Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 8

Hồng Hạnh

18/06/2014

Triển Dục Quảng hỏa tốc chạy tới!

Hắn vừa nghe thấy Uông Bội Nhu khóc lóc kể lể trong lòng hắn liền biết rõ, người gây ra tai họa chính là hai bậc trưởng bối nhà hắn, hai người đã giở trò quỷ ở sau lưng hắn !

"Tiêu Dao, cậu mau giúp tôi cảnh cáo hai người kia, nói hai người đó nên an phận một chút, nếu không . . . . Thì đừng trách tôi buông tay, không ngó ngàng đến chuyện của công ty nữa!"

Hắn chạy nhanh đến nhà của Uông Bội Nhu, một bên gọi điện thoại dặn dò Lạc Tiêu Dao , nhờ hắn nhắn nhủ ý của hắn cho hai vị trưởng bối biết.

"Dạ, tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao nhận lệnh, lập tức gọi hai cuộc điện thoại, đem những lời bức xúc của Triển Dục Quảng ra chuyển cáo cho hai kẻ đầu xỏ chuyên gây họa: "Chúc mừng bà . . . . Triển lão phu nhân, ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công rồi, tổng giám đốc quyết định mặc kệ Triển thị!" Giọng điệu của Lạc Tiêu Dao có chút hả hê.

"Như vậy sao được?" Triển lão phu nhân lập tức bị áp chế sợ tới mức nói không ra lời:"Tôi. . . . . . Tôi sẽ sửa đổi!"

"Vậy thì mong ngài cố gắng lên!"

Triển lão phu nhân cố gắng suy nghĩ, xem có cách nào có thể chuộc lỗi hay không.

Lạc Tiêu Dao giải quyết xong lão hồ ly thứ nhất, sau đó tiếp tục tấn công tiếp lão hồ ly thứ hai: "Chúc mừng ngài, Phương cụ . . . . Ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công, tổng giám đốc quyết định không thèm để ý đến sự nghiệp của Phương gia nữa!"

"Như vậy sao được?" Phương cụ cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên tồi tệ như vậy: "Tôi. . . . . . Tôi sẽ thử vãn hồi!"

"Vậy thì mong cụ nỗ lực hơn nữa!"

Phương cụ đành phải vận dụng đầu óc sét rỉ của mình, suy nghĩ xem nên vãn hồi chuyện này như thế nào.

Cúp điện thoại, Lạc Tiêu Dao không nhịn được tự lẩm bẩm: "Uông Uông, tôi chỉ có thể giúp cô đến đó thôi, phần còn lại cũng xem chính bản thân cô mà thôi!"

Trước đây hắn cũng đã từng nhắc nhở Triển Dục Quảng, muốn hắn nhìn thẳng vào lý do mà Uông Bội Nhu tránh né hắn: "Tổng giám đốc, hai người là người của hai thế giới, trừ phi ngài có thể đánh vỡ bức tường rào cản giữa hai người, để cho cô ấy chủ động bước ra, nếu không . . . . Chỉ sợ đoạn tình cảm này sẽ chết già thôi!" Đây là kinh nghiệm mà sau nhiều lần Lạc Tiêu Dao tiếp xúc với Uông Bội Nhu mới rút ra được.

"Tôi tự có tính toán!" Triển Dục Quảng luôn trả lời như vậy.

"Nhưng tổng giám đốc. . . . Hành động của ngài phải nhanh lên!" Lạc Tiêu Dao vẫn cảm thấy, lòng của Uông Bội Nhu thực sự vẫn chưa cảm thấy an toàn.

"Tôi biết rồi!"

"Nếu không mau bắt lấy cô ấy, cô ấy có thể sẽ bay xa đó!"

"Tôi sẽ bắt được cô ấy!"

Tâm trạng tổng giám đốc luôn là khí định thần an, khiến Lạc Tiêu Dao không khỏi lo lắng, mặc dù hắn coi trọng tình yêu giữa Uông Bội Nhu cùng tổng giám đốc, nhưng trong lòng của hắn biết rõ Uông Bội Nhu là một cô gái có tâm kết luôn phong tỏa trái tim của mình lại, nếu cô ấy không tự mở lòng giải tâm kết, thì sẽ không ai giúp được cô ấy!

"Tổng giám đốc có thể giúp cô ấy mở lòng cùng giải tâm kết?" Lời nói này của Lạc Tiêu Dao đã hỏi không dưới trăm lần.

Triển Dục Quảng luôn tự tin nói: "Tôi là cao thủ!"

OK, nếu như tổng giám đốc tự tin như vậy, thì hắn cũng không thể nói gì hơn.

"Tổng giám đốc không phải chỉ xem cô ấy như một người bạn chơi thôi chứ?" Lạc Tiêu Dao đã từng lo lắng thăm dò qua ý của hắn.

"Coi như cô ấy như là bạn chơi của tôi, thì tôi cũng sẽ hết sức quý trọng cùng nâng niu người bạn này!" Đây là đáp án của Triển Dục Quảng.

Ai —— Lạc Tiêu Dao thầm nghĩ, nếu theo tác phong là việc của tổng giám đốc, hắn chỉ sợ không cách nào khiến cho Uông Bội Nhu cởi bỏ lo lắng mà mở lòng ra được .

Nhưng hắn ở đây mù quáng lo lắng chỉ là vô dụng mà thôi, hắn phải giúp tổng giám đốc và Uông Uông một tay, để cho bọn họ thấy rõ ý nghĩa và tầm quan trọng của đối phương.

Triển Dục Quảng vừa mới đậu xe xong, liền nhìn thấy trên đường có một bóng dáng nhỏ đang chạy như bay.

"Nhu Nhu . . . ." Hắn lo sợ hét lên.

Cũng không nghĩ đến khi cô vừa nghe đến giọng của hắn, thì tốc độ trốn chạy còn nhanh hơn, cô chạy nhanh ra giữa đường, hai người giống như đang trong một cuộc thi chạy vậy!

Triển Dục Quảng nóng lòng kinh khủng, hận không thể phát huy tốc độ chạy trăm mét của mình để bắt lấy cô: "Nhu Nhu, em đứng lại cho anh . . . ." Rất may là buổi tối xe trên đường không nhiều lắm, hơn nữa thân thể của hắn khỏe mạnh, đuổi kịp cô đồng thời ôm lấy eo của cô.

"Buông em ra, buông em ra!" Uông Bội Nhu phản kháng như một đứa trẻ vậy, đối với hắn quơ tay múa chân vừa đánh vừa đá, cố gắng thoát khỏi kiềm chế của Triển Dục Quảng.

Nhưng hắn đã giữ chặt, khiến cô không cử động được.

Cho đến khi hắn ôm cô trở về nhà của cô, đem cô ôm vào trong ngực của hắn, sau đó mới nhẹ nhàng trấn an cô: "Đã để cho em chịu khổ rồi!"

Sao? Hắn biết cô chịu khổ ưh?

Uông Bội Nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, hoài nghi nhìn hắn.

Triển Dục Quảng chỉ nghĩ là người nhà của mình chọc giận cô, nên tâm tình của cô mới mất khống chế, nên chỉ có thể nói: "Nhu Nhu yêu dấu . . . Anh không kịp thời ngăn chặn bọn họ làm chuyện xằng bậy, chuyện này em tha thứ cho anh nhé!"

Hắn. . . . . . Đang nói cái gì vậy? Cô chỉ là đang buồn chuyện gia đình nên mới như vậy, cũng không có liên quan đến hắn . . . . . . Cũng không đúng, đều là do hắn quấn lấy cùng dây dưa với cô, nên mới hại cô gặp phải liên tiếp những chuyện không như ý.

Cho nên, cô liền hết khóc, chỉ vào cửa chính mà nói: "Vậy thì xin anh mau đi khỏi đây đi!"

"Anh không thể đi!" Triển Dục Quảng thủ thỉ thù thì nói: "Sau khi anh được một cô gái khó hiểu thuê một ngày, từ lúc đó trái tim của anh đã coi như đã bị cô gái ấy trộm đi rồi!"

Hắn quyết định tối nay sẽ thổ lộ lòng mình với cô ấy.

"Nói bậy!" Căn bản cô không có trộm tim của hắn, càng không có tình ý với hắn.

Ưh . . . Coi như có chút chút tình ý. . . . . . Nhưng cô cũng sẽ làm bộ . . . . Không, cô coi thường phần cảm giác này.

"Là thật đó! Khi không có em bên cạnh, anh giống như người mất hồn vậy!" hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên lồng ngực của hắn: "Không tin thì em hãy nghe đi, cũng không có nhịp tim rồi !"

Cô thật lòng cảm thụ . . . ."Bùm . . . Bùm!"

"Nói dối !" Cô tức giận đến nỗi ngay cả bên tai đều ửng đỏ: "Rõ ràng là đập mạnh như vậy!"

"Đó là vì em chạm vào đó!" hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô: "Thời điểm khi không có em ở bên cạnh, nó sẽ biến thành một quả tim lười biếng đập và cô đơn !"

Biết rõ hắn đang dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng lòng của Uông Bội Nhu đã kiềm chế không nổi chính là rung động rồi.

"Em. . . . . ."

Cô mở miệng định nói, lại bị hắn bá đạo ôm lấy hôn lên môi của cô: "Ưm . . . . Hãy nghe em nói!"

Hắn lấy giọng trầm thấp cùng hời hợt nói về thân thế của mình, rồi lại như người vô tư không đếm xỉa đến: "Trên vai anh mang trọng trách nặng nề, người phụ nữ đi theo anh nhất định sẽ rất vất vả!”

"Người của bà nội và người nhà của bên ông ngoại, hai người tranh giành nhau để gửi gắm con cháu vào trong công ty, bọn họ không làm được việc gì ra hồn mà còn cấu xé lẫn nhau, cho nên tạo thành một mảnh hỗn loạn." Giọng nói của hắn trầm thấp.

Uông Bội Nhu muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn, nhưng lại bị hắn ôm thật chặt từ sau lưng, giống như hắn cô ý không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng cùng biểu tình lúc này của hắn vậy.

"Có vẻ như lúc anh đón nhận thì bọn họ lại làm tới, rồi cùng tranh giành lôi kéo anh về phe này phe kia. . . . . ." Hắn lạnh nhạt nói tiếp: "Anh là người duy nhất có thể tiếp nhận và điều hành công ty, mà anh thì không cách nào trơ mắt nhìn gia đạo trung lạc, càng không có biện pháp để ý hai người già kia, cho nên, anh chỉ có thể gắng gượng chống đỡ!"



Thì ra là vậy, trên vai hắn mang gánh nặng như vậy, ngược lại cô cũng không nghĩ qua !

"Thật sự công việc của anh rất nhiều áp lực, thậm chí còn bị gia đình họ hàng bao vây ép tới không thở nổi, lâu lâu mới tìm cơ hội để chạy ra ngoài mà thở một chút."

"Cho nên anh mới đi làm cái chuyện ‘bán thân xác’ đó sao?" Uông Bội Nhu cố ý nói như vậy, ý đồ muốn nói hình tượng xấu của hắn ở trong lòng cô.

Hắn chê cười: "Nhưng thật chất là anh đi hưởng lạc, cũng không giống như những người phụ nữ kia, phải vì nuôi gia đình mới phải đi ra khơi."

"Còn không phải như vậy sao!" Cô kiên trì nói: "Còn không phải là vì tiền mà bán tự ái àh!"

"Cũng không có . . . ." hắn thành thật nói "Ba năm qua, anh chỉ tuân theo nguyên tắc để anh chọn khách, nếu như nói chuyện hợp ý với người đó, thì anh sẽ tiến thêm một bước. . . . . . Nếu như nói chuyện không hợp, vậy thì sẽ nói Bye-Bye."

"Nhưng vẫn là bán thân mà. . . . . ." Chẳng biết tại sao, từ đầu cô cũng không có ý định cùng hắn tiến thêm một bước lui tới, nhưng khi hắn nói tới việc hắn cùng người phụ nữ khác làm chuyện ân ái, lòng của cô liền cảm thấy chua xót.

Nhưng cô không hiểu, rõ ràng cô đã không ngừng cùng hắn vạch rõ giới tuyến, thì tại sao cô vẫn tính toán đến quá khứ của hắn với người phụ nữ khác chứ?!

"Quá khứ của anh thì có lẽ em không thể tham gia vào được nữa!" Hắn mỉm cười nói: "Nhưng anh bảo đảm, hiện tại cùng tương lai của anh, sẽ để em tham gia!"

"Hừ!" Cô đâu có nói muốn cùng hắn như thế nào chứ.

Triển Dục Quảng đem cô xoay trở lại, cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em có thể giải thích cho anh biết chuyện lúc nãy em khóc lóc kể lể trong điện thoại được không?" Hắn để ý cô có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.

Hắn muốn giúp cô giải quyết tất cả khó khăn, muốn giúp cô cởi bỏ những điều phiền muộn, để lòng cô mở ra đón ánh mặt trời. . . . . . Nhưng điều quang trọng nhất chính là . . . . Khiến hắn có thể tiến vào cuộc sống của cô.

"Đừng xem anh là người xa lạ nữa, hãy nói cho anh biết đi!"

Cuối cùng Uông Bội Nhu cũng đầu hàng mà khai toàn bộ mọi chuyện cho hắn biết.

Thật ra thì chuyện này cũng đã rất lâu rồi: "Trước khi ba mẹ của em mất có để lại một món nợ, khi đó em không còn chỗ nào để nương tựa, em chỉ có thể sống dựa vào gia đình nhà của cậu và cũng là người thân duy nhất của em. Mợ của em một lòng mong muốn em trưởng thành, rồi bà sẽ giúp em tìm nhà có tiền xứng đáng để gả em đi, lấy món tiền đó coi như tiền để trả nợ và tiền thù lao nuôi dưỡng . . . . ."

"Anh sẽ giúp em!" Hắn ngắt lời cô, hai mắt cô rũ xuống không nhìn hắn: "Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ!"

Cô lắc đầu một cái: "Em muốn dựa vào chính bản thân mình."

Đây chính là lý do mà sau khi cô tốt nghiệp đại học liền đánh liều đến Đài Bắc làm việc, cật lực kiếm tiến cùng tiết kiệm chi tiêu, chính là muốn để dành một khoản tiền, mong lấy đó để báo đáp ơn nghĩa nhà cậu đối với cô.

"Đối với chuyện khác, em có thể tận lực dựa vào bản thân mình; Còn chuyện này, hãy dựa vào anh đi!" Đây chính là tính toán của hắn: "Nhu Nhu, hãy tâm sự với anh đi, để anh có thể chia sẻ với em!"

Uông Bội Nhu bị lời nói của hắn làm cho chấn động, không khỏi nhìn hắn: "Em. . . . . . Em không có chuyện gì cả!"

Triển Dục Quảng dịu dàng lấy khăn tay ra, giúp cô lau nước những giọt nước còn dính trên mặt, nghĩ đến lời nói của Lạc Tiêu Dao đã nhắc nhở, cô là người con gái rất kín đáo, mọi tâm sự đều chỉ biết giữ kín trong lòng!

Người ta thường nói muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, nhưng hắn vì muốn giúp cô nên đã suy nghĩ rất nhiều.

"Đừng tự lừa dối mình nữa . . . . Nhu Nhu " Triển Dục Quảng nhẹ nhàng nói: "Sở dĩ em đi thuê bạn trai, cũng là bởi vì sợ cảm giác cô đơn phải không?" Mỗi khi nghỉ lễ sẽ càng thêm nhớ nhà a!

Mặc dù biết rõ khi hắn vạch trần lời nói dối của cô ấy, thì cô ấy sẽ rất đau đớn, nhưng từ trước đến nay hắn không quen sử dụng chiến thuật vòng vo.

Thân thể Uông Bội Nhu cứng đờ, cô vẫn cho rằng mình đã đem nỗi sợ cô đơn của mình dấu kín cùng che đậy rất tốt. "Em không hiểu anh đang nói gì cả!"

Hắn lần nữa vạch trần cô. "Lúc đầu anh đã bị đôi mắt u buồn của em hấp dẫn . . . Nhu Nhu . . . . Em cô đơn không bạn bè và không người thân, cho nên em mới thường xuyên đi giúp đỡ những đồng nghiệp khác, em muốn chứng tỏ cho mọi người thấy em là người chân thành, đáng để tin tưởng, và xứng đáng có bạn bè ?" Hắn đều hiểu hết!

Phương thức đặt câu hỏi thẳng thắn của hắn như vậy, khiến cả người Uông Bội Nhu chấn động lần nữa.

"Em thích ở trước mặt mọi người diễn trò hề, luôn muốn giúp người khác, tùy lúc tùy chỗ trăm phương ngàn kế muốn cùng mọi người hòa mình vào cuộc sống . . . . . . Thật ra thì, đáy lòng em đôi khi cũng không nỡ có đúng không? Em cũng không phải không biết những người kia không thật sự quan tâm đến em đúng không?" Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của cô. "Cho nên, em mới có thể chân thành như vậy, không phải sao?"

Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô "Nhưng khi em phát hiện, ngày lễ sẽ cô đơn và buồn chán mà lại không tìm được người cùng em trong ngày lễ thì em nóng nảy, luống cuống, cho nên em mới phải tìm ‘món quà đặc biệt ngày lễ tình nhân’ ý định muốn tìm một người làm bạn với em có đúng không?"

Vẻ mặt của Uông Bội Nhu không có phản ứng gì, đúng vây! Cô chính là người như vậy, không được sao?

Cô rất hy vọng mọi người đều để ý đến cô, yêu thương cô, quan tâm cô. . . . . . Giống như khi cô còn bé, khi cô còn cha mẹ vậy!

Cô không cách nào chấp nhận được việc cha mẹ cô chỉ vì sự nghiệp thất bại, nên hai người cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền, để lại con gái yêu thương nhất của họ phải một mình ở lại trên thế gian này.

Cô không phải là niềm vui là điều an ủi lớn nhất của cha mẹ sao? Vậy tại sao bọn họ lại độc ác mà bỏ rơi cô?! Khiến cô một mình một người cô đơn ở lại trên thế gian này. . . . . . Cô. . . . . . Cũng không thể tiếp nhận được!

Khi ở một nhà với gia đình cậu, cô không cách nào tiếp nhận đầy đủ tình thân từ người nhà của cậu. Vì vậy, cô liền quyết tâm một ngày nào đó, nhất định cô sẽ lấy được sự quan tâm cùng thương yêu thật lòng. . . . . . Cho dù chỉ là ngắn ngủi cũng được.

Nhưng cô, cũng đã làm được rồi!

Ngày cô bỏ tiền ra thuê hắn, hôm đó quả thật rất phong phú, rất thỏa mãn và vui vẻ, như vậy đối với cô là đủ rồi; Chỉ tiếc là hắn để lại ‘hận di chứng’ cố tình sống chết quấn lấy cô không buông.

"Em rất may mắn khi gặp phải anh đó!" Triển Dục Quảng thấy cô không nói gì, chỉ có thể một mình độc thoại đùa giỡn: "Ấn tượng đầu tiên của anh đối với em rất tốt, phải nói là vừa thấy đã yêu! Anh thích em thật lòng đó, đừng nói gì sau này . . . . . ."

Dừng lại! Có thể đừng dài dòng nữa được không?

Nói thêm chút nữa. . . . . . Cô mình sẽ thay đổi quyết định của mình, sẽ muốn thử cùng với hắn. . . . . . Nhưng cô lại . . . .Không xứng với hắn !

Nhất thời, hai khuôn mặt nghiêm nghị liền xuất hiện trong đầu cô, khiến cô không thể không lùi bước.

Cô đột ngột cắt lời của hắn: "Anh Dục!" đây là lần đầu tiên tự cô muốn hắn đừng làm phiền cô nữa, cô gọi tên thân mật của hắn, sau đó nói: "Anh đừng nói nhiều như vậy nữa, hôm nay anh có muốn ở lại với em để cho em một ngày tình nhân không?" Cô sẽ nghĩ cách khiến hắn mất hứng thú với cô.

Vì muốn để cho hắn không còn dây dưa với cô nữa, cô chỉ có thể làm như vậy. . . . . . Mặc dù sẽ rất đau lòng . . . . . .

Nhưng lần này đổi lại là Triển Dục Quảng không hiểu nhìn cô.

Bây giờ là chuyện gì đang xảy ra thế? Cô muốn hắn ở lại cùng cô diễn một ngày tình nhân, đây là . . . Chứng tỏ cô đã tiếp nhận hắn sao?

"Dĩ nhiên!" Hắn sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào .

Nhưng hắn không nghĩ tới, cô khó dây dưa như thế mà . . .

"Anh Dục, anh giúp em giặt quần áo!" Cô chỉ vào đống quần áo mấy ngày chưa giặt, chất cao như một cái núi nhỏ.

Nhưng Triển Dục Quảng không hề trách móc, chỉ vui vẻ nói: "Không thành vấn đề!" Còn rất nghiêm túc nghiên cứu áo lót của cô đang dùng, xem cô thích màu gì, chất liệu cùng kiểu dáng; Ngay cả khi phơi quần áo hắn cũng làm được một cách rất hoàn mỹ không có chỗ nào đáng chê.

Nhưng lại khiến cô càng thêm tự ti cùng mặc cảm . . . Cô không xứng với hắn!

"Anh Dục . . . Nấu cơm cho em ăn!" Cô mở tủ lạnh trống rỗng ra, và bắt đầu lên thực đơn: "Em muốn ăn bò píttết, cải trắng, thịt xào khô, cá kho . . . . . ." Đem hết khả năng của hắn ra làm nô dịch cho cô.

Triển Dục Quảng lập tức chạy đi siêu thị, cố gắng mua đầy đủ những thứ mà cô đã nói, vì muốn nấu một bữa ăn thịnh soạn cho cô, hắn cũng không ngại cực khổ mà bận rộn ở trong phòng bếp cả buổi.

"Thì ra là. . . . . . Sao anh lại làm được?!" Uông Bội Nhu trong lòng thêm khâm phục, nhưng đồng thời càng quyết tâm hơn: "Thật sự mình không xứng với anh ấy!"

"Lúc trước anh đi nước ngoài du học, mọi việc đều phải tự bản thân mình làm, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!" hắn đắc ý khoe khoang "Để bữa nào anh sẽ biểu diễn cho em xem nhé!"

Nhưng . . . . . . Cô sẽ không còn cơ hội thưởng thức tài nghệ của hắn nữa.



Uông Bội Nhu càng ngắm nhìn bộ dáng bận rộn của hắn, càng cảm thấy mình thật sự không xứng với hắn.

Nhưng hắn lại không phát hiện sự khác thường của cô, vẫn cố gắng chịu đựng, vì cô mà làm trâu làm ngựa.

"Anh Dục, tắm giúp em đi. . . . . ."

"Anh Dục, giúp em kéo đất . . . . . ."

"Anh Dục, giúp em nấu nước. . . . . ."

Đến cuối cùng, những việc vất vả của cô hắn đều đã làm hết sạch, cô tựa vào bên cạnh cửa nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại anh còn thấy thích em nữa không?"

Triển Dục Quảng nói: "Anh vẫn thích em, còn thích nhiều hơn nữa."

Đủ rồi!

Hốc mắt cô lập tức ướt, quay đầu không dám nhìn hắn nữa, tự mình nói với bản thân mình: "Anh Dục, thật xin lỗi. . . . . . Anh đối xử với em càng tốt, thì em càng thấy mình không xứng với anh!"

"Anh Lạc, nếu bây giờ em muốn đi nước ngoài tu nghiệp . . . . . . Liệu có còn kịp không?"

Sau khi đợi Triển Dục Quảng mệt mỏi ngã đầu xuống giường ngủ, Uông Bội Nhu lặng lẽ gọi điện thoại cho Lạc Tiêu Dao: "Em. . . . . . Không thể nào ở chung một chỗ với tổng giám đốc được."

Lạc Tiêu Dao biết rõ một mình cô không thể nào vượt qua rào cản tâm lý cùng khoảng cách giữa hai người, xem ra . . . Cũng chỉ có thể dựa vào hắn thôi.

Cho nên hắn ngắn gọn nói: "Em có hộ chiếu chưa? Chưa tới hai ngày nữa sẽ phải lên đường, tốt nhất ngày mai em nên đi xin cấp visa đi."

"Em sẽ. . . . . ."

Mặc dù đã khóc rất nhiều, nhưng Uông Bội Nhu lại không cách nào có thể ngưng khóc, cô một lần lại một lần ngắm nhìn Triển Dục Quảng ngủ say, thế nhưng phát hiện bản thân mình không bỏ được người đàn ông này; trong lòng một lần lại một lần hô hào : ‘xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Là em không xứng với anh . . . ‘

Có lẽ bởi vì vất vả quá, Triển Dục Quảng ngủ say giống như bất tỉnh nhân sự vậy, nên hoàn toàn không nghe thấy Uông Bội Nhu nói với hắn . . ."Anh Dục, em cũng rất thích anh. . . . . . Nhưng mà em không muốn trèo cao, hoàn toàn không muốn dựa vào anh!"

"Anh Dục, hy vọng anh có thể mau sớm quên em, và có thể tìm thấy một cô gái khác tốt hơn. . . . . ." "Anh Dục, em sẽ rất nhớ anh . . . . . . Ở nơi đất khách ngày ngày em sẽ nhớ đến lòng tốt của anh . . . . . ."

Triển Dục Quảng còn tưởng rằng sau khi mình cùng Uông Bội Nhu thổ lộ tình cảm, thì giữa hai người bọn họ sẽ không còn vấn đề gì nữa, cho nên hắn cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, đồng thời thấy cô đồng ý để cho hắn ở chung một chỗ cứ nghĩ là cô đã tiếp nhận hắn rồi.

"Nhu Nhu . . . Sao hai hôm nay em không đi giúp người khác nữa vậy?" Từ sau ngày đó cô thật sự thay đổi, luôn ở bên cạnh hắn cùng nhau ra vào, xem ra ngày đó mình đã thổ lộ . . . . Thành công!

"Cũng đã bị anh phơi bày và vạch trần, em cũng chỉ nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi!" Cô vội vàng tự bào chữa cho mình, bởi vì cô muốn thừa dịp hai ngày cuối này sẽ cùng hắn chung đụng nhiều hơn.

"Vậy sao? Không phải là em bị mê lực của anh hấp dẫn sao? Em mau thừa nhận đi!" Triển Dục Quảng tự tin nói .

"Nhu Nhu, em đang tìm cái gì đó?"

"Không có!" Nhưng cô đang muốn xem ánh mắt dịu dàng của hắn.

"Không cần quyến rũ anh, không phải vậy. . . . . ." Hắn cố ý giở giọng háo sắc bộ dáng: "Em cẩn thận đó . . . . Coi chừng anh sẽ ăn thịt của em đó!"

"Em nguyện ý!" Trả lời hắn mà mắt cô rưng rưng .

Nhưng hắn quá bận rộn, không có chú ý đến những chi tiết này: "Nhu Nhu. . . . Hiện tại anh có chút chuyện sẽ về muộn nên không thể cùng em ăn cơm, tan ca em tự về nhà trước, anh sẽ gọi điện thoại cho em !."

"Em! Em có thể ở trong công ty chờ anh không?" Cô muốn mình nhớ kỹ ngày cuối cùng cô ở Đài Loan cùng với hắn.

Triển Dục Quảng phát giác có cái gì đó không đúng, nhưng hắn không thể giải thích được điều kỳ quái đó.

"OK, anh sẽ về tranh thủ về sớm!"

"Ừh . . . ." Cô hớn hở gật đầu, còn tiễn hắn rời khỏi phòng làm việc, cho dù rất nhanh bóng dáng của hắn đã mất hút khỏi tầm mắt của cô, nhưng cô vẫn lưu luyến không ngừng vẫy tay.

Ngày hôm sau . . . . . . Cô không đến!

Triển Dục Quảng thật không dám tin: "Cô đâu rồi?!" Hắn tức giận hai mắt trợn ngược, nhìn thẳng vào hai "Trọng phạm" gậy ra tội tày trời ở trước mặt.

"Bà không biết. . . . Thề đó!" Triển bà bà thận trọng lấy lời thề ra chứng minh."Cháu đã lấy sự nghiệp ra uy hiếp bà rồi, bà đâu dám tìm cô ấy nữa chứ!"

Bà cũng đã lên kế hoạch cùng tìm cách để lấy lòng cô gái hư hỏng đó rồi.

"Nếu ông mà biết thì cho thiên lôi đánh ông đi!" Phương ông cụ cũng lập lời thề độc: "Cháu cũng đã lấy sự nghiệp ra uy hiếp ông rồi, ông đâu dám tiếp tục đi làm khó dễ cô ấy nữa chứ!" Ông ấy cũng rất ấm ức khi nghĩ đến chuyện cầu hòa cùng lấy lòng cô gái hư hỏng đó.

"Tốt nhất là như vậy!" Triển Dục Quảng hận hận nói: "Nếu như mà cháu phát hiện hai người có dính líu đến việc cô ấy bỏ đi, thì cháu sẽ lập tức rút chân ra khỏi sự nghiệp của Triển gia cùng Phương gia."

"Bà không có. . . . . ." Triển lão phu nhân lắc đầu phủ nhận: "Nếu cháu tìm được cô ấy về đây, bà sẽ thành khẩn đưa hai tay ra tiếp nhận cô ấy."

"Ông sẽ tiếp nhận cô ấy nhiệt tình hơn bà ta!" Phương ông cụ vội la lên: "Chỉ cần tìm được cô ấy, ông bảo đảm sẽ ra mặt giúp cháu và cô ấy tổ chức một hôn lễ thật long trọng và hoành tráng!"

Vậy. . . . . . Rốt cuộc cô ấy đã chạy đi đâu trốn ?!

"Tổng giám đốc !" Lạc Tiêu Dao nhẹ giọng gõ cửa "Ở ngoài có một người tự xưng là cậu của Uông Uông muốn vào gặp ngài!"

Chẳng lẽ Nhu Nhu chạy về nhà sao? Triển Dục Quảng lập tức ba chân bốn cẳng đi ra ngoài.

"Tôi là cậu ruột của Uông Uông!" Người đàn ông trung niên vừa thấy Triển Dục Quảng, đã vội vàng lấy ra một bức thư: "Sau khi tôi nhận được thư của Uông Uông mới biết con bé đã được quý công ty phái đi New Zealand để tu nghiệp."

Được công ty phái đi New Zealand tu nghiệp? Sao hắn lại không biết!

Triển Dục Quảng lập tức ném ánh mắt giết người về phía Lạc Tiêu Dao, nhưng không thể phát huy tác dụng ngay, hắn liền hỏi: "Trong thư cô ấy có nói gì không?"

"Từ nhỏ đứa bé này đã thích đem tâm sự giấu trong lòng . . . . . ." Cậu của Uông Bội Nhu nói giống như một cái máy phát thanh vậy nói liên tục không ngừng, đem lịch trình cùng chuyện tâm sự trong lòng của Uông Bội Nhu từ nhỏ đến lớn nhất kể cặn kẽ.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm .

"Tóm lại, con bé rất muốn được có lại thứ tình cảm ấm áp gia đình, sự quan tâm của người thân giống như khi còn nhỏ, nhưng con bé lại sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa. . . . . ." Cậu của Uông Bội Nhu lấy ống tay áo lau nước mắt: "Nhưng bà vợ của tôi lại không muốn buông tha cho con bé . . . . . Hơn nữa con bé lại quá tự ti, quá so đo và để ý bản thân mình không xứng với cậu, cho nên con bé mới phải chạy trốn. . . . . ."

Giây phút này Triển Dục Quảng chỉ muốn lập tức bay ra nước ngoài để tìm người."Cô ấy không thể chạy trốn tiếp nữa đâu!"

Cậu của Uông Bội Nhu tha thiết giao phó: "Từ trong thư của con bé, có một dòng chữ tôi nhìn ra được, con bé đối với Triển tiên sinh là ý nặng tình sâu . . . . ."

Đối với ý nặng tình sâu của hắn, còn dám bỏ trốn, bội tình bạc nghĩa với hắn như vậy sao? Hắn tin mới là lạ!

"Cho nên. . . . . ." Cậu của Uông Bội Nhu dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Triển Dục Quảng.

"Thưa tổng giám đốc của chúng tôi sẽ lập tức đi New Zealand ngay!" Lạc Tiêu Dao vội vàng thay Triển Dục Quảng trả lời, đưa vé máy bay mà hắn đã chuẩn bị trước đó cho Triển Dục Quảng: "Đây là chuyến bay hai giờ chiều nay sẽ cất cánh, mong tổng giám đốc đi thong thả!"

Rất tốt, vừa kịp thời tống Triển Dục Quảng đi, để cho hắn không có thời gian nổi giận và trị tội của hắn.

Hơn nữa Lạc Tiêu Dao rất tin tưởng vào bản thân, coi như Triển Dục Quảng sẽ đối xử tội của hắn, nhưng Tổng giám đốc phu nhân tương lai sẽ về phe hắn, ngoài ra hắn còn dạy cho Uông Bội Nhu mấy chiêu, chắc chắn cô sẽ có thể kềm chế được tổng giám đốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook