình yêu của hắn luôn tràn đầy và sâu đậm.
Còn cô thì đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cô cũng đang mong chờ ngày đó, thật ra thì vết thương trong lòng của cô cũng đã sớm bình phục, nhưng chỉ là thời cơ chưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.