Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 122: Cây gai
Phương Thảo Thiên Sứ
21/06/2018
Vừa rồi anh ta rất lo lắng Vu Thiện xảy ra chuyện, vừa nghĩ tới lúc nãy
có người nói anh ta biết, bên ngoài có một người muốn nổ tung bệnh viện
này, anh ta không nghĩ gì nhiều liền mang theo thuộc hạ rời đi, chờ lúc
anh ta điều tra là cố ý, đã qua một tiếng đồng hồ, điều này có nghĩa là
Vu Thiện gặp nguy hiểm, may may là không việc gì.
Vu Thiện không biết chuyện xảy ra bên ngoài, cả người vùi kín trong chăn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô không hề hận Âu Dương Lãnh chút nào, nhưng tại sao Âu Dương Lãnh lại đối xử với mẹ như vậy?
“Phu nhân? Phu nhân người không sao chứ?” Hắc Mộc nghe hình như Vu Thiện khóc, lo lắng hỏi, muốn biết vừa rồi có phải có người đi vào hay không.
“Tôi không sao.” Vu Thiện ngừng khóc, lấy lại giọng bình thường trả lời, không muốn để Hắc Mộc biết vừa rồi Âu Dương Văn đã tới, cũng không muốn anh ta biết mình đã khóc.
“Vậy vừa rồi có ai tới hay không?” Hắc Mộc thử hỏi.
“Không có, xảy ra chuyện gì hả?” Vu Thiện thấp giọng hỏi, cô vẫn không ngẩng đầu lên.
“Không việc gì, vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe.” Hắc Mộc mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Vu Thiện, anh ta nghi ngờ có người đi vào nhưng anh ta không hỏi tới, nhanh chóng đóng ra khỏi cửa, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Âu Dương Lãnh.
“A lô? Chuyện gì?” Giọng Âu Dương Lãnh truyền tới, anh vừa tìm được người phụ nữ kia, năm đó là cô ta đưa ảnh chụp cho Vu Thiện, khi Vu Thiện biến mất một năm, trong lúc vô tình thím Lan phát hiện những tấm ảnh kia, cho nên Âu Dương Lãnh vẫn phái người đi điều tra về người phụ nữ này, bây giờ tìm được cô ta rồi, đang muốn dẫn về nói cho Vu Thiện biết chuyện này.
“Dường như phu nhân không thoải mái, có người đi vào.” Hắc Mộc đơn giản tả lại chuyện đã xảy ra.
“SHIT! Tôi lập tức trở về.” Âu Dương Lãnh vội nói, chết tiệt, là ai đi vào?
“Dạ.” Hắc Mộc trả lời, anh ta cúp máy, dặn dò đàn em không được tùy tiện rời đi.
Âu Dương Lãnh và Hắc Tử lập tức lên đường rời đi, một khi đã tìm được cô ta thì phải giải thích rõ ràng chuyện này, nếu không giữa anh và Vu Thiện vĩnh viễn có một cây gai chắn ngang.
Chờ Âu Dương Lãnh về tới, Vu Thiện đã ngủ rồi, Âu Dương Lãnh thấy cô ngủ mà còn chảy nước mắt, trong lòng thở dài, có phải cô biết chút gì đó không?
“Điều tra được ai đi vào không?” Âu Dương Lãnh hỏi, ngón tay yêu thương lưu luyến trên gò má trắng nõn của Vu Thiện, nhưng trên mặt rét lạnh, đủ để đông lạnh bất cứ người nào.
“Điều tra được ạ, là Âu Dương Văn.” Hắc Tử kể lại chuyện nhìn thấy hình ảnh qua camera cho Âu Dương Lãnh biết, có thể là Âu Dương Văn quá vội vàng, không phát hiện chỗ này có camera giám sát.
“Là hắn à?” Hắn tới làm gì? Hắn đến và nước mắt của Vu Thiện có liên quan sao? Trước kia bắt cóc, còn có ám sát, hắn đều không tự hành động, bây giờ hắn không thể chờ đợi được mà làm tới ư?
“Không sai, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện?” Hắc Mộc hỏi, anh ta cảm thấy dường như Âu Dương Văn có mục đích gì đó với Vu Thiện.
“Tăng cường canh phòng, trong thời gian Thiện Nhi nằm viện, ngàn vạn lần không thể sơ suất.” Âu Dương Lãnh nói, lát nữa anh còn phải tới Vu thị một chuyến, tiện thể thăm Vu Thành.
“Dạ, em biết rồi.” Hắc Tử trả lời, hai anh em nhìn nhau.
“Tôi đi trước đây.” Âu Dương Lãnh đứng dậy, nhìn Vu Thiện rồi quay đầu rời đi.
Hắc Tử và Hắc Mộc ở lại trông chừng Vu Thiện, vì dinh dưỡng của Vu Thiện không tốt cho nên bác sĩ đề nghị cô ở lại viện một tuần lễ, bổ sung dinh dưỡng cần thiết lúc mang thai.
Âu Dương Lãnh rời khỏi bệnh viện, lái xe chạy tới Vu thị, trong khoảng thời gian này Thạch Tử luôn ở Vu thị, quản lý quyết định chiến lược thì có Âu Dương Lãnh, bảo vệ thì có người của bang Lãnh Thiên, có thể nói Vu thị bây giờ đã không còn giống trước kia.
Vì Âu Dương Lãnh tham gia, tình hình nội bộ của Vu thị cải thiện rất nhiều, cổ phiếu cũng tăng lên không ít, làm mấy người như ủy viên Lương thấy rất vui mừng.
Âu Dương Lãnh đến, rất nhiều công nhân viên mỉm cười chào, bọn họ đều rất yêu mến tổng giám đốc Âu Dương Lãnh này, nhìn mãi đến lúc anh vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, mới quay đầu làm việc của mình.
Vu Thành vốn phải nằm bệnh viện an dưỡng nhưng vì Hắc Mộc phát hiện thuốc ông uống kịp thời, không tạo thành tổn thương nghiêm tọng, sau một tháng nằm viện, thân thể khỏe hơn, lập tức trở về Vu thị.
Giờ phút này ông ngồi sau bàn làm việc, nhắm mắt dưỡng thần, ông chỉ đến xem mà thôi, rất nhiều chuyện ông đều mặc kệ, nhưng vì Vu Thiện ở bệnh viện, ông không muốn Âu Dương Lãnh đi về hai nơi, cho nên ông về trông coi.
“Ba, ba có khỏe không?” Âu Dương Lãnh đẩy cửa đi vào thân thiết hỏi, không cảm thấy ngại ngùng chút nào, tự nhiên hỏi.
“Con về rồi à? Thiện Nhi đâu?” Vu Thành mở mắt ra chỉ thấy Âu Dương Lãnh, trong lòng hơi thất vọng, ông rất muốn gặp con gái, đến hôm nay đã một tháng rồi.
“Dạ, Thiện Nhi không sao, cô ấy bảo con tới thăm ba.” Âu Dương Lãnh tự nhiên nói, người đi tới chiếc ghế trước mặt Vu Thành ngồi xuống.
“Nó vẫn ở bệnh viện?” Vu Thành nhìn anh hỏi.
“Dạ, nhưng cô ấy khỏe.”
“Con tới vì chuyện gì?” Vu Thành cũng đã đoán được Âu Dương Lãnh muốn hỏi gì.
“Năm đó vì sao cam lòng bỏ Thiện Nhi và mẹ?” Âu Dương Lãnh hỏi trực tiếp, anh vẫn luôn muốn biết.
“Ừ, đây là chuyện đã lâu lắm rồi.” Vu Thành như đang nhớ lại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, khi đó ông còn rất trẻ, không biết tình yêu là gì, chỉ biết đòi hỏi người khác phải cho ông tình yêu, nhưng không biết là mình yêu ai.
Lần đầu tiên ông gặp là Diệp Mẫn, đó là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, bà tài hoa hơn người, rất nhiều người danh gia vọng tộc muốn lấy làm vợ, cố tình bà lại yêu ông, nhưng ông không thích bà.
Sau khi gặp được Ninh Chân, ông mới biết được tình yêu là gì, rồi vùi mình vào trong đó, kết hôn cùng Ninh Chân.
Sau khi kết hôn bọn họ rất hạnh phúc, nghe nói Diệp Mẫn gả cho một con cháu nhà làm quan, tình cảm cũng rất tốt.
Nhà họ Vu là một dòng họ truyền thống, ba mẹ rất kỳ vọng vào vợ chồng bọn họ, không quan tâm thân phận của Ninh Chân, hi vọng thấy bọn họ mang thai lần đầu là bé trai.
Mãi đến khi Vu Thiện ra đời, phá vỡ hạnh phúc gia đình này, mẹ ông bắt đầu ghét Ninh Chân, gây khó dễ mọi lúc.
Tới tận khi ông gặp được Đinh Hoa, khi Đinh Hoa gần sinh Vu Long, Ninh Chân và Vu Thiện bị đuổi ra khỏi nhà họ Vu, lưu lạc đầu đường xó chợ. Ông không muốn nhưng mệnh lệnh của ba mẹ khiến ông không thể không theo, bởi vì bọn họ lại lấy cái chết ra ép, không thể đón mẹ con Vu Thiện trở về.
Nhưng ông vẫn không bỏ được, đành vụng trộm bảo người tìm một chỗ ở, sắp xếp cho bọn họ. Ngay từ đầu, ông thường xuyên đi gặp bọn họ, nhưng sau khi bị phát hiện, mẹ con Ninh Chân chịu càng nhiều tổn thương lớn hơn, cho nên về sau, ông không qua thăm mẹ con họ nữa.
Mãu đến khi Âu Dương Lãnh ra tay chèn ép Vu thị, lúc này Vu Thành mới nhớ tới mình có một đứa con gái, có thể giúp ông.Nói đến đây Vu Thành nhắm mắt, khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt hối hận, vì sao năm đó ông không cố gắng đấu tranh cho bọn họ? Nếu như ông chịu ra tay, người phụ nữ ông yêu nhất cũng không đau khổ như vậy.
“Diệp Mẫn là mẹ con.” Âu Dương Lãnh đột nhiên nói, anh nhìn qua Vu Thành.
“Cái gì?” Vu Thành nghe thấy lời anh, từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, ông mở to mắt nhìn Âu Dương Lãnh.
“Diệp Mẫn là mẹ con, chuyện của hai người con đã biết rồi.” Mẹ xuất phát từ lòng đố kỵ, mới làm ra chuyện sai trái như vậy.
“Bất hạnh của mọi người là do một tay mẹ tạo thành.” Âu Dương Lãnh nói tiếp, không chút nào để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Vu Thành, nói điều mình biết cho Vu Thành nghe.
“Vì sao con muốn nói với ta?” Vu Thành không thể tin được, ông và Ninh Chân chia lìa là do Diệp Mẫn gây nên, Đinh Hoa là do Diệp Mẫn sắp đặt?
“Con không hi vọng chuyện hai người ảnh hưởng đến thế hệ chúng con, vì Thiện Nhi là người phụ nữ của con, là mẹ của đứa trẻ.” Âu Dương Lãnh rất chân thành.
“Con sẽ đối xử tốt với nó chứ?” Vu Thành cũng rất chân thành.
“Dạ, nhưng bây giờ phải chấm dứt chuyện trước kia của hai người đã.”
“Chuyện gì?” Vu Thành nghi hoặc hỏi, nhưng từ trong mắt Âu Dương Lãnh, ông biết chuyện này không dơn giản.
“Con mới vừa tìm được người gửi ảnh chụp cho Vu Thiện lúc trước, cùng sự thật về cái chết của mẹ Ninh Chân.”
“Cái gì? Cái chết của bà ấy?” Vu Thành nhảy dựng lên, quả thực ông không thể tin được vào tai mình, Ninh Chân chết không phải ngẫu nhiên? Ai tới nói ông biết đi!
“Dạ.”
“Ai là hung thủ?” Vu Thành vội vàng hỏi, trước kia ông không thể làm gì cho bà, bây giờ ông nên báo thù cho bà.
“Đinh Hoa.” Âu Dương Lãnh đưa ảnh trong túi ra để bên cạnh ông, ý bảo ông xem.
“Bà ta?” Tay Vu Thành run rẩy, cầm lấy ảnh lên xem, từng tấm ảnh lần lượt xẹt qua tay ông, ông nhìn thấy rõ ràng, Đinh Hoa dùng tay bóp chặt cổ Ninh Chân, liều mạng bóp.
Mỗi một tấm đều là hình ảnh Đinh Hoa ép Ninh Chân chết, tấm cuối cùng là Ninh Chân bệnh đau không thể địch lại Đinh Hoa, bị bóp chết!
“Tại sao lại như vậy?” Vu Thành ngã ngồi dưới đất, mặc dù ông biết Đinh Hoa làm rất nhiều chuyện có lỗi, nghĩ rằng bà ta chỉ tham lam tài sản của Vu thị, bây giờ còn lộ ra chuyện giết chết Ninh Chân.
“Chuyện này là sự thật?” Vu Thành hỏi, ông sẽ không bỏ qua cho Đinh Hoa, toà án phán Đinh Hoa chưa thực sự phạm tội, cho nên chỉ tạm giữ, mấy ngày nữa được thả ra.
“Dạ, con còn có người làm chứng.”
“Toàn án sẽ thụ lý?” Vu Thành hỏi, ông không thể mềm lòng, Đinh Hoa là người làm hại ông và Ninh Chân vĩnh viễn cách biệt, còn tính kế ông suýt chút nữa mất mạng.
“Biết ạ, con đã thông báo cho tòa án.” Âu Dương Lãnh cười lạnh, bây giờ anh có thể đi nói cho Thiện Nhi biết tất cả những chuyện này, Thiện Nhi nhất định rất vui sướng.
“Cảm ơn con!” Vu Thành chân thành nói, nếu như không phải Âu Dương Lãnh, ông vĩnh viễn không biết Vu Thiện quan trọng với mình như thế nào.
“Chúng ta là người một nhà.” Âu Dương Lãnh cũng cười nói, xoay người rời đi, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cô, để cô không phải chịu tổn thương nữa.
Nhìn anh rời đi, vẻ mặt Vu Thành tràn đầy vui mừng, Chân Nhi, thật xin lỗi!
Âu Dương Lãnh nhanh chóng trở lại bệnh viện, Vu Thiện đã tỉnh dậy, nhìn anh đi vào, xoay mặt qua một bên, bây giờ cô vẫn không cách nào đối mặt với anh.
“Thiện Nhi, em làm sao vậy?” Âu Dương Lãnh đến bên cạnh cô, cô vẫn còn tức giận? Đưa tay muốn xoa mặt cô.
Vu Thiện tránh đi, cô hành động theo bản năng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Thiện Nhi làm gì vậy? Có chuyện gì có thể nói cho anh biết.” Âu Dương Lãnh mặc kệ cô giãy dụa, kéo cả người cô vào trong ngực.
“Thả em ra.” Vu Thiện muốn tránh ngực anh ra, cô chỉ là còn chưa lấy lại tinh thần kể từ lúc đó.
“Vì sao không tin anh?” Âu Dương Lãnh lớn tiếng hỏi, hai người trải qua nhiều như thế, vì sao cô vẫn như vậy?
“Tin tưởng anh cái gì?” Vu Thiện ngừng giãy dụa, thuận theo để anh ôm, trong giọng nói đã nghẹn ngào.
“Thiện Nhi, vì sao em không hỏi anh?” Âu Dương Lãnh thở dài, ôm chặt cô hơn.
“Vì sao?” Vu Thiện khó hiểu hỏi, ngẩng đầu lên lại gặp vẻ mặt yêu thương của Âu Dương Lãnh.
“Đi thôi, dẫn em tới một nơi.” Âu Dương Lãnh lấy áo khoác giùm cô, để cô mặc vào.
“Đi đâu?” Vu Thiện hỏi, ngoan ngoãn mặc quần áo, cảm thấy trong lời Âu Dương Lãnh nói có hàm ý khác.
“Đi rồi em sẽ biết.” Âu Dương Lãnh không nói nhiều, giúp cô mặc ổn thỏa, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Hai người rời khỏi phòng đi ra ngoài, Hắc Tử và Hắc Mộc đã ở trong xe, tất nhiên đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ.
“Chúng ta đi đâu?” Trước khi lên xe Vu Thiện hỏi, đáng tiếc không được Âu Dương Lãnh đáp lại, Hắc Tử thấy bọn họ lên xe ngồi ổn định, lập tức khởi động chạy về bang Lãnh Thiên.
Vu Thiện ngồi trên xe không được Âu Dương Lãnh chú ý, ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lén nhìn gò má Âu Dương Lãnh, sắc mặt anh thật khó coi.
Xem ra thái độ vừa rồi của mình đã khiến anh bị thương?
Xe thong thả chạy, có thể là vì chú ý đến thân thể của mình, vì điều này mà Vu Thiện vui sướng, Âu Dương Lãnh vẫn yêu thương cô.
Vu Thiện không biết chuyện xảy ra bên ngoài, cả người vùi kín trong chăn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô không hề hận Âu Dương Lãnh chút nào, nhưng tại sao Âu Dương Lãnh lại đối xử với mẹ như vậy?
“Phu nhân? Phu nhân người không sao chứ?” Hắc Mộc nghe hình như Vu Thiện khóc, lo lắng hỏi, muốn biết vừa rồi có phải có người đi vào hay không.
“Tôi không sao.” Vu Thiện ngừng khóc, lấy lại giọng bình thường trả lời, không muốn để Hắc Mộc biết vừa rồi Âu Dương Văn đã tới, cũng không muốn anh ta biết mình đã khóc.
“Vậy vừa rồi có ai tới hay không?” Hắc Mộc thử hỏi.
“Không có, xảy ra chuyện gì hả?” Vu Thiện thấp giọng hỏi, cô vẫn không ngẩng đầu lên.
“Không việc gì, vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe.” Hắc Mộc mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Vu Thiện, anh ta nghi ngờ có người đi vào nhưng anh ta không hỏi tới, nhanh chóng đóng ra khỏi cửa, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Âu Dương Lãnh.
“A lô? Chuyện gì?” Giọng Âu Dương Lãnh truyền tới, anh vừa tìm được người phụ nữ kia, năm đó là cô ta đưa ảnh chụp cho Vu Thiện, khi Vu Thiện biến mất một năm, trong lúc vô tình thím Lan phát hiện những tấm ảnh kia, cho nên Âu Dương Lãnh vẫn phái người đi điều tra về người phụ nữ này, bây giờ tìm được cô ta rồi, đang muốn dẫn về nói cho Vu Thiện biết chuyện này.
“Dường như phu nhân không thoải mái, có người đi vào.” Hắc Mộc đơn giản tả lại chuyện đã xảy ra.
“SHIT! Tôi lập tức trở về.” Âu Dương Lãnh vội nói, chết tiệt, là ai đi vào?
“Dạ.” Hắc Mộc trả lời, anh ta cúp máy, dặn dò đàn em không được tùy tiện rời đi.
Âu Dương Lãnh và Hắc Tử lập tức lên đường rời đi, một khi đã tìm được cô ta thì phải giải thích rõ ràng chuyện này, nếu không giữa anh và Vu Thiện vĩnh viễn có một cây gai chắn ngang.
Chờ Âu Dương Lãnh về tới, Vu Thiện đã ngủ rồi, Âu Dương Lãnh thấy cô ngủ mà còn chảy nước mắt, trong lòng thở dài, có phải cô biết chút gì đó không?
“Điều tra được ai đi vào không?” Âu Dương Lãnh hỏi, ngón tay yêu thương lưu luyến trên gò má trắng nõn của Vu Thiện, nhưng trên mặt rét lạnh, đủ để đông lạnh bất cứ người nào.
“Điều tra được ạ, là Âu Dương Văn.” Hắc Tử kể lại chuyện nhìn thấy hình ảnh qua camera cho Âu Dương Lãnh biết, có thể là Âu Dương Văn quá vội vàng, không phát hiện chỗ này có camera giám sát.
“Là hắn à?” Hắn tới làm gì? Hắn đến và nước mắt của Vu Thiện có liên quan sao? Trước kia bắt cóc, còn có ám sát, hắn đều không tự hành động, bây giờ hắn không thể chờ đợi được mà làm tới ư?
“Không sai, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện?” Hắc Mộc hỏi, anh ta cảm thấy dường như Âu Dương Văn có mục đích gì đó với Vu Thiện.
“Tăng cường canh phòng, trong thời gian Thiện Nhi nằm viện, ngàn vạn lần không thể sơ suất.” Âu Dương Lãnh nói, lát nữa anh còn phải tới Vu thị một chuyến, tiện thể thăm Vu Thành.
“Dạ, em biết rồi.” Hắc Tử trả lời, hai anh em nhìn nhau.
“Tôi đi trước đây.” Âu Dương Lãnh đứng dậy, nhìn Vu Thiện rồi quay đầu rời đi.
Hắc Tử và Hắc Mộc ở lại trông chừng Vu Thiện, vì dinh dưỡng của Vu Thiện không tốt cho nên bác sĩ đề nghị cô ở lại viện một tuần lễ, bổ sung dinh dưỡng cần thiết lúc mang thai.
Âu Dương Lãnh rời khỏi bệnh viện, lái xe chạy tới Vu thị, trong khoảng thời gian này Thạch Tử luôn ở Vu thị, quản lý quyết định chiến lược thì có Âu Dương Lãnh, bảo vệ thì có người của bang Lãnh Thiên, có thể nói Vu thị bây giờ đã không còn giống trước kia.
Vì Âu Dương Lãnh tham gia, tình hình nội bộ của Vu thị cải thiện rất nhiều, cổ phiếu cũng tăng lên không ít, làm mấy người như ủy viên Lương thấy rất vui mừng.
Âu Dương Lãnh đến, rất nhiều công nhân viên mỉm cười chào, bọn họ đều rất yêu mến tổng giám đốc Âu Dương Lãnh này, nhìn mãi đến lúc anh vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, mới quay đầu làm việc của mình.
Vu Thành vốn phải nằm bệnh viện an dưỡng nhưng vì Hắc Mộc phát hiện thuốc ông uống kịp thời, không tạo thành tổn thương nghiêm tọng, sau một tháng nằm viện, thân thể khỏe hơn, lập tức trở về Vu thị.
Giờ phút này ông ngồi sau bàn làm việc, nhắm mắt dưỡng thần, ông chỉ đến xem mà thôi, rất nhiều chuyện ông đều mặc kệ, nhưng vì Vu Thiện ở bệnh viện, ông không muốn Âu Dương Lãnh đi về hai nơi, cho nên ông về trông coi.
“Ba, ba có khỏe không?” Âu Dương Lãnh đẩy cửa đi vào thân thiết hỏi, không cảm thấy ngại ngùng chút nào, tự nhiên hỏi.
“Con về rồi à? Thiện Nhi đâu?” Vu Thành mở mắt ra chỉ thấy Âu Dương Lãnh, trong lòng hơi thất vọng, ông rất muốn gặp con gái, đến hôm nay đã một tháng rồi.
“Dạ, Thiện Nhi không sao, cô ấy bảo con tới thăm ba.” Âu Dương Lãnh tự nhiên nói, người đi tới chiếc ghế trước mặt Vu Thành ngồi xuống.
“Nó vẫn ở bệnh viện?” Vu Thành nhìn anh hỏi.
“Dạ, nhưng cô ấy khỏe.”
“Con tới vì chuyện gì?” Vu Thành cũng đã đoán được Âu Dương Lãnh muốn hỏi gì.
“Năm đó vì sao cam lòng bỏ Thiện Nhi và mẹ?” Âu Dương Lãnh hỏi trực tiếp, anh vẫn luôn muốn biết.
“Ừ, đây là chuyện đã lâu lắm rồi.” Vu Thành như đang nhớ lại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, khi đó ông còn rất trẻ, không biết tình yêu là gì, chỉ biết đòi hỏi người khác phải cho ông tình yêu, nhưng không biết là mình yêu ai.
Lần đầu tiên ông gặp là Diệp Mẫn, đó là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, bà tài hoa hơn người, rất nhiều người danh gia vọng tộc muốn lấy làm vợ, cố tình bà lại yêu ông, nhưng ông không thích bà.
Sau khi gặp được Ninh Chân, ông mới biết được tình yêu là gì, rồi vùi mình vào trong đó, kết hôn cùng Ninh Chân.
Sau khi kết hôn bọn họ rất hạnh phúc, nghe nói Diệp Mẫn gả cho một con cháu nhà làm quan, tình cảm cũng rất tốt.
Nhà họ Vu là một dòng họ truyền thống, ba mẹ rất kỳ vọng vào vợ chồng bọn họ, không quan tâm thân phận của Ninh Chân, hi vọng thấy bọn họ mang thai lần đầu là bé trai.
Mãi đến khi Vu Thiện ra đời, phá vỡ hạnh phúc gia đình này, mẹ ông bắt đầu ghét Ninh Chân, gây khó dễ mọi lúc.
Tới tận khi ông gặp được Đinh Hoa, khi Đinh Hoa gần sinh Vu Long, Ninh Chân và Vu Thiện bị đuổi ra khỏi nhà họ Vu, lưu lạc đầu đường xó chợ. Ông không muốn nhưng mệnh lệnh của ba mẹ khiến ông không thể không theo, bởi vì bọn họ lại lấy cái chết ra ép, không thể đón mẹ con Vu Thiện trở về.
Nhưng ông vẫn không bỏ được, đành vụng trộm bảo người tìm một chỗ ở, sắp xếp cho bọn họ. Ngay từ đầu, ông thường xuyên đi gặp bọn họ, nhưng sau khi bị phát hiện, mẹ con Ninh Chân chịu càng nhiều tổn thương lớn hơn, cho nên về sau, ông không qua thăm mẹ con họ nữa.
Mãu đến khi Âu Dương Lãnh ra tay chèn ép Vu thị, lúc này Vu Thành mới nhớ tới mình có một đứa con gái, có thể giúp ông.Nói đến đây Vu Thành nhắm mắt, khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt hối hận, vì sao năm đó ông không cố gắng đấu tranh cho bọn họ? Nếu như ông chịu ra tay, người phụ nữ ông yêu nhất cũng không đau khổ như vậy.
“Diệp Mẫn là mẹ con.” Âu Dương Lãnh đột nhiên nói, anh nhìn qua Vu Thành.
“Cái gì?” Vu Thành nghe thấy lời anh, từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, ông mở to mắt nhìn Âu Dương Lãnh.
“Diệp Mẫn là mẹ con, chuyện của hai người con đã biết rồi.” Mẹ xuất phát từ lòng đố kỵ, mới làm ra chuyện sai trái như vậy.
“Bất hạnh của mọi người là do một tay mẹ tạo thành.” Âu Dương Lãnh nói tiếp, không chút nào để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Vu Thành, nói điều mình biết cho Vu Thành nghe.
“Vì sao con muốn nói với ta?” Vu Thành không thể tin được, ông và Ninh Chân chia lìa là do Diệp Mẫn gây nên, Đinh Hoa là do Diệp Mẫn sắp đặt?
“Con không hi vọng chuyện hai người ảnh hưởng đến thế hệ chúng con, vì Thiện Nhi là người phụ nữ của con, là mẹ của đứa trẻ.” Âu Dương Lãnh rất chân thành.
“Con sẽ đối xử tốt với nó chứ?” Vu Thành cũng rất chân thành.
“Dạ, nhưng bây giờ phải chấm dứt chuyện trước kia của hai người đã.”
“Chuyện gì?” Vu Thành nghi hoặc hỏi, nhưng từ trong mắt Âu Dương Lãnh, ông biết chuyện này không dơn giản.
“Con mới vừa tìm được người gửi ảnh chụp cho Vu Thiện lúc trước, cùng sự thật về cái chết của mẹ Ninh Chân.”
“Cái gì? Cái chết của bà ấy?” Vu Thành nhảy dựng lên, quả thực ông không thể tin được vào tai mình, Ninh Chân chết không phải ngẫu nhiên? Ai tới nói ông biết đi!
“Dạ.”
“Ai là hung thủ?” Vu Thành vội vàng hỏi, trước kia ông không thể làm gì cho bà, bây giờ ông nên báo thù cho bà.
“Đinh Hoa.” Âu Dương Lãnh đưa ảnh trong túi ra để bên cạnh ông, ý bảo ông xem.
“Bà ta?” Tay Vu Thành run rẩy, cầm lấy ảnh lên xem, từng tấm ảnh lần lượt xẹt qua tay ông, ông nhìn thấy rõ ràng, Đinh Hoa dùng tay bóp chặt cổ Ninh Chân, liều mạng bóp.
Mỗi một tấm đều là hình ảnh Đinh Hoa ép Ninh Chân chết, tấm cuối cùng là Ninh Chân bệnh đau không thể địch lại Đinh Hoa, bị bóp chết!
“Tại sao lại như vậy?” Vu Thành ngã ngồi dưới đất, mặc dù ông biết Đinh Hoa làm rất nhiều chuyện có lỗi, nghĩ rằng bà ta chỉ tham lam tài sản của Vu thị, bây giờ còn lộ ra chuyện giết chết Ninh Chân.
“Chuyện này là sự thật?” Vu Thành hỏi, ông sẽ không bỏ qua cho Đinh Hoa, toà án phán Đinh Hoa chưa thực sự phạm tội, cho nên chỉ tạm giữ, mấy ngày nữa được thả ra.
“Dạ, con còn có người làm chứng.”
“Toàn án sẽ thụ lý?” Vu Thành hỏi, ông không thể mềm lòng, Đinh Hoa là người làm hại ông và Ninh Chân vĩnh viễn cách biệt, còn tính kế ông suýt chút nữa mất mạng.
“Biết ạ, con đã thông báo cho tòa án.” Âu Dương Lãnh cười lạnh, bây giờ anh có thể đi nói cho Thiện Nhi biết tất cả những chuyện này, Thiện Nhi nhất định rất vui sướng.
“Cảm ơn con!” Vu Thành chân thành nói, nếu như không phải Âu Dương Lãnh, ông vĩnh viễn không biết Vu Thiện quan trọng với mình như thế nào.
“Chúng ta là người một nhà.” Âu Dương Lãnh cũng cười nói, xoay người rời đi, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cô, để cô không phải chịu tổn thương nữa.
Nhìn anh rời đi, vẻ mặt Vu Thành tràn đầy vui mừng, Chân Nhi, thật xin lỗi!
Âu Dương Lãnh nhanh chóng trở lại bệnh viện, Vu Thiện đã tỉnh dậy, nhìn anh đi vào, xoay mặt qua một bên, bây giờ cô vẫn không cách nào đối mặt với anh.
“Thiện Nhi, em làm sao vậy?” Âu Dương Lãnh đến bên cạnh cô, cô vẫn còn tức giận? Đưa tay muốn xoa mặt cô.
Vu Thiện tránh đi, cô hành động theo bản năng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Thiện Nhi làm gì vậy? Có chuyện gì có thể nói cho anh biết.” Âu Dương Lãnh mặc kệ cô giãy dụa, kéo cả người cô vào trong ngực.
“Thả em ra.” Vu Thiện muốn tránh ngực anh ra, cô chỉ là còn chưa lấy lại tinh thần kể từ lúc đó.
“Vì sao không tin anh?” Âu Dương Lãnh lớn tiếng hỏi, hai người trải qua nhiều như thế, vì sao cô vẫn như vậy?
“Tin tưởng anh cái gì?” Vu Thiện ngừng giãy dụa, thuận theo để anh ôm, trong giọng nói đã nghẹn ngào.
“Thiện Nhi, vì sao em không hỏi anh?” Âu Dương Lãnh thở dài, ôm chặt cô hơn.
“Vì sao?” Vu Thiện khó hiểu hỏi, ngẩng đầu lên lại gặp vẻ mặt yêu thương của Âu Dương Lãnh.
“Đi thôi, dẫn em tới một nơi.” Âu Dương Lãnh lấy áo khoác giùm cô, để cô mặc vào.
“Đi đâu?” Vu Thiện hỏi, ngoan ngoãn mặc quần áo, cảm thấy trong lời Âu Dương Lãnh nói có hàm ý khác.
“Đi rồi em sẽ biết.” Âu Dương Lãnh không nói nhiều, giúp cô mặc ổn thỏa, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Hai người rời khỏi phòng đi ra ngoài, Hắc Tử và Hắc Mộc đã ở trong xe, tất nhiên đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ.
“Chúng ta đi đâu?” Trước khi lên xe Vu Thiện hỏi, đáng tiếc không được Âu Dương Lãnh đáp lại, Hắc Tử thấy bọn họ lên xe ngồi ổn định, lập tức khởi động chạy về bang Lãnh Thiên.
Vu Thiện ngồi trên xe không được Âu Dương Lãnh chú ý, ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lén nhìn gò má Âu Dương Lãnh, sắc mặt anh thật khó coi.
Xem ra thái độ vừa rồi của mình đã khiến anh bị thương?
Xe thong thả chạy, có thể là vì chú ý đến thân thể của mình, vì điều này mà Vu Thiện vui sướng, Âu Dương Lãnh vẫn yêu thương cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.